Chương 546: Bảng bách chiến (thượng)
Cao Lâu Đại Hạ
24/09/2014
Một vòng... Một vòng... Một vòng...
Dần dần có người dừng chân, phát hiện Chiến Sĩ chạy vòng vòng có điểm khác thường, không phóng ra chút đấu khí, bước chân hay thay đổi, lúc nhanh lúc chậm, đơn thuần chạy theo sức khỏe.
Mười vòng... Ba mươi vòng...
Có đệ tử Chiến Sĩ bắt đầu dừng chân, nghiêm túc quan sát Càn Kình. Nhiều người có thể chạy nhanh như vậy nhưng chạy lâu rồi mà mặt không đỏ, không thở dốc, thậm chí không toát mồ hôi thì không phải đệ tử Chiến Sĩ bình thường có thể làm được.
Năm mươi vòng... Sáu mươi vòng...
Càn Kình ngẩng đầu nhìn trời, cứ chạy như vậy thì biết đến bao giờ? Thôi chạy nhanh chút, nếu không thì sẽ bị ngày càng nhiều người nhìn.
Đây là...?
Đệ tử Chiến Sĩ dừng chân nhìn Càn Kình bỗng nhiên tăng tốc thì ngẩn ra, tiểu tử này làm gì? Bắt đầu dốc sức chạy sao? Xem ra khoảng một, hai vòng nữa là xong, hắn làm như vậy là vì sao?
Một vòng... Năm vòng... Mười vòng... Mười lăm vòng...
Mấy đệ tử Chiến Sĩ dừng chân xem muốn lồi mắt. Kiểu chạy này là dốc hết lực lượng ra nên nhanh chóng cạn kiệt mới đúng, không lẽ thân thể tiểu tử này không biết mệt sao?
- Ngươi nhìn xem, tiểu tử này chạy bộ rất đặc biệt.
Hiệu trưởng Y Sa đứng bên khung cửa sổ, ngón tay chỉ vào bàn chân Càn Kình, kêu Bích Lạc xem.
- Mỗi lần chân hắn đạp đất sẽ có tiết tấu đặc biệt tăng ma sát với mặt đất nhưng không phí sức.
Bích Lạc nhìn kỹ bên ngoài, khó hiểu lắc đầu, thoạt trông không có gì lạ.
- Trước kia ta cũng luyện kiểu này.
Ngón tay hiệu trưởng Y Sa gõ cằm, nói:
- Xem ra tin đồn có thật, tiểu tử này từng vào Cổ Hoang Sa Hải.
- Cổ Hoang Sa Hải?
Bích Lạc vụt ngẩng đầu nhìn hiệu trưởng Y Sa.
- Ai chà, bộ dạng của ngươi rất đẹp, trong trường chúng ta không ai đẹp bằng ngươi, tại sao lại phải che giấu?
Hiệu trưởng Y Sa ngơ ngác nhìn khuôn mặt Bích Lạc dưới chiếc mũ, mắt trợn to:
- Đẹp như vậy nên bày ra mới đúng.
Bích Lạc vội cúi đầu, mũ to lắc lư liên tục:
- Không được...
- Xấu hổ?
Hiệu trưởng Y Sa duỗi lưng, lắc đầu, nói:
- Thanh niên bây giờ, thật không hiểu nổi các ngươi. Còn Càn Kình chắc có đi Cổ Hoang Sa Hải, cách hắn di chuyển là luyện trong cát.
- Hạt cát?
Mắt Bích Lạc nghi hoặc nhìn Càn Kình chạy nhanh như bay trong sân, không thể nhìn ra khác biệt.
Hiệu trưởng Y Sa một tay chống cằm, dào dạt hứng thú đánh giá Càn Kình chạy nhanh:
- Bởi vì đi trong cát hao sức hơn bình thường gấp mấy lần, người sống trong đó thời gian dài sẽ tìm cách nào đi bớt sức nhất. Càn Kình không chỉ đi trong đó mà còn vô số lần chạy nhanh, đây là thứ luyện ra từ sinh tử. Không ngờ hắn thật to gan, đi vào Cổ Hoang Sa Hải.
Bích Lạc nửa đầu nhìn hiệu trưởng Y Sa, toàn thân hiệu trưởng đầy bí ẩn, đồn rằng nàng là Chiến Sĩ huyết mạch nhưng không ai biết nàng là Chiến Sĩ huyết mạch gì. Có lẽ có người biết mà không dám nói, quái lạ hơn là hiệu trưởng Y Sa vẫn luôn ủng hộ Bích Lạc, khác hẳn với cách hành sự trong học viện của nàng.
- Người không có tư cách hưởng dụng nhiều tài nguyên thì ta sẽ không lãng phí dù chỉ một đồng tiền vào các ngươi.
Khi đó hiệu trưởng Y Sa bá khí tuyên bố như vậy trong họp sáng, đến nay câu nói còn văng vẳng trong đầu các đệ tử.
- Ngươi đang tò mò tại sao ta biết tin tức của Càn Kình?
Hiệu trưởng Y Sa cười khiến Bích Lạc nhớ đến tỷ tỷ của mình, cảm giác ấm áp.
- Lần đó Càn Kình đến, các tụ họp lại rất lạ. Ta đánh với hắn một lần, ấn tượng khắc sâu. Thực lực Phục Ma nhị chiến và mà buộc ta liên tục tăng lên, hiếm ai làm được.
- Cổ Hoang Sa Hải.
Hiệu trưởng Y Sa ngửa đầu nhìn mây trắng bay trên bầu trời.
- Trước kia ta từng đi nhưng khi đó cần có cường giả làm bạn gần bên, chắc Càn Kình không cần tìm cường giả Ái Bích Giai làm hộ vệ. Cứ mình không đi vào, không biết nên nói hắn to gan hay vô tri đây?
Chín mươi vòng... Chín mươi lăm vòng... Chín mươi sáu vòng... Một trăm vòng...
Đệ tử Chiến Sĩ dừng chân xem trán toát mồ hôi lạnh nhìn Càn Kình cũng ướt trán, người như ngâm trong lồng hấp. Các Càn Vô Thiên tặc lưỡi. Tiểu tử này là dã thú sao? Nhìn người Càn Kình ướt đẫm mồ hôi nhưng không thở dốc, càng không lộ vẻ mệt nhọc. Càn Kình đã một hơi chạy nhanh bốn mươi vòng.
- Có lai lịch gì?
- Không biết.
- Chỉ dựa vào thể lực kiểu này hắn nên nổi tiếng trong học viện.
- Chưa nghe bao giờ, hình như đột nhiên xuất hiện.
- Mau nhìn kìa, hắn lên lầu, ở đó chỉ có văn phòng của hiệu trưởng đại nhân!
- Chạy xong rồi...
Càn Kình đẩy cửa bước vào phòng, lấy miếng vải sạch ra khỏi đấu giới lau mồ hôi trên người, ngồi bệch xuống ghế, đôi tay vỗ cơ bắp hai chân.
- Mệt chết.
- Cứ... Giả bộ.
Hiệu trưởng Y Sa xoay người ngồi xuống ghế của mình, hai tay ôm ngực tôn lên gò bồng đào.
- Diễn y như thật.
Càn Kình cười ngại ngùng cầm ấm trà lên uống ừng ực, nhanh chóng bổ sung hơi nước thất thoát khỏi thân thể.
Một bình chè xanh hết sạch, Càn Kình đặt ấm trà xuống, cười tủm tỉm nhìn nữ hiệu trưởng đại nhân trẻ tuổi, Y Sa. Mấy ngày trước Càn Kình có thể tán gẫu với xà hoàng Bàn Hoành Cơ, thấy nhiều tình hình lớn. Giờ gặp lại nữ hiệu trưởng trẻ tuổi, Càn Kình không có cảm giác căng thẳng khi học sinh gặp hiệu trưởng.
Hiệu trưởng Y Sa đánh giá kỹ Càn Kình. So với mấy tháng trước thì thanh niên này thêm phần trầm ổn, như trải qua rất nhiều chuyện trong đời. Đó không chỉ nếm qua sinh tử mà còn rất nhiều rèn luyện đường đời tạo thành tính cách.
- Tiểu tử, ngươi nói xin phép ta bao lâu về trường?
Ngón tay thuôn dài của hiệu trưởng Y Sa đặt trên mặt bàn trước mắt, nhẹ gõ theo tiết tấu.
Càn Kình đứng dậy nhìn hiệu trưởng Y Sa, nhếch môi. Thật tình không có gì để nói, hôm đó xin phép đúng là hắn đã rời đi quá lâu. Nếu hiệu trưởng đại nhân muốn mượn cơ hội nói cái gì thì cách thông minh là lắng nghe đối phương.
- Trở về trả phép đi?
Hiệu trưởng Y Sa điều chỉnh tư thế ngồi hình chữ S quyến rũ:
- Theo quy định học viện thì bây giờ ngươi sẽ bị đuổi học vì làm trái quy định xin phép của học viện, trốn nhiều tiết học.
- A!
Càn Kình ậm ừ, chờ đợi hiệu trưởng Y Sa nói tiếp. Hiệu trưởng đại nhân gặp hắn, yêu cầu thứ nhất là ra ngoài chạy một trăm vòng, hiển nhiên hiệu trưởng Y Sa không có ý định đuổi Càn Kình thật, nói những lời chỉ để lót đường cho câu kế tiếp.
Mắt hiệu trưởng Y Sa chợt lóe khen ngợi nhìn Càn Kình. Tiểu tử này cố tình sao? Không nói câu nào, muốn xem ta tự biên tự diễn?
- Được rồi, nếu không muốn bị đuổi học thì chỉ có một cách.
Hiệu trưởng Y Sa nhìn Càn Kình, nói:
- Mấy tháng nay học viện chúng ta do bản viện trưởng tự sáng tạo ra Bảng bách chiến. Chỉ cần ngươi lọt vào Bảng bách chiến, kiểm tra cuối học kỳ tiếp theo đạt tiêu chuẩn thì được đi học, nếu không...
Một cuốn sổ tay màu đen bay ra khỏi bàn làm việc của hiệu trưởng Y Sa, xoay tòn bay vào tay Càn Kình. Xem ra hiệu trưởng Y Sa đã sớm chuẩn bị, dùng ngay vật phẩm.
Càn Kình lật sổ tay, bỗng có cảm giác quen thuộc. Đúng vậy, nhiều thứ trong này cho cảm giác cực kỳ quen thuộc.
Dần dần có người dừng chân, phát hiện Chiến Sĩ chạy vòng vòng có điểm khác thường, không phóng ra chút đấu khí, bước chân hay thay đổi, lúc nhanh lúc chậm, đơn thuần chạy theo sức khỏe.
Mười vòng... Ba mươi vòng...
Có đệ tử Chiến Sĩ bắt đầu dừng chân, nghiêm túc quan sát Càn Kình. Nhiều người có thể chạy nhanh như vậy nhưng chạy lâu rồi mà mặt không đỏ, không thở dốc, thậm chí không toát mồ hôi thì không phải đệ tử Chiến Sĩ bình thường có thể làm được.
Năm mươi vòng... Sáu mươi vòng...
Càn Kình ngẩng đầu nhìn trời, cứ chạy như vậy thì biết đến bao giờ? Thôi chạy nhanh chút, nếu không thì sẽ bị ngày càng nhiều người nhìn.
Đây là...?
Đệ tử Chiến Sĩ dừng chân nhìn Càn Kình bỗng nhiên tăng tốc thì ngẩn ra, tiểu tử này làm gì? Bắt đầu dốc sức chạy sao? Xem ra khoảng một, hai vòng nữa là xong, hắn làm như vậy là vì sao?
Một vòng... Năm vòng... Mười vòng... Mười lăm vòng...
Mấy đệ tử Chiến Sĩ dừng chân xem muốn lồi mắt. Kiểu chạy này là dốc hết lực lượng ra nên nhanh chóng cạn kiệt mới đúng, không lẽ thân thể tiểu tử này không biết mệt sao?
- Ngươi nhìn xem, tiểu tử này chạy bộ rất đặc biệt.
Hiệu trưởng Y Sa đứng bên khung cửa sổ, ngón tay chỉ vào bàn chân Càn Kình, kêu Bích Lạc xem.
- Mỗi lần chân hắn đạp đất sẽ có tiết tấu đặc biệt tăng ma sát với mặt đất nhưng không phí sức.
Bích Lạc nhìn kỹ bên ngoài, khó hiểu lắc đầu, thoạt trông không có gì lạ.
- Trước kia ta cũng luyện kiểu này.
Ngón tay hiệu trưởng Y Sa gõ cằm, nói:
- Xem ra tin đồn có thật, tiểu tử này từng vào Cổ Hoang Sa Hải.
- Cổ Hoang Sa Hải?
Bích Lạc vụt ngẩng đầu nhìn hiệu trưởng Y Sa.
- Ai chà, bộ dạng của ngươi rất đẹp, trong trường chúng ta không ai đẹp bằng ngươi, tại sao lại phải che giấu?
Hiệu trưởng Y Sa ngơ ngác nhìn khuôn mặt Bích Lạc dưới chiếc mũ, mắt trợn to:
- Đẹp như vậy nên bày ra mới đúng.
Bích Lạc vội cúi đầu, mũ to lắc lư liên tục:
- Không được...
- Xấu hổ?
Hiệu trưởng Y Sa duỗi lưng, lắc đầu, nói:
- Thanh niên bây giờ, thật không hiểu nổi các ngươi. Còn Càn Kình chắc có đi Cổ Hoang Sa Hải, cách hắn di chuyển là luyện trong cát.
- Hạt cát?
Mắt Bích Lạc nghi hoặc nhìn Càn Kình chạy nhanh như bay trong sân, không thể nhìn ra khác biệt.
Hiệu trưởng Y Sa một tay chống cằm, dào dạt hứng thú đánh giá Càn Kình chạy nhanh:
- Bởi vì đi trong cát hao sức hơn bình thường gấp mấy lần, người sống trong đó thời gian dài sẽ tìm cách nào đi bớt sức nhất. Càn Kình không chỉ đi trong đó mà còn vô số lần chạy nhanh, đây là thứ luyện ra từ sinh tử. Không ngờ hắn thật to gan, đi vào Cổ Hoang Sa Hải.
Bích Lạc nửa đầu nhìn hiệu trưởng Y Sa, toàn thân hiệu trưởng đầy bí ẩn, đồn rằng nàng là Chiến Sĩ huyết mạch nhưng không ai biết nàng là Chiến Sĩ huyết mạch gì. Có lẽ có người biết mà không dám nói, quái lạ hơn là hiệu trưởng Y Sa vẫn luôn ủng hộ Bích Lạc, khác hẳn với cách hành sự trong học viện của nàng.
- Người không có tư cách hưởng dụng nhiều tài nguyên thì ta sẽ không lãng phí dù chỉ một đồng tiền vào các ngươi.
Khi đó hiệu trưởng Y Sa bá khí tuyên bố như vậy trong họp sáng, đến nay câu nói còn văng vẳng trong đầu các đệ tử.
- Ngươi đang tò mò tại sao ta biết tin tức của Càn Kình?
Hiệu trưởng Y Sa cười khiến Bích Lạc nhớ đến tỷ tỷ của mình, cảm giác ấm áp.
- Lần đó Càn Kình đến, các tụ họp lại rất lạ. Ta đánh với hắn một lần, ấn tượng khắc sâu. Thực lực Phục Ma nhị chiến và mà buộc ta liên tục tăng lên, hiếm ai làm được.
- Cổ Hoang Sa Hải.
Hiệu trưởng Y Sa ngửa đầu nhìn mây trắng bay trên bầu trời.
- Trước kia ta từng đi nhưng khi đó cần có cường giả làm bạn gần bên, chắc Càn Kình không cần tìm cường giả Ái Bích Giai làm hộ vệ. Cứ mình không đi vào, không biết nên nói hắn to gan hay vô tri đây?
Chín mươi vòng... Chín mươi lăm vòng... Chín mươi sáu vòng... Một trăm vòng...
Đệ tử Chiến Sĩ dừng chân xem trán toát mồ hôi lạnh nhìn Càn Kình cũng ướt trán, người như ngâm trong lồng hấp. Các Càn Vô Thiên tặc lưỡi. Tiểu tử này là dã thú sao? Nhìn người Càn Kình ướt đẫm mồ hôi nhưng không thở dốc, càng không lộ vẻ mệt nhọc. Càn Kình đã một hơi chạy nhanh bốn mươi vòng.
- Có lai lịch gì?
- Không biết.
- Chỉ dựa vào thể lực kiểu này hắn nên nổi tiếng trong học viện.
- Chưa nghe bao giờ, hình như đột nhiên xuất hiện.
- Mau nhìn kìa, hắn lên lầu, ở đó chỉ có văn phòng của hiệu trưởng đại nhân!
- Chạy xong rồi...
Càn Kình đẩy cửa bước vào phòng, lấy miếng vải sạch ra khỏi đấu giới lau mồ hôi trên người, ngồi bệch xuống ghế, đôi tay vỗ cơ bắp hai chân.
- Mệt chết.
- Cứ... Giả bộ.
Hiệu trưởng Y Sa xoay người ngồi xuống ghế của mình, hai tay ôm ngực tôn lên gò bồng đào.
- Diễn y như thật.
Càn Kình cười ngại ngùng cầm ấm trà lên uống ừng ực, nhanh chóng bổ sung hơi nước thất thoát khỏi thân thể.
Một bình chè xanh hết sạch, Càn Kình đặt ấm trà xuống, cười tủm tỉm nhìn nữ hiệu trưởng đại nhân trẻ tuổi, Y Sa. Mấy ngày trước Càn Kình có thể tán gẫu với xà hoàng Bàn Hoành Cơ, thấy nhiều tình hình lớn. Giờ gặp lại nữ hiệu trưởng trẻ tuổi, Càn Kình không có cảm giác căng thẳng khi học sinh gặp hiệu trưởng.
Hiệu trưởng Y Sa đánh giá kỹ Càn Kình. So với mấy tháng trước thì thanh niên này thêm phần trầm ổn, như trải qua rất nhiều chuyện trong đời. Đó không chỉ nếm qua sinh tử mà còn rất nhiều rèn luyện đường đời tạo thành tính cách.
- Tiểu tử, ngươi nói xin phép ta bao lâu về trường?
Ngón tay thuôn dài của hiệu trưởng Y Sa đặt trên mặt bàn trước mắt, nhẹ gõ theo tiết tấu.
Càn Kình đứng dậy nhìn hiệu trưởng Y Sa, nhếch môi. Thật tình không có gì để nói, hôm đó xin phép đúng là hắn đã rời đi quá lâu. Nếu hiệu trưởng đại nhân muốn mượn cơ hội nói cái gì thì cách thông minh là lắng nghe đối phương.
- Trở về trả phép đi?
Hiệu trưởng Y Sa điều chỉnh tư thế ngồi hình chữ S quyến rũ:
- Theo quy định học viện thì bây giờ ngươi sẽ bị đuổi học vì làm trái quy định xin phép của học viện, trốn nhiều tiết học.
- A!
Càn Kình ậm ừ, chờ đợi hiệu trưởng Y Sa nói tiếp. Hiệu trưởng đại nhân gặp hắn, yêu cầu thứ nhất là ra ngoài chạy một trăm vòng, hiển nhiên hiệu trưởng Y Sa không có ý định đuổi Càn Kình thật, nói những lời chỉ để lót đường cho câu kế tiếp.
Mắt hiệu trưởng Y Sa chợt lóe khen ngợi nhìn Càn Kình. Tiểu tử này cố tình sao? Không nói câu nào, muốn xem ta tự biên tự diễn?
- Được rồi, nếu không muốn bị đuổi học thì chỉ có một cách.
Hiệu trưởng Y Sa nhìn Càn Kình, nói:
- Mấy tháng nay học viện chúng ta do bản viện trưởng tự sáng tạo ra Bảng bách chiến. Chỉ cần ngươi lọt vào Bảng bách chiến, kiểm tra cuối học kỳ tiếp theo đạt tiêu chuẩn thì được đi học, nếu không...
Một cuốn sổ tay màu đen bay ra khỏi bàn làm việc của hiệu trưởng Y Sa, xoay tòn bay vào tay Càn Kình. Xem ra hiệu trưởng Y Sa đã sớm chuẩn bị, dùng ngay vật phẩm.
Càn Kình lật sổ tay, bỗng có cảm giác quen thuộc. Đúng vậy, nhiều thứ trong này cho cảm giác cực kỳ quen thuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.