Chương 223: Hồng Lưu Chiến Bảo, đoàn mã tặc Hắc Phong
Cao Lâu Đại Hạ
26/07/2014
Dạy dỗ con thành như vậy, đánh nàng còn là nhẹ! Nếu như nàng muốn giết người, phải chuẩn bị tốt tư tưởng sẽ bị người giết! Trên chiến trường, chỉ có sinh tử không có nam nữ.
Nam nhân đối với nữ nhân có phong độ thân sĩ, điều kiện trước hết, nữ nhân phải là thục nữ hiểu được lễ nghĩa. Đối với loại nữ nhân kiêu ngạo, động một chút là cười nhạo người khác, thậm chí còn động thủ muốn công kích người cùng đi, nếu nam nhân còn nói tới cái gì thân sĩ phong độ chính là kẻ đê tiện.
- Làm loạn đủ chưa!
Phần Đồ Cuồng Ca đang trầm mặc đột nhiên quát lớn một tiếng. Đấu khí Hàng Ma tam chiến trực tiếp bạo phát, chiến đao nắm trong tay lộ ra khí tức hung hãn, đè ép khí thế kiêu căng của Ái Bích Giai.
- Ngươi...
Thân thể Ái Bích Giai run rẩy, trong ánh mắt không che giấu được sự hoang mang và kinh ngạc, còn có một chút khiếp sợ.
Chiến sĩ Hàng Ma không giống như chiến sĩ bình thường. Cho dù là ma pháp sư cũng không thể xem thường. Cho dù là đại ma pháp sư đối mặt với chiến sĩ Hàng Ma vẫn phải duy trì sự lễ ngộ.
Những chiến sĩ Hàng Ma có tốc độ đột phá cực nhanh, thân thể cường tráng, thành công ngưng luyện đấu lực thành đấu khí, tất nhiên cũng có đủ sự kiêu ngạo.
Lương lão bản vội vàng lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn vì trong ba người này có chiến sĩ Hàng Ma nổi danh, còn có thể chấn áp được Ái Bích Giai ma pháp sư tam cấp quen thói kiêu căng. Nếu không sau này thật sự là không tiện ăn nói với cha mẹ Ái Bích Giai. Dù sao đó cũng là hai phó hội trưởng tháp ma pháp thủy tinh!
Tháp ma pháp thủy tinh là một trong tám thế lực lớn tại tỉnh Vĩnh Lưu, hơn nữa còn là thế lực có thực lực đứng đầu trong tám thế lực lớn, người bình thường thật sự không thể đắc tội nổi.
Cuộc phong ba của Ái Bích Giai đã qua. Mọi người lại bắt đầu cảm thấy đau đầu khi đối mặt với con chim ưng. Nếu như không sớm giết chết nó, chỉ sợ chuyện sẽ càng ngày càng phiền phức.
- Không nên nhìn ta!
Ái Bích Giai hất cằm kiêu ngạo, không nhìn tới vẻ mặt cầu xin của Lương lão bản:
- Muốn ta thi triển ma pháp giúp đỡ những lính đánh thuê này? Có thể! Bảo bọn họ tới cầu xin ta đi.
- Được rồi!
- Ái Bích Giai vươn ngón trỏ ra:
- Còn phải giao người vừa công kích ta ra đây. Nếu không... Hừ hừ...
Ầm!
Tiếng dây cung chấn động cắt ngang tiếng hừ lạnhc ủa Ái Bích Giai. Mũi tên sắc bén nhanh chóng ma sát với không khí tạo ra tiếng rít khẽ. Trên mũi tên lóe lên sự băng hàn, khiến thân thể con chim ưng đang xoay quanh trên bầu trời đột nhiên cứng đờ. Cánh nó cố gắng giẫy dụa vài cái, sau đó liền từ trên cao rơi, vừa vặn rơi ngay bên cạnh xe ngựa của Ái Bích Giai.
Một tiếng động khẽ vang lên.
Khuôn mặt Ái Bích Giai đang kiêu ngạo cười nhạt chợt đông cứng lại.
Càn Kình thu hồi cung nhìn Lương lão bản một chút thản nhiên nói:
- Tiếp tục tiến về phía trước, cẩn thận một chút là được rồi.
- Hừ!
Ái Bích Giai lại cười lạnh một tiếng:
- Chỉ có chút man lực mà thôi. Ngay cả đấu khí cũng không bằng chiến sĩ hạ đẳng.
Sắc mặt đám lính đánh thuê đều có chút cứng đờ, ngơ ngác nhìn mũi tên Càn Kình phát ra. Quanh năm sống giữa sự sống và cái chết, ánh mắt của đám lính đánh thuê tốt hơn nhiều so với loại ma pháp sư như Ái Bích. Mũi tên vừa rồi bắn ra cực kỳ đột ngột. Mọi người thậm chí không phát hiện ra hắn kéo cung, chứ đừng nói là hắn có bao nhiêu thời gian để ngắm chuẩn. Hơn nữa còn là mũi tên xuyên tim với độ cao như vậy...
Thân thể con chim ưng không lớn lắm. Thân thể của nó ở trên không trung thoạt nhìn chỉ lớn bằng nắm tay. Cho dù ngắm một mũi tên nửa muốn bắn trúng nó cũng rất khó. Hắn ngay cả nhìn cũng không nhìn, giơ tay lên liền bắn một mũi tên về phía con chim ưng đang bay quanh trên đầu, hơn nữa trực tiếp xuyên thủng trái tim của nó, khiến nó rơi xuống đất. Nếu như không phải ngu dốt, xạ thuật như vậy đã đủ cho bọn họ tôn kính! Cho dù hắn không phải là chiến sĩ Hàng Ma, chỉ là một cung tiễn thủ đã đủ cho bọn họ tôn kính!
Không trách được, cung tiễn thủ được gọi là khắc tinh của ma pháp sư! Nếu như cung tiễn thủ này ẩn núp tốt, đột nhiên tập kích không có mấy ma pháp sư có thể tránh né được.
Trên xe ngựa, sắc mặt Tăng Xuyên Đông nghiêm trọng vượt xa so với đám lính đánh thuê. Tinh túy trong mũi tên kia, những lính đánh thuê này không thể hiểu được hết. Vừa rồi, hắn kéo cung thậm chí không cần hoàn toàn giương cung giật lại bắn ra. Điều này chỉ có thể chứng tỏ cái cung này... không phải là vật tầm thường!
Được rồi!
Tăng Xuyên Đông nhanh chóng chuyển lực chú ý tới trên người Phần Đồ Cuồng Ca. Người tuổi trẻ này đạt thực lực chiến sĩ Hàng Ma, dọc đường đi lại tỏ ra rất tôn kính đối với cung tiễn thủ kia. Xem ra hắn sớm biết được cung thủ tiễn kia là một người rất có năng lực!
Tăng Xuyên Đông hơi trầm ngâm. Chuyện ẩn dấu bảo vệ đã bị Ái Bích Giai vạch trần. Trong tình huống chung quanh đây không có người lạ nào, không cần thiết phải giống như mấy ngày trước đó.
Tăng Xuyên Đông nhảy xuống xe ngựa đi tới trước mặt Càn Kình dừng lại, nhẹ khẽ vuốt vành mũ rơm, sử dụng có giọng nói có chút hùng hậu nói:
- Xạ thuật này ngươi học được từ ai? Đã hoàn thành chương trình ở học viện chiến sĩ sơ cấp chứ? Tính đến học viện Chiến Tranh tiến hành tu luyện tiếp sao?
Càn Kình không cảm giác được trên người Tăng Xuyên Đông có ý thù địch gì, thản nhiên đáp lại:
- Còn chưa thi.
- Phải không?
Tăng Xuyên Đông không quan tâm tới việc Càn Kình chọn vấn đề trả lời, lấy từ trong người ra một thiết bài màu đen:
- Có hứng thú vào học viện Chinh Phạt Chiến Tranh Vĩnh Lưu hay không? Ta là người của Hồng Lưu Chiến Bảo. Nếu như ngươi có hứng thú, ta có thể...
Hồng Lưu Chiến Bảo?
Càn Kình nhíu mày. Đó không phải là nghiệp đoàn chiến sĩ Vĩnh Lưu mà Lôi Địch đã nói tới sao? Người này cũng là người của Hồng Lưu Chiến Bảo?
- Học viện Chinh Phạt Chiến Tranh?
Tăng Xuyên Đông nghe ra trong giọng nói Càn Kình có chút nghi vấn và phòng bị. Hắn không quan tâm cười nói:
- Cũng chính là học viện ma pháp và chiến sĩ Chinh Phạt các ngươi thường nói. Bởi vì liên quan đến học viện cao cấp, chúng ta đều gọi là học viện Chiến Tranh. Dù sao...
Càn Kình gật đầu. Dù sao những người vào học viện này chắc hẳn đều đi tới quân đội hoàng triều Chân Sách tòng quân. Thậm chí có người sẽ cống hiến cả đời cho quân đội hoàng triều Chân Sách. Gọi chúng Học viện Chiến Tranh cũng xem như chuẩn xác. Những học viện cao cấp này được mở ra cũng vì chiến tranh.
- Cầm đi.
Tăng Xuyên Đông đưa thiết bài tới gần hơn:
- Cho dù không muốn đi học viện Chinh Phạt, ta cũng sẽ mời ngươi gia nhập vào Hồng Lưu Chiến Bảo. Có thể sớm gia nhập nghiệp đoàn chiến sĩ lúc nào cũng tốt hơn. Có thể lấy được nhiều tài nguyên và tin tức hơn.
- Hồng Lưu Chiến Bảo?
Đôi môi mỏng của Ái Bích Giai lại cong lên, cười nhạt xem thường. hai tay khoanh trước ngực từ xa quan sát Càn Kình:
- Quả nhiên, Hồng Lưu Chiến Bảo cũng chỉ có thể thu nhận loại người thậm chí còn không phải là chiến sĩ Hàng Ma.
Nam nhân đối với nữ nhân có phong độ thân sĩ, điều kiện trước hết, nữ nhân phải là thục nữ hiểu được lễ nghĩa. Đối với loại nữ nhân kiêu ngạo, động một chút là cười nhạo người khác, thậm chí còn động thủ muốn công kích người cùng đi, nếu nam nhân còn nói tới cái gì thân sĩ phong độ chính là kẻ đê tiện.
- Làm loạn đủ chưa!
Phần Đồ Cuồng Ca đang trầm mặc đột nhiên quát lớn một tiếng. Đấu khí Hàng Ma tam chiến trực tiếp bạo phát, chiến đao nắm trong tay lộ ra khí tức hung hãn, đè ép khí thế kiêu căng của Ái Bích Giai.
- Ngươi...
Thân thể Ái Bích Giai run rẩy, trong ánh mắt không che giấu được sự hoang mang và kinh ngạc, còn có một chút khiếp sợ.
Chiến sĩ Hàng Ma không giống như chiến sĩ bình thường. Cho dù là ma pháp sư cũng không thể xem thường. Cho dù là đại ma pháp sư đối mặt với chiến sĩ Hàng Ma vẫn phải duy trì sự lễ ngộ.
Những chiến sĩ Hàng Ma có tốc độ đột phá cực nhanh, thân thể cường tráng, thành công ngưng luyện đấu lực thành đấu khí, tất nhiên cũng có đủ sự kiêu ngạo.
Lương lão bản vội vàng lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn vì trong ba người này có chiến sĩ Hàng Ma nổi danh, còn có thể chấn áp được Ái Bích Giai ma pháp sư tam cấp quen thói kiêu căng. Nếu không sau này thật sự là không tiện ăn nói với cha mẹ Ái Bích Giai. Dù sao đó cũng là hai phó hội trưởng tháp ma pháp thủy tinh!
Tháp ma pháp thủy tinh là một trong tám thế lực lớn tại tỉnh Vĩnh Lưu, hơn nữa còn là thế lực có thực lực đứng đầu trong tám thế lực lớn, người bình thường thật sự không thể đắc tội nổi.
Cuộc phong ba của Ái Bích Giai đã qua. Mọi người lại bắt đầu cảm thấy đau đầu khi đối mặt với con chim ưng. Nếu như không sớm giết chết nó, chỉ sợ chuyện sẽ càng ngày càng phiền phức.
- Không nên nhìn ta!
Ái Bích Giai hất cằm kiêu ngạo, không nhìn tới vẻ mặt cầu xin của Lương lão bản:
- Muốn ta thi triển ma pháp giúp đỡ những lính đánh thuê này? Có thể! Bảo bọn họ tới cầu xin ta đi.
- Được rồi!
- Ái Bích Giai vươn ngón trỏ ra:
- Còn phải giao người vừa công kích ta ra đây. Nếu không... Hừ hừ...
Ầm!
Tiếng dây cung chấn động cắt ngang tiếng hừ lạnhc ủa Ái Bích Giai. Mũi tên sắc bén nhanh chóng ma sát với không khí tạo ra tiếng rít khẽ. Trên mũi tên lóe lên sự băng hàn, khiến thân thể con chim ưng đang xoay quanh trên bầu trời đột nhiên cứng đờ. Cánh nó cố gắng giẫy dụa vài cái, sau đó liền từ trên cao rơi, vừa vặn rơi ngay bên cạnh xe ngựa của Ái Bích Giai.
Một tiếng động khẽ vang lên.
Khuôn mặt Ái Bích Giai đang kiêu ngạo cười nhạt chợt đông cứng lại.
Càn Kình thu hồi cung nhìn Lương lão bản một chút thản nhiên nói:
- Tiếp tục tiến về phía trước, cẩn thận một chút là được rồi.
- Hừ!
Ái Bích Giai lại cười lạnh một tiếng:
- Chỉ có chút man lực mà thôi. Ngay cả đấu khí cũng không bằng chiến sĩ hạ đẳng.
Sắc mặt đám lính đánh thuê đều có chút cứng đờ, ngơ ngác nhìn mũi tên Càn Kình phát ra. Quanh năm sống giữa sự sống và cái chết, ánh mắt của đám lính đánh thuê tốt hơn nhiều so với loại ma pháp sư như Ái Bích. Mũi tên vừa rồi bắn ra cực kỳ đột ngột. Mọi người thậm chí không phát hiện ra hắn kéo cung, chứ đừng nói là hắn có bao nhiêu thời gian để ngắm chuẩn. Hơn nữa còn là mũi tên xuyên tim với độ cao như vậy...
Thân thể con chim ưng không lớn lắm. Thân thể của nó ở trên không trung thoạt nhìn chỉ lớn bằng nắm tay. Cho dù ngắm một mũi tên nửa muốn bắn trúng nó cũng rất khó. Hắn ngay cả nhìn cũng không nhìn, giơ tay lên liền bắn một mũi tên về phía con chim ưng đang bay quanh trên đầu, hơn nữa trực tiếp xuyên thủng trái tim của nó, khiến nó rơi xuống đất. Nếu như không phải ngu dốt, xạ thuật như vậy đã đủ cho bọn họ tôn kính! Cho dù hắn không phải là chiến sĩ Hàng Ma, chỉ là một cung tiễn thủ đã đủ cho bọn họ tôn kính!
Không trách được, cung tiễn thủ được gọi là khắc tinh của ma pháp sư! Nếu như cung tiễn thủ này ẩn núp tốt, đột nhiên tập kích không có mấy ma pháp sư có thể tránh né được.
Trên xe ngựa, sắc mặt Tăng Xuyên Đông nghiêm trọng vượt xa so với đám lính đánh thuê. Tinh túy trong mũi tên kia, những lính đánh thuê này không thể hiểu được hết. Vừa rồi, hắn kéo cung thậm chí không cần hoàn toàn giương cung giật lại bắn ra. Điều này chỉ có thể chứng tỏ cái cung này... không phải là vật tầm thường!
Được rồi!
Tăng Xuyên Đông nhanh chóng chuyển lực chú ý tới trên người Phần Đồ Cuồng Ca. Người tuổi trẻ này đạt thực lực chiến sĩ Hàng Ma, dọc đường đi lại tỏ ra rất tôn kính đối với cung tiễn thủ kia. Xem ra hắn sớm biết được cung thủ tiễn kia là một người rất có năng lực!
Tăng Xuyên Đông hơi trầm ngâm. Chuyện ẩn dấu bảo vệ đã bị Ái Bích Giai vạch trần. Trong tình huống chung quanh đây không có người lạ nào, không cần thiết phải giống như mấy ngày trước đó.
Tăng Xuyên Đông nhảy xuống xe ngựa đi tới trước mặt Càn Kình dừng lại, nhẹ khẽ vuốt vành mũ rơm, sử dụng có giọng nói có chút hùng hậu nói:
- Xạ thuật này ngươi học được từ ai? Đã hoàn thành chương trình ở học viện chiến sĩ sơ cấp chứ? Tính đến học viện Chiến Tranh tiến hành tu luyện tiếp sao?
Càn Kình không cảm giác được trên người Tăng Xuyên Đông có ý thù địch gì, thản nhiên đáp lại:
- Còn chưa thi.
- Phải không?
Tăng Xuyên Đông không quan tâm tới việc Càn Kình chọn vấn đề trả lời, lấy từ trong người ra một thiết bài màu đen:
- Có hứng thú vào học viện Chinh Phạt Chiến Tranh Vĩnh Lưu hay không? Ta là người của Hồng Lưu Chiến Bảo. Nếu như ngươi có hứng thú, ta có thể...
Hồng Lưu Chiến Bảo?
Càn Kình nhíu mày. Đó không phải là nghiệp đoàn chiến sĩ Vĩnh Lưu mà Lôi Địch đã nói tới sao? Người này cũng là người của Hồng Lưu Chiến Bảo?
- Học viện Chinh Phạt Chiến Tranh?
Tăng Xuyên Đông nghe ra trong giọng nói Càn Kình có chút nghi vấn và phòng bị. Hắn không quan tâm cười nói:
- Cũng chính là học viện ma pháp và chiến sĩ Chinh Phạt các ngươi thường nói. Bởi vì liên quan đến học viện cao cấp, chúng ta đều gọi là học viện Chiến Tranh. Dù sao...
Càn Kình gật đầu. Dù sao những người vào học viện này chắc hẳn đều đi tới quân đội hoàng triều Chân Sách tòng quân. Thậm chí có người sẽ cống hiến cả đời cho quân đội hoàng triều Chân Sách. Gọi chúng Học viện Chiến Tranh cũng xem như chuẩn xác. Những học viện cao cấp này được mở ra cũng vì chiến tranh.
- Cầm đi.
Tăng Xuyên Đông đưa thiết bài tới gần hơn:
- Cho dù không muốn đi học viện Chinh Phạt, ta cũng sẽ mời ngươi gia nhập vào Hồng Lưu Chiến Bảo. Có thể sớm gia nhập nghiệp đoàn chiến sĩ lúc nào cũng tốt hơn. Có thể lấy được nhiều tài nguyên và tin tức hơn.
- Hồng Lưu Chiến Bảo?
Đôi môi mỏng của Ái Bích Giai lại cong lên, cười nhạt xem thường. hai tay khoanh trước ngực từ xa quan sát Càn Kình:
- Quả nhiên, Hồng Lưu Chiến Bảo cũng chỉ có thể thu nhận loại người thậm chí còn không phải là chiến sĩ Hàng Ma.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.