Chương 141: Thuốc thần bí
Cao Lâu Đại Hạ
25/07/2014
- Là do ta đã từ bỏ chính mình trước sao? Người thanh niên này có quá khứ thế nào vậy? Hắn chỉ mới bấy nhiêu tuôi, sao có thể nói ra những lời như vậy được?
…
Sáng sớm, trong thôn trang lộ ra hơi thở của cuộc sống. Càn Kình vẫn chưa đến trước cửa hàng rèn của Bố Lai Khắc, chợt nghe được tiếng huyên náo trong tiểu viện trước nay vẫn vô cùng yên tĩnh vọng ra.
- Bố Lai Khắc, tiểu tử kia còn chưa chế tạo ra vũ khí của mình sao? Ngươi không phải vì muốn giữ đồ đệ lại cho riêng mình, nên giở thủ đoạn với chúng ta chứ?
- Ta thấy chắc là thế rồi. Chắc chắn là ngươi không muốn chia phần đồ đệ này cho chúng ta, cho nên mới cố ý không cho hắn rèn vũ khí.tu n gh oan h.vn
Giọng nam nói thô lỗ kết hợp với giọng nữ cao khiến cửa hàng rèn Bố Lai Khắc biến thành một cái chợ.
Càn Kình còn nhớ rõ hai giọng nói không tính là quá mức quen thuộc này. Một người chính là dược sư Á Đương Tư, thân hình cường tráng như con gấu, râu quai nón mập mạp, cùng với nữ trung niên dược sư thần bí Âu Lạp Lạp.
Đẩy cánh cửa viện đang khép hờ, cánh cửa kia lập tức phát ra tiếng kẽo kẹt, thu hút sự chú ý của hai dược sư đang nói chuyện với Bố Lai Khắc.
- Tiểu tử! Ngươi rốt cuộc đã tới!
Á Đương Tư với thân hình cường tráng bước đi như bay. Thoáng chốc, mấy người đã nhanh chóng đi đến trước mặt Càn Kình. Mu bàn tay có không ít lông tơ vỗ vai hắn:
- Đi! Đi! Đi! Ngày hôm nay, đi với ta học nghề thuốc vĩ đại trước đã...
Âu Lạp Lạp cũng không tiếp tục chặn lối đi của Bố Lai Khắc, bước nhanh như chớp chạy tới cửa, đẩy Á Đương Tư đang chặn đường Càn Kình nói:
- Thuốc vĩ đại chỗ nào chứ? Thuốc thần bí mới thực sự vĩ đại nhất! Muốn học, tất nhiên phải học cái vĩ đại nhất!
Á Đương Tư trợn trừng đôi mắt giống như chuông đồng, lợi dụng ưu thế thân thể cao lớn, chèn ép. Hắn nhìn về phía Âu Lạp Lạp:
- Loại thuốc độc của nàng giết người nhiều hơn cứu người, sao có thể tính là vĩ đại? Ngày hôm nay học thuốc trước đã!
- Dừng!
Âu Lạp Lạp bỗng nhiên ưỡn thẳng lưng. Lúc này Càn Kình mới phát hiện vị dược sư thần bí này lại có vóc dáng nói không nên lời. Một thân thể không tính là cao gầy, nhưng dáng người lồi lõm rõ ràng:tu n gh oan h.vn
- Thuốc của ngươi tốt, bị bệnh bình thường, dùng nhiều thuốc như vậy cũng không thấy khỏe lên, nhưng thật ra để người bệnh xem thuốc thay cơm ăn cũng no.
- Ngươi...
- Tất cả im miệng cho ta.
Bố Lai Khắc đưa tẩu thuốc vào giữa hai người đang khắc khẩu, nhất thời khiến hai bên, mắt gần như muốn phóng ra tia lửa tách ra.
- Mười hai tiếng sau, hắn sẽ đi tới phòng thuốc thần bí trước. Ba giờ sau đó sẽ đi tới phòng thuốc.
Bố Lai Khắc phất phất tay, nói với hai người vừa không coi ai ra gì:
- Các ngươi hiện tại có thể đi.
Hai dược sư ở hai lĩnh vực khác nhau, ngơ ngác nhìn nhau, lại nhìn cái búa rèn sắt nặng nghìn cân trong cái tay còn lại của Bố Lai Khắc một chút. Cuối cùng, tia hy vọng phản đối trong con ngươi cũng biến mất.
- Được...
Hai người hữu khí vô lực hàm hồ đáp ứng một tiếng, lưu luyến nhìn Càn Kình, sau đó bước ra khỏi sân của cửa hàng rèn.
Càn Kình nhân cơ hội cẩn thân quan sát lão thợ rèn Bố Lai Khắc. Hai vị dược sư kia dù sao cũng là chiến sĩ Hàng Ma, không ngờ ngay cả ý niệm phản kháng đối với lão thợ rèn này cũng không. Sợ rằng không phải chỉ vì hắn có uy vọng cao? Rất có thể lão thợ rèn này không chỉ rèn sắt, nếu thật sự động thủ đánh nhau, cũng vẫn uy lực hơn người?
- Tiếp tục làm chuyện lần trước mười tiếng.
Bố Lai Khắc lại trở về phía sau góc cửa, thân thể co lại cầm điếu thuốc hút, khiến người ta rất khó liên tưởng giữa hắn và nhân vật lợi hại:
- Hai giờ sau, ngươi đi đọc sách đi.
Càn Kình cười ngây ngô đi về phía bên cạnh lò rèn sắt. Quả nhiên suy nghĩ của mình vẫn không vượt qua được Bố Lai Khắc. Khi còn bé, trong cuộc sống quản lý thư viện cho Càn gia, đã hình thành thói quen, cũng thích đọc sách. Một phòng sách chuyên về rèn như vậy không đi xem nhiều một chút, chung quy sẽ cảm giác giống như mấy trăm con khỉ đang cào loạn ở trong người.
Càn Kình hít sâu một hơi, vận chuyển đấu khí trong một trăm lẻ tám đấu khiếu xoay tròn lến tới cực hạn một phút sáu mươi vòng! Hắn cầm búa rèn sắt trong tay bỗng nhiên dùng sức, chân phải hơi nâng lên, đạp mạnh xuống! Than hồng trong lò lửa được thiêu đốt, đồng loạt chấn động. Lực lượng Vạn Ảnh đã chuyển Càn Kình tới một vị trí khác!
Lúc này, mắt Bố Lai Khắc hơi hé mở chợt sáng rực lên. Thuốc trong tẩu đã được đốt hết nửa, giờ phút này cũng chợt nóng lên, phóng ra ánh sáng đỏ rực.
Búa thứ hai trong mười tám búa thăng phong liên tục nện xuống phôi sắt, ép ra những tia lửa đỏ rực rỡ, mượn lực phản chấn lại sử dụng Vạn Ảnh di chuyển tới vị trí tiếp sau.
- Dừng lại!
Bố Lai Khắc khoát tay nói:
- Không được sử dụng đấu khí của ngươi, cũng không thể sử dụng phương pháp hít thở rèn sắt. Khi nào tiêu hao hết thể lực mới có thể sử dụng...
Ầm...
Mất đi sự trợ giúp của đấu khí, thân thể cường tráng của Càn Kình vẫn không cách nào thực sự hoàn thành được di chuyển Vạn ảnh, thân thể nặng nề ngã xuống đất.
- Không cần đấu khí thật sự có thể làm được sao?
Càn Kình lắc đầu có chút hoài nghi thở dài. Hắn nghĩ tới lúc Bố Lai Khắc thực hiện Vạn ảnh, quả thực không cảm giác được hắn sử dụng đấu khí, hoặc là sự trợ giúp của phương pháp hít thở rèn sắt.
- Người có thể làm được, ta cũng có thể làm được.
Càn Kình phủi vết bụi bẩn dính vào khi ngã xuống, đứng lên:
- Cùng lắm thì lại ngã vài lần mà thôi.
Ầm... Ầm... Ầm... Ầm...
Trong cái sân nho nhỏ của cửa hàng rèn, bụi bay lên càng ngày càng nhiều. Tuy rằng Thạch thân bảo đảm thân thể không cảm giác đau đớn khi va chạm, nhưng vẫn không cách nào loại bỏ được cảm giác tê dại do mệt nhọc mang tới. Không biết từ khi nào, mồ hôi đã ướt đẫm y phục.
Bố Lai Khắc nửa như đang ngủ, lại nửa như còn thức, dựa vào trước cửa, trong con ngươi lóe ra sự thỏa mãn đặc biệt. Tốc độ tiến bộ không quan trọng, thực sự quan trọng chính là sự kiên trì.
Mười giờ...
Càn Kình nằm dang tay dang chân trên mặt đất, thở hổn hển, ánh mắt bội phục nhìn về phía đại thúc Bố Lai Khắc cách đó không xa. Bất luận thực lực của chính mình thăng cấp thế nào, đại thúc thợ rèn này huấn luyện, chung quy vẫn có thể ép ra chút lực lượng đấu khí, cùng với phương pháp hít thở rèn sắt cuối cùng trong cơ thể mình.
Nghỉ ngơi một hồi, Càn Kình thất tha thất thểu đi tới suối nước nóng, để khôi phục lại sức khỏe. Tuy rằng có đấu khí Hàng Ma tam chiến và phương pháp hít thở rèn sắt, lực lượng vẫn không cách nào khôi phục được. Man lực của thân thể và tinh thần mệt nhọc lại khôi phục tới trạng thái đỉnh phong.
Sách! Sách!
Càn Kình bước nhanh vào trong gian nhà tranh nhỏ, chứa đầy sách về cách rèn sắt, giống như đói khát liếc nhìn những phân tích cơ bản về phương pháp rèn của Bố Lai Khắc
Bất luận là ngành học nào, không phải chỉ có thực tiễn là đủ. Tương tự, đối với nó, tri thức lý luận cũng không thể thiếu được.
…
Sáng sớm, trong thôn trang lộ ra hơi thở của cuộc sống. Càn Kình vẫn chưa đến trước cửa hàng rèn của Bố Lai Khắc, chợt nghe được tiếng huyên náo trong tiểu viện trước nay vẫn vô cùng yên tĩnh vọng ra.
- Bố Lai Khắc, tiểu tử kia còn chưa chế tạo ra vũ khí của mình sao? Ngươi không phải vì muốn giữ đồ đệ lại cho riêng mình, nên giở thủ đoạn với chúng ta chứ?
- Ta thấy chắc là thế rồi. Chắc chắn là ngươi không muốn chia phần đồ đệ này cho chúng ta, cho nên mới cố ý không cho hắn rèn vũ khí.tu n gh oan h.vn
Giọng nam nói thô lỗ kết hợp với giọng nữ cao khiến cửa hàng rèn Bố Lai Khắc biến thành một cái chợ.
Càn Kình còn nhớ rõ hai giọng nói không tính là quá mức quen thuộc này. Một người chính là dược sư Á Đương Tư, thân hình cường tráng như con gấu, râu quai nón mập mạp, cùng với nữ trung niên dược sư thần bí Âu Lạp Lạp.
Đẩy cánh cửa viện đang khép hờ, cánh cửa kia lập tức phát ra tiếng kẽo kẹt, thu hút sự chú ý của hai dược sư đang nói chuyện với Bố Lai Khắc.
- Tiểu tử! Ngươi rốt cuộc đã tới!
Á Đương Tư với thân hình cường tráng bước đi như bay. Thoáng chốc, mấy người đã nhanh chóng đi đến trước mặt Càn Kình. Mu bàn tay có không ít lông tơ vỗ vai hắn:
- Đi! Đi! Đi! Ngày hôm nay, đi với ta học nghề thuốc vĩ đại trước đã...
Âu Lạp Lạp cũng không tiếp tục chặn lối đi của Bố Lai Khắc, bước nhanh như chớp chạy tới cửa, đẩy Á Đương Tư đang chặn đường Càn Kình nói:
- Thuốc vĩ đại chỗ nào chứ? Thuốc thần bí mới thực sự vĩ đại nhất! Muốn học, tất nhiên phải học cái vĩ đại nhất!
Á Đương Tư trợn trừng đôi mắt giống như chuông đồng, lợi dụng ưu thế thân thể cao lớn, chèn ép. Hắn nhìn về phía Âu Lạp Lạp:
- Loại thuốc độc của nàng giết người nhiều hơn cứu người, sao có thể tính là vĩ đại? Ngày hôm nay học thuốc trước đã!
- Dừng!
Âu Lạp Lạp bỗng nhiên ưỡn thẳng lưng. Lúc này Càn Kình mới phát hiện vị dược sư thần bí này lại có vóc dáng nói không nên lời. Một thân thể không tính là cao gầy, nhưng dáng người lồi lõm rõ ràng:tu n gh oan h.vn
- Thuốc của ngươi tốt, bị bệnh bình thường, dùng nhiều thuốc như vậy cũng không thấy khỏe lên, nhưng thật ra để người bệnh xem thuốc thay cơm ăn cũng no.
- Ngươi...
- Tất cả im miệng cho ta.
Bố Lai Khắc đưa tẩu thuốc vào giữa hai người đang khắc khẩu, nhất thời khiến hai bên, mắt gần như muốn phóng ra tia lửa tách ra.
- Mười hai tiếng sau, hắn sẽ đi tới phòng thuốc thần bí trước. Ba giờ sau đó sẽ đi tới phòng thuốc.
Bố Lai Khắc phất phất tay, nói với hai người vừa không coi ai ra gì:
- Các ngươi hiện tại có thể đi.
Hai dược sư ở hai lĩnh vực khác nhau, ngơ ngác nhìn nhau, lại nhìn cái búa rèn sắt nặng nghìn cân trong cái tay còn lại của Bố Lai Khắc một chút. Cuối cùng, tia hy vọng phản đối trong con ngươi cũng biến mất.
- Được...
Hai người hữu khí vô lực hàm hồ đáp ứng một tiếng, lưu luyến nhìn Càn Kình, sau đó bước ra khỏi sân của cửa hàng rèn.
Càn Kình nhân cơ hội cẩn thân quan sát lão thợ rèn Bố Lai Khắc. Hai vị dược sư kia dù sao cũng là chiến sĩ Hàng Ma, không ngờ ngay cả ý niệm phản kháng đối với lão thợ rèn này cũng không. Sợ rằng không phải chỉ vì hắn có uy vọng cao? Rất có thể lão thợ rèn này không chỉ rèn sắt, nếu thật sự động thủ đánh nhau, cũng vẫn uy lực hơn người?
- Tiếp tục làm chuyện lần trước mười tiếng.
Bố Lai Khắc lại trở về phía sau góc cửa, thân thể co lại cầm điếu thuốc hút, khiến người ta rất khó liên tưởng giữa hắn và nhân vật lợi hại:
- Hai giờ sau, ngươi đi đọc sách đi.
Càn Kình cười ngây ngô đi về phía bên cạnh lò rèn sắt. Quả nhiên suy nghĩ của mình vẫn không vượt qua được Bố Lai Khắc. Khi còn bé, trong cuộc sống quản lý thư viện cho Càn gia, đã hình thành thói quen, cũng thích đọc sách. Một phòng sách chuyên về rèn như vậy không đi xem nhiều một chút, chung quy sẽ cảm giác giống như mấy trăm con khỉ đang cào loạn ở trong người.
Càn Kình hít sâu một hơi, vận chuyển đấu khí trong một trăm lẻ tám đấu khiếu xoay tròn lến tới cực hạn một phút sáu mươi vòng! Hắn cầm búa rèn sắt trong tay bỗng nhiên dùng sức, chân phải hơi nâng lên, đạp mạnh xuống! Than hồng trong lò lửa được thiêu đốt, đồng loạt chấn động. Lực lượng Vạn Ảnh đã chuyển Càn Kình tới một vị trí khác!
Lúc này, mắt Bố Lai Khắc hơi hé mở chợt sáng rực lên. Thuốc trong tẩu đã được đốt hết nửa, giờ phút này cũng chợt nóng lên, phóng ra ánh sáng đỏ rực.
Búa thứ hai trong mười tám búa thăng phong liên tục nện xuống phôi sắt, ép ra những tia lửa đỏ rực rỡ, mượn lực phản chấn lại sử dụng Vạn Ảnh di chuyển tới vị trí tiếp sau.
- Dừng lại!
Bố Lai Khắc khoát tay nói:
- Không được sử dụng đấu khí của ngươi, cũng không thể sử dụng phương pháp hít thở rèn sắt. Khi nào tiêu hao hết thể lực mới có thể sử dụng...
Ầm...
Mất đi sự trợ giúp của đấu khí, thân thể cường tráng của Càn Kình vẫn không cách nào thực sự hoàn thành được di chuyển Vạn ảnh, thân thể nặng nề ngã xuống đất.
- Không cần đấu khí thật sự có thể làm được sao?
Càn Kình lắc đầu có chút hoài nghi thở dài. Hắn nghĩ tới lúc Bố Lai Khắc thực hiện Vạn ảnh, quả thực không cảm giác được hắn sử dụng đấu khí, hoặc là sự trợ giúp của phương pháp hít thở rèn sắt.
- Người có thể làm được, ta cũng có thể làm được.
Càn Kình phủi vết bụi bẩn dính vào khi ngã xuống, đứng lên:
- Cùng lắm thì lại ngã vài lần mà thôi.
Ầm... Ầm... Ầm... Ầm...
Trong cái sân nho nhỏ của cửa hàng rèn, bụi bay lên càng ngày càng nhiều. Tuy rằng Thạch thân bảo đảm thân thể không cảm giác đau đớn khi va chạm, nhưng vẫn không cách nào loại bỏ được cảm giác tê dại do mệt nhọc mang tới. Không biết từ khi nào, mồ hôi đã ướt đẫm y phục.
Bố Lai Khắc nửa như đang ngủ, lại nửa như còn thức, dựa vào trước cửa, trong con ngươi lóe ra sự thỏa mãn đặc biệt. Tốc độ tiến bộ không quan trọng, thực sự quan trọng chính là sự kiên trì.
Mười giờ...
Càn Kình nằm dang tay dang chân trên mặt đất, thở hổn hển, ánh mắt bội phục nhìn về phía đại thúc Bố Lai Khắc cách đó không xa. Bất luận thực lực của chính mình thăng cấp thế nào, đại thúc thợ rèn này huấn luyện, chung quy vẫn có thể ép ra chút lực lượng đấu khí, cùng với phương pháp hít thở rèn sắt cuối cùng trong cơ thể mình.
Nghỉ ngơi một hồi, Càn Kình thất tha thất thểu đi tới suối nước nóng, để khôi phục lại sức khỏe. Tuy rằng có đấu khí Hàng Ma tam chiến và phương pháp hít thở rèn sắt, lực lượng vẫn không cách nào khôi phục được. Man lực của thân thể và tinh thần mệt nhọc lại khôi phục tới trạng thái đỉnh phong.
Sách! Sách!
Càn Kình bước nhanh vào trong gian nhà tranh nhỏ, chứa đầy sách về cách rèn sắt, giống như đói khát liếc nhìn những phân tích cơ bản về phương pháp rèn của Bố Lai Khắc
Bất luận là ngành học nào, không phải chỉ có thực tiễn là đủ. Tương tự, đối với nó, tri thức lý luận cũng không thể thiếu được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.