Chương 61: Kế không thành.
Soc 2k
06/09/2024
Bọn chúng quay đầu nhìn nhau không hiểu chuyện gì, hóa ra vị Vương phi này là nữ nhi của Lam Thường Phúc của Hoa quốc kia, nếu vậy thì dễ dàng rồi .
Thảo nào mấy lần liên tiếp Lam tướng quân ra trận Dương Vương gia kia có phần nhường nhịn, hóa ra sự tình là như thế, hắn chầm chậm nói :
"Lam Tướng quân đang ở thành trì cuối cùng với thái tử Kim quốc nếu Vương phi là nữ nhi của Lam Tướng quân thì xin đi theo tại hạ ".
Băng Nguyệt sau khi xác định phụ thân của nguyên chủ cũng có mặt thật sự trong trận chiến này thì đã xác định, nàng bật cười nói :
"Các ngươi nghĩ ta là trẻ lên ba hay sao, buồn cười thật sự bây giờ ta đã là Dương Vương phi của Sở quốc, nếu đi theo các ngươi không phải là phản quốc hay sao chứ ?".
Tên ám vệ tức giận trả lời :
"Đi hay không đi không phải là việc mà Vương phi có thể quyết định được, tiến lên bắt sống nàng ta lại ".
Tất cả ám vệ đều đồng thời xông lên muốn nhanh chóng bắt được nàng.
Hai ám lệnh đi theo mặt không đổi sắc vội lao vào vòng vây, bản thân Băng Nguyệt cũng không chịu đứng yên, nàng lao thẳng vào chính giữa ném một gói bột phấn vào bọn chúng.
Một số người đứng gần cảm thấy cả người như vô lực không có sức, tên ám vệ cầm đầu phản ứng nhanh nhẹn lùi ra xa rồi nói :
"Bột phấn có độc, mọi người cẩn thận."
Tất cả nghe thấy vội vàng nín thở và lùi lại ra đằng sau, Băng Nguyệt mỉm cười lạnh lùng nói :
"Tên Nam Mộ Dung kia gửi một lũ vô dụng đến bắt bổn Vương phi thật là quá xem thường ta, các ngươi nghĩ rằng liên kết được với Thục An Nghi kia thì có thể dễ dàng bắt được ta hay sao, thật là mơ mộng hão huyền".
Nói xong nàng trực tiếp lao vào bọn chúng, ngọn roi của nàng linh hoạt vun vút trong không trung với tốc độ cực kỳ nhanh và chuẩn xác.
Trên ngọn roi đã được nàng bôi một thứ thuốc gì đó mà đụng đến da thịt đau tận thấu xương, bọn chúng thật sự quá coi thường nàng, không ngờ rằng nàng lại biết võ công cùng thuốc độc, và bây giờ cái giá bọn chúng phải trả thật nặng nề.
Và càng không thể ngờ rằng thân phận nội gián của thành chủ phu nhân đã bị phát giác, bọn chúng quay mặt nhìn nhau vẻ hoang mang.
Tuy nhiên mệnh lệnh của thái tử không thể không hoàn thành, tất cả cùng nhau xông lên cùng một lúc với ý định khống chế nàng, dù sao thì phía bên nàng có ba người còn bọn chúng cả hơn chục người cơ mà.
Nhưng suy nghĩ ấy vừa kịp len lỏi trong đầu bọn chúng thì bị dập tắt, từ đầu hơn mười người áo đen chạy tới bao vây bọn chúng.
Người đi đầu liền trịnh trọng nói:
"Vương phi, thuộc hạ đến muộn đã để cho Vương phi kinh hãi rồi
Băng Nguyệt lắc đầu nói :
"Không muộn, tới thật đúng lúc, mau bắt sống bọn chúng lại cho ta, ta cần điều tra thật cẩn thận."
Đội trưởng Ám lệnh liền chỉ huy tất cả cùng nhau lao vào quyết đấu, chỉ một lúc sau toàn bộ ám vệ kia đã bị bắt lại hết tất cả, một phần ám lệnh có thể bắt sống là vì bọn chúng đã ngửi một số lượng mê an thảo lúc nãy Băng Nguyệt
thổi ra rồi.
Ám lệnh nàng đã cho uống giải dược trước khi đến đây cho nên mới không bị ảnh hưởng gì.
Toàn bộ được bí mật giải về doanh trại ngay tối hôm đấy, được Băng Nguyệt đích thân hỏi cung.
Sau khi nàng biết được tin tức Lam Thường Phúc cùng phu quân mình đã giáp mặt hai trận, tuy nhiên An Lâm đều có ý nhường nhịn nên cứ mãi kéo dài đến tận bây giờ vẫn chưa công được thành khiến tình hình quân lính cũng nản.
Vậy mà khi viết thư về chàng không một lời nhắc nhở đến chuyện này, có lẽ chàng sợ mình sẽ suy nghĩ hay chăng, dù sao đi chăng nữa Lam Thường Phúc kia cũng là phụ thân của nàng hiện giờ.
Nàng suy nghĩ một lúc liền thảo luận cùng với ám lệnh và quyết định sẽ không ở đây chờ nữa mà sẽ đến thẳng quân doanh.
Ám lệnh nghe thấy thế một lòng hưởng ứng, bọn họ từ kinh thành đến đây, rồi từ đây đến chiến trường là điều mà ám lệnh vô cùng tự hào, bọn họ càng nể phục vị Vương Phi này hơn ai hết.
Suy nghĩ mọi chuyện đâu đấy, toàn bộ ám vệ của Nam Mộ Dung được Băng Nguyệt bí mật giam giữ tại quân doanh.
Sợ bọn chúng võ công cao cường sẽ trốn khỏi nơi này cho nên Băng Nguyệt đã dặn dò thị vệ bỏ một lượng nhỏ An Thảo vào bữa ăn của bọn chúng khiến cho bọn chúng mất hết sức lực, có như thế thì mới không thể trốn đi được
Làm tất cả xong xuôi mọi chuyện nàng liền bí mật lên đường vào tối hôm sau, làn này nàng không thể không can thiệp vào việc này được nếu không thì không biết bao giờ mới đánh trận xong.
Khi nàng đến nơi thì quân doanh đã ra chiến trận hết rồi, trong doanh trại chỉ còn một số binh lính bị thương trong mấy trận gần đây.
Tên Nam Mộ Dung kia thật gian xảo, sau khi biết mối quan hệ của Lam Thường Phúc cùng An Lâm thì hắn không để tướng quân của Kim quốc ra trận mà đều cử Lam Thường Phúc kia xuất chiến.
Thảo nào mấy lần liên tiếp Lam tướng quân ra trận Dương Vương gia kia có phần nhường nhịn, hóa ra sự tình là như thế, hắn chầm chậm nói :
"Lam Tướng quân đang ở thành trì cuối cùng với thái tử Kim quốc nếu Vương phi là nữ nhi của Lam Tướng quân thì xin đi theo tại hạ ".
Băng Nguyệt sau khi xác định phụ thân của nguyên chủ cũng có mặt thật sự trong trận chiến này thì đã xác định, nàng bật cười nói :
"Các ngươi nghĩ ta là trẻ lên ba hay sao, buồn cười thật sự bây giờ ta đã là Dương Vương phi của Sở quốc, nếu đi theo các ngươi không phải là phản quốc hay sao chứ ?".
Tên ám vệ tức giận trả lời :
"Đi hay không đi không phải là việc mà Vương phi có thể quyết định được, tiến lên bắt sống nàng ta lại ".
Tất cả ám vệ đều đồng thời xông lên muốn nhanh chóng bắt được nàng.
Hai ám lệnh đi theo mặt không đổi sắc vội lao vào vòng vây, bản thân Băng Nguyệt cũng không chịu đứng yên, nàng lao thẳng vào chính giữa ném một gói bột phấn vào bọn chúng.
Một số người đứng gần cảm thấy cả người như vô lực không có sức, tên ám vệ cầm đầu phản ứng nhanh nhẹn lùi ra xa rồi nói :
"Bột phấn có độc, mọi người cẩn thận."
Tất cả nghe thấy vội vàng nín thở và lùi lại ra đằng sau, Băng Nguyệt mỉm cười lạnh lùng nói :
"Tên Nam Mộ Dung kia gửi một lũ vô dụng đến bắt bổn Vương phi thật là quá xem thường ta, các ngươi nghĩ rằng liên kết được với Thục An Nghi kia thì có thể dễ dàng bắt được ta hay sao, thật là mơ mộng hão huyền".
Nói xong nàng trực tiếp lao vào bọn chúng, ngọn roi của nàng linh hoạt vun vút trong không trung với tốc độ cực kỳ nhanh và chuẩn xác.
Trên ngọn roi đã được nàng bôi một thứ thuốc gì đó mà đụng đến da thịt đau tận thấu xương, bọn chúng thật sự quá coi thường nàng, không ngờ rằng nàng lại biết võ công cùng thuốc độc, và bây giờ cái giá bọn chúng phải trả thật nặng nề.
Và càng không thể ngờ rằng thân phận nội gián của thành chủ phu nhân đã bị phát giác, bọn chúng quay mặt nhìn nhau vẻ hoang mang.
Tuy nhiên mệnh lệnh của thái tử không thể không hoàn thành, tất cả cùng nhau xông lên cùng một lúc với ý định khống chế nàng, dù sao thì phía bên nàng có ba người còn bọn chúng cả hơn chục người cơ mà.
Nhưng suy nghĩ ấy vừa kịp len lỏi trong đầu bọn chúng thì bị dập tắt, từ đầu hơn mười người áo đen chạy tới bao vây bọn chúng.
Người đi đầu liền trịnh trọng nói:
"Vương phi, thuộc hạ đến muộn đã để cho Vương phi kinh hãi rồi
Băng Nguyệt lắc đầu nói :
"Không muộn, tới thật đúng lúc, mau bắt sống bọn chúng lại cho ta, ta cần điều tra thật cẩn thận."
Đội trưởng Ám lệnh liền chỉ huy tất cả cùng nhau lao vào quyết đấu, chỉ một lúc sau toàn bộ ám vệ kia đã bị bắt lại hết tất cả, một phần ám lệnh có thể bắt sống là vì bọn chúng đã ngửi một số lượng mê an thảo lúc nãy Băng Nguyệt
thổi ra rồi.
Ám lệnh nàng đã cho uống giải dược trước khi đến đây cho nên mới không bị ảnh hưởng gì.
Toàn bộ được bí mật giải về doanh trại ngay tối hôm đấy, được Băng Nguyệt đích thân hỏi cung.
Sau khi nàng biết được tin tức Lam Thường Phúc cùng phu quân mình đã giáp mặt hai trận, tuy nhiên An Lâm đều có ý nhường nhịn nên cứ mãi kéo dài đến tận bây giờ vẫn chưa công được thành khiến tình hình quân lính cũng nản.
Vậy mà khi viết thư về chàng không một lời nhắc nhở đến chuyện này, có lẽ chàng sợ mình sẽ suy nghĩ hay chăng, dù sao đi chăng nữa Lam Thường Phúc kia cũng là phụ thân của nàng hiện giờ.
Nàng suy nghĩ một lúc liền thảo luận cùng với ám lệnh và quyết định sẽ không ở đây chờ nữa mà sẽ đến thẳng quân doanh.
Ám lệnh nghe thấy thế một lòng hưởng ứng, bọn họ từ kinh thành đến đây, rồi từ đây đến chiến trường là điều mà ám lệnh vô cùng tự hào, bọn họ càng nể phục vị Vương Phi này hơn ai hết.
Suy nghĩ mọi chuyện đâu đấy, toàn bộ ám vệ của Nam Mộ Dung được Băng Nguyệt bí mật giam giữ tại quân doanh.
Sợ bọn chúng võ công cao cường sẽ trốn khỏi nơi này cho nên Băng Nguyệt đã dặn dò thị vệ bỏ một lượng nhỏ An Thảo vào bữa ăn của bọn chúng khiến cho bọn chúng mất hết sức lực, có như thế thì mới không thể trốn đi được
Làm tất cả xong xuôi mọi chuyện nàng liền bí mật lên đường vào tối hôm sau, làn này nàng không thể không can thiệp vào việc này được nếu không thì không biết bao giờ mới đánh trận xong.
Khi nàng đến nơi thì quân doanh đã ra chiến trận hết rồi, trong doanh trại chỉ còn một số binh lính bị thương trong mấy trận gần đây.
Tên Nam Mộ Dung kia thật gian xảo, sau khi biết mối quan hệ của Lam Thường Phúc cùng An Lâm thì hắn không để tướng quân của Kim quốc ra trận mà đều cử Lam Thường Phúc kia xuất chiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.