Chương 505: Hủy nhà Càn gia các ngươi (hạ)!
Cao Lâu Đại Hạ
15/09/2014
- Thằng nhãi Càn Kình ở chung với Bàn Hoành Cơ, lại còn nói cười như vậy?
- Bàn Hoành Cơ?
Một nam nhân trung niên mặc áo xanh bước ra khỏi cửa Càn gia, dáng người hơi gầy nhưng không ai dám xem thường, sống mũi cao đặc biệt bắt mắt trên khuôn mặt xương xẩu.
Càn Thần Vũ ngoái đầu nhìn nam nhân trung niên đứng ở ngưỡng cửa không định bước xuống.
Càn Thần Vũ kêu lên:
- Ca, đúng là Bàn Hoành Cơ, gia chủ Cửu Đầu Xà.
- Xà hoàng?
Càn Thần Phong chắp hai tay sau lưng đứng trên bậc thang đưa mắt nhìn con đường, khuôn mặt lạnh lùng hơi biến sắc.
Càn Thần Phong thất thanh nói:
- Thật... Thật sự là xà hoàng? Tại sao hắn đến đây?
Càn Thần Phong tùy tay chỉ vào một tộc nhân Càn gia đứng cạnh gã, ra lệnh:
- Ngươi đi thông báo với trưởng lão ngoại viện kêu hắn bẩm báo gia chủ, nói là xà hoàng của gia tộc Cửu Đầu Xà đến.
Đoạn Phong Bất Nhị ngồi trên lưng ngựa, thân hình phập phồng theo chiến mã, nhàn nhã vui đùa với Bàn Hoành Cơ.
- Ta nói này xà hoàng, ngài không mang theo tùy tùng, càng không thông báo trước với Càn gia, không phô trương gì.
- Phô trương cái gì? Chỉ người không tự tin mới thích phô trương. Chẳng qua ta bức bối đi ra giải sầu, Càn Chiến Huyền có nghênh tiếp ta hay không đều chẳng sao. Ta chỉ đi ngang qua muốn đến Càn gia ăn cơm mấy ngày, không phải đến bái kiến Càn Chiến Huyền. Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà không thấp kém hơn ai, cần gì phô trương? Chỉ làm người ta khinh thường.
Bàn Hoành Cơ ngồi trên lưng ngựa nhàn nhã tiến tới. Mấy ngày ở chung, Bàn Hoành Cơ càng lúc càng thích Đoạn Phong Bất Nhị. So sánh với hậu bối trong nhà thì thanh niên này ứng xử thoải mái với Bàn Hoành Cơ hơn, thậm chí dám nói giỡn chọc gã.
Thanh niên thế hệ này của Bàn gia đúng ra có mấy ngày rất khá, trừ Đoạn Phong Bất Nhị ra có hai thanh niên cửu ảnh đều hiện. Trong đó Huyễn Ảnh Tử Thần Bàn Mộng Thần được tôn là thiên tài hiếm có về mặt chiến đấu trong các đời Bàn gia.
Bàn Mộng Thần? Bàn Hoành Cơ lắc đầu, đúng là thiên tài trẻ tuổi hiếm có, bình thường không nói giỡn, tập trung tăng thực lực, một lòng muốn đánh bại truyền nhân ba gia tộc Chiến Sĩ huyết mạch trẻ tuổi hiện thời. Bàn Mộng Thần đi đến đâu đều cho người cảm giác cao cao tại thượng nhưng mà...
Bàn Hoành Cơ thở hắt ra. Trong ngực Bàn Mộng Thần có ngạo khí có thể nuốt thiên địa, vậy mà khi gặp gã thì không thể thoải mái tự nhiên, điểm này không sánh bằng Đoạn Phong Bất Nhị.
- Vậy sao? Chứ không phải ngài đang bắc thang leo xuống?
Đoạn Phong Bất Nhị từ từ kéo cương ngựa, nói:
- Sợ báo tin trước, người ta phái tiểu nhân vật đến nghênh tiếp thì ngài mất mặt?
- Hắn dám!
Bàn Hoành Cơ bỗng cao giọng quát:
- Nếu thật sự như vậy thì ta dỡ ncó Càn gia!
Người hai bên đường ngạc nhiên nhìn Bàn Hoành Cơ. Người này không muốn sống sao? Ở trong Càn thành lớn tiếng la lối đòi dỡ nóc Càn gia? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi là Đại Ma Vương đương thời sao? Hay là hoàng đế Chân Sách hoàng triều?
Dù là Đại Ma Vương, hoàng đế thì cũng không có can đảm ở trong Càn thành lớn tiếng la lối đòi dỡ nóc Càn gia đi?
Bàn Hoành Cơ hét to xong bật cười. Ở chung với đám thanh niên này đúng là thoải mái, bất giác trở về thời trẻ tuổi.
- Thời trẻ sao...
Bàn Hoành Cơ nhìn trời, khẽ thở dài:
- Đó là thời tuyệt đẹp nhất, muốn làm gì thì làm cái đó, người gia rồi lá gan cũng nhỏ.
- Gan nhỏ? Ha ha ha ha ha ha! Xà hoàng chạy đến Càn thành la lớn muốn lật nóc Càn gia ta mà là gan nhỏ? A, đúng rồi, ta còn nhớ lúc xà hoàng trẻ tuổi hình như đánh kim hoàng đế bệ hạ một trận, khi đó bệ hạ còn là thái tử.
Dinh thự Càn gia khí thế mênh mông, giọng Càn Chiến Huyền đầy khí phách vang vọng khắp nẻo đường.
Cửa chính dinh thự Càn gia từ từ mở ra. Càn Chiến Huyền mặc y phục Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương thêu hoa đắt giá, chắp tay sau lưng bước ra ngưỡng cửa.
Càn Kình ngạc nhiên nhìn xà hoàng bên cạnh mình, hắn không ngờ cường giả này thậm chí đánh vua hiện thời của Chân Sách hoàng triều.
Đánh vua, cho dù khi đó vua còn là thái tử thì không có mấy ai dám làm vậy.
Bàn Hoành Cơ đáp lời:
- Lúc trẻ hơi bốc đồng chút.
Bàn Hoành Cơ thấy Càn Kình kinh ngạc thì lòng sung sướng. Mấy ngày nay luôn bị tiểu tử này hù giật mình, hôm nay rốt cuộc báo thù, đến lượt Càn Kình chấn động.
- Đại thúc, người thật lợi hại.
Đoạn Phong Bất Nhị giơ ngón cái lên nói:
- Đương kim hoàng đế bệ hạ ăn đập?
- Là ăn cước, chân đá.
Bàn Hoành Cơ cười híp mắt nhìn Đoạn Phong Bất Nhị, nói:
- Bây giờ có hứng thú trở về Bàn gia chưa? Ta có thể cho ngươi cơ hội đá thái tử hiện thời... Không, bây giờ còn chưa có thái tử. Ngươi nói đi, muốn đá hoàng tử nào thì ta cho ngươi cơ hội đó!
- Thôi đi.
Đoạn Phong Bất Nhị ủ rũ, lười biếng liếc Bàn Hoành Cơ, nói:
- Nếu có hứng thì ta sẽ tự mình tìm cách, gia nhập Bàn gia không vui gì cả, gia không thích.
Bàn Hoành Cơ cười cười, lặng im. Mấy ngày ở chung Bàn Hoành Cơ đã tìm hiểu tính cách của Đoạn Phong Bất Nhị, thanh niên này có ngạo cốt không gãy, dù cưỡng ép cỡ nào cũng vô dụng. Chỉ tình cảm mới đánh động được Đoạn Phong Bất Nhị, nghe nói lúc trước Càn Kình liều chết, bất chấp tìm cơ hội tốt hơn đã liều mạng vì Đoạn Phong Bất Nhị mới làm gã cảm động.
Chậm rãi, không gấp. Bàn Hoành Cơ cười cười. Bàn Hoành Cơ rất thích thanh niên này, bồi dưỡng cảm tình đi, bồi dưỡng cảm tình thật sự.
- Chút chuyện nhỏ đó có gì hay mà nói.
Bàn Hoành Cơ cất cao giọng cười to bảo:
- Chiến Huyền huynh lợi hại hơn. Đại Ma Vương thời nay được tất cả Chiến Sĩ tôn là đệ nhất cường giả hồi trẻ trên chiến trường bị ngươi chém chạy vắt giò lên cổ, nghe nói cái râu lấy làm hãnh diện cũng bị cắt, vì chạy trốn đổi luôn khôi giáp.
Mặt Lộ Tây Pháp Lưu Thủy từ cười mỉm chợt sa sầm. Đây là chuyện cấm kỵ hiện nay trong vương triều Lộ Tây Pháp. Năm đó Đại Ma Vương chưa mở ra lực lượng huyết mạch thứ hai, thức tỉnh hơi muộn, ở trên chiến trường đúng là suýt bị Càn Chiến Huyền giết. Lộ Tây Pháp Lưu Thủy là đệ tử hoàng tộc Lộ Tây Pháp cũng rất xấu hổ vì chuyện này.
Tuy sau đó thực lực của Đại Ma Vương tăng vọt, muốn đơn độc đấu với Càn Chiến Huyền một lần nữa nhưng địa vị hai bên là thống soái quân đội, trừ phi quốc gia dốc hết tất cả đánh trận lớn, nếu không thì không có cơ hội đó.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy ưỡn người, ánh mắt đầy địch ý nhìn Càn Chiến Huyền. Một ngày nào đó! Một ngày nào đó ta sẽ chém đầu người này!
- Đại Ma Vương? Người ta bây giờ là đệ nhất cường giả, ta rất khâm phục.
Trong giọng oang oang của Càn Chiến Huyền không hề tỏ vẻ khâm phục Đại Ma Vương, đệ nhất cường giả hiện thời, ngược lại tỏ rõ khinh thường.
Càn Thần Phong nhìn hai gia chủ Chiến Sĩ huyết mạch nhảy mũi một cái có thể khiến nguyên Chân Sách hoàng triều bị cảm, gã nhíu mày. Câu hỏi tại sao Bàn Hoành Cơ đi chung với đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy vốn không nên từ cường giả có thân phận như Càn Thần Phong nêu lên, nhưng những người có mặt trừ gia chủ ra chỉ có mình gã là đủ sức đặt câu hỏi.
- Bàn Hoành Cơ?
Một nam nhân trung niên mặc áo xanh bước ra khỏi cửa Càn gia, dáng người hơi gầy nhưng không ai dám xem thường, sống mũi cao đặc biệt bắt mắt trên khuôn mặt xương xẩu.
Càn Thần Vũ ngoái đầu nhìn nam nhân trung niên đứng ở ngưỡng cửa không định bước xuống.
Càn Thần Vũ kêu lên:
- Ca, đúng là Bàn Hoành Cơ, gia chủ Cửu Đầu Xà.
- Xà hoàng?
Càn Thần Phong chắp hai tay sau lưng đứng trên bậc thang đưa mắt nhìn con đường, khuôn mặt lạnh lùng hơi biến sắc.
Càn Thần Phong thất thanh nói:
- Thật... Thật sự là xà hoàng? Tại sao hắn đến đây?
Càn Thần Phong tùy tay chỉ vào một tộc nhân Càn gia đứng cạnh gã, ra lệnh:
- Ngươi đi thông báo với trưởng lão ngoại viện kêu hắn bẩm báo gia chủ, nói là xà hoàng của gia tộc Cửu Đầu Xà đến.
Đoạn Phong Bất Nhị ngồi trên lưng ngựa, thân hình phập phồng theo chiến mã, nhàn nhã vui đùa với Bàn Hoành Cơ.
- Ta nói này xà hoàng, ngài không mang theo tùy tùng, càng không thông báo trước với Càn gia, không phô trương gì.
- Phô trương cái gì? Chỉ người không tự tin mới thích phô trương. Chẳng qua ta bức bối đi ra giải sầu, Càn Chiến Huyền có nghênh tiếp ta hay không đều chẳng sao. Ta chỉ đi ngang qua muốn đến Càn gia ăn cơm mấy ngày, không phải đến bái kiến Càn Chiến Huyền. Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà không thấp kém hơn ai, cần gì phô trương? Chỉ làm người ta khinh thường.
Bàn Hoành Cơ ngồi trên lưng ngựa nhàn nhã tiến tới. Mấy ngày ở chung, Bàn Hoành Cơ càng lúc càng thích Đoạn Phong Bất Nhị. So sánh với hậu bối trong nhà thì thanh niên này ứng xử thoải mái với Bàn Hoành Cơ hơn, thậm chí dám nói giỡn chọc gã.
Thanh niên thế hệ này của Bàn gia đúng ra có mấy ngày rất khá, trừ Đoạn Phong Bất Nhị ra có hai thanh niên cửu ảnh đều hiện. Trong đó Huyễn Ảnh Tử Thần Bàn Mộng Thần được tôn là thiên tài hiếm có về mặt chiến đấu trong các đời Bàn gia.
Bàn Mộng Thần? Bàn Hoành Cơ lắc đầu, đúng là thiên tài trẻ tuổi hiếm có, bình thường không nói giỡn, tập trung tăng thực lực, một lòng muốn đánh bại truyền nhân ba gia tộc Chiến Sĩ huyết mạch trẻ tuổi hiện thời. Bàn Mộng Thần đi đến đâu đều cho người cảm giác cao cao tại thượng nhưng mà...
Bàn Hoành Cơ thở hắt ra. Trong ngực Bàn Mộng Thần có ngạo khí có thể nuốt thiên địa, vậy mà khi gặp gã thì không thể thoải mái tự nhiên, điểm này không sánh bằng Đoạn Phong Bất Nhị.
- Vậy sao? Chứ không phải ngài đang bắc thang leo xuống?
Đoạn Phong Bất Nhị từ từ kéo cương ngựa, nói:
- Sợ báo tin trước, người ta phái tiểu nhân vật đến nghênh tiếp thì ngài mất mặt?
- Hắn dám!
Bàn Hoành Cơ bỗng cao giọng quát:
- Nếu thật sự như vậy thì ta dỡ ncó Càn gia!
Người hai bên đường ngạc nhiên nhìn Bàn Hoành Cơ. Người này không muốn sống sao? Ở trong Càn thành lớn tiếng la lối đòi dỡ nóc Càn gia? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi là Đại Ma Vương đương thời sao? Hay là hoàng đế Chân Sách hoàng triều?
Dù là Đại Ma Vương, hoàng đế thì cũng không có can đảm ở trong Càn thành lớn tiếng la lối đòi dỡ nóc Càn gia đi?
Bàn Hoành Cơ hét to xong bật cười. Ở chung với đám thanh niên này đúng là thoải mái, bất giác trở về thời trẻ tuổi.
- Thời trẻ sao...
Bàn Hoành Cơ nhìn trời, khẽ thở dài:
- Đó là thời tuyệt đẹp nhất, muốn làm gì thì làm cái đó, người gia rồi lá gan cũng nhỏ.
- Gan nhỏ? Ha ha ha ha ha ha! Xà hoàng chạy đến Càn thành la lớn muốn lật nóc Càn gia ta mà là gan nhỏ? A, đúng rồi, ta còn nhớ lúc xà hoàng trẻ tuổi hình như đánh kim hoàng đế bệ hạ một trận, khi đó bệ hạ còn là thái tử.
Dinh thự Càn gia khí thế mênh mông, giọng Càn Chiến Huyền đầy khí phách vang vọng khắp nẻo đường.
Cửa chính dinh thự Càn gia từ từ mở ra. Càn Chiến Huyền mặc y phục Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương thêu hoa đắt giá, chắp tay sau lưng bước ra ngưỡng cửa.
Càn Kình ngạc nhiên nhìn xà hoàng bên cạnh mình, hắn không ngờ cường giả này thậm chí đánh vua hiện thời của Chân Sách hoàng triều.
Đánh vua, cho dù khi đó vua còn là thái tử thì không có mấy ai dám làm vậy.
Bàn Hoành Cơ đáp lời:
- Lúc trẻ hơi bốc đồng chút.
Bàn Hoành Cơ thấy Càn Kình kinh ngạc thì lòng sung sướng. Mấy ngày nay luôn bị tiểu tử này hù giật mình, hôm nay rốt cuộc báo thù, đến lượt Càn Kình chấn động.
- Đại thúc, người thật lợi hại.
Đoạn Phong Bất Nhị giơ ngón cái lên nói:
- Đương kim hoàng đế bệ hạ ăn đập?
- Là ăn cước, chân đá.
Bàn Hoành Cơ cười híp mắt nhìn Đoạn Phong Bất Nhị, nói:
- Bây giờ có hứng thú trở về Bàn gia chưa? Ta có thể cho ngươi cơ hội đá thái tử hiện thời... Không, bây giờ còn chưa có thái tử. Ngươi nói đi, muốn đá hoàng tử nào thì ta cho ngươi cơ hội đó!
- Thôi đi.
Đoạn Phong Bất Nhị ủ rũ, lười biếng liếc Bàn Hoành Cơ, nói:
- Nếu có hứng thì ta sẽ tự mình tìm cách, gia nhập Bàn gia không vui gì cả, gia không thích.
Bàn Hoành Cơ cười cười, lặng im. Mấy ngày ở chung Bàn Hoành Cơ đã tìm hiểu tính cách của Đoạn Phong Bất Nhị, thanh niên này có ngạo cốt không gãy, dù cưỡng ép cỡ nào cũng vô dụng. Chỉ tình cảm mới đánh động được Đoạn Phong Bất Nhị, nghe nói lúc trước Càn Kình liều chết, bất chấp tìm cơ hội tốt hơn đã liều mạng vì Đoạn Phong Bất Nhị mới làm gã cảm động.
Chậm rãi, không gấp. Bàn Hoành Cơ cười cười. Bàn Hoành Cơ rất thích thanh niên này, bồi dưỡng cảm tình đi, bồi dưỡng cảm tình thật sự.
- Chút chuyện nhỏ đó có gì hay mà nói.
Bàn Hoành Cơ cất cao giọng cười to bảo:
- Chiến Huyền huynh lợi hại hơn. Đại Ma Vương thời nay được tất cả Chiến Sĩ tôn là đệ nhất cường giả hồi trẻ trên chiến trường bị ngươi chém chạy vắt giò lên cổ, nghe nói cái râu lấy làm hãnh diện cũng bị cắt, vì chạy trốn đổi luôn khôi giáp.
Mặt Lộ Tây Pháp Lưu Thủy từ cười mỉm chợt sa sầm. Đây là chuyện cấm kỵ hiện nay trong vương triều Lộ Tây Pháp. Năm đó Đại Ma Vương chưa mở ra lực lượng huyết mạch thứ hai, thức tỉnh hơi muộn, ở trên chiến trường đúng là suýt bị Càn Chiến Huyền giết. Lộ Tây Pháp Lưu Thủy là đệ tử hoàng tộc Lộ Tây Pháp cũng rất xấu hổ vì chuyện này.
Tuy sau đó thực lực của Đại Ma Vương tăng vọt, muốn đơn độc đấu với Càn Chiến Huyền một lần nữa nhưng địa vị hai bên là thống soái quân đội, trừ phi quốc gia dốc hết tất cả đánh trận lớn, nếu không thì không có cơ hội đó.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy ưỡn người, ánh mắt đầy địch ý nhìn Càn Chiến Huyền. Một ngày nào đó! Một ngày nào đó ta sẽ chém đầu người này!
- Đại Ma Vương? Người ta bây giờ là đệ nhất cường giả, ta rất khâm phục.
Trong giọng oang oang của Càn Chiến Huyền không hề tỏ vẻ khâm phục Đại Ma Vương, đệ nhất cường giả hiện thời, ngược lại tỏ rõ khinh thường.
Càn Thần Phong nhìn hai gia chủ Chiến Sĩ huyết mạch nhảy mũi một cái có thể khiến nguyên Chân Sách hoàng triều bị cảm, gã nhíu mày. Câu hỏi tại sao Bàn Hoành Cơ đi chung với đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy vốn không nên từ cường giả có thân phận như Càn Thần Phong nêu lên, nhưng những người có mặt trừ gia chủ ra chỉ có mình gã là đủ sức đặt câu hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.