Chương 10: Nhập phủ.
Soc 2k
24/08/2024
Lư tướng quân thấy sự việc trước mắt đã được dàn xếp liền hộ tống người vào trong phủ, còn việc chủ trì công đạo thì hắn không để ý tới.
Chỉ cần bàn giao xong xuôi thì việc còn lại để hoàng thượng cùng vương gia tự xử lý với nhau.
Lão quản gia liền đưa mọi người đến nơi ở của mình, Vương phủ vô cùng rộng rãi cho nên quản gia đã đưa mọi người sang Đông Viện cách xa với Tây Viện là nơi ở của Vương gia.
Trái với dáng vẻ thất vọng của Nghi Tuệ, Băng Nguyệt cảm thấy rất vui vẻ, nàng trước khi đến đây còn nghĩ cho mình kế hoạch bỏ trốn nhưng bây giờ sự việc thành ra như thế này thì nàng cứ án binh bất động đã.
Trước mắt phải xem xét mọi chuyện đã, ít nhất trong tay nàng có một số ngân lượng lúc đó mới có thể đi đâu thì đi được.
Dung Quế Hoa thật sự quá gian xảo, nói là chuẩn bị của hồi môn cho nàng, danh sách thì rõ là nhiều nhưng nàng lại không được sử dụng, tất cả đều được bàn giao cho nữ nhi của bà ta.
Nàng chỉ có duy nhất số ngân lượng mà nguyên chủ để lại thì đã mua roi và dao găm rồi, bây giờ nàng thật vô sản.
Trước mắt nàng phải nghĩ cách để kiếm ngân lượng đã, nếu như ở hiện đại thì chuyện này không làm khó được nàng, nhưng đây lại là cổ đại nàng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Thôi trước mắt cứ ở Dương Vương phủ nghe ngóng tình hình, vừa có chỗ ở lại có đồ ăn ngon lại không phải phục vụ và nghe theo ai tội gì không ở chứ.
Nghĩ thế Băng Nguyệt mang tâm trạng phơi phới trở về phòng của mình.
Danh sách đã có cả cho nên quản gia cứ theo cấp bậc mà phân bổ.
Chính phòng là giành cho Lam Nghi Tuệ, còn thứ phòng là của hai kế thiếp, còn gian phòng cuối là giành cho nô tỳ và nô tài.
Lan Nghi Tuệ được đưa đến chính phòng thì vẻ mặt ghét bỏ nói với quản gia :
"Phủ Dương Vương rộng lớn như thế này mà chính phòng còn không bằng khuê phòng của bổn công chúa ".
Băng Nguyệt đứng bên cạnh mà cố nín cười, Lam Nghi Tuệ này thật sự là giả ngốc hay ngốc thật không biết, có lẽ nàng ta quen được nuông chiều rồi cho nên vẫn cứ nghĩ rằng đây là phủ Tướng quân hay sao chứ.
Chưa nói đến Vương Gia hiện không chào đón nàng ta, mà chỉ cần nói đến sau này phải phụ thuộc vào Dương Vương phỉ, đã không có lời nào tử tế thì thôi nay lại còn chê này chê nọ.
Đúng như Nguyệt Băng vừa nghĩ trong đầu thì quản gia đã nói :
"Công chúa có thể ở lại hoặc rời khỏi là quyền lựa chọn của công chúa, nơi này của chúng nô tài đã là tốt nhất của Đông Viện rồi ".
Lam Nghi Tuệ thấy sắc mặt xa xầm của quản gia thì không nói gì nữa liền đi vào mặc dù không mấy tự nguyện.
Nguyệt Băng mỉm cười hòa nhã nói với quản gia :
"Có lẽ công chúa đang tức giận nên mới nói như thế, lão quản gia vậy chỗ ở của bọn ta chỗ nào, ta sống một mình và thích yên tĩnh có thể tìm cho ta một viện nào yên tĩnh một chút được không, phòng ốc không cần rộng rãi xa hoa chỉ cần đơn giản là được ".
Lão quản gia nhìn thấy trước mặt là một nữ tử dung nhan thanh thuần diễm lệ, khí chất vượt trội ông vô cùng ngạc nhiên hỏi :
"Không biết tiểu thư đây là ?".
Nguyệt Băng mỉm cười từ tốn nói :
"Ta là thứ muội của công chúa, là kế thiếp trong danh sách hòa thân lần này mong quản gia chiếu cố cho ".
Lão quản gia có chút hài lòng về vị tiểu thư này, biết co biết dãn là người dễ thích nghi nên ông cũng ưu ái hơn nói :
"Đông viện có một rừng trúc nhỏ có một căn nhà khá là đơn sơ nhưng lại vô cùng yên tĩnh nếu tiểu thư thích ta sẽ để tiểu thư ở đó, tuy nhiên đi lại có vẻ khá bất tiện vì nó không gần Đông Viện ".
Nguyệt Băng vui mừng nói :
"Không sao, ta thích rừng trúc đó lão quản gia cứ cho ta ở đấy đi, đa tạ lão nhiều ".
Lão quản gia thấy bộ dáng kính trên nhường dưới của nàng càng cảm thấy thiện cảm hơn.
Bản thân Băng Nguyệt là người hiện đại nên cũng hòa đồng và không phân biệt giữa chủ tử và hạ nhân.
Lão quản gia dẫn nàng đi đến rừng trúc, đúng theo những gì quản gia nói nó thật xa viện chính và rất là yên tĩnh, nơi này thật sự quá hợp với nàng còn gì, đúng là đi lại có chút bất tiện, nàng liền nhân cơ hội nói :
"Thời gian này ở tạm Dương Vương phủ mà viện này lại xa như thế ta có thể lấy đồ ăn rồi tự nấu ở đây được không ?, chứ nếu đi đi lại lại ta sợ phiền hà quá ".
Lão quản gia liền gật đầu nói :
"Tùy tiểu thư, chỉ cần không lại gần Đông viện thì mọi chuyện ở đây ta có thể quyết định được ".
Nói rồi lão quản gia liền rời khỏi rừng trúc để đi phân phó chuyện khác và quay lại báo cáo với Vương Gia.
Nguyệt Băng cùng Liên Tâm và Liên Hoa bắt đầu dọn dẹp lại phòng, phòng lâu ngày không có người ở nêb khá là bụi bặm, tuy nhỏ một chút nhưng Nguyệt Băng lại cảm thấy khá ấm cúng.
Chỉ cần bàn giao xong xuôi thì việc còn lại để hoàng thượng cùng vương gia tự xử lý với nhau.
Lão quản gia liền đưa mọi người đến nơi ở của mình, Vương phủ vô cùng rộng rãi cho nên quản gia đã đưa mọi người sang Đông Viện cách xa với Tây Viện là nơi ở của Vương gia.
Trái với dáng vẻ thất vọng của Nghi Tuệ, Băng Nguyệt cảm thấy rất vui vẻ, nàng trước khi đến đây còn nghĩ cho mình kế hoạch bỏ trốn nhưng bây giờ sự việc thành ra như thế này thì nàng cứ án binh bất động đã.
Trước mắt phải xem xét mọi chuyện đã, ít nhất trong tay nàng có một số ngân lượng lúc đó mới có thể đi đâu thì đi được.
Dung Quế Hoa thật sự quá gian xảo, nói là chuẩn bị của hồi môn cho nàng, danh sách thì rõ là nhiều nhưng nàng lại không được sử dụng, tất cả đều được bàn giao cho nữ nhi của bà ta.
Nàng chỉ có duy nhất số ngân lượng mà nguyên chủ để lại thì đã mua roi và dao găm rồi, bây giờ nàng thật vô sản.
Trước mắt nàng phải nghĩ cách để kiếm ngân lượng đã, nếu như ở hiện đại thì chuyện này không làm khó được nàng, nhưng đây lại là cổ đại nàng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Thôi trước mắt cứ ở Dương Vương phủ nghe ngóng tình hình, vừa có chỗ ở lại có đồ ăn ngon lại không phải phục vụ và nghe theo ai tội gì không ở chứ.
Nghĩ thế Băng Nguyệt mang tâm trạng phơi phới trở về phòng của mình.
Danh sách đã có cả cho nên quản gia cứ theo cấp bậc mà phân bổ.
Chính phòng là giành cho Lam Nghi Tuệ, còn thứ phòng là của hai kế thiếp, còn gian phòng cuối là giành cho nô tỳ và nô tài.
Lan Nghi Tuệ được đưa đến chính phòng thì vẻ mặt ghét bỏ nói với quản gia :
"Phủ Dương Vương rộng lớn như thế này mà chính phòng còn không bằng khuê phòng của bổn công chúa ".
Băng Nguyệt đứng bên cạnh mà cố nín cười, Lam Nghi Tuệ này thật sự là giả ngốc hay ngốc thật không biết, có lẽ nàng ta quen được nuông chiều rồi cho nên vẫn cứ nghĩ rằng đây là phủ Tướng quân hay sao chứ.
Chưa nói đến Vương Gia hiện không chào đón nàng ta, mà chỉ cần nói đến sau này phải phụ thuộc vào Dương Vương phỉ, đã không có lời nào tử tế thì thôi nay lại còn chê này chê nọ.
Đúng như Nguyệt Băng vừa nghĩ trong đầu thì quản gia đã nói :
"Công chúa có thể ở lại hoặc rời khỏi là quyền lựa chọn của công chúa, nơi này của chúng nô tài đã là tốt nhất của Đông Viện rồi ".
Lam Nghi Tuệ thấy sắc mặt xa xầm của quản gia thì không nói gì nữa liền đi vào mặc dù không mấy tự nguyện.
Nguyệt Băng mỉm cười hòa nhã nói với quản gia :
"Có lẽ công chúa đang tức giận nên mới nói như thế, lão quản gia vậy chỗ ở của bọn ta chỗ nào, ta sống một mình và thích yên tĩnh có thể tìm cho ta một viện nào yên tĩnh một chút được không, phòng ốc không cần rộng rãi xa hoa chỉ cần đơn giản là được ".
Lão quản gia nhìn thấy trước mặt là một nữ tử dung nhan thanh thuần diễm lệ, khí chất vượt trội ông vô cùng ngạc nhiên hỏi :
"Không biết tiểu thư đây là ?".
Nguyệt Băng mỉm cười từ tốn nói :
"Ta là thứ muội của công chúa, là kế thiếp trong danh sách hòa thân lần này mong quản gia chiếu cố cho ".
Lão quản gia có chút hài lòng về vị tiểu thư này, biết co biết dãn là người dễ thích nghi nên ông cũng ưu ái hơn nói :
"Đông viện có một rừng trúc nhỏ có một căn nhà khá là đơn sơ nhưng lại vô cùng yên tĩnh nếu tiểu thư thích ta sẽ để tiểu thư ở đó, tuy nhiên đi lại có vẻ khá bất tiện vì nó không gần Đông Viện ".
Nguyệt Băng vui mừng nói :
"Không sao, ta thích rừng trúc đó lão quản gia cứ cho ta ở đấy đi, đa tạ lão nhiều ".
Lão quản gia thấy bộ dáng kính trên nhường dưới của nàng càng cảm thấy thiện cảm hơn.
Bản thân Băng Nguyệt là người hiện đại nên cũng hòa đồng và không phân biệt giữa chủ tử và hạ nhân.
Lão quản gia dẫn nàng đi đến rừng trúc, đúng theo những gì quản gia nói nó thật xa viện chính và rất là yên tĩnh, nơi này thật sự quá hợp với nàng còn gì, đúng là đi lại có chút bất tiện, nàng liền nhân cơ hội nói :
"Thời gian này ở tạm Dương Vương phủ mà viện này lại xa như thế ta có thể lấy đồ ăn rồi tự nấu ở đây được không ?, chứ nếu đi đi lại lại ta sợ phiền hà quá ".
Lão quản gia liền gật đầu nói :
"Tùy tiểu thư, chỉ cần không lại gần Đông viện thì mọi chuyện ở đây ta có thể quyết định được ".
Nói rồi lão quản gia liền rời khỏi rừng trúc để đi phân phó chuyện khác và quay lại báo cáo với Vương Gia.
Nguyệt Băng cùng Liên Tâm và Liên Hoa bắt đầu dọn dẹp lại phòng, phòng lâu ngày không có người ở nêb khá là bụi bặm, tuy nhỏ một chút nhưng Nguyệt Băng lại cảm thấy khá ấm cúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.