Chương 541: Hôn mê.
Áo Bỉ Gia
25/08/2014
Sát Vương
Chương 541: Hôn mê.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: vipvandan
Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể cảm ứng được thân thể ở Áo Bỉ Đảo còn long thể kia thì không có cảm ứng gì.
Chẳng lẽ phân thần truyền tống đã xảy ra sai lầm, khiến cho chủ hồn ở Long thể sụp đổ.
Kết quả nếu như vậy thì Đường Tiêu sẽ không cách nào tiếp nhận được phải biết rằng thân thể kia vô cùng cường đại pháp bảo rất nhiều thậm chí chúng nữ ở trong ý niệm cũng có thể dữ nhiều lành ít.
Hiện tại thân thể sau khi nhận được một thần hồn phân thần có thể khôi phục lại thực lực mạnh mẽ như trước kia không là một vấn đề lớn bởi vì Đường Tiêu không cách nào cảm ứng được long thể kia tự nhiên cũng không thể nào hỏi Áo Bỉ lão ma.
Hay là long thể kia đã bị quỷ vương nuốt chửng?
điều khiến cho Đường Tiêu phien não chính là hắn cảm ứng thân thể này cũng vô cùng yếu ớt, giống như là một tia phù triện hồi trước ở hắc ám hư không khiến hắn vô cùng khó chịu.
Thân thể trước mắt căn bản không có thị lực thính giác cũng đứt quãng, vô cùng lạnh như băng, ngay cả điều khiển cũng không được chứ đừng nói là thúc giục chữa trị từ trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ.
Sẽ không phải như lần trước thần hồn cảm ứng sẽ vĩnh viễn mất đi chứ/
Nhưng bản thể thần hồn đã bị hủy diệt thì không cách nào tiến hành viễn trình.
Đường Tiêu không kìm được muốn chửi mắng nhưng hắn không cách nào há miệng muốn mắng cũng không thành.
Nửa tháng sau thị lực của Đường Tiêu vẫn không có tiến triển gì nhưng mà cảm giác nghe đã rõ ràng hơn một chút đã có thể nghe Dực Thai công chúa khóc đứt quãng.
Sau khi nghe Dực Thai công chúa nói Đường Tiêu kinh hãi không thôi hóa ra Ngọc sơn đã bị người Đông Doanh vây khốn hơn hai tháng, Thạch Miêu vương một tháng trước xuống núi đã không có tin tức hiện tại ở trong Bách Thảo cốc cũng chỉ có một mình Dực Thai công chúa.
Người Đông Doanh đã đến Ngọc Sơn cho thấy cả Áo Bỉ Đảo đã rơi vào trong tay của bọn họ tình hình hiện tại so với dự đoán lúc trước của Đường Tiêu trở nên nghiêm khắc hơn nhiều.
Dực Thai công chúa vừa kinh vừa sợ, trước kia có Thạch Miêu vương ở đây nàng tốt xấu còn có cái dựa vào hiện tại Thạch Miêu vương đã mất tích Bách Thảo cốc cũng ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài nàng ở nơi này trông giữ thi thể lạnh như băng cảu Đường Tiêu hơn nữa cũng không biết lúc nào rơi vào trong tay của người Đông Doanh loại sợ hãi cực độ này khiến cho tinh thần của nàng như muốn sụp đổ, thần trí như muốn mơ hồ.
- Lão công lão công có thể nghe ta nói chuyện được không? Ta biết nhất định sẽ trở vại mà, không lừa gạt Huyền Nhi mà.
Dực Thai công chúa nhỏ từng giọt nước mắt lên khuôn mặt lạnh như băng của Đường Tiêu.
Đường Tiêu rất muốn nói cho nàng biết hắn không lừa gạt nàng hắn trở về rồi nhưng hắn bất lực chút ít thần hồn này ngoại trừ thính giác từ từ khôi phục ngoài ra không có tiến triển gì cả.
Sau nhiều ngày cố gắng Đường Tiêu cuối cùng cũng trầm lòng xuống đem tình hình để qua một bên trước hết cố gắng khôi phục sự khống chế thân thể này rồi tính sau, nếu không người Đông Doanh một khi tìm được Bách Thảo cốc Dực Thai công chúa và mình chỉ có đường chết.
Đường Tiêu cố gắng mở to mắt hoạt động ngón tay một phen, chi cần có thể mở to mắt hoặc để cho ngón tay cử động một chút là Dực Thai công chúa có thể phát hiện ra mình trở về rồi.
Tuy nhiên hôm nay Dực Thai công chúa không xuất hiện bình thường nàng xuất hiện ở đây một canh giờ rồi thủy chung không tới nữa.
Đường Tiêu liền có một dự cảm bất hảo, Bách Thảo cốc hẳn là đã bị người Đông Doanh công phá nếu không với tính cách của Dực Thai công chúa không có khả năng không tới.
Có phải là... Thạch Miêu vương đã trở về nói chuyện gì đó với nàng.
Đường Tiêu không thể nào biết được chân tướng hắn liền suy nghĩ miên man.
Tuy nhiên hai canh giờ ba canh giờ đã trôi qua một ngày trôi qua Dực Thai công chúa thủy chung vẫn không xuất hiện.
Đường Tiêu thực sự lo lắng nếu như Dực Thai công chúa xảy ra chuyện gì thì kết quả hắn không cách nào thừa nhận được trải qua gian nan hiểm trởi cửu tử nhất sinh không tiếc mạo hiem đem thần hồn cắt ra, chủ hồn hủy diệt nguyên nhân cũng chỉ vì hứa hẹn với Dực Thai công chúa.
Đường Tiêu không cách nào nhúc nhích không cách nào lên tiếng chỉ có thể tự an ủi mình.
Ngày hôm sau Dực Thai công cháu không xuất hiện.
Ngày thứ ba... vẫn y nguyên không có động tĩnh gì.
Trong thạch thất yên lặng.
Một cảm giác cô độc chưa từng có tràn ngập con người của Đường Tiêu hắn thậm chí có một sợ hãi không hiểu được, trải qua mấy đời hắn chưa bao giờ sợ hãi như thé, có lẽ chấp niệm trở về đã khiến cho hắn vô hình trung chờ mong gặp lại Dực Thai công chúa.
Yêu nàng ta sao?
Đường Tiêu không thể tinh tường được nhưng hắn biết rõ mình không thể mất nàng.
Kiếp trước không thể hoàn thành hứa hẹn với Sarah, kiếp này cũng không hoàn thành hứa hẹn với Dực Thai công chúa nếu không cho nàng hạnh phúc tại sao lại hứa hẹn?
Phảng phất như một năm trước kia, ở trên chiến hạm Đông Doanh một màn kia xuất hiện...
- Nói ngươi yêu ta!
- Ngươi yêu ta?
- Nói là "ta yêu ngươi"
- Ta biết là ngươi yêu ta.
- Ngươi giả bộ hồ đồ hay là hồ đồ thật?
- Ta không muốn ngươi nói ngươi yêu ta, rồi chạy mau đi.
- Yêu một người có cảm giác gì?
- Yếu một người ta không biết có cảm giác gì nhưng sau khi yêu ngươi ta ngày đêm không ngừng nghĩ tới ngươi, bao giờ cũng niệm tình ngươi thậm chí muốn sống chung với ngươi một chỗ, càng không ngừng nhớ lại cảnh tượng kia với ngươi... trời mưa cũng nhớ ngươi, gió thổi cũng nhớ ngươi, sét đánh cũng nhớ ngươi lúc ăn cơm cũng nhớ ngươi, lúc ngủ cũng nhớ ngươi.
- Đi tiểu cũng nhớ ta?
- Ngươi có thể đứng đắn một chút được không?
- Có thể ta không giống như ngươi muốn, cho nên ta...
- Ta biết ngươi yêu ta, mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, hôm nay ngươi liều lĩnh tới thậm chí không tiếc tính mạng mà xâm nhập vào trong hiểm cảnh cứu ta điều này đã chứng minh tất cả, kỳ thật ta thật là ngu không nên hi vọng ngươi tới đây kết quả là hại ngươi.
- Aizzz...
- Yêu hay không yêu ta cũng đã đến cho nên không thể không cứu ngươi, thà rằng chết... Hơn nữa ta có thể đáp ứng ngươi có thể vì ngươi mà chết, hứa hẹn với ngươi ta sẽ không nuốt lời.
- Huyền Nhi.
Đường Tiêu đột nhiên mở to mắt, thở từng luồng hơi phì phò.
Vừa rồi là nằm mơ sao?
Cảm nhận từng luồng không khí lạnh như băng rót vào trong lòng cảm nhận được trái tim yếu ớt của mình đập mạnh hơn Đường Tiêu lúc này mới ý thức được hắn đã khôi phục toàn bộ khống chế thân thể.
Nhưng hắn không thể cử động.
Chương 541: Hôn mê.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: vipvandan
Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể cảm ứng được thân thể ở Áo Bỉ Đảo còn long thể kia thì không có cảm ứng gì.
Chẳng lẽ phân thần truyền tống đã xảy ra sai lầm, khiến cho chủ hồn ở Long thể sụp đổ.
Kết quả nếu như vậy thì Đường Tiêu sẽ không cách nào tiếp nhận được phải biết rằng thân thể kia vô cùng cường đại pháp bảo rất nhiều thậm chí chúng nữ ở trong ý niệm cũng có thể dữ nhiều lành ít.
Hiện tại thân thể sau khi nhận được một thần hồn phân thần có thể khôi phục lại thực lực mạnh mẽ như trước kia không là một vấn đề lớn bởi vì Đường Tiêu không cách nào cảm ứng được long thể kia tự nhiên cũng không thể nào hỏi Áo Bỉ lão ma.
Hay là long thể kia đã bị quỷ vương nuốt chửng?
điều khiến cho Đường Tiêu phien não chính là hắn cảm ứng thân thể này cũng vô cùng yếu ớt, giống như là một tia phù triện hồi trước ở hắc ám hư không khiến hắn vô cùng khó chịu.
Thân thể trước mắt căn bản không có thị lực thính giác cũng đứt quãng, vô cùng lạnh như băng, ngay cả điều khiển cũng không được chứ đừng nói là thúc giục chữa trị từ trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ.
Sẽ không phải như lần trước thần hồn cảm ứng sẽ vĩnh viễn mất đi chứ/
Nhưng bản thể thần hồn đã bị hủy diệt thì không cách nào tiến hành viễn trình.
Đường Tiêu không kìm được muốn chửi mắng nhưng hắn không cách nào há miệng muốn mắng cũng không thành.
Nửa tháng sau thị lực của Đường Tiêu vẫn không có tiến triển gì nhưng mà cảm giác nghe đã rõ ràng hơn một chút đã có thể nghe Dực Thai công chúa khóc đứt quãng.
Sau khi nghe Dực Thai công chúa nói Đường Tiêu kinh hãi không thôi hóa ra Ngọc sơn đã bị người Đông Doanh vây khốn hơn hai tháng, Thạch Miêu vương một tháng trước xuống núi đã không có tin tức hiện tại ở trong Bách Thảo cốc cũng chỉ có một mình Dực Thai công chúa.
Người Đông Doanh đã đến Ngọc Sơn cho thấy cả Áo Bỉ Đảo đã rơi vào trong tay của bọn họ tình hình hiện tại so với dự đoán lúc trước của Đường Tiêu trở nên nghiêm khắc hơn nhiều.
Dực Thai công chúa vừa kinh vừa sợ, trước kia có Thạch Miêu vương ở đây nàng tốt xấu còn có cái dựa vào hiện tại Thạch Miêu vương đã mất tích Bách Thảo cốc cũng ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài nàng ở nơi này trông giữ thi thể lạnh như băng cảu Đường Tiêu hơn nữa cũng không biết lúc nào rơi vào trong tay của người Đông Doanh loại sợ hãi cực độ này khiến cho tinh thần của nàng như muốn sụp đổ, thần trí như muốn mơ hồ.
- Lão công lão công có thể nghe ta nói chuyện được không? Ta biết nhất định sẽ trở vại mà, không lừa gạt Huyền Nhi mà.
Dực Thai công chúa nhỏ từng giọt nước mắt lên khuôn mặt lạnh như băng của Đường Tiêu.
Đường Tiêu rất muốn nói cho nàng biết hắn không lừa gạt nàng hắn trở về rồi nhưng hắn bất lực chút ít thần hồn này ngoại trừ thính giác từ từ khôi phục ngoài ra không có tiến triển gì cả.
Sau nhiều ngày cố gắng Đường Tiêu cuối cùng cũng trầm lòng xuống đem tình hình để qua một bên trước hết cố gắng khôi phục sự khống chế thân thể này rồi tính sau, nếu không người Đông Doanh một khi tìm được Bách Thảo cốc Dực Thai công chúa và mình chỉ có đường chết.
Đường Tiêu cố gắng mở to mắt hoạt động ngón tay một phen, chi cần có thể mở to mắt hoặc để cho ngón tay cử động một chút là Dực Thai công chúa có thể phát hiện ra mình trở về rồi.
Tuy nhiên hôm nay Dực Thai công chúa không xuất hiện bình thường nàng xuất hiện ở đây một canh giờ rồi thủy chung không tới nữa.
Đường Tiêu liền có một dự cảm bất hảo, Bách Thảo cốc hẳn là đã bị người Đông Doanh công phá nếu không với tính cách của Dực Thai công chúa không có khả năng không tới.
Có phải là... Thạch Miêu vương đã trở về nói chuyện gì đó với nàng.
Đường Tiêu không thể nào biết được chân tướng hắn liền suy nghĩ miên man.
Tuy nhiên hai canh giờ ba canh giờ đã trôi qua một ngày trôi qua Dực Thai công chúa thủy chung vẫn không xuất hiện.
Đường Tiêu thực sự lo lắng nếu như Dực Thai công chúa xảy ra chuyện gì thì kết quả hắn không cách nào thừa nhận được trải qua gian nan hiểm trởi cửu tử nhất sinh không tiếc mạo hiem đem thần hồn cắt ra, chủ hồn hủy diệt nguyên nhân cũng chỉ vì hứa hẹn với Dực Thai công chúa.
Đường Tiêu không cách nào nhúc nhích không cách nào lên tiếng chỉ có thể tự an ủi mình.
Ngày hôm sau Dực Thai công cháu không xuất hiện.
Ngày thứ ba... vẫn y nguyên không có động tĩnh gì.
Trong thạch thất yên lặng.
Một cảm giác cô độc chưa từng có tràn ngập con người của Đường Tiêu hắn thậm chí có một sợ hãi không hiểu được, trải qua mấy đời hắn chưa bao giờ sợ hãi như thé, có lẽ chấp niệm trở về đã khiến cho hắn vô hình trung chờ mong gặp lại Dực Thai công chúa.
Yêu nàng ta sao?
Đường Tiêu không thể tinh tường được nhưng hắn biết rõ mình không thể mất nàng.
Kiếp trước không thể hoàn thành hứa hẹn với Sarah, kiếp này cũng không hoàn thành hứa hẹn với Dực Thai công chúa nếu không cho nàng hạnh phúc tại sao lại hứa hẹn?
Phảng phất như một năm trước kia, ở trên chiến hạm Đông Doanh một màn kia xuất hiện...
- Nói ngươi yêu ta!
- Ngươi yêu ta?
- Nói là "ta yêu ngươi"
- Ta biết là ngươi yêu ta.
- Ngươi giả bộ hồ đồ hay là hồ đồ thật?
- Ta không muốn ngươi nói ngươi yêu ta, rồi chạy mau đi.
- Yêu một người có cảm giác gì?
- Yếu một người ta không biết có cảm giác gì nhưng sau khi yêu ngươi ta ngày đêm không ngừng nghĩ tới ngươi, bao giờ cũng niệm tình ngươi thậm chí muốn sống chung với ngươi một chỗ, càng không ngừng nhớ lại cảnh tượng kia với ngươi... trời mưa cũng nhớ ngươi, gió thổi cũng nhớ ngươi, sét đánh cũng nhớ ngươi lúc ăn cơm cũng nhớ ngươi, lúc ngủ cũng nhớ ngươi.
- Đi tiểu cũng nhớ ta?
- Ngươi có thể đứng đắn một chút được không?
- Có thể ta không giống như ngươi muốn, cho nên ta...
- Ta biết ngươi yêu ta, mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, hôm nay ngươi liều lĩnh tới thậm chí không tiếc tính mạng mà xâm nhập vào trong hiểm cảnh cứu ta điều này đã chứng minh tất cả, kỳ thật ta thật là ngu không nên hi vọng ngươi tới đây kết quả là hại ngươi.
- Aizzz...
- Yêu hay không yêu ta cũng đã đến cho nên không thể không cứu ngươi, thà rằng chết... Hơn nữa ta có thể đáp ứng ngươi có thể vì ngươi mà chết, hứa hẹn với ngươi ta sẽ không nuốt lời.
- Huyền Nhi.
Đường Tiêu đột nhiên mở to mắt, thở từng luồng hơi phì phò.
Vừa rồi là nằm mơ sao?
Cảm nhận từng luồng không khí lạnh như băng rót vào trong lòng cảm nhận được trái tim yếu ớt của mình đập mạnh hơn Đường Tiêu lúc này mới ý thức được hắn đã khôi phục toàn bộ khống chế thân thể.
Nhưng hắn không thể cử động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.