Chương 285: Đột kích áp chế tấn cấp
Cao Lâu Đại Hạ
14/08/2014
Cả tảng đá giống như sắt được nung nóng. Có một gương mặt quái dị
chuyển động trong nham thạch nóng chảy phẫn nộ trừng mắt nhìn về phía
Càn Kình. Nó há cái miệng đỏ phun ra lửa. Cánh tay to khỏe không chút
lưu tình quét ngang thắt lưng Càn Kình, va chạm vào lưỡi đao của Trảo Mã Đao!
Hai bên vừa va chạm, thân thể Càn Kình thoáng chao đảo, bàn chân liên tục đạp xuống đất. Chiến đao trong tay không dừng lại, cứng rắn hất cánh tay Viêm Ma ra, lại chém một đao xuống đầu!
Một đao này là do Càn Kình sống hai năm trong sơn cốc Tứ Quý, từ trong những cuộc chiến sinh tử luyện ra. Hắn một hơi liên tục dùng toàn lực chém ra mười ba đao, có thể so sánh với mười ba cường giả đồng cấp đồng loạt ra tay.
Chiến đao chém xuống, đao khí cũng có thể cắt vào mặt người, gần như hình thành đao khí vô hình!
Keng, keng, keng, keng, keng. . .
Liên tiếp mười ba tiếng kim loại va chạm, trên chiến trường tia lửa văng ra khắp nơi. Đá vụn bay loạn, kèm theo tiếng rít gào phẫn nộ của Viêm Ma.
Chém! Chém! Chém! Chém! Chém!
Trong mắt Càn Kình chỉ còn lại Viêm Ma. Mỗi đao chém xuống lớp giáp đá trên người Viêm Ma, tạo ra một vết rách. Mắt thường có thể thấy được hơi trắng từ trong tảng đá phun ra.
Viêm Ma ấu niên, lớp giáp đá trên thân thể tương đương với da thịt của nó, bảo vệ nó cũng là nhược điểm của nó. Lớp da thịt cứng như sắt thép, khiến bất cứ sinh vật nào cũng không dám tới gần nó. Nhưng khi bị thương nó vẫn cảm thấy đau đớn.
Chỉ có Viêm Ma thời kỳ trưởng thành mới có thể mất giáp đã, vẫn sử dụng thân thể hỏa diễm để sinh tồn.
Phun nhiều một chút! Phun nhiều một chút!
Càn Kình liên tục tiến sát lại. Dưới tảng đá Viêm Ma phun ra khí nóng, tương đương với máu nhân loại. Những hơi nóng này có thể sẽ khiến người ta bị bỏng. Nếu Viêm Ma bị mất quá nhiều hơi nóng này cũng có thể chết!
Viêm Ma phẫn nộ gầm thét. Ma hạch trong cơ thể đã hoàn toàn tiến vào thời kỳ trưởng thành, nhưng ma hạch đang ở nhiệt độ cao còn không luyện ra ma thân, chưa thật sự tiến vào thời kỳ trưởng thành, thân thể chưa kịp kiên cố hơn. Càng đáng giận là lúc đầu bị chém trúng đao thứ nhất, vết thương đặc biệt sâu! Thân thể có bất kỳ hoạt động gì, đều sẽ ép ra vô số hơi nóng!
Điều đáng giận nhất vẫn là kẻ địch này!
Viêm Ma phẫn nộ liên tục rít gào, nhưng không cách nào lý giải được vì sao kẻ địch trước mắt này lại không sợ hơi nóng từ trong cơ thể mình phun ra!
Hơi nóng trong thân thể Viêm Ma phun ra có nhiệt độ cực cao, có thể gây ra thương đặc biệt đối với kẻ địch, khiến các loại ma thú cũng không muốn đối địch với nó. Đây cũng là một loại thủ đoạn đặc biệt để ma thú khi còn nhỏ tự bảo vệ mình.
Viêm Ma đã vài lần trúng đao, cố ý sử dụng hơi nóng trong thân thể phun về phía đối phương, muốn đối thủ bị bỏng, thậm chí bị bỏng chết! Nhưng kẻ địch trước mắt này bị hơi nóng cao như vậy phun vào người, vẫn không thấy hắn có vẻ gì khó chịu.
- Chỉ có chút nhiệt độ như vậy thôi sao? So với nhiệt độ trong Liệt Hỏa Hồ ở sơn cốc Tứ Quý cũng không khác cho lắm.
Trong đầu Càn Kình không thèm để ý tới điều đó. Hắn tiếp tục xông vào trong khí nóng với nhiệt độ cao kia, dùng Phong Vân Kim Thân cứng rắn chống lại với hơi nóng của Viêm Ma.
Áp chế! Áp chế! Áp chế!
Càn Kình hiểu rất rõ ràng, mình đánh lén có tác dụng, nếu không thật sự cứng đối cứng với nó, ai thắng ai thua thật sự rất khó nói.
Viêm Ma gầm thét, giơ cánh tay lên, ngăn cản Trảo Mã Đao của Càn Kình chém xuống. Cánh tay còn lại hung hăng vung về phía ra, giống như chiếc xe lớn công thành.
Thân thể Càn Kình liên tục dao động xoay lắc, thân thể giống như rắn, xoay chuyển tránh cánh tay của Viêm Ma. Trảo Mã Đao mang theo đấu khí nhanh chóng biến hóa. Chiến đao chém ngang cổ họng Viêm Ma. Lưỡi đao dày rộng cắm sâu vào nửa thước!
Viêm Ma hét thảm một tiếng, cổ họng liên tục phun ra làn hơi nóng màu trắng, dùng mắt thường có thể thấy được.
- Ngươi còn chưa chết sao?
Chiến đao của Càn Kình tăng tốc độ chém xuống. Từng đao chém xuống thân thể của nó, thông qua khe nứt đâm vào vị trí ma hạch. Muốn tiêu hao sạch toàn bộ nhiệt năng của nó, sợ rằng còn cần rất nhiều thời gian.
Quy tắc chiến sĩ “nếu như có thể sớm kết thúc cuộc chiến đấu một giây, cũng không nên kéo dài thêm một giây. Không ai có thể biết được một giây kế tiếp cuộc chiến đấu sẽ gặp phải kết quả thế nào.”
Một tiếng động nặng nề vang lên. Cánh tay phải của Viêm Ma dùng để ngăn cản chiến đao của Càn Kình đã hoàn toàn bị chặt đứt. Trong miệng nó phát ra tiếng rít gào thống khổ, mượn lực trùng kích lúc bị thương nhanh chóng lui về phía sau. Trong nháy đó khoảng cách giữa hai bên đã giãn ra hơn mười thước.
Chạy!
Viêm Ma biết mình không cách nào thủ thắng, tiếp tục nữa chỉ có chết, chỉ có chạy trốn mới là biện pháp có thể sinh tồn được.
- Muốn chạy sao?
Càn Kình tháo cung trên lưng xuống, kéo căng dây cung. Một mũi tên bắn ra phá vỡ nham thạch. Mũi tên nhanh chóng xoay tròn, hung hăng đâm vào hậu tâm của Viêm Ma.
Viêm Ma bị thương tốc độ nhất thời chậm lại. Càn Kình đuổi theo. Trảo Mã Đao trong tay lại chém xuống. Viêm Ma quay đầu lại, trong ánh mắt lộ ra tiếu ý âm u lạnh lẽo.
Đây là?
Trong đầu Càn Kình nhanh chóng xẹt qua một sự nghi ngờ. Trên không trung Viêm Ma há mồm ra phun ra xuống phía dưới. Cây cối bao trùm ở phía dưới trong nháy mắt hóa thành tro tàn, thay vào đó là một dòng nước!
Dòng nước vốn phải tĩnh lặng, giờ phút này liên tục sôi trào, giống như nồi nước được đun sôi! Ở sâu trong nước, mắt thường thậm chí có thể thấy này dưới đáy có hơi nóng chuyển động!
Ao nham thạch nóng chảy! Trong sách giáo khoa về địa lý của học viện chiến sĩ đã từng giảng giải, nếu như ném trứng loài chim vào trong đó, chờ hơn mười hai mươi giây vớt nó lên có thể ăn chín.
Trong phút chốc, Càn Kình đã hiểu rõ tất cả. Viêm Ma chạy trốn, chính là muốn lừa hắn đến ao này, sau đó lợi dụng hơi nóng của nước giết chết người truy kích.
Phù phù. . . Phù phù. . .
Ở trong ao, hai sóng nước thật lớn văng lên. Viêm Ma trốn chạy xoay người về phía Càn Kình đang bơi. Trong mắt nó chớp hiện niềm vui được báo thù.
Thoải mái! Thân thể Càn Kình vào nước hít một hơi thật sâu, nghĩ tới cuộc sống khi ở trong sơn cốc Tứ Quý.
Viêm Ma nhìn qua bọt nước và hơi nóng bốc lên, trong mắt lộ vẻ khiếp sợ, nhìn kẻ địch đáng ra phải kêu thảm thiết đau đớn trong nước sau đó chết bỏng, hiện tại đang lộ vẻ thoải mái cầm chiến đao chém xuống!
Nhanh!
Trảo Mã Đao chém xuống cực nhanh! Viêm Ma khiếp sợ ngẩn ngơ, quên phòng ngự. Lúc này chiến đao chém thật sâu vào đầu Viêm Ma. Cái đầu cứng rắn có thể đập vỡ nham thạch, thậm chí đao kiếm bình thường không có cách nào tổn thương, hiện tại lại giống như quả dưa hấu bị bổ thành hai nửa. Hỏa diễm thiêu đốt ở trong nước. Nó còn kêu lên thảm thiết thống khổ.
Trong nháy mắt, hỏa diễm trong nham thạch tắt hơn phân nửa. Càn Kình ở trong nham thạch tìm được một viên tinh thể màu đỏ lớn bằng nắm tay của người trưởng thành.
Hai bên vừa va chạm, thân thể Càn Kình thoáng chao đảo, bàn chân liên tục đạp xuống đất. Chiến đao trong tay không dừng lại, cứng rắn hất cánh tay Viêm Ma ra, lại chém một đao xuống đầu!
Một đao này là do Càn Kình sống hai năm trong sơn cốc Tứ Quý, từ trong những cuộc chiến sinh tử luyện ra. Hắn một hơi liên tục dùng toàn lực chém ra mười ba đao, có thể so sánh với mười ba cường giả đồng cấp đồng loạt ra tay.
Chiến đao chém xuống, đao khí cũng có thể cắt vào mặt người, gần như hình thành đao khí vô hình!
Keng, keng, keng, keng, keng. . .
Liên tiếp mười ba tiếng kim loại va chạm, trên chiến trường tia lửa văng ra khắp nơi. Đá vụn bay loạn, kèm theo tiếng rít gào phẫn nộ của Viêm Ma.
Chém! Chém! Chém! Chém! Chém!
Trong mắt Càn Kình chỉ còn lại Viêm Ma. Mỗi đao chém xuống lớp giáp đá trên người Viêm Ma, tạo ra một vết rách. Mắt thường có thể thấy được hơi trắng từ trong tảng đá phun ra.
Viêm Ma ấu niên, lớp giáp đá trên thân thể tương đương với da thịt của nó, bảo vệ nó cũng là nhược điểm của nó. Lớp da thịt cứng như sắt thép, khiến bất cứ sinh vật nào cũng không dám tới gần nó. Nhưng khi bị thương nó vẫn cảm thấy đau đớn.
Chỉ có Viêm Ma thời kỳ trưởng thành mới có thể mất giáp đã, vẫn sử dụng thân thể hỏa diễm để sinh tồn.
Phun nhiều một chút! Phun nhiều một chút!
Càn Kình liên tục tiến sát lại. Dưới tảng đá Viêm Ma phun ra khí nóng, tương đương với máu nhân loại. Những hơi nóng này có thể sẽ khiến người ta bị bỏng. Nếu Viêm Ma bị mất quá nhiều hơi nóng này cũng có thể chết!
Viêm Ma phẫn nộ gầm thét. Ma hạch trong cơ thể đã hoàn toàn tiến vào thời kỳ trưởng thành, nhưng ma hạch đang ở nhiệt độ cao còn không luyện ra ma thân, chưa thật sự tiến vào thời kỳ trưởng thành, thân thể chưa kịp kiên cố hơn. Càng đáng giận là lúc đầu bị chém trúng đao thứ nhất, vết thương đặc biệt sâu! Thân thể có bất kỳ hoạt động gì, đều sẽ ép ra vô số hơi nóng!
Điều đáng giận nhất vẫn là kẻ địch này!
Viêm Ma phẫn nộ liên tục rít gào, nhưng không cách nào lý giải được vì sao kẻ địch trước mắt này lại không sợ hơi nóng từ trong cơ thể mình phun ra!
Hơi nóng trong thân thể Viêm Ma phun ra có nhiệt độ cực cao, có thể gây ra thương đặc biệt đối với kẻ địch, khiến các loại ma thú cũng không muốn đối địch với nó. Đây cũng là một loại thủ đoạn đặc biệt để ma thú khi còn nhỏ tự bảo vệ mình.
Viêm Ma đã vài lần trúng đao, cố ý sử dụng hơi nóng trong thân thể phun về phía đối phương, muốn đối thủ bị bỏng, thậm chí bị bỏng chết! Nhưng kẻ địch trước mắt này bị hơi nóng cao như vậy phun vào người, vẫn không thấy hắn có vẻ gì khó chịu.
- Chỉ có chút nhiệt độ như vậy thôi sao? So với nhiệt độ trong Liệt Hỏa Hồ ở sơn cốc Tứ Quý cũng không khác cho lắm.
Trong đầu Càn Kình không thèm để ý tới điều đó. Hắn tiếp tục xông vào trong khí nóng với nhiệt độ cao kia, dùng Phong Vân Kim Thân cứng rắn chống lại với hơi nóng của Viêm Ma.
Áp chế! Áp chế! Áp chế!
Càn Kình hiểu rất rõ ràng, mình đánh lén có tác dụng, nếu không thật sự cứng đối cứng với nó, ai thắng ai thua thật sự rất khó nói.
Viêm Ma gầm thét, giơ cánh tay lên, ngăn cản Trảo Mã Đao của Càn Kình chém xuống. Cánh tay còn lại hung hăng vung về phía ra, giống như chiếc xe lớn công thành.
Thân thể Càn Kình liên tục dao động xoay lắc, thân thể giống như rắn, xoay chuyển tránh cánh tay của Viêm Ma. Trảo Mã Đao mang theo đấu khí nhanh chóng biến hóa. Chiến đao chém ngang cổ họng Viêm Ma. Lưỡi đao dày rộng cắm sâu vào nửa thước!
Viêm Ma hét thảm một tiếng, cổ họng liên tục phun ra làn hơi nóng màu trắng, dùng mắt thường có thể thấy được.
- Ngươi còn chưa chết sao?
Chiến đao của Càn Kình tăng tốc độ chém xuống. Từng đao chém xuống thân thể của nó, thông qua khe nứt đâm vào vị trí ma hạch. Muốn tiêu hao sạch toàn bộ nhiệt năng của nó, sợ rằng còn cần rất nhiều thời gian.
Quy tắc chiến sĩ “nếu như có thể sớm kết thúc cuộc chiến đấu một giây, cũng không nên kéo dài thêm một giây. Không ai có thể biết được một giây kế tiếp cuộc chiến đấu sẽ gặp phải kết quả thế nào.”
Một tiếng động nặng nề vang lên. Cánh tay phải của Viêm Ma dùng để ngăn cản chiến đao của Càn Kình đã hoàn toàn bị chặt đứt. Trong miệng nó phát ra tiếng rít gào thống khổ, mượn lực trùng kích lúc bị thương nhanh chóng lui về phía sau. Trong nháy đó khoảng cách giữa hai bên đã giãn ra hơn mười thước.
Chạy!
Viêm Ma biết mình không cách nào thủ thắng, tiếp tục nữa chỉ có chết, chỉ có chạy trốn mới là biện pháp có thể sinh tồn được.
- Muốn chạy sao?
Càn Kình tháo cung trên lưng xuống, kéo căng dây cung. Một mũi tên bắn ra phá vỡ nham thạch. Mũi tên nhanh chóng xoay tròn, hung hăng đâm vào hậu tâm của Viêm Ma.
Viêm Ma bị thương tốc độ nhất thời chậm lại. Càn Kình đuổi theo. Trảo Mã Đao trong tay lại chém xuống. Viêm Ma quay đầu lại, trong ánh mắt lộ ra tiếu ý âm u lạnh lẽo.
Đây là?
Trong đầu Càn Kình nhanh chóng xẹt qua một sự nghi ngờ. Trên không trung Viêm Ma há mồm ra phun ra xuống phía dưới. Cây cối bao trùm ở phía dưới trong nháy mắt hóa thành tro tàn, thay vào đó là một dòng nước!
Dòng nước vốn phải tĩnh lặng, giờ phút này liên tục sôi trào, giống như nồi nước được đun sôi! Ở sâu trong nước, mắt thường thậm chí có thể thấy này dưới đáy có hơi nóng chuyển động!
Ao nham thạch nóng chảy! Trong sách giáo khoa về địa lý của học viện chiến sĩ đã từng giảng giải, nếu như ném trứng loài chim vào trong đó, chờ hơn mười hai mươi giây vớt nó lên có thể ăn chín.
Trong phút chốc, Càn Kình đã hiểu rõ tất cả. Viêm Ma chạy trốn, chính là muốn lừa hắn đến ao này, sau đó lợi dụng hơi nóng của nước giết chết người truy kích.
Phù phù. . . Phù phù. . .
Ở trong ao, hai sóng nước thật lớn văng lên. Viêm Ma trốn chạy xoay người về phía Càn Kình đang bơi. Trong mắt nó chớp hiện niềm vui được báo thù.
Thoải mái! Thân thể Càn Kình vào nước hít một hơi thật sâu, nghĩ tới cuộc sống khi ở trong sơn cốc Tứ Quý.
Viêm Ma nhìn qua bọt nước và hơi nóng bốc lên, trong mắt lộ vẻ khiếp sợ, nhìn kẻ địch đáng ra phải kêu thảm thiết đau đớn trong nước sau đó chết bỏng, hiện tại đang lộ vẻ thoải mái cầm chiến đao chém xuống!
Nhanh!
Trảo Mã Đao chém xuống cực nhanh! Viêm Ma khiếp sợ ngẩn ngơ, quên phòng ngự. Lúc này chiến đao chém thật sâu vào đầu Viêm Ma. Cái đầu cứng rắn có thể đập vỡ nham thạch, thậm chí đao kiếm bình thường không có cách nào tổn thương, hiện tại lại giống như quả dưa hấu bị bổ thành hai nửa. Hỏa diễm thiêu đốt ở trong nước. Nó còn kêu lên thảm thiết thống khổ.
Trong nháy mắt, hỏa diễm trong nham thạch tắt hơn phân nửa. Càn Kình ở trong nham thạch tìm được một viên tinh thể màu đỏ lớn bằng nắm tay của người trưởng thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.