Chương 501: Một cái mạng cỏn con (thượng).
Cao Lâu Đại Hạ
15/09/2014
Nóng quá.
Càn Kình nhìn đấu binh Trảm Mã Đao phát ra màu đỏ, lắc đầu nguầy nguậy. Chỉ mới đụng vào Cửu Dương Chân Viêm Thiết một giây đã đốt đỏ rực đấu binh thập giai, nếu còn chạm lâu hơn thì thanh Trảm Mã Đao giết nhiều kẻ địch sẽ tan thành đống nước thép.
- Ủa?
Càn Kình thảy Trảm Mã Đao, cứ thấy có gì là lạ, không thể tập trung tinh thần điều tra ra chỗ nào kỳ kỳ.
- Nhiệt độ của thứ này chắc sắp tăng cấp lên đến kim loại càng cao hơn.
Càn Kình nghi hoặc nhìn Cửu Dương Chân Viêm Thiết chậm rãi bị hạt cát vùi lấp, nói:
- Nhưng làm sao rèn nó, dùng hỏa diễm gì mới hòa tan được nó? Rốt cuộc dùng búa với chất liệu gì để rèn nó đây?
- Bỏng chết ta!
Tiếng gầm của Phần Đồ Cuồng Ca phát ra từ dưới cát, hai tay gã che mông nhảy loạn xạ trên mặt đất, nhìn bốn phương tám hướng.
- Xảy ra chuyện gì? Vừa nãy có phải là ai phóng cấm chú ma pháp hỏa diễm không?
Càn Kình nhìn Thiết Khắc cách xa mấy chục thước liên tục giậm chân, hắn cảm nhận nhiệt độ nóng cháy dưới chân, lắc đầu. Quả nhiên, thứ này biến nóng như vậy, nếu chui vào cát thì e rằng...
Càn Kình như ngửi thấy mùi thịt khét của mình. Cái hố cát đào chưa đủ sâu, nhưng phạm vi khống chế ý thức đấu tâm của Càn Kình chỉ cỡ nhiêu đó, phải mở rộng phạm vi khống chế, tăng thêm đấu khí mới được.
- Vậy vẫn cứ để nó ở tầng ngoài cùng đi.
Đoạn Phong Bất Nhị chỉ cát dưới chân, nói:
- Khí nóng càng thích tuôn lên trên, chỉ có một chút hơi nóng chui xuống dưới. Nếu vẫn không được thì chúng ta cách nó xa một chút vậy.
Cửu Dương Chân Viêm Thiết nóng bỏng nhúc nhích trong cát, hạt cát vàng bị bỏng thành màu đỏ.
Phần Đồ Cuồng Ca suy tính theo thực lực của mình chậm rãi lùi ra. Đoạn Phong Bất Nhị cầm trường thương chọn một vị trí, tới gần Cửu Dương Chân Viêm Thiết hơn Phần Đồ Cuồng Ca.
Thiết Khắc nhìn vị trí của Phần Đồ Cuồng Ca, Đoạn Phong Bất Nhị, im lặng đứng cách Cửu Dương Chân Viêm Thiết gần hơn Đoạn Phong Bất Nhị ba thước.
Đoạn Phong Bất Nhị ngơ ngác nhìn Thiết Khắc. Mọi người đều thức thỉnh hai lần, cùng là Chiến Sĩ Phục Ma, thực lực cách biệt gần bằng không.
- Cha nó, tại mới rồi lão tử chọn nhầm chỗ!
Trường thương cắm vào song song với Thiết Khắc, bộ dạng mọi người cùng là nam nhân, ai sợ ai?
Phần Đồ Cuồng Ca nhíu mày, cũng âm thầm tiến lên ba thước.
Thiết Khắc trừng Đoạn Phong Bất Nhị, chắp tay sau lưng, nhàn nhã như tản bộ lại đi tới ba bước.
Đoạn Phong Bất Nhị rút Bất Nhị thương cắm trên mặt đất ra, chạy theo Thiết Khắc, ra dáng hôm nay ngươi vùi ở đâu là ta ở đó.
Càn Kình nhớ lại hôm ba người so uống dược trong di tích, lắc đầu nguầy nguậy. Tại sao bọn họ cứ hay so kè? Sớm muộn gì sẽ chưng chín các ngươi, thế là hết so.
- Rốt cuộc các ngươi mấy tuổi hả?
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy khoanh tay trước ngực, lắc đầu, nói:
- Ba ngươi có thể con nít hơn được không? Ngây thơ hơn không?
- Mỹ ma, nàng không hiểu.
Đoạn Phong Bất Nhị nói:
- Nam nhân rất là nam nhân như ta đây sao có thể thua ẻo lả về mặt này?
Ẻo lả?
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy cười tủm tỉm nhìn Thiết Khắc. Sau khi nghe Đoạn Phong Bất Nhị nói, nhìn lại thiếu niên có khuôn mặt khiến tất cả nữ nhân, nữ ma tự ti này đúng là thấy hơi bị yếu.
Càn Kình mặc kệ ba nam nhân so đấu tìm chết, miễn là bọn họ không làm mình bỏng chết thì không có vấn đề lớn. Càn Kình điều chế một ít dược tề trong Bàn gia, còn mang đi vài dược tề thành phẩm của Bàn gia.
Có hôm nào thăng cấp lên Dược Tề Đại Sư là... Càn Kình cười chìm vào cát. Khi đó hắn có thể hỗn hợp những dược tề này lại tạo ra dược tề có hiệu quả mạnh hơn.
Bàn Hoành Cơ bắt đầu hiểu ra tại sao thực lực của tiểu đội này tăng cực nhanh, không chỉ bởi vì trong tay Càn Kình có dược tề trị liệu thân thể mà giữa họ có tình cảm đậm đã rồi lại so kè tuyệt đối không chịu thua đối phương.
Bàn gia rất hiếm khi có kiểu so đấu này, nhiềug nười chỉ đơn thuần là ghen tỵ chứ không phải cạnh tranh lành mạnh.
- Thật không ngờ sẽ như vậy.
Bàn Hoành Cơ ngồi khoanh chân trên mặt cát nhìn lên trời, đăm chiêu suy tư:
- Ta có thể thông qua sự thống trị cường đại khiến Bàn gia hình thành chỉnh thể trơn tru nhưng không thể giống Càn Kình.
Không có giai cấp, hoàn toàn bình đẳng, phối hợp ăn ý hình thành cạnh tranh lành mạnh.
- Lực tương tác liên quan đến lòng người.
Bàn Hoành Cơ khẽ thở dài:
- Phải kéo Đoạn Phong Bất Nhị về Bàn gia, vậy là có thể tập hợp một đám Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà tinh anh trẻ tuổi, tổ thành tiểu binh đoàn đặc biệt, dạy Đoạn Phong Bất Nhị cách dẫn dắt.
Bàn Hoành Cơ xoay người nhìn đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy sớm vùi xuống cát. Giao cho Đoạn Phong Bất Nhị tương đương với giao cho Càn Kình, có thể bồi dưỡng ra không khí cạnh tranh lành mạnh, vậy là sức chiến đấu của tiểu binh đoàn sẽ tăng lớn.
Chờ tất cả bọn họ trưởng thành đưa trở về Bàn gia, đám tinh anh lại dẫn đội sẽ hình thành hoàn cảnh phát triển cạnh tranh lành mạnh, sau này trong vòng mấy trăm năm chỉ cần Bàn gia không gặp thiên tài quái dị thì sẽ mãi cường thịnh.
Cổ Hoang Sa Hải không đếm thời gian. Bất cứ nơi đâu đều biểu hiện ra uy quyền của thời gian, nhưng thời gian bất lực trước Cổ Hoang Sa Hải mấy vạn, vài chục vạn, trăm vạn, ngàn vạn năm chưa từng thay đổi.
Một tháng so với thời gian dài dòng trong Cổ Hoang Sa Hải thì chỉ là một hạt cát trong biển cát, thậm chí không bằng cả hạt cát.
Ăn cơm, ngủ, đặc huấn!
Bốn người Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc, Càn Kình chỉ làm ba chuyện, dưới điều kiện nghiêm khắc khiến người nổi điên bọn họ so đấu cạnh tranh, tu luyện tăng tiến.
Càn Kình tháo mũ, ngáp một cái. Một tháng nay trừ đặc huấn ra Càn Kình ở trong Vô Tận thế giới. Ngủ? Đó là cái gì?
Càn Kình sắp quên làm sao để ngủ. Càn Kình không dám ngủ, mỗi lần nhắm mắt lại chính là hình ảnh phụ thân làm người dắt ngựa dưới thân con ngựa, hoặc là văn chương hoàng hậu vong linh đáng sợ trên trán Hải Thanh Nhi.
Mỗi lần nhắm mắt là Càn Kình sẽ giật mình toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Không thể ngủ vậy thì đặc huấn!
Càn Kình bỏ hết suy nghĩ, tập trung toàn bộ chú ý vào đặc huấn. Càn Kình đã ngưng luyện được một chút đấu tâm, kém một chút là có thể hình thành bốnl oại đấu kỹ đấu ấn hoàn mỹ, nhưng không biết làm sao xếp hàng Thăng Phong Thập Bát Chuy.
Sử dụng Thăng Phong Thập Bát Chuy phát huy uy lực là Đả Thiết Hô Hấp Pháp. Nhưng Đả Thiết Hô Hấp Pháp thuộc một trăm lẻ tám tử đấu khiếu, tuy nhiên nó không phải là đấu khiếu.
- Càn Kình, sao rồi?
Đoạn Phong Bất Nhị cười híp mắt nhìn Càn Kình, nói:
- Bây giờ ta là đỉnh Phục Ma tam chiến, tùy thời đạt đến Phục Ma tứ chiến. Coi chừng ta sắp đuổi kịp ngươi, rất gần với tên mặt trắng kia.
Thiết Khắc hĩnh mũi hừ lạnh, không nói một câu mở ra chiến thân huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ, đấu khí dâng trào biểu hiện gã đã là Phục Ma tứ chiến, hơn nữa sắp đạt đến đỉnh.
Càn Kình nhìn đấu binh Trảm Mã Đao phát ra màu đỏ, lắc đầu nguầy nguậy. Chỉ mới đụng vào Cửu Dương Chân Viêm Thiết một giây đã đốt đỏ rực đấu binh thập giai, nếu còn chạm lâu hơn thì thanh Trảm Mã Đao giết nhiều kẻ địch sẽ tan thành đống nước thép.
- Ủa?
Càn Kình thảy Trảm Mã Đao, cứ thấy có gì là lạ, không thể tập trung tinh thần điều tra ra chỗ nào kỳ kỳ.
- Nhiệt độ của thứ này chắc sắp tăng cấp lên đến kim loại càng cao hơn.
Càn Kình nghi hoặc nhìn Cửu Dương Chân Viêm Thiết chậm rãi bị hạt cát vùi lấp, nói:
- Nhưng làm sao rèn nó, dùng hỏa diễm gì mới hòa tan được nó? Rốt cuộc dùng búa với chất liệu gì để rèn nó đây?
- Bỏng chết ta!
Tiếng gầm của Phần Đồ Cuồng Ca phát ra từ dưới cát, hai tay gã che mông nhảy loạn xạ trên mặt đất, nhìn bốn phương tám hướng.
- Xảy ra chuyện gì? Vừa nãy có phải là ai phóng cấm chú ma pháp hỏa diễm không?
Càn Kình nhìn Thiết Khắc cách xa mấy chục thước liên tục giậm chân, hắn cảm nhận nhiệt độ nóng cháy dưới chân, lắc đầu. Quả nhiên, thứ này biến nóng như vậy, nếu chui vào cát thì e rằng...
Càn Kình như ngửi thấy mùi thịt khét của mình. Cái hố cát đào chưa đủ sâu, nhưng phạm vi khống chế ý thức đấu tâm của Càn Kình chỉ cỡ nhiêu đó, phải mở rộng phạm vi khống chế, tăng thêm đấu khí mới được.
- Vậy vẫn cứ để nó ở tầng ngoài cùng đi.
Đoạn Phong Bất Nhị chỉ cát dưới chân, nói:
- Khí nóng càng thích tuôn lên trên, chỉ có một chút hơi nóng chui xuống dưới. Nếu vẫn không được thì chúng ta cách nó xa một chút vậy.
Cửu Dương Chân Viêm Thiết nóng bỏng nhúc nhích trong cát, hạt cát vàng bị bỏng thành màu đỏ.
Phần Đồ Cuồng Ca suy tính theo thực lực của mình chậm rãi lùi ra. Đoạn Phong Bất Nhị cầm trường thương chọn một vị trí, tới gần Cửu Dương Chân Viêm Thiết hơn Phần Đồ Cuồng Ca.
Thiết Khắc nhìn vị trí của Phần Đồ Cuồng Ca, Đoạn Phong Bất Nhị, im lặng đứng cách Cửu Dương Chân Viêm Thiết gần hơn Đoạn Phong Bất Nhị ba thước.
Đoạn Phong Bất Nhị ngơ ngác nhìn Thiết Khắc. Mọi người đều thức thỉnh hai lần, cùng là Chiến Sĩ Phục Ma, thực lực cách biệt gần bằng không.
- Cha nó, tại mới rồi lão tử chọn nhầm chỗ!
Trường thương cắm vào song song với Thiết Khắc, bộ dạng mọi người cùng là nam nhân, ai sợ ai?
Phần Đồ Cuồng Ca nhíu mày, cũng âm thầm tiến lên ba thước.
Thiết Khắc trừng Đoạn Phong Bất Nhị, chắp tay sau lưng, nhàn nhã như tản bộ lại đi tới ba bước.
Đoạn Phong Bất Nhị rút Bất Nhị thương cắm trên mặt đất ra, chạy theo Thiết Khắc, ra dáng hôm nay ngươi vùi ở đâu là ta ở đó.
Càn Kình nhớ lại hôm ba người so uống dược trong di tích, lắc đầu nguầy nguậy. Tại sao bọn họ cứ hay so kè? Sớm muộn gì sẽ chưng chín các ngươi, thế là hết so.
- Rốt cuộc các ngươi mấy tuổi hả?
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy khoanh tay trước ngực, lắc đầu, nói:
- Ba ngươi có thể con nít hơn được không? Ngây thơ hơn không?
- Mỹ ma, nàng không hiểu.
Đoạn Phong Bất Nhị nói:
- Nam nhân rất là nam nhân như ta đây sao có thể thua ẻo lả về mặt này?
Ẻo lả?
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy cười tủm tỉm nhìn Thiết Khắc. Sau khi nghe Đoạn Phong Bất Nhị nói, nhìn lại thiếu niên có khuôn mặt khiến tất cả nữ nhân, nữ ma tự ti này đúng là thấy hơi bị yếu.
Càn Kình mặc kệ ba nam nhân so đấu tìm chết, miễn là bọn họ không làm mình bỏng chết thì không có vấn đề lớn. Càn Kình điều chế một ít dược tề trong Bàn gia, còn mang đi vài dược tề thành phẩm của Bàn gia.
Có hôm nào thăng cấp lên Dược Tề Đại Sư là... Càn Kình cười chìm vào cát. Khi đó hắn có thể hỗn hợp những dược tề này lại tạo ra dược tề có hiệu quả mạnh hơn.
Bàn Hoành Cơ bắt đầu hiểu ra tại sao thực lực của tiểu đội này tăng cực nhanh, không chỉ bởi vì trong tay Càn Kình có dược tề trị liệu thân thể mà giữa họ có tình cảm đậm đã rồi lại so kè tuyệt đối không chịu thua đối phương.
Bàn gia rất hiếm khi có kiểu so đấu này, nhiềug nười chỉ đơn thuần là ghen tỵ chứ không phải cạnh tranh lành mạnh.
- Thật không ngờ sẽ như vậy.
Bàn Hoành Cơ ngồi khoanh chân trên mặt cát nhìn lên trời, đăm chiêu suy tư:
- Ta có thể thông qua sự thống trị cường đại khiến Bàn gia hình thành chỉnh thể trơn tru nhưng không thể giống Càn Kình.
Không có giai cấp, hoàn toàn bình đẳng, phối hợp ăn ý hình thành cạnh tranh lành mạnh.
- Lực tương tác liên quan đến lòng người.
Bàn Hoành Cơ khẽ thở dài:
- Phải kéo Đoạn Phong Bất Nhị về Bàn gia, vậy là có thể tập hợp một đám Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà tinh anh trẻ tuổi, tổ thành tiểu binh đoàn đặc biệt, dạy Đoạn Phong Bất Nhị cách dẫn dắt.
Bàn Hoành Cơ xoay người nhìn đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy sớm vùi xuống cát. Giao cho Đoạn Phong Bất Nhị tương đương với giao cho Càn Kình, có thể bồi dưỡng ra không khí cạnh tranh lành mạnh, vậy là sức chiến đấu của tiểu binh đoàn sẽ tăng lớn.
Chờ tất cả bọn họ trưởng thành đưa trở về Bàn gia, đám tinh anh lại dẫn đội sẽ hình thành hoàn cảnh phát triển cạnh tranh lành mạnh, sau này trong vòng mấy trăm năm chỉ cần Bàn gia không gặp thiên tài quái dị thì sẽ mãi cường thịnh.
Cổ Hoang Sa Hải không đếm thời gian. Bất cứ nơi đâu đều biểu hiện ra uy quyền của thời gian, nhưng thời gian bất lực trước Cổ Hoang Sa Hải mấy vạn, vài chục vạn, trăm vạn, ngàn vạn năm chưa từng thay đổi.
Một tháng so với thời gian dài dòng trong Cổ Hoang Sa Hải thì chỉ là một hạt cát trong biển cát, thậm chí không bằng cả hạt cát.
Ăn cơm, ngủ, đặc huấn!
Bốn người Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc, Càn Kình chỉ làm ba chuyện, dưới điều kiện nghiêm khắc khiến người nổi điên bọn họ so đấu cạnh tranh, tu luyện tăng tiến.
Càn Kình tháo mũ, ngáp một cái. Một tháng nay trừ đặc huấn ra Càn Kình ở trong Vô Tận thế giới. Ngủ? Đó là cái gì?
Càn Kình sắp quên làm sao để ngủ. Càn Kình không dám ngủ, mỗi lần nhắm mắt lại chính là hình ảnh phụ thân làm người dắt ngựa dưới thân con ngựa, hoặc là văn chương hoàng hậu vong linh đáng sợ trên trán Hải Thanh Nhi.
Mỗi lần nhắm mắt là Càn Kình sẽ giật mình toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Không thể ngủ vậy thì đặc huấn!
Càn Kình bỏ hết suy nghĩ, tập trung toàn bộ chú ý vào đặc huấn. Càn Kình đã ngưng luyện được một chút đấu tâm, kém một chút là có thể hình thành bốnl oại đấu kỹ đấu ấn hoàn mỹ, nhưng không biết làm sao xếp hàng Thăng Phong Thập Bát Chuy.
Sử dụng Thăng Phong Thập Bát Chuy phát huy uy lực là Đả Thiết Hô Hấp Pháp. Nhưng Đả Thiết Hô Hấp Pháp thuộc một trăm lẻ tám tử đấu khiếu, tuy nhiên nó không phải là đấu khiếu.
- Càn Kình, sao rồi?
Đoạn Phong Bất Nhị cười híp mắt nhìn Càn Kình, nói:
- Bây giờ ta là đỉnh Phục Ma tam chiến, tùy thời đạt đến Phục Ma tứ chiến. Coi chừng ta sắp đuổi kịp ngươi, rất gần với tên mặt trắng kia.
Thiết Khắc hĩnh mũi hừ lạnh, không nói một câu mở ra chiến thân huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ, đấu khí dâng trào biểu hiện gã đã là Phục Ma tứ chiến, hơn nữa sắp đạt đến đỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.