Chương 446: Sáng tạo kỳ tích
Cao Lâu Đại Hạ
09/09/2014
- Lão nhân gia, đám nhóc trẻ tuổi này cũng là Chiến Sĩ.
Càn Kình nhìn thẳng vào mắt lão nhân, không nói gì thêm.
Giữa Chiến Sĩ với nhau đôi khi không cần nói nhiều, chuyện nên nói đã nói xong. Những thanh niên này mới là tương lai của Vô Hạn Chiến Bảo, là tương lai của giới Chiến Sĩ, đại biểu vinh diệu và tôn nghiêm cho Chiến Sĩ.
Vì vinh diệu và tôn nghiêm của Chiến Sĩ, từ bỏ vinh diệu cá nhân...
Lão nhân nheo mắt dần phát ra ánh sáng chói mắt:
- Chàng trai, ngươi có thể cho ta bao nhiêu tiền?
Càn Kình nhún vai nói:
- Phải xem lão nhân gia có bản lĩnh lớn cỡ nào. Ta có một thương hội mới phát triển, sau lưng có Hồng Lưu Chiến Bảo tám thế lực Vĩnh Lưu thành chống đỡ. Nếu người tham gia thì mỗi lần thành công sẽ được ba pahnà lợi nhuận.
- Ba phần?
Mắt lão nhân sáng như mặt trời, nếp nhăn giãn mở ra, trong phút chốc da căng đầy.
- Tiểu tử, ngươi có đủ tiền riêng không? Làm ăn lớn mới kiếm ích lợi thật sự.
Tiền riêng? Càn Kình nhíu mày, tại Cổ Hoang Sa Hải hắn nhặt được cỡ ngàn vạn kim tệ, tuy không thể so sánh với thế gia uy tín lâu năm như Càn gia, La gia nhưng số tiền này đủ sánh vai với bất cứ thế lực nào trong tám thế lực Vĩnh Lưu thành.
- Một vạn kim tệ?
Lão nhân nhìn Càn Kình giơ ngón tay lên, thất vọng lắc đầu, nói:
- Quá ít.
- Một vạn?
Càn Kình cười, lắc đầu, nhìn biểu tình của lão nhân. Càn Kình không nói thẳng, từ một vạn kim tệ tăng lên một ngàn vạn kim tệ nếu nói thẳng không cho thời gian giảm xóc e rằng lão nhân không chịu nổi xỉu ngay tại chỗ.
- Mười vạn?
- Chắc không phải là... một trăm vạn đi?
Mặt lão nhân như vỏ cây bỗng hưng phấn ửng hồng.
- Không... không lẽ...
Lão nhân nhìn Càn Kình cứ lắc đầu, giọng run run:
- Sẽ không... không phải là một ngàn vạn kim tệ đi?
Càn Kình nhìn lão nhân run bần bật, nhẹ gật đầu, nói:
- Lão nhân gia cố gắng bình tĩnh, đừng xỉu, ta không gánh nổi. Ta chỉ biết hiện tại trong tay có một ngàn vạn kim tệ, còn trong thương hội có bao nhiêu thì ta chịu.
Ngực lão nhân phập phồng kịch liệt. Một ngàn vạn... một ngàn vạn kim tệ, không lẽ tiểu tử này là con riêng của hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo? Không đúng, có lẽ tổng tài sản của Hồng Lưu Chiến Bảo có lẽ hơn ngàn vạn kim tệ nhưng muốn lấy một ngàn vạn kim tệ ra một lúc thì không được.
Lão nhân từ gật đầu, nói:
- Hôm nay Lâm A Mỗ ta tin tưởng ngươi một lần, trẻ tuổi như vậy có thể trở thành chấp sự của Hồng Lưu Chiến Bảo chắc có chút bản lĩnh.
Càn Kình vươn tay cùng Lâm A Mỗ vỗ tay vào nhau, nhỏ giọng nói:
- Xin lỗi khiến người không thể giữ vinh diệu Chiến Sĩ của mình, làm chuyện kinh doanh.
Đáy mắt Lâm A Mỗ xẹt qua tia cô đơn, khóe môi cong lên vui mừng nói:
- Không sao, tuổi như ta không có khả năng ra chiến trường , có thể giúp chút gì cho Chiến Sĩ trẻ tuổi cũng tốt.
- Tiểu tử, không phải ngươi muốn mượn một khoảnh đất sao?
Lâm A Mỗ nhìn Càn Kình, nói:
- Chỗ này gần như trống, tùy tiện dùng. Nếu ngươi tin tưởng ta thì trước tiên đưa ta một ngàn mấy trăm kim tệ.
Càn Kình ngẩn ra. Một ngàn mấy trăm kim tệ?
- Ha ha ha ha ha ha!
Lâm A Mỗ cười nói:
- Làm việc cho ngươi chắc phải rời khỏi đây đúng không? Trước khi rời đi ta hy vọng có thể mua ít lễ vật tặng cho hài tử nơi này.
Một thỏi vàng. Lâm A Mỗ ngây ngốc nhìn Càn Kình, bản năng kinh ngạc nhỏ giọng nói:
- Đấu... đấu giới...
Không thể nào móc một thỏi vàng ra khỏi ngực được nếu không thì chỉ có một loại khả năng. Lâm A Mỗ ngơ ngác nhìn Càn Kình, thanh niên này rốt cuộc có lai lịch gì? Lâm A Mỗ ở Vô Hạn Chiến Bảo mấy năm nay chỉ thấy đấu giới một lần, là trên người Bàn Hoành Cơ, không ngờ thanh niên này...
Ngàn vạn kim tệ, có đấu giới trong người, chấp sự của Hồng Lưu Chiến Bảo. Lâm A Mỗ bóng lưng Càn Kình đi hướng gian phòng, rất là nghi hoặc. Thanh niên này rốt cuộc có bao nhiêu bí mật? Chờ đã, đó chẳng phải là Bàn Vân trông cửa của Bàn gia sao? Sao Bàn Vân đi theo đằng sau, trông như là... Tiểu đệ theo đuổi. Lâm A Mỗ chớp chớp mắt, lại nhìn lưng Bàn Vân.
- Ta không hoa mắt, đây là sự thật. Tuy Bàn Vân không thức tỉnh lực lượng huyết mạch nhưng dù sao cũng là người Bàn gia, có niềm kiêu hãnh của huyết mạch Cửu Đầu Xà, sao lại đi theo sau lưng đám người này? Rốt cuộc tiểu tử này là ai?
Một ngàn vạn kim tệ? Bàn Vân theo sau lưng Càn Kình, đánh giá hắn từ trên xuống dưới. Người này có thể lấy ra một ngàn vạn kim tệ? Rốt cuộc hắn là ai? Tại sao muốn đến sân tập luyện của Công Hội Chiến Sĩ?
Sân tập luyện của Chiến Sĩ sạch sẽ, đá xanh bày trên mặt đất gần như không có tro bụi.
Càn Kình lắc lư cổ chân, đưa mắt nhìn bốn phía. Tuy chỗ này rất cũ nát nhưng quét dọn sạch sẽ. Công Hội Chiến Sĩ chỗ này suy sụp nhưng Chiến Sĩ thì không, vẫn dọn dẹp sân tập luyện.
- Bất Nhị.
Càn Kình chỉ vào túi nước treo bên hông Đoạn Phong Bất Nhị, nói:
- Thử xem.
- Tiểu tử, ngươi rất may.
Đoạn Phong Bất Nhị cười tủm tỉm tháo túi nước da trâu xuống.
- Uống một ngụm đi.
Uống một ngụm? Bàn Vân cảnh giác nhìn Đoạn Phong Bất Nhị giật nút ra. Nói thẳng là ta và các ngươi không quen biết, cho ta uống nước? Ai biết bên trong có bỏ thứ quái dị gì không?
- Như thế nào? Không dám uống?
Đoạn Phong Bất Nhị cười tủm tỉm đung đưa túi nước:
- Bên trong là độc dược do Thần Bí Dược sư tạo ra, nếu không độc chết ngươi là có thể thức tỉnh lực lượng huyết mạch.
Chiến Sĩ Hàng Ma, lực lượng huyết mạch Cửu Đầu Xà mở ra. Trong phút chốc thân thể Đoạn Phong Bất Nhị đầy vẻ đen bóng loáng như do kim loại tinh mỹ đúc ra, đôi mắt gã tựa như bảo thạch đen hjoàn mỹ nhất. Từng móng tay sánh bằng đao phong bắn ra.
Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà, Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà! Trong lòng Bàn Vân hét điên cuồng, mắt nhìn chằm chằm vào chiến thân huyết mạch Cửu Đầu Xà của Đoạn Phong Bất Nhị, thân thể không kiềm được run run. Người này là ai, tại sao có lực lượng huyết mạch Cửu Đầu Xà? Chẳng phải hắn tên là Bất Nhị sao? Bàn gia không có thế hệ chữ không.
Càn Kình nghe Đoạn Phong Bất Nhị nói dối không chớp mắt, thấy cảnh giác trong mắt Bàn Vân tan biến một nửa, hóa thành hớn hở muốn thử, hoàn toàn tin lời Đoạn Phong Bất Nhị.
- Dược tề... Thần bí dược tề có thể mở ra lực lượng huyết mạch?
Đôi tay Bàn Vân run lẩy bẩy máy móc từng bước một đi hướng Đoạn Phong Bất Nhị, trong mắt chỉ thấy túi da dê chứa đầy nước trong.
- Thần... Thần bí..
Đôi tay Bàn Vân cầm túi nước run bần bật:
- Đây chính là thần bí dược tề trong truyền thuyết?
Càn Kình miễn cưỡng cười. Gần như mọi người đều không thích tiếp xúc với Thần Bí Dược sư, cho rằng là đồ điên. Nhưng khi có cần thì lại mong mỏi những thần bí dược tề có thể độc chết người sẽ đem đến tác dụng.
Thần bí dược tề! Càn Kình thở hắt ra. Con người luôn như vậy, đôi khi dễ dàng có được lại không tin tưởng nó, cố tình tin tưởng thứ nào trải qua muôn vàn khó khăn, gần như mất mạng mới là sự thật.
Càn Kình nhìn thẳng vào mắt lão nhân, không nói gì thêm.
Giữa Chiến Sĩ với nhau đôi khi không cần nói nhiều, chuyện nên nói đã nói xong. Những thanh niên này mới là tương lai của Vô Hạn Chiến Bảo, là tương lai của giới Chiến Sĩ, đại biểu vinh diệu và tôn nghiêm cho Chiến Sĩ.
Vì vinh diệu và tôn nghiêm của Chiến Sĩ, từ bỏ vinh diệu cá nhân...
Lão nhân nheo mắt dần phát ra ánh sáng chói mắt:
- Chàng trai, ngươi có thể cho ta bao nhiêu tiền?
Càn Kình nhún vai nói:
- Phải xem lão nhân gia có bản lĩnh lớn cỡ nào. Ta có một thương hội mới phát triển, sau lưng có Hồng Lưu Chiến Bảo tám thế lực Vĩnh Lưu thành chống đỡ. Nếu người tham gia thì mỗi lần thành công sẽ được ba pahnà lợi nhuận.
- Ba phần?
Mắt lão nhân sáng như mặt trời, nếp nhăn giãn mở ra, trong phút chốc da căng đầy.
- Tiểu tử, ngươi có đủ tiền riêng không? Làm ăn lớn mới kiếm ích lợi thật sự.
Tiền riêng? Càn Kình nhíu mày, tại Cổ Hoang Sa Hải hắn nhặt được cỡ ngàn vạn kim tệ, tuy không thể so sánh với thế gia uy tín lâu năm như Càn gia, La gia nhưng số tiền này đủ sánh vai với bất cứ thế lực nào trong tám thế lực Vĩnh Lưu thành.
- Một vạn kim tệ?
Lão nhân nhìn Càn Kình giơ ngón tay lên, thất vọng lắc đầu, nói:
- Quá ít.
- Một vạn?
Càn Kình cười, lắc đầu, nhìn biểu tình của lão nhân. Càn Kình không nói thẳng, từ một vạn kim tệ tăng lên một ngàn vạn kim tệ nếu nói thẳng không cho thời gian giảm xóc e rằng lão nhân không chịu nổi xỉu ngay tại chỗ.
- Mười vạn?
- Chắc không phải là... một trăm vạn đi?
Mặt lão nhân như vỏ cây bỗng hưng phấn ửng hồng.
- Không... không lẽ...
Lão nhân nhìn Càn Kình cứ lắc đầu, giọng run run:
- Sẽ không... không phải là một ngàn vạn kim tệ đi?
Càn Kình nhìn lão nhân run bần bật, nhẹ gật đầu, nói:
- Lão nhân gia cố gắng bình tĩnh, đừng xỉu, ta không gánh nổi. Ta chỉ biết hiện tại trong tay có một ngàn vạn kim tệ, còn trong thương hội có bao nhiêu thì ta chịu.
Ngực lão nhân phập phồng kịch liệt. Một ngàn vạn... một ngàn vạn kim tệ, không lẽ tiểu tử này là con riêng của hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo? Không đúng, có lẽ tổng tài sản của Hồng Lưu Chiến Bảo có lẽ hơn ngàn vạn kim tệ nhưng muốn lấy một ngàn vạn kim tệ ra một lúc thì không được.
Lão nhân từ gật đầu, nói:
- Hôm nay Lâm A Mỗ ta tin tưởng ngươi một lần, trẻ tuổi như vậy có thể trở thành chấp sự của Hồng Lưu Chiến Bảo chắc có chút bản lĩnh.
Càn Kình vươn tay cùng Lâm A Mỗ vỗ tay vào nhau, nhỏ giọng nói:
- Xin lỗi khiến người không thể giữ vinh diệu Chiến Sĩ của mình, làm chuyện kinh doanh.
Đáy mắt Lâm A Mỗ xẹt qua tia cô đơn, khóe môi cong lên vui mừng nói:
- Không sao, tuổi như ta không có khả năng ra chiến trường , có thể giúp chút gì cho Chiến Sĩ trẻ tuổi cũng tốt.
- Tiểu tử, không phải ngươi muốn mượn một khoảnh đất sao?
Lâm A Mỗ nhìn Càn Kình, nói:
- Chỗ này gần như trống, tùy tiện dùng. Nếu ngươi tin tưởng ta thì trước tiên đưa ta một ngàn mấy trăm kim tệ.
Càn Kình ngẩn ra. Một ngàn mấy trăm kim tệ?
- Ha ha ha ha ha ha!
Lâm A Mỗ cười nói:
- Làm việc cho ngươi chắc phải rời khỏi đây đúng không? Trước khi rời đi ta hy vọng có thể mua ít lễ vật tặng cho hài tử nơi này.
Một thỏi vàng. Lâm A Mỗ ngây ngốc nhìn Càn Kình, bản năng kinh ngạc nhỏ giọng nói:
- Đấu... đấu giới...
Không thể nào móc một thỏi vàng ra khỏi ngực được nếu không thì chỉ có một loại khả năng. Lâm A Mỗ ngơ ngác nhìn Càn Kình, thanh niên này rốt cuộc có lai lịch gì? Lâm A Mỗ ở Vô Hạn Chiến Bảo mấy năm nay chỉ thấy đấu giới một lần, là trên người Bàn Hoành Cơ, không ngờ thanh niên này...
Ngàn vạn kim tệ, có đấu giới trong người, chấp sự của Hồng Lưu Chiến Bảo. Lâm A Mỗ bóng lưng Càn Kình đi hướng gian phòng, rất là nghi hoặc. Thanh niên này rốt cuộc có bao nhiêu bí mật? Chờ đã, đó chẳng phải là Bàn Vân trông cửa của Bàn gia sao? Sao Bàn Vân đi theo đằng sau, trông như là... Tiểu đệ theo đuổi. Lâm A Mỗ chớp chớp mắt, lại nhìn lưng Bàn Vân.
- Ta không hoa mắt, đây là sự thật. Tuy Bàn Vân không thức tỉnh lực lượng huyết mạch nhưng dù sao cũng là người Bàn gia, có niềm kiêu hãnh của huyết mạch Cửu Đầu Xà, sao lại đi theo sau lưng đám người này? Rốt cuộc tiểu tử này là ai?
Một ngàn vạn kim tệ? Bàn Vân theo sau lưng Càn Kình, đánh giá hắn từ trên xuống dưới. Người này có thể lấy ra một ngàn vạn kim tệ? Rốt cuộc hắn là ai? Tại sao muốn đến sân tập luyện của Công Hội Chiến Sĩ?
Sân tập luyện của Chiến Sĩ sạch sẽ, đá xanh bày trên mặt đất gần như không có tro bụi.
Càn Kình lắc lư cổ chân, đưa mắt nhìn bốn phía. Tuy chỗ này rất cũ nát nhưng quét dọn sạch sẽ. Công Hội Chiến Sĩ chỗ này suy sụp nhưng Chiến Sĩ thì không, vẫn dọn dẹp sân tập luyện.
- Bất Nhị.
Càn Kình chỉ vào túi nước treo bên hông Đoạn Phong Bất Nhị, nói:
- Thử xem.
- Tiểu tử, ngươi rất may.
Đoạn Phong Bất Nhị cười tủm tỉm tháo túi nước da trâu xuống.
- Uống một ngụm đi.
Uống một ngụm? Bàn Vân cảnh giác nhìn Đoạn Phong Bất Nhị giật nút ra. Nói thẳng là ta và các ngươi không quen biết, cho ta uống nước? Ai biết bên trong có bỏ thứ quái dị gì không?
- Như thế nào? Không dám uống?
Đoạn Phong Bất Nhị cười tủm tỉm đung đưa túi nước:
- Bên trong là độc dược do Thần Bí Dược sư tạo ra, nếu không độc chết ngươi là có thể thức tỉnh lực lượng huyết mạch.
Chiến Sĩ Hàng Ma, lực lượng huyết mạch Cửu Đầu Xà mở ra. Trong phút chốc thân thể Đoạn Phong Bất Nhị đầy vẻ đen bóng loáng như do kim loại tinh mỹ đúc ra, đôi mắt gã tựa như bảo thạch đen hjoàn mỹ nhất. Từng móng tay sánh bằng đao phong bắn ra.
Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà, Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà! Trong lòng Bàn Vân hét điên cuồng, mắt nhìn chằm chằm vào chiến thân huyết mạch Cửu Đầu Xà của Đoạn Phong Bất Nhị, thân thể không kiềm được run run. Người này là ai, tại sao có lực lượng huyết mạch Cửu Đầu Xà? Chẳng phải hắn tên là Bất Nhị sao? Bàn gia không có thế hệ chữ không.
Càn Kình nghe Đoạn Phong Bất Nhị nói dối không chớp mắt, thấy cảnh giác trong mắt Bàn Vân tan biến một nửa, hóa thành hớn hở muốn thử, hoàn toàn tin lời Đoạn Phong Bất Nhị.
- Dược tề... Thần bí dược tề có thể mở ra lực lượng huyết mạch?
Đôi tay Bàn Vân run lẩy bẩy máy móc từng bước một đi hướng Đoạn Phong Bất Nhị, trong mắt chỉ thấy túi da dê chứa đầy nước trong.
- Thần... Thần bí..
Đôi tay Bàn Vân cầm túi nước run bần bật:
- Đây chính là thần bí dược tề trong truyền thuyết?
Càn Kình miễn cưỡng cười. Gần như mọi người đều không thích tiếp xúc với Thần Bí Dược sư, cho rằng là đồ điên. Nhưng khi có cần thì lại mong mỏi những thần bí dược tề có thể độc chết người sẽ đem đến tác dụng.
Thần bí dược tề! Càn Kình thở hắt ra. Con người luôn như vậy, đôi khi dễ dàng có được lại không tin tưởng nó, cố tình tin tưởng thứ nào trải qua muôn vàn khó khăn, gần như mất mạng mới là sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.