Chương 323: Con người có thể làm sai chuyện nhưng không thể làm việc xấu (thượng
Cao Lâu Đại Hạ
21/08/2014
- Hộc... Hộc...
Phùng Đặc Tắc Tây thở nặng nề, khuôn mặt già nua đỏ lên vì sợ hãi và tác giận, tay cầm gậy run run chỉ hướng Càn Kình.
- Ngươi... Ngươi... Chúng ta không có đắc tội ngươi, thế nhưng dám uy hiếp chúng ta...
- Không đắc tội?
Càn Kình cười giật lại văn thư từ tay đám người, nói:
- Chắc các ngươi biết rõ mấy ngày nay La gia xảy ra chuyện gì? Các ngươi không có mặt ở dó nhưng tạo áp lực cho La gia đúng không? Các ngươi ngồi ở đây có ai dám vỗ ngực đứng ra nói với ta?
- Càn Kình, ta không nhận ích lợi Lý Quân Thổ hứa, ta không giúp Lý Quân Thổ tạo áp lực với La gia, ta không nhân dịp mấy ngày nay xâm chiếm đường làm ăn của La gia!
- Có không? Có ai không?
Càn Kình liếc qua liếc lại người trong phòng. Mấy hôm nay Càn Kình chém giết nuôi sát khí càng nặng, cộng với hắn toàn nói thật buộc mọi người chỉ biết cúi đầu, không ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Con người có thể làm sai.
Càn Kình chậm rãi chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm đám thương nhân, nói:
- Nhưng không thể làm chuyện xấu! Các vị, lần này Thanh Thanh nhất định phải làm hội trưởng! Ta không vì cái gì chỉ vì một điều, khiến các ngươi nhớ chuyện lần này, sau này tôn trọng La gia, Thanh Thanh một chút!
- Ta nói xong rồi.
Càn Kình lùi ra sau lưng La Thanh Thanh, nhỏ giọng nói:
- Hội trưởng, người xem có phải nên xử lý chuyện sơ cấp Chiến Sĩ, Ma Pháp học viện Áo Khắc Lan không?
La Thanh Thanh nghe giọng Càn Kình bên tai, tăng can đảm bước tới trước mặt mấy người lúc nãy tranh luận với La Đức trước mắt bao người.
- Sơ cấp Chiến Sĩ, Ma Pháp học viện là tảng đá giúp Chân Sách hoàng triều chúng ta không bị Ma tộc xâm hại, bán theo giá gốc ký kết là được, đừng thu thêm một phần.
- Hội trưởng đại nhân...
Phùng Đặc Tắc Tây giộng mạnh gậy xuống đất, tiếng đùng đùng vang vọng trong phòng.
- Mối làm ăn sơ cấp Chiến Sĩ, Ma Pháp học viện...
La Thanh Thanh ngẩng đầu hất mái tóc đen dài sau đầu, nói:
- Phùng tiên sinh nếu đã gọi ta là hội trưởng thì ta có quyền lực này, chắc ta không nhớ lầm điều đó?
- Cái này...
Phùng Đặc Tắc Tây đông cứng tại chỗ. Phùng Đặc Tắc Tây vốn tưởng chỉ cần bàn bạc vấn đề thương nghiệp thương hội là có thể khiến Càn Kình không thuộc thương hội không có lý do gì xen vào, không ngờ lúc trước La Thanh Thanh làm phó hội trưởng không dám ra lệnh, nha đầu trông mềm yếu không có năng lực gì thế nhưng biến cứng rắn?
- Ta là hội trưởng, cứ quyết định vậy đi.
La Thanh Thanh trừng Phùng Đặc Tắc Tây, nói:
- Còn có chuyện gì sao? Nếu như không có, ta mệt mỏi. Ngày mai phun ra toàn bộ phần ích lợi xâm chiếm của Lôi Quang Minh chúng ta. Còn ích lợi của nhà Lý Quân Thổ thì mọi người cứ chia, La gia chúng ta chiếm năm phần, còn lại cho các ngươi.
Năm phần? Đám người trong thương hội nhìn nhau, nghe ý của La Thanh Thanh là phân chia hết ích lợi Lý Quân Thổ? Nói vậy là... Rất có thể Lý Quân Thổ đã...
La Thanh Thanh đi ra đại sảnh lên xe ngựa, tay nhẹ vỗ ngực, vẻ mặt nghĩ lại mà run.
La Thanh Thanh nhìn Càn Kình, nói:
- Mới rồi ta biểu hiện được không?
- Rất tốt.
Càn Kình giơ lên ngón cái khen:
- Nữ thương nhân thành công.
La Thanh Thanh thè lưỡi nghịch ngợm nói:
- Tiếp theo chính là Khải gia và gia tộc Pháp Khắc Nhĩ. Lần này bọn họ đuối lý, lực lượng tinh anh đã mất sạch, ta có thể phái người đi đàm phán với bọn họ, chắc sẽ khiến họ nhường phần lớn ích lợi và đường làm ăn.
Càn Kình vung roi, cắn đầu lưỡi. Tiểu nha đầu này bình thường mềm yếu nhưng bên trong giống La mập, bàn đến buôn bán là đầu óc xoay chuyển nhanh, về điều này thì Càn Kình không sánh bằng huynh muội bọn họ.
- Ta không hiểu chuyện thương nghiệp, nếu nàng thấy được thì cứ làm.
Càn Kình quất roi, nói:
- Nhưng ta nói thật, lần này gia chủ của Khải gia, Pháp Khắc Nhĩ gia đã chết, trong lòng bọn họ hiểu là bị chúng ta giết, có khi nào liều mạng với chúng ta không? Nếu như thật sự là như vậy... Thì mình...
- Chắc là không.
La Thanh Thanh múa bút lông không biết lấy từ đâu ra, nói:
- Khải gia, Pháp Khắc Nhĩ gia không chỉ có một hệ tộc nhân, tranh giành vị trí gia chủ của nhau. Bọn họ mong gia tộc hiện tại sớm chết để có cơ hội đoạt quyền, và...
Càn Kình liên tục gật đầu, hắn đã xem thương nha đầu này, không ngờ La Thanh Thanh hiểu biết nhiều về Khải gia, Pháp Khắc Nhĩ gia. Khi La Thanh Thanh nói đến buôn bán, nha đầu bình thường rụt rè không dám nói chuyện không còn, nhưng không biết nàng có thể chấn nhiếp đám người trong thương hội không? Tuy mới rồi đám thương nhân bị uy hiếp nhưng ai biết bây giờ có phải họ đang bàn bạc đối sách?
- Làm sao đây?
Phùng Đặc Tắc Tây nhìn thành viên thương hội khác trong đại sảnh.
La Đức đã mang người rời đi, trong đại sảnh chỉ còn lại thương nhân thương hội im lặng nhìn nhau. Lần này Càn Kình đến nói rõ một tin tức cho mọi người, vì chuyện lần này nên Lý Quân Thổ đã bị giết, Khải gia, Pháp Khắc Nhĩ gia đi cùng chắc cũng đã...
Lần này Khải gia, Pháp Khắc Nhĩ gia xuất động lực lượng gì? Người trong thương hội biết rõ ràng, nếu vứt bỏ địa vị, thân phận thành chủ, chỉ nói mặt thực lực, vũ lực thì dù là thành chủ đại nhân cũng không thể đối kháng với Khải gia, Pháp Khắc Nhĩ gia.
Bây giờ Càn Kình mang theo La Thanh Thanh, cầm văn thứ thoái vị của Lý Quân Thổ đến, rốt cuộc hắn mạnh đến mức nào? Càn Kình có thể an toàn mang theo một tiểu nha đầu đi ra đi ra thực lực như vậy?
- Ài, thôi, muốn làm hội trưởng cứ làm.
- Đúng vậy. Thích làm hội trưởng thì tùy, ai làm hội trưởng không phải là làm?
Phùng Đặc Tắc Tây oán hận trừng đám thương nhân:
- Các ngươi...!
Nếu Lý Quân Thổ chết bình thường thì hội trưởng đời tiếp theo đến lượt Phùng Đặc Tắc Tây.
- Phùng tiên sinh, thôi đi. So với ích lợi Khải gia, Pháp Khắc Nhĩ gia đưa ra thì tiểu nha đầu La gia cho càng nhiều.
- Đúng vậy. Phùng tiên sinh có thể không lo đến ích lợi nhưng phải nghĩ cho người. Có lẽ Khải gia, Pháp Khắc Nhĩ gia không độc, điên như Càn Kình, ta cho rằng những người trong La gia...
Phùng Đặc Tắc Tây đánh rùng mình. So với ích lợi thì sinh mạng quan trọng hơn. Khải gia, Pháp Khắc Nhĩ gia đều có thể thông qua đàmp hán tranh thủ chiếm lợi, Càn Kình thì không phải là thương nhân, từ trong ra ngoài hắn là một Chiến Sĩ.
Chiến Sĩ Chân Sách hoàng triều khi đối diện Ma tộc chưa bao giờ biết cái gì gọi là đàm phán, loại thái độ cứng rắn đã khắc sâu vào ấn tượng trong đầu mỗi người. Nhắc đến từ Chiến Sĩ là mọi người suy nghĩ ngay đến cứng rắn đến cùng, quyết không thỏa hiệp đàm phán.
- Ài, thôi, coi như ta sợ Càn Kình.
Phùng Đặc Tắc Tây ngửa đầu khẽ thở dài:
- Nàng làm hội trưởng thì cứ làm, mọi người cùng nhau ký tên sớm gửi thư cho tổng hội, giải quyết chuyện này cho xong.
Càn Kình lại quay về La gia, chưa kịp xuống xe ngựa đã bị Lôi Địch chặn lại.
- Gia Anh, chuyện bên này ngươi trông chừng, ta mang mấy tiểu tử về nhà trước.
Lôi Địch 'đẩy' Càn Kình trở vào thùng xe mới không lâu chứa xác chết, hét gọi đám người Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc. Lôi Địch vung roi tự mình làm phu xe nhanh chóng biến mất trước cửa La gia.
Phùng Đặc Tắc Tây thở nặng nề, khuôn mặt già nua đỏ lên vì sợ hãi và tác giận, tay cầm gậy run run chỉ hướng Càn Kình.
- Ngươi... Ngươi... Chúng ta không có đắc tội ngươi, thế nhưng dám uy hiếp chúng ta...
- Không đắc tội?
Càn Kình cười giật lại văn thư từ tay đám người, nói:
- Chắc các ngươi biết rõ mấy ngày nay La gia xảy ra chuyện gì? Các ngươi không có mặt ở dó nhưng tạo áp lực cho La gia đúng không? Các ngươi ngồi ở đây có ai dám vỗ ngực đứng ra nói với ta?
- Càn Kình, ta không nhận ích lợi Lý Quân Thổ hứa, ta không giúp Lý Quân Thổ tạo áp lực với La gia, ta không nhân dịp mấy ngày nay xâm chiếm đường làm ăn của La gia!
- Có không? Có ai không?
Càn Kình liếc qua liếc lại người trong phòng. Mấy hôm nay Càn Kình chém giết nuôi sát khí càng nặng, cộng với hắn toàn nói thật buộc mọi người chỉ biết cúi đầu, không ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Con người có thể làm sai.
Càn Kình chậm rãi chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm đám thương nhân, nói:
- Nhưng không thể làm chuyện xấu! Các vị, lần này Thanh Thanh nhất định phải làm hội trưởng! Ta không vì cái gì chỉ vì một điều, khiến các ngươi nhớ chuyện lần này, sau này tôn trọng La gia, Thanh Thanh một chút!
- Ta nói xong rồi.
Càn Kình lùi ra sau lưng La Thanh Thanh, nhỏ giọng nói:
- Hội trưởng, người xem có phải nên xử lý chuyện sơ cấp Chiến Sĩ, Ma Pháp học viện Áo Khắc Lan không?
La Thanh Thanh nghe giọng Càn Kình bên tai, tăng can đảm bước tới trước mặt mấy người lúc nãy tranh luận với La Đức trước mắt bao người.
- Sơ cấp Chiến Sĩ, Ma Pháp học viện là tảng đá giúp Chân Sách hoàng triều chúng ta không bị Ma tộc xâm hại, bán theo giá gốc ký kết là được, đừng thu thêm một phần.
- Hội trưởng đại nhân...
Phùng Đặc Tắc Tây giộng mạnh gậy xuống đất, tiếng đùng đùng vang vọng trong phòng.
- Mối làm ăn sơ cấp Chiến Sĩ, Ma Pháp học viện...
La Thanh Thanh ngẩng đầu hất mái tóc đen dài sau đầu, nói:
- Phùng tiên sinh nếu đã gọi ta là hội trưởng thì ta có quyền lực này, chắc ta không nhớ lầm điều đó?
- Cái này...
Phùng Đặc Tắc Tây đông cứng tại chỗ. Phùng Đặc Tắc Tây vốn tưởng chỉ cần bàn bạc vấn đề thương nghiệp thương hội là có thể khiến Càn Kình không thuộc thương hội không có lý do gì xen vào, không ngờ lúc trước La Thanh Thanh làm phó hội trưởng không dám ra lệnh, nha đầu trông mềm yếu không có năng lực gì thế nhưng biến cứng rắn?
- Ta là hội trưởng, cứ quyết định vậy đi.
La Thanh Thanh trừng Phùng Đặc Tắc Tây, nói:
- Còn có chuyện gì sao? Nếu như không có, ta mệt mỏi. Ngày mai phun ra toàn bộ phần ích lợi xâm chiếm của Lôi Quang Minh chúng ta. Còn ích lợi của nhà Lý Quân Thổ thì mọi người cứ chia, La gia chúng ta chiếm năm phần, còn lại cho các ngươi.
Năm phần? Đám người trong thương hội nhìn nhau, nghe ý của La Thanh Thanh là phân chia hết ích lợi Lý Quân Thổ? Nói vậy là... Rất có thể Lý Quân Thổ đã...
La Thanh Thanh đi ra đại sảnh lên xe ngựa, tay nhẹ vỗ ngực, vẻ mặt nghĩ lại mà run.
La Thanh Thanh nhìn Càn Kình, nói:
- Mới rồi ta biểu hiện được không?
- Rất tốt.
Càn Kình giơ lên ngón cái khen:
- Nữ thương nhân thành công.
La Thanh Thanh thè lưỡi nghịch ngợm nói:
- Tiếp theo chính là Khải gia và gia tộc Pháp Khắc Nhĩ. Lần này bọn họ đuối lý, lực lượng tinh anh đã mất sạch, ta có thể phái người đi đàm phán với bọn họ, chắc sẽ khiến họ nhường phần lớn ích lợi và đường làm ăn.
Càn Kình vung roi, cắn đầu lưỡi. Tiểu nha đầu này bình thường mềm yếu nhưng bên trong giống La mập, bàn đến buôn bán là đầu óc xoay chuyển nhanh, về điều này thì Càn Kình không sánh bằng huynh muội bọn họ.
- Ta không hiểu chuyện thương nghiệp, nếu nàng thấy được thì cứ làm.
Càn Kình quất roi, nói:
- Nhưng ta nói thật, lần này gia chủ của Khải gia, Pháp Khắc Nhĩ gia đã chết, trong lòng bọn họ hiểu là bị chúng ta giết, có khi nào liều mạng với chúng ta không? Nếu như thật sự là như vậy... Thì mình...
- Chắc là không.
La Thanh Thanh múa bút lông không biết lấy từ đâu ra, nói:
- Khải gia, Pháp Khắc Nhĩ gia không chỉ có một hệ tộc nhân, tranh giành vị trí gia chủ của nhau. Bọn họ mong gia tộc hiện tại sớm chết để có cơ hội đoạt quyền, và...
Càn Kình liên tục gật đầu, hắn đã xem thương nha đầu này, không ngờ La Thanh Thanh hiểu biết nhiều về Khải gia, Pháp Khắc Nhĩ gia. Khi La Thanh Thanh nói đến buôn bán, nha đầu bình thường rụt rè không dám nói chuyện không còn, nhưng không biết nàng có thể chấn nhiếp đám người trong thương hội không? Tuy mới rồi đám thương nhân bị uy hiếp nhưng ai biết bây giờ có phải họ đang bàn bạc đối sách?
- Làm sao đây?
Phùng Đặc Tắc Tây nhìn thành viên thương hội khác trong đại sảnh.
La Đức đã mang người rời đi, trong đại sảnh chỉ còn lại thương nhân thương hội im lặng nhìn nhau. Lần này Càn Kình đến nói rõ một tin tức cho mọi người, vì chuyện lần này nên Lý Quân Thổ đã bị giết, Khải gia, Pháp Khắc Nhĩ gia đi cùng chắc cũng đã...
Lần này Khải gia, Pháp Khắc Nhĩ gia xuất động lực lượng gì? Người trong thương hội biết rõ ràng, nếu vứt bỏ địa vị, thân phận thành chủ, chỉ nói mặt thực lực, vũ lực thì dù là thành chủ đại nhân cũng không thể đối kháng với Khải gia, Pháp Khắc Nhĩ gia.
Bây giờ Càn Kình mang theo La Thanh Thanh, cầm văn thứ thoái vị của Lý Quân Thổ đến, rốt cuộc hắn mạnh đến mức nào? Càn Kình có thể an toàn mang theo một tiểu nha đầu đi ra đi ra thực lực như vậy?
- Ài, thôi, muốn làm hội trưởng cứ làm.
- Đúng vậy. Thích làm hội trưởng thì tùy, ai làm hội trưởng không phải là làm?
Phùng Đặc Tắc Tây oán hận trừng đám thương nhân:
- Các ngươi...!
Nếu Lý Quân Thổ chết bình thường thì hội trưởng đời tiếp theo đến lượt Phùng Đặc Tắc Tây.
- Phùng tiên sinh, thôi đi. So với ích lợi Khải gia, Pháp Khắc Nhĩ gia đưa ra thì tiểu nha đầu La gia cho càng nhiều.
- Đúng vậy. Phùng tiên sinh có thể không lo đến ích lợi nhưng phải nghĩ cho người. Có lẽ Khải gia, Pháp Khắc Nhĩ gia không độc, điên như Càn Kình, ta cho rằng những người trong La gia...
Phùng Đặc Tắc Tây đánh rùng mình. So với ích lợi thì sinh mạng quan trọng hơn. Khải gia, Pháp Khắc Nhĩ gia đều có thể thông qua đàmp hán tranh thủ chiếm lợi, Càn Kình thì không phải là thương nhân, từ trong ra ngoài hắn là một Chiến Sĩ.
Chiến Sĩ Chân Sách hoàng triều khi đối diện Ma tộc chưa bao giờ biết cái gì gọi là đàm phán, loại thái độ cứng rắn đã khắc sâu vào ấn tượng trong đầu mỗi người. Nhắc đến từ Chiến Sĩ là mọi người suy nghĩ ngay đến cứng rắn đến cùng, quyết không thỏa hiệp đàm phán.
- Ài, thôi, coi như ta sợ Càn Kình.
Phùng Đặc Tắc Tây ngửa đầu khẽ thở dài:
- Nàng làm hội trưởng thì cứ làm, mọi người cùng nhau ký tên sớm gửi thư cho tổng hội, giải quyết chuyện này cho xong.
Càn Kình lại quay về La gia, chưa kịp xuống xe ngựa đã bị Lôi Địch chặn lại.
- Gia Anh, chuyện bên này ngươi trông chừng, ta mang mấy tiểu tử về nhà trước.
Lôi Địch 'đẩy' Càn Kình trở vào thùng xe mới không lâu chứa xác chết, hét gọi đám người Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc. Lôi Địch vung roi tự mình làm phu xe nhanh chóng biến mất trước cửa La gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.