Chương 179: Giết người! Treo! Thị uy! Khiêu khích!
Cao Lâu Đại Hạ
26/07/2014
Liên tục tiến lên ba bước, những nơi hắn đi qua bụi bặm đều bị lực lượng phản chấn làm bay đến cổ chân. lao nhanh giống như đám mây dưới chân.
Cánh tay to khỏe giống như một chiếc xe công thành đánh về phía bụng
dưới của Càn Kình.
Thân thể hắn cường tráng, bước chân liên tục giậm mạnh xuống mặt đất tại ra những tiếng thình thịch, giống như gậy gỗ đập vào chăn bông. Hiển nhiên đấu khí hai chân bạo phát lực lượng rất kinh người.
- Tốc độ không tồi, góc độ ra tay cũng không tồi. Đúng là thực lực chiến sĩ Hàng Ma. Cường đại hơn nhiều so với Tinh Tinh ba tay da xanh lục.
Càn Kình nhắm mắt cảm giác hành động của Cách Lan, khí thế một đòn này lao tới có thể nói, giống như chiến xa xung phong, giống như chiến mã lao nhanh. Khí thế vừa bạo phát, kình phong trước mặt đã ập tới, giống như muốn cắt đứt hơi thở của người khác. Mùi máu tanh trộn lẫn bên trong, càng chứng tỏ người này đã từng... giết người!
Trong chớp mắt Cách Lan vọt tới trước mặt Càn Kình, mắt hiện lên vẻ hoài nghi. Đầu óc của tiểu tử này bị hỏng rồi sao? Thậm chí ngay cả trốn cũng không trốn? Chẳng lẽ vì sợ hãi nên quên mất? Cần gì quan tâm tới hắn! Trước hết cứ cho hắn một quyền, đánh cho hắn phun ra cơm tối hẵng nói sau!
Một ý niệm vừa xuất hiện, Cách Lan vặn thắt lưng đánh ra một quyền, mượn lực lượng nặng nề đánh vào bụng dưới của Càn Kình, nghe một tiếng bịch, cảm nhận đầu nắm tay bên kia đã cảm giác được da thịt thật sự,, trong lòng nhất thời vui vẻ:
“Thành công!”
Đây là?
Trong chớp mắt, vui sướng trong lòng Cách Lan biến thành kinh ngạc. Một đòn toàn lực không ngờ không đánh bay được Càn Kình, cũng không khiến người trẻ tuổi này khom lưng nôn mửa, trên mặt cũng không có biểu hiện vặn vẹo thống khổ. Toàn thân thậm chí ngay cả một chút biến hóa cũng không có. Thật giống như trọng quyền cuả mình chỉ nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới của hắn một chút mà thôi. Thậm chí chỉ giống như dùng sức xoa bóp.
Làm sao có thể?
Sự kinh ngạc trong mắt Cách Lan đã biến thành khiếp sợ, sau lưng đổ mồ hôi lạnh:
- Sao có thể như vậy được? Đừng nói là người bình thường, cho dù là một con chiến mã nếu trúng phải một quyền của ta cũng sẽ ngã xuống đất không đứng dậy nổi. Ngay cả Khải Kỳ cũng không dám chỉ mặc y phục bình thường, không nhúc nhích tiếp ta một quyền!
- Đây… chính là lực lượng của ngươi sao?
Càn Kình nhắm mắt lại, khóe môi cong lên, cười:
- Một quyền như vậy, đừng nói khiến ta biết chữ đau viết như thế nào, cho dù chữ ngứa viết như thế nào cũng làm không được. Quá yếu, thực sự quá yếu. Ngươi thậm chí còn không bằng một con ma thú bán nhân mã bình thường nhất.
Cách Lan cảm giác mình thật sự nhìn thấy ma! Mọi người đều là chiến sĩ Hàng Ma. Cho tới bây giờ quả đấm của mình đều có lực phá hoại vô cùng lớn. Trừ phi trên người Càn Kình mặc khôi giáp chiến sĩ, tiếp được quả đấm của mình còn có thể giải thích được. Nhưng hắn chỉ mặc y phục bình thường nhất mà thôi!
Lẽ nào...
Thân thể Cách Lan Đặc giống như bị điện giật, hai chân giẫm mạnh xuống đất bay nhanh về phía sau, cẩn thận quan sát Càn Kình. Lẽ nào y phục thoạt nhìn chỉ là y phục bình thường, nhưng thật ra đã sử dụng da lông ma thú cao cấp nào đó, làm thành y phục có năng lực phòng ngự rất mạnh! Không sai! Nhất định là như vậy!
Keng keng...
Tiếng đại kiếm ma sát với vỏ kiếm chậm rãi vang lên trong linh đường.
Hai tay Lôi Địch chắp ở sau lưng, chậm rãi đi từ hậu viện ra, mắt rất hứng thú đảo qua trên người Càn Kình. Uy lực một quyền kia của Cách Lan không nhỏ. Một quyền kia dù là một cái cọc lớn bằng bắp tay cũng chắc chắn sẽ gãy. Nhưng Càn Kình lại hoàn toàn không có biểu hiện gì. Thân thể này có lực phòng ngự cao tới mức... thái quá!
Không phải thái quá. Lôi Địch khẽ lắc đầu. Cái này phải nói là cực kỳ thái quá! Chỉ có điều ngẫm lại hắn chưa đầy mười chín tuổi đã đạt được thực lực Hàng Ma cửu chiến, nắm giữ lực phòng ngự thái quá như vậy, cũng miễn cưỡng khiến người ta chẳng thể chấn động được nữa.
Ánh mắt Cách Lan phát hiện ra sự tồn tại của Lôi Địch, khuôn mặt càng thêm thận trọng. Cùng lúc chống lại hai chiến sĩ Hàng Ma, mình quả thật không nắm chắc.
- Không cần để ý tới ta. Tối nay ta chỉ là khán giả.
Lôi Địch nhàn nhã ngồi xuống cái ghế trong linh đường, giơ tay lên làm ra tư thế mời:
- Tiếp tục, ta có thể bảo đảm. Bất luận kết quả thế nào, ta cũng sẽ không ra tay hỗ trợ.
Cách Lan hoài nghi nhìn lướt qua Lôi Địch, lực chú ý cũng cũng đặt ở trên người Càn Kình. Chỉ cần có thể đánh Càn Kình trọng thương không có lực phòng thủ nữa, trước khi Lôi Địch động thủ, như vậy khi đối mặt với Lôi Địch cũng không có gì phải sợ!
Tay còn lại của Cách Lan cầm chặt chuôi đại kiếm, giơ cao đại kiếm quá đỉnh đầu, một chân tiến lên phía trước, đấu khí liên tục kéo lên, chuyển động lực lượng thậm chí xoay đấu mạch đến mức mơ hồ cảm thấy đau đớn. Thân kiếm giống như có ánh nước lưu chuyển.
Một kiếm! Chỉ cần một kiếm!
Đôi mắt giống như chuông đồng của Cách Lan híp lại thành một một hẹp, lòng tin lại tăng lên. Thanh kiếm trong tay hắn do thợ rèn bát cấp tỉ mỉ chế tạo trong thời gian một tháng, mới rèn ra đại kiếm uy bát cấp, phối hợp toàn bộ đấu khí, đủ để một kiếm bổ đôi chiến đao này của Càn Kình.
Mắt Càn Kình đột nhiên mở ra, từ đó bắn ra quang mang giống trong tia chớp giữa đêm đen. Thân thể đang giống như tượng đá điêu khắc không có một chút sinh khí, hiện tại giống như núi lửa phun trào, chợt tuôn ra sát ý vô tận. Trảo Mã Đao hòa lẫn đấu khí và sát ý phát ra một tiếng động. Chân trái giậm mạnh xuống đất, cả người và Trảo Mã Đao lao tới.
Sát khí tuôn trào mãnh liệt, trong nháy mắt tràn ngập từng ngóc ngách trong sân linh đường. Cách Lan đang híp mắt, thoáng chốc đã mở ra tới mức lớn nhất. Hắn hoảng hốt cảm giác bản thân mình ở trên chiến trường Nhân Ma với tư thế hào hùng, phần máu tươi còn lại của chân tay đã bị cụt bay loạn. Chiến đao hung mãnh này giống như một ma nhân cực lớn có thể nuốt cắn người. Khí thế của đấu khí trong cơ thể vừa xuất hiện, liền bị ép xuống hoàn toàn vỡ nát. Hào quang của đại kiếm bát cấp tràn đầy đấu khí lập tức ảm đạm.
Đây là sát khí gì vậy? Đây là thực lực gì vậy?
Thân thể hắn cường tráng, bước chân liên tục giậm mạnh xuống mặt đất tại ra những tiếng thình thịch, giống như gậy gỗ đập vào chăn bông. Hiển nhiên đấu khí hai chân bạo phát lực lượng rất kinh người.
- Tốc độ không tồi, góc độ ra tay cũng không tồi. Đúng là thực lực chiến sĩ Hàng Ma. Cường đại hơn nhiều so với Tinh Tinh ba tay da xanh lục.
Càn Kình nhắm mắt cảm giác hành động của Cách Lan, khí thế một đòn này lao tới có thể nói, giống như chiến xa xung phong, giống như chiến mã lao nhanh. Khí thế vừa bạo phát, kình phong trước mặt đã ập tới, giống như muốn cắt đứt hơi thở của người khác. Mùi máu tanh trộn lẫn bên trong, càng chứng tỏ người này đã từng... giết người!
Trong chớp mắt Cách Lan vọt tới trước mặt Càn Kình, mắt hiện lên vẻ hoài nghi. Đầu óc của tiểu tử này bị hỏng rồi sao? Thậm chí ngay cả trốn cũng không trốn? Chẳng lẽ vì sợ hãi nên quên mất? Cần gì quan tâm tới hắn! Trước hết cứ cho hắn một quyền, đánh cho hắn phun ra cơm tối hẵng nói sau!
Một ý niệm vừa xuất hiện, Cách Lan vặn thắt lưng đánh ra một quyền, mượn lực lượng nặng nề đánh vào bụng dưới của Càn Kình, nghe một tiếng bịch, cảm nhận đầu nắm tay bên kia đã cảm giác được da thịt thật sự,, trong lòng nhất thời vui vẻ:
“Thành công!”
Đây là?
Trong chớp mắt, vui sướng trong lòng Cách Lan biến thành kinh ngạc. Một đòn toàn lực không ngờ không đánh bay được Càn Kình, cũng không khiến người trẻ tuổi này khom lưng nôn mửa, trên mặt cũng không có biểu hiện vặn vẹo thống khổ. Toàn thân thậm chí ngay cả một chút biến hóa cũng không có. Thật giống như trọng quyền cuả mình chỉ nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới của hắn một chút mà thôi. Thậm chí chỉ giống như dùng sức xoa bóp.
Làm sao có thể?
Sự kinh ngạc trong mắt Cách Lan đã biến thành khiếp sợ, sau lưng đổ mồ hôi lạnh:
- Sao có thể như vậy được? Đừng nói là người bình thường, cho dù là một con chiến mã nếu trúng phải một quyền của ta cũng sẽ ngã xuống đất không đứng dậy nổi. Ngay cả Khải Kỳ cũng không dám chỉ mặc y phục bình thường, không nhúc nhích tiếp ta một quyền!
- Đây… chính là lực lượng của ngươi sao?
Càn Kình nhắm mắt lại, khóe môi cong lên, cười:
- Một quyền như vậy, đừng nói khiến ta biết chữ đau viết như thế nào, cho dù chữ ngứa viết như thế nào cũng làm không được. Quá yếu, thực sự quá yếu. Ngươi thậm chí còn không bằng một con ma thú bán nhân mã bình thường nhất.
Cách Lan cảm giác mình thật sự nhìn thấy ma! Mọi người đều là chiến sĩ Hàng Ma. Cho tới bây giờ quả đấm của mình đều có lực phá hoại vô cùng lớn. Trừ phi trên người Càn Kình mặc khôi giáp chiến sĩ, tiếp được quả đấm của mình còn có thể giải thích được. Nhưng hắn chỉ mặc y phục bình thường nhất mà thôi!
Lẽ nào...
Thân thể Cách Lan Đặc giống như bị điện giật, hai chân giẫm mạnh xuống đất bay nhanh về phía sau, cẩn thận quan sát Càn Kình. Lẽ nào y phục thoạt nhìn chỉ là y phục bình thường, nhưng thật ra đã sử dụng da lông ma thú cao cấp nào đó, làm thành y phục có năng lực phòng ngự rất mạnh! Không sai! Nhất định là như vậy!
Keng keng...
Tiếng đại kiếm ma sát với vỏ kiếm chậm rãi vang lên trong linh đường.
Hai tay Lôi Địch chắp ở sau lưng, chậm rãi đi từ hậu viện ra, mắt rất hứng thú đảo qua trên người Càn Kình. Uy lực một quyền kia của Cách Lan không nhỏ. Một quyền kia dù là một cái cọc lớn bằng bắp tay cũng chắc chắn sẽ gãy. Nhưng Càn Kình lại hoàn toàn không có biểu hiện gì. Thân thể này có lực phòng ngự cao tới mức... thái quá!
Không phải thái quá. Lôi Địch khẽ lắc đầu. Cái này phải nói là cực kỳ thái quá! Chỉ có điều ngẫm lại hắn chưa đầy mười chín tuổi đã đạt được thực lực Hàng Ma cửu chiến, nắm giữ lực phòng ngự thái quá như vậy, cũng miễn cưỡng khiến người ta chẳng thể chấn động được nữa.
Ánh mắt Cách Lan phát hiện ra sự tồn tại của Lôi Địch, khuôn mặt càng thêm thận trọng. Cùng lúc chống lại hai chiến sĩ Hàng Ma, mình quả thật không nắm chắc.
- Không cần để ý tới ta. Tối nay ta chỉ là khán giả.
Lôi Địch nhàn nhã ngồi xuống cái ghế trong linh đường, giơ tay lên làm ra tư thế mời:
- Tiếp tục, ta có thể bảo đảm. Bất luận kết quả thế nào, ta cũng sẽ không ra tay hỗ trợ.
Cách Lan hoài nghi nhìn lướt qua Lôi Địch, lực chú ý cũng cũng đặt ở trên người Càn Kình. Chỉ cần có thể đánh Càn Kình trọng thương không có lực phòng thủ nữa, trước khi Lôi Địch động thủ, như vậy khi đối mặt với Lôi Địch cũng không có gì phải sợ!
Tay còn lại của Cách Lan cầm chặt chuôi đại kiếm, giơ cao đại kiếm quá đỉnh đầu, một chân tiến lên phía trước, đấu khí liên tục kéo lên, chuyển động lực lượng thậm chí xoay đấu mạch đến mức mơ hồ cảm thấy đau đớn. Thân kiếm giống như có ánh nước lưu chuyển.
Một kiếm! Chỉ cần một kiếm!
Đôi mắt giống như chuông đồng của Cách Lan híp lại thành một một hẹp, lòng tin lại tăng lên. Thanh kiếm trong tay hắn do thợ rèn bát cấp tỉ mỉ chế tạo trong thời gian một tháng, mới rèn ra đại kiếm uy bát cấp, phối hợp toàn bộ đấu khí, đủ để một kiếm bổ đôi chiến đao này của Càn Kình.
Mắt Càn Kình đột nhiên mở ra, từ đó bắn ra quang mang giống trong tia chớp giữa đêm đen. Thân thể đang giống như tượng đá điêu khắc không có một chút sinh khí, hiện tại giống như núi lửa phun trào, chợt tuôn ra sát ý vô tận. Trảo Mã Đao hòa lẫn đấu khí và sát ý phát ra một tiếng động. Chân trái giậm mạnh xuống đất, cả người và Trảo Mã Đao lao tới.
Sát khí tuôn trào mãnh liệt, trong nháy mắt tràn ngập từng ngóc ngách trong sân linh đường. Cách Lan đang híp mắt, thoáng chốc đã mở ra tới mức lớn nhất. Hắn hoảng hốt cảm giác bản thân mình ở trên chiến trường Nhân Ma với tư thế hào hùng, phần máu tươi còn lại của chân tay đã bị cụt bay loạn. Chiến đao hung mãnh này giống như một ma nhân cực lớn có thể nuốt cắn người. Khí thế của đấu khí trong cơ thể vừa xuất hiện, liền bị ép xuống hoàn toàn vỡ nát. Hào quang của đại kiếm bát cấp tràn đầy đấu khí lập tức ảm đạm.
Đây là sát khí gì vậy? Đây là thực lực gì vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.