Chương 98
D.G.L
13/09/2023
Tuệ Nhi nhìn người nhà họ Đường rời đi. Lúc này cô mới quay sang nhìn Dương Đình Nguyên hỏi thẳng.
- Dương Đình Nguyên, vì sao bản thiết của anh và Amy lại giống nhau? Là anh tự thiết kế? Hay là có ai chỉ điểm?
Dương Đình Nguyên đột nhiên bị hỏi tới vấn đề này thì hơi giật mình, ấp úng lãng tránh.
- Chuyện này không liên quan đến cô.
- Dĩ nhiên là không liên quan đến tôi. Nhưng thiết nghĩ, dự án này không phải trò đùa trẻ con. Anh cũng nên thể hiện một chút sự thành thật và trách nhiệm khi chuyện trùng lặp ý tưởng đến từng chi tiết xảy ra tại buổi đấu thầu lớn như hôm nay chứ. Như thế cũng để cho ngài thị trưởng đây biết được anh không phải là cố tình đùa bỡn với dự án này.
Tuệ Nhi cố tình ném đá vào tay thị trưởng để ép Dương Đình Nguyên nói ra sự thật.
Nhưng Dương Đình Nguyên làm sao có thể nói ra được điều gì... Hắn im lặng lo lắng nhìn thị trưởng Hạ. Còn ông ta thì hừ lạnh, khinh thường nhìn lại hắn, sau đó phất áo cùng người của mình rời đi. Chuyện ngày hôm nay cũng đã đủ mất mặt ông ta lắm rồi.
Lưu Vĩnh Thụy thấy Tuệ Nhi nói chuyện với Dương Đình Nguyên thì trên mặt hiện lên hai chữ "không vui" rất rõ ràng. Anh bước đến ôm lấy eo Tuệ Nhi, ánh mắt hình viên đạn quét qua người kia. Sau đó cúi xuống, nhỏ giọng cảnh cáo.
- Em còn muốn lấy phần thưởng chứ?
Tuệ Nhi buồn cười nhìn Lưu Vĩnh Thụy. Cô biết bây giờ có hỏi thì Dương Đình Nguyên cũng không nói. Chi bằng về nghĩ cách moi thông tin từ hắn sau. Cô vẫn nên vuốt mông boss của cô cái đã.
- Tất nhiên là muốn rồi. Chúng ta về thôi.
Sau khi nhìn thấy hai người âu âu yếm yếm nhau rời đi, tròng mắt của Dương Đình Nguyên đã tối sầm lại.
Cách đây không lâu, Lâm Tuệ Nhi bám hắn như vậy. Vậy mà giờ đây đã toàn tâm toàn ý thành người của Lưu Vĩnh Thụy rồi. Trong lòng hắn rất tức giận. Hắn biết...Đây không phải là tình yêu, chỉ là lòng ích kỷ của hắn thôi. Nhưng quả thật hắn thấy vô cùng khó chịu.
Trên đường trở về, sắc mặt của Dương Đình Nguyên đen kịt, bàn tay siết chặt, con ngươi đỏ ngầu khiến cho Diệp Chi ở một bên không dám lên tiếng.
Xe vừa dừng lại, hắn đột ngột quay sang hỏi Diệp Chi.
- Rốt cuộc giữa em và lão phu nhân Đường gia đã xảy ra chuyện gì? Em đã xúc phạm bà ấy sao?
Diệp Chi sau lưng đã đổ một tầng mồ hôi hột, cô ta lắp bắp trả lời.
- Em...Em không có... Em không có xúc phạm bà ấy.
- Không có...? Vậy tại sao bà ấy lại nói muốn xử lý em trước mắt nhiều người như vậy?
Dương Đình Nguyên nghiêm túc nhìn Diệp Chi. Về cơ bản, hắn ta khá tin tưởng Diệp Chi. Nhưng chuyện vừa xảy ra và thái độ của cô lúc nãy không khỏi khiến hắn phải suy nghĩ. Hơn nữa, lão phu nhân cũng không thể vô duyên vô cớ nói ra những lời vô nghĩa được.
Diệp Chi lo sợ nhìn Dương Đình Nguyên, trong mắt đã lấp lánh ánh nước chực trào ra, lời nói nghèn nghẹn thốt lên, khiến người đối diện không khỏi mủi lòng.
- Anh Nguyên, anh không tin em sao?
Dương Đình Nguyên nhìn thấy bộ dáng ủy khuất này của cô thì lại không nỡ chất vấn cô nữa. Lời nói cũng nhu hòa đi rất nhiều.
- Nếu em chịu nói thật với anh... anh có thể giúp em giải quyết... Em nói đi... Có chuyện gì?
Diệp Chi liên tục vặn vẹo ngón tay. Cô không biết là có nên nói thật với anh hay không. Vì cô không muốn thêm một lần mất mặt nữa trước mặt Dương Đình Nguyên. Cô đang đấu tranh tâm lý rất dữ dội. Nhưng rồi chợt nghĩ đến Tuệ Nhi, cô ta căm phẫn nói.
- Đều là do Lâm Tuệ Nhi. Đúng vậy. Là do cô ta hết.
Diệp Chi chộp lấy tay của Dương Đình Nguyên, hốc mắt lập tức đỏ lên.
- Anh Nguyên, chắc chắn là Lâm Tuệ Nhi đã nói xấu em với bà già đó rồi.
Dương Đình Nguyên nhớ lại chuyện lúc nãy giữa bà lão và Tuệ Nhi. Lại nghĩ đến, hắn thế mà đã bị Lưu Vĩnh Thụy đánh bại, cũng vì một Tuệ Nhi mà ra hết. Lòng căm ghét trong người hắn lại dâng lên. Bây giờ hắn không chỉ nghĩ cách đối phó Lưu Vĩnh Thụy, còn phải nghĩ cách đối phó với Lâm Tuệ Nhi nữa.
Hắn không tin bọn họ lại có quá nhiều may mắn đến như vậy.
Khuôn mặt đẹp trai dần trở nên méo mó vì thù hận. Hắn gằng giọng nói với Diệp Chi.
- Được rồi... Anh nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em.
Diệp Chi cảm động nhào vào lòng Dương Đình Nguyên mà thút thít. Ngay khí tránh được ánh nhìn của hắn, cô ta nhẹ nhàng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Thật may vì hắn ta không trả hỏi tới cùng của sự việc.
***
Tập đoàn Lưu thị.
Đường Vũ đang ngồi ở bàn làm việc. Lúc nãy cô không được đi theo, vì Tuệ Nhi bảo sức khỏe cô không tốt, nên ở lại văn phòng để nghỉ ngơi, tránh đi lại nhiều. Nên giờ cô đang rất hồi hộp để chờ tin tức của Tuệ Nhi.
Rốt cuộc cô không chờ được nữa, liền đứng dậy muốn đi xuống sảnh để đợi Tuệ Nhi. Vì lo lắng nên cô đi rất vội nên đã đụng trúng một nhóm người ở hành lang.
- Này! Bị mù à?
Giọng nói the thé của Amy vang lên.
- Dương Đình Nguyên, vì sao bản thiết của anh và Amy lại giống nhau? Là anh tự thiết kế? Hay là có ai chỉ điểm?
Dương Đình Nguyên đột nhiên bị hỏi tới vấn đề này thì hơi giật mình, ấp úng lãng tránh.
- Chuyện này không liên quan đến cô.
- Dĩ nhiên là không liên quan đến tôi. Nhưng thiết nghĩ, dự án này không phải trò đùa trẻ con. Anh cũng nên thể hiện một chút sự thành thật và trách nhiệm khi chuyện trùng lặp ý tưởng đến từng chi tiết xảy ra tại buổi đấu thầu lớn như hôm nay chứ. Như thế cũng để cho ngài thị trưởng đây biết được anh không phải là cố tình đùa bỡn với dự án này.
Tuệ Nhi cố tình ném đá vào tay thị trưởng để ép Dương Đình Nguyên nói ra sự thật.
Nhưng Dương Đình Nguyên làm sao có thể nói ra được điều gì... Hắn im lặng lo lắng nhìn thị trưởng Hạ. Còn ông ta thì hừ lạnh, khinh thường nhìn lại hắn, sau đó phất áo cùng người của mình rời đi. Chuyện ngày hôm nay cũng đã đủ mất mặt ông ta lắm rồi.
Lưu Vĩnh Thụy thấy Tuệ Nhi nói chuyện với Dương Đình Nguyên thì trên mặt hiện lên hai chữ "không vui" rất rõ ràng. Anh bước đến ôm lấy eo Tuệ Nhi, ánh mắt hình viên đạn quét qua người kia. Sau đó cúi xuống, nhỏ giọng cảnh cáo.
- Em còn muốn lấy phần thưởng chứ?
Tuệ Nhi buồn cười nhìn Lưu Vĩnh Thụy. Cô biết bây giờ có hỏi thì Dương Đình Nguyên cũng không nói. Chi bằng về nghĩ cách moi thông tin từ hắn sau. Cô vẫn nên vuốt mông boss của cô cái đã.
- Tất nhiên là muốn rồi. Chúng ta về thôi.
Sau khi nhìn thấy hai người âu âu yếm yếm nhau rời đi, tròng mắt của Dương Đình Nguyên đã tối sầm lại.
Cách đây không lâu, Lâm Tuệ Nhi bám hắn như vậy. Vậy mà giờ đây đã toàn tâm toàn ý thành người của Lưu Vĩnh Thụy rồi. Trong lòng hắn rất tức giận. Hắn biết...Đây không phải là tình yêu, chỉ là lòng ích kỷ của hắn thôi. Nhưng quả thật hắn thấy vô cùng khó chịu.
Trên đường trở về, sắc mặt của Dương Đình Nguyên đen kịt, bàn tay siết chặt, con ngươi đỏ ngầu khiến cho Diệp Chi ở một bên không dám lên tiếng.
Xe vừa dừng lại, hắn đột ngột quay sang hỏi Diệp Chi.
- Rốt cuộc giữa em và lão phu nhân Đường gia đã xảy ra chuyện gì? Em đã xúc phạm bà ấy sao?
Diệp Chi sau lưng đã đổ một tầng mồ hôi hột, cô ta lắp bắp trả lời.
- Em...Em không có... Em không có xúc phạm bà ấy.
- Không có...? Vậy tại sao bà ấy lại nói muốn xử lý em trước mắt nhiều người như vậy?
Dương Đình Nguyên nghiêm túc nhìn Diệp Chi. Về cơ bản, hắn ta khá tin tưởng Diệp Chi. Nhưng chuyện vừa xảy ra và thái độ của cô lúc nãy không khỏi khiến hắn phải suy nghĩ. Hơn nữa, lão phu nhân cũng không thể vô duyên vô cớ nói ra những lời vô nghĩa được.
Diệp Chi lo sợ nhìn Dương Đình Nguyên, trong mắt đã lấp lánh ánh nước chực trào ra, lời nói nghèn nghẹn thốt lên, khiến người đối diện không khỏi mủi lòng.
- Anh Nguyên, anh không tin em sao?
Dương Đình Nguyên nhìn thấy bộ dáng ủy khuất này của cô thì lại không nỡ chất vấn cô nữa. Lời nói cũng nhu hòa đi rất nhiều.
- Nếu em chịu nói thật với anh... anh có thể giúp em giải quyết... Em nói đi... Có chuyện gì?
Diệp Chi liên tục vặn vẹo ngón tay. Cô không biết là có nên nói thật với anh hay không. Vì cô không muốn thêm một lần mất mặt nữa trước mặt Dương Đình Nguyên. Cô đang đấu tranh tâm lý rất dữ dội. Nhưng rồi chợt nghĩ đến Tuệ Nhi, cô ta căm phẫn nói.
- Đều là do Lâm Tuệ Nhi. Đúng vậy. Là do cô ta hết.
Diệp Chi chộp lấy tay của Dương Đình Nguyên, hốc mắt lập tức đỏ lên.
- Anh Nguyên, chắc chắn là Lâm Tuệ Nhi đã nói xấu em với bà già đó rồi.
Dương Đình Nguyên nhớ lại chuyện lúc nãy giữa bà lão và Tuệ Nhi. Lại nghĩ đến, hắn thế mà đã bị Lưu Vĩnh Thụy đánh bại, cũng vì một Tuệ Nhi mà ra hết. Lòng căm ghét trong người hắn lại dâng lên. Bây giờ hắn không chỉ nghĩ cách đối phó Lưu Vĩnh Thụy, còn phải nghĩ cách đối phó với Lâm Tuệ Nhi nữa.
Hắn không tin bọn họ lại có quá nhiều may mắn đến như vậy.
Khuôn mặt đẹp trai dần trở nên méo mó vì thù hận. Hắn gằng giọng nói với Diệp Chi.
- Được rồi... Anh nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em.
Diệp Chi cảm động nhào vào lòng Dương Đình Nguyên mà thút thít. Ngay khí tránh được ánh nhìn của hắn, cô ta nhẹ nhàng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Thật may vì hắn ta không trả hỏi tới cùng của sự việc.
***
Tập đoàn Lưu thị.
Đường Vũ đang ngồi ở bàn làm việc. Lúc nãy cô không được đi theo, vì Tuệ Nhi bảo sức khỏe cô không tốt, nên ở lại văn phòng để nghỉ ngơi, tránh đi lại nhiều. Nên giờ cô đang rất hồi hộp để chờ tin tức của Tuệ Nhi.
Rốt cuộc cô không chờ được nữa, liền đứng dậy muốn đi xuống sảnh để đợi Tuệ Nhi. Vì lo lắng nên cô đi rất vội nên đã đụng trúng một nhóm người ở hành lang.
- Này! Bị mù à?
Giọng nói the thé của Amy vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.