Chương 5
Trần Tiểu Thái
02/11/2017
SÁT TƯƠNG TƯ
Tác giả: Trần Tiểu Thái
Thể loại: Giang hồ ân oán, ngược luyến tình thâm, cận thủy lâu đài, mỹ công mỹ thụ
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Editor: Phúc Vũ
Đệ ngũ chương
Thất Tinh Hồ tuy phong cảnh như họa, nhưng người không phải người trong tranh, những việc khói lửa nhân gian như ăn uống ngủ nghỉ đi mao xí tự nhiên không thể thiếu, cho nên ở góc khuất nhất Nội đường, có mười mấy gian ốc xá, chính là trù phòng nắm giữ sinh tử của cái bụng đặc biệt quan trọng trong quan trọng.
Người của trù phòng đều không biết võ, nhưng cũng phải tuân theo một ít quy củ, được vào bếp là chưởng trù cấp bậc cao nhất, tay chân nhanh nhẹn có thể thích nghi sống sót là cấp bậc thứ hai, tạp dịch đốn củi nhóm lửa rửa chén đương nhiên là cấp bậc thấp nhất, mà muốn làm tạp dịch cũng phải xem kinh nghiệm năng lực. Lúc này đang quây quần quanh bàn ăn cơm, chính là tinh anh trong tạp dịch có thể sánh với Thiếu Lâm Võ Đang.
A Tây là nhân tài mới gia nhập năm trước, tướng mạo cũng trắng trẻo thanh tú không nanh không vuốt, vì vậy đến phiên hắn ăn, chỉ còn lại nửa chén cơm thô, còn bị A Đông trộn vào một nắm cát.
Trù phòng vốn là nơi không sợ chết đói nhất, ba năm khói lửa, đại sư phụ cũng có thể lăn lộn đến bụng no tròn, có điều A Tây ngàn không nên vạn không nên, đi đắc tội nhầm ti chức chuyên xử lý cơm thừa canh cặn A Đông.
A Đông yêu thầm trù nương điểm tâm Tiểu Hỷ Thước, Tiểu Hỷ Thước đôi mắt to sáng đến có thể sánh với ánh trăng, nhưng nhãn quang lại bị bôi đen không dùng được, cư nhiên không thích A Đông một thân khí phách bá vương cơ thịt cuồn cuộn mạnh mẽ, đi để ý một A Tây tiểu bạch kiểm gầy như cuống lá gai, còn lén mời hắn ăn bánh đậu uyên ương.
Vì vậy bể dấm vô biên thực sắc tính dã (*), A Tây cản trở đường tình của A Đông, A Đông thề phải bóp chết dạ dày của A Tây.
A Tây cầm nửa chén cơm bẩn thỉu kia, đạm định mỉm cười cũng không tranh luận, chờ A Đông đi quét tước, mới thẳng tiến gian trù phòng của Tiểu Hỷ Thước, tìm được một nắm gạo tẻ đặt lên lò than nấu, một bên rửa bảy tám quả hồng táo (táo tàu), cắt một củ sơn dược nhỏ ném vào nồi, đợi sôi lên bớt lửa hầm thêm một lát, dùng nước giếng gạn đi cát trong cơm thô, trút nốt chỗ cơm đó vào nồi, cho thêm mười mấy hạt cẩu kỷ.
Cháo trong nồi dần dần lan tỏa mùi hương thanh ngọt, A Tây phóng mắt nhìn quanh, thấy trên thớt chất một đống hồ đào còn nguyên vỏ, có lẽ Tiểu Hỷ Thước định lát nữa làm bánh hồ đào, lập tức cũng không muốn nhàn rỗi, lấy búa nhỏ đập từng quả tách thịt ra, ngón tay trái lại khéo léo thần kỳ, vỏ hồ đào vốn không dễ bóc, thường phải ngâm nước nóng trước, hắn chỉ nhẹ nhàng vo vài vòng trong lòng bàn tay, liền lộ ra phần thịt quả trắng tuyết.
Không lâu sau cháo chín, A Tây từ trong tủ chén lấy ra một cái chén sứ xanh, vừa mới múc một chén, một thân ảnh đột ngột vọt vào, nói: “Tiểu Hỷ Thước, món ngọt của Sở cô cô đâu… A? Ngươi là ai?”
A Tây thấy người đến là một tiểu cô nương, hai búi tóc trái đào một sợi cũng không rối, phục trang thập phần chỉnh tề sạch sẽ, cười nói: “Ta tên A Tây, cũng là người của trù phòng.”
Tiểu cô nương cặp mắt liến thoắng đảo quanh, nhắm trúng chén cháo kia, vội bưng lên cho vào cái làn: “Ta đi đây, cô cô đợi lâu sẽ nổi giận, nhớ dặn Tiểu Hỷ Thước đừng chạy lung tung.”
Nói xong hất cằm, kiêu ngạo như một con khổng tước, phủi mông bỏ đi.
A Tây lại bật cười, cảm thấy tiểu cô nương này thật khả ái, múc một chén cháo khác ra ăn, trong lòng có chút kỳ quái, Tiểu Hỷ Thước thường ngày hiếm khi không ở trù phòng, không biết hôm nay chạy đi đâu, nếu không phải đúng lúc mình nấu nồi cháo này, e rằng khó bề ăn nói với Sở cô cô gì đó.
Uống cháo xong, cọ nồi rửa chén xong, chợt nghe thấy tiếng bước chân, là Tiểu Hỷ Thước thở hổn hển chạy về, vừa nhìn thấy A Tây, lập tức trừng lớn hai mắt: “Có phải tên gấu A Đông lông lá đó lại ức hiếp ngươi?”
A Tây chỉ chỉ nửa chén cháo trên bàn, cười nói: “Không có, ta chỉ là muốn nấu chút cháo thôi… Chừa cho ngươi nửa chén, mùa xuân uống cháo hồng táo sơn dược, có công hiệu an vị dưỡng tỳ tốt nhất.”
Tiểu Hỷ Thước bĩu môi: “Ngươi lại nói đỡ cho A Đông… cứ tốt bụng như vậy, dễ bị người hiếp đáp.”
A Tây mỉm cười lắc đầu: “A Đông cũng không phải kẻ xấu, hắn chỉ ghen tuông mà thôi.”
Tiểu Hỷ Thước đỏ mặt, bưng chén cháo nếm thử một hớp, tấm tắc khen: “Món ngươi làm luôn thanh thanh đạm đạm, nhưng càng ăn càng khiến người thèm hơn.”
Liếc mắt nhìn đống thịt quả hồ đào, lập tức đấm ngực giậm chân sắc mặt đột biến: “Chết rồi chết rồi! Ban nãy Lâm quản sự gọi ta đến lĩnh bạc, ta chưa kịp làm món ngọt cho Sở cô cô ở y xá!”
A Tây vội nói: “Đừng lo… Tiểu cô nương kia đã lấy đi một chén cháo, có lẽ sẽ bỏ qua.”
Dứt lời đứng dậy: “Ta đi bổ củi, lại mượn trù phòng của ngươi, thật lòng đa tạ!”
Tiểu Hỷ Thước nhìn theo bóng lưng hắn, ôm má cười ngây ngô, nàng vốn xuất thân nhà thư hương, nhãn quang tự có điểm độc đáo, vẫn luôn cảm thấy A Tây này tuyệt không phải nhân vật tầm thường, tuy không hiển sơn lộ thủy, càng không thấy phong mang kiệt ngạo, nhưng có một loại khí chất đặc biệt khiêm hòa như ngọc, ở bên hắn như được đắm mình trong gió xuân.
A Tây bổ củi không chút khí lực, hai tay giơ rìu, một nhát giáng xuống kịch một tiếng, khúc củi liền chia làm hai, không tới một canh giờ, đã mệt đến đầm đìa mồ hôi, đang định đứng lên đi uống nước, vừa ngẩng đầu trông thấy cách một trượng trước mặt, một nữ tử thanh lệ bạch y như tuyết đang đứng đó, không khỏi hoảng sợ, rìu cũng tuột khỏi tay rơi xuống đất, thiếu chút nữa cắm ngay chân mình.
Nữ tử kia hòa nhã hỏi: “Ngươi là A Tây?”
A Tây thấy nàng nói năng dịu dàng, trong lòng bình tĩnh lại, đáp: “Phải.”
“Chén cháo vừa rồi, là ngươi nấu?”
“Phải.”
“Tại sao phải bỏ hồng táo?”
Một trận gió thoảng qua, A Tây chóp mũi phảng phất một làn hương dược nhàn nhạt, tâm niệm chợt động, tường tận giải thích: “Hồng táo vị ngọt tính bình, bình vị dưỡng tỳ, thông khiếu bổ huyết… Về phần sơn dược cẩu kỷ, cũng khá thích hợp để ăn vào mùa xuân.”
Nữ tử đuôi mày nhẹ nhàng nhướn lên, hỏi: “Mùa xuân cần chú trọng những gì?”
A Tây nhu thuận buông tay, nói: “Tiết xuân can khí được mùa, can khí quá thịnh sẽ thương tì vị, ăn uống cần ít chua mà nhiều ngọt, sơn dược có công dụng kiện tỳ ích khí, cẩu kỷ có hiệu quả sáng mắt nhuận phổi.”
Nữ tử ân một tiếng, nói: “Không tệ.”
Dứt lời mũi chân điểm nhẹ, phi thân nhảy lên, bẻ một nhánh cây xanh tốt, từ trong tay áo lấy ra một thanh ngân đao mỏng manh mà sắc bén: “Cắt thành đoạn, mỗi đoạn bảy phân.”
A Tây nhận lấy, đặt nhánh cây trên cọc gỗ bổ củi, ngồi dưới đất, nhấc cổ tay từng đao một không nhanh không chậm chém xuống.
Hắn tuy là tạp dịch trù phòng, nhưng đôi tay lại đẹp như điềm bạch ngọc điêu, thập phần thu hút sự chú ý.
Không tới một nén hương, A Tây ngẩng đầu nói: “Xong rồi.”
Nữ tử rũ my nhìn xuống, lại nói: “Mỗi đoạn tách thành tám mảnh.”
A Tây y lời làm theo, nhánh cây chỉ to bằng ngón út, tách dọc thành tám mảnh là một việc phi thường tinh tế, động tác hắn không nhanh, nhưng tay rất ổn định, hô hấp cũng không thấy loạn, chẳng mảy may có một tia hấp tấp vội vàng.
Bạch y nữ tử ngưng thần quan sát, vô cùng hài lòng, hỏi: “Ngươi từng học y?”
A Tây không gấp trả lời, đợi tách xong đoạn cuối cùng, mới nói: “Trước khi phụ thân qua đời, từng học vài năm.”
Nữ tử gật đầu, nói: “Có biết võ không?”
A Tây thoáng ngập ngừng: “Biết huyệt vị kinh mạch… Có tính là biết võ không?”
Nữ tử giãn mặt ra cười nói: “Tốt, theo ta!”
Dứt lời xoay người đi thẳng một nước.
A Tây vội hỏi: “Cô nương, ta là tạp dịch ở trù phòng… Không thể tự ý rời khỏi nơi đó.”
Nữ tử quay đầu nói: “Gì mà cô nương với không cô nương, gọi ta là cô cô.”
A Tây từ lâu đã đoán được, nhưng vẫn vờ ngạc nhiên: “Sở cô cô?”
Nữ tử mỉm cười: “Quả thật không ngốc… Ta chính là Sở Lục Yêu, sau này ngươi sẽ là người của y xá ta.”
A Tây tim thình thịch nhảy loạn, vừa kích động vừa khẩn trương, chỉ nhờ một hành động vô ý hôm nay của mình, cư nhiên có thể thoát khỏi trù phòng, vào y xá Thất Tinh Hồ.
Y xá địa thế cực tốt, ẩn trong một sơn động đầy dây leo, mười mấy gian nhà trúc ngẫu hứng nối liền nhau, chiếm khoảng bảy tám mẫu đất, dược phố viện lạc đều đầy đủ, trước nhà có suối nước róc rách, sau nhà có rừng cây rậm rạp.
Vừa vào y xá, Sở Lục Yêu liền phân phó: “Khổng Tước, dẫn A Tây đi tắm rửa trước, thay y phục rồi trở lại gặp ta.”
A Tây định thần nhìn kỹ, không khỏi mỉm cười, Khổng Tước này chính là tiểu cô nương vừa đến trù phòng ban nãy, danh ứng với người, thực sự tên Khổng Tước, nàng đang phùng mang trợn mắt trừng mình, đợi Sở Lục Yêu rời đi, liền lầm bầm oán giận: “Ngươi cười cái gì? Hừ, người của trù phòng, cũng xứng đến y xá sao? Chẳng qua là thêm vào cho đủ số mà thôi!”
A Tây không đáp lại khiêu khích, chỉ nói: “Làm phiền cô nương.”
Khổng Tước một quyền đấm vào gốc mộc miên, cả giận: “Ai cho ngươi gọi ta là cô nương? Con mắt nào của ngươi thấy ta là cô nương?”
Rõ ràng là một tiểu nữ nhi tướng mạo điềm đạm, lại không cho người khác gọi mình là cô nương, bộ dáng hậm hực này càng khả ái, A Tây mỉm cười nghe lời: “Vậy làm phiền Khổng Tước…”
Khổng Tước xoay cổ quay lưng dẫn đường, lẩm bẩm: “Cô cô chưa bao giờ nhận người bên ngoài vào y xá, ngươi rốt cuộc có điểm nào hiếm lạ? Sao ta nhìn không ra… Hẳn là tại nụ cười vừa rộ lên liền đặc biệt khiến người chán ghét đó!”
Nói xong lại nhịn không được, liếc mắt trộm nhìn tiếu dung của A Tây.
A Tây trời sinh một đôi mắt nai, nhãn châu đen láy ôn nhuận, đường cong nơi khóe mắt hơi rũ xuống, vốn đã cực kỳ ôn nhu vô tội, lúc cười lên càng thủy quang lưu động, như nắng rạng đông.
Ven con đường mòn lát sỏi có những cây hoa buông nhánh mềm mại la đà, A Tây luôn lẳng lặng vén ra cho Khổng Tước.
Khổng Tước lấy làm kinh ngạc, những nhánh hoa này với thân thủ của nàng, tự nhiên có thể dễ dàng né tránh, nhưng chưa từng có ai làm chuyện thừa thải vén ra cho nàng.
Tuy là môn nhân tà giáo giang hồ vừa nghe liền biến sắc, nhưng Khổng Tước bất quá cũng chỉ mới chừng mười tuổi, là một đóa hoa vừa hé nụ, bản tính hài tử, hoàn toàn không thể cưỡng lại cảm giác được che chở săn sóc, chỉ một động tác tầm thường tiện tay mà làm này của A Tây, ở Thất Tinh Hồ, nhưng thập phần hiếm thấy, hơn nữa còn đặc biệt mê người.
Khổng Tước trời sinh tính tình hoạt bát, cảm nhận được thiện ý của A Tây, nhất thời nhoẻn miệng, cười tươi như hoa liễu.
Kéo tay hắn, nói: “A Tây, ngươi được đến chỗ chúng ta, có thể xem là một bước lên trời… Đừng thấy Sở cô cô chưa tới ba mươi tuổi, nhưng là đệ tử thân truyền của Tô cung chủ năm đó, đồng lứa với Trang cung chủ, Nội đường từ trên xuống dưới, đều phải tôn người một tiếng cô cô, cho dù là Tô cung chủ đương nhiệm, cũng luôn khách khách khí khí với người!”
A Tây gật đầu, nhìn khuôn mặt hưng phấn đến ửng hồng của nàng, cười nói: “Sau này ngươi cũng muốn làm Khổng cô cô?”
Khổng Tước ngượng ngùng dí dí mũi chân, ngập ngừng nói: “Sở cô cô khen ta có thiên bẩm, chỉ là không biết tập trung, thu ta làm đồ nhi trước, phải mài ta thêm vài năm nữa mới truyền y thuật… Nhưng võ công ta rất tốt, là bảo hồ lô trên đỉnh bảo tháp, hàn quang trên mũi nhọn a!”
A Tây tựa hồ không hứng thú với võ công, hỏi: “Y thuật của Tô cung chủ… có phải còn cao minh hơn cả Sở cô cô?”
Khổng Tước nghiêng đầu nghĩ ngợi, nói: “Tô cung chủ trước kia đương nhiên cao, Tô cung chủ hiện tại chỉ biết chút ít, hắn…”
Nhìn dáo dác xung quanh, mới hạ giọng nói: “Cung chủ hắn ghét y thuật.”
A Tây đạm đạm nói: “Mạng người quan trọng, đáng giá ngàn vàng, đạo hành y, chính là thi thuật tế thế cứu người, Tô cung chủ ngay cả y thuật cũng ghét, lẽ nào hắn không chỉ coi thường nhân mệnh, đến tính mạng của mình cũng chẳng để tâm?”
Khổng Tước ngẩn ra, nói: “Cũng không phải… Cô cô từng nói với ta, cung chủ bảo y giả phải tồn nhân tâm quý nhân mệnh, nhưng y xá Thất Tinh Hồ cứu người thì ít hại người thì nhiều, hoàn toàn đi ngược lại y đạo, hắn thân là cung chủ Thất Tinh Hồ, vốn không nên góp phần làm nhục y thuật.”
A Tây trầm mặc chốc lát, khẽ thở dài: “Nói thế xem ra, Tô cung chủ là một người thanh bạch… Không biết Trang cung chủ phong thái thế nào?”
Khổng Tước bất giác rùng mình: “Trang cung chủ với y thuật dốt đặc cán mai, nhưng lại thích buộc Sở cô cô bào chế độc dược hủy nhân thể…”
Nhỏ giọng nói: “Cô cô không thích hắn lắm… Khổng Tước cũng hận hắn thấu xương.”
A Tây mơ hồ cảm giác được hận ý của Khổng Tước, thanh âm có chút run: “Không phải hắn chết rồi sao?”
Khổng Tước thoáng do dự: “… Ta không biết.”
A Tây trong lòng căng thẳng, cổ họng chỉ cảm thấy vừa đắng vừa nghẹn: “Hắn chưa chết? Thực sự vẫn chưa chết?”
Khuôn mặt Khổng Tước đã hoảng đến nhăn nhó, ngón tay nắm tay A Tây hung hăng bấm vào da thịt, cực khẽ cực nhanh nói: “Cung chủ không cho người khác hỏi… Ta cũng không biết Trang cung chủ rốt cuộc đã chết, hay là bị cung chủ giam cầm.”
Dứt lời vẫn còn sợ hãi, cầu xin: “A Tây ca ca, ngươi hỏi ta ta mới nói, đã phạm vào kiêng kị, về sau ngươi ngàn vạn lần đừng tùy tiện hỏi những chuyện này. Cũng đừng nói với ai rằng ta đã nói cho ngươi biết, ta thực sự rất sợ…”
A Tây tâm thần lơ đãng gật đầu: “Ân, ta tuyệt không tiết lộ với người khác.”
Khổng Tước yên lòng, nhưng không nhắc tới đề tài trước đó nữa, chỉ huyên thuyên kể với A Tây ở y xá ai siêng ai lười, ai xấu ai đẹp, ai miệng rộng ai tay ngắn, ai hay xu nịnh ai ngốc hề hề.
A Tây nghe xong, âm thầm ghi nhớ, trong lòng phi thường cảm kích Khổng Tước.
Đợi an trí chỗ ở, tắm rửa sạch sẽ đổi mới hoàn toàn, A Tây mặc y sam màu trắng mềm mại, đứng trước mặt Sở Lục Yêu, Sở Lục Yêu mâu quang như nước đã lay động, tán thưởng: “Rất có dáng dấp công tử phong lưu… A Tây, ngươi bao nhiêu rồi?”
A Tây mỉm cười nói: “Mười bảy.”
Sở Lục Yêu mục quang ẩn chứa ý vị thăm dò: “Nhưng tính ngươi trầm ổn an tĩnh, căn bản không giống hài tử ở tuổi này.”
Theo thường lệ mà nói, câu này ở y xá sẽ nhận được ba loại hồi đáp.
“Ta thật sự mới mười bảy.” Đây là câu trả lời của cái đầu gỗ du rưới nước rèn sắt rồi đem đi phơi nắng.
“Sở cô cô y thuật thần thông, không phải cũng đang độ thanh xuân sao?” Câu trả lời tàng công lộ thủ vuốt mông ngựa không để lại dấu tích.
Mà câu trả lời bình thường nhất khiến người hài lòng nhất, hẳn nên là ngoan ngoãn khai tất tần tật, đem mọi chuyện về thân thế dĩ vãng phơi bày thành thanh thủy xuất phù dung trúc đồng đảo đậu tử, từ đó hai bên đều vui vẻ hài hòa.
A Tây thoạt nhìn không giống một tên ngốc cũng không phải một kẻ ham nịnh bợ, cho nên Sở Lục Yêu chống cằm, chờ đợi loại phản ứng thứ ba.
A Tây khóe miệng vẫn giữ nụ cười ôn văn nho nhã, nhưng chỉ giản giản đơn đơn đáp: “Sở cô cô khen lầm rồi.”
Sở Lục Yêu mày tú hơi cau lại, quan sát hắn một lát, nhẹ giọng nói: “Kiệm lời như vàng sao? Cũng tốt… Ta ghét nhất là lắm mồm lắm miệng.”
——-
(*) Thực sắc tính dã: ăn uống và *** là bản tính vốn có của con người Đăng bởi: admin
Tác giả: Trần Tiểu Thái
Thể loại: Giang hồ ân oán, ngược luyến tình thâm, cận thủy lâu đài, mỹ công mỹ thụ
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Editor: Phúc Vũ
Đệ ngũ chương
Thất Tinh Hồ tuy phong cảnh như họa, nhưng người không phải người trong tranh, những việc khói lửa nhân gian như ăn uống ngủ nghỉ đi mao xí tự nhiên không thể thiếu, cho nên ở góc khuất nhất Nội đường, có mười mấy gian ốc xá, chính là trù phòng nắm giữ sinh tử của cái bụng đặc biệt quan trọng trong quan trọng.
Người của trù phòng đều không biết võ, nhưng cũng phải tuân theo một ít quy củ, được vào bếp là chưởng trù cấp bậc cao nhất, tay chân nhanh nhẹn có thể thích nghi sống sót là cấp bậc thứ hai, tạp dịch đốn củi nhóm lửa rửa chén đương nhiên là cấp bậc thấp nhất, mà muốn làm tạp dịch cũng phải xem kinh nghiệm năng lực. Lúc này đang quây quần quanh bàn ăn cơm, chính là tinh anh trong tạp dịch có thể sánh với Thiếu Lâm Võ Đang.
A Tây là nhân tài mới gia nhập năm trước, tướng mạo cũng trắng trẻo thanh tú không nanh không vuốt, vì vậy đến phiên hắn ăn, chỉ còn lại nửa chén cơm thô, còn bị A Đông trộn vào một nắm cát.
Trù phòng vốn là nơi không sợ chết đói nhất, ba năm khói lửa, đại sư phụ cũng có thể lăn lộn đến bụng no tròn, có điều A Tây ngàn không nên vạn không nên, đi đắc tội nhầm ti chức chuyên xử lý cơm thừa canh cặn A Đông.
A Đông yêu thầm trù nương điểm tâm Tiểu Hỷ Thước, Tiểu Hỷ Thước đôi mắt to sáng đến có thể sánh với ánh trăng, nhưng nhãn quang lại bị bôi đen không dùng được, cư nhiên không thích A Đông một thân khí phách bá vương cơ thịt cuồn cuộn mạnh mẽ, đi để ý một A Tây tiểu bạch kiểm gầy như cuống lá gai, còn lén mời hắn ăn bánh đậu uyên ương.
Vì vậy bể dấm vô biên thực sắc tính dã (*), A Tây cản trở đường tình của A Đông, A Đông thề phải bóp chết dạ dày của A Tây.
A Tây cầm nửa chén cơm bẩn thỉu kia, đạm định mỉm cười cũng không tranh luận, chờ A Đông đi quét tước, mới thẳng tiến gian trù phòng của Tiểu Hỷ Thước, tìm được một nắm gạo tẻ đặt lên lò than nấu, một bên rửa bảy tám quả hồng táo (táo tàu), cắt một củ sơn dược nhỏ ném vào nồi, đợi sôi lên bớt lửa hầm thêm một lát, dùng nước giếng gạn đi cát trong cơm thô, trút nốt chỗ cơm đó vào nồi, cho thêm mười mấy hạt cẩu kỷ.
Cháo trong nồi dần dần lan tỏa mùi hương thanh ngọt, A Tây phóng mắt nhìn quanh, thấy trên thớt chất một đống hồ đào còn nguyên vỏ, có lẽ Tiểu Hỷ Thước định lát nữa làm bánh hồ đào, lập tức cũng không muốn nhàn rỗi, lấy búa nhỏ đập từng quả tách thịt ra, ngón tay trái lại khéo léo thần kỳ, vỏ hồ đào vốn không dễ bóc, thường phải ngâm nước nóng trước, hắn chỉ nhẹ nhàng vo vài vòng trong lòng bàn tay, liền lộ ra phần thịt quả trắng tuyết.
Không lâu sau cháo chín, A Tây từ trong tủ chén lấy ra một cái chén sứ xanh, vừa mới múc một chén, một thân ảnh đột ngột vọt vào, nói: “Tiểu Hỷ Thước, món ngọt của Sở cô cô đâu… A? Ngươi là ai?”
A Tây thấy người đến là một tiểu cô nương, hai búi tóc trái đào một sợi cũng không rối, phục trang thập phần chỉnh tề sạch sẽ, cười nói: “Ta tên A Tây, cũng là người của trù phòng.”
Tiểu cô nương cặp mắt liến thoắng đảo quanh, nhắm trúng chén cháo kia, vội bưng lên cho vào cái làn: “Ta đi đây, cô cô đợi lâu sẽ nổi giận, nhớ dặn Tiểu Hỷ Thước đừng chạy lung tung.”
Nói xong hất cằm, kiêu ngạo như một con khổng tước, phủi mông bỏ đi.
A Tây lại bật cười, cảm thấy tiểu cô nương này thật khả ái, múc một chén cháo khác ra ăn, trong lòng có chút kỳ quái, Tiểu Hỷ Thước thường ngày hiếm khi không ở trù phòng, không biết hôm nay chạy đi đâu, nếu không phải đúng lúc mình nấu nồi cháo này, e rằng khó bề ăn nói với Sở cô cô gì đó.
Uống cháo xong, cọ nồi rửa chén xong, chợt nghe thấy tiếng bước chân, là Tiểu Hỷ Thước thở hổn hển chạy về, vừa nhìn thấy A Tây, lập tức trừng lớn hai mắt: “Có phải tên gấu A Đông lông lá đó lại ức hiếp ngươi?”
A Tây chỉ chỉ nửa chén cháo trên bàn, cười nói: “Không có, ta chỉ là muốn nấu chút cháo thôi… Chừa cho ngươi nửa chén, mùa xuân uống cháo hồng táo sơn dược, có công hiệu an vị dưỡng tỳ tốt nhất.”
Tiểu Hỷ Thước bĩu môi: “Ngươi lại nói đỡ cho A Đông… cứ tốt bụng như vậy, dễ bị người hiếp đáp.”
A Tây mỉm cười lắc đầu: “A Đông cũng không phải kẻ xấu, hắn chỉ ghen tuông mà thôi.”
Tiểu Hỷ Thước đỏ mặt, bưng chén cháo nếm thử một hớp, tấm tắc khen: “Món ngươi làm luôn thanh thanh đạm đạm, nhưng càng ăn càng khiến người thèm hơn.”
Liếc mắt nhìn đống thịt quả hồ đào, lập tức đấm ngực giậm chân sắc mặt đột biến: “Chết rồi chết rồi! Ban nãy Lâm quản sự gọi ta đến lĩnh bạc, ta chưa kịp làm món ngọt cho Sở cô cô ở y xá!”
A Tây vội nói: “Đừng lo… Tiểu cô nương kia đã lấy đi một chén cháo, có lẽ sẽ bỏ qua.”
Dứt lời đứng dậy: “Ta đi bổ củi, lại mượn trù phòng của ngươi, thật lòng đa tạ!”
Tiểu Hỷ Thước nhìn theo bóng lưng hắn, ôm má cười ngây ngô, nàng vốn xuất thân nhà thư hương, nhãn quang tự có điểm độc đáo, vẫn luôn cảm thấy A Tây này tuyệt không phải nhân vật tầm thường, tuy không hiển sơn lộ thủy, càng không thấy phong mang kiệt ngạo, nhưng có một loại khí chất đặc biệt khiêm hòa như ngọc, ở bên hắn như được đắm mình trong gió xuân.
A Tây bổ củi không chút khí lực, hai tay giơ rìu, một nhát giáng xuống kịch một tiếng, khúc củi liền chia làm hai, không tới một canh giờ, đã mệt đến đầm đìa mồ hôi, đang định đứng lên đi uống nước, vừa ngẩng đầu trông thấy cách một trượng trước mặt, một nữ tử thanh lệ bạch y như tuyết đang đứng đó, không khỏi hoảng sợ, rìu cũng tuột khỏi tay rơi xuống đất, thiếu chút nữa cắm ngay chân mình.
Nữ tử kia hòa nhã hỏi: “Ngươi là A Tây?”
A Tây thấy nàng nói năng dịu dàng, trong lòng bình tĩnh lại, đáp: “Phải.”
“Chén cháo vừa rồi, là ngươi nấu?”
“Phải.”
“Tại sao phải bỏ hồng táo?”
Một trận gió thoảng qua, A Tây chóp mũi phảng phất một làn hương dược nhàn nhạt, tâm niệm chợt động, tường tận giải thích: “Hồng táo vị ngọt tính bình, bình vị dưỡng tỳ, thông khiếu bổ huyết… Về phần sơn dược cẩu kỷ, cũng khá thích hợp để ăn vào mùa xuân.”
Nữ tử đuôi mày nhẹ nhàng nhướn lên, hỏi: “Mùa xuân cần chú trọng những gì?”
A Tây nhu thuận buông tay, nói: “Tiết xuân can khí được mùa, can khí quá thịnh sẽ thương tì vị, ăn uống cần ít chua mà nhiều ngọt, sơn dược có công dụng kiện tỳ ích khí, cẩu kỷ có hiệu quả sáng mắt nhuận phổi.”
Nữ tử ân một tiếng, nói: “Không tệ.”
Dứt lời mũi chân điểm nhẹ, phi thân nhảy lên, bẻ một nhánh cây xanh tốt, từ trong tay áo lấy ra một thanh ngân đao mỏng manh mà sắc bén: “Cắt thành đoạn, mỗi đoạn bảy phân.”
A Tây nhận lấy, đặt nhánh cây trên cọc gỗ bổ củi, ngồi dưới đất, nhấc cổ tay từng đao một không nhanh không chậm chém xuống.
Hắn tuy là tạp dịch trù phòng, nhưng đôi tay lại đẹp như điềm bạch ngọc điêu, thập phần thu hút sự chú ý.
Không tới một nén hương, A Tây ngẩng đầu nói: “Xong rồi.”
Nữ tử rũ my nhìn xuống, lại nói: “Mỗi đoạn tách thành tám mảnh.”
A Tây y lời làm theo, nhánh cây chỉ to bằng ngón út, tách dọc thành tám mảnh là một việc phi thường tinh tế, động tác hắn không nhanh, nhưng tay rất ổn định, hô hấp cũng không thấy loạn, chẳng mảy may có một tia hấp tấp vội vàng.
Bạch y nữ tử ngưng thần quan sát, vô cùng hài lòng, hỏi: “Ngươi từng học y?”
A Tây không gấp trả lời, đợi tách xong đoạn cuối cùng, mới nói: “Trước khi phụ thân qua đời, từng học vài năm.”
Nữ tử gật đầu, nói: “Có biết võ không?”
A Tây thoáng ngập ngừng: “Biết huyệt vị kinh mạch… Có tính là biết võ không?”
Nữ tử giãn mặt ra cười nói: “Tốt, theo ta!”
Dứt lời xoay người đi thẳng một nước.
A Tây vội hỏi: “Cô nương, ta là tạp dịch ở trù phòng… Không thể tự ý rời khỏi nơi đó.”
Nữ tử quay đầu nói: “Gì mà cô nương với không cô nương, gọi ta là cô cô.”
A Tây từ lâu đã đoán được, nhưng vẫn vờ ngạc nhiên: “Sở cô cô?”
Nữ tử mỉm cười: “Quả thật không ngốc… Ta chính là Sở Lục Yêu, sau này ngươi sẽ là người của y xá ta.”
A Tây tim thình thịch nhảy loạn, vừa kích động vừa khẩn trương, chỉ nhờ một hành động vô ý hôm nay của mình, cư nhiên có thể thoát khỏi trù phòng, vào y xá Thất Tinh Hồ.
Y xá địa thế cực tốt, ẩn trong một sơn động đầy dây leo, mười mấy gian nhà trúc ngẫu hứng nối liền nhau, chiếm khoảng bảy tám mẫu đất, dược phố viện lạc đều đầy đủ, trước nhà có suối nước róc rách, sau nhà có rừng cây rậm rạp.
Vừa vào y xá, Sở Lục Yêu liền phân phó: “Khổng Tước, dẫn A Tây đi tắm rửa trước, thay y phục rồi trở lại gặp ta.”
A Tây định thần nhìn kỹ, không khỏi mỉm cười, Khổng Tước này chính là tiểu cô nương vừa đến trù phòng ban nãy, danh ứng với người, thực sự tên Khổng Tước, nàng đang phùng mang trợn mắt trừng mình, đợi Sở Lục Yêu rời đi, liền lầm bầm oán giận: “Ngươi cười cái gì? Hừ, người của trù phòng, cũng xứng đến y xá sao? Chẳng qua là thêm vào cho đủ số mà thôi!”
A Tây không đáp lại khiêu khích, chỉ nói: “Làm phiền cô nương.”
Khổng Tước một quyền đấm vào gốc mộc miên, cả giận: “Ai cho ngươi gọi ta là cô nương? Con mắt nào của ngươi thấy ta là cô nương?”
Rõ ràng là một tiểu nữ nhi tướng mạo điềm đạm, lại không cho người khác gọi mình là cô nương, bộ dáng hậm hực này càng khả ái, A Tây mỉm cười nghe lời: “Vậy làm phiền Khổng Tước…”
Khổng Tước xoay cổ quay lưng dẫn đường, lẩm bẩm: “Cô cô chưa bao giờ nhận người bên ngoài vào y xá, ngươi rốt cuộc có điểm nào hiếm lạ? Sao ta nhìn không ra… Hẳn là tại nụ cười vừa rộ lên liền đặc biệt khiến người chán ghét đó!”
Nói xong lại nhịn không được, liếc mắt trộm nhìn tiếu dung của A Tây.
A Tây trời sinh một đôi mắt nai, nhãn châu đen láy ôn nhuận, đường cong nơi khóe mắt hơi rũ xuống, vốn đã cực kỳ ôn nhu vô tội, lúc cười lên càng thủy quang lưu động, như nắng rạng đông.
Ven con đường mòn lát sỏi có những cây hoa buông nhánh mềm mại la đà, A Tây luôn lẳng lặng vén ra cho Khổng Tước.
Khổng Tước lấy làm kinh ngạc, những nhánh hoa này với thân thủ của nàng, tự nhiên có thể dễ dàng né tránh, nhưng chưa từng có ai làm chuyện thừa thải vén ra cho nàng.
Tuy là môn nhân tà giáo giang hồ vừa nghe liền biến sắc, nhưng Khổng Tước bất quá cũng chỉ mới chừng mười tuổi, là một đóa hoa vừa hé nụ, bản tính hài tử, hoàn toàn không thể cưỡng lại cảm giác được che chở săn sóc, chỉ một động tác tầm thường tiện tay mà làm này của A Tây, ở Thất Tinh Hồ, nhưng thập phần hiếm thấy, hơn nữa còn đặc biệt mê người.
Khổng Tước trời sinh tính tình hoạt bát, cảm nhận được thiện ý của A Tây, nhất thời nhoẻn miệng, cười tươi như hoa liễu.
Kéo tay hắn, nói: “A Tây, ngươi được đến chỗ chúng ta, có thể xem là một bước lên trời… Đừng thấy Sở cô cô chưa tới ba mươi tuổi, nhưng là đệ tử thân truyền của Tô cung chủ năm đó, đồng lứa với Trang cung chủ, Nội đường từ trên xuống dưới, đều phải tôn người một tiếng cô cô, cho dù là Tô cung chủ đương nhiệm, cũng luôn khách khách khí khí với người!”
A Tây gật đầu, nhìn khuôn mặt hưng phấn đến ửng hồng của nàng, cười nói: “Sau này ngươi cũng muốn làm Khổng cô cô?”
Khổng Tước ngượng ngùng dí dí mũi chân, ngập ngừng nói: “Sở cô cô khen ta có thiên bẩm, chỉ là không biết tập trung, thu ta làm đồ nhi trước, phải mài ta thêm vài năm nữa mới truyền y thuật… Nhưng võ công ta rất tốt, là bảo hồ lô trên đỉnh bảo tháp, hàn quang trên mũi nhọn a!”
A Tây tựa hồ không hứng thú với võ công, hỏi: “Y thuật của Tô cung chủ… có phải còn cao minh hơn cả Sở cô cô?”
Khổng Tước nghiêng đầu nghĩ ngợi, nói: “Tô cung chủ trước kia đương nhiên cao, Tô cung chủ hiện tại chỉ biết chút ít, hắn…”
Nhìn dáo dác xung quanh, mới hạ giọng nói: “Cung chủ hắn ghét y thuật.”
A Tây đạm đạm nói: “Mạng người quan trọng, đáng giá ngàn vàng, đạo hành y, chính là thi thuật tế thế cứu người, Tô cung chủ ngay cả y thuật cũng ghét, lẽ nào hắn không chỉ coi thường nhân mệnh, đến tính mạng của mình cũng chẳng để tâm?”
Khổng Tước ngẩn ra, nói: “Cũng không phải… Cô cô từng nói với ta, cung chủ bảo y giả phải tồn nhân tâm quý nhân mệnh, nhưng y xá Thất Tinh Hồ cứu người thì ít hại người thì nhiều, hoàn toàn đi ngược lại y đạo, hắn thân là cung chủ Thất Tinh Hồ, vốn không nên góp phần làm nhục y thuật.”
A Tây trầm mặc chốc lát, khẽ thở dài: “Nói thế xem ra, Tô cung chủ là một người thanh bạch… Không biết Trang cung chủ phong thái thế nào?”
Khổng Tước bất giác rùng mình: “Trang cung chủ với y thuật dốt đặc cán mai, nhưng lại thích buộc Sở cô cô bào chế độc dược hủy nhân thể…”
Nhỏ giọng nói: “Cô cô không thích hắn lắm… Khổng Tước cũng hận hắn thấu xương.”
A Tây mơ hồ cảm giác được hận ý của Khổng Tước, thanh âm có chút run: “Không phải hắn chết rồi sao?”
Khổng Tước thoáng do dự: “… Ta không biết.”
A Tây trong lòng căng thẳng, cổ họng chỉ cảm thấy vừa đắng vừa nghẹn: “Hắn chưa chết? Thực sự vẫn chưa chết?”
Khuôn mặt Khổng Tước đã hoảng đến nhăn nhó, ngón tay nắm tay A Tây hung hăng bấm vào da thịt, cực khẽ cực nhanh nói: “Cung chủ không cho người khác hỏi… Ta cũng không biết Trang cung chủ rốt cuộc đã chết, hay là bị cung chủ giam cầm.”
Dứt lời vẫn còn sợ hãi, cầu xin: “A Tây ca ca, ngươi hỏi ta ta mới nói, đã phạm vào kiêng kị, về sau ngươi ngàn vạn lần đừng tùy tiện hỏi những chuyện này. Cũng đừng nói với ai rằng ta đã nói cho ngươi biết, ta thực sự rất sợ…”
A Tây tâm thần lơ đãng gật đầu: “Ân, ta tuyệt không tiết lộ với người khác.”
Khổng Tước yên lòng, nhưng không nhắc tới đề tài trước đó nữa, chỉ huyên thuyên kể với A Tây ở y xá ai siêng ai lười, ai xấu ai đẹp, ai miệng rộng ai tay ngắn, ai hay xu nịnh ai ngốc hề hề.
A Tây nghe xong, âm thầm ghi nhớ, trong lòng phi thường cảm kích Khổng Tước.
Đợi an trí chỗ ở, tắm rửa sạch sẽ đổi mới hoàn toàn, A Tây mặc y sam màu trắng mềm mại, đứng trước mặt Sở Lục Yêu, Sở Lục Yêu mâu quang như nước đã lay động, tán thưởng: “Rất có dáng dấp công tử phong lưu… A Tây, ngươi bao nhiêu rồi?”
A Tây mỉm cười nói: “Mười bảy.”
Sở Lục Yêu mục quang ẩn chứa ý vị thăm dò: “Nhưng tính ngươi trầm ổn an tĩnh, căn bản không giống hài tử ở tuổi này.”
Theo thường lệ mà nói, câu này ở y xá sẽ nhận được ba loại hồi đáp.
“Ta thật sự mới mười bảy.” Đây là câu trả lời của cái đầu gỗ du rưới nước rèn sắt rồi đem đi phơi nắng.
“Sở cô cô y thuật thần thông, không phải cũng đang độ thanh xuân sao?” Câu trả lời tàng công lộ thủ vuốt mông ngựa không để lại dấu tích.
Mà câu trả lời bình thường nhất khiến người hài lòng nhất, hẳn nên là ngoan ngoãn khai tất tần tật, đem mọi chuyện về thân thế dĩ vãng phơi bày thành thanh thủy xuất phù dung trúc đồng đảo đậu tử, từ đó hai bên đều vui vẻ hài hòa.
A Tây thoạt nhìn không giống một tên ngốc cũng không phải một kẻ ham nịnh bợ, cho nên Sở Lục Yêu chống cằm, chờ đợi loại phản ứng thứ ba.
A Tây khóe miệng vẫn giữ nụ cười ôn văn nho nhã, nhưng chỉ giản giản đơn đơn đáp: “Sở cô cô khen lầm rồi.”
Sở Lục Yêu mày tú hơi cau lại, quan sát hắn một lát, nhẹ giọng nói: “Kiệm lời như vàng sao? Cũng tốt… Ta ghét nhất là lắm mồm lắm miệng.”
——-
(*) Thực sắc tính dã: ăn uống và *** là bản tính vốn có của con người Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.