Chương 258: Hiểu sơ hiểu sơ
Cao Lâu Đại Hạ
07/08/2014
“Ta còn không dám nói mình hiểu thuốc thần bí. Ngươi dám nói như vậy
sao? Tốt! Để ta tới học hỏi ngươi về thuốc thần bí thêm một chút!
Càn Kình vô thức giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán, dùng sức ném cảnh tưởng tượng trong đầu ra ngoài. Chuyện này quả nhiên là vô cùng đáng sợ.
- Vậy ngươi thật sự hiểu về ngành thuốc?
Dược bà bà vẫn không cách nào tin tưởng được. Tuổi Càn Kình thực sự quá nhỏ! Với tuổi này, nếu như trở thành dược sư tập sự, đã có thể gọi là rất có thiên phú! Nhưng hắn vừa rồi lại nói về tiêu chuẩn dược sư, mà không phải là tiêu chuẩn của dược sư tập sự.
Càn Kình gãi đầu, lau nước mưa trên tóc:
- Không gọi là hiểu, chỉ học qua một chút.
- Học qua một chút?
Trong ánh mắt Dược bà bà lộ vẻ kỳ quái. Người học qua một chút có thể chỉ dựa vào khứu giác đưa ra phán đoán như vậy? Vậy ta tính là gì?
- Ừ, học qua một chút, không tính là hiểu.
Càn Kình suy nghĩ một chút. Ở trước mặt Á Đương Tư, mình không phải chỉ được tính là học qua một chút sao? Hiểu? So với Á Đương Tư, người tự xưng là dược đại tông sư, khả năng của mình gần như chỉ làm được thuốc thất cấp, sợ rằng cũng chỉ có thể nói là mới vừa nhập môn?
Đôi mắt Dược bà bà liên tục chuyển động, ánh mắt nghi hoặc lướt qua trên người Càn Kình một hồi lâu:
- Sư phụ dạy ngươi về thuốc là ai?
- Á Đương Tư.
- Chưa từng nghe qua.
Dược bà bà nhíu mày, suy nghĩ:
- Trong hoàng triều Chân Sách chưa nghe qua cái tên này. Chẳng lẽ là Ma tộc? Hoặc là Man tộc?
- Không phải Man tộc, cũng không phải Ma tộc.
Càn Kình liên tục xua tay:
- Lão nhân gia ở trong một thôn nhỏ, không người nào biết hắn.
- A! Thì ra là như thế.
Trên mặt Dược bà bà lộ vẻ không tin. Trên đời này, dược sư cũng không có người nào có thể tự học thành tài. Chắc hẳn người đó tùy tiện lấy một tên giả, không muốn để lộ thân phận của mình? Thôi đi. Năm đó ta vì tức giận rời khỏi nghiệp đoàn dược, không phải cũng ẩn thân ở đây sao.
- Cái này...
Càn Kình chỉ về nhà vệ sinh:
- Dược bà bà, chúng ta không phải nên điều chế cho bọn họ một ít thuốc giải sao?
- Không điều chế ra được.
Dược bà bà giang hai tay ra:
- Tuy rằng thuốc Man Ngưu biến thành thuốc xổ, nhưng dù sao nó cũng là thuốc ngũ cấp đúng không?
Càn Kình gật đầu. Bởi vì trong lúc điều chế xảy ra vấn đề, khiến thuốc xổ cực mạnh chẳng những là thuốc ngũ cấp, hơn nữa còn là loại thuốc ngũ cấp đỉnh phong, rất gần với lục cấp. Nếu như nói trước đây Dược bà bà chưa từng điều chế qua loại thuốc ngũ cấp đỉnh phong, vậy lần này nàng sáng tạo ra kỷ lục mới trong lịch sử điều chế thuốc của bản thân mình! Chỉ có điều, kỷ lục này có chút không tiện cho mọi người biết.
- Vậy ngươi nên biết, không có mấy người dược sư có thể tinh thông tất cả thuốc ngũ cấp.
Vẻ mặt Dược bà bà bất đắc dĩ:
- Về ngành dược này, sau khi xem trình tự tiến vào dược sư, trừ phi ngươi là thiên tài kinh người, nếu không tất nhiên sẽ lựa chọn học một loại dược nào đó trước. Ví dụ như ta, thuốc chữa bệnh là chính. Ta lại đọc lướt qua một chút loại dược trợ giúp như Man Ngưu.
Càn Kình yên lặng lắng nghe. Hắn học dược hai năm, lại cũng không phải chân chính hiểu rõ về ngành dược này. Chí ít chuyện về dược, hắn nghe được từ chỗ lão sư Á Đương Tư có sự sai lệch rất lớn với lời Dược bà bà nói.
- Dược sư chân chính phải là toàn tài! Chỉ học một loại trong đó? Vậy cả đời cũng không thể làm được tới cấp thần dược!
Thần sắc Á Đương Tư rít gào, lại xuất hiện ở trong đầu Càn Kình. Trong hai năm qua, hắn cũng được rèn luyện theo loại toàn tài này! Nhất định phải dạy dỗ cho toàn tài!
- Tuy rằng tiêu chảy được xem là chữa bệnh... Nhưng...
Dược bà bà cười khổ, bình thường dược sư nào lại đi nghiên cứu thuốc xổ và giải dược ngũ cấp?
- Về thuốc trị liệu tiêu chảy, ta chắc hẳn...
Dược bà bà nghiêm túc suy nghĩ một chút:
- Chỉ có thể làm ra loại thuốc nhị cấp cũng không tệ. Hơn nữa còn không thể chắc chắn chữa đúng bệnh. Tuy rằng đều là đau bụng đi ngoài, nhưng nếu như không cách nào nắm được dược lý, sợ rằng hiệu quả cũng sẽ không tốt?
Phía sau mặt nạ sắt, Hoa Viêm Bất Kiến lộ vẻ thương hại nhìn về phía nhà vệ sinh:
- Lẽ nào, thật sự để cho bọn họ đi suốt một ngày đêm?
Trên khuôn mặt Dược bà bà càng thêm xấu hổ:
- Hiện tại xem ra, sợ rằng ta chỉ có thể điều chế cho bọn họ một chút thuốc bồi bổ thân thể tam cấp. Ngày mai, bọn họ đi tới mức tay mềm chân nhũn, uống thêm thuốc bổ vài ngày vậy.
- Cái này...
Càn Kình gãi đầu:
- Chỉ sợ, bọn họ không chịu được tới ngày mai... Ngài cho bọn họ dùng chính là loại thuốc ngũ cấp có hiệu lực mạnh nhất. Uy lực của nó thế nào, hẳn ngài hiểu rất rõ... Cho dù là chiến sĩ Hàng Ma sử dụng đấu khí để chống lại dược tính, ngày mai cũng sẽ hoàn toàn xụi lơ trên giường? Những người này không đi chết mới là lạ.
- Vậy hiện tại điều chế thuốc bổ cho bọn họ dùng luôn!
Dược bà bà cắn chặt răng:
- Cũng chỉ có biện pháp này mới có thể giúp bọn họ chống đỡ được tới ngày mai.
Càn Kình có chút thông cảm với đám mã tặc này. Sợ rằng bình thường bọn họ đã không ít lần bị Dược bà bà xem là người thử thuốc?
- Khụ...
Càn Kình lại vội ho một tiếng:
- Không bằng, cứ để ta thử xem?
- Ngươi điều chế được thuốc trị đi ngoài sao?
Dược bà bà nhìn Càn Kình giống như nhìn vong linh. Trong giới dược có một câu là điều chế giải dược còn khó hơn điều chế thuốc độc! Tuy rằng loại thuốc xổ này không phải là thuốc độc, nhưng muốn giải được, nhất định phải chế tạo ra giải dược! Có thể chế tạo được giải dược, thật không dễ dàng, còn phải chế tạo ra giải dược ngũ cấp trong ngày?
- Ta thấy ở chỗ ngài có một ít tỏi trăm múi, còn có ít thằn lằn năm màu.
Càn Kình bước về phía nhà thuốc. Phía xa truyền tới tiếng kêu thảm thiết của bốn gã mã tặc ở trong nhà vệ sinh. Càn Kình liền liên tưởng tới kinh nghiệm bi thảm khi đối mặt với thuốc của vị dược sư thần bí Âu Lạp Lạp kia.
- Tỏi trăm múi? Thằn lằn năm màu?
Dược bà bà chớp mắt. Những thứ này không phải trị bệnh phong thấp sao? Chúng cũng không có dược hiệu trị bệnh đi ngoài.
Càn Kình tìm một cái nồi nhỏ, lấy vài loại nguyên liệu thoạt nhìn dược lý hoàn toàn khác nhau để vào trong đó. Hắn lại cầm một que thủy tinh cẩn thận khuấy đều.
Dược bà bà nhìn thủ pháp của Càn Kình liên tục khiếp sợ. Đừng nói tiểu tử này có thật sự hiểu dược lý hay không, chỉ cần cách chế tạo thuốc thành thạo như vậy, rất nhiều dược sư thậm chí đại dược sư cũng không làm được!
- Lại thêm ba gam đá vôi...
Một làn hơi nước màu trắng theo đá vôi bỏ vào từ trong nồi trào ra. Vẻ mặt Càn Kình có phần khẩn trương, cẩn thận khuấy đều thuốc trong nồi. Tuy nói thứ thuốc này không như thuốc thần bí, mười lần nổ có tới tám lần nguy hiểm, nhưng không có nghĩa là thuốc không nổ mạnh. Chí ít hiện nay điều chế thuốc, nghiêm khắc mà nói không tính là thuốc, lại không đủ tư cách gọi là thuốc thần bí, nhưng xác suất nổ tung cũng không thấp.
Càn Kình vô thức giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán, dùng sức ném cảnh tưởng tượng trong đầu ra ngoài. Chuyện này quả nhiên là vô cùng đáng sợ.
- Vậy ngươi thật sự hiểu về ngành thuốc?
Dược bà bà vẫn không cách nào tin tưởng được. Tuổi Càn Kình thực sự quá nhỏ! Với tuổi này, nếu như trở thành dược sư tập sự, đã có thể gọi là rất có thiên phú! Nhưng hắn vừa rồi lại nói về tiêu chuẩn dược sư, mà không phải là tiêu chuẩn của dược sư tập sự.
Càn Kình gãi đầu, lau nước mưa trên tóc:
- Không gọi là hiểu, chỉ học qua một chút.
- Học qua một chút?
Trong ánh mắt Dược bà bà lộ vẻ kỳ quái. Người học qua một chút có thể chỉ dựa vào khứu giác đưa ra phán đoán như vậy? Vậy ta tính là gì?
- Ừ, học qua một chút, không tính là hiểu.
Càn Kình suy nghĩ một chút. Ở trước mặt Á Đương Tư, mình không phải chỉ được tính là học qua một chút sao? Hiểu? So với Á Đương Tư, người tự xưng là dược đại tông sư, khả năng của mình gần như chỉ làm được thuốc thất cấp, sợ rằng cũng chỉ có thể nói là mới vừa nhập môn?
Đôi mắt Dược bà bà liên tục chuyển động, ánh mắt nghi hoặc lướt qua trên người Càn Kình một hồi lâu:
- Sư phụ dạy ngươi về thuốc là ai?
- Á Đương Tư.
- Chưa từng nghe qua.
Dược bà bà nhíu mày, suy nghĩ:
- Trong hoàng triều Chân Sách chưa nghe qua cái tên này. Chẳng lẽ là Ma tộc? Hoặc là Man tộc?
- Không phải Man tộc, cũng không phải Ma tộc.
Càn Kình liên tục xua tay:
- Lão nhân gia ở trong một thôn nhỏ, không người nào biết hắn.
- A! Thì ra là như thế.
Trên mặt Dược bà bà lộ vẻ không tin. Trên đời này, dược sư cũng không có người nào có thể tự học thành tài. Chắc hẳn người đó tùy tiện lấy một tên giả, không muốn để lộ thân phận của mình? Thôi đi. Năm đó ta vì tức giận rời khỏi nghiệp đoàn dược, không phải cũng ẩn thân ở đây sao.
- Cái này...
Càn Kình chỉ về nhà vệ sinh:
- Dược bà bà, chúng ta không phải nên điều chế cho bọn họ một ít thuốc giải sao?
- Không điều chế ra được.
Dược bà bà giang hai tay ra:
- Tuy rằng thuốc Man Ngưu biến thành thuốc xổ, nhưng dù sao nó cũng là thuốc ngũ cấp đúng không?
Càn Kình gật đầu. Bởi vì trong lúc điều chế xảy ra vấn đề, khiến thuốc xổ cực mạnh chẳng những là thuốc ngũ cấp, hơn nữa còn là loại thuốc ngũ cấp đỉnh phong, rất gần với lục cấp. Nếu như nói trước đây Dược bà bà chưa từng điều chế qua loại thuốc ngũ cấp đỉnh phong, vậy lần này nàng sáng tạo ra kỷ lục mới trong lịch sử điều chế thuốc của bản thân mình! Chỉ có điều, kỷ lục này có chút không tiện cho mọi người biết.
- Vậy ngươi nên biết, không có mấy người dược sư có thể tinh thông tất cả thuốc ngũ cấp.
Vẻ mặt Dược bà bà bất đắc dĩ:
- Về ngành dược này, sau khi xem trình tự tiến vào dược sư, trừ phi ngươi là thiên tài kinh người, nếu không tất nhiên sẽ lựa chọn học một loại dược nào đó trước. Ví dụ như ta, thuốc chữa bệnh là chính. Ta lại đọc lướt qua một chút loại dược trợ giúp như Man Ngưu.
Càn Kình yên lặng lắng nghe. Hắn học dược hai năm, lại cũng không phải chân chính hiểu rõ về ngành dược này. Chí ít chuyện về dược, hắn nghe được từ chỗ lão sư Á Đương Tư có sự sai lệch rất lớn với lời Dược bà bà nói.
- Dược sư chân chính phải là toàn tài! Chỉ học một loại trong đó? Vậy cả đời cũng không thể làm được tới cấp thần dược!
Thần sắc Á Đương Tư rít gào, lại xuất hiện ở trong đầu Càn Kình. Trong hai năm qua, hắn cũng được rèn luyện theo loại toàn tài này! Nhất định phải dạy dỗ cho toàn tài!
- Tuy rằng tiêu chảy được xem là chữa bệnh... Nhưng...
Dược bà bà cười khổ, bình thường dược sư nào lại đi nghiên cứu thuốc xổ và giải dược ngũ cấp?
- Về thuốc trị liệu tiêu chảy, ta chắc hẳn...
Dược bà bà nghiêm túc suy nghĩ một chút:
- Chỉ có thể làm ra loại thuốc nhị cấp cũng không tệ. Hơn nữa còn không thể chắc chắn chữa đúng bệnh. Tuy rằng đều là đau bụng đi ngoài, nhưng nếu như không cách nào nắm được dược lý, sợ rằng hiệu quả cũng sẽ không tốt?
Phía sau mặt nạ sắt, Hoa Viêm Bất Kiến lộ vẻ thương hại nhìn về phía nhà vệ sinh:
- Lẽ nào, thật sự để cho bọn họ đi suốt một ngày đêm?
Trên khuôn mặt Dược bà bà càng thêm xấu hổ:
- Hiện tại xem ra, sợ rằng ta chỉ có thể điều chế cho bọn họ một chút thuốc bồi bổ thân thể tam cấp. Ngày mai, bọn họ đi tới mức tay mềm chân nhũn, uống thêm thuốc bổ vài ngày vậy.
- Cái này...
Càn Kình gãi đầu:
- Chỉ sợ, bọn họ không chịu được tới ngày mai... Ngài cho bọn họ dùng chính là loại thuốc ngũ cấp có hiệu lực mạnh nhất. Uy lực của nó thế nào, hẳn ngài hiểu rất rõ... Cho dù là chiến sĩ Hàng Ma sử dụng đấu khí để chống lại dược tính, ngày mai cũng sẽ hoàn toàn xụi lơ trên giường? Những người này không đi chết mới là lạ.
- Vậy hiện tại điều chế thuốc bổ cho bọn họ dùng luôn!
Dược bà bà cắn chặt răng:
- Cũng chỉ có biện pháp này mới có thể giúp bọn họ chống đỡ được tới ngày mai.
Càn Kình có chút thông cảm với đám mã tặc này. Sợ rằng bình thường bọn họ đã không ít lần bị Dược bà bà xem là người thử thuốc?
- Khụ...
Càn Kình lại vội ho một tiếng:
- Không bằng, cứ để ta thử xem?
- Ngươi điều chế được thuốc trị đi ngoài sao?
Dược bà bà nhìn Càn Kình giống như nhìn vong linh. Trong giới dược có một câu là điều chế giải dược còn khó hơn điều chế thuốc độc! Tuy rằng loại thuốc xổ này không phải là thuốc độc, nhưng muốn giải được, nhất định phải chế tạo ra giải dược! Có thể chế tạo được giải dược, thật không dễ dàng, còn phải chế tạo ra giải dược ngũ cấp trong ngày?
- Ta thấy ở chỗ ngài có một ít tỏi trăm múi, còn có ít thằn lằn năm màu.
Càn Kình bước về phía nhà thuốc. Phía xa truyền tới tiếng kêu thảm thiết của bốn gã mã tặc ở trong nhà vệ sinh. Càn Kình liền liên tưởng tới kinh nghiệm bi thảm khi đối mặt với thuốc của vị dược sư thần bí Âu Lạp Lạp kia.
- Tỏi trăm múi? Thằn lằn năm màu?
Dược bà bà chớp mắt. Những thứ này không phải trị bệnh phong thấp sao? Chúng cũng không có dược hiệu trị bệnh đi ngoài.
Càn Kình tìm một cái nồi nhỏ, lấy vài loại nguyên liệu thoạt nhìn dược lý hoàn toàn khác nhau để vào trong đó. Hắn lại cầm một que thủy tinh cẩn thận khuấy đều.
Dược bà bà nhìn thủ pháp của Càn Kình liên tục khiếp sợ. Đừng nói tiểu tử này có thật sự hiểu dược lý hay không, chỉ cần cách chế tạo thuốc thành thạo như vậy, rất nhiều dược sư thậm chí đại dược sư cũng không làm được!
- Lại thêm ba gam đá vôi...
Một làn hơi nước màu trắng theo đá vôi bỏ vào từ trong nồi trào ra. Vẻ mặt Càn Kình có phần khẩn trương, cẩn thận khuấy đều thuốc trong nồi. Tuy nói thứ thuốc này không như thuốc thần bí, mười lần nổ có tới tám lần nguy hiểm, nhưng không có nghĩa là thuốc không nổ mạnh. Chí ít hiện nay điều chế thuốc, nghiêm khắc mà nói không tính là thuốc, lại không đủ tư cách gọi là thuốc thần bí, nhưng xác suất nổ tung cũng không thấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.