Chương 194: Tử thi.. có thân phận và mặt mũi nhất
Cao Lâu Đại Hạ
26/07/2014
Thành chủ Tát Bác Ni mặc trang phục chiến sĩ màu đen, thắt lưng treo bội kiếm, không hề có người nào thông báo, đã đi vào sân.
Lý Quân Thổ thấy Tát Bác Ni tiến vào viện cũng không thông báo, hơn nữa bên hông còn đeo cả bảo kiếm thành chủ, có thể nói đây là trang phục chỉ trong trường hợp dự họp long trọng nhất mới có thể mặc. Ngày hôm nay thành chủ đã cho Càn Kình đủ mặt mũi. Trong lòng hắn càng hận Tát Bác Ni muốn chết. Lúc đó cũng không chịu đánh tiếng nói trước với mình.
Tất cả mọi người đang xì xào bàn tán, chợt ngừng lại. Mỗi người đều giật mình, chăm chú nhìn vào thành chủ Áo Khắc Lan, nhìn hắn mang sắc mặt trầm lắng buồn bã đi tới trước quan tài của La Lâm cung kính cúi đầu chào, lại nhẹ giọng an ủi La Thanh Thanh vài câu.
Trong nháy mắt, không ít người cảm giác lúc trước mình hành lễ với La Lâm vẫn quá nhẹ. Thành chủ đại nhân còn phải khom lưng cung kính cúi đầu hành lễ. Không ngờ trước đó mình chỉ hành lễ ngang hàng. Thậm chí mức độ khom lưng còn không bằng thành chủ!
Mọi người đều cho rằng đây chỉ là người quen của thành Áo Khắc Lan. Nhưng vừa nhìn thấy thành chủ Tát Bác Ni Tư làm ra hành động như vậy, đã biết trong thời gian tiếp theo, sợ rằng trong thành Áo Khắc Lan, không ai có thể bằng được La gia.
Tuy rằng La gia chỉ còn lại có một nữ hài mồ côi, lại không có bất kỳ người nào dám xem thường nữ hài mồ hôi này của La gia. Ngay cả thành chủ Tát Bác Ni Tư cũng phải đích thân đến cung kính cúi đầu nói chuyện với nàng.
Lôi Địch vỗ vào vai Càn Kình, cũng học theo Tát Bác Ni tiến lên cúi đầu bái tế La Lâm. Lần này mức độ khom lưng lớn hơn rất nhiều. Thành ý lại không bằng lần trước.
Càn Kình biết, lần này Lôi Địch làm vậy là cho người xung quanh nhìn. Những người đó sẽ không thấy người cung kính cúi đầu có bao nhiêu thành ý, chỉ thấy người cung kính cúi đầu có thân phận gì, mức độ cung kính cúi đầu khom lưng của người đó thế nào.
Ánh mắt của mọi người trong sân nhìn về phía La Thanh Thanh lại biến đổi. Quyền lực của Lôi Địch ở thành Áo Khắc Lan không so sánh được với Tát Bác Ni, nhưng lại là người kiêu ngạo và thanh cao vượt xa so với thành chủ. Trước đây trong thành thị không phải không có đại hộ có người chết. Thành chủ Áo Khắc Lan cũng từng tham gia. Chỉ co điều từ trước tới nay, người bảo vệ thành thị lại chưa từng tham gia.
Lúc này đây, người bảo vệ thành thị không chỉ xuất hiện, hơn nữa cũng cung kính cúi đầu trước quan tài của La Lâm! Hai lần vinh quang!
Khi La Lâm còn sống, không được vinh quang, nhưng sau khi chết, trong lúc nhất thời trở thành tử thi có… thân phận và mặt mũi nhất tại Áo Khắc Lan.
Tất cả mọi người bắt đầu lo lắng, đợi sau khi lễ tang lần này kết thúc, nhất định phải chuẩn bị thật tốt một phần quà tặng, tìm đến nữ hài mồ côi của La gia trò chuyện một chút. Tại thành Áo Khắc Lan, nàng có hai người mạnh nhất bảo bọc, sau này buôn bán nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều.
Còn có người đang suy nghĩ, có nên đợi sau khi lễ tang chấm dứt, tìm người tới cửa cầu hôn La Thanh Thanh hay không? Nếu như cưới được nữ nhân này về, sau này lấy được không chỉ là gia sản khổng lồ của La gia, đồng thời có thể được hai người có thân phận cao nhất trong thành thị chiếu cố.
Chỉ có đám người thương hội kia thỉnh thoảng liếc trộm nhìn Càn Kình, trong ánh mắt ngoại trừ e ngại ra, còn có mờ mịt và nghi hoặc. Chiến sĩ này chưa tới mười chín tuổi, không ngờ chém chết Cách Lan đã trở thành chiến sĩ Hàng Ma năm năm? Lại đánh chết chiến sĩ huyết mạch Lôi Báo Khải Kỳ?
Không người nào dám tiến lên thử xem mức độ chân thật trong lời nói của tướng quân Trương Mộc Bạch. Người có thể rất tùy ý nói chuyện phiếm với Lôi Địch, đồng thời không chút câu nệ nói chuyện trời đất với thành chủ Tát Bác Ni Tư, nếu như không phải có chiến lực siêu cường, chính là thế lực sau lưng rất lớn, nếu không chính là người điên.
Ba loại người này, bất luận là loại nào, các thành viên của thương hội đều không muốn trêu chọc. Chỉ cần có thể kiếm tiền như vậy là đủ rồi, cần gì phải để ý tới những chuyện khác?
La Đức tới. Phía sau còn dẫn theo Đạt Khắc cùng với rất nhiều học viên chiến sĩ năm thứ ba, là bạn học của La mập. Tất cả mọi người cùng xuất hiện ở trong linh đường.
Càn Kình biết La Đức nhất định sẽ tới. Vị lão sư này đã từng là chiến sĩ, luôn đặc biệt quan tâm, yêu thương mỗi học sinh. La mập chết, hắn không đủ lực lượng đi điều tra đã cảm thấy rất tội lỗi. Nhưng lễ tang của La mập, hắn nhất định sẽ tới tham gia.
La Đức đứng ở cửa viện, hơi sửng sốt một chút, thậm chí còn lùi ra khỏi nhà, nhìn lại tấm biển treo ngoài tường một chút. Sau khi xác định mình không đi nhầm nhà, hắn mới tò mò nhìn những nhận vật nổi tiếng tại Áo Khắc Lan đang tụ tập trong sân. Tiếp đó, hắn bước tới trước linh đường.
- Lão sư.
Càn Kình vội vàng tiến lên hành lễ.
La Đức thở dài, vỗ sau vai Càn Kình nói:
- Lời an ủi, ta không muốn nói nhiều. Tên mập này mặc dù trong thời gian làm học trò của ta, không chịu rèn luyện kỹ năng chiến sĩ, nhưng dù sao vẫn là đệ tử của ta. Làm lão sư, ta hẳn nên tới đưa hắn một đoạn đường. Sau khi chuyện này qua đi, ngươi tới học viện tìm ta. Nhất định phải tới.
Đạt Khắc nhìn La Đức đi vào linh đường, cũng tới đưa tay vỗ vai Càn Kình:
- Nhớ lời lão sư nói nói, nhất định phải tới.
La Đức cúng tế La Lâm xong, không biết nên đứng ở chỗ nào. Hắn chợt phát hiện Lôi Địch đang nhìn mình vẫy tay, vội vàng đi tới.
Các nhân vật nổi tiếng tại Áo Khắc Lan đứng xung quanh nhìn cảnh tượng La Đức có chút câu nệ nói chuyện trời đất với Lôi Địch còn cả Tát Bác Ni, cũng bắt đầu lo lắng có phải sau khi chuyện bên này kết thúc, cũng bớt thời gian trò chuyện với La Đức một chút. Học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan đã thành lập mấy năm nay. Mình không phải là nên tài trợ chút tài chính, khiến học viện càng thêm huy hoàng sao?
Ngay cả loại học viên dẫn đầu Đạt Khắc cũng bị mấy thành viên thương hội vây quanh, thân thiết hỏi này hỏi nọ, làm Đạt Khắc cùng với những học viên chiến sĩ đi cùng cảm thấy có chút kỳ quái. Hôm nay, những người này làm sao vậy?
Đạt Khắc nhìn Càn Kình có chút cô đơn trong đám người, gật đầu với ba thành viên thương hội bên cạnh, quay lại vẫy tay với Càn Kình. Các thành viên thương hội nhìn thấy Càn Kình đi tới, biểu tình trên mặt lập tức mất tự nhiên.
- Các tiên sinh.
Đạt Khắc thân thiết lôi kéo tay Càn Kình giới thiệu với ba gã thành viên thương hội:
- Vị này cũng là học viên hệ chiến sĩ năm thứ ba của ma pháp cùng học viên chiến sĩ Áo Khắc Lan chúng ta. Sau này hắn nhất định có thể trở thành chiến sĩ vĩ đại. Nếu như các vị thương đội cần thành viên hộ vệ, hắn thật sự rất tốt!
Càn Kình rất cảm ơn trước lời giới thiệu nhiệt tình của Đạt Khắc. Dưới tình huống này, hắn cũng không tiện nói cho Đạt Khắc biết hắn đã hiểu nhầm. Những thành viên thương hội này căn bản không phải muốn tìm học viên hệ chiến sĩ của học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan làm hộ vệ.
Lý Quân Thổ thấy Tát Bác Ni tiến vào viện cũng không thông báo, hơn nữa bên hông còn đeo cả bảo kiếm thành chủ, có thể nói đây là trang phục chỉ trong trường hợp dự họp long trọng nhất mới có thể mặc. Ngày hôm nay thành chủ đã cho Càn Kình đủ mặt mũi. Trong lòng hắn càng hận Tát Bác Ni muốn chết. Lúc đó cũng không chịu đánh tiếng nói trước với mình.
Tất cả mọi người đang xì xào bàn tán, chợt ngừng lại. Mỗi người đều giật mình, chăm chú nhìn vào thành chủ Áo Khắc Lan, nhìn hắn mang sắc mặt trầm lắng buồn bã đi tới trước quan tài của La Lâm cung kính cúi đầu chào, lại nhẹ giọng an ủi La Thanh Thanh vài câu.
Trong nháy mắt, không ít người cảm giác lúc trước mình hành lễ với La Lâm vẫn quá nhẹ. Thành chủ đại nhân còn phải khom lưng cung kính cúi đầu hành lễ. Không ngờ trước đó mình chỉ hành lễ ngang hàng. Thậm chí mức độ khom lưng còn không bằng thành chủ!
Mọi người đều cho rằng đây chỉ là người quen của thành Áo Khắc Lan. Nhưng vừa nhìn thấy thành chủ Tát Bác Ni Tư làm ra hành động như vậy, đã biết trong thời gian tiếp theo, sợ rằng trong thành Áo Khắc Lan, không ai có thể bằng được La gia.
Tuy rằng La gia chỉ còn lại có một nữ hài mồ côi, lại không có bất kỳ người nào dám xem thường nữ hài mồ hôi này của La gia. Ngay cả thành chủ Tát Bác Ni Tư cũng phải đích thân đến cung kính cúi đầu nói chuyện với nàng.
Lôi Địch vỗ vào vai Càn Kình, cũng học theo Tát Bác Ni tiến lên cúi đầu bái tế La Lâm. Lần này mức độ khom lưng lớn hơn rất nhiều. Thành ý lại không bằng lần trước.
Càn Kình biết, lần này Lôi Địch làm vậy là cho người xung quanh nhìn. Những người đó sẽ không thấy người cung kính cúi đầu có bao nhiêu thành ý, chỉ thấy người cung kính cúi đầu có thân phận gì, mức độ cung kính cúi đầu khom lưng của người đó thế nào.
Ánh mắt của mọi người trong sân nhìn về phía La Thanh Thanh lại biến đổi. Quyền lực của Lôi Địch ở thành Áo Khắc Lan không so sánh được với Tát Bác Ni, nhưng lại là người kiêu ngạo và thanh cao vượt xa so với thành chủ. Trước đây trong thành thị không phải không có đại hộ có người chết. Thành chủ Áo Khắc Lan cũng từng tham gia. Chỉ co điều từ trước tới nay, người bảo vệ thành thị lại chưa từng tham gia.
Lúc này đây, người bảo vệ thành thị không chỉ xuất hiện, hơn nữa cũng cung kính cúi đầu trước quan tài của La Lâm! Hai lần vinh quang!
Khi La Lâm còn sống, không được vinh quang, nhưng sau khi chết, trong lúc nhất thời trở thành tử thi có… thân phận và mặt mũi nhất tại Áo Khắc Lan.
Tất cả mọi người bắt đầu lo lắng, đợi sau khi lễ tang lần này kết thúc, nhất định phải chuẩn bị thật tốt một phần quà tặng, tìm đến nữ hài mồ côi của La gia trò chuyện một chút. Tại thành Áo Khắc Lan, nàng có hai người mạnh nhất bảo bọc, sau này buôn bán nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều.
Còn có người đang suy nghĩ, có nên đợi sau khi lễ tang chấm dứt, tìm người tới cửa cầu hôn La Thanh Thanh hay không? Nếu như cưới được nữ nhân này về, sau này lấy được không chỉ là gia sản khổng lồ của La gia, đồng thời có thể được hai người có thân phận cao nhất trong thành thị chiếu cố.
Chỉ có đám người thương hội kia thỉnh thoảng liếc trộm nhìn Càn Kình, trong ánh mắt ngoại trừ e ngại ra, còn có mờ mịt và nghi hoặc. Chiến sĩ này chưa tới mười chín tuổi, không ngờ chém chết Cách Lan đã trở thành chiến sĩ Hàng Ma năm năm? Lại đánh chết chiến sĩ huyết mạch Lôi Báo Khải Kỳ?
Không người nào dám tiến lên thử xem mức độ chân thật trong lời nói của tướng quân Trương Mộc Bạch. Người có thể rất tùy ý nói chuyện phiếm với Lôi Địch, đồng thời không chút câu nệ nói chuyện trời đất với thành chủ Tát Bác Ni Tư, nếu như không phải có chiến lực siêu cường, chính là thế lực sau lưng rất lớn, nếu không chính là người điên.
Ba loại người này, bất luận là loại nào, các thành viên của thương hội đều không muốn trêu chọc. Chỉ cần có thể kiếm tiền như vậy là đủ rồi, cần gì phải để ý tới những chuyện khác?
La Đức tới. Phía sau còn dẫn theo Đạt Khắc cùng với rất nhiều học viên chiến sĩ năm thứ ba, là bạn học của La mập. Tất cả mọi người cùng xuất hiện ở trong linh đường.
Càn Kình biết La Đức nhất định sẽ tới. Vị lão sư này đã từng là chiến sĩ, luôn đặc biệt quan tâm, yêu thương mỗi học sinh. La mập chết, hắn không đủ lực lượng đi điều tra đã cảm thấy rất tội lỗi. Nhưng lễ tang của La mập, hắn nhất định sẽ tới tham gia.
La Đức đứng ở cửa viện, hơi sửng sốt một chút, thậm chí còn lùi ra khỏi nhà, nhìn lại tấm biển treo ngoài tường một chút. Sau khi xác định mình không đi nhầm nhà, hắn mới tò mò nhìn những nhận vật nổi tiếng tại Áo Khắc Lan đang tụ tập trong sân. Tiếp đó, hắn bước tới trước linh đường.
- Lão sư.
Càn Kình vội vàng tiến lên hành lễ.
La Đức thở dài, vỗ sau vai Càn Kình nói:
- Lời an ủi, ta không muốn nói nhiều. Tên mập này mặc dù trong thời gian làm học trò của ta, không chịu rèn luyện kỹ năng chiến sĩ, nhưng dù sao vẫn là đệ tử của ta. Làm lão sư, ta hẳn nên tới đưa hắn một đoạn đường. Sau khi chuyện này qua đi, ngươi tới học viện tìm ta. Nhất định phải tới.
Đạt Khắc nhìn La Đức đi vào linh đường, cũng tới đưa tay vỗ vai Càn Kình:
- Nhớ lời lão sư nói nói, nhất định phải tới.
La Đức cúng tế La Lâm xong, không biết nên đứng ở chỗ nào. Hắn chợt phát hiện Lôi Địch đang nhìn mình vẫy tay, vội vàng đi tới.
Các nhân vật nổi tiếng tại Áo Khắc Lan đứng xung quanh nhìn cảnh tượng La Đức có chút câu nệ nói chuyện trời đất với Lôi Địch còn cả Tát Bác Ni, cũng bắt đầu lo lắng có phải sau khi chuyện bên này kết thúc, cũng bớt thời gian trò chuyện với La Đức một chút. Học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan đã thành lập mấy năm nay. Mình không phải là nên tài trợ chút tài chính, khiến học viện càng thêm huy hoàng sao?
Ngay cả loại học viên dẫn đầu Đạt Khắc cũng bị mấy thành viên thương hội vây quanh, thân thiết hỏi này hỏi nọ, làm Đạt Khắc cùng với những học viên chiến sĩ đi cùng cảm thấy có chút kỳ quái. Hôm nay, những người này làm sao vậy?
Đạt Khắc nhìn Càn Kình có chút cô đơn trong đám người, gật đầu với ba thành viên thương hội bên cạnh, quay lại vẫy tay với Càn Kình. Các thành viên thương hội nhìn thấy Càn Kình đi tới, biểu tình trên mặt lập tức mất tự nhiên.
- Các tiên sinh.
Đạt Khắc thân thiết lôi kéo tay Càn Kình giới thiệu với ba gã thành viên thương hội:
- Vị này cũng là học viên hệ chiến sĩ năm thứ ba của ma pháp cùng học viên chiến sĩ Áo Khắc Lan chúng ta. Sau này hắn nhất định có thể trở thành chiến sĩ vĩ đại. Nếu như các vị thương đội cần thành viên hộ vệ, hắn thật sự rất tốt!
Càn Kình rất cảm ơn trước lời giới thiệu nhiệt tình của Đạt Khắc. Dưới tình huống này, hắn cũng không tiện nói cho Đạt Khắc biết hắn đã hiểu nhầm. Những thành viên thương hội này căn bản không phải muốn tìm học viên hệ chiến sĩ của học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan làm hộ vệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.