Chương 264: Không hiểu được phong tình! (2)
Cao Lâu Đại Hạ
08/08/2014
Càn Kình gật đầu liên tục:
- Cho dù là nữ nhân, đứng ở bên cạnh Thiết Khắc cũng sẽ có áp lực rất lớn. Xem ra, tướng mạo quá mức anh tuấn cũng không phải là chuyện gì tốt.
- Vẫn nói chuyện giữa chúng ta đi.
Hoa Viêm Bất Kiến dừng bước, nhìn nước sông tràn lên bờ nói:
- Ta cứu ba mạng của các ngươi, vậy các ngươi phải làm cho ta ba chuyện.
- Loại giết người vô tội...
- Ngươi đã thấy tiểu đội chúng ta làm chuyện như vậy sao?
Dưới chiếc mặt nạ kim loại, đôi mắt đẹp lộ vẻ bất mãn tức giận, trong đó còn thoáng hiện ra ngạo ý:
- Tuy rằng tiểu đội chúng ta cũng là quân mã tặc Hắc Phong, nhưng từ trước tới nay chưa từng làm những chuyện Hắc Phong đã làm. Cho dù là hai thám báo của các ngươi lúc trước cũng là do Thập đoàn trưởng đột nhiên ra tay giết chết.
- Xin lỗi.
Càn Kình giơ tay phải lên đặt ở trước ngực hơi khom lưng cúi đầu.
Sự tức giận trong mắt Hoa Viêm Bất Kiến lập tức biến mất. Trong mắt ánh lên sự bất ngờ và tán thưởng. Cho tới bây giờ chiến sĩ đều là một đám người rất bướng bỉnh, thậm chí có thể nói là có chút ngạo mạn. Đặc biệt là chiến sĩ đã đạt được tiêu chuẩn chiến sĩ Hàng Ma, cho dù sai cũng sẽ không nhận. Nhưng không nghĩ tới người này biết mình sai lập tức nhận, thái độ thành khẩn lại bình tĩnh, mơ hồ còn lộ ra một sự đại lượng.
Rõ ràng là áy náy khi nói sai, nhưng bởi vì sự thành khẩn này trái lại khiến người ta cảm thấy kính trọng. Hoa Viêm Bất Kiến tặc lưỡi. Thực sự càng tiếp xúc, càng cảm giác người chiến sĩ trẻ tuổi này khác với người thường.
- Chuyện ta tìm ngươi làm, nếu như ngươi nghĩ không phù hợp với quan điểm của ngươi, đến lúc đó ngươi có thể cự tuyệt. Nếu như đến lúc đó ta không cách nào thuyết phục được ngươi, như vậy chuyện này coi như thôi. Chỉ cần ngươi làm cho ta đủ ba chuyện, chúng ta xem như thanh toán xong. Thế nào?
- Ta chỉ là Hàng Ma cửu chiến...
- Sau này ngươi tất nhiên không chỉ dừng lại ở Hàng Ma cửu chiến!
Hoa Viêm Bất Kiến hơi hàm nhìn về phía dòng sông:
- Ta nhất định sẽ không nhìn lầm người.
- Ta cũng hy vọng là như vậy.
Càn Kình cảm thấy yên tâm hơn đối với sự giúp đỡ của Hoa Viêm Bất Kiến trong mấy ngày qua. Hắn lại hỏi:
- Đột phá Hàng Ma cửu chiến, quả thực không dễ dàng.
- Đúng là không dễ dàng.
Hoa Viêm Bất Kiến giơ ngón tay lên chỉ về phía dòng sông đang lao nhanh:
- Nước con sông này, thường ngày chỉ chảy róc rách, ai có thể nghĩ đến ngày hôm nay nó lại chảy xiết như vậy. Con sống kia chảy nhanh ra sông lớn, hợp với hơn mười con sông khác, thậm chí còn nhiều hơn nữa, như vậy nhìn con sông trước mắt này, có ai có thể nghĩ tới nước sông lớn sẽ chảy xiết tới mức nào? Rất nhiều chuyện đều như vậy, không ngờ được...
- Chảy nhanh... Hợp dòng...
Thân thể Càn Kình khẽ chấn động, con mắt ngây dại nhìn chằm chằm vào con sông đang chảy xiết, một trăm lẻ tám đấu khiếu trong cơ thể bắt đầu chuyển động. Đấu khí theo đấu mạch của một trăm lẻ tám đấu khiếu cuồn cuộn lưu chuyển, giống như ngày xưa bắt đầu bạo phát! Bạo phát! Lại bạo phát!
- Không đúng! Bạo phát như vậy không phải là cách tốt nhất.
Càn Kình khẽ lắc đầu. Đấu mạch bên trong thân thể giống như con sông chính. Một trăm lẻ tám đấu khiếu chính là nhánh sông. Những nhánh sông đồng thời bạo phát mang đến sự trùng kích cố định. Nếu như có thể cho đấu khiếu như nhánh sông...
- Trước hết điều động một đấu khiếu...
Càn Kình điều động đấu khiếu trong trung tâm cơ thể. Mười vòng, ba mươi vòng, năm mươi vòng... Một trăm bảy mươi vòng... Năm trăm vòng...
Đấu khí trong đấu khiếu thứ hai cũng bắt đầu đã bị sự chuyển động của đấu khiếu thứ nhất ảnh hưởng, không khống chế được tự nhiên chuyển động, giống như sức gió khiến cối xay gió vốn đang ngừng chuyển động lại phát ra lực lượng cường đại hơn.
Khi đấu khí trong đấu khiếu thứ hai chuyển động đến năm trăm vòng, đấu khiếu thứ ba lại bị kéo theo. Tuy rằng vẫn là lực lượng năm trăm vòng, nhưng phát ra lực trùng kích lại mạnh hơn so với trước...
Đấu khiếu thứ tư, thứ năm... Từng đấu khiếu một bị ảnh hưởng chuyển động. Càn Kình cảm giác được một trăm lẻ tám đấu khí phát ra lực trùng kích mạnh mẽ hơn so với trước đây gấp năm phần! Nếu như gặp lại đối thủ như Thập đoàn trưởng, chỉ cần một lần giao đấu là có thể chiến thắng trong nháy mắt!
Dưới mặt nạ kim loại, ánh mắt Hoa Viêm Bất Kiến lộ vẻ tán thưởng. Loại chuyện đột phá này cũng không phải không thể nói thẳng. Nhưng hoàn toàn nói toạc ra, thường không bằng thông qua câu chuyện mình dẫn dắt, cảm ngộ được càng rõ ràng hơn. Nhưng nàng không nghĩ tới mới nói mấy câu, hắn đã làm được đến mức này!
Trong nửa giờ ngắn ngủi, ánh mắt Hoa Viêm Bất Kiến từ tán thưởng dần dần bắt đầu phát sinh biến hóa. Một chút kinh ngạc hiện ra:
- Khả năng khống chế đấu khiếu mạnh như vậy sao? Lúc này mới nửa giờ, không ngờ dưới tình huống hắn chưa hề luyện tập, đã có thể khống chế đấu khiếu đến mức này? Sợ rằng chỉ khống chế một đấu khiếu, có thể lên tới năm trăm vòng, mới ảnh hưởng đến đấu khiếu thứ hai? Ta luyện bao lâu? Ba ngày hay năm ngày? Ta nhớ lần đầu tiên mình làm như vậy, lúc đấu khiếu thứ nhất đạt một trăm vòng, đã không thể khống chế được, khiến đấu khiếu thứ hai chuyển động...
- Dường như, giữa đấu khiếu với nhau, ảnh hưởng càng chậm càng tốt.
Càn Kình dừng bạo phát đấu khiếu, lại lặng lẽ khống chế đấu khiếu thứ nhất bắt đầu chuyển động. Năm trăm... Năm trăm linh một, năm trăm linh ba, năm trăm linh năm, năm trăm linh tám! Đấu khiếu thứ hai bắt đầu quay!
- Chuyện này...
Hoa Viêm Bất Kiến nhìn chăm chú. Sau khi lực lượng huyết mạch của chiến sĩ Huyết Mạch mở ra sau, cho tơi bây giờ khả năng khống chế lực lượng đều cao hơn so với chiến sĩ bình thường. Sao Càn Kình này mới chỉ lần thứ hai đã đạt đến mức độ sáu trăm vòng vòng?
- Hiểu rồi! Ta đã hiểu được!
Càn Kình cười mở mắt nhìn về phía Hoa Viêm Bất Kiến, cúi người thật sâu:
- Cảm ơn.
- Ta cũng cám ơn ngươi.
Hoa Viêm Bất Kiến uể oải gật đầu:
- Cám ơn ngươi, để ta chứng kiến cái gì gọi là quái thai.
- Quái thai?
Càn Kình nhìn thân thể mình. Dường như mình cũng không có các loại như ba tay ba chân.
- Quái thai.
Hoa Viêm Bất Kiến nhấn mạnh:
- Ngươi biết không? Lần đầu tiên ta mở ra lực lượng huyết mạch, khống chế giống như ngươi vậy. Đấu khiếu thứ nhất mỗi phút quay một trăm vòng, đấu khiếu thứ hai sẽ chịu ảnh hưởng tự chuyển động. Ta mất thời gian năm ngày mới đạt được mức như lần đầu tiên của ngươi, năm trăm vòng mới ảnh hưởng một đấu khiếu. Vừa rồi ngươi cũng đạt được khoảng năm trăm thì tạo ảnh hưởng?
- Đúng! Lần đầu tiên nàng chỉ đạt được mức một trăm vòng, ít như vậy sao?
Càn Kình xoa cằm. Chiến sĩ Huyết Mạch so với chiến sĩ bình thường, các phương diện tố chất trời sinh đã ưu tú hơn, sao lại chỉ có một trăm vòng? Lẽ nào?
Càn Kình dùng sức vỗ xuống đầu. Đã hiểu! Là rèn sắt! Là chế thuốc ! Bình thường thợ rèn chỉ cần rèn loại kim loại bình thường thành hình. Nhưng đại thúc Bố Lai Khắc yêu cầu không chỉ khống chế lực của một búa, thậm chí trong lúc vung búa sắt qua không trung, cũng phải thận trọng nắm giữ lực đạo trong tay.
- Cho dù là nữ nhân, đứng ở bên cạnh Thiết Khắc cũng sẽ có áp lực rất lớn. Xem ra, tướng mạo quá mức anh tuấn cũng không phải là chuyện gì tốt.
- Vẫn nói chuyện giữa chúng ta đi.
Hoa Viêm Bất Kiến dừng bước, nhìn nước sông tràn lên bờ nói:
- Ta cứu ba mạng của các ngươi, vậy các ngươi phải làm cho ta ba chuyện.
- Loại giết người vô tội...
- Ngươi đã thấy tiểu đội chúng ta làm chuyện như vậy sao?
Dưới chiếc mặt nạ kim loại, đôi mắt đẹp lộ vẻ bất mãn tức giận, trong đó còn thoáng hiện ra ngạo ý:
- Tuy rằng tiểu đội chúng ta cũng là quân mã tặc Hắc Phong, nhưng từ trước tới nay chưa từng làm những chuyện Hắc Phong đã làm. Cho dù là hai thám báo của các ngươi lúc trước cũng là do Thập đoàn trưởng đột nhiên ra tay giết chết.
- Xin lỗi.
Càn Kình giơ tay phải lên đặt ở trước ngực hơi khom lưng cúi đầu.
Sự tức giận trong mắt Hoa Viêm Bất Kiến lập tức biến mất. Trong mắt ánh lên sự bất ngờ và tán thưởng. Cho tới bây giờ chiến sĩ đều là một đám người rất bướng bỉnh, thậm chí có thể nói là có chút ngạo mạn. Đặc biệt là chiến sĩ đã đạt được tiêu chuẩn chiến sĩ Hàng Ma, cho dù sai cũng sẽ không nhận. Nhưng không nghĩ tới người này biết mình sai lập tức nhận, thái độ thành khẩn lại bình tĩnh, mơ hồ còn lộ ra một sự đại lượng.
Rõ ràng là áy náy khi nói sai, nhưng bởi vì sự thành khẩn này trái lại khiến người ta cảm thấy kính trọng. Hoa Viêm Bất Kiến tặc lưỡi. Thực sự càng tiếp xúc, càng cảm giác người chiến sĩ trẻ tuổi này khác với người thường.
- Chuyện ta tìm ngươi làm, nếu như ngươi nghĩ không phù hợp với quan điểm của ngươi, đến lúc đó ngươi có thể cự tuyệt. Nếu như đến lúc đó ta không cách nào thuyết phục được ngươi, như vậy chuyện này coi như thôi. Chỉ cần ngươi làm cho ta đủ ba chuyện, chúng ta xem như thanh toán xong. Thế nào?
- Ta chỉ là Hàng Ma cửu chiến...
- Sau này ngươi tất nhiên không chỉ dừng lại ở Hàng Ma cửu chiến!
Hoa Viêm Bất Kiến hơi hàm nhìn về phía dòng sông:
- Ta nhất định sẽ không nhìn lầm người.
- Ta cũng hy vọng là như vậy.
Càn Kình cảm thấy yên tâm hơn đối với sự giúp đỡ của Hoa Viêm Bất Kiến trong mấy ngày qua. Hắn lại hỏi:
- Đột phá Hàng Ma cửu chiến, quả thực không dễ dàng.
- Đúng là không dễ dàng.
Hoa Viêm Bất Kiến giơ ngón tay lên chỉ về phía dòng sông đang lao nhanh:
- Nước con sông này, thường ngày chỉ chảy róc rách, ai có thể nghĩ đến ngày hôm nay nó lại chảy xiết như vậy. Con sống kia chảy nhanh ra sông lớn, hợp với hơn mười con sông khác, thậm chí còn nhiều hơn nữa, như vậy nhìn con sông trước mắt này, có ai có thể nghĩ tới nước sông lớn sẽ chảy xiết tới mức nào? Rất nhiều chuyện đều như vậy, không ngờ được...
- Chảy nhanh... Hợp dòng...
Thân thể Càn Kình khẽ chấn động, con mắt ngây dại nhìn chằm chằm vào con sông đang chảy xiết, một trăm lẻ tám đấu khiếu trong cơ thể bắt đầu chuyển động. Đấu khí theo đấu mạch của một trăm lẻ tám đấu khiếu cuồn cuộn lưu chuyển, giống như ngày xưa bắt đầu bạo phát! Bạo phát! Lại bạo phát!
- Không đúng! Bạo phát như vậy không phải là cách tốt nhất.
Càn Kình khẽ lắc đầu. Đấu mạch bên trong thân thể giống như con sông chính. Một trăm lẻ tám đấu khiếu chính là nhánh sông. Những nhánh sông đồng thời bạo phát mang đến sự trùng kích cố định. Nếu như có thể cho đấu khiếu như nhánh sông...
- Trước hết điều động một đấu khiếu...
Càn Kình điều động đấu khiếu trong trung tâm cơ thể. Mười vòng, ba mươi vòng, năm mươi vòng... Một trăm bảy mươi vòng... Năm trăm vòng...
Đấu khí trong đấu khiếu thứ hai cũng bắt đầu đã bị sự chuyển động của đấu khiếu thứ nhất ảnh hưởng, không khống chế được tự nhiên chuyển động, giống như sức gió khiến cối xay gió vốn đang ngừng chuyển động lại phát ra lực lượng cường đại hơn.
Khi đấu khí trong đấu khiếu thứ hai chuyển động đến năm trăm vòng, đấu khiếu thứ ba lại bị kéo theo. Tuy rằng vẫn là lực lượng năm trăm vòng, nhưng phát ra lực trùng kích lại mạnh hơn so với trước...
Đấu khiếu thứ tư, thứ năm... Từng đấu khiếu một bị ảnh hưởng chuyển động. Càn Kình cảm giác được một trăm lẻ tám đấu khí phát ra lực trùng kích mạnh mẽ hơn so với trước đây gấp năm phần! Nếu như gặp lại đối thủ như Thập đoàn trưởng, chỉ cần một lần giao đấu là có thể chiến thắng trong nháy mắt!
Dưới mặt nạ kim loại, ánh mắt Hoa Viêm Bất Kiến lộ vẻ tán thưởng. Loại chuyện đột phá này cũng không phải không thể nói thẳng. Nhưng hoàn toàn nói toạc ra, thường không bằng thông qua câu chuyện mình dẫn dắt, cảm ngộ được càng rõ ràng hơn. Nhưng nàng không nghĩ tới mới nói mấy câu, hắn đã làm được đến mức này!
Trong nửa giờ ngắn ngủi, ánh mắt Hoa Viêm Bất Kiến từ tán thưởng dần dần bắt đầu phát sinh biến hóa. Một chút kinh ngạc hiện ra:
- Khả năng khống chế đấu khiếu mạnh như vậy sao? Lúc này mới nửa giờ, không ngờ dưới tình huống hắn chưa hề luyện tập, đã có thể khống chế đấu khiếu đến mức này? Sợ rằng chỉ khống chế một đấu khiếu, có thể lên tới năm trăm vòng, mới ảnh hưởng đến đấu khiếu thứ hai? Ta luyện bao lâu? Ba ngày hay năm ngày? Ta nhớ lần đầu tiên mình làm như vậy, lúc đấu khiếu thứ nhất đạt một trăm vòng, đã không thể khống chế được, khiến đấu khiếu thứ hai chuyển động...
- Dường như, giữa đấu khiếu với nhau, ảnh hưởng càng chậm càng tốt.
Càn Kình dừng bạo phát đấu khiếu, lại lặng lẽ khống chế đấu khiếu thứ nhất bắt đầu chuyển động. Năm trăm... Năm trăm linh một, năm trăm linh ba, năm trăm linh năm, năm trăm linh tám! Đấu khiếu thứ hai bắt đầu quay!
- Chuyện này...
Hoa Viêm Bất Kiến nhìn chăm chú. Sau khi lực lượng huyết mạch của chiến sĩ Huyết Mạch mở ra sau, cho tơi bây giờ khả năng khống chế lực lượng đều cao hơn so với chiến sĩ bình thường. Sao Càn Kình này mới chỉ lần thứ hai đã đạt đến mức độ sáu trăm vòng vòng?
- Hiểu rồi! Ta đã hiểu được!
Càn Kình cười mở mắt nhìn về phía Hoa Viêm Bất Kiến, cúi người thật sâu:
- Cảm ơn.
- Ta cũng cám ơn ngươi.
Hoa Viêm Bất Kiến uể oải gật đầu:
- Cám ơn ngươi, để ta chứng kiến cái gì gọi là quái thai.
- Quái thai?
Càn Kình nhìn thân thể mình. Dường như mình cũng không có các loại như ba tay ba chân.
- Quái thai.
Hoa Viêm Bất Kiến nhấn mạnh:
- Ngươi biết không? Lần đầu tiên ta mở ra lực lượng huyết mạch, khống chế giống như ngươi vậy. Đấu khiếu thứ nhất mỗi phút quay một trăm vòng, đấu khiếu thứ hai sẽ chịu ảnh hưởng tự chuyển động. Ta mất thời gian năm ngày mới đạt được mức như lần đầu tiên của ngươi, năm trăm vòng mới ảnh hưởng một đấu khiếu. Vừa rồi ngươi cũng đạt được khoảng năm trăm thì tạo ảnh hưởng?
- Đúng! Lần đầu tiên nàng chỉ đạt được mức một trăm vòng, ít như vậy sao?
Càn Kình xoa cằm. Chiến sĩ Huyết Mạch so với chiến sĩ bình thường, các phương diện tố chất trời sinh đã ưu tú hơn, sao lại chỉ có một trăm vòng? Lẽ nào?
Càn Kình dùng sức vỗ xuống đầu. Đã hiểu! Là rèn sắt! Là chế thuốc ! Bình thường thợ rèn chỉ cần rèn loại kim loại bình thường thành hình. Nhưng đại thúc Bố Lai Khắc yêu cầu không chỉ khống chế lực của một búa, thậm chí trong lúc vung búa sắt qua không trung, cũng phải thận trọng nắm giữ lực đạo trong tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.