Chương 1152: Đấu kỹ tự do
Cao Lâu Đại Hạ
19/01/2015
Nhưng Vô Danh trước sau chỉ nhìn Càn Kình ở phía dưới lôi đài, hoàn toàn không liếc mắt nhìn Cơ Minh Phượng, chiến sĩ huyết mạch Độc Giác cường đại.
Trong con mắt lãnh đạm của Cơ Minh Phượng lóe lên một chút hiếu kỳ và nghi ngờ. Hồn vực thẩm lí và phán quyết của mình đã hoàn toàn bao phủ đối phương. Vì sao lại hoàn toàn không cảm giác được trên thân người này có một chút sóng suy nghĩ nào. Chẳng lẽ tim của hắn là một khối băng sắt rèn thành sao? Dù vậy, phương thức tư duy chiến đấu của hắn cũng phải truyền ra mới đúng chứ.
- Trận chiến đấu! Bắt đầu!
Tiếng nói của trọng tài vẫn đang vang vọng trên không trung, Vô Danh đã bước nửa bước dài tới trước người Cơ Minh Phượng. Đơn giản bước nửa bước như vậy đã xóa bỏ khoảng cách giữa hai bên, một phương thức di chuyển gần như là di chuyển trong nháy mắt, xuất hiện ở trước người Cơ Minh Phượng!
Đây là! Tự do! Đấu kỹ tự do cảnh giới cao nhất!
Bàn tay Càn Kình không khỏi dùng sức nắm thành nắm đấm. Hắn nhìn bước đi nhanh không gì trói buộc, loại phương thức di chuyển mà ngay cả ngôi sao cũng không có cách nào ngăn cản nó. Thời gian và không gian ở trước mặt nó cũng không tạo thành bất kỳ ràng buộc nào. Chính là đấu kỹ tự do cảnh giới cao nhất!
Cảnh giới cao nhất của đấu kỹ này...
Càn Kình hiểu rất rõ, bất luận là mình hay mấy người bằng hữu khác bên người, cũng không thật sự luyện đến cảnh giới cao nhất đỉnh phong cực hạn như vậy.
Vô Danh trước mắt không chỉ sử dụng đấu khí Phong Vân, bắt chước các loại đấu kỹ huyết mạch, thậm chí ngay cả đấu kỹ đặc biệt chỉ có trong vòng tròn nhỏ của Càn Kình có thể sử dụng, đấu kỹ tự do, cũng dễ dàng thi triển ra. Hơn nữa trong lúc đó còn hoàn toàn không có chút ràng buộc nào. Ánh sáng ngôi sao cũng không có cách nào ràng buộc hắn, chứ đừng nói tới hồn vực năng lực gì.
Vô Danh đi tới như vậy, lại đi từng bước, thân thể đứng sau lưng Cơ Minh Phượng chiến sĩ huyết mạch Độc Giác thực lực Hư Thánh. Nàng mở tất cả thực lực đột nhiên há mồm phun ra một ngụm máu tươi. Đầu gối chân phải thành thật quỳ trên mặt đất. Trong nháy mắt thực lực Hư Thánh hoàn toàn biến mất.
Thất bại! Chỉ vừa đối diện, thậm chí rất nhiều chiến sĩ tham chiến còn không nhìn thấy rõ Vô Danh đã ra tay thế nào, Cơ Minh Phượng cấp nhập thánh, chiến sĩ huyết mạch Độc Giác đã thất bại! Bại bởi một Vô Danh hiển nhiên cũng là chiến sĩ bình thường, lai lịch cũng thần bí gì sánh bằng.
- Thực sự là thủ pháp gọn gàng dứt khoát.
Đoạn Phong Bất Nhị không ngừng tặc lưỡi:
- Trong nháy mắt nâng cao thực lực tiến tới cấp nhập thánh, một đòn đánh bại đối thủ, sau đó lại lần nữa trở lại trạng thái thực lực bình thường.
- Đáng sợ hơn, vẫn là đấu kỹ tự do của hắn...
Trên trán Mộc Nột Chân Sách rịn ra một chút mồ hôi lạnh:
- Hắn làm sao học được đấu kỹ tự do? Hơn nữa, đấu kỹ tự do của hắn còn hơn xa chúng ta.
Bàn Hoành Cơ và Lý Phách cũng nghi ngờ nhìn Càn Kình.
Đây là có chuyện gì? Chúng ta vừa mới học được đấu kỹ tự do này. So với người trẻ tuổi này, cảm giác đấu kỹ tự do của chúng ta cũng không thuần thục! Đấu kỹ của hắn sao lại có thể còn thuần thục hơn cả Càn Kình ngươi?
Mọi người nghi hoặc nhìn Càn Kình, phát hiện người truyền thụ đấu kỹ tự do cho bọn họ, vẻ mặt cũng đầy nghi hoặc và bất đắc dĩ.
Hai mươi vạn khán giả kinh ngạc nhìn Vô Danh trên lôi đài. Chiến sĩ trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện này thật sự quá cường đại. Ban đầu bọn họ vốn cho rằng hắn chỉ là chiến sĩ cường đại bình thường. Nhưng thật không ngờ khi đối mặt với chiến sĩ huyết mạch Độc Giác nhập thánh, chỉ vừa đối mặt, cuộc chiến đấu đã kết thúc!
Không ít người chuyển tầm mắt đến trên người Càn Kình. Người này được gọi là chiến sĩ mạnh nhất trong Tân Nhân Vương hiện nay, hình như thật sự đã xuất hiện đối thủ mạnh nhất!
Càn Kình đứng dậy đi về phía lôi đài, dự định trực tiếp mở miệng truy hỏi Vô Danh một chút, về chuyện đấu khí Phong Vân và các đấu kỹ khác. Giữa các chiến sĩ mặc dù có các loại bí mật, nhưng có một số việc nếu như nhìn đối phương thuận mắt, cũng không có gì không thể nói ra.
- Ngươi muốn hỏi ta sao? Chờ sau khi ngươi đánh thắng ta rồi nói sau.
Vô Danh nhìn thấy Càn Kình đến gần, thản nhiên bỏ lại một câu đầy tự tin và khiêu khích, thả người nhảy xuống lôi đài đi về phía ngoài sân.
Không có bằng hữu, không có đoàn đội, Vô Danh đi một mình như vậy về phía bên ngoài sân, khiến người ta cảm thấy rất nghi ngờ, người trẻ tuổi này từ đâu xuất hiện? Toàn thân hắn đầy những bí ẩn.
Càn Kình mỉm cười không đuổi theo. Nếu đã nói đánh thắng sẽ nói, như vậy chờ tới ngày nào đó chạm trán trên lôi đài của cuộc tranh tài Tân Nhân Vương là được. Chỉ sợ ngày này còn chưa đến, Vô Danh đã bị người khác đánh ngã ở trên lôi đài, như vậy có chút phiền phức.
- Ta… vẫn còn chưa chết!
Giọng nói đặc biệt lạnh lẽo của Càn Vô Thanh đột nhiên vang vọng ở khắp đấu kỹ trường. Một Càn Vô Thanh mới đang đứng ở lối đi của các chiến sĩ! Nhìn giống với người lúc trước như đúc, không thấy có nửa điểm khác nhau nào!
Nếu như nói có gì khác nhau, chính là Càn Vô Thanh này đủ sức để đạt tới cảnh giới Đấu Hồn. Nhưng hiển nhiên vẫn là một kẻ giả mạo.
- Sở dĩ ta không thực sự xuất hiện, chính vì biết có người đố kỵ với thực lực của ta, muốn bao vây giết ta.
Càn Vô Thanh với bộ dạng vương giả trở về, đi lên lôi đài nhìn ra xung quanh:
- Ta hiện tại và người lúc trước xuất hiện giống hệt với ta chỉ là một đấu thân của ta, cũng chính là đấu thân thứ hai trong truyền thuyết! Đêm qua, ta bị đánh lén rất nghiêm trọng. Buổi sáng này ta lại nghe được trong nhóm của ta, ngoại trừ ta ra, tất cả chiến sĩ tham gia thi đấu khác đều chết! Ta biết, ngày hôm nay nếu như ta thật sự xuất hiện ở nơi này, cũng sẽ bị giết chết.
Mộc Nột Chân Sách cau mày:
- Càn Vô Thanh này xem ra còn khó đối phó hơn sự tưởng tượng của chúng ta!
- Đợi tới ngày khai chiến thập lục cường, ta sẽ thật sự xuất hiện! Trước lúc này, hi vọng đại hội có thể suy nghĩ tới sự an toàn của cá nhân ta, cho phép ta không xuất hiện ở trên lôi đài.
Trên mặt Bảo Long Chân Sách lộ ra một chút không vui. Công khai nói như vậy, không phải là đang nói công tác trị an của hoàng triều Chân Sách rất kém cỏi sao? Ngay cả sự an toàn của một người tham dự thi đấu cũng không có cách nào bảo đảm được sao?
- Hoàng đế bệ hạ tôn kính,thần rất mong người chiếu cố tới sự an toàn của bản thân ta.
Càn Vô Thanh nhìn Bảo Long Chân Sách đang ở trên đài chủ tịch:
- Hiện tại, người muốn giết ta còn rất nhiều. Có người thậm chí nguyện ý đánh cược không cần danh tiếng, cũng sẽ giúp người khác hoàn thành chuyện giết ta.
Lý Phách và Bàn Hoành Cơ nhìn nhau cười khổ. Ai có thể nghĩ tới một chiến sĩ huyết mạch tư chất bình thường đã từng ở trong Càn gia, ngày hôm nay không ngờ trở thành người không chỉ có thực lực cường đại như vậy, cho dù là ý nghĩ cũng khiến cho người ta cảm thấy quá nhiều âm mưu khác thường.
Trong con mắt lãnh đạm của Cơ Minh Phượng lóe lên một chút hiếu kỳ và nghi ngờ. Hồn vực thẩm lí và phán quyết của mình đã hoàn toàn bao phủ đối phương. Vì sao lại hoàn toàn không cảm giác được trên thân người này có một chút sóng suy nghĩ nào. Chẳng lẽ tim của hắn là một khối băng sắt rèn thành sao? Dù vậy, phương thức tư duy chiến đấu của hắn cũng phải truyền ra mới đúng chứ.
- Trận chiến đấu! Bắt đầu!
Tiếng nói của trọng tài vẫn đang vang vọng trên không trung, Vô Danh đã bước nửa bước dài tới trước người Cơ Minh Phượng. Đơn giản bước nửa bước như vậy đã xóa bỏ khoảng cách giữa hai bên, một phương thức di chuyển gần như là di chuyển trong nháy mắt, xuất hiện ở trước người Cơ Minh Phượng!
Đây là! Tự do! Đấu kỹ tự do cảnh giới cao nhất!
Bàn tay Càn Kình không khỏi dùng sức nắm thành nắm đấm. Hắn nhìn bước đi nhanh không gì trói buộc, loại phương thức di chuyển mà ngay cả ngôi sao cũng không có cách nào ngăn cản nó. Thời gian và không gian ở trước mặt nó cũng không tạo thành bất kỳ ràng buộc nào. Chính là đấu kỹ tự do cảnh giới cao nhất!
Cảnh giới cao nhất của đấu kỹ này...
Càn Kình hiểu rất rõ, bất luận là mình hay mấy người bằng hữu khác bên người, cũng không thật sự luyện đến cảnh giới cao nhất đỉnh phong cực hạn như vậy.
Vô Danh trước mắt không chỉ sử dụng đấu khí Phong Vân, bắt chước các loại đấu kỹ huyết mạch, thậm chí ngay cả đấu kỹ đặc biệt chỉ có trong vòng tròn nhỏ của Càn Kình có thể sử dụng, đấu kỹ tự do, cũng dễ dàng thi triển ra. Hơn nữa trong lúc đó còn hoàn toàn không có chút ràng buộc nào. Ánh sáng ngôi sao cũng không có cách nào ràng buộc hắn, chứ đừng nói tới hồn vực năng lực gì.
Vô Danh đi tới như vậy, lại đi từng bước, thân thể đứng sau lưng Cơ Minh Phượng chiến sĩ huyết mạch Độc Giác thực lực Hư Thánh. Nàng mở tất cả thực lực đột nhiên há mồm phun ra một ngụm máu tươi. Đầu gối chân phải thành thật quỳ trên mặt đất. Trong nháy mắt thực lực Hư Thánh hoàn toàn biến mất.
Thất bại! Chỉ vừa đối diện, thậm chí rất nhiều chiến sĩ tham chiến còn không nhìn thấy rõ Vô Danh đã ra tay thế nào, Cơ Minh Phượng cấp nhập thánh, chiến sĩ huyết mạch Độc Giác đã thất bại! Bại bởi một Vô Danh hiển nhiên cũng là chiến sĩ bình thường, lai lịch cũng thần bí gì sánh bằng.
- Thực sự là thủ pháp gọn gàng dứt khoát.
Đoạn Phong Bất Nhị không ngừng tặc lưỡi:
- Trong nháy mắt nâng cao thực lực tiến tới cấp nhập thánh, một đòn đánh bại đối thủ, sau đó lại lần nữa trở lại trạng thái thực lực bình thường.
- Đáng sợ hơn, vẫn là đấu kỹ tự do của hắn...
Trên trán Mộc Nột Chân Sách rịn ra một chút mồ hôi lạnh:
- Hắn làm sao học được đấu kỹ tự do? Hơn nữa, đấu kỹ tự do của hắn còn hơn xa chúng ta.
Bàn Hoành Cơ và Lý Phách cũng nghi ngờ nhìn Càn Kình.
Đây là có chuyện gì? Chúng ta vừa mới học được đấu kỹ tự do này. So với người trẻ tuổi này, cảm giác đấu kỹ tự do của chúng ta cũng không thuần thục! Đấu kỹ của hắn sao lại có thể còn thuần thục hơn cả Càn Kình ngươi?
Mọi người nghi hoặc nhìn Càn Kình, phát hiện người truyền thụ đấu kỹ tự do cho bọn họ, vẻ mặt cũng đầy nghi hoặc và bất đắc dĩ.
Hai mươi vạn khán giả kinh ngạc nhìn Vô Danh trên lôi đài. Chiến sĩ trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện này thật sự quá cường đại. Ban đầu bọn họ vốn cho rằng hắn chỉ là chiến sĩ cường đại bình thường. Nhưng thật không ngờ khi đối mặt với chiến sĩ huyết mạch Độc Giác nhập thánh, chỉ vừa đối mặt, cuộc chiến đấu đã kết thúc!
Không ít người chuyển tầm mắt đến trên người Càn Kình. Người này được gọi là chiến sĩ mạnh nhất trong Tân Nhân Vương hiện nay, hình như thật sự đã xuất hiện đối thủ mạnh nhất!
Càn Kình đứng dậy đi về phía lôi đài, dự định trực tiếp mở miệng truy hỏi Vô Danh một chút, về chuyện đấu khí Phong Vân và các đấu kỹ khác. Giữa các chiến sĩ mặc dù có các loại bí mật, nhưng có một số việc nếu như nhìn đối phương thuận mắt, cũng không có gì không thể nói ra.
- Ngươi muốn hỏi ta sao? Chờ sau khi ngươi đánh thắng ta rồi nói sau.
Vô Danh nhìn thấy Càn Kình đến gần, thản nhiên bỏ lại một câu đầy tự tin và khiêu khích, thả người nhảy xuống lôi đài đi về phía ngoài sân.
Không có bằng hữu, không có đoàn đội, Vô Danh đi một mình như vậy về phía bên ngoài sân, khiến người ta cảm thấy rất nghi ngờ, người trẻ tuổi này từ đâu xuất hiện? Toàn thân hắn đầy những bí ẩn.
Càn Kình mỉm cười không đuổi theo. Nếu đã nói đánh thắng sẽ nói, như vậy chờ tới ngày nào đó chạm trán trên lôi đài của cuộc tranh tài Tân Nhân Vương là được. Chỉ sợ ngày này còn chưa đến, Vô Danh đã bị người khác đánh ngã ở trên lôi đài, như vậy có chút phiền phức.
- Ta… vẫn còn chưa chết!
Giọng nói đặc biệt lạnh lẽo của Càn Vô Thanh đột nhiên vang vọng ở khắp đấu kỹ trường. Một Càn Vô Thanh mới đang đứng ở lối đi của các chiến sĩ! Nhìn giống với người lúc trước như đúc, không thấy có nửa điểm khác nhau nào!
Nếu như nói có gì khác nhau, chính là Càn Vô Thanh này đủ sức để đạt tới cảnh giới Đấu Hồn. Nhưng hiển nhiên vẫn là một kẻ giả mạo.
- Sở dĩ ta không thực sự xuất hiện, chính vì biết có người đố kỵ với thực lực của ta, muốn bao vây giết ta.
Càn Vô Thanh với bộ dạng vương giả trở về, đi lên lôi đài nhìn ra xung quanh:
- Ta hiện tại và người lúc trước xuất hiện giống hệt với ta chỉ là một đấu thân của ta, cũng chính là đấu thân thứ hai trong truyền thuyết! Đêm qua, ta bị đánh lén rất nghiêm trọng. Buổi sáng này ta lại nghe được trong nhóm của ta, ngoại trừ ta ra, tất cả chiến sĩ tham gia thi đấu khác đều chết! Ta biết, ngày hôm nay nếu như ta thật sự xuất hiện ở nơi này, cũng sẽ bị giết chết.
Mộc Nột Chân Sách cau mày:
- Càn Vô Thanh này xem ra còn khó đối phó hơn sự tưởng tượng của chúng ta!
- Đợi tới ngày khai chiến thập lục cường, ta sẽ thật sự xuất hiện! Trước lúc này, hi vọng đại hội có thể suy nghĩ tới sự an toàn của cá nhân ta, cho phép ta không xuất hiện ở trên lôi đài.
Trên mặt Bảo Long Chân Sách lộ ra một chút không vui. Công khai nói như vậy, không phải là đang nói công tác trị an của hoàng triều Chân Sách rất kém cỏi sao? Ngay cả sự an toàn của một người tham dự thi đấu cũng không có cách nào bảo đảm được sao?
- Hoàng đế bệ hạ tôn kính,thần rất mong người chiếu cố tới sự an toàn của bản thân ta.
Càn Vô Thanh nhìn Bảo Long Chân Sách đang ở trên đài chủ tịch:
- Hiện tại, người muốn giết ta còn rất nhiều. Có người thậm chí nguyện ý đánh cược không cần danh tiếng, cũng sẽ giúp người khác hoàn thành chuyện giết ta.
Lý Phách và Bàn Hoành Cơ nhìn nhau cười khổ. Ai có thể nghĩ tới một chiến sĩ huyết mạch tư chất bình thường đã từng ở trong Càn gia, ngày hôm nay không ngờ trở thành người không chỉ có thực lực cường đại như vậy, cho dù là ý nghĩ cũng khiến cho người ta cảm thấy quá nhiều âm mưu khác thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.