Chương 3
Trần Tiểu Thái
02/11/2017
SÁT TƯƠNG TƯ
Tác giả: Trần Tiểu Thái
Thể loại: Giang hồ ân oán, ngược luyến tình thâm, cận thủy lâu đài, mỹ công mỹ thụ
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Editor: Phúc Vũ
Đệ tam chương
Hoàng Ngâm Xung im lặng một lát, đạm đạm nói: “Tô Tiểu Khuyết vừa đi, Sùng Quang liền phát điên, cung chủ Thất Tinh Hồ, ngươi thích hợp hơn hắn… Hơn nữa ta nghĩ ngươi muốn tra hỏi tâm pháp của Già La chân khí.”
Lời vừa nói ra, Tô Thác Đao cũng mang sắc mặt ngưng trọng.
Các đời cung chủ Thất Tinh Hồ hầu như đều phải tu tập Nhập Bát Tinh Kinh.
Bí kinh này trên ứng với thiên tượng, lấy hai mươi tám vì tinh tú làm tên, bao hàm toàn diện, bác đại tinh thâm, nhưng đến tay cung chủ đời thứ bảy Minh Thiền Nữ, bởi vì bạch đạo quy mô tiến công vô lực đối kháng, bất đắc dĩ phong cung trầm mình xuống đáy hắc thủy hồ tự vẫn, khiến Nhập Bát Tinh Kinh chỉ còn lại thiên Tâm tú trong Thanh Long thất tú cùng thiên Quỷ tú trong Chu Tước thất tú, trở thành tàn quyển. (Nhị thập bát tú đã được chú thích trong đệ bát chương của Nhất đao xuân sắc ^^)
Mà Tâm Tú tam tinh, tức Tâm Nguyệt Hồ, hồ tính khó phân âm dương biến ảo vô hình, lại thêm tính xảo trá âm ngoan cùng tính chí ***. Quỷ Tú tứ tinh, tinh quang đen tối, trong đó có một chòm sao, đêm cuối tháng có thể thấy được, tên là Tích Thi, hay còn gọi là Thiên Thi, hàm chứa khí tượng điêu linh hoang tàn, thiên về khát máu lạm sát.
Tàn quyển tà ác quỷ dị bậc này, ẩn tàng mối họa ngầm tuyệt đại, nhưng nội công tâm pháp lại huyền diệu tinh thâm uy lực vô cùng, thậm chí có thể sánh ngang với Thái Nhất Tâm Kinh của Bạch Lộc Sơn, giang hồ nghe đến liền biến sắc.
Thành thử dù thừa biết tu luyện lâu năm, không tránh khỏi kinh mạch bạo liệt mà chết, hoặc khí mạch hỗn loạn mà điên, nhưng các đời cung chủ vẫn như thiêu thân lao vào lửa, không ai không cam lòng mạo hiểm, như người Miêu dưỡng cổ độc.
Sau tuy có Thẩm Mặc Câu kinh tài tuyệt diễm, nghĩ ra cách dùng âm dương thái bổ cùng lư đỉnh tinh nguyên để hòa hoãn, nhưng cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc không thể triệt để trừ tận gốc chân khí phản phệ, vì không muốn trong cơn điên cuồng đả thương Tô Tiểu Khuyết, tự sát thân vong.
Tô Tiểu Khuyết sau khi tiếp chưởng Thất Tinh Hồ, cảm niệm ân tình của Thẩm Mặc Câu, dùng mười năm tâm huyết, sáng lập ra tâm pháp Tham Hải Nghi Thành, làm căn cơ bổ chính cho Nhập Bát Tinh Kinh.
Tâm pháp này có nghĩa “điền bất mãn tham hải, công bất phá nghi thành”, “điền bất mãn” tức là trống không, kinh mạch tứ chi trống không mà đan điền sung mãn, như vậy liền có thể chân khí quy phục, không tới mức vỡ đê hủy nứt kinh mạch, “công bất phá” chính là không dao động vì ngoại vật, giữ lại một điểm thanh minh trong lòng, có thể mặc chân khí tùy ý, mà ý không nhập ma.
Hắn vốn là đệ tử Bạch Lộc Sơn, Già La chân khí tu tập từ nhỏ còn xuất từ phật môn tinh thuần không gì bằng, thành thử dựa trên Già La chân khí mà sáng lập tâm pháp Tham Hải Nghi Thành có thể chính tà tương trợ khước sát bổ thuần, nhờ đó Nhập Bát Tinh Kinh không còn họa ngầm nữa.
Bất quá ngày Tham Hải Nghi Thành công thành, Thẩm Mặc Câu đã xương trắng như sương, Trang Sùng Quang là người đầu tiên hưởng lợi.
Hoàng Ngâm Xung cùng những trụ cột Thất Tinh Hồ, hay tin Nhập Bát Tinh Kinh đã được Tham Hải Nghi Thành bổ chính, có thể nói như trong tuyết gặp lửa nắng hạn gặp mưa, đều lòng đầy vui sướng lệ nóng tung hoành, đắc ý vong tình, nhưng quên mất bản tính tà môn của Trang Sùng Quang.
Tuy rằng cung chủ Thất Tinh Hồ hầu như đời nào cũng là quỷ ích kỷ biến thái, nhưng ích kỷ biến thái đến cảnh giới như Trang Sùng Quang, đã là đột phá cực hạn của Thất Tinh Hồ.
Tình yêu duy nhất cả đời hắn chính là Tô Tiểu Khuyết, Tô Tiểu Khuyết là tâm của hắn, là can của hắn, là bảo bối của hắn, tâm pháp Tham Hải Nghi Thành do tâm can bảo bối của hắn sáng lập ra, đương nhiên chỉ nên để một mình hắn độc chiếm, người khác muốn nhúng tay, thì chính là mèo già nghe mùi cá mặn, vọng tưởng a vọng tưởng!
Cho dù Hoàng Ngâm Xung cùng tổng quản Nội đường và các đường chủ còn lại của Ngoại đường quỳ dài ngoài đại điện, lại thêm di mệnh của Tô Tiểu Khuyết trong tay, Trang Sùng Quang mới miễn cưỡng như cắt thịt lấy máu, cất tâm pháp Tham Hải Nghi Thành trong Ưu Bát thư các dưới hắc thủy hồ mà chỉ cung chủ mới có thể vào, nhưng lại đem thiên chương về Già La chân khí trong tâm pháp, xé ra đốt thành tro bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến rồi nuốt xuống trước mặt Hoàng Ngâm Xung.
Hắn si luyến thành điên, giáo chúng Thất Tinh Hồ cũng ai oán thành cuồng, tâm pháp Tham Hải Nghi Thành một khi mất đi Già La chân khí, giống như xây lầu trên không giam trăng trong nước, không còn căn cơ, làm sao luyện công?
Đối diện với khuôn mặt lã chã nước mắt nước mũi của Hoàng Ngâm Xung, Sùng Quang mỉm cười nói: “Hoàng đường chủ hà tất bày ra biểu tình như vậy? Già La chân khí cũng không phải là thế gian vô song, Tiểu Khuyết học được từ Bạch Lộc Sơn, ta thấy sau này ai muốn học, đi cầu xin Bạch Lộc Sơn cũng có thể… Hơn nữa cho dù không học được Già La chân khí, chỉ cần là huyền môn chính tông chí tinh chí thuần cũng ổn thỏa, chẳng hạn như Thái Nhất Tâm Kinh, có lẽ còn hoàn hảo hơn cả Già La chân khí.”
Nói xong còn ngắt khuôn ngực tinh tráng của hắn một cái.
Hoàng Ngâm Xung không theo thói quen véo lại Sùng Quang, mà chỉ ôm ngực lui ra sau, các vị cung chủ Thất Tinh Hồ ở trên trời có linh thiêng, trách nhiệm trước mắt, một đời ma *** nhất thời trinh khiết đến nghiễm nhiên như một đời thánh nữ, liều mạng lắc đầu nói: “Cung chủ thật biết đùa, Thái Nhất Tâm Kinh là bí thuật bất truyền của Bạch Lộc Sơn…”
Sùng Quang tỏ vẻ mệt mỏi: “Vậy ta không quản nữa… Giang hồ rộng lớn, nội công tâm pháp có thể sánh với Già La chân khí hay Thái Nhất Tâm Kinh hẳn là vẫn còn, hoặc giả các người đi đảnh lễ Bồ Tát, phù hộ các người tìm được toàn quyển Nhập Bát Tinh Kinh năm xưa bị Minh Thiền Nữ đánh rơi!”
Thấy Hoàng Ngâm Xung vẫn đứng trước mặt, đột nhiên đùng đùng nổi giận, lanh lảnh quát: “Tâm pháp Tham Hải Nghi Thành là hắn sáng tạo vì Thẩm Mặc Câu, ta biết, ta cũng không độc chiếm! Hiện tại đã giao ra rồi, các người còn muốn thế nào nữa? Già La chân khí là hắn đích thân truyền cho ta, cũng chỉ truyền cho một mình ta, giờ hắn chết rồi, hắn không cần ta nữa… Chẳng lẽ thứ duy nhất ta có, các ngươi cũng muốn đoạt đi sao?”
Đám người Hoàng Ngâm Xung thật ra mười hai vạn phần muốn đoạt, nhưng lại sợ trước khi đoạt được tâm pháp này, đã bị hắn đoạt cả tính mạng, chỉ đành tuyệt vọng rút lui.
Chuyện này Tô Thác Đao tự nhiên cũng biết, chỉ nói: “Ta giam hắn mười ngày, chưa từng hỏi một câu về Già La chân khí… Bởi vì ta biết hắn nhất định không chịu nói. Hắn không còn võ công mất hết quyền thế, nhưng vẫn là Sùng Quang cung chủ, đến chết vẫn kiêu ngạo hung ác như vậy.”
Hoàng Ngâm Xung nhìn chung rượu bồ đào trong tay, chung thủy tinh ánh lên dịch thể đỏ tươi như máu dị thường thê diễm, thấp giọng nói: “Mỗi đời cung chủ Thất Tinh Hồ đều si vì tình chết vì tình… Lẽ nào đây là lời nguyền?”
Tô Thác Đao hoàn toàn thờ ơ: “Ta sẽ không như vậy.”
Ti bào đen thuần của hắn bị gió nhẹ nhàng thổi tung, phiêu dật như mây như khói, Hoàng Ngâm Xung mục quang ôn hòa lướt qua khuôn mặt hắn, hỏi: “Tại sao?”
Tô Thác Đao nói: “Ta thích Sùng Quang cung chủ đến thế, nhưng giết hắn cũng không hề nương tay.”
Hoàng Ngâm Xung mỉm cười, tựa hồ đang dung túng một hài tử không hiểu thế sự.
Tô Thác Đao mâu quang đạm mạc: “Ta đã qua được ải tình, không giấu gì đường chủ, khoảnh khắc giết Sùng Quang cung chủ, tâm cảnh linh đài ta một mảnh thanh minh, Nhập Bát chân khí mới thành, xuyên suốt kinh mạch, tẩy cốt luyện tủy, đúng vào hôm đó, Phượng Minh Xuân Hiểu đao trút bỏ lớp vỏ ảm đạm, đao khí hóa bích.”
Phượng Minh Xuân Hiểu đao là kỳ đao hiếm có trong thiên hạ, ban đầu thân đao đen kịt không sáng, nếu có thể tương thông huyền diệu, lấy nội tức cảm ứng đao khí, lưỡi đao sẽ mang màu bích lục, tiến thêm một bước nữa, người đao tương hợp đao tùy ý động, tất trở nên tuyết lượng ngân quang, đến khi đao thuật tiến tới đao đạo vô thượng, lưỡi đao sẽ chuyển sang trong suốt không màu, tức là tuyệt đỉnh đại thành.
Nghe được lời này, Hoàng Ngâm Xung vô cùng kinh ngạc, nhất thời thu lại nụ cười, lẽ nào ải tình mà người đời sợ nhất, với hắn chỉ là cơ hội đột phá võ công tu hành?
Tô Thác Đao nhìn mặt nước vô biên, nói: “Hai vị cung chủ Thẩm Tô của bổn phái, một kinh tài tuyệt diễm, một chính tà song tu, đều mạnh hơn ta, nhưng hai người họ lại sa vào lưới tình không thể tự thoát, không lấy Thất Tinh Hồ trăm năm truyền thừa làm trọng, Thác Đao đời này tuyệt không giẫm lên vết xe đổ của họ, khiến Thất Tinh Hồ có nửa phần nguy hiểm.”
=============================================
Thất Tinh Hồ cỏ xanh khắp nơi, đủ loại đá trải thành đường mòn, rất có ý thú khúc kính thông u (lộ quanh co dẫn tới nơi tĩnh mịch).
Thuyền cập vào bờ, Tô Thác Đao đứng dậy, mũi chân điểm nhẹ lên mạn thuyền, phiêu nhiên đáp xuống đất, cho dù Hoàng Ngâm Xung đã quen nhìn, vẫn cảm giác thấy đầu váng mắt hoa.
Khinh công của Tô Thác Đao, đã đạt đến cảnh giới thân do ý động tùy tâm sở dục, tư thái uyển chuyển như kinh hồng, tốc độ càng đáng sợ đến quỷ thần khó địch.
Hoàng Ngâm Xung nhìn một đạo hồng ngân cực mảnh nơi mắt cá chân hắn, lại khẽ thở dài, trong mục quang vẻ không đành lòng lóe lên rồi vụt tắt.
Tô Thác Đao chân trần bước trên đường mòn, hai bên liền có thuộc hạ khom người quỳ gối hành lễ, một bóng người khinh sam trường quần lả lướt đến gần, rồi như mèo con nhào thẳng vào lòng hắn, ngẩng đầu cười nói: “Cung chủ, đệ tử Bạch Lộc Sơn tư chất thế nào?”
Người này mày dài tới thái dương, nhãn châu trong trẻo như thu thủy, khuôn mặt vốn thanh lãnh tú dật xuất trần, nhưng hễ cười rộ lên, lại vũ mị linh động chói mắt sinh xuân, chính là tổng quản Nội đường Diệp Chậm Ly.
Tô Thác Đao vòng tay ôm thắt lưng hắn, nói: “Niếp Thập Tam uy danh vẫn còn, Bạch Lộc Sơn không thể động tới, tên đệ tử đó kiếm pháp căn cơ không tệ, nhưng có hơi ngốc.”
Diệp Chậm Ly mỉm cười, đảo mắt nhìn thấy Hoàng Ngâm Xung, vội nói: “Hoàng đường chủ, gần đây Chậm Ly tìm được một hài tử xinh đẹp, dung mạo yêu kiều, thường ngày còn lấy hoàng tinh thạch nhũ làm đồ ăn, sạch sẽ vô cùng, lát nữa sẽ đưa đến Tu Di đường cho lão nhân gia người xem thử.”
Hoàng Ngâm Xung đang định đa tạ, lại nghe Diệp Chậm Ly tiếp tục cười nói: “Lão nhân gia người một bên luyện công một bên tuyên ***, hệt như vừa đi tiểu vừa hĩ mũi, hai phần đều không bỏ lỡ a!”
Hoàng Ngâm Xung cũng không ngạc nhiên khi ngôn từ hắn thoắt nhã thoắt tục, năm đó Sùng Quang còn tại vị, trong chúng đệ tử đông đảo ở Nội đường, được sủng ái nhất chính là Diệp Chậm Ly, không chỉ vì tướng mạo như đóa bạch liên vươn lên trên mặt nước thu hút ngay từ ánh nhìn đầu tiên, mà còn vì tính tình hoạt bát nói năng không kiêng kỵ của hắn càng trúng ý, mà xét đến cùng, cũng không thiếu chút dấu tích của tìm người thay thế. (cho Tiểu Khuyết ~~)
Diệp Chậm Ly xuất thân không tầm thường, hắn vốn tên Ô Các, con của Thổ ty một bộ ở Nam Cương, do tiểu thiếp thứ mười một sinh ra, tiểu thiếp kia sắc như lê hoa không cần nói, tính tình còn lạnh lùng như băng sương, trùng hợp Thổ ty đại nhân trời sinh bản tính hạ tiện, đã quen được đám thê thiếp đối xử dịu dàng như xuân phong hóa vũ, nên đâm đầu thích nàng lãnh khốc như gió thu cuốn hết lá vàng bay, vì vậy sủng ái suốt mười năm không giảm, với Ô Các cũng nâng niu trên tay muốn sao là không dám hái trăng.
Tiểu thiếp kỳ thực ngoài lạnh trong nóng, có một tấm lòng hướng tới bút mực, với Thổ ty đại nhân mù chữ thì lãnh đạm, nhưng với một người văn nhã lại nhiệt tình đến có thể rèn sắt, bất chấp đang mang thai ba tháng, thừa dịp Thổ ty đãi khách, đi thông *** với tài tử tiểu bạch kiểm (chỉ nam nhân có tướng mạo đẹp nhưng bám váy đàn bà), kết quả bị Thổ ty tâm huyết sôi trào về phòng tìm nàng bắt gian tại trận.
Thổ ty đại nhân không biết mình bị chụp bao nhiêu cái mũ gấm lục nạm phỉ thúy, lại vô ý mở một hiệu mũ không tốn tiền vốn, quay đầu nhìn Ô Các, càng nhìn càng cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết trong như nước này không có nửa phần giống mình, không khỏi thập phần bất mãn bạo phát như điên, ngay trước mặt khách quý, dứt khoát moi thai nhi từ trong bụng tiểu thiếp ra ngâm rượu, sau khi từng đao từng đao làm thịt gian phu *** phụ xong, đang định xử tới Ô Các —— dù sao con mình cũng mười mấy đứa, nếu đã nghi ngờ đứa này, chi bằng giết luôn để mắt khỏi thấy tâm khỏi phiền.
Ai ngờ đao vừa vung lên, Ô Các thân hình còn chưa cao bằng đao đã mon men chạy tới, giẫm trên vũng máu lênh láng kia, một phát đoạt lấy vò rượu ừng ực uống một hớp lớn huyết tửu, uống xong lau miệng, nhanh nhảu ôm chân Thổ ty, vừa khóc vừa gào: “Cha… Cha! Cho dù cha không giết bọn họ, Ô Các cũng muốn tự tay chém chết hai tên tiện nhân này thay cha!”
Thổ ty đại nhân ngẩn người, có chút luyến tiếc đứa con thông minh kiêu ngạo nhất này, nhưng nhìn ánh mắt của những người xung quanh, đều cố che đậy vẻ thương hại chế nhạo, còn có kẻ trực tiếp liếc nhìn trên đầu mình, trong lòng không khỏi phẫn uất, lẽ nào trên đầu lão tử có đám mây bích lục sắp thăng tiên?
Nỗi nhục bậc này một nam nhân làm sao chịu nổi, Thổ ty đại nhân lại vốn mang bản mặt gấu chó muốn trở liền trở, cắn răng, một đao bổ xuống.
Tiểu tạp chủng này một khi chết đi, vết sẹo cũng trở thành tiêu chí mãnh nam, giết gian phu, giết tiểu lão bà, cả nhi tử cũng giết, niềm vinh quang này không thể khinh rẻ a, còn ai dám một đao đâm lén sau lưng mình nữa?
Nhìn lưỡi đao sáng tuyết sắp giáng xuống đầu mình, Ô Các cũng ngừng khóc, chỉ giơ tay lau mắt.
Một vị khách quý vẫn luôn mỉm cười bàng quan đột nhiên đứng dậy, một tay giữ chặt mũi đao, lúc bàn tay cùng lưỡi dao chạm nhau, còn phát ra tiếng kim thiết: “Thổ ty đại nhân, hài tử này nếu ngài muốn bỏ, vậy tặng cho ta đi.”
Thổ ty sửng sốt, hắn không dám đắc tội vị khách quý kia, lập tức thu đao hỏi: “Trang công tử, Thất Tinh Hồ thu tiểu tử này làm gì?”
Trang Sùng Quang cười nói: “Hài tử này vô tâm vô phế, là nhân tài có thể đào tạo, ta rất thích.”
Nói xong nhẹ nhàng kéo Ô Các qua, hỏi: “Cha ngươi muốn giết ngươi, ngươi có dám hại hắn không?”
Ô Các thân thể run lên, nhưng oán hận nói: “Đồ ẻo lả, ngươi thì biết gì!”
Sùng Quang nghe hắn buông lời hung ác vô lễ, trong lòng càng thêm vài phần yêu thích, từ trong tay áo hắn nặn ra một con rắn nhỏ mảnh mai: “Bạch Ngọc Kim Tiền xà, bị cắn trúng một phát, tư vị rất diệu a, lúc ngươi giơ tay lau nước mắt, miệng tay áo hướng về phía cha ngươi, đợi con vật nhỏ này phóng ra… Cha ngươi tuy không tới nỗi bị độc chết, nhưng một phen khổ sở cũng khó tránh được.”
Thổ ty vừa sợ vừa giận: “Tiểu tiện nhân, ngươi dám hại ta?”
Ô Các lập tức cắn ngược lại: “Ngươi là cha ta, ta là tiểu tiện nhân, ngươi chính là lão tiện nhân!”
Thổ ty nổi trận lôi đình, Sùng Quang lại mừng rỡ như nhặt được chí bảo, hai ngàn lượng hoàng kim vốn dùng để mua thảo dược, còn phá lệ thêm một ngàn lượng, thành tiền mua nhi tử của Thổ ty đại nhân.
Lúc mang Ô Các về Thất Tinh Hồ, lá liễu như cắt, tiếng sáo ngọc du dương, sơn u thủy tĩnh.
Sùng Quang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh linh dục tú của hắn, ôn nhu nói: “Đổi cái tên khác cho ngươi, Diệp Chậm Ly, Diệp trong liễu diệp, không sơn ảnh ly, có chịu không?”
Diệp Chậm Ly liếc hắn, mím môi: “Ta không biết chữ.”
Thổ ty đại nhân là đại mù chữ, hắn tự nhiên là tiểu mù chữ.
Sùng Quang có phần kinh ngạc, lập tức cười to: “Vậy không cần biết chữ, ta dạy ngươi võ công là được rồi.”
Kết quả Diệp Chậm Ly vẫn mù chữ cho đến khi Sùng Quang bị giết, cũng may trí nhớ hắn kinh người lại thông minh linh lợi, nên cũng không thiệt thòi gì, ngoại trừ không biết chữ, võ công tạp học đều thông thấu kiệt luân, còn bởi vì tâm tính âm ngoan, dốc lòng chuyên tu thuật huyễn cổ mà ngay cả hạ cửu lưu cũng khinh miệt.
Đến thời hắn ngồi lên ghế tổng quản Nội đường, Tô Thác Đao nói: “Ngươi giờ đã quyền cao chức trọng sự vụ bộn bề, chỉ dựa vào trí nhớ vẫn có điểm bất tiện, nên chân chính học chữ đi.”
Diệp Chậm Ly phẫn hận ủy khuất nói: “Ngươi tưởng ta không muốn sao, Sùng Quang cung chủ đối đãi ta chính là đường trắng bọc thạch tín, vốn đã không có hảo tâm, cặp mắt còn là mọc nhọt trên sẹo vừa hư vừa độc, bốn phương tám hướng không đâu không có, ta làm sao dám học lén!”
Sùng Quang ánh mắt đích thực độc, ít nhất Diệp Chậm Ly cũng ứng với câu vô tâm vô phế kia. Sùng Quang vừa có ơn cứu mạng vừa có tình thu dưỡng ân sủng với hắn, nhưng lúc hắn trợ giúp Tô Thác Đao phế bỏ Sùng Quang, không hề có nửa điểm nương tay. Đăng bởi: admin
Tác giả: Trần Tiểu Thái
Thể loại: Giang hồ ân oán, ngược luyến tình thâm, cận thủy lâu đài, mỹ công mỹ thụ
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Editor: Phúc Vũ
Đệ tam chương
Hoàng Ngâm Xung im lặng một lát, đạm đạm nói: “Tô Tiểu Khuyết vừa đi, Sùng Quang liền phát điên, cung chủ Thất Tinh Hồ, ngươi thích hợp hơn hắn… Hơn nữa ta nghĩ ngươi muốn tra hỏi tâm pháp của Già La chân khí.”
Lời vừa nói ra, Tô Thác Đao cũng mang sắc mặt ngưng trọng.
Các đời cung chủ Thất Tinh Hồ hầu như đều phải tu tập Nhập Bát Tinh Kinh.
Bí kinh này trên ứng với thiên tượng, lấy hai mươi tám vì tinh tú làm tên, bao hàm toàn diện, bác đại tinh thâm, nhưng đến tay cung chủ đời thứ bảy Minh Thiền Nữ, bởi vì bạch đạo quy mô tiến công vô lực đối kháng, bất đắc dĩ phong cung trầm mình xuống đáy hắc thủy hồ tự vẫn, khiến Nhập Bát Tinh Kinh chỉ còn lại thiên Tâm tú trong Thanh Long thất tú cùng thiên Quỷ tú trong Chu Tước thất tú, trở thành tàn quyển. (Nhị thập bát tú đã được chú thích trong đệ bát chương của Nhất đao xuân sắc ^^)
Mà Tâm Tú tam tinh, tức Tâm Nguyệt Hồ, hồ tính khó phân âm dương biến ảo vô hình, lại thêm tính xảo trá âm ngoan cùng tính chí ***. Quỷ Tú tứ tinh, tinh quang đen tối, trong đó có một chòm sao, đêm cuối tháng có thể thấy được, tên là Tích Thi, hay còn gọi là Thiên Thi, hàm chứa khí tượng điêu linh hoang tàn, thiên về khát máu lạm sát.
Tàn quyển tà ác quỷ dị bậc này, ẩn tàng mối họa ngầm tuyệt đại, nhưng nội công tâm pháp lại huyền diệu tinh thâm uy lực vô cùng, thậm chí có thể sánh ngang với Thái Nhất Tâm Kinh của Bạch Lộc Sơn, giang hồ nghe đến liền biến sắc.
Thành thử dù thừa biết tu luyện lâu năm, không tránh khỏi kinh mạch bạo liệt mà chết, hoặc khí mạch hỗn loạn mà điên, nhưng các đời cung chủ vẫn như thiêu thân lao vào lửa, không ai không cam lòng mạo hiểm, như người Miêu dưỡng cổ độc.
Sau tuy có Thẩm Mặc Câu kinh tài tuyệt diễm, nghĩ ra cách dùng âm dương thái bổ cùng lư đỉnh tinh nguyên để hòa hoãn, nhưng cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc không thể triệt để trừ tận gốc chân khí phản phệ, vì không muốn trong cơn điên cuồng đả thương Tô Tiểu Khuyết, tự sát thân vong.
Tô Tiểu Khuyết sau khi tiếp chưởng Thất Tinh Hồ, cảm niệm ân tình của Thẩm Mặc Câu, dùng mười năm tâm huyết, sáng lập ra tâm pháp Tham Hải Nghi Thành, làm căn cơ bổ chính cho Nhập Bát Tinh Kinh.
Tâm pháp này có nghĩa “điền bất mãn tham hải, công bất phá nghi thành”, “điền bất mãn” tức là trống không, kinh mạch tứ chi trống không mà đan điền sung mãn, như vậy liền có thể chân khí quy phục, không tới mức vỡ đê hủy nứt kinh mạch, “công bất phá” chính là không dao động vì ngoại vật, giữ lại một điểm thanh minh trong lòng, có thể mặc chân khí tùy ý, mà ý không nhập ma.
Hắn vốn là đệ tử Bạch Lộc Sơn, Già La chân khí tu tập từ nhỏ còn xuất từ phật môn tinh thuần không gì bằng, thành thử dựa trên Già La chân khí mà sáng lập tâm pháp Tham Hải Nghi Thành có thể chính tà tương trợ khước sát bổ thuần, nhờ đó Nhập Bát Tinh Kinh không còn họa ngầm nữa.
Bất quá ngày Tham Hải Nghi Thành công thành, Thẩm Mặc Câu đã xương trắng như sương, Trang Sùng Quang là người đầu tiên hưởng lợi.
Hoàng Ngâm Xung cùng những trụ cột Thất Tinh Hồ, hay tin Nhập Bát Tinh Kinh đã được Tham Hải Nghi Thành bổ chính, có thể nói như trong tuyết gặp lửa nắng hạn gặp mưa, đều lòng đầy vui sướng lệ nóng tung hoành, đắc ý vong tình, nhưng quên mất bản tính tà môn của Trang Sùng Quang.
Tuy rằng cung chủ Thất Tinh Hồ hầu như đời nào cũng là quỷ ích kỷ biến thái, nhưng ích kỷ biến thái đến cảnh giới như Trang Sùng Quang, đã là đột phá cực hạn của Thất Tinh Hồ.
Tình yêu duy nhất cả đời hắn chính là Tô Tiểu Khuyết, Tô Tiểu Khuyết là tâm của hắn, là can của hắn, là bảo bối của hắn, tâm pháp Tham Hải Nghi Thành do tâm can bảo bối của hắn sáng lập ra, đương nhiên chỉ nên để một mình hắn độc chiếm, người khác muốn nhúng tay, thì chính là mèo già nghe mùi cá mặn, vọng tưởng a vọng tưởng!
Cho dù Hoàng Ngâm Xung cùng tổng quản Nội đường và các đường chủ còn lại của Ngoại đường quỳ dài ngoài đại điện, lại thêm di mệnh của Tô Tiểu Khuyết trong tay, Trang Sùng Quang mới miễn cưỡng như cắt thịt lấy máu, cất tâm pháp Tham Hải Nghi Thành trong Ưu Bát thư các dưới hắc thủy hồ mà chỉ cung chủ mới có thể vào, nhưng lại đem thiên chương về Già La chân khí trong tâm pháp, xé ra đốt thành tro bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến rồi nuốt xuống trước mặt Hoàng Ngâm Xung.
Hắn si luyến thành điên, giáo chúng Thất Tinh Hồ cũng ai oán thành cuồng, tâm pháp Tham Hải Nghi Thành một khi mất đi Già La chân khí, giống như xây lầu trên không giam trăng trong nước, không còn căn cơ, làm sao luyện công?
Đối diện với khuôn mặt lã chã nước mắt nước mũi của Hoàng Ngâm Xung, Sùng Quang mỉm cười nói: “Hoàng đường chủ hà tất bày ra biểu tình như vậy? Già La chân khí cũng không phải là thế gian vô song, Tiểu Khuyết học được từ Bạch Lộc Sơn, ta thấy sau này ai muốn học, đi cầu xin Bạch Lộc Sơn cũng có thể… Hơn nữa cho dù không học được Già La chân khí, chỉ cần là huyền môn chính tông chí tinh chí thuần cũng ổn thỏa, chẳng hạn như Thái Nhất Tâm Kinh, có lẽ còn hoàn hảo hơn cả Già La chân khí.”
Nói xong còn ngắt khuôn ngực tinh tráng của hắn một cái.
Hoàng Ngâm Xung không theo thói quen véo lại Sùng Quang, mà chỉ ôm ngực lui ra sau, các vị cung chủ Thất Tinh Hồ ở trên trời có linh thiêng, trách nhiệm trước mắt, một đời ma *** nhất thời trinh khiết đến nghiễm nhiên như một đời thánh nữ, liều mạng lắc đầu nói: “Cung chủ thật biết đùa, Thái Nhất Tâm Kinh là bí thuật bất truyền của Bạch Lộc Sơn…”
Sùng Quang tỏ vẻ mệt mỏi: “Vậy ta không quản nữa… Giang hồ rộng lớn, nội công tâm pháp có thể sánh với Già La chân khí hay Thái Nhất Tâm Kinh hẳn là vẫn còn, hoặc giả các người đi đảnh lễ Bồ Tát, phù hộ các người tìm được toàn quyển Nhập Bát Tinh Kinh năm xưa bị Minh Thiền Nữ đánh rơi!”
Thấy Hoàng Ngâm Xung vẫn đứng trước mặt, đột nhiên đùng đùng nổi giận, lanh lảnh quát: “Tâm pháp Tham Hải Nghi Thành là hắn sáng tạo vì Thẩm Mặc Câu, ta biết, ta cũng không độc chiếm! Hiện tại đã giao ra rồi, các người còn muốn thế nào nữa? Già La chân khí là hắn đích thân truyền cho ta, cũng chỉ truyền cho một mình ta, giờ hắn chết rồi, hắn không cần ta nữa… Chẳng lẽ thứ duy nhất ta có, các ngươi cũng muốn đoạt đi sao?”
Đám người Hoàng Ngâm Xung thật ra mười hai vạn phần muốn đoạt, nhưng lại sợ trước khi đoạt được tâm pháp này, đã bị hắn đoạt cả tính mạng, chỉ đành tuyệt vọng rút lui.
Chuyện này Tô Thác Đao tự nhiên cũng biết, chỉ nói: “Ta giam hắn mười ngày, chưa từng hỏi một câu về Già La chân khí… Bởi vì ta biết hắn nhất định không chịu nói. Hắn không còn võ công mất hết quyền thế, nhưng vẫn là Sùng Quang cung chủ, đến chết vẫn kiêu ngạo hung ác như vậy.”
Hoàng Ngâm Xung nhìn chung rượu bồ đào trong tay, chung thủy tinh ánh lên dịch thể đỏ tươi như máu dị thường thê diễm, thấp giọng nói: “Mỗi đời cung chủ Thất Tinh Hồ đều si vì tình chết vì tình… Lẽ nào đây là lời nguyền?”
Tô Thác Đao hoàn toàn thờ ơ: “Ta sẽ không như vậy.”
Ti bào đen thuần của hắn bị gió nhẹ nhàng thổi tung, phiêu dật như mây như khói, Hoàng Ngâm Xung mục quang ôn hòa lướt qua khuôn mặt hắn, hỏi: “Tại sao?”
Tô Thác Đao nói: “Ta thích Sùng Quang cung chủ đến thế, nhưng giết hắn cũng không hề nương tay.”
Hoàng Ngâm Xung mỉm cười, tựa hồ đang dung túng một hài tử không hiểu thế sự.
Tô Thác Đao mâu quang đạm mạc: “Ta đã qua được ải tình, không giấu gì đường chủ, khoảnh khắc giết Sùng Quang cung chủ, tâm cảnh linh đài ta một mảnh thanh minh, Nhập Bát chân khí mới thành, xuyên suốt kinh mạch, tẩy cốt luyện tủy, đúng vào hôm đó, Phượng Minh Xuân Hiểu đao trút bỏ lớp vỏ ảm đạm, đao khí hóa bích.”
Phượng Minh Xuân Hiểu đao là kỳ đao hiếm có trong thiên hạ, ban đầu thân đao đen kịt không sáng, nếu có thể tương thông huyền diệu, lấy nội tức cảm ứng đao khí, lưỡi đao sẽ mang màu bích lục, tiến thêm một bước nữa, người đao tương hợp đao tùy ý động, tất trở nên tuyết lượng ngân quang, đến khi đao thuật tiến tới đao đạo vô thượng, lưỡi đao sẽ chuyển sang trong suốt không màu, tức là tuyệt đỉnh đại thành.
Nghe được lời này, Hoàng Ngâm Xung vô cùng kinh ngạc, nhất thời thu lại nụ cười, lẽ nào ải tình mà người đời sợ nhất, với hắn chỉ là cơ hội đột phá võ công tu hành?
Tô Thác Đao nhìn mặt nước vô biên, nói: “Hai vị cung chủ Thẩm Tô của bổn phái, một kinh tài tuyệt diễm, một chính tà song tu, đều mạnh hơn ta, nhưng hai người họ lại sa vào lưới tình không thể tự thoát, không lấy Thất Tinh Hồ trăm năm truyền thừa làm trọng, Thác Đao đời này tuyệt không giẫm lên vết xe đổ của họ, khiến Thất Tinh Hồ có nửa phần nguy hiểm.”
=============================================
Thất Tinh Hồ cỏ xanh khắp nơi, đủ loại đá trải thành đường mòn, rất có ý thú khúc kính thông u (lộ quanh co dẫn tới nơi tĩnh mịch).
Thuyền cập vào bờ, Tô Thác Đao đứng dậy, mũi chân điểm nhẹ lên mạn thuyền, phiêu nhiên đáp xuống đất, cho dù Hoàng Ngâm Xung đã quen nhìn, vẫn cảm giác thấy đầu váng mắt hoa.
Khinh công của Tô Thác Đao, đã đạt đến cảnh giới thân do ý động tùy tâm sở dục, tư thái uyển chuyển như kinh hồng, tốc độ càng đáng sợ đến quỷ thần khó địch.
Hoàng Ngâm Xung nhìn một đạo hồng ngân cực mảnh nơi mắt cá chân hắn, lại khẽ thở dài, trong mục quang vẻ không đành lòng lóe lên rồi vụt tắt.
Tô Thác Đao chân trần bước trên đường mòn, hai bên liền có thuộc hạ khom người quỳ gối hành lễ, một bóng người khinh sam trường quần lả lướt đến gần, rồi như mèo con nhào thẳng vào lòng hắn, ngẩng đầu cười nói: “Cung chủ, đệ tử Bạch Lộc Sơn tư chất thế nào?”
Người này mày dài tới thái dương, nhãn châu trong trẻo như thu thủy, khuôn mặt vốn thanh lãnh tú dật xuất trần, nhưng hễ cười rộ lên, lại vũ mị linh động chói mắt sinh xuân, chính là tổng quản Nội đường Diệp Chậm Ly.
Tô Thác Đao vòng tay ôm thắt lưng hắn, nói: “Niếp Thập Tam uy danh vẫn còn, Bạch Lộc Sơn không thể động tới, tên đệ tử đó kiếm pháp căn cơ không tệ, nhưng có hơi ngốc.”
Diệp Chậm Ly mỉm cười, đảo mắt nhìn thấy Hoàng Ngâm Xung, vội nói: “Hoàng đường chủ, gần đây Chậm Ly tìm được một hài tử xinh đẹp, dung mạo yêu kiều, thường ngày còn lấy hoàng tinh thạch nhũ làm đồ ăn, sạch sẽ vô cùng, lát nữa sẽ đưa đến Tu Di đường cho lão nhân gia người xem thử.”
Hoàng Ngâm Xung đang định đa tạ, lại nghe Diệp Chậm Ly tiếp tục cười nói: “Lão nhân gia người một bên luyện công một bên tuyên ***, hệt như vừa đi tiểu vừa hĩ mũi, hai phần đều không bỏ lỡ a!”
Hoàng Ngâm Xung cũng không ngạc nhiên khi ngôn từ hắn thoắt nhã thoắt tục, năm đó Sùng Quang còn tại vị, trong chúng đệ tử đông đảo ở Nội đường, được sủng ái nhất chính là Diệp Chậm Ly, không chỉ vì tướng mạo như đóa bạch liên vươn lên trên mặt nước thu hút ngay từ ánh nhìn đầu tiên, mà còn vì tính tình hoạt bát nói năng không kiêng kỵ của hắn càng trúng ý, mà xét đến cùng, cũng không thiếu chút dấu tích của tìm người thay thế. (cho Tiểu Khuyết ~~)
Diệp Chậm Ly xuất thân không tầm thường, hắn vốn tên Ô Các, con của Thổ ty một bộ ở Nam Cương, do tiểu thiếp thứ mười một sinh ra, tiểu thiếp kia sắc như lê hoa không cần nói, tính tình còn lạnh lùng như băng sương, trùng hợp Thổ ty đại nhân trời sinh bản tính hạ tiện, đã quen được đám thê thiếp đối xử dịu dàng như xuân phong hóa vũ, nên đâm đầu thích nàng lãnh khốc như gió thu cuốn hết lá vàng bay, vì vậy sủng ái suốt mười năm không giảm, với Ô Các cũng nâng niu trên tay muốn sao là không dám hái trăng.
Tiểu thiếp kỳ thực ngoài lạnh trong nóng, có một tấm lòng hướng tới bút mực, với Thổ ty đại nhân mù chữ thì lãnh đạm, nhưng với một người văn nhã lại nhiệt tình đến có thể rèn sắt, bất chấp đang mang thai ba tháng, thừa dịp Thổ ty đãi khách, đi thông *** với tài tử tiểu bạch kiểm (chỉ nam nhân có tướng mạo đẹp nhưng bám váy đàn bà), kết quả bị Thổ ty tâm huyết sôi trào về phòng tìm nàng bắt gian tại trận.
Thổ ty đại nhân không biết mình bị chụp bao nhiêu cái mũ gấm lục nạm phỉ thúy, lại vô ý mở một hiệu mũ không tốn tiền vốn, quay đầu nhìn Ô Các, càng nhìn càng cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết trong như nước này không có nửa phần giống mình, không khỏi thập phần bất mãn bạo phát như điên, ngay trước mặt khách quý, dứt khoát moi thai nhi từ trong bụng tiểu thiếp ra ngâm rượu, sau khi từng đao từng đao làm thịt gian phu *** phụ xong, đang định xử tới Ô Các —— dù sao con mình cũng mười mấy đứa, nếu đã nghi ngờ đứa này, chi bằng giết luôn để mắt khỏi thấy tâm khỏi phiền.
Ai ngờ đao vừa vung lên, Ô Các thân hình còn chưa cao bằng đao đã mon men chạy tới, giẫm trên vũng máu lênh láng kia, một phát đoạt lấy vò rượu ừng ực uống một hớp lớn huyết tửu, uống xong lau miệng, nhanh nhảu ôm chân Thổ ty, vừa khóc vừa gào: “Cha… Cha! Cho dù cha không giết bọn họ, Ô Các cũng muốn tự tay chém chết hai tên tiện nhân này thay cha!”
Thổ ty đại nhân ngẩn người, có chút luyến tiếc đứa con thông minh kiêu ngạo nhất này, nhưng nhìn ánh mắt của những người xung quanh, đều cố che đậy vẻ thương hại chế nhạo, còn có kẻ trực tiếp liếc nhìn trên đầu mình, trong lòng không khỏi phẫn uất, lẽ nào trên đầu lão tử có đám mây bích lục sắp thăng tiên?
Nỗi nhục bậc này một nam nhân làm sao chịu nổi, Thổ ty đại nhân lại vốn mang bản mặt gấu chó muốn trở liền trở, cắn răng, một đao bổ xuống.
Tiểu tạp chủng này một khi chết đi, vết sẹo cũng trở thành tiêu chí mãnh nam, giết gian phu, giết tiểu lão bà, cả nhi tử cũng giết, niềm vinh quang này không thể khinh rẻ a, còn ai dám một đao đâm lén sau lưng mình nữa?
Nhìn lưỡi đao sáng tuyết sắp giáng xuống đầu mình, Ô Các cũng ngừng khóc, chỉ giơ tay lau mắt.
Một vị khách quý vẫn luôn mỉm cười bàng quan đột nhiên đứng dậy, một tay giữ chặt mũi đao, lúc bàn tay cùng lưỡi dao chạm nhau, còn phát ra tiếng kim thiết: “Thổ ty đại nhân, hài tử này nếu ngài muốn bỏ, vậy tặng cho ta đi.”
Thổ ty sửng sốt, hắn không dám đắc tội vị khách quý kia, lập tức thu đao hỏi: “Trang công tử, Thất Tinh Hồ thu tiểu tử này làm gì?”
Trang Sùng Quang cười nói: “Hài tử này vô tâm vô phế, là nhân tài có thể đào tạo, ta rất thích.”
Nói xong nhẹ nhàng kéo Ô Các qua, hỏi: “Cha ngươi muốn giết ngươi, ngươi có dám hại hắn không?”
Ô Các thân thể run lên, nhưng oán hận nói: “Đồ ẻo lả, ngươi thì biết gì!”
Sùng Quang nghe hắn buông lời hung ác vô lễ, trong lòng càng thêm vài phần yêu thích, từ trong tay áo hắn nặn ra một con rắn nhỏ mảnh mai: “Bạch Ngọc Kim Tiền xà, bị cắn trúng một phát, tư vị rất diệu a, lúc ngươi giơ tay lau nước mắt, miệng tay áo hướng về phía cha ngươi, đợi con vật nhỏ này phóng ra… Cha ngươi tuy không tới nỗi bị độc chết, nhưng một phen khổ sở cũng khó tránh được.”
Thổ ty vừa sợ vừa giận: “Tiểu tiện nhân, ngươi dám hại ta?”
Ô Các lập tức cắn ngược lại: “Ngươi là cha ta, ta là tiểu tiện nhân, ngươi chính là lão tiện nhân!”
Thổ ty nổi trận lôi đình, Sùng Quang lại mừng rỡ như nhặt được chí bảo, hai ngàn lượng hoàng kim vốn dùng để mua thảo dược, còn phá lệ thêm một ngàn lượng, thành tiền mua nhi tử của Thổ ty đại nhân.
Lúc mang Ô Các về Thất Tinh Hồ, lá liễu như cắt, tiếng sáo ngọc du dương, sơn u thủy tĩnh.
Sùng Quang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh linh dục tú của hắn, ôn nhu nói: “Đổi cái tên khác cho ngươi, Diệp Chậm Ly, Diệp trong liễu diệp, không sơn ảnh ly, có chịu không?”
Diệp Chậm Ly liếc hắn, mím môi: “Ta không biết chữ.”
Thổ ty đại nhân là đại mù chữ, hắn tự nhiên là tiểu mù chữ.
Sùng Quang có phần kinh ngạc, lập tức cười to: “Vậy không cần biết chữ, ta dạy ngươi võ công là được rồi.”
Kết quả Diệp Chậm Ly vẫn mù chữ cho đến khi Sùng Quang bị giết, cũng may trí nhớ hắn kinh người lại thông minh linh lợi, nên cũng không thiệt thòi gì, ngoại trừ không biết chữ, võ công tạp học đều thông thấu kiệt luân, còn bởi vì tâm tính âm ngoan, dốc lòng chuyên tu thuật huyễn cổ mà ngay cả hạ cửu lưu cũng khinh miệt.
Đến thời hắn ngồi lên ghế tổng quản Nội đường, Tô Thác Đao nói: “Ngươi giờ đã quyền cao chức trọng sự vụ bộn bề, chỉ dựa vào trí nhớ vẫn có điểm bất tiện, nên chân chính học chữ đi.”
Diệp Chậm Ly phẫn hận ủy khuất nói: “Ngươi tưởng ta không muốn sao, Sùng Quang cung chủ đối đãi ta chính là đường trắng bọc thạch tín, vốn đã không có hảo tâm, cặp mắt còn là mọc nhọt trên sẹo vừa hư vừa độc, bốn phương tám hướng không đâu không có, ta làm sao dám học lén!”
Sùng Quang ánh mắt đích thực độc, ít nhất Diệp Chậm Ly cũng ứng với câu vô tâm vô phế kia. Sùng Quang vừa có ơn cứu mạng vừa có tình thu dưỡng ân sủng với hắn, nhưng lúc hắn trợ giúp Tô Thác Đao phế bỏ Sùng Quang, không hề có nửa điểm nương tay. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.