Chương 298: Giết trở về (hạ)!
Cao Lâu Đại Hạ
18/08/2014
Khi trinh sát trở về thì cửa lớn thổ bảo yếu tắc nhanh chóng mở rộng hai bên. Phong tướng quân mặc chiến giáp sáng lóe giang hai tay, bước nhanh ra khỏi cửa lớn yếu tắc.
Phong tướng quân ôm chặt Càn Kình nhảy xuống ngựa, vỗ mạnh vào lưng hắn.
Phong tướng quân nói:
- Trở về là tốt rồi, về là tốt rồi!
Phong tướng quân ôm ba người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, ánh mắt do dự nhìn Thiết Khắc. Phong tướng quân cảm giác thanh niên này đề phòng gã, thậm chí là địch ý.
Càn Kình cười cười, lắc đầu. Tuy Thiết Khắc hận hoàng tộc Ma tộc nhưng dù sao luôn sống trong Ma tộc, trong xương có địch ý với Chân Sách hoàng triều. Giống như khi Càn Kình đi Ma tộc gặp Ma tộc nào cũng nhịn không được muốn rút đao chém ma.
- Tướng quân,đây là một bằng hữu của ta.
Càn Kình đứng giữa hai bên, nói:
- Hắn hơi sợ người lạ.
- À...
Phong tướng quân dài giọng, liên tục gật đầu, đánh giá Thiết Khắc từ trên xuống dưới. Phong tướng quân cứ thây có gì đó không đúng rồi lại không thể nói ra chỗ nào khác lạ. Phong tướng quân có xúc động muốn rút đao chém thanh niên này.
Vậy là sao? Phong tướng quân khó hiểu nhíu mày. Lúc trước chỉ khi Phong tướng quân đối diện m3t Ma tộc mới có xúc động như thế, tại sao gã có cảm giác tương tự với nhân loại? Không lẽ ta giết ma quá nhiều nên không kiềm được dục vọng chém giết?
Phong tướng quân lại chuyển đến người Lôi Uy, khóe mắt liếc hai hộ vệ bên cạnh gã.
Phong tướng quân hỏi:
- Các ngươi là...?
Lôi Uy nhảy xuống ngựa, phong độ phủi bụi trên người, nắm tay đặt trước ngực, hơi khom người, đầu chân mày chứa kiêu ngạo.
Lôi Uy nói:
- Chào tướng quân, ta là Lôi Uy của Lôi gia từ Vĩnh Lưu thành, hai vị này là hộ vệ Lôi gia chúng ta đưa cho ta.
- Lôi gia?
Đôi mắt Phong tướng quân trợn to đánh giá Lôi Uy, hỏi:
- Là Lôi gia kia trong Vĩnh Lưu thành?
Lôi Uy thẳng sống lưng, hơi hếch cằm, nụ cười càng kiêu ngạo. Lực ảnh hưởng Vĩnh Lưu hành tỉnh không chỉ là một hành tỉnh, huống chi nghiêm khắc nói đến thì thổ bảo yếu tắc này hay Áo Khắc Lan thành đều là một phần Vĩnh Lưu hành tỉnh.
Chẳng qua trung tâm thành thị Vĩnh Lưu hành tỉnh tên là Vĩnh Lưu thành, cho nên người Vĩnh Lưu thành tự nhận mình là trung tâm Vĩnh Lưu hành tỉnh, mở miệng tự giới thiệu trực tiếp gọi là Vĩnh Lưu.
Phong tướng quân xoay người ôm vai Càn Kình, gác vai Đoạn Phong Bất Nhị, nháy mắt ý bảo Phần Đồ Cuồng Ca vào yếu tắc. Phong tướng quân không thèm nhìn Lôi Uy cái nào. Tống Ngân Hà và hai nữ nhi Tống Kha, Tống Vân cũng theo đội đi hướng yếu tắc.
Cái này...
Lôi Uy ngơ ngác nhìn bóng lưng Phong tướng quân. Biết rõ là Lôi gia Vĩnh Lưu thành còn dùng thái độ như thế với ta? Chẳng lẽ ta đường đường là tam thiếu gia Lôi gia không bằng một hỗ trợ của Chiến Sĩ huyết mạch sao?
Quay về đại trướng trung quân, Phong tướng quân phái mấy thân binh giữ cửa không cho ai vào.
Khuôn mặt Phong tướng quân từ cười tủm tỉm bỗng sa sầm:
- Không có chuyện gì cũng không biết tìm cách báo tin? Các ngươi có biết từ khi nghe nói Ám bộ phát lệnh tủy nã các ngươi thì ta hối hận không nên cho các ngươi đi! Tương lai các ngươi sẽ có phát triển thnhê thang, ta...
Càn Kình đứng sau lưng Đoạn Phong Bất Nhị, lợi dụng gã che tầm mắt lấy vật chứng Ám bộ nhị tinh chết ra khỏi đấu giới.
- Lúc đó khá nguy hiểm nhưng nên không có cách nào báo tin, đây là kết quả nhiệm vụ.
- Đây là... Thật...
Phong tướng quân nhận lấy vật chứng, không thể tin nhìn Càn Kình.
- Ám bộ nói các ngươi giết người của bọn họ, ta còn tưởng ý bọn họ nói bị thương này nọ, không ngờ các ngươi thật sự giết chết thành viên Ám bộ?
- May mắn là nhị tinh.
Càn Kình ngồi xuống thảm lông dê, nói:
- Nếu là Ám bộ thất tinh thì chúng ta không còn sống trở về.
- Quân bộ chết tiệt!
Một tay Phong tướng quân đập bàn, nói:
- Có người muốn giết chết ta!
- Tướng quân, nhớ báo quân công cho chúng ta.
Càn Kình cười nói:
- Mai sau còn trông chờ thứ này làm thành chủ.
- Được, chắc chắn sẽ không quên! Giết một Ám bộ nhị tinh là công lớn.
Phong tướng quân vui vẻ cất vật chứng, ngồi xuống thảm lông dê.
- Các ngươi biết không? Các ngươi gây lớn chuyện rồi, ngay cả Hắc Long Vệ Chân Sách chúng ta đều xuất động một đội, nghe nói ở tái ngoại đấu một trận với Ám bộ.
Đoạn Phong Bất Nhị đốt một điếu thuốc, hút mạnh, hỏi:
- Thế ai thắng?
- Hình như không ai thắng.
Phong tướng quân cười vui vẻ nói:
- Nhưng nói ra thì Ám bộ chịu thiệt. Nghe bảo bọn họ và Hắc Long Vệ Chân Sách đánh một trận xong lúc đang nghỉ ngơi thì Ám bộ gặp một cường giả, Ma tộc gọi là Huyết Nhẫn.
- Đúng vậy.
Vẻ mặt Phong tướng quân sùng bái nói:
- Từng là thần tượng của vô số Chiến Sĩ bình thường, sau này không biết tại sao Huyết Nhẫn thoái ẩn, nghe nói đi một tòa tiểu thành làm người thủ hộ. Thật không ngờ chẳng hiểu sao Lôi Địch đại nhân nghĩ thông đột nhiên xuất hiện ở tái ngoại và chém bay hai thành viên Ám bộ mang tinh, nghĩ thôi đã khiến người máu nóng sục sôi. Đáng tiếc, tiếc là không ở bên cạnh nhìn xem.
- Lôi Địch?
Tay Càn Kình cầm ly nước run lên, hỏi:
- Người thủ hộ Áo Khắc Lan thành?
- Đúng đúng, chính là người thủ hộ Áo Khắc Lan thành!
Phong tướng quân liên tục gật đầu, nói:
- Đáng tiếc không thấy phong thái của Lôi Địch đại nhân. Nghe nói Ám bộ vừa nghe đối thủ tên là Lôi Địch thì không có cả dục vọng chiến đấu, để lại hai thành viên Ám bộ ngăn cản, còn những người khác bỏ chạy ngay.
Càn Kình nghe đến quên uống nước trong chiến, nhớ lại Lôi Địch bình thường bình tĩnh thong dong, dường như sẽ không tức giận. Không ngờ Lôi Địch hung mãnh như vậy, chỉ cái tên đã hù thành viên Ám bộ chạy trốn?
Càn Kình uống nước xong đặt câu hỏi:
- Nói vậy là Lôi Địch còn ở tái ngoại?
- Đúng vậy.
Phong tướng quân gật đầu, nói:
- Hình như có mấy nhóm người khuyên Lôi Địch đại nhân mau trở về, dù sao tái ngoại không an toàn, nếu chọc Ám bộ quá gấp thì Ma võ sĩ không phải dễ chọc. Dù sao Chiến Sĩ bình thường trước Ma võ sĩ thức tỉnh lực lượng huyết mạch... Ài. Nhưng hình như Lôi Địch đại nhân đang tìm cái gì, không chịu trở về.
Càn Kình cảm động bóp ly nước. Người khác không biết Lôi Địch đang tìm gì nhưng còn hắn thì hiểu là gã tìm mình.
- Phong tướng quân lại phái vài người đi thảo nguyện đi, nếu gặp Lôi Địch thì nói một tiếng là người sửa kiếm cho hắn đã trở về.
Phong tướng quân nhìn Càn Kình, hỏi:
- Không... Không lẽ hắn tìm ngươi?
Càn Kình cười ngại ngùng. Nếu không phải Càn Kình đi tái ngoại mênh mông khó gặp được Lôi Địch thì hắn thật không muốn nhờ người khác giúp đỡ việc này.
Ở tái ngoại, trú quân tin tức nhanh nhạy tốt hơn đệ tử Chiến Sĩ bình thường rất nhiều.
- Không thành vấn đề, ta đi ngay.
Phong tướng quân vội đứng dậy đi ra ngoài lều, bỗng dừng bước nhìn, ngoái đầu Càn Kình.
Phong tướng quân nói:
- Phải rồi, trước khi lão sư của ngươi đi rất là lo cho ngươi, bảo nếu ta gặp ngươi thì chuyển lời là mau trở về Áo Khắc Lan chuẩn bị tham gia hội thi, nhưng... Chắc ngươi không kịp tham gia rồi.
- Hội thi? Thôi.
Càn Kình đứng dậy, nhún vai nói:
- Ta cần trở về tái ngoại.
Phong tướng quân ôm chặt Càn Kình nhảy xuống ngựa, vỗ mạnh vào lưng hắn.
Phong tướng quân nói:
- Trở về là tốt rồi, về là tốt rồi!
Phong tướng quân ôm ba người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, ánh mắt do dự nhìn Thiết Khắc. Phong tướng quân cảm giác thanh niên này đề phòng gã, thậm chí là địch ý.
Càn Kình cười cười, lắc đầu. Tuy Thiết Khắc hận hoàng tộc Ma tộc nhưng dù sao luôn sống trong Ma tộc, trong xương có địch ý với Chân Sách hoàng triều. Giống như khi Càn Kình đi Ma tộc gặp Ma tộc nào cũng nhịn không được muốn rút đao chém ma.
- Tướng quân,đây là một bằng hữu của ta.
Càn Kình đứng giữa hai bên, nói:
- Hắn hơi sợ người lạ.
- À...
Phong tướng quân dài giọng, liên tục gật đầu, đánh giá Thiết Khắc từ trên xuống dưới. Phong tướng quân cứ thây có gì đó không đúng rồi lại không thể nói ra chỗ nào khác lạ. Phong tướng quân có xúc động muốn rút đao chém thanh niên này.
Vậy là sao? Phong tướng quân khó hiểu nhíu mày. Lúc trước chỉ khi Phong tướng quân đối diện m3t Ma tộc mới có xúc động như thế, tại sao gã có cảm giác tương tự với nhân loại? Không lẽ ta giết ma quá nhiều nên không kiềm được dục vọng chém giết?
Phong tướng quân lại chuyển đến người Lôi Uy, khóe mắt liếc hai hộ vệ bên cạnh gã.
Phong tướng quân hỏi:
- Các ngươi là...?
Lôi Uy nhảy xuống ngựa, phong độ phủi bụi trên người, nắm tay đặt trước ngực, hơi khom người, đầu chân mày chứa kiêu ngạo.
Lôi Uy nói:
- Chào tướng quân, ta là Lôi Uy của Lôi gia từ Vĩnh Lưu thành, hai vị này là hộ vệ Lôi gia chúng ta đưa cho ta.
- Lôi gia?
Đôi mắt Phong tướng quân trợn to đánh giá Lôi Uy, hỏi:
- Là Lôi gia kia trong Vĩnh Lưu thành?
Lôi Uy thẳng sống lưng, hơi hếch cằm, nụ cười càng kiêu ngạo. Lực ảnh hưởng Vĩnh Lưu hành tỉnh không chỉ là một hành tỉnh, huống chi nghiêm khắc nói đến thì thổ bảo yếu tắc này hay Áo Khắc Lan thành đều là một phần Vĩnh Lưu hành tỉnh.
Chẳng qua trung tâm thành thị Vĩnh Lưu hành tỉnh tên là Vĩnh Lưu thành, cho nên người Vĩnh Lưu thành tự nhận mình là trung tâm Vĩnh Lưu hành tỉnh, mở miệng tự giới thiệu trực tiếp gọi là Vĩnh Lưu.
Phong tướng quân xoay người ôm vai Càn Kình, gác vai Đoạn Phong Bất Nhị, nháy mắt ý bảo Phần Đồ Cuồng Ca vào yếu tắc. Phong tướng quân không thèm nhìn Lôi Uy cái nào. Tống Ngân Hà và hai nữ nhi Tống Kha, Tống Vân cũng theo đội đi hướng yếu tắc.
Cái này...
Lôi Uy ngơ ngác nhìn bóng lưng Phong tướng quân. Biết rõ là Lôi gia Vĩnh Lưu thành còn dùng thái độ như thế với ta? Chẳng lẽ ta đường đường là tam thiếu gia Lôi gia không bằng một hỗ trợ của Chiến Sĩ huyết mạch sao?
Quay về đại trướng trung quân, Phong tướng quân phái mấy thân binh giữ cửa không cho ai vào.
Khuôn mặt Phong tướng quân từ cười tủm tỉm bỗng sa sầm:
- Không có chuyện gì cũng không biết tìm cách báo tin? Các ngươi có biết từ khi nghe nói Ám bộ phát lệnh tủy nã các ngươi thì ta hối hận không nên cho các ngươi đi! Tương lai các ngươi sẽ có phát triển thnhê thang, ta...
Càn Kình đứng sau lưng Đoạn Phong Bất Nhị, lợi dụng gã che tầm mắt lấy vật chứng Ám bộ nhị tinh chết ra khỏi đấu giới.
- Lúc đó khá nguy hiểm nhưng nên không có cách nào báo tin, đây là kết quả nhiệm vụ.
- Đây là... Thật...
Phong tướng quân nhận lấy vật chứng, không thể tin nhìn Càn Kình.
- Ám bộ nói các ngươi giết người của bọn họ, ta còn tưởng ý bọn họ nói bị thương này nọ, không ngờ các ngươi thật sự giết chết thành viên Ám bộ?
- May mắn là nhị tinh.
Càn Kình ngồi xuống thảm lông dê, nói:
- Nếu là Ám bộ thất tinh thì chúng ta không còn sống trở về.
- Quân bộ chết tiệt!
Một tay Phong tướng quân đập bàn, nói:
- Có người muốn giết chết ta!
- Tướng quân, nhớ báo quân công cho chúng ta.
Càn Kình cười nói:
- Mai sau còn trông chờ thứ này làm thành chủ.
- Được, chắc chắn sẽ không quên! Giết một Ám bộ nhị tinh là công lớn.
Phong tướng quân vui vẻ cất vật chứng, ngồi xuống thảm lông dê.
- Các ngươi biết không? Các ngươi gây lớn chuyện rồi, ngay cả Hắc Long Vệ Chân Sách chúng ta đều xuất động một đội, nghe nói ở tái ngoại đấu một trận với Ám bộ.
Đoạn Phong Bất Nhị đốt một điếu thuốc, hút mạnh, hỏi:
- Thế ai thắng?
- Hình như không ai thắng.
Phong tướng quân cười vui vẻ nói:
- Nhưng nói ra thì Ám bộ chịu thiệt. Nghe bảo bọn họ và Hắc Long Vệ Chân Sách đánh một trận xong lúc đang nghỉ ngơi thì Ám bộ gặp một cường giả, Ma tộc gọi là Huyết Nhẫn.
- Đúng vậy.
Vẻ mặt Phong tướng quân sùng bái nói:
- Từng là thần tượng của vô số Chiến Sĩ bình thường, sau này không biết tại sao Huyết Nhẫn thoái ẩn, nghe nói đi một tòa tiểu thành làm người thủ hộ. Thật không ngờ chẳng hiểu sao Lôi Địch đại nhân nghĩ thông đột nhiên xuất hiện ở tái ngoại và chém bay hai thành viên Ám bộ mang tinh, nghĩ thôi đã khiến người máu nóng sục sôi. Đáng tiếc, tiếc là không ở bên cạnh nhìn xem.
- Lôi Địch?
Tay Càn Kình cầm ly nước run lên, hỏi:
- Người thủ hộ Áo Khắc Lan thành?
- Đúng đúng, chính là người thủ hộ Áo Khắc Lan thành!
Phong tướng quân liên tục gật đầu, nói:
- Đáng tiếc không thấy phong thái của Lôi Địch đại nhân. Nghe nói Ám bộ vừa nghe đối thủ tên là Lôi Địch thì không có cả dục vọng chiến đấu, để lại hai thành viên Ám bộ ngăn cản, còn những người khác bỏ chạy ngay.
Càn Kình nghe đến quên uống nước trong chiến, nhớ lại Lôi Địch bình thường bình tĩnh thong dong, dường như sẽ không tức giận. Không ngờ Lôi Địch hung mãnh như vậy, chỉ cái tên đã hù thành viên Ám bộ chạy trốn?
Càn Kình uống nước xong đặt câu hỏi:
- Nói vậy là Lôi Địch còn ở tái ngoại?
- Đúng vậy.
Phong tướng quân gật đầu, nói:
- Hình như có mấy nhóm người khuyên Lôi Địch đại nhân mau trở về, dù sao tái ngoại không an toàn, nếu chọc Ám bộ quá gấp thì Ma võ sĩ không phải dễ chọc. Dù sao Chiến Sĩ bình thường trước Ma võ sĩ thức tỉnh lực lượng huyết mạch... Ài. Nhưng hình như Lôi Địch đại nhân đang tìm cái gì, không chịu trở về.
Càn Kình cảm động bóp ly nước. Người khác không biết Lôi Địch đang tìm gì nhưng còn hắn thì hiểu là gã tìm mình.
- Phong tướng quân lại phái vài người đi thảo nguyện đi, nếu gặp Lôi Địch thì nói một tiếng là người sửa kiếm cho hắn đã trở về.
Phong tướng quân nhìn Càn Kình, hỏi:
- Không... Không lẽ hắn tìm ngươi?
Càn Kình cười ngại ngùng. Nếu không phải Càn Kình đi tái ngoại mênh mông khó gặp được Lôi Địch thì hắn thật không muốn nhờ người khác giúp đỡ việc này.
Ở tái ngoại, trú quân tin tức nhanh nhạy tốt hơn đệ tử Chiến Sĩ bình thường rất nhiều.
- Không thành vấn đề, ta đi ngay.
Phong tướng quân vội đứng dậy đi ra ngoài lều, bỗng dừng bước nhìn, ngoái đầu Càn Kình.
Phong tướng quân nói:
- Phải rồi, trước khi lão sư của ngươi đi rất là lo cho ngươi, bảo nếu ta gặp ngươi thì chuyển lời là mau trở về Áo Khắc Lan chuẩn bị tham gia hội thi, nhưng... Chắc ngươi không kịp tham gia rồi.
- Hội thi? Thôi.
Càn Kình đứng dậy, nhún vai nói:
- Ta cần trở về tái ngoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.