Chương 289: Sự khôi phục thần kỳ quỷ dị (2)
Cao Lâu Đại Hạ
15/08/2014
Dùng lời của hắn, mắt các loài khác nhau có sự bài xích mãnh liệt, không cách nào đổi mắt thành công.
Kết quả, tên đại dược sư kia chết trong sự cười nhạo của các dược sư khác. Bởi vì hắn suốt đời cũng không đổi mắt thành công.
Đổi mắt của các loại khác nhau, độ khó kia. . .
Meo meo!
Con mèo kêu lên đau đớn, thân thể co giật mấy cái vẫn không đứng dậy nổi. Hiển nhiên là do bị Âu Lạp Lạp rót thuốc đã điều chế vào. Trong hốc mắt bên phải đã bị bỏ ra, không biết vì sao, trong hốc mắt có từng tia đặc biệt nhỏ. Nhìn kỹ lại không ngờ là huyết quản!
Sao có thể như vậy được? Huyết quản nhỏ như vậy, không ngờ từng sợi huyết quản nối liền với con mắt!
Càn Kình kinh ngạc nhìn Âu Lạp Lạp. Thủ đoạn của dược sư thần bí này quả thật quá mức quỷ dị!
Âu Lạp Lạp bình thường điên điên khùng khùng, hiện tại thần sắc chăm chú không gì sánh được, nhìn chăm chú vào từng sợi huyết quản kia, quan tâm tới chất lỏng màu xanh biếc trong hốc mắt đang phát ra những tiếng xèo xèo. Một làn hơi màu trắng từ trong hốc mắt bay ra. Sau đó hốc mắt không ngừng co lại, cuối cùng khô quắt.
Từng sợi huyết quản rất nhỏ từ trong mắt mọc ra, giống như nắm giữ sinh mệnh, đang khẽ nhúc nhích.
Âu Lạp Lạp đặt con mắt của Kim Tinh Hung Điêu vào một nước thuốc màu đỏ với mùi khó ngửi, lăn qua một vòng, lại đặt nó vào vị trí viền mắt. Không ngờ huyết quản của bên mắt đó toàn bộ dán lên con mắt kia!
Càn Kình nhìn rất rõ ràng, vị trí huyết quản vừa áp vào con mắt giống như hòa tan. Hai bên gắn kết chặt chẽ với nhau, giống như rễ cây đâm sâu vào mặt đất vậy.
Con ngươi đã sớm bất động, không ngờ chuyển động, co lại một chút!
Càn Kình kinh ngạc nhìn cảnh tượng phát sinh trước mắt, tay chân cảm thấy lạnh lẽo. Chuyện này thật sự quá. . .
Ầm!
Thân thể con mèo bỗng nhiên nảy lên một chút. Kim Tinh Hung Điêu vừa được đặt vào hốc mắt đột nhiên lớn lên một chút, sau đó nhanh chóng co lại. Con mắt vừa sáng lên lại trở nên ảm đạm. Một chút máu tươi từ trong hốc mắt chảy ra.
- Ai. . . Thất bại. . .
Âu Lạp Lạp đang thận trọng, thần sắc đột nhiên thư giãn:
- Tuy rằng mèo có thị lực, nhưng thị lực Kim Tinh Hung Điêu bị bài xích. . . Nếu như là cùng một loại sinh vật, nếu như mắt ma mèo u ám, hẳn là có khả năng thành công lớn hơn.
Càn Kình nhìn con mèo từ trên bàn nhảy xuống, tránh những đống bừa bãi trên mặt đất. Thời gian ra khỏi phòng, nó hoàn toàn ngây người. Không ngờ đổi mắt thật sự thành công! Chỉ có điều không kế thừa được thị lực đặc biệt của Kim Tinh Hung Điêu mà thôi. . .
- A! Ta đã hiểu rõ tại sao rồi!
Âu Lạp Lạp vỗ vào đầu:
- Sau khi đổi mắt, hẳn phải dùng vải che mắt lại. Mắt mới sinh không cách nào chịu được dù chỉ một tia sáng. Những tia sáng này đối với đôi mắt mới mà nói chính là thuốc độc đáng sợ nhất.
Càn Kình chợt phát hiện, thuốc thần bí học thật sự vô cùng thần kỳ, cũng vô cùng cường đại! Tuy rằng nó bao hàm vô số khả năng nguy hiểm, không ít khả năng thuốc thần bí không chế tạo được, tính mạng biến mất, nhưng cũng không thể không công nhận sự thần kỳ của nó. Ngay cả mắt cũng có thể đổi!
Đi ra khỏi cửa hàng thuốc thần bí Âu Lạp Lạp, Càn Kình ở cửa hàng thuốc Á Đương Tư xem sách thuốc mấy giờ, nhưng không tập trung lắm.
- Nhà chơi Càn Kình xin chú ý, thời gian chơi của ngài ngày hôm nay đã sắp dùng hết. Mời chuẩn bị rời đi.
Giọng nói quen thuộc của hệ thống vang lên. Càn Kình nhanh chóng mở cột thuộc tính. Thế giới trước mắt trở nên vặn vẹo, miễn cưỡng thấy được số liệu muốn nhìn.
Đấu khí không biết: Thập cửu cấp, độ thuần thục 123854/130000, khí lượng 123854, phẩm chất đấu khí ưu. . .
Càn Kình rời khỏi thế giới vô tận, lẳng lặng nằm ở trên giường, nhớ lại tất cả những điều mới phát sinh trong thế giới vô tận trước đó không lâu. Rèn đại sư! Học đồ Minh văn!
Thời gian hơn mười ngày ngắn ngủi ở trong di tích này, không ngờ mình đã trở thành rèn đại sư, lại còn trở thành minh văn học đồ!
Từ khi huyết mạch thức tỉnh thất bại tới nay, hắn đã sớm mất đi lực khống chế đối với vận mạng của mình. Từ giâu phút cái mũ này rơi xuống đầu, năng lực khống chết vận mạng đã sớm mất đi, đang dần dần, từng chút một trở lại trong tay.
- Quả nhiên không khác mấy với cảm giác của ta.
Càn Kình nhảy xuống mặt đất, vung hai nắm đấm trong không trung, giống như roi da quật không khí:
- Từ số liệu trong thế giới vô tận có thể thấy, đấu khí Hàng Ma cửu chiến đấu của ta quả thực sắp đạt đến đỉnh phong. Chỉ có điều càng gần đến đỉnh phong, càng cảm giác đấu khí khó có thể thăng cấp. Dường như có tảng đá rất nặng, đè xuống. . . Nếu không phải mấy ngày nay liều mạng bạo phát chiến đấu, có thể đấu khí còn không được hùng hậu như vậy.
Lại thêm mười ngày nữa, trong di tích này yên tĩnh, thời gian bao giờ cũng trôi qua rất nhanh.
Càn Kình lại rời khỏi thế giới vô tận, ngồi ở đầu giường hồi tưởng lại mười ngày từ khi trở thành học đồ phù văn. Hắn học được kiến thức lớn hơn nhiều so với mấy năm học ở học viện chiến sĩ.
Phù văn ở trong mắt rất nhiều phù văn sư chính là vô số ma pháp trận biến hóa không ngừng, hơn nữa nguyên liệu tương tự với hình thành minh văn.
Ở chỗ của A Khắc Nạp Thập, Càn Kình lại gặp được một cách phân loại khác. Bất luận là ma pháp trận phức tạp tới mức nào, vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi hai mươi bốn chữ cái.
A Khắc Nạp Thập gọi là chữ văn minh Lỗ Nạp, tổng cộng chia làm ba tổ. Mỗi tổ văn tự có tám chữ mẫu. Mỗi chữ cái đều có hàm nghĩa riêng, lại được gọi là tám chữ Phất Lôi, tám chữ Hắc Tạp Nhĩ, và tám chữ Đề Ngõa Tư.
Bất kỳ phù văn ma pháp trận phức tạp như thế nào đi nữa, cho tới bây giờ căn bản không thoát khỏi hai mươi bốn chữ này.
Hai mươi bốn chữ, Càn Kình dùng mười ngày, vẫn không thể nhớ được hết, chỉ miễn cưỡng nhớ được tám chữ Phất Lôi. Về phần hiểu rõ hàm nghĩa trong đó, cùng với thành thạo vận dụng tổ hợp lại căn bản không cách nào làm được. Hắn chỉ miễn cưỡng có thể sử dụng được một chữ.
Phỉ Phất: Lực và sức sinh sản, cường hóa, biến đổi. Đại biểu thần thoại: Do băng và lửa mà sáng tạo ra thế giới nguyên sơ.
Một phù văn đại biểu cho nhiều loại hàm nghĩa, thậm chí có thể tạo ra uy lực thần thoại!
Càn Kình cẩn thận cảm ngộ cách thức sử dụng các hàm nghĩa bao hàm trong Phỉ Phất. Chỉ riêng một chữ này, nó có thể mang đến biến hóa, tự mình sinh ra ma pháp trận nhiều tới mức có thể hù chết người.
- Chiến hữu. . .
Giọng nói của Đoạn Phong Bất Nhị vang lên. Đồng thời, cánh cửa phòng Càn Kình bị đẩy mạnh về phía sau. Then cửa chấn động, bụi bay lên. Lực va chạm mạnh mẽ cho thấy chiến sĩ trọng thương vài ngày trước đó, hôm nay đã hoàn toàn khôi phục.
Cửa phòng Càn Kình mở ra, đầu tiên là ngửi thấy mùi thuốc lá. Sau đó hắn liền thấy Đoạn Phong Bất Nhị ngậm điếu thuốc lá đã được châm lửa, không cần bất kỳ lời mời nào, tiêu sái đo vào gian phòng, đặt mông ngồi lên chiếc ghế, vừa cười vừa nói:
- Lần bị thương này đúng là buôn bán có lời, kiếm không ít lợi.
Phần Đồ Cuồng Ca trầm mặc đi vào phòng khẽ gật đầu, vẻ mặt rất đồng ý:
- Đấu mạch dường như cứng rắn hơn so với trước đây.
Kết quả, tên đại dược sư kia chết trong sự cười nhạo của các dược sư khác. Bởi vì hắn suốt đời cũng không đổi mắt thành công.
Đổi mắt của các loại khác nhau, độ khó kia. . .
Meo meo!
Con mèo kêu lên đau đớn, thân thể co giật mấy cái vẫn không đứng dậy nổi. Hiển nhiên là do bị Âu Lạp Lạp rót thuốc đã điều chế vào. Trong hốc mắt bên phải đã bị bỏ ra, không biết vì sao, trong hốc mắt có từng tia đặc biệt nhỏ. Nhìn kỹ lại không ngờ là huyết quản!
Sao có thể như vậy được? Huyết quản nhỏ như vậy, không ngờ từng sợi huyết quản nối liền với con mắt!
Càn Kình kinh ngạc nhìn Âu Lạp Lạp. Thủ đoạn của dược sư thần bí này quả thật quá mức quỷ dị!
Âu Lạp Lạp bình thường điên điên khùng khùng, hiện tại thần sắc chăm chú không gì sánh được, nhìn chăm chú vào từng sợi huyết quản kia, quan tâm tới chất lỏng màu xanh biếc trong hốc mắt đang phát ra những tiếng xèo xèo. Một làn hơi màu trắng từ trong hốc mắt bay ra. Sau đó hốc mắt không ngừng co lại, cuối cùng khô quắt.
Từng sợi huyết quản rất nhỏ từ trong mắt mọc ra, giống như nắm giữ sinh mệnh, đang khẽ nhúc nhích.
Âu Lạp Lạp đặt con mắt của Kim Tinh Hung Điêu vào một nước thuốc màu đỏ với mùi khó ngửi, lăn qua một vòng, lại đặt nó vào vị trí viền mắt. Không ngờ huyết quản của bên mắt đó toàn bộ dán lên con mắt kia!
Càn Kình nhìn rất rõ ràng, vị trí huyết quản vừa áp vào con mắt giống như hòa tan. Hai bên gắn kết chặt chẽ với nhau, giống như rễ cây đâm sâu vào mặt đất vậy.
Con ngươi đã sớm bất động, không ngờ chuyển động, co lại một chút!
Càn Kình kinh ngạc nhìn cảnh tượng phát sinh trước mắt, tay chân cảm thấy lạnh lẽo. Chuyện này thật sự quá. . .
Ầm!
Thân thể con mèo bỗng nhiên nảy lên một chút. Kim Tinh Hung Điêu vừa được đặt vào hốc mắt đột nhiên lớn lên một chút, sau đó nhanh chóng co lại. Con mắt vừa sáng lên lại trở nên ảm đạm. Một chút máu tươi từ trong hốc mắt chảy ra.
- Ai. . . Thất bại. . .
Âu Lạp Lạp đang thận trọng, thần sắc đột nhiên thư giãn:
- Tuy rằng mèo có thị lực, nhưng thị lực Kim Tinh Hung Điêu bị bài xích. . . Nếu như là cùng một loại sinh vật, nếu như mắt ma mèo u ám, hẳn là có khả năng thành công lớn hơn.
Càn Kình nhìn con mèo từ trên bàn nhảy xuống, tránh những đống bừa bãi trên mặt đất. Thời gian ra khỏi phòng, nó hoàn toàn ngây người. Không ngờ đổi mắt thật sự thành công! Chỉ có điều không kế thừa được thị lực đặc biệt của Kim Tinh Hung Điêu mà thôi. . .
- A! Ta đã hiểu rõ tại sao rồi!
Âu Lạp Lạp vỗ vào đầu:
- Sau khi đổi mắt, hẳn phải dùng vải che mắt lại. Mắt mới sinh không cách nào chịu được dù chỉ một tia sáng. Những tia sáng này đối với đôi mắt mới mà nói chính là thuốc độc đáng sợ nhất.
Càn Kình chợt phát hiện, thuốc thần bí học thật sự vô cùng thần kỳ, cũng vô cùng cường đại! Tuy rằng nó bao hàm vô số khả năng nguy hiểm, không ít khả năng thuốc thần bí không chế tạo được, tính mạng biến mất, nhưng cũng không thể không công nhận sự thần kỳ của nó. Ngay cả mắt cũng có thể đổi!
Đi ra khỏi cửa hàng thuốc thần bí Âu Lạp Lạp, Càn Kình ở cửa hàng thuốc Á Đương Tư xem sách thuốc mấy giờ, nhưng không tập trung lắm.
- Nhà chơi Càn Kình xin chú ý, thời gian chơi của ngài ngày hôm nay đã sắp dùng hết. Mời chuẩn bị rời đi.
Giọng nói quen thuộc của hệ thống vang lên. Càn Kình nhanh chóng mở cột thuộc tính. Thế giới trước mắt trở nên vặn vẹo, miễn cưỡng thấy được số liệu muốn nhìn.
Đấu khí không biết: Thập cửu cấp, độ thuần thục 123854/130000, khí lượng 123854, phẩm chất đấu khí ưu. . .
Càn Kình rời khỏi thế giới vô tận, lẳng lặng nằm ở trên giường, nhớ lại tất cả những điều mới phát sinh trong thế giới vô tận trước đó không lâu. Rèn đại sư! Học đồ Minh văn!
Thời gian hơn mười ngày ngắn ngủi ở trong di tích này, không ngờ mình đã trở thành rèn đại sư, lại còn trở thành minh văn học đồ!
Từ khi huyết mạch thức tỉnh thất bại tới nay, hắn đã sớm mất đi lực khống chế đối với vận mạng của mình. Từ giâu phút cái mũ này rơi xuống đầu, năng lực khống chết vận mạng đã sớm mất đi, đang dần dần, từng chút một trở lại trong tay.
- Quả nhiên không khác mấy với cảm giác của ta.
Càn Kình nhảy xuống mặt đất, vung hai nắm đấm trong không trung, giống như roi da quật không khí:
- Từ số liệu trong thế giới vô tận có thể thấy, đấu khí Hàng Ma cửu chiến đấu của ta quả thực sắp đạt đến đỉnh phong. Chỉ có điều càng gần đến đỉnh phong, càng cảm giác đấu khí khó có thể thăng cấp. Dường như có tảng đá rất nặng, đè xuống. . . Nếu không phải mấy ngày nay liều mạng bạo phát chiến đấu, có thể đấu khí còn không được hùng hậu như vậy.
Lại thêm mười ngày nữa, trong di tích này yên tĩnh, thời gian bao giờ cũng trôi qua rất nhanh.
Càn Kình lại rời khỏi thế giới vô tận, ngồi ở đầu giường hồi tưởng lại mười ngày từ khi trở thành học đồ phù văn. Hắn học được kiến thức lớn hơn nhiều so với mấy năm học ở học viện chiến sĩ.
Phù văn ở trong mắt rất nhiều phù văn sư chính là vô số ma pháp trận biến hóa không ngừng, hơn nữa nguyên liệu tương tự với hình thành minh văn.
Ở chỗ của A Khắc Nạp Thập, Càn Kình lại gặp được một cách phân loại khác. Bất luận là ma pháp trận phức tạp tới mức nào, vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi hai mươi bốn chữ cái.
A Khắc Nạp Thập gọi là chữ văn minh Lỗ Nạp, tổng cộng chia làm ba tổ. Mỗi tổ văn tự có tám chữ mẫu. Mỗi chữ cái đều có hàm nghĩa riêng, lại được gọi là tám chữ Phất Lôi, tám chữ Hắc Tạp Nhĩ, và tám chữ Đề Ngõa Tư.
Bất kỳ phù văn ma pháp trận phức tạp như thế nào đi nữa, cho tới bây giờ căn bản không thoát khỏi hai mươi bốn chữ này.
Hai mươi bốn chữ, Càn Kình dùng mười ngày, vẫn không thể nhớ được hết, chỉ miễn cưỡng nhớ được tám chữ Phất Lôi. Về phần hiểu rõ hàm nghĩa trong đó, cùng với thành thạo vận dụng tổ hợp lại căn bản không cách nào làm được. Hắn chỉ miễn cưỡng có thể sử dụng được một chữ.
Phỉ Phất: Lực và sức sinh sản, cường hóa, biến đổi. Đại biểu thần thoại: Do băng và lửa mà sáng tạo ra thế giới nguyên sơ.
Một phù văn đại biểu cho nhiều loại hàm nghĩa, thậm chí có thể tạo ra uy lực thần thoại!
Càn Kình cẩn thận cảm ngộ cách thức sử dụng các hàm nghĩa bao hàm trong Phỉ Phất. Chỉ riêng một chữ này, nó có thể mang đến biến hóa, tự mình sinh ra ma pháp trận nhiều tới mức có thể hù chết người.
- Chiến hữu. . .
Giọng nói của Đoạn Phong Bất Nhị vang lên. Đồng thời, cánh cửa phòng Càn Kình bị đẩy mạnh về phía sau. Then cửa chấn động, bụi bay lên. Lực va chạm mạnh mẽ cho thấy chiến sĩ trọng thương vài ngày trước đó, hôm nay đã hoàn toàn khôi phục.
Cửa phòng Càn Kình mở ra, đầu tiên là ngửi thấy mùi thuốc lá. Sau đó hắn liền thấy Đoạn Phong Bất Nhị ngậm điếu thuốc lá đã được châm lửa, không cần bất kỳ lời mời nào, tiêu sái đo vào gian phòng, đặt mông ngồi lên chiếc ghế, vừa cười vừa nói:
- Lần bị thương này đúng là buôn bán có lời, kiếm không ít lợi.
Phần Đồ Cuồng Ca trầm mặc đi vào phòng khẽ gật đầu, vẻ mặt rất đồng ý:
- Đấu mạch dường như cứng rắn hơn so với trước đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.