Chương 291: Chọc tức Lâm Chấn
Áo Bỉ Gia
19/07/2014
- Ngươi ngươi...
Lâm Chấn cuối cùng cũng không bình tĩnh được nữa hắn vung một chưởng đập lên trên bàn cuối cùng khiến cho cái bàn trở nên nát báy.
- Phụ thân cứu con...
Lâm Diệu hướng về phía Lâm Chấn kêu cứu một tiếng.
- Đường công tử trước hết thả Diệu nhi ra rồi chúng ta nói chuyện tiếp.
Lâm Diệu bị Đường Tiêu cưỡng ép Lâm Chấn tim gan đều đau đành phải hướng về phía hắn chịu thua trong chốc lát.
- Thả người vừa rồi ngươi không phải ỷ vào thái tử thái bảo của ngươi mà uy phong hay sao? Ngươi tên cẩu nô tài muốn chơi với ta ta chơi chết ngươi.
Đường Tiêu tiếp tục nắm lấy cổ Lâm Diệu chửi mắng Lâm Chấn, như muốn chửi chết hắn.
Lâm Chấn nhịn không nổi muốn phun ra một búng máu hắn làm quan lâu như vậy cũng chưa từng bị ai mắng như thế.
- Thái bảo ngươi lui ra sau.
Sắc mặt của thái tử Chu Kình vô cùng khó coi, hiển nhiên hắn không chiếm được tiện nghi liền ngăn cản Lâm Chấn lại.
- Vâng thái tử.
Năng lực kìm chế của Lâm Chấn vẫn rất cao tuy lúc này hắn tràn ngập sát khí đối với Đường Tiêu tuy nhiên vẫn không biểu hiện ra ngoài. Huống chi lúc này Lâm Diệu cũng ở trên người của Đường Tiêu hắn không dám chọc giận Đường Tiêu nữa.
- Đường công tử cô miễn cho ngươi không cần phải quỳ, sau này gặp cũng không phải, ha ha trước hết ngươi thả Diệu Diệu ra sau đó chúng ta từ từ nói chuyện.
Thái tử Chu Kình dùng ngữ khí hòa hoãn nói chuyện với Đường Tiêu.
- Thái tử đã mở miệng ta không thể không nể mặt rồi.
Đường Tiêu đem Lâm Diệu bỏ bên cạnh nhưng vẫn khống chế không để nàng rời khỏi:
- Tuy nhiên Lâm Chấn xông vào trong biệt viện của ta còn phá hủy cả đình phần này tính toán thế nào?
Lâm Diệu dù sao cũng là con rối của Đường Tiêu cho dù Đường Tiêu thả ra thì nàng cũng không tự mình rời đi được.
Đường Tiêu hiện tại chỉ cần dùng hai con tin là nàng và Lâm Quý thì sợ gì Lâm Chấn không nghe theo.
- Ha ha cô đã nghe qua Đường công tử thiếu niên cực kỳ háo thắng không chịu chút thiệt thòi nào, hôm nay cô đã tận mắt nhìn thấy như vậy đi hôm nay thái bảo của cô vô tình phá hủy hoa viên của công tử cô ngày khác giúp ngươi ở Hoa Liên thành tu kiến phủ tướng quân, thế nào?
Thái tử Chu Kình vừa nói vừa đi tới từng bước tới bên cạnh Đường Tiêu.
Lâm Chấn trong lòng vô cùng buồn bực, Đường Tiêu ở trong Lâm phủ lương đình bị mình đánh sụp mình lại còn phải bồi thường cho hắn.
Tuy nhiên thái tử đã mở miệng Lâm Chấn cũng không nhiều lời được.
Đường Tiêu híp mắt lại hắn biết rằng thái tử đang lôi kéo mình, thất hoàng tử sau khi trở về Thai kinh thành Đường Tiêu muốn tranh thủ chức tướng quân không được nhất định là do thái tử ngăn cản mà thái tử hôm nay mang Lâm Chấn đi tới đây sau khi để cho Lâm Chấn mạnh tay thì mở miệng trấn an, điều này cho thấy hắn đã muốn thu Đường Tiêu về dưới trướng.
Lâm Chấn đứng ở trên lập trường của Hưng quốc hầu mà Trấn Quốc hầu Đường gia thì là thế lực thù địch với bọn họ, thái tử hiện tại địa vị không giống như lúc trước hắn hiện tại cách khoảnh khắc đăng cơ còn một đoạn ngắn cho nên cần phải cân nhắc lợi hại rất nhiều chuyện. Ít nhân hiện tại để Đường gia thù địch với mình cũng không phải là chuyện tốt.
Mặt khác Trấn Quốc hầu Đường Uyên một khi tồn tại sẽ bảo đảm khống chế Hưng Quốc hầu, một khi Trấn Quốc hầu mất đi không thể bảo đảm đám người thuộc phe Hưng quốc hầu không làm loạn, đây chính là khi sắc phong làm thái tử, hoàng đế đã tự mình truyền cho thái tử thuật đế vương.
Trước kia Đường Tiêu vẫn chỉ là một thiếu niên ăn chơi cho nên thái tử không để ý tới, hiện tại thì khác Đường Tiêu vào năm mười sáu tuổi đã tiến tới Địa Nguyên nhị cấp là thiên tài luyện võ, vượt xa cả phụ thân Đường Uyên trước kia của hắn, người này tiền đồ bất khả lượng như vậy Chu Kình dĩ nhiên không muốn làm địch nhân của hắn.
Trừ phi thái tử Chu Kình quyết tâm muốn liều chết đến cùng với Đường Tiêu.
Đường Tiêu từ khi kết bạn với thất hoàng tử dĩ nhiên sẽ không phản bội lại thất hoàng tử mà theo thái tử tuy nhiên biểu hiện hôm nay của thái tử không tệ hắn cũng cho thái tử một chút mặt mũi. Xem tương lai hắn biểu hiện thế nào rồi quyết định vận mệnh của hắn.
- Đa tạ thái tử điện hạ.
Đường Tiêu hơi khom người thi lễ một cái.
- Ha ha ha.
Chu Kiền nắm tay Đường Tiêu một cái rồi nói:
- Cô từ xa tới miệng khô khát không biết ái khanh có thể cho cô một chén nước không?
- Thái tử điện hạ mời.
Đường Tiêu liếc nhìn Lâm Chấn một cái sau đó dẫn Chu Kình vào bên trong.
Sắc mặt Lâm Chấn âm trầm, lúc này hắn cũng chẳng quan tâm Đường Tiêu nữa mà hướng về phía Lâm Diệu đi tới, Đường Tiêu điều khiển Lâm Diệu nhào vào lồng ngực của Lâm Chấn khóc lớn khiến cho hắn không cách nào giao nàng cho đám thủ hạ được.
Lâm Chấn ôm Lâm Diệu vào lòng dĩ nhiên không thể đi theo Đường Tiêu đồng thời Đường Tiêu cũng dựa vào Lâm Diệu mà quan sát hướng đi kế tiếp của Lâm Chấn, khi cần thiết cũng có thể lấy Lâm Quý ra làm một cái khiên thịt.
Tuy nhiên hiện tại Lâm Chấn cho dù muốn giết Đường Tiêu trước mặt thái tử hắn cũng không cách nào ra tay được.
.......
- Cô lần này cùng với thái bảo tới đây nhận được tin tức tiền tuyến báo rằng, Mãn Châu cùng với hải tộc man tộc đột phá Phượng Tín quan cùng Khê Khẩu quan có ý đồ cướp lấy Hoa Liên thành.
Thái tử Chu Kình vừa uống trà vừa nói với Đường Tiêu ở bên cạnh một câu nguyên nhân hắn tới Hoa Liên thành này.
- A... quân đội người Mãn đánh tới đây rồi sao? Những quân tình này trước kia cũng không nhận được tin tức.
Đường Tiêu một lòng luyện võ những chuyện này hắn cũng không để tâm tới không ngờ hiện tại đã thành ra như vậy.
- Thái tử lần này mang tới bao nhiêu nhân mã?
Đường Tiêu lại hỏi thái tử một câu.
- Năm vạn quân ngũ cộng thêm ba vạn quân ở Hoa Liên thành thì đủ sức chống cự cuộc xâm lăng của bọn họ.
Thái tử Chu Kình gật nhẹ đầu tuy theo bản tâm của hắn không muốn ngồi ngang hàng nói chuyện với Đường Tiêu nhưng vẫn phải tận lực cho Đường Tiêu một tư thái để cân nhắc vì đại cục.
Thái tử làm như vậy chuyện không thoải mái thuộc về Lâm Chấn rồi nhưng hắn cũng đành phải kìm chế chuyện này.
- Đại Minh vương triều ta thiên uy ngất trời, lần này thái tử lại tự mình xuất binh người Mãn cũng thế người Man cũng thế không phải tất cả đều không đánh mà hàng sao? Ha ha....
Đường Tiêu rất không nghiêm túc nở ra nụ cười.
Thái tử cũng theo Đường Tiêu mà cười sau đó lộ ra vẻ nghiêm túc rồi nói;
- Người Mãn đột kích Đường công tử có thể xông pha lên phía trước vì cô lập công không?
- Đã vào quân ngũ dĩ nhiên là phải xông lên đầu.
Đường Tiêu đối với đánh nhau cũng không bài xích chiến trường chính là nơi cung cấp nhiều linh hồn cho Luyện Yêu Thối Ma Hồ nhất.
Lâm Chấn cuối cùng cũng không bình tĩnh được nữa hắn vung một chưởng đập lên trên bàn cuối cùng khiến cho cái bàn trở nên nát báy.
- Phụ thân cứu con...
Lâm Diệu hướng về phía Lâm Chấn kêu cứu một tiếng.
- Đường công tử trước hết thả Diệu nhi ra rồi chúng ta nói chuyện tiếp.
Lâm Diệu bị Đường Tiêu cưỡng ép Lâm Chấn tim gan đều đau đành phải hướng về phía hắn chịu thua trong chốc lát.
- Thả người vừa rồi ngươi không phải ỷ vào thái tử thái bảo của ngươi mà uy phong hay sao? Ngươi tên cẩu nô tài muốn chơi với ta ta chơi chết ngươi.
Đường Tiêu tiếp tục nắm lấy cổ Lâm Diệu chửi mắng Lâm Chấn, như muốn chửi chết hắn.
Lâm Chấn nhịn không nổi muốn phun ra một búng máu hắn làm quan lâu như vậy cũng chưa từng bị ai mắng như thế.
- Thái bảo ngươi lui ra sau.
Sắc mặt của thái tử Chu Kình vô cùng khó coi, hiển nhiên hắn không chiếm được tiện nghi liền ngăn cản Lâm Chấn lại.
- Vâng thái tử.
Năng lực kìm chế của Lâm Chấn vẫn rất cao tuy lúc này hắn tràn ngập sát khí đối với Đường Tiêu tuy nhiên vẫn không biểu hiện ra ngoài. Huống chi lúc này Lâm Diệu cũng ở trên người của Đường Tiêu hắn không dám chọc giận Đường Tiêu nữa.
- Đường công tử cô miễn cho ngươi không cần phải quỳ, sau này gặp cũng không phải, ha ha trước hết ngươi thả Diệu Diệu ra sau đó chúng ta từ từ nói chuyện.
Thái tử Chu Kình dùng ngữ khí hòa hoãn nói chuyện với Đường Tiêu.
- Thái tử đã mở miệng ta không thể không nể mặt rồi.
Đường Tiêu đem Lâm Diệu bỏ bên cạnh nhưng vẫn khống chế không để nàng rời khỏi:
- Tuy nhiên Lâm Chấn xông vào trong biệt viện của ta còn phá hủy cả đình phần này tính toán thế nào?
Lâm Diệu dù sao cũng là con rối của Đường Tiêu cho dù Đường Tiêu thả ra thì nàng cũng không tự mình rời đi được.
Đường Tiêu hiện tại chỉ cần dùng hai con tin là nàng và Lâm Quý thì sợ gì Lâm Chấn không nghe theo.
- Ha ha cô đã nghe qua Đường công tử thiếu niên cực kỳ háo thắng không chịu chút thiệt thòi nào, hôm nay cô đã tận mắt nhìn thấy như vậy đi hôm nay thái bảo của cô vô tình phá hủy hoa viên của công tử cô ngày khác giúp ngươi ở Hoa Liên thành tu kiến phủ tướng quân, thế nào?
Thái tử Chu Kình vừa nói vừa đi tới từng bước tới bên cạnh Đường Tiêu.
Lâm Chấn trong lòng vô cùng buồn bực, Đường Tiêu ở trong Lâm phủ lương đình bị mình đánh sụp mình lại còn phải bồi thường cho hắn.
Tuy nhiên thái tử đã mở miệng Lâm Chấn cũng không nhiều lời được.
Đường Tiêu híp mắt lại hắn biết rằng thái tử đang lôi kéo mình, thất hoàng tử sau khi trở về Thai kinh thành Đường Tiêu muốn tranh thủ chức tướng quân không được nhất định là do thái tử ngăn cản mà thái tử hôm nay mang Lâm Chấn đi tới đây sau khi để cho Lâm Chấn mạnh tay thì mở miệng trấn an, điều này cho thấy hắn đã muốn thu Đường Tiêu về dưới trướng.
Lâm Chấn đứng ở trên lập trường của Hưng quốc hầu mà Trấn Quốc hầu Đường gia thì là thế lực thù địch với bọn họ, thái tử hiện tại địa vị không giống như lúc trước hắn hiện tại cách khoảnh khắc đăng cơ còn một đoạn ngắn cho nên cần phải cân nhắc lợi hại rất nhiều chuyện. Ít nhân hiện tại để Đường gia thù địch với mình cũng không phải là chuyện tốt.
Mặt khác Trấn Quốc hầu Đường Uyên một khi tồn tại sẽ bảo đảm khống chế Hưng Quốc hầu, một khi Trấn Quốc hầu mất đi không thể bảo đảm đám người thuộc phe Hưng quốc hầu không làm loạn, đây chính là khi sắc phong làm thái tử, hoàng đế đã tự mình truyền cho thái tử thuật đế vương.
Trước kia Đường Tiêu vẫn chỉ là một thiếu niên ăn chơi cho nên thái tử không để ý tới, hiện tại thì khác Đường Tiêu vào năm mười sáu tuổi đã tiến tới Địa Nguyên nhị cấp là thiên tài luyện võ, vượt xa cả phụ thân Đường Uyên trước kia của hắn, người này tiền đồ bất khả lượng như vậy Chu Kình dĩ nhiên không muốn làm địch nhân của hắn.
Trừ phi thái tử Chu Kình quyết tâm muốn liều chết đến cùng với Đường Tiêu.
Đường Tiêu từ khi kết bạn với thất hoàng tử dĩ nhiên sẽ không phản bội lại thất hoàng tử mà theo thái tử tuy nhiên biểu hiện hôm nay của thái tử không tệ hắn cũng cho thái tử một chút mặt mũi. Xem tương lai hắn biểu hiện thế nào rồi quyết định vận mệnh của hắn.
- Đa tạ thái tử điện hạ.
Đường Tiêu hơi khom người thi lễ một cái.
- Ha ha ha.
Chu Kiền nắm tay Đường Tiêu một cái rồi nói:
- Cô từ xa tới miệng khô khát không biết ái khanh có thể cho cô một chén nước không?
- Thái tử điện hạ mời.
Đường Tiêu liếc nhìn Lâm Chấn một cái sau đó dẫn Chu Kình vào bên trong.
Sắc mặt Lâm Chấn âm trầm, lúc này hắn cũng chẳng quan tâm Đường Tiêu nữa mà hướng về phía Lâm Diệu đi tới, Đường Tiêu điều khiển Lâm Diệu nhào vào lồng ngực của Lâm Chấn khóc lớn khiến cho hắn không cách nào giao nàng cho đám thủ hạ được.
Lâm Chấn ôm Lâm Diệu vào lòng dĩ nhiên không thể đi theo Đường Tiêu đồng thời Đường Tiêu cũng dựa vào Lâm Diệu mà quan sát hướng đi kế tiếp của Lâm Chấn, khi cần thiết cũng có thể lấy Lâm Quý ra làm một cái khiên thịt.
Tuy nhiên hiện tại Lâm Chấn cho dù muốn giết Đường Tiêu trước mặt thái tử hắn cũng không cách nào ra tay được.
.......
- Cô lần này cùng với thái bảo tới đây nhận được tin tức tiền tuyến báo rằng, Mãn Châu cùng với hải tộc man tộc đột phá Phượng Tín quan cùng Khê Khẩu quan có ý đồ cướp lấy Hoa Liên thành.
Thái tử Chu Kình vừa uống trà vừa nói với Đường Tiêu ở bên cạnh một câu nguyên nhân hắn tới Hoa Liên thành này.
- A... quân đội người Mãn đánh tới đây rồi sao? Những quân tình này trước kia cũng không nhận được tin tức.
Đường Tiêu một lòng luyện võ những chuyện này hắn cũng không để tâm tới không ngờ hiện tại đã thành ra như vậy.
- Thái tử lần này mang tới bao nhiêu nhân mã?
Đường Tiêu lại hỏi thái tử một câu.
- Năm vạn quân ngũ cộng thêm ba vạn quân ở Hoa Liên thành thì đủ sức chống cự cuộc xâm lăng của bọn họ.
Thái tử Chu Kình gật nhẹ đầu tuy theo bản tâm của hắn không muốn ngồi ngang hàng nói chuyện với Đường Tiêu nhưng vẫn phải tận lực cho Đường Tiêu một tư thái để cân nhắc vì đại cục.
Thái tử làm như vậy chuyện không thoải mái thuộc về Lâm Chấn rồi nhưng hắn cũng đành phải kìm chế chuyện này.
- Đại Minh vương triều ta thiên uy ngất trời, lần này thái tử lại tự mình xuất binh người Mãn cũng thế người Man cũng thế không phải tất cả đều không đánh mà hàng sao? Ha ha....
Đường Tiêu rất không nghiêm túc nở ra nụ cười.
Thái tử cũng theo Đường Tiêu mà cười sau đó lộ ra vẻ nghiêm túc rồi nói;
- Người Mãn đột kích Đường công tử có thể xông pha lên phía trước vì cô lập công không?
- Đã vào quân ngũ dĩ nhiên là phải xông lên đầu.
Đường Tiêu đối với đánh nhau cũng không bài xích chiến trường chính là nơi cung cấp nhiều linh hồn cho Luyện Yêu Thối Ma Hồ nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.