Chương 430: Bùa của Vi Liên
Áo Bỉ Gia
08/08/2014
Đường Tiêu cùng Vi Liên hơi ngẩn người, còn chưa có nhìn rõ chuyện gì xảy ra. Nữ thợ săn thậm chí còn chưa kịp phản ứng ra bất kỳ âm thanh gì thì toàn bộ nửa người trên đã bị điện quang đánh trúng, đốt cháy khét
lẹt.
Chỉ trong vòng một chiêu đã giết chết nữ thợ săn Địa Nguyên cấp bốn sức mạnh bảy đạo vân triện mà Đường Tiêu và Vi Liên còn phải chịu thua. Không cần phải nói, tu vi của Bạch bào lão giả này tuyệt đối đã vượt ra ngoài Địa Nguyên cấp năm, phỏng chừng đã là cấp sáu.
Vi Liên đang chuẩn bị sử dụng Thuấn Di phù để cùng Đường Tiêu đào tẩu. Nhưng thủ trượng của Bạch bào lão giả lại vung lên, thân hình lóe sáng, rõ ràng giống như luồng điện quang vừa rồi, lập tức đến bên cạnh nữ thợ săn. Rất rõ ràng, ông ta có thuật khinh công rất nhanh. Nói không chừng còn lợi hại hơn so với lá bùa Thuấn Di của Vi Liên.
Bạch bào lão giả khẽ vươn tay, quơ lấy túi trữ vật của nữ thợ săn, nhìn qua một phen rồi hùng hùng hổ hổ đá vào thi thể khét lẹt của nữ thợ săn một cước. Lúc trước, ông ta đã gặp qua ả nữ thợ săn này, bị ả trộm mất túi trữ vật. Cho nên vừa xuất hiện đã ra tay giết ả ngay.
Rất rõ ràng, với tu vi của Đường Tiêu và Vi Liên, Bạch bào lão giả căn bản cho rằng bọn họ không thể tạo thành uy hiếp đối với mình. Cho nên, ông ta không có lập tức ra tay giết chết hai người, chỉ là có chút kỳ quái nhìn quả hồ lô dừa đang ngày càng to ra trên đỉnh đầu Đường Tiêu.
- Chuẩn bị đi!
Đường Tiêu giọng nói trầm thấp nói với Vi Liên một tiếng. Quả hồ lô dừa trên đầu hắn rốt cuộc chuẩn bị hoàn tất.
Bất cứ chuyện gì, tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương. Bạch bào lão giả này tuy chưa ra tay với Đường Tiêu và Vi Liên, nhưng không có nghĩa là ông ta về sau sẽ không ra tay đối với bọn họ. Cho nên, khi quả hồ lô dừa đã ở vào trạng thái công kích thì bắt đầu nện vào đầu ông ta.
Một quả hồ lô dừa to bằng một mẫu đất hướng đỉnh đầu lão già áo bào trắng nện xuống.
- Định!
Bạch bào lão giả niệm một tràng chú ngữ nào đó, rồi chỉ một ngón tay về phía quả hồ lô dừa. Một đạo điện quang hình thành một điện màng từ thủ trượng phát ra, hướng quả hồ lô dừa vào bắn tới. Quả hồ lô dừa đang mãnh liệt hướng vào đầu lão giả đập xuống bị đạo điện quang không cách nào tiến lên.
Đường Tiêu nét mặt khẽ thay đổi. Bạch bào lão giả rõ ràng có thể ngăn cản hồ lô dừa, đây cũng không phải là chuyện tốt. Đánh lén thất bại, nếu như quả hồ lô này không làm gì được ông ta, một kích này khẳng định sẽ chọc giận ông. Ông ta chắc chắn sẽ không đơn giản buông tha cho Đường Tiêu và Vi Liên. Đường Tiêu đang chuẩn bị khiến Vi Liên dùng bùa Thuấn Di đào tẩu, nhưng một màn kế tiếp khiến cho hắn phải từ bỏ ý nghĩ này.
Bạch bào lão giả lông mày nhíu lại, hiển nhiên là không ngờ tới, quả hồ lô dừa này lại mạnh đến như vậy, khiến cho điện quang phát ra từ cây thủ trượng bị hấp thu vào, làm cho toàn bộ thể tích của hồ lô dừa lớn hơn một chút.
Vì tránh cho quả hồ lô dừa này nện trúng vào mình, Bạch bào lão giả không thể không tiếp tục gia tăng màn sáng điện quang. Nhưng kết quả chỉ khiến cho quả hồ lô dừa ngày càng lớn hơn. Ông ta dự cảm tình huống có chút không tốt, đột nhiên thu màn sáng điện quang trở về, đang chuẩn bị huy động thủ trượng rồi bỏ chạy. Nhưng không ngờ hồ lô dừa lại phát ra hấp lực cực lớn, khiến cho ông ta căn bản không chạy thoát.
Bạch bào lão giả nhanh chóng ở xung quanh tạo ra một bức màn điện phòng ngự, chuẩn bị dùng cương khí hộ thể ngăn cản công kích của quả hồ lô dừa.
Một sóng địa chấn mãnh liệt trùng kích đến, khiến Đường Tiêu và Vi Liên té phịch xuống đất. Khi khói bụi trên mặt đất tan hết, hồ lô dừa sau khi công kích thì pháp lực cũng nhanh chóng tan đi, lại trở về thành một quả hồ lô dừa nhỏ xíu bay trở lại đan điền của Đường Tiêu. Trước mắt là một hố to sâu hơn một trượng xuất hiện. Bạch bào lão giả cả người đầy máu nằm trong cái hố. Hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
Nhưng ông ta cũng chưa có chết.
Lão giả áo bào rắng đang chuẩn bị từ trong hố sâu đứng lên. Nhưng hai quả cầu cùng hơn mười mũi tên huyền băng cùng một chỗ bay nhanh đến khiến ông ta không thể không một lần nữa đưa tay ra, phát huy thủ trượng phát ra một màn sáng điện quang mới ngăn cản được những quả cầu lửa cùng mũi tên huyền băng đang điên cuồng tấn công đến.
Bạch bào lão giả ngẩng đầu, chậm rãi nhìn về phía Đường Tiêu cùng Vi Liên. Khuôn mặt ông ta vốn xấu vô cùng, từng nét gồ ghề. Sau khi bị quả hồ lô dừa nện xuống, bị bầm đen thì lại càng khó coi hơn. Có lẽ bởi vì phẫn nộ nên nét mặt của ông ta cực kỳ dữ tợn.
Bạch bào lão giả tuy bản thân bị trọng thương, nhưng vẫn cố gắng nhảy ra khỏi hố. Lại một đạo điện quang ngưng tụ trong tay ông ta. Không bao lâu sau, liền có một đạo điện quang từ thủ trượng của ông ta bắn ra ngoài.
Vi Liên chớp lấy thời cơ. Nàng lập tức bóp nát lá bùa trong tay, trước khi luồng điện quang chưa tới thì cùng với Đường Tiêu thoát ra khỏi trăm trượng. Nhưng tốc độ của Bạch bào lão giả kia càng mạnh hơn nhiều. Vi Liên và Đường Tiêu vừa mới thoát ra khỏi trăm trượng, tránh được một kích của luồng điện quang, đang chuần bị bỏ chạy nhưng Bạch bào lão giả dĩ nhiên đuổi theo. Lại là một đạo điện quang hướng Đường Tiêu bay lên. Rất hiển nhiên, vừa mới bị quả hồ lô dừa của Đường Tiêu nện trúng, nên thực lực còn lại của ông ta không đến ba thành. Cảnh này khiến hận thù trong lòng ông ta đối với Đường Tiêu càng dâng lên.
Vi Liên cắn răng, đột nhiên lấy ra một lá bùa da thú, sau khi bóp nát liền biến thành một băng thuẫn thật dày, ngăn cản trước mặt Đường Tiêu.
Khi huyền băng thuẫn và điện quang tiếp xúc với nhau liền phát ra một âm thanh nghiền nát kịch liệt. Tuy điện quang rất hung mãnh nhưng huyền băng thuẫn của Vi Liên toàn thân nguyên khí chèo chống phía dưới, ương ngạnh chống cự lại luồng điện quang, cũng không để cho nó xuyên thấu băng thuẫn.
Đường Tiêu cũng đem nội lực chuyển vận lên phía trên băng thuẫn, đem điện quang ngăn cản bên ngoài băng thuẫn, cùng Vi Liên hợp lực lại cùng một chỗ, ngăn cản một kích này của Bạch bào lão giả.
Căn cứ vào thực lực biểu hiện của Bạch bào lão giả, Đường Tiêu phân tích ông ta có thể là Địa Nguyên cấp năm, bị hồ lô dừa nện vào nên thành bộ dạng của Đia Nguyên cấp bốn. Nói như vậy, nếu hắn và Vi Liên hai đấu một, song phương vẫn có thể cầm cự.
Bạch bào lão giả nhíu mày, đại khái lại không nghĩ rằng hai đứa nhóc con này có thể biết cách đối phó như vậy. Rõ ràng là đã đánh ông ta trọng hương nhưng ông ta cũng vẫn không làm gì được đối phương.
Chỉ trong vòng một chiêu đã giết chết nữ thợ săn Địa Nguyên cấp bốn sức mạnh bảy đạo vân triện mà Đường Tiêu và Vi Liên còn phải chịu thua. Không cần phải nói, tu vi của Bạch bào lão giả này tuyệt đối đã vượt ra ngoài Địa Nguyên cấp năm, phỏng chừng đã là cấp sáu.
Vi Liên đang chuẩn bị sử dụng Thuấn Di phù để cùng Đường Tiêu đào tẩu. Nhưng thủ trượng của Bạch bào lão giả lại vung lên, thân hình lóe sáng, rõ ràng giống như luồng điện quang vừa rồi, lập tức đến bên cạnh nữ thợ săn. Rất rõ ràng, ông ta có thuật khinh công rất nhanh. Nói không chừng còn lợi hại hơn so với lá bùa Thuấn Di của Vi Liên.
Bạch bào lão giả khẽ vươn tay, quơ lấy túi trữ vật của nữ thợ săn, nhìn qua một phen rồi hùng hùng hổ hổ đá vào thi thể khét lẹt của nữ thợ săn một cước. Lúc trước, ông ta đã gặp qua ả nữ thợ săn này, bị ả trộm mất túi trữ vật. Cho nên vừa xuất hiện đã ra tay giết ả ngay.
Rất rõ ràng, với tu vi của Đường Tiêu và Vi Liên, Bạch bào lão giả căn bản cho rằng bọn họ không thể tạo thành uy hiếp đối với mình. Cho nên, ông ta không có lập tức ra tay giết chết hai người, chỉ là có chút kỳ quái nhìn quả hồ lô dừa đang ngày càng to ra trên đỉnh đầu Đường Tiêu.
- Chuẩn bị đi!
Đường Tiêu giọng nói trầm thấp nói với Vi Liên một tiếng. Quả hồ lô dừa trên đầu hắn rốt cuộc chuẩn bị hoàn tất.
Bất cứ chuyện gì, tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương. Bạch bào lão giả này tuy chưa ra tay với Đường Tiêu và Vi Liên, nhưng không có nghĩa là ông ta về sau sẽ không ra tay đối với bọn họ. Cho nên, khi quả hồ lô dừa đã ở vào trạng thái công kích thì bắt đầu nện vào đầu ông ta.
Một quả hồ lô dừa to bằng một mẫu đất hướng đỉnh đầu lão già áo bào trắng nện xuống.
- Định!
Bạch bào lão giả niệm một tràng chú ngữ nào đó, rồi chỉ một ngón tay về phía quả hồ lô dừa. Một đạo điện quang hình thành một điện màng từ thủ trượng phát ra, hướng quả hồ lô dừa vào bắn tới. Quả hồ lô dừa đang mãnh liệt hướng vào đầu lão giả đập xuống bị đạo điện quang không cách nào tiến lên.
Đường Tiêu nét mặt khẽ thay đổi. Bạch bào lão giả rõ ràng có thể ngăn cản hồ lô dừa, đây cũng không phải là chuyện tốt. Đánh lén thất bại, nếu như quả hồ lô này không làm gì được ông ta, một kích này khẳng định sẽ chọc giận ông. Ông ta chắc chắn sẽ không đơn giản buông tha cho Đường Tiêu và Vi Liên. Đường Tiêu đang chuẩn bị khiến Vi Liên dùng bùa Thuấn Di đào tẩu, nhưng một màn kế tiếp khiến cho hắn phải từ bỏ ý nghĩ này.
Bạch bào lão giả lông mày nhíu lại, hiển nhiên là không ngờ tới, quả hồ lô dừa này lại mạnh đến như vậy, khiến cho điện quang phát ra từ cây thủ trượng bị hấp thu vào, làm cho toàn bộ thể tích của hồ lô dừa lớn hơn một chút.
Vì tránh cho quả hồ lô dừa này nện trúng vào mình, Bạch bào lão giả không thể không tiếp tục gia tăng màn sáng điện quang. Nhưng kết quả chỉ khiến cho quả hồ lô dừa ngày càng lớn hơn. Ông ta dự cảm tình huống có chút không tốt, đột nhiên thu màn sáng điện quang trở về, đang chuẩn bị huy động thủ trượng rồi bỏ chạy. Nhưng không ngờ hồ lô dừa lại phát ra hấp lực cực lớn, khiến cho ông ta căn bản không chạy thoát.
Bạch bào lão giả nhanh chóng ở xung quanh tạo ra một bức màn điện phòng ngự, chuẩn bị dùng cương khí hộ thể ngăn cản công kích của quả hồ lô dừa.
Một sóng địa chấn mãnh liệt trùng kích đến, khiến Đường Tiêu và Vi Liên té phịch xuống đất. Khi khói bụi trên mặt đất tan hết, hồ lô dừa sau khi công kích thì pháp lực cũng nhanh chóng tan đi, lại trở về thành một quả hồ lô dừa nhỏ xíu bay trở lại đan điền của Đường Tiêu. Trước mắt là một hố to sâu hơn một trượng xuất hiện. Bạch bào lão giả cả người đầy máu nằm trong cái hố. Hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
Nhưng ông ta cũng chưa có chết.
Lão giả áo bào rắng đang chuẩn bị từ trong hố sâu đứng lên. Nhưng hai quả cầu cùng hơn mười mũi tên huyền băng cùng một chỗ bay nhanh đến khiến ông ta không thể không một lần nữa đưa tay ra, phát huy thủ trượng phát ra một màn sáng điện quang mới ngăn cản được những quả cầu lửa cùng mũi tên huyền băng đang điên cuồng tấn công đến.
Bạch bào lão giả ngẩng đầu, chậm rãi nhìn về phía Đường Tiêu cùng Vi Liên. Khuôn mặt ông ta vốn xấu vô cùng, từng nét gồ ghề. Sau khi bị quả hồ lô dừa nện xuống, bị bầm đen thì lại càng khó coi hơn. Có lẽ bởi vì phẫn nộ nên nét mặt của ông ta cực kỳ dữ tợn.
Bạch bào lão giả tuy bản thân bị trọng thương, nhưng vẫn cố gắng nhảy ra khỏi hố. Lại một đạo điện quang ngưng tụ trong tay ông ta. Không bao lâu sau, liền có một đạo điện quang từ thủ trượng của ông ta bắn ra ngoài.
Vi Liên chớp lấy thời cơ. Nàng lập tức bóp nát lá bùa trong tay, trước khi luồng điện quang chưa tới thì cùng với Đường Tiêu thoát ra khỏi trăm trượng. Nhưng tốc độ của Bạch bào lão giả kia càng mạnh hơn nhiều. Vi Liên và Đường Tiêu vừa mới thoát ra khỏi trăm trượng, tránh được một kích của luồng điện quang, đang chuần bị bỏ chạy nhưng Bạch bào lão giả dĩ nhiên đuổi theo. Lại là một đạo điện quang hướng Đường Tiêu bay lên. Rất hiển nhiên, vừa mới bị quả hồ lô dừa của Đường Tiêu nện trúng, nên thực lực còn lại của ông ta không đến ba thành. Cảnh này khiến hận thù trong lòng ông ta đối với Đường Tiêu càng dâng lên.
Vi Liên cắn răng, đột nhiên lấy ra một lá bùa da thú, sau khi bóp nát liền biến thành một băng thuẫn thật dày, ngăn cản trước mặt Đường Tiêu.
Khi huyền băng thuẫn và điện quang tiếp xúc với nhau liền phát ra một âm thanh nghiền nát kịch liệt. Tuy điện quang rất hung mãnh nhưng huyền băng thuẫn của Vi Liên toàn thân nguyên khí chèo chống phía dưới, ương ngạnh chống cự lại luồng điện quang, cũng không để cho nó xuyên thấu băng thuẫn.
Đường Tiêu cũng đem nội lực chuyển vận lên phía trên băng thuẫn, đem điện quang ngăn cản bên ngoài băng thuẫn, cùng Vi Liên hợp lực lại cùng một chỗ, ngăn cản một kích này của Bạch bào lão giả.
Căn cứ vào thực lực biểu hiện của Bạch bào lão giả, Đường Tiêu phân tích ông ta có thể là Địa Nguyên cấp năm, bị hồ lô dừa nện vào nên thành bộ dạng của Đia Nguyên cấp bốn. Nói như vậy, nếu hắn và Vi Liên hai đấu một, song phương vẫn có thể cầm cự.
Bạch bào lão giả nhíu mày, đại khái lại không nghĩ rằng hai đứa nhóc con này có thể biết cách đối phó như vậy. Rõ ràng là đã đánh ông ta trọng hương nhưng ông ta cũng vẫn không làm gì được đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.