Chương 118
D.G.L
04/10/2023
Ngày hôm sau, Lưu Vĩnh Thụy đến công ty đi làm như bình thường, Tuệ Nhi lại
tiếp tục điều tra tung tích của Lão Ngũ và "trụ sở chính" trong lời Miêu Nghị đã nói đến tối mới trở về biệt thự cũ của Lưu gia.
Lúc vào phòng đã thấy Lưu Vĩnh Thụy ngồi trên sofa ôm laptop làm việc. Trên bàn là món súp cá đã vơi đi một nửa. Nhìn thấy Tuệ Nhi trở về, anh nhìn cô hỏi.
- Vẫn chưa điều tra được gì à em?
- Vâng.
Tuệ Nhi uể oải trả lời.
- Những kẻ này đúng là cáo già. Truy mãi không ra đuôi của chúng đâu anh ạ.
Nhìn cô mệt mỏi, anh hơi xót trong lòng liền buông laptop xuống, bước đến gần cô. Ấn cô ngồi xuống giường xoa bóp vai cho cô, anh nói.
- Đừng cố quá. Anh cũng đã cử rất nhiều người đi điều tra rồi. Rất nhanh sẽ có kết quả thôi. Nghỉ ngơi đi em.
Tuệ Nhi gật đầu, ngoan ngoãn nói.
- Em đi tắm chút.
- Ừ.
Lúc Tuệ Nhi từ phòng tắm bước ra, bỗng nhiên thấy Lưu Vĩnh Thụy bặm môi ngồi trên giường, mồ hôi rịn ra khắp người, ướt hết cả một mảng áo, mặc dù thời tiết hôm nay không nóng lắm, trong phòng cũng bật điều hòa nên không khí rất mát mẻ. Nhưng nhìn anh giống như người đang ngồi trước đống lửa lớn vậy. Mồ hôi không ngừng túa ra. Trông anh có vẻ rất chật vật. Cô lo lắng chạy đến đưa tay sờ lên trán anh kiểm tra nhiệt độ, sốt ruột hỏi.
- A Thụy, anh làm sao thế? Sao lại đổ mồ hôi nhiều thế này.
Lưu Vĩnh Thụy lúc này dường như không chịu nổi nữa. Anh cởi phăng chiếc áo thun trên người ra, kéo cánh tay Tuệ Nhi thật mạnh khiến cô ngã nhào vào lòng anh. Tuệ Nhi bị bất ngờ chưa kịp phản ứng gì đã bị anh lật người đè xuống giường, môi anh gấp gáp tìm đến môi cô, bàn tay không tự chủ được nữa mò mẫm hết cơ thể mát mẻ thơm tho vừa tắm xong của cô, rồi nhanh chóng giật phăng chiếc áo ngủ của cô xuống. Tuệ Nhi mắt mở lớn hết cỡ nhìn anh, cô cảm nhận rất rõ hơi thở dồn dập của anh. Anh...hình như không giống ngày thường. Mắt cô chợt lướt qua chén súp cá đang uống dở trên bàn của anh. Lại nghĩ đến những lời Lưu lão gia nói đêm qua. Cô lờ mờ hiểu ra điều gì đó.
Lưu Vĩnh Thụy đè sát người vào da thịt trơn mịn của Tuệ Nhi tìm lấy sự mát mẻ của cơ thể cô. Khi lột hết những vật cản trên người, anh nôn nóng đặt vật thể to lớn nóng bỏng của mình giữa hai chân cô. Giọng khàn đặc chỉ có thể gọi tên cô.
- Tuệ Nhi...
Thực sự giờ phút này, Lưu Vĩnh Thụy rất khó khăn trong việc kiểm soát bản thân mình. Anh dùng một chút lí trí còn soát lại gấp gáp hỏi ý kiến của cô.
- Được... không em?
Tuệ Nhi biết anh không thể kiềm chế nổi nữa nên cũng bỏ hết sự ngại ngùng sang một bên, nhanh chóng gật đầu.
- Được... Nhưng nhẹ thôi... Anh đang bị thương...
Dường như chỉ chờ có thế, Lưu Vĩnh Thụy vội vã ấn mạnh thân dưới xuống, anh không thể nghe những gì cô nói phía sau nữa. Tuệ Nhi mím môi thật chặt, cơn đau từ thân dưới lan tỏa ra khắp cơ thể khiến cô muốn chực trào cả nước mắt. Nhìn thấy cô đau đớn, Lưu Vĩnh Thụy tuy rất xót, nhưng lúc này anh không thể khống chế được bản thân mình được nữa. Liên tục ra vào trong cô.
Không có màn dạo đầu, không có kích thích dịu dàng như những lần trước. Nên mới bắt đầu đã khiến Tuệ Nhi đau đớn như bị tra tấn... Cô biết anh bị bỏ thuốc kích dục, chắc là liều mạnh mới khiến anh hùng hục như con thú hoang như thế này. Bỗng nhiên cô sờ thấy một chút chất lỏng chảy trên người mình. Cô nhìn xuống thì thấy đó là máu. Chắc là vết thương của Lưu Vĩnh Thụy bị vỡ ra rồi. Cô căm phẫn nhìn bát súp cá. Cô nhất định sẽ chặt tay kẻ đã dám bỏ thuốc anh. Nhất định không tha thứ...cho dù là kẻ nào đi nữa...
Sau cơn đau đớn qua đi, là những khoái cảm ập tới. Lưu Vĩnh Thụy bình thường đã khỏe, khi có thuốc lại khỏe gấp 5 gấp 7 lần. Anh quầng cô đến gần sáng mới dịu đi đôi chút. Tuy anh vẫn còn rất muốn cô, nhưng nhìn thấy Tuệ Nhi mệt rệu rã nằm trên giường, vì mệt quá mà cô đã thiếp đi lúc nào rồi, mồ hôi bết hết cả mái tóc của cô. Anh xót cô quá nên rời thân mình ra khỏi cô, đi lấy khăn thấm nước ấm lau hết người cô một lượt thật sạch sẽ, lau cả vết máu của anh trên người cô, rồi đắp chiếc chăn mỏng lên người cô, sau đó đi vào phòng tắm, rửa mình trong nước lạnh để làm dịu bớt đi dục vọng còn sót lại trong người. Một lát lâu sau, anh mới từ phòng tắm bước ra, tự mình dùng băng quấn vết thương lại rồi ngồi cạnh mép giường, vén những sợi tóc lòa xòa trên mặt cô giắt vào bên tay. Rồi đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô, xót xa nói.
- Xin lỗi em... Tuệ Nhi!
***
Sáng hôm sau, Tuệ Nhi tỉnh dậy, cô vội vàng nhìn sang bên cạnh, thấy Lưu Vĩnh Thụy đang ôm cô ngủ rất sâu, trên trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi, chỗ vết thương trên đầu và trên vai anh máu đã ướt đẫm hết cả băng gạc. Cô lập tức đưa tay lên trán anh, hoảng hốt nhận ra anh sốt rất cao. Cô tự trách mình vì sao đêm qua lại ngủ quên mất như vậy. Lập tức ông bác sĩ gia đình và học trò của ông - Du Trì Thanh, được gọi đến thăm khám cho Lưu Vĩnh Thụy.
Nhìn vết thương của Lưu Vĩnh Thụy bị nứt ra, ông bác sĩ già nhíu mày nói.
- Vết thương bị nứt ra rồi. Hôm qua vẫn còn rất tốt, vì sao hôm nay lại thành ra thế này? Đã bị viêm rồi đây... Lần nứt ra này khiến vết thương càng trở nên nghiêm trọng hơn. Cậu ấy chắc chắn sẽ rất đau đớn.
Lưu lão gia nghe vậy thì vô cùng tức giận, nện mạnh cây gậy xuống nền gạch hoa gằng tiếng nói.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy hả? Vì sao thằng bé lại ra nông nỗi này.
Lúc này ông đưa mắt nhìn sang Tuệ Nhi nói.
- Cô nói đi, đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Cả đêm nó ở cùng với cô, sáng ra thì bị thế này. Cô đừng nói với tôi là cô không biết gì.
Lưu Tư Thần đứng một bênh kênh mặt lên xem chuyện hay, trong lòng âm thầm cười đắc ý.
Tuệ Nhi khẽ liếc qua gương mặt của Lưu Tư Thần. Cô nghĩ chắc chắn chuyện này có bàn tay của tên khốn này nhúng vào. Nhưng hiện tại cô chưa có chứng cứ, không thể vạch tội hắn ở đây được, bèn nhìn sang Lưu lão gia nói.
- Hãy cho cháu chút thời gian, cháu sẽ điều tra ra kẻ đứng sau chuyện này và cho ông một lời giải thích thỏa đáng.
- Được, tôi chờ câu trả lời của cô.
Lúc vào phòng đã thấy Lưu Vĩnh Thụy ngồi trên sofa ôm laptop làm việc. Trên bàn là món súp cá đã vơi đi một nửa. Nhìn thấy Tuệ Nhi trở về, anh nhìn cô hỏi.
- Vẫn chưa điều tra được gì à em?
- Vâng.
Tuệ Nhi uể oải trả lời.
- Những kẻ này đúng là cáo già. Truy mãi không ra đuôi của chúng đâu anh ạ.
Nhìn cô mệt mỏi, anh hơi xót trong lòng liền buông laptop xuống, bước đến gần cô. Ấn cô ngồi xuống giường xoa bóp vai cho cô, anh nói.
- Đừng cố quá. Anh cũng đã cử rất nhiều người đi điều tra rồi. Rất nhanh sẽ có kết quả thôi. Nghỉ ngơi đi em.
Tuệ Nhi gật đầu, ngoan ngoãn nói.
- Em đi tắm chút.
- Ừ.
Lúc Tuệ Nhi từ phòng tắm bước ra, bỗng nhiên thấy Lưu Vĩnh Thụy bặm môi ngồi trên giường, mồ hôi rịn ra khắp người, ướt hết cả một mảng áo, mặc dù thời tiết hôm nay không nóng lắm, trong phòng cũng bật điều hòa nên không khí rất mát mẻ. Nhưng nhìn anh giống như người đang ngồi trước đống lửa lớn vậy. Mồ hôi không ngừng túa ra. Trông anh có vẻ rất chật vật. Cô lo lắng chạy đến đưa tay sờ lên trán anh kiểm tra nhiệt độ, sốt ruột hỏi.
- A Thụy, anh làm sao thế? Sao lại đổ mồ hôi nhiều thế này.
Lưu Vĩnh Thụy lúc này dường như không chịu nổi nữa. Anh cởi phăng chiếc áo thun trên người ra, kéo cánh tay Tuệ Nhi thật mạnh khiến cô ngã nhào vào lòng anh. Tuệ Nhi bị bất ngờ chưa kịp phản ứng gì đã bị anh lật người đè xuống giường, môi anh gấp gáp tìm đến môi cô, bàn tay không tự chủ được nữa mò mẫm hết cơ thể mát mẻ thơm tho vừa tắm xong của cô, rồi nhanh chóng giật phăng chiếc áo ngủ của cô xuống. Tuệ Nhi mắt mở lớn hết cỡ nhìn anh, cô cảm nhận rất rõ hơi thở dồn dập của anh. Anh...hình như không giống ngày thường. Mắt cô chợt lướt qua chén súp cá đang uống dở trên bàn của anh. Lại nghĩ đến những lời Lưu lão gia nói đêm qua. Cô lờ mờ hiểu ra điều gì đó.
Lưu Vĩnh Thụy đè sát người vào da thịt trơn mịn của Tuệ Nhi tìm lấy sự mát mẻ của cơ thể cô. Khi lột hết những vật cản trên người, anh nôn nóng đặt vật thể to lớn nóng bỏng của mình giữa hai chân cô. Giọng khàn đặc chỉ có thể gọi tên cô.
- Tuệ Nhi...
Thực sự giờ phút này, Lưu Vĩnh Thụy rất khó khăn trong việc kiểm soát bản thân mình. Anh dùng một chút lí trí còn soát lại gấp gáp hỏi ý kiến của cô.
- Được... không em?
Tuệ Nhi biết anh không thể kiềm chế nổi nữa nên cũng bỏ hết sự ngại ngùng sang một bên, nhanh chóng gật đầu.
- Được... Nhưng nhẹ thôi... Anh đang bị thương...
Dường như chỉ chờ có thế, Lưu Vĩnh Thụy vội vã ấn mạnh thân dưới xuống, anh không thể nghe những gì cô nói phía sau nữa. Tuệ Nhi mím môi thật chặt, cơn đau từ thân dưới lan tỏa ra khắp cơ thể khiến cô muốn chực trào cả nước mắt. Nhìn thấy cô đau đớn, Lưu Vĩnh Thụy tuy rất xót, nhưng lúc này anh không thể khống chế được bản thân mình được nữa. Liên tục ra vào trong cô.
Không có màn dạo đầu, không có kích thích dịu dàng như những lần trước. Nên mới bắt đầu đã khiến Tuệ Nhi đau đớn như bị tra tấn... Cô biết anh bị bỏ thuốc kích dục, chắc là liều mạnh mới khiến anh hùng hục như con thú hoang như thế này. Bỗng nhiên cô sờ thấy một chút chất lỏng chảy trên người mình. Cô nhìn xuống thì thấy đó là máu. Chắc là vết thương của Lưu Vĩnh Thụy bị vỡ ra rồi. Cô căm phẫn nhìn bát súp cá. Cô nhất định sẽ chặt tay kẻ đã dám bỏ thuốc anh. Nhất định không tha thứ...cho dù là kẻ nào đi nữa...
Sau cơn đau đớn qua đi, là những khoái cảm ập tới. Lưu Vĩnh Thụy bình thường đã khỏe, khi có thuốc lại khỏe gấp 5 gấp 7 lần. Anh quầng cô đến gần sáng mới dịu đi đôi chút. Tuy anh vẫn còn rất muốn cô, nhưng nhìn thấy Tuệ Nhi mệt rệu rã nằm trên giường, vì mệt quá mà cô đã thiếp đi lúc nào rồi, mồ hôi bết hết cả mái tóc của cô. Anh xót cô quá nên rời thân mình ra khỏi cô, đi lấy khăn thấm nước ấm lau hết người cô một lượt thật sạch sẽ, lau cả vết máu của anh trên người cô, rồi đắp chiếc chăn mỏng lên người cô, sau đó đi vào phòng tắm, rửa mình trong nước lạnh để làm dịu bớt đi dục vọng còn sót lại trong người. Một lát lâu sau, anh mới từ phòng tắm bước ra, tự mình dùng băng quấn vết thương lại rồi ngồi cạnh mép giường, vén những sợi tóc lòa xòa trên mặt cô giắt vào bên tay. Rồi đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô, xót xa nói.
- Xin lỗi em... Tuệ Nhi!
***
Sáng hôm sau, Tuệ Nhi tỉnh dậy, cô vội vàng nhìn sang bên cạnh, thấy Lưu Vĩnh Thụy đang ôm cô ngủ rất sâu, trên trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi, chỗ vết thương trên đầu và trên vai anh máu đã ướt đẫm hết cả băng gạc. Cô lập tức đưa tay lên trán anh, hoảng hốt nhận ra anh sốt rất cao. Cô tự trách mình vì sao đêm qua lại ngủ quên mất như vậy. Lập tức ông bác sĩ gia đình và học trò của ông - Du Trì Thanh, được gọi đến thăm khám cho Lưu Vĩnh Thụy.
Nhìn vết thương của Lưu Vĩnh Thụy bị nứt ra, ông bác sĩ già nhíu mày nói.
- Vết thương bị nứt ra rồi. Hôm qua vẫn còn rất tốt, vì sao hôm nay lại thành ra thế này? Đã bị viêm rồi đây... Lần nứt ra này khiến vết thương càng trở nên nghiêm trọng hơn. Cậu ấy chắc chắn sẽ rất đau đớn.
Lưu lão gia nghe vậy thì vô cùng tức giận, nện mạnh cây gậy xuống nền gạch hoa gằng tiếng nói.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy hả? Vì sao thằng bé lại ra nông nỗi này.
Lúc này ông đưa mắt nhìn sang Tuệ Nhi nói.
- Cô nói đi, đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Cả đêm nó ở cùng với cô, sáng ra thì bị thế này. Cô đừng nói với tôi là cô không biết gì.
Lưu Tư Thần đứng một bênh kênh mặt lên xem chuyện hay, trong lòng âm thầm cười đắc ý.
Tuệ Nhi khẽ liếc qua gương mặt của Lưu Tư Thần. Cô nghĩ chắc chắn chuyện này có bàn tay của tên khốn này nhúng vào. Nhưng hiện tại cô chưa có chứng cứ, không thể vạch tội hắn ở đây được, bèn nhìn sang Lưu lão gia nói.
- Hãy cho cháu chút thời gian, cháu sẽ điều tra ra kẻ đứng sau chuyện này và cho ông một lời giải thích thỏa đáng.
- Được, tôi chờ câu trả lời của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.