Chương 1155: Một đấu mười lăm?
Cao Lâu Đại Hạ
19/01/2015
- Ngươi trước tiên phải bảo đảm mình không thua, mới có thể thắng đến trước mặt chúng ta rồi nói tiếp.
Phần Đồ Cuồng Ca rất không nể tình:
- Một Đấu Hồn, làm sao có thể đánh thắng được hai Đấu Hồn.
- Lão tử còn là chiến sĩ huyết mạch!
Đoạn Phong Bất Nhị rất không phục kêu gào.
Thiết Khắc vẫn trầm mặc nghe được Đoạn Phong Bất Nhị kêu gào, cũng mở miệng nói:
- Càn Kình đánh ngã không biết bao nhiêu chiến sĩ huyết mạch.
- Cắt!
Đoạn Phong Bất Nhị bĩu môi rất khinh thường nói:
- Giữa ta và chiến hữu chắc chắn sẽ phải đánh một trận. Xem ra phải phân thắng bại ở trên cuộc tranh tài Tân Nhân Vương.
- Ngươi… chỉ có phần bị đánh.
Thái độ Thiết Khắc bình thường đối với người khác rất tốt, nhưng đối với Đoạn Phong Bất Nhị chính là những lời độc nhất, ác nhất. Đoạn Phong Bất Nhị bị kích động chung quy vẫn luôn muốn giao đấu với ma vũ sĩ huyết mạch thiên sứ Đọa Lạc này.
Nhưng lại nhưng...
Chiến sĩ trẻ tuổi ở đây ngoại trừ Càn Kình ra, lực lượng huyết mạch duy nhất đạt được Chân Thánh chính là Thiết Khắc!
Từ sau khi hấp thu Lộ Tây Pháp chi tâm, chiến thân huyết mạch của Thiết Khắc có dị biến xuất hiện ba đôi cánh. Tốc độ thực lực của hắn tăng lên vô cùng kinh người. Tất cả mọi người phát hiện, cho dù Thiết đẹp trai ngủ dậy hoàn toàn không tập luyện đấu khí, thực lực cũng sẽ cường đại hơn rất nhiều so với ngày hôm trước.
Dường như... sau khi hấp thu tinh hoa Lộ Tây Pháp chi tâm, tất cả cửa ải ngăn cản lực lượng huyết mạch thức tỉnh trong cơ thể này của Thiết đẹp trai đều vỡ nát. Hắn có thể tự do tự tại tùy ý nâng cao thực lực.
- Chờ ta thức tỉnh thiên cực, nhất quyết phải tới bứt lông thiên sứ của ngươi.
- Ngươi không có cơ hội.
Bàn Hoành Cơ và Lý Phách nhìn nhau cười. Họ đều thấy được trong mắt nhau sụ hâm mộ. Bọn họ hâm mộ cảm giác vui vẻ khi những người tuổi trẻ này ở chung với nhau.
- Càn Kình, trên lôi đài Tân Nhân Vương này, ngươi muốn đánh với ai nhất?
Đoạn Phong Bất Nhị tò mò hỏi:
- Ta thấy mức độ nhiệt tình của ngươi đối với Càn Vô Tinh Thần, còn không bằng đối với Càn Vô Song năm đó. Còn nữa, đừng nói là Càn Chiến Huyền! Ta chính là muốn hỏi, trong đám người chúng ta ngươi muốn giao đấu với ai nhất?
Bích Lạc cũng rất tò mò nhìn Càn Kình. Là một ma pháp sư duy nhất trong thập lục cường, nàng cũng muốn biết đối thủ Càn Kình muốn giao đấu nhất là ai.
- Muốn giao đấu nhất sao?
Càn Kình rất nghiêm túc khẽ nhíu mày:
- Đúng... Là tất cả các ngươi?
- Tất cả chúng ta? Có ý gì chứ?
Đoạn Phong Bất Nhị sửng sốt thiếu một chút nữa thì kinh ngạc nhảy dựng lên:
- Ta dựa vào! Chiến hữu, ngươi không phải là muốn nói, nếu như ngươi đi lên lôi đài, chuyện ngươi rất muốn làm chính là một mình ngươi đánh với thập ngũ cường khác sao?
Các chiến sĩ trẻ tuổi khác đang mệt mỏi uể oải không chịu được, lúc này đều hăng hái ngồi ngay ngắn, khẩn trương nhìn Càn Kình chờ đợi câu trả lời.
Càn Kình giơ ngón tay trỏ lên di chuyển quanh chóp mũi mấy cái, nghiêm trang nói:
- Đúng vậy, ta chính là muốn như vậy.
Một đánh mười lăm người...
Trong nháy mắt chén trà trong tay Bàn Hoành Cơ bị bóp vỡ, kinh ngạc nhìn Càn Kình. Từ sau khi cuộc tranh tài Tân Nhân Vương bắt đầu, tiểu tử này chưa từng nói ra câu gì như vậy...
Càn Kình rất bất đắc dĩ nhìn những người khác:
- Trong thế hệ trẻ, ta không tìm được đối thủ có thể cùng ta chiến đấu một đấu một.
Sắc mặt các chiến sĩ trẻ tuổi ở đây đồng thời trầm xuống. Lời này thật sự quá đả kích người! Tốt xấu gì mọi người hiện tại cũng đang cố gắng chiến đấu trên lôi đài của cuộc tranh tài Tân Nhân Vương.
- Có thể...
Càn Kình chuyển mục tiêu đến trên người Lý Lôi Long:
- Ta rất muốn biết một chút xem, Hoàng Kim Long ba đầu thức tỉnh thiên cực mạnh như thế nào. Nếu có thức tỉnh chung cực vậy càng tốt.
Lý Lôi Long hít sâu một hơi, trong giây lát bỗng nhiên cảm giác máu trong cơ thể bắt đầu sôi trào. Bởi vì một câu nói của Càn Kình, hắn thật giống như bị cái gì thiêu đốt. Đó là một loại dấu hiệu trước khi thức tỉnh lực lượng huyết mạch. Tuy rằng không nhất thiết sẽ lập tức thức tỉnh, nhưng ít ra nó có một cơ hội, cơ hội có thể thức tỉnh bất cứ lúc nào.
- Yên tâm, ta sẽ khiến ngươi thấy được.
- Chiến hữu, không nên nhìn người ta tệ hại như vậy chứ.
Đoạn Phong Bất Nhị cao giọng kháng nghị:
- Ta cũng là chiến sĩ huyết mạch có khả năng bước vào thức tỉnh thiên cực bất cứ lúc nào, có được hay không?
Càn Kình nhìn Đoạn Phong Bất Nhị một chút, lại nhìn Lý Lôi Long một chút:
- Ta chờ mong được giao đấu với hai người các ngươi.
Đoạn Phong Bất Nhị nhỏ giọng thử dò xét hỏi:
- Là một đấu một? Hay...
- Cùng nhau.
Càn Kình lên tiếng mang tính tổng kết, nhất thời làm lông mày Lý Lôi Long nhíu chặt.
Thức tỉnh thiên cực là một điểm then chốt của chiến sĩ huyết mạch để dựa vào đó phân ra cao thấp trong lực lượng huyết mạch. Hoàng Kim Long ba đầu thức tỉnh lực lượng huyết mạch, điều đó không giống như chiến sĩ huyết mạch thức tỉnh thiên cực.
- Ta đi thức tỉnh thiên cực đã!
Đoạn Phong Bất Nhị cầm mấy khối đấu tinh từ chỗ Bàn Hoành Cơ, sau đó xoay người lại đi về phía ma đạo khí trọng lực. Lời nói của Càn Kình khiến một đám các chiến sĩ trẻ tuổi rất mệt nhọc, lại trở lại ma đạo khí trọng lực khổ luyện.
Thiết Khắc rất yên lặng nhìn Càn Kình:
- Ta rất muốn đánh thử với ngươi một trận xem sao.
- Sau khi cuộc tranh tài Tân Nhân Vương kết thúc.
Càn Kình bình tĩnh nhìn Thiết Khắc:
- Trong thế hệ trẻ, người thật sự có thể giao đấu cùng ta một đấu một chỉ có ngươi. Tốc độ trưởng thành của ngươi thật đáng sợ. Chỉ tiếc rằng, ngươi đang ở hoàng triều Chân Sách, không tiện để chiến thân huyết mạch thiên sứ Đọa Lạc xuất hiện.
Thiết Khắc bình tĩnh gật đầu:
- Có cơ hội thử xem sao.
Bàn Hoành Cơ sử dụng cùi chỏ thúc vào người Lý Phách nhỏ giọng nói:
- Tiểu tử này, không phải là ma vũ sĩ huyết mạch thiên sứ Đọa Lạc thức tỉnh chung cực của thời đại này chứ? Nếu như nói...
Lý Phách cười:
- Vậy Ma tộc đã bị thua thiệt rồi! Bên chúng ta có bốn, bọn họ chỉ có hai! Xem ra lần này thật sự có thể đánh ngã được Ma tộc!
- Có thể, ma vũ sĩ thiên sức Đọa Lạc thức tỉnh chung cực thế hệ này có hai...
Càn Kình nhìn về phía Bàn Hoành Cơ:
- Thậm chí là ba?
- Hai? Ba? Phá vỡ truyền thống? Không thể nào?
Bàn Hoành Cơ khẽ nhíu mày:
- Lộ Tây Pháp chi tâm thật sự lợi hại như vậy sao?
- Nhìn Thiết đẹp trai chẳng phải đã biết sao?
Bàn Hoành Cơ khẽ day trán. Nếu quả thật đúng là như vậy, sợ rằng chiến tranh sẽ tạo rất càng nhiều tổn thương hơn.
- Thôi, đừng suy nghĩ nữa!
Lý Phách đứng dậy vỗ vai Bàn Hoành Cơ:
- Nếu như chúng ta cũng hoàn thành thức tỉnh lực lượng huyết mạch chung cực, hơn nữa giành trước bọn họ một chút, không cho bọn họ cơ hội! Vậy không phải là được rồi sao?
- Có đạo lý! Đi!
Bàn Hoành Cơ rất thẳng thắn đứng dậy, cũng không quay đầu lại bước về phía chỗ ở của mình.
Càn Kình có thể cảm giác được, giờ phút này, trong lòng hai cường giả đều đã quyếtđịnh phải hoàn toàn trùng kích thức tỉnh chung cực.
Phần Đồ Cuồng Ca rất không nể tình:
- Một Đấu Hồn, làm sao có thể đánh thắng được hai Đấu Hồn.
- Lão tử còn là chiến sĩ huyết mạch!
Đoạn Phong Bất Nhị rất không phục kêu gào.
Thiết Khắc vẫn trầm mặc nghe được Đoạn Phong Bất Nhị kêu gào, cũng mở miệng nói:
- Càn Kình đánh ngã không biết bao nhiêu chiến sĩ huyết mạch.
- Cắt!
Đoạn Phong Bất Nhị bĩu môi rất khinh thường nói:
- Giữa ta và chiến hữu chắc chắn sẽ phải đánh một trận. Xem ra phải phân thắng bại ở trên cuộc tranh tài Tân Nhân Vương.
- Ngươi… chỉ có phần bị đánh.
Thái độ Thiết Khắc bình thường đối với người khác rất tốt, nhưng đối với Đoạn Phong Bất Nhị chính là những lời độc nhất, ác nhất. Đoạn Phong Bất Nhị bị kích động chung quy vẫn luôn muốn giao đấu với ma vũ sĩ huyết mạch thiên sứ Đọa Lạc này.
Nhưng lại nhưng...
Chiến sĩ trẻ tuổi ở đây ngoại trừ Càn Kình ra, lực lượng huyết mạch duy nhất đạt được Chân Thánh chính là Thiết Khắc!
Từ sau khi hấp thu Lộ Tây Pháp chi tâm, chiến thân huyết mạch của Thiết Khắc có dị biến xuất hiện ba đôi cánh. Tốc độ thực lực của hắn tăng lên vô cùng kinh người. Tất cả mọi người phát hiện, cho dù Thiết đẹp trai ngủ dậy hoàn toàn không tập luyện đấu khí, thực lực cũng sẽ cường đại hơn rất nhiều so với ngày hôm trước.
Dường như... sau khi hấp thu tinh hoa Lộ Tây Pháp chi tâm, tất cả cửa ải ngăn cản lực lượng huyết mạch thức tỉnh trong cơ thể này của Thiết đẹp trai đều vỡ nát. Hắn có thể tự do tự tại tùy ý nâng cao thực lực.
- Chờ ta thức tỉnh thiên cực, nhất quyết phải tới bứt lông thiên sứ của ngươi.
- Ngươi không có cơ hội.
Bàn Hoành Cơ và Lý Phách nhìn nhau cười. Họ đều thấy được trong mắt nhau sụ hâm mộ. Bọn họ hâm mộ cảm giác vui vẻ khi những người tuổi trẻ này ở chung với nhau.
- Càn Kình, trên lôi đài Tân Nhân Vương này, ngươi muốn đánh với ai nhất?
Đoạn Phong Bất Nhị tò mò hỏi:
- Ta thấy mức độ nhiệt tình của ngươi đối với Càn Vô Tinh Thần, còn không bằng đối với Càn Vô Song năm đó. Còn nữa, đừng nói là Càn Chiến Huyền! Ta chính là muốn hỏi, trong đám người chúng ta ngươi muốn giao đấu với ai nhất?
Bích Lạc cũng rất tò mò nhìn Càn Kình. Là một ma pháp sư duy nhất trong thập lục cường, nàng cũng muốn biết đối thủ Càn Kình muốn giao đấu nhất là ai.
- Muốn giao đấu nhất sao?
Càn Kình rất nghiêm túc khẽ nhíu mày:
- Đúng... Là tất cả các ngươi?
- Tất cả chúng ta? Có ý gì chứ?
Đoạn Phong Bất Nhị sửng sốt thiếu một chút nữa thì kinh ngạc nhảy dựng lên:
- Ta dựa vào! Chiến hữu, ngươi không phải là muốn nói, nếu như ngươi đi lên lôi đài, chuyện ngươi rất muốn làm chính là một mình ngươi đánh với thập ngũ cường khác sao?
Các chiến sĩ trẻ tuổi khác đang mệt mỏi uể oải không chịu được, lúc này đều hăng hái ngồi ngay ngắn, khẩn trương nhìn Càn Kình chờ đợi câu trả lời.
Càn Kình giơ ngón tay trỏ lên di chuyển quanh chóp mũi mấy cái, nghiêm trang nói:
- Đúng vậy, ta chính là muốn như vậy.
Một đánh mười lăm người...
Trong nháy mắt chén trà trong tay Bàn Hoành Cơ bị bóp vỡ, kinh ngạc nhìn Càn Kình. Từ sau khi cuộc tranh tài Tân Nhân Vương bắt đầu, tiểu tử này chưa từng nói ra câu gì như vậy...
Càn Kình rất bất đắc dĩ nhìn những người khác:
- Trong thế hệ trẻ, ta không tìm được đối thủ có thể cùng ta chiến đấu một đấu một.
Sắc mặt các chiến sĩ trẻ tuổi ở đây đồng thời trầm xuống. Lời này thật sự quá đả kích người! Tốt xấu gì mọi người hiện tại cũng đang cố gắng chiến đấu trên lôi đài của cuộc tranh tài Tân Nhân Vương.
- Có thể...
Càn Kình chuyển mục tiêu đến trên người Lý Lôi Long:
- Ta rất muốn biết một chút xem, Hoàng Kim Long ba đầu thức tỉnh thiên cực mạnh như thế nào. Nếu có thức tỉnh chung cực vậy càng tốt.
Lý Lôi Long hít sâu một hơi, trong giây lát bỗng nhiên cảm giác máu trong cơ thể bắt đầu sôi trào. Bởi vì một câu nói của Càn Kình, hắn thật giống như bị cái gì thiêu đốt. Đó là một loại dấu hiệu trước khi thức tỉnh lực lượng huyết mạch. Tuy rằng không nhất thiết sẽ lập tức thức tỉnh, nhưng ít ra nó có một cơ hội, cơ hội có thể thức tỉnh bất cứ lúc nào.
- Yên tâm, ta sẽ khiến ngươi thấy được.
- Chiến hữu, không nên nhìn người ta tệ hại như vậy chứ.
Đoạn Phong Bất Nhị cao giọng kháng nghị:
- Ta cũng là chiến sĩ huyết mạch có khả năng bước vào thức tỉnh thiên cực bất cứ lúc nào, có được hay không?
Càn Kình nhìn Đoạn Phong Bất Nhị một chút, lại nhìn Lý Lôi Long một chút:
- Ta chờ mong được giao đấu với hai người các ngươi.
Đoạn Phong Bất Nhị nhỏ giọng thử dò xét hỏi:
- Là một đấu một? Hay...
- Cùng nhau.
Càn Kình lên tiếng mang tính tổng kết, nhất thời làm lông mày Lý Lôi Long nhíu chặt.
Thức tỉnh thiên cực là một điểm then chốt của chiến sĩ huyết mạch để dựa vào đó phân ra cao thấp trong lực lượng huyết mạch. Hoàng Kim Long ba đầu thức tỉnh lực lượng huyết mạch, điều đó không giống như chiến sĩ huyết mạch thức tỉnh thiên cực.
- Ta đi thức tỉnh thiên cực đã!
Đoạn Phong Bất Nhị cầm mấy khối đấu tinh từ chỗ Bàn Hoành Cơ, sau đó xoay người lại đi về phía ma đạo khí trọng lực. Lời nói của Càn Kình khiến một đám các chiến sĩ trẻ tuổi rất mệt nhọc, lại trở lại ma đạo khí trọng lực khổ luyện.
Thiết Khắc rất yên lặng nhìn Càn Kình:
- Ta rất muốn đánh thử với ngươi một trận xem sao.
- Sau khi cuộc tranh tài Tân Nhân Vương kết thúc.
Càn Kình bình tĩnh nhìn Thiết Khắc:
- Trong thế hệ trẻ, người thật sự có thể giao đấu cùng ta một đấu một chỉ có ngươi. Tốc độ trưởng thành của ngươi thật đáng sợ. Chỉ tiếc rằng, ngươi đang ở hoàng triều Chân Sách, không tiện để chiến thân huyết mạch thiên sứ Đọa Lạc xuất hiện.
Thiết Khắc bình tĩnh gật đầu:
- Có cơ hội thử xem sao.
Bàn Hoành Cơ sử dụng cùi chỏ thúc vào người Lý Phách nhỏ giọng nói:
- Tiểu tử này, không phải là ma vũ sĩ huyết mạch thiên sứ Đọa Lạc thức tỉnh chung cực của thời đại này chứ? Nếu như nói...
Lý Phách cười:
- Vậy Ma tộc đã bị thua thiệt rồi! Bên chúng ta có bốn, bọn họ chỉ có hai! Xem ra lần này thật sự có thể đánh ngã được Ma tộc!
- Có thể, ma vũ sĩ thiên sức Đọa Lạc thức tỉnh chung cực thế hệ này có hai...
Càn Kình nhìn về phía Bàn Hoành Cơ:
- Thậm chí là ba?
- Hai? Ba? Phá vỡ truyền thống? Không thể nào?
Bàn Hoành Cơ khẽ nhíu mày:
- Lộ Tây Pháp chi tâm thật sự lợi hại như vậy sao?
- Nhìn Thiết đẹp trai chẳng phải đã biết sao?
Bàn Hoành Cơ khẽ day trán. Nếu quả thật đúng là như vậy, sợ rằng chiến tranh sẽ tạo rất càng nhiều tổn thương hơn.
- Thôi, đừng suy nghĩ nữa!
Lý Phách đứng dậy vỗ vai Bàn Hoành Cơ:
- Nếu như chúng ta cũng hoàn thành thức tỉnh lực lượng huyết mạch chung cực, hơn nữa giành trước bọn họ một chút, không cho bọn họ cơ hội! Vậy không phải là được rồi sao?
- Có đạo lý! Đi!
Bàn Hoành Cơ rất thẳng thắn đứng dậy, cũng không quay đầu lại bước về phía chỗ ở của mình.
Càn Kình có thể cảm giác được, giờ phút này, trong lòng hai cường giả đều đã quyếtđịnh phải hoàn toàn trùng kích thức tỉnh chung cực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.