Sất Trá Phong Vân

Chương 250: Qua biên giới

Cao Lâu Đại Hạ

04/08/2014

Trong miệng hắn thỉnh thoảng oán giận nói:

- Thời tiết đáng ghét này, mới vừa vào trời thu, sao lại có trận mưa lớn như vậy? Sao lại lạnh như vậy? Sắp đông chết ma rồi! Thật muốn về sớm ngủ một chút.

Trong cơn mưa xối xả, một chiếc xe ngựa chậm rãi di chuyển trên con đường lầy lội, tới biên giới Ma tộc thì ngừng lại.

Ma tộc Bối Lợi Á từ trên đài thò đầu ra, nhìn xe ngựa thương nhân đứng ở chỗ đồn biên phòng, hung hăng phun một bãi nước bọt, rụt cổ chống lại gió lạnh, hai tay kẹp ở ở dưới nách, chậm rãi đi xuống oán giận:

- Thời tiết thế này còn ra ngoài buôn bán? Thương nhân hoàng triều Chân Sách đều là người điên!

- Từ đâu tới?

Giọng điệu Ma tộc Bối Lợi Á không vui, tính tình có chút hấp tấp đi về phía sau ngựa xe chở hàng. Hắn đồng thời rút trường thương đang kẹp ở dưới nách ra, đâm vào túi buộc hàng.

Trong màn mưa xối xả, một thỏi vàng được đưa tới trước mặt Ma tộc Bối Lợi Á. Mũi thương đang đâm xuống, vì kinh ngạc dừng ở trong không trung. Hai con mắt hắn mở to lộ vẻ tham lam nhìn chằm chằm vào thỏi vàng, cổ họng không ngừng nuốt nước miếng. Trong lúc nhất thời, hắn quên mất mệnh lệnh của cấp trên mới chuyển xuống ngày hôm qua, yêu cầu phải kiểm tra cẩn thận đối với bất kỳ người, vật, thương đội nào đi qua trạm kiểm soát.

Càn Kình bắt chước nụ cười hòa khí sinh tài của Lương mập, hai tay dâng một thỏi vàng rất cung kính nhìn Ma tộc Bối Lợi Á, luôn đề phòng phản ứng tiếp theo của Ma tộc này. Nếu như hắn thu thỏi vàng cho đi thì thôi, nếu không sợ rằng thật sự phải đánh bất ngờ cứng rắn qua cửa ải. Giết một Ma tộc này không khó, chỉ sợ nếu chẳng may kinh động tới Ma tộc khác...

Ở đây có hơn một nghìn Ma tộc đóng quân, đao thương cung tiễn cùng tiến lên, cho dù là Phong Vân Kim Thân Hàng Ma cửu chiến hộ thể, cũng sẽ bị biến thành con nhím hoặc tổ ong vò vẽ. Cho dù mình có thể trốn được, nhưng ba gã nằm ở rơm rạ kia tất nhiên là trốn không thoát.

Vàng thỏi! Một thỏi vàng hoàn chỉnh bằng một trăm kim tệ!

Ma tộc Bối Lợi Á nhìn thỏi vàng, hơi thở trở nên gấp gáp.

Một trăm kim tệ! Tham gia quân ngũ, phải mất bao lâu mới có thể lấy được nhiều kim tệ như vậy?

- Tướng quân, trời mưa lớn như vậy, ngài còn phải đích thân ở đây tra xét, cho các thủ hạ ma binh nghỉ. Ngài yêu quý thủ hạ như vậy, thực sự khiến ta cảm động. Trên mặt Càn Kình cười, trong miệng nói, trên người nổi da gà. Lời khen tặng như vậy mình cũng nói ra được, cho dù La mập nghe thấy cũng sẽ kính nể mình chứ?

- Tướng quân?

Ma tộc Bối Lợi Á sửng sốt, trên mặt liền hiện ra nụ cười vui vẻ. Càng nghe Càn Kình nói, hắn càng hài lòng, cằm không khỏi hất lên, trong miệng giống như tùy ý đáp ứng vài câu:

- Ngươi cũng không tệ lắm, mưa lớn như vậy còn lên đường.



- Kiếm chút kim tệ, kiếm chút kim tệ, đủ để sống tạm qua ngày thôi. Vẫn là tướng quân khổ cực.

Càn Kình nhỏ giọng cười làm lành, mắt âm thầm quan sát xung quanh. Hắn rất sợ lúc này lại đột nhiên có Ma tộc nào đó đi tới. Tuy nói Ma tộc Bối Lợi Á nổi tiếng lười biếng, nhưng nếu chẳng may có người nào vừa rồi uống nhiều, đi ra đi tiểu thì làm sao bây giờ?

Ma tộc Bối Lợi Á cười tiếp nhận thỏi vàng. Nghe Càn Kình trái một câu tướng quân, phải lại một câu tướng quân, toàn thân sảng khoái tới mức lỗ lông chân dường như cũng muốn mở ra. Trong lúc nhất thời hắn quên đi cơn mưa xối xả trút vào người buốt lạnh. Hắn càng nhìn Càn Kình càng cảm thấy thuận mắt. Hắn quan tâm hỏi:

- Trên xe chở hàng gì thế?

- Một chút trường hà quả của vương triều Lộ Tây Pháp chúng ta thôi. Ngài biết đấy. Loại trái này tới bên kia có thể bán được giá không tồi.

Đề phòng trong lòng Càn Kình không giảm mà còn tăng lên.

- Trường hà quả?

Ma tộc Bối Lợi Á gật đầu cười:

- Là đồ tốt. Quả này chỉ vương triều Lộ Tây Pháp vĩ đại chúng ta mới có.

- Không sai không sai.

Trên mặt Càn Kình cười làm lành, trong lòng có chút sốt ruột:

- Cho nên không có thời gian, nếu không bấy nát sẽ phải bồi thường.

Ma tộc Bối Lợi Á mỉm cười. Trường hà quả bán bên hoàng triều Chân Sách kia quả thực có thể kiếm được kim tệ, nhưng chỉ bằng một xe hàng hóa này kiếm một trăm kim tệ sao? Cho dù là kẻ ngốc cũng sẽ không tin!

Càn Kình nhìn Ma tộc Bối Lợi Á Binh, lại thoáng khom lưng làm ra vẻ cung kính, âm thầm chuẩn bị nhanh chóng thủ đoạn trong chớp mắt. Chỉ cần đối phương vừa có điểm gì không đúng, lập tức ra tay giết chết, sau đó toàn lực xông qua ải!

Một thỏi vàng!

Ngón tay thô ráp của binh sĩ Ma tộc Bối Lợi Á vuốt lên vuốt xuống thỏi vàng. Nếu như tiếp tục cố ý kiểm tra hàng hóa trên xe này, như vậy thật sự tra ra chút gì đó, hơn phân nửa công lao sẽ bị người phía trên nhận. Có thể cầm vào tay mấy kim tệ đã là may mắn. Nếu như thả bọn họ qua chính là một trăm kim tệ!



Mấy kim tệ và một trăm kim tệ nên chọn bên nào?

Ma tộc Bối Lợi Á Binh nở nụ cười:

- Đúng vậy, trái này không thể để lâu, vẫn nhanh chóng lên đường thì tốt hơn. Hiện tại ta cho ngươi đi qua trạm kiểm soát.

Lo lắng trong lòng Càn Kình giảm xuống phân nửa. Hắn chậm rãi cho xe ngựa đi qua trạm kiểm soát. Binh sĩ Ma tộc Bối Lợi Á ở trạm kiểm soát cất thỏi vào vàng trong người, lại giơ tay thật cao nhỏ giọng nói:

- Ở tái ngoại có rất nhiều mã tặc, ngươi cũng phải cẩn thận một chút. Sau này nếu như vẫn buôn bán, nhớ đi qua trạm kiểm soát này. Ta có thể bảo đảm hàng của ngươi ra vào an toàn.

Càn Kình vội vàng quay đầu lại:

- Được tướng quân, không biết tướng quân xưng hô như thế nào?

- Ta? Băng! Băng Tuyết Đại!

Ma tộc Bối Lợi Á tự hào hét lớn tên của mình, trong ngực thoáng cứng lên.

- Ta nhớ tướng quân rồi.

Càn Kình xoay người lên xe ngựa cười. Băng? Bộ tộc Bối Lợi Á quả thật có một dòng họ như thế, chỉ có điều đây là một dòng họ bình thường? Ở Ma tộc Bối Lợi Á rốt cuộc là dòng họ cấp thấp nhất. Xem ra vừa nãy gọi vài tiếng tướng quân cũng có chút tác dụng.

Băng Tuyết Đại mở miệng hà hơi lên thỏi vàng, sử dụng ống tay áo chà qua thỏi vàng, lại cẩn thận đặt ở trong người, cười thỏa mãn đi trở về đài quan sát.

Liên tục có tiếng móng ngựa đạp lên bùn, bắn lên vô số bọt nước, giống như những tiếng sấm vang lên giữa cơn mưa lớn. Băng Tuyết Đại vội vàng giơ hai tay đặt ở trên mắt nhìn ra xa. Hơi lạnh qua kẽ răng ố vàng của hắn hít vào yết hầu, thất thanh kêu lên:

- Hắc Phong, là Hắc Phong!

Trên chiến mã màu đen, từng tên mã tặc đều mặc giáp trụ màu đen phi nhanh trong mưa lớn. Lá cờ đoàn ma tặc đã sớm bị nước mưa làm ướt đẫm, nhưng vẫn đón gió bay phấp phới. Những hạt mưa dày đặc cũng không che giấu hai chữ Hắc Phong đầy khí phách.

Mười đoàn mã tặc lớn tái ngoại không chỉ nổi danh ở dải đất hỗn loạn này, cho dù ở bên trong quân đội ở biên giới vương triều Lộ Tây Pháp và hoàng triều Chân Sách cũng rất nổi danh.

Mưa rơi càng dày đặc, thị lực của Băng Tuyết Đại đã không cách nào thấy rõ được tình hình trong cơn mưa xối xả này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sất Trá Phong Vân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook