Chương 339: Một kiếm giết ba người như ngươi
Cao Lâu Đại Hạ
22/08/2014
Càn Kình lạnh lùng nhìn Tư Đạt Khắc, nếu như không cần thiết gây sự
thì hắn thật tình không muốn mới tới Vĩnh Lưu thành đã lớn chuyện, còn
chọc vào phó hội trưởng Thủy Tinh Ma Pháp Tháp thuộc tám đại thế lực
Vĩnh Lưu thành.
Nhưng nam nhân trước mắt muốn mượn xác ngoài lễ độ làm chuyện quấy rối sàm sỡ! Còn là động tay chân với La Thanh Thanh!
Càn Kình không phân rõ là lòng chiếm hữu của nam nhân hay La Thanh Thanh đã cắm rễ trong lòng hắn, hoặc bởi vì La Lâm mập, tóm lại khi thấy Tư Đạt Khắc định đụng vào La Thanh Thanh thì trong lòng Càn Kình cực kỳ khó chịu. Nếu nam nhân trông thấy nữ nhân của mình bị người ôm, hôn mà không có chút phản ứng thì có còn là nam nhân không?
- Lễ độ? Giáo dục?
Càn Kình cười nói:
- Nếu từ trong phòng đi ra một người xấu xí ngươi nhìn thấy sẽ nằm mơ ác mộng một tháng, tay nổi mụn nước, ghẻ lác thì ngươi có còn thực hiện lễ độ mà rõ ràng là đang sàm sỡ người không?
- Còn ta là ai?
Càn Kình nhìn mặt Tư Đạt Khắc lạnh như băng, bình tĩnh cười nói:
- Ta là đệ nhất người thủ hộ của La gia, căn cứ điều lệ người thủ hộ thì người thủ hộ phải bảo vệ an toàn gia tộc. Mới rồi ta thấy ngươi bản năng cho rằng ngươi có uy hiếp với gia chủ của La gia, vị hôn thê La Thanh Thanh của Càn Kình ta nên đặc biệt đi ra.
Người thủ hộ? Vị hôn thê?
Khóe mắt Tư Đạt Khắc giật giật. Càn Kình? Cái tên này rất quen. A, đúng rồi, Ái Bích Giai từng nhắc trong thương đội hộ tống lần đó có một Chiến Sĩ rất đáng ghét tên là Càn Kình.
Càn Kình, Càn Kình! Tư Đạt Khắc liên tục gật đầu. Chính là tiểu tử này ném nữ nhi bảo bối của ta xuống bùn đất, bây giờ còn là vị hôn phu gì đó của La Thanh Thanh. Tốt, rất tốt!
- Như thế nào? Tư Đạt Khắc, ngươi đến bái phỏng hay đặc biệt lại đánh nhau?
Lôi Địch cầm đấu binh Thiên Lô rút khỏi vỏ, ánh nắng chiếu rọi kiếm lóe tia sáng lạnh.
Lôi Địch chậm rãi bước ra đại sảnh, hỏi:
- Nhìn cái gì? Có tin là ta lại đánh ngươi như chó chết nằm trên giường nửa năm không?
Tư Đạt Khắc thấy Lôi Địch thì run lên, ánh mắt từ tức giận hóa thành sợ hãi. Nghe lời nói gần như nhục nhã của Lôi Địch khiến Tư Đạt Khắc lại tức giận, lòng rất khó hiểu tại sao Lôi Địch xuất hiện ở đây?
- Lôi Địch... Bây giờ ta đã sớm không phải trước kia...
Tư Đạt Khắc nghiến răng ken két:
- Bây giờ ta...
- Vẫn một tay đánh ngươi mềm như chuối.
Lôi Địch lộ biểu tình mất kiên nhẫn nói:
- Nếu không tin thì chúng ta thử xem? Xem lão một kiếm có thể giết ba tên giống như ngươi, có tin không?
Tư Đạt Khắc siết chặt ma pháp trượng, gân xanh nổi lên mu bàn tay, thân thể run rẩy vì tức giận. Đã bao nhiêu năm rồi? Đã bao nhiêu năm không ai dám nói năng như vậy với gã?
Các Ma Pháp Sư Thủy Tinh Ma Pháp Tháp vẻ mặt tức giận nắm chặt ma pháp trượng, có người thò vào ngực áo cầm quyển trục ma pháp, chỉ cần phó hội trưởng ra lệnh một tiếng là lập tức giết Chiến Sĩ cuồng vọng này không còn một mẩu xương.
Càn Kình nhìn Lôi Địch và Tư Đạt Khắc đối diện nhau, thầm nghĩ trước kia bọn họ có quan hệ gì? Khiến Lôi Địch cầm đấu binh Thiên Lô chạy ra, vẻ mặt mong chờ Tư Đạt Khắc động tay. Ngày thường tính tình Lôi Địch không tệ sao bỗng biến bá đạo như vậy.
Tư Đạt Khắc ngửa đầu thở hắt ra:
- Phù...
Biểu tình của Tư Đạt Khắc dịu lại chỉ có đôi mắt là âm trầm liếc Càn Kình, Lôi Địch.
Tư Đạt Khắc nói:
- Lần này ta đến bái phỏng gia chủ của La gia, La Thanh Thanh tiểu thư chứ không phải đến gây chuyện.
- La tiểu thư, hôm nay dẫn đến không vui, xin tiểu thư đừng để trong lòng.
Tư Đạt Khắc nặn nụ cười nói:
- Thủy Tinh Ma Pháp Tháp rất có thành ý hợp tác với La gia. Thủy Tinh Ma Pháp Tháp chúng ta có quyền lên tiếng, giúp đỡ nhiều chuyện trong Vĩnh Lưu này. Hy vọng tiểu thư hãy suy nghĩ kỹ, chúng ta có thể bàn bạc bất cứ chuyện gì. Thế, ta xin cáo từ, lần sau lại đến bái phỏng.
Tư Đạt Khắc vòng sang một bên, khom lưng hành lễ rất có phong độ quý ông, xoay người, phất tay mang theo thuộc hạ rời đi. Lúc đi vào sân Tư Đạt Khắc thì sải bước đi nhanh.
Càn Kình quay đầu nhìn Lôi Địch vẻ mặt khó chịu, hỏi:
- Như thế nào? Đại thúc, người vừa rồi có thù với đại thúc?
- Ừm! Lão tử rời khỏi Hồng Lưu Chiến Bảo có công lao của hắn.
Mặt Lôi Địch lạnh lùng nói:
- Cho nên ta rất ghét Vĩnh Lưu thành, đây là nơi dơ bẩn nhất ta từng thấy. Trừ Hồng Lưu Chiến Bảo ra tên nào tên nấy kiêu ngạo, đê tiện.
Càn Kình gật đầu đồng ý. Vĩnh Lưu thành đúng là không phải chỗ tốt lành gì, nhưng e rằng hắn phải ở lại vài năm. Nếu không được thì đi cao đẳng Chiến Tranh học viện cho rồi! Nhưng mấy chỗ đó cách La gia quá xa, nếu Càn Kình đi cao đẳng Chiến Tranh học viện khác thì tương đương bỏ phế sản nghiệp La gia.
La Lâm đã chết, nếu sản nghiệp La gia cũng hỏng... Càn Kình lắc đầu, dù La mập đồng ý thì hắn sẽ không làm vậy. Sản nghiệp La gia và La Thanh Thanh là mối liên hệ cuối cùng của Càn Kình với La mập.
- Tên mập đáng ghét, sớm kêu ngươi đừng đến chỗ nữ nhân Chu Lễ Ti nhưng ngươi không nghe!
Càn Kình thở dài, nhỏ giọng oán trách:
- Không thì ngươi đã không chết...
Ngoài cửa lại cất tiếng nêu danh lảnh lót:
- Hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo Công Hội Chiến Sĩ Mộc Quy Vô Tâm cầu kiến!
Ánh mắt mọi người cùng nhìn qua. Càn Kình vội ngẩng đầu tò mò nhìn ra cửa. Trên đường đi Lôi Địch luôn nhắc đến Hồng Lưu Chiến Bảo nhưng không đá động gì đến cái tên Mộc Quy Vô Tâm. Nếu Càn Kình không phải xác nhận từ Cổ Nguyệt Gia Anh Mộc Quy Vô Tâm là nam nhân thì hắn nghi ngờ có phải Lôi Địch và Mộc Quy Vô Tâm có quan hệ mập mờ gì không.
Thân thể như con gấu! Đúng vậy, Càn Kình nhìn bóng người xuất hiện ở cửa, phản ứng đầu tiên chính là con gấu to từ trong núi chạy vào Vĩnh Lưu thành và không ai trông nom nó.
Cao hai thước ba, thân thể to khỏe như con gấu, lại còn mặc y phục võ sĩ lông nhung màu đen phối hợp tóc ngắn, râu quai nón, đúng là con gấu.
Không cần đấu khí, không cần nhìn mặt mũi xem có dữ tợn không, chỉ nhìn khổ người khổng lồ đã khiến người thấy sợ hãi. Nặng ba, bốn trăm cân, đánh nhau với người thường không cần động tay, nhào lên đủ đè chết người.
- Lôi Địch, làm ta nhớ muốn chết!
Mộc Quy Vô Tâm giang hai cánh tay thô như cây cột sải bước chạy vào sân. Bình thường trông Lôi Địch to khỏe mạnh mẽ nhưng so với Mộc Quy Vô Tâm thì biến thành người gầy.
- Cút đi!
Lôi Địch nhấc đấu binh Thiên Lô lên, ra vẻ nếu Mộc Quy Vô Tâm còn tới gần một bước là sẽ đâm chết gã.
- Qua đây, ta giới thiệu cho ngươi vị này là Chiến Sĩ trẻ tuổi Càn Kình ta từng nhắc đến.
Hai con mắt to dưới chân mày rậm của Mộc Quy Vô Tâm xoay tròn nhìn Càn Kình, hai tay giang ra, cười thân thiện nói:
- Rất vui được thấy ngươi, ta nghe đám Thập Chiến nhắc đến ngươi rất nhiều lần, Xuyên Đông cũng thường nói đến ngươi.
Lần đầu tiên Càn Kình cảm thấy trong Vĩnh Lưu thành cũng còn người vừa mắt.
Nhưng nam nhân trước mắt muốn mượn xác ngoài lễ độ làm chuyện quấy rối sàm sỡ! Còn là động tay chân với La Thanh Thanh!
Càn Kình không phân rõ là lòng chiếm hữu của nam nhân hay La Thanh Thanh đã cắm rễ trong lòng hắn, hoặc bởi vì La Lâm mập, tóm lại khi thấy Tư Đạt Khắc định đụng vào La Thanh Thanh thì trong lòng Càn Kình cực kỳ khó chịu. Nếu nam nhân trông thấy nữ nhân của mình bị người ôm, hôn mà không có chút phản ứng thì có còn là nam nhân không?
- Lễ độ? Giáo dục?
Càn Kình cười nói:
- Nếu từ trong phòng đi ra một người xấu xí ngươi nhìn thấy sẽ nằm mơ ác mộng một tháng, tay nổi mụn nước, ghẻ lác thì ngươi có còn thực hiện lễ độ mà rõ ràng là đang sàm sỡ người không?
- Còn ta là ai?
Càn Kình nhìn mặt Tư Đạt Khắc lạnh như băng, bình tĩnh cười nói:
- Ta là đệ nhất người thủ hộ của La gia, căn cứ điều lệ người thủ hộ thì người thủ hộ phải bảo vệ an toàn gia tộc. Mới rồi ta thấy ngươi bản năng cho rằng ngươi có uy hiếp với gia chủ của La gia, vị hôn thê La Thanh Thanh của Càn Kình ta nên đặc biệt đi ra.
Người thủ hộ? Vị hôn thê?
Khóe mắt Tư Đạt Khắc giật giật. Càn Kình? Cái tên này rất quen. A, đúng rồi, Ái Bích Giai từng nhắc trong thương đội hộ tống lần đó có một Chiến Sĩ rất đáng ghét tên là Càn Kình.
Càn Kình, Càn Kình! Tư Đạt Khắc liên tục gật đầu. Chính là tiểu tử này ném nữ nhi bảo bối của ta xuống bùn đất, bây giờ còn là vị hôn phu gì đó của La Thanh Thanh. Tốt, rất tốt!
- Như thế nào? Tư Đạt Khắc, ngươi đến bái phỏng hay đặc biệt lại đánh nhau?
Lôi Địch cầm đấu binh Thiên Lô rút khỏi vỏ, ánh nắng chiếu rọi kiếm lóe tia sáng lạnh.
Lôi Địch chậm rãi bước ra đại sảnh, hỏi:
- Nhìn cái gì? Có tin là ta lại đánh ngươi như chó chết nằm trên giường nửa năm không?
Tư Đạt Khắc thấy Lôi Địch thì run lên, ánh mắt từ tức giận hóa thành sợ hãi. Nghe lời nói gần như nhục nhã của Lôi Địch khiến Tư Đạt Khắc lại tức giận, lòng rất khó hiểu tại sao Lôi Địch xuất hiện ở đây?
- Lôi Địch... Bây giờ ta đã sớm không phải trước kia...
Tư Đạt Khắc nghiến răng ken két:
- Bây giờ ta...
- Vẫn một tay đánh ngươi mềm như chuối.
Lôi Địch lộ biểu tình mất kiên nhẫn nói:
- Nếu không tin thì chúng ta thử xem? Xem lão một kiếm có thể giết ba tên giống như ngươi, có tin không?
Tư Đạt Khắc siết chặt ma pháp trượng, gân xanh nổi lên mu bàn tay, thân thể run rẩy vì tức giận. Đã bao nhiêu năm rồi? Đã bao nhiêu năm không ai dám nói năng như vậy với gã?
Các Ma Pháp Sư Thủy Tinh Ma Pháp Tháp vẻ mặt tức giận nắm chặt ma pháp trượng, có người thò vào ngực áo cầm quyển trục ma pháp, chỉ cần phó hội trưởng ra lệnh một tiếng là lập tức giết Chiến Sĩ cuồng vọng này không còn một mẩu xương.
Càn Kình nhìn Lôi Địch và Tư Đạt Khắc đối diện nhau, thầm nghĩ trước kia bọn họ có quan hệ gì? Khiến Lôi Địch cầm đấu binh Thiên Lô chạy ra, vẻ mặt mong chờ Tư Đạt Khắc động tay. Ngày thường tính tình Lôi Địch không tệ sao bỗng biến bá đạo như vậy.
Tư Đạt Khắc ngửa đầu thở hắt ra:
- Phù...
Biểu tình của Tư Đạt Khắc dịu lại chỉ có đôi mắt là âm trầm liếc Càn Kình, Lôi Địch.
Tư Đạt Khắc nói:
- Lần này ta đến bái phỏng gia chủ của La gia, La Thanh Thanh tiểu thư chứ không phải đến gây chuyện.
- La tiểu thư, hôm nay dẫn đến không vui, xin tiểu thư đừng để trong lòng.
Tư Đạt Khắc nặn nụ cười nói:
- Thủy Tinh Ma Pháp Tháp rất có thành ý hợp tác với La gia. Thủy Tinh Ma Pháp Tháp chúng ta có quyền lên tiếng, giúp đỡ nhiều chuyện trong Vĩnh Lưu này. Hy vọng tiểu thư hãy suy nghĩ kỹ, chúng ta có thể bàn bạc bất cứ chuyện gì. Thế, ta xin cáo từ, lần sau lại đến bái phỏng.
Tư Đạt Khắc vòng sang một bên, khom lưng hành lễ rất có phong độ quý ông, xoay người, phất tay mang theo thuộc hạ rời đi. Lúc đi vào sân Tư Đạt Khắc thì sải bước đi nhanh.
Càn Kình quay đầu nhìn Lôi Địch vẻ mặt khó chịu, hỏi:
- Như thế nào? Đại thúc, người vừa rồi có thù với đại thúc?
- Ừm! Lão tử rời khỏi Hồng Lưu Chiến Bảo có công lao của hắn.
Mặt Lôi Địch lạnh lùng nói:
- Cho nên ta rất ghét Vĩnh Lưu thành, đây là nơi dơ bẩn nhất ta từng thấy. Trừ Hồng Lưu Chiến Bảo ra tên nào tên nấy kiêu ngạo, đê tiện.
Càn Kình gật đầu đồng ý. Vĩnh Lưu thành đúng là không phải chỗ tốt lành gì, nhưng e rằng hắn phải ở lại vài năm. Nếu không được thì đi cao đẳng Chiến Tranh học viện cho rồi! Nhưng mấy chỗ đó cách La gia quá xa, nếu Càn Kình đi cao đẳng Chiến Tranh học viện khác thì tương đương bỏ phế sản nghiệp La gia.
La Lâm đã chết, nếu sản nghiệp La gia cũng hỏng... Càn Kình lắc đầu, dù La mập đồng ý thì hắn sẽ không làm vậy. Sản nghiệp La gia và La Thanh Thanh là mối liên hệ cuối cùng của Càn Kình với La mập.
- Tên mập đáng ghét, sớm kêu ngươi đừng đến chỗ nữ nhân Chu Lễ Ti nhưng ngươi không nghe!
Càn Kình thở dài, nhỏ giọng oán trách:
- Không thì ngươi đã không chết...
Ngoài cửa lại cất tiếng nêu danh lảnh lót:
- Hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo Công Hội Chiến Sĩ Mộc Quy Vô Tâm cầu kiến!
Ánh mắt mọi người cùng nhìn qua. Càn Kình vội ngẩng đầu tò mò nhìn ra cửa. Trên đường đi Lôi Địch luôn nhắc đến Hồng Lưu Chiến Bảo nhưng không đá động gì đến cái tên Mộc Quy Vô Tâm. Nếu Càn Kình không phải xác nhận từ Cổ Nguyệt Gia Anh Mộc Quy Vô Tâm là nam nhân thì hắn nghi ngờ có phải Lôi Địch và Mộc Quy Vô Tâm có quan hệ mập mờ gì không.
Thân thể như con gấu! Đúng vậy, Càn Kình nhìn bóng người xuất hiện ở cửa, phản ứng đầu tiên chính là con gấu to từ trong núi chạy vào Vĩnh Lưu thành và không ai trông nom nó.
Cao hai thước ba, thân thể to khỏe như con gấu, lại còn mặc y phục võ sĩ lông nhung màu đen phối hợp tóc ngắn, râu quai nón, đúng là con gấu.
Không cần đấu khí, không cần nhìn mặt mũi xem có dữ tợn không, chỉ nhìn khổ người khổng lồ đã khiến người thấy sợ hãi. Nặng ba, bốn trăm cân, đánh nhau với người thường không cần động tay, nhào lên đủ đè chết người.
- Lôi Địch, làm ta nhớ muốn chết!
Mộc Quy Vô Tâm giang hai cánh tay thô như cây cột sải bước chạy vào sân. Bình thường trông Lôi Địch to khỏe mạnh mẽ nhưng so với Mộc Quy Vô Tâm thì biến thành người gầy.
- Cút đi!
Lôi Địch nhấc đấu binh Thiên Lô lên, ra vẻ nếu Mộc Quy Vô Tâm còn tới gần một bước là sẽ đâm chết gã.
- Qua đây, ta giới thiệu cho ngươi vị này là Chiến Sĩ trẻ tuổi Càn Kình ta từng nhắc đến.
Hai con mắt to dưới chân mày rậm của Mộc Quy Vô Tâm xoay tròn nhìn Càn Kình, hai tay giang ra, cười thân thiện nói:
- Rất vui được thấy ngươi, ta nghe đám Thập Chiến nhắc đến ngươi rất nhiều lần, Xuyên Đông cũng thường nói đến ngươi.
Lần đầu tiên Càn Kình cảm thấy trong Vĩnh Lưu thành cũng còn người vừa mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.