Chương 575: Cuồng Long Mãnh Hổ (thượng)
Cao Lâu Đại Hạ
02/12/2014
Từ nhỏ đến lớn mỗi khi sinh nhật là Càn Kình sẽ nghĩ nhận được quá gì đây? Nhưng mà... Càn Kình ngả đầu cố gắng không cho giọt nước tràn khóe mắt. Hắn chưa bao giờ nghĩ tặng quà sinh nhật cho phụ thân, thậm chí không
bao nhiêu lần nói chuyện bình thường.
- Ngươi còn nhớ không? Khi ngươi giật mình tỉnh dậy, có mấy lần dầu giường đặt quyển sách ngươi chưa từng xem.
Càn Kình nhớ lại, nhẹ gật đầu. Càn Kình có can đảm rời khỏi Càn Kình hoặc có ý tưởng đó phần lớn là bị tư tưởng trong sách ảnh hưởng.
- Là ta đặt sách lúc ngươi ngủ.
Quân Vô Đạo vỗ gáy Càn Kình, nói:
- May mắn tiểu tử nhà ngươi không khiến ta thất vọng.
Càn Kình tham gia bữa tiệc tối bất ngờ, gặp thúc thúc chỉ nghe nói chứ chưa từng thấy mặt, thúc thúc có một nữ nhi, nữ nhi là người thức tỉnh lực lượng huyết mạch Tinh Linh Vương.
Càn Kình cảm giác mọi chuyện giống như đang nằm mơ nhưng Quân Vô Đạo nói mỗi câu không sai lầm, giọnng ói không chất chứa yêu thương cố ý muốn người ta tin mà tràn ngập trưởng bối từ ái, không cần biết ngươi có tin hay không, chỉ muốn trao tình thương.
Đại sảnh Vô Đạo hội dọn dẹp sơ, Càn Kình ngồi bên bàn cơm nhìn món ăn gia đình đơn giản, cảm thấy ấm áp thân thương.
Trong suốt bữa cơm toàn là Quân Vô Đạo đặt câu hỏi hoặc lầm bầm kể chuyện sau khi rời khỏi Càn gia. Ngẫu nhiên Càn Kình đáp lại, Quân Vô Đạo sẽ cười rất vui.
Ăn cơm chiều xong Quân Vô Đạo chờ người bưng đồ ăn xuống, lau môi dính mỡ, điều chỉnh tư thế ngồi, nhìn chăm chú vào Càn Kình.
Quân Vô Đạo nói:
- Tiểu tử, mấy ngày nay ngươi ra đường cẩn thận chút.
Ra đường cẩn thận? Càn Kình ngẫm nghĩ, khi hắn đến Vô Đạo hội thì Hồng Lưu Thập Chiến lặng lẽ đi theo, không lẽ...
- Lôi gia tìm ta.
Mặt Quân Vô Đạo toát ra âm trầm:
- Bọn họ bỏ tiền mua mạng ngươi, đám khốn kiếp không biết ngươi là điệt tử của ta! Lộ Tây Pháp Lưu Thủy tử nhận tiền khiến bọn họ về nhà đợi tin.
- Đây là...
Càn Kình do dự nhìn Quân Vô Đạo, nên dùng từ ngữ gì để hình dung?
- Đúng vậy. Là đen ăn đen!
Lạnh lẽo không biến mất trên mặt Quân Vô Đạo nhưng có nét vui sướng nói:
- Đây là đen ăn đen thật sự! Hắn tìm ta muốn giết ngươi nhưng không biết quan hệ của hai ta, vì vậy ta nhận tiền nhưng không làm việc. Chính vì chuyện này nên ta tìm ngươi, nhận thân, nếu không thì...
- Ta vốn định chờ một thời gian khi nào ngươi trưởng thành rồi tính.
Ngón tay Quân Vô Đạo gõ mặt bàn, nói:
- Niệm Thành là cô nương, tuy thức tỉnh lực lượng huyết mạch Tinh Linh Vương nhưng ít khi trải qua chém giết tàn khốc, cũng không hợp với tính cách của nàng.
Càn Kình gật đầu liên tục ngầm đồng ý. Thực lực chiến đấu của Càn Niệm Thành rất khá nhưng tính cách hơi ngây thơ, nếu không ăn thiệt thòi lớn thì khó thể nhanh chóng lớn lên.
Nhưng khiến hài tử của mình chịu thiệt? Càn Kình lắc đầu. Nếu Càn Kình có một nữ nhi thì nguyện vọng lớn nhất là khiến nàng bình an sống, giữ sự ngây thơ, vui vẻ sống, đó mới là tốt nhất.
- Mấy năm nay ta biết chút chuyện của ngươi.
Quân Vô Đạo đứng dậy bước tới sau lưng Càn Kình, hai tay vỗ lên vai hắn.
Quân Vô Đạo nói:
- Ngươi thành công hơn ta! Ở tuổi như ngươi ta còn đang giãy dụa cầu sinh trên chiến trường nhân ma. Ngươi trải qua rất nhiều chuyện, cũng ăn nhiều đắng cay, nhìn thấu cuộc đời hơn nha đầu đó nhiều.
- Phụ thân, ta cũng rất lợi hại!
Càn Niệm Thành chu môi oán trách nhìn Quân Vô Đạo, nói:
- Ta cung làm nhiều chuyện giúp phụ thân!
Quân Vô Đạo yêu thương vuốt đầu Càn Niệm Thành, vẻ mặt không còn là kiêu hùng hắc đạo bá khí mà chỉ có tình phụ thân hiền lành.
- Ngươi rất khá nhưng không bằng đại ca của ngươi, có thừa nhận không?
Càn Niệm Thành nghiêm túc nghĩ, giơ ngón cái với Càn Kình.
- Công nhận, đại ca không phải Chiến Sĩ huyết mạch mà giỏi hơn ta nhiều.
- Rồi ta sẽ già, hoặc nên nói ta đã bắt đầu già.
Quân Vô Đạo thả lỏng ngồi xuống chỗ của mình, nói:
- Vô Đạo hội cần có người tiếp nhận, ta nghe nói chuyện người làm ở Càn gia. Chó già Càn Chiến Huyền đó! Ngươi muốn mang đại ca đi thì phải có thực lực, thế lực!
Đây là lần thứ hai Càn Kình nghe có người nói câu đó với hắn, lần trước là xà hoàng Bàn Hoành Cơ, lần này là thúc thúc ruột, kiêu hùng hắc đạo Quân Vô Đạo.
- Vốn định để ngươi rèn luyện trong tình huống không hay biết gì.
Quân Vô Đạo điều chỉnh tư thế ngồi, nói:
- Nhưng vì Lôi gia không thể không gặp mặt ngươi. Vậy cũng tốt, ngươi hãy nhớ một điều nếu có rảnh thì đến Vô Đạo hội chơi, làm quen với các thủ lĩnh đường khẩu.
Càn Kình thấy choáng váng, hắn mới trở về Vĩnh Lưu thành đã có hai thế lực biểu hiện ý muốn truyền cho hắn, Hồng Lưu Chiến Bảo và Vô Đạo hội.
- Bây giờ giới thiệu ngươi vào e rằng sẽ gặp khiêu chiến hơi nhiều.
Quân Vô Đạo xòe tay nói:
- Ngươi cũng biết là hắc đạo hơi khác vớid mấy thế lực khác, nơi này chú trọng thực lực hơn. Ngươi mạnh thì bọn họ phục ngươi, nếu ngươi không đủ mạnh sẽ bị bọn họ lật đổ.
Càn Kình nghiêm túc lắng nghe. Càn Kình không hiểu nhiều về thế lực như Quân Vô Đạo, trước kia chỉ nghe một chút từ Ngâm Du Thi Nhân rồi tự tưởng tượng.
- Bây giờ ta còn sống tất nhiên có thể trấn được bọn họ.
Quân Vô Đạo nhíu mày nói:
- Nhưng ngày nào ta chết thì sao? Vì vậy ngươi phải thu phục từng thủ lĩnh đường khẩu trước khi ta chết, khiến bọn họ thật lòng nhận ngươi làm đại đương gia.
Thu phục thủ lĩnh đường khẩu? Càn Kình nhận ra dường như trở thành lãnh đạo một thế lực không phải chuyện dễ.
Hồng Lưu Chiến Bảo có phó hội trưởng như thế, cả ngày nhìn chằm chằm chiếc ghế dưới mông Mộc Quy Vô Tâm. Vô Đạo hội chắc càng phiền hơn cả Hồng Lưu Chiến Bảo. Dù sao Lôi Địch đại thúc đứng ra, thực lực nhập thánh đủ đè mấy người đó không ngẩng đầu lên được.
- Thật ra ngươi chỉ cần áp chế ba người phó hội trưởng, Mãnh Hổ Đường, Cuồng Long Đường là đường, không cần thu phục mấy người khác thì bọn họ cũng sẽ nghe lời ngươi.
Càn Kình cảm giác da đầu tê rần. Dường như phó hội trưởng rất rắc rối, còn tên hai đường khẩu khác nghe là biết không đơn giản. Mãnh Hổ Đường, Cuồng Long Đường rất có thể là đường khẩu chủ lực của Vô Đạo hội.
- Tiểu Hắc, ngươi đến đây.
Quân Vô Đạo chỉ vào một Chiến Sĩ gầy gò thấp lùn chạy tới, nói:
- Đây là quản gia của Vô Đạo hội, Tiểu Hắc. Sau này nếu ta không có trong Vô Đạo hội thì cứ nói với Tiểu Hắc cũng giống như nói với ta. Nếu muốn đi thăm sản nghiệp Vô Đạo hội thì Tiểu Hắc sẽ mang ngươi đi.
- Hắc ca...
- Thôi, gọi ta Tiểu Hắc là được.
Tiểu Hắc có bộ dạng bốn mươi mấy tuổi, hai tay liên cục xua nói:
- Kình a, sau này người là thủ lĩnh của Vô Đạo hội, gọi ta Tiểu Hắc là được.
Càn Kình nhìn Tiểu Hắc hơn bốn mươi tuổi, liên tục tặc lưỡi. Khiến Càn Kình kêu người bốn mươi mấy tuổi là Tiểu Hắc, lại còn bị người gọi là ca thì thật khó chịu.
- Mấy chuyện này đều là việc nhỏ.
Quân Vô Đạo vỗ cánh tay Tiểu Hắc, nói:
- Được rồi, ngươi đi làm việc đi.
Ngoài hành lang dài bỗng vang lên đoạn đối thoại của hai người.
- Ngươi còn nhớ không? Khi ngươi giật mình tỉnh dậy, có mấy lần dầu giường đặt quyển sách ngươi chưa từng xem.
Càn Kình nhớ lại, nhẹ gật đầu. Càn Kình có can đảm rời khỏi Càn Kình hoặc có ý tưởng đó phần lớn là bị tư tưởng trong sách ảnh hưởng.
- Là ta đặt sách lúc ngươi ngủ.
Quân Vô Đạo vỗ gáy Càn Kình, nói:
- May mắn tiểu tử nhà ngươi không khiến ta thất vọng.
Càn Kình tham gia bữa tiệc tối bất ngờ, gặp thúc thúc chỉ nghe nói chứ chưa từng thấy mặt, thúc thúc có một nữ nhi, nữ nhi là người thức tỉnh lực lượng huyết mạch Tinh Linh Vương.
Càn Kình cảm giác mọi chuyện giống như đang nằm mơ nhưng Quân Vô Đạo nói mỗi câu không sai lầm, giọnng ói không chất chứa yêu thương cố ý muốn người ta tin mà tràn ngập trưởng bối từ ái, không cần biết ngươi có tin hay không, chỉ muốn trao tình thương.
Đại sảnh Vô Đạo hội dọn dẹp sơ, Càn Kình ngồi bên bàn cơm nhìn món ăn gia đình đơn giản, cảm thấy ấm áp thân thương.
Trong suốt bữa cơm toàn là Quân Vô Đạo đặt câu hỏi hoặc lầm bầm kể chuyện sau khi rời khỏi Càn gia. Ngẫu nhiên Càn Kình đáp lại, Quân Vô Đạo sẽ cười rất vui.
Ăn cơm chiều xong Quân Vô Đạo chờ người bưng đồ ăn xuống, lau môi dính mỡ, điều chỉnh tư thế ngồi, nhìn chăm chú vào Càn Kình.
Quân Vô Đạo nói:
- Tiểu tử, mấy ngày nay ngươi ra đường cẩn thận chút.
Ra đường cẩn thận? Càn Kình ngẫm nghĩ, khi hắn đến Vô Đạo hội thì Hồng Lưu Thập Chiến lặng lẽ đi theo, không lẽ...
- Lôi gia tìm ta.
Mặt Quân Vô Đạo toát ra âm trầm:
- Bọn họ bỏ tiền mua mạng ngươi, đám khốn kiếp không biết ngươi là điệt tử của ta! Lộ Tây Pháp Lưu Thủy tử nhận tiền khiến bọn họ về nhà đợi tin.
- Đây là...
Càn Kình do dự nhìn Quân Vô Đạo, nên dùng từ ngữ gì để hình dung?
- Đúng vậy. Là đen ăn đen!
Lạnh lẽo không biến mất trên mặt Quân Vô Đạo nhưng có nét vui sướng nói:
- Đây là đen ăn đen thật sự! Hắn tìm ta muốn giết ngươi nhưng không biết quan hệ của hai ta, vì vậy ta nhận tiền nhưng không làm việc. Chính vì chuyện này nên ta tìm ngươi, nhận thân, nếu không thì...
- Ta vốn định chờ một thời gian khi nào ngươi trưởng thành rồi tính.
Ngón tay Quân Vô Đạo gõ mặt bàn, nói:
- Niệm Thành là cô nương, tuy thức tỉnh lực lượng huyết mạch Tinh Linh Vương nhưng ít khi trải qua chém giết tàn khốc, cũng không hợp với tính cách của nàng.
Càn Kình gật đầu liên tục ngầm đồng ý. Thực lực chiến đấu của Càn Niệm Thành rất khá nhưng tính cách hơi ngây thơ, nếu không ăn thiệt thòi lớn thì khó thể nhanh chóng lớn lên.
Nhưng khiến hài tử của mình chịu thiệt? Càn Kình lắc đầu. Nếu Càn Kình có một nữ nhi thì nguyện vọng lớn nhất là khiến nàng bình an sống, giữ sự ngây thơ, vui vẻ sống, đó mới là tốt nhất.
- Mấy năm nay ta biết chút chuyện của ngươi.
Quân Vô Đạo đứng dậy bước tới sau lưng Càn Kình, hai tay vỗ lên vai hắn.
Quân Vô Đạo nói:
- Ngươi thành công hơn ta! Ở tuổi như ngươi ta còn đang giãy dụa cầu sinh trên chiến trường nhân ma. Ngươi trải qua rất nhiều chuyện, cũng ăn nhiều đắng cay, nhìn thấu cuộc đời hơn nha đầu đó nhiều.
- Phụ thân, ta cũng rất lợi hại!
Càn Niệm Thành chu môi oán trách nhìn Quân Vô Đạo, nói:
- Ta cung làm nhiều chuyện giúp phụ thân!
Quân Vô Đạo yêu thương vuốt đầu Càn Niệm Thành, vẻ mặt không còn là kiêu hùng hắc đạo bá khí mà chỉ có tình phụ thân hiền lành.
- Ngươi rất khá nhưng không bằng đại ca của ngươi, có thừa nhận không?
Càn Niệm Thành nghiêm túc nghĩ, giơ ngón cái với Càn Kình.
- Công nhận, đại ca không phải Chiến Sĩ huyết mạch mà giỏi hơn ta nhiều.
- Rồi ta sẽ già, hoặc nên nói ta đã bắt đầu già.
Quân Vô Đạo thả lỏng ngồi xuống chỗ của mình, nói:
- Vô Đạo hội cần có người tiếp nhận, ta nghe nói chuyện người làm ở Càn gia. Chó già Càn Chiến Huyền đó! Ngươi muốn mang đại ca đi thì phải có thực lực, thế lực!
Đây là lần thứ hai Càn Kình nghe có người nói câu đó với hắn, lần trước là xà hoàng Bàn Hoành Cơ, lần này là thúc thúc ruột, kiêu hùng hắc đạo Quân Vô Đạo.
- Vốn định để ngươi rèn luyện trong tình huống không hay biết gì.
Quân Vô Đạo điều chỉnh tư thế ngồi, nói:
- Nhưng vì Lôi gia không thể không gặp mặt ngươi. Vậy cũng tốt, ngươi hãy nhớ một điều nếu có rảnh thì đến Vô Đạo hội chơi, làm quen với các thủ lĩnh đường khẩu.
Càn Kình thấy choáng váng, hắn mới trở về Vĩnh Lưu thành đã có hai thế lực biểu hiện ý muốn truyền cho hắn, Hồng Lưu Chiến Bảo và Vô Đạo hội.
- Bây giờ giới thiệu ngươi vào e rằng sẽ gặp khiêu chiến hơi nhiều.
Quân Vô Đạo xòe tay nói:
- Ngươi cũng biết là hắc đạo hơi khác vớid mấy thế lực khác, nơi này chú trọng thực lực hơn. Ngươi mạnh thì bọn họ phục ngươi, nếu ngươi không đủ mạnh sẽ bị bọn họ lật đổ.
Càn Kình nghiêm túc lắng nghe. Càn Kình không hiểu nhiều về thế lực như Quân Vô Đạo, trước kia chỉ nghe một chút từ Ngâm Du Thi Nhân rồi tự tưởng tượng.
- Bây giờ ta còn sống tất nhiên có thể trấn được bọn họ.
Quân Vô Đạo nhíu mày nói:
- Nhưng ngày nào ta chết thì sao? Vì vậy ngươi phải thu phục từng thủ lĩnh đường khẩu trước khi ta chết, khiến bọn họ thật lòng nhận ngươi làm đại đương gia.
Thu phục thủ lĩnh đường khẩu? Càn Kình nhận ra dường như trở thành lãnh đạo một thế lực không phải chuyện dễ.
Hồng Lưu Chiến Bảo có phó hội trưởng như thế, cả ngày nhìn chằm chằm chiếc ghế dưới mông Mộc Quy Vô Tâm. Vô Đạo hội chắc càng phiền hơn cả Hồng Lưu Chiến Bảo. Dù sao Lôi Địch đại thúc đứng ra, thực lực nhập thánh đủ đè mấy người đó không ngẩng đầu lên được.
- Thật ra ngươi chỉ cần áp chế ba người phó hội trưởng, Mãnh Hổ Đường, Cuồng Long Đường là đường, không cần thu phục mấy người khác thì bọn họ cũng sẽ nghe lời ngươi.
Càn Kình cảm giác da đầu tê rần. Dường như phó hội trưởng rất rắc rối, còn tên hai đường khẩu khác nghe là biết không đơn giản. Mãnh Hổ Đường, Cuồng Long Đường rất có thể là đường khẩu chủ lực của Vô Đạo hội.
- Tiểu Hắc, ngươi đến đây.
Quân Vô Đạo chỉ vào một Chiến Sĩ gầy gò thấp lùn chạy tới, nói:
- Đây là quản gia của Vô Đạo hội, Tiểu Hắc. Sau này nếu ta không có trong Vô Đạo hội thì cứ nói với Tiểu Hắc cũng giống như nói với ta. Nếu muốn đi thăm sản nghiệp Vô Đạo hội thì Tiểu Hắc sẽ mang ngươi đi.
- Hắc ca...
- Thôi, gọi ta Tiểu Hắc là được.
Tiểu Hắc có bộ dạng bốn mươi mấy tuổi, hai tay liên cục xua nói:
- Kình a, sau này người là thủ lĩnh của Vô Đạo hội, gọi ta Tiểu Hắc là được.
Càn Kình nhìn Tiểu Hắc hơn bốn mươi tuổi, liên tục tặc lưỡi. Khiến Càn Kình kêu người bốn mươi mấy tuổi là Tiểu Hắc, lại còn bị người gọi là ca thì thật khó chịu.
- Mấy chuyện này đều là việc nhỏ.
Quân Vô Đạo vỗ cánh tay Tiểu Hắc, nói:
- Được rồi, ngươi đi làm việc đi.
Ngoài hành lang dài bỗng vang lên đoạn đối thoại của hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.