Sát Vương

Chương 225: Lâm Diệu

Áo Bỉ Gia

08/07/2014

Đường Tiêu không chỉ không thu tay lại mà còn ôm chặt Chân thị vào lòng.

- Ta biết tẩu tẩu luôn thích ta, kỳ thật ta cũng rất thích tẩu tẩu.

- A…ư…

Rõ ràng Chân thị bị hù sợ, bản năng vùng vẫy, nhưng thân thể lập tức mềm rũ trong ngực Lâm Quý. Mấy năm qua ả và phu quân Lâm Chấn tụ thì ít mà ly thì nhiều, Lâm Chấn có tam thê tứ thiếp, dù có ở lại phủ thì hiếm khi ghé thăm mưa móc ả.

Đàn ông có mới nới cũ, chính thê là ‘cũ’ trước tiên.

Hơn ba mươi tuổi chính là thời kỳ tình dục cao nhất của phụ nữ. Chân thị ở tuổi này lại nhiều năm không cảm nhận được đàn ông ôm ấp và mưa móc, ả thường xuyên cùng Lâm Quý đánh đàn ngâm thơ, chính là một loại biến tướng nhìn me giải khát mà thôi, ả sẽ không thừa nhận. Bây giờ khi thân thể đàn ông rắn chắc của Lâm Quý ôm lấy ả, hơi thở giống đực ập đến khiến một chỗ trong người ả kiềm không được bắt đầu biến ẩm ướt.

- Tẩu tẩu, thân thể tẩu thật mềm…

Lâm Quý tiến lên định hôn Chân thị.

- Thúc thúc đừng làm vậy, việc này tuyệt đối không được!

Tuy thân thể Chân thị đã nổi lên dục vọng nhưng vẫn nhớ kỹ lễ pháp Đại Minh triều, và cả hậu quả nghiêm trọng trong chuyện này, tất cả những điều đó buộc ả quay mặt đi bắt đầu giãy dụa. Thấy vùng vẫy mà Lâm Quý không chịu buông ra, Chân thị liều mạng muốn tránh thoát.

- Có gì không được chứ? Mấy ngày nay ta nhớ tẩu tẩu muốn chết!

Đường Tiêu không quan tâm Lâm Quý ở trong người mình mắng chửi um sùm, hắn ôm Chân thị chặt hơn, thậm chí dùng vật cứng dưới thân cạ bụng Chân thị, mặt lại áp sát ả định hôn.

- Thúc thúc còn làm như vậy thì nô gia chỉ còn cách chết cho xong.

Chân thị lệ rơi như mưa, tư tưởng giữ trinh phong kiến ảnh hưởng ả rất nhiều, khiến cảm giác thân thể và tinh thần trái ngược nhau.

Đường Tiêu cảm giác được Chân thị khẩu thị tâm phi, nổi lên ý trêu chọc. Hắn ôm Chân thị lên giường, xé rách quần áo Lâm Quý, lấy ra vật cứng của gã, sau đó đột nhiên cởi quần Chân thị ra, thân thể mạnh mẽ đè xuống. Vật cứng thuận theo bản năng nguyên thủy bắt đầu để ở huyệt động đang tuôn trào của Chân thị.



Chân thị liều mạng giãy dụa, liều chết cầm chặt quần không để Lâm Quý kéo nó xuống hết. Đường Tiêu không đủ kinh nghiệm, chính diện cường công mấy lần không thành công, ngẫm nghĩ một lát, lật người Chân thị nằm sấp trên giường, kéo quần ả xuống hết lộ ra cái mông trắng nõn, từ phía sau bắt đầu tấn công.

Vật cứng chạm tới cái mông mềm mịn của Chân thị đem đến cảm giác cực kỳ sung sướng, nó càng biến hùng dũng hơn. Ngay khi sư tử sắp trầm xuống sông chuẩn bị lao vào một phen, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng cười vui của bé gái.

- Nương thân, thúc thúc đã tới đây chưa ạ?

Chân thị lắc người, quỳ xuống cầu xin Lâm Quý:

- Thúc thúc mau dừng tay, hôm nay đừng làm vậy nữa, đừng để Diệu nhi trông thấy!

Đường Tiêu chần chờ chốc lát, mới rồi phấn khởi quá sắp tới điểm quan trọng, giờ ngừng lại thì hơi khó chịu…

Nhưng nếu đem chuyện này làm quá đáng thì không tiện thu thập. Hắn ở trong đầu Lâm Quý tra xét ra cô bé này là con của Lâm Chấn, tên là Lâm Diệu, năm nay bảy tuổi. Con nít ở tuổi này đã hiểu chuyện, nếu để cô bé thấy thúc thúc nằm ở trên lưng mẹ, sau này nói cho Lâm Chấn nghe thì Lâm Quý sẽ gặp phiền phức.

Bây giờ Đường Tiêu còn cần Lâm Quý ổn định Lâm Chấn, vậy nên không thể làm quá đáng.

Chần chờ vài giây, Đường Tiêu cảm thấy nếu đã đến tận họng, cũng nên dạy cho Lâm Quý một bài học. Phải để Lâm Quý và Chân thị thật sự xảy ra chút chuyện gì, khiến Lâm Quý sau này triệt để ngoan ngoãn. Vậy nên Đường Tiêu thao túng thân thể Lâm Quý đột nhiên đâm tới trước, đột phá cửa vào, đâm đến tận bên trong sau đó đột nhiên rút về.

Cảm giác này giống như đi tàu siêu tốc đột nhiên tới độ dốc cao lao xuống, sau đó lần thứ hai bay lên, thật là sướng chết ngất. Nhưng thời gian không còn kịp, chỉ có thể làm một lần, không thể tiếp tục nữa.

Chân thị kinh kêu một tiếng, bỗng chốc hiểu ra vừa rồi xảy ra chuyện gì, tuy chỉ có một cái nhưng tất cả đều thành chuyện đã rồi.

Lâm Quý nhanh chóng cất đi công cụ gây án, sau đó kéo quần áo ngồi xuống ghế dựa lớn bên giường. Bởi vì cái kia còn đang căng cứng nên gã ngồi thì đỡ hơn chút, không để cháu gái Diệu nhi thấy ra cái gì.

Lúc này, Lâm Quý bị nhốt trong thân thể mình không rên một tiếng, Đường Tiêu không thèm tìm tòi nghiên cứu xem gã nghĩ cái gì. Nhưng có thể tưởng tượng được, mới rồi một tiến một ra như chơi tàu siêu tốc, Đường Tiêu cảm nhận được thì Lâm Quý cũng có thể. Hơn nữa người Lâm Quý xằng bậy là tẩu tẩu của gã, bây giờ nội tâm tội ác và cảm giác rung động trong lòng gã chắc chắn không bình thường.

Chân thị nhanh chóng mặc quần vào, sửa sang lại quần áo và sợi tóc, xong đó chạy chậm tới trước bàn, cầm lấy chỉ và kéo làm bộ như đang cắt sửa đồ.

- Thúc thúc!



Lúc này con gái của Lâm Chấn, Lâm Diệu đã nhảy nhót vào phòng Chân thị, vừa tiến vào liền nhào tới chỗ Lâm Quý, nhảy vào ngực gã ngồi xuống. Hiển nhiên ngày thường cô bé ít khi gặp phụ thân Lâm Chấn nên rất thích bám dính Lâm Quý.

- Ha ha, Diệu nhi càng lớn càng xinh.

Lâm Quý hơi nhíu mày, mới rồi Lâm Diệu chạy tới đột nhiên ngồi trong ngực gã, khiến vật cứng rút ra khỏi người Chân thị còn chưa xẹp xuống bị đè đau.

- Trong người thúc thúc giấu cái gì vậy?

Lâm Diệu bị vật cứng cộm mông nhỏ, lấy làm lạ xoay người, cúi đầu muốn xem là thứ kỳ lạ gì cấn cô bé.

- Không có gì hết!

Lâm Quý vội xoay người Lâm Diệu lại, để cô bé đưa lưng hướng mình, tránh cho bé tiếp tục xoay quanh vấn đề vừa rồi. Đến lúc này Lâm Quý mới phát hiện Đường Tiêu không thao túng thân thể gã nữa.

Nhưng cảm giác này càng khiến gã lúng túng hơn. Đường Tiêu gây cho gã phiền phức lớn sau đó vỗ tay đi mất, để lại đống hỗn loạn cho gã thu xếp, không thu xếp cũng không được.

- Cho xem đi mà cho xem đi mà!

Lâm Diệu cười khanh khách, hai chân nhỏ đung đưa không ngừng vặn vẹo, muốn xem coi rốt cuộc là thứ gì đã cấn cô bé.

Cô bé động đậy khiến hai chân không cẩn thận kẹp vật cứng của Lâm Quý. Cái đó bây giờ đang trong trạng thái cực kỳ hưng phấn, bị Lâm Diệu cọ sát, thân thể Lâm Quý rất nhanh bị kéo tới điểm giới hạn, sau đó đột nhiên vượt qua lằn ranh, chớp mắt bùng phát.

‘Ngươi quá vô dụng đi, như vậy mà cũng…’ Thần thức Đường Tiêu chưa rời đi, cảm giác chuyện đó thì nhịn không được cười nhạo Lâm Quý.

‘Ngươi…’ Bây giờ Lâm Quý đang chìm trong cảm giác đó, xấu hổ mất mặt, đặc biệt là cháu gái còn đang ngồi trong lòng mà gã, không ngờ lại bị cô bé…

- Cái gì vậy? Sao lại có nước? Thúc thúc đang chơi súng nước à?

Lâm Diệu không biết có phải cái quần bị làm ướt không, bản năng vươn tay sờ mông mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sát Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook