Chương 321: Quỳ xuống
Áo Bỉ Gia
24/07/2014
Vi Bản nhìn thấy cảnh
tượng này thì sắc mặt khẽ biến đổi, hắn lập tức xông lên kéo lấy cánh
tay của Tây Điều Anh Cát trong tay đã xuất hinệ một thanh yêu đao, một
hồi thanh âm vô cùng chói tai vang lên, ngya sau đó Giải Kiềm Kích của
Đường Tiêu đã bị yêu đao của Vi Bản đánh bay.
Năm đạo vân triện giống như lốc xoáy chạm vào đao cương cường đại của Vi Bản xong thì giống như là chạm phải hỏa diễm vậy tiêu tán ở hư không.
Trung cấp cuồng võ sĩ, thực lực Địa Nguyên ngũ cấp thật là quá mức cường đại.
Đường Tiêu đột nhiên xuất ra một Luyện Yêu Đại Thủ Ấn, yêu đao lập tức đánh tan Luyện Yêu Đại Thủ Ấn không còn tăm hơi, Đường Tiêu đành xuất ra ngạc mai rùa, chắn ở trước mấy con rối, tuy nhiên trong cuộc chiến này ngạc mai rùa giống như là tờ giấy mỏng vậy không chịu nổi một đòn, dễ dàng bị yêu đao bổ nát.
- Để mạng của người Minh lại cho ta.
Tây Điều Anh Cát hướng về phía Vi Bản mà hô to một tiếng.
Vi Bản gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, hắn lại vung đao đánh về phía Đường Tiêu một lần nữa, ở trong khôi yêu trận hơn mười con rối Địa Nguyên tam cấp không có lực hoàn thủ.
Đường Tiêu bất đắc dĩ đành phải thu bọn họ vào trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ, xuất ra Vạn Luyện Thần Minh chiến giáp bao bọc tại người, cũng thu Giải Kiếm Kích vào người lại, Luyện Yêu Thối Ma Hồ không cách nào chữa trị được Đường Tiêu đành phải mượn bá vương mâu của Lâm Quý mà cầm nơi tay.
Nhanh chóng sau đó bá vương mâu cũng bị đánh cho đứt đoạn.
- Người Minh mau quỳ xuống.
Vi Bản ở đằng sau lưng của Tây Điều Anh Cát hét to một tiếng, hướng về phía Đường Tiêu mà hét lớn .
- Quỳ con mẹ ngươi.
Đường Tiêu lộ vẻ khinh thường hướng về phía Tây Điều Anh Cát mà dựng thẳng ngón tay giữa.
- Người Minh mau quỳ xuống.
Vi Bản đột nhiên xuất ra một đao chém xuống đầu của Đường Tiêu.
Đường Tiêu không thể né tránh, phía sau hắn là Dực Thai ông chúa, hắn liền giơ đoản đao lên nghênh đón.
Đoản đao chém đứt thành từng đoạn, yêu đao rơi thẳng từ trên trời xuống, chém vào Vạn Luyện Thần Minh chiến giáp của Đường Tiêu, Vạn Luyện Thần Minh chiến giáp bị tạo thành một lỗ hổng, huyết thủy từ trên trán của Đường Tiêu chảy xuống.
- Quỳ xuống.
Vi Bản một lần nữa quát to một tiếng, một đao kia hắn đã dốc hết lực đạo.
- Quỳ con mẹ ngươi.
Đường Tiêu vẫn lộ ra vẻ khinh thường quay về duỗi ngón giữa lên hướng về phía Tây Điều Anh Cát và Vi Bản.
- Người MInh hèn mọn mau quỳ xuống.
Tây Điều Anh Cát toàn thân tràn ngập khí tức uy áp mà quát lớn, như một ngọn núi đè lên trên người Đường Tiêu.
Tám đạo vân triện phát lực một đạo vân triện nhưng Đường Tiêu không thể ngăn cản được, nguyên một đám con rối lúc nãy bị Vi Bản chém cho trọng thương, lúc này cũng không thể làm gì được, Vạn Luyện Thần Minh chiến giáp toàn thân Đường Tiêu rắc rắc bạo nổ.
- Quỳ xuống.
Tây Điều Anh Cát lại tăng thêm uy áp hướng về phía Đường Tiêu mà hét lớn.
Vi Bản cũng cảm thấy được sự tức giận của Tây Điều Anh Cát cho nên càng thêm tức giận uy áp lên trên người của Đường Tiêu, đặc biệt là hai chân của hắn.
Đường Tiêu vừa rồi kháng cự uy áp của Tây Điều Anh Cát đến cực hạn, Vi Bản lại gia tăng thêm uy áp khôi giáp dưới hai chân của hắn bị đánh nát hai đầu gối cũng vỡ vụn, huyết thủy theo chân của hắn mà chảy xuống.
Nhưng mà hắn vẫn đứng vững.
- Đường công tử....
Dực Thai công chúa không thể động đậy nhìn Đường Tiêu chảy máu mà lòng đau như cắt.
Đường Tiêu lúc này đau khổ đến cực điểm tuy nhiên trên mặt của hắn vẫn hiện ra vẻ khinh thường.
- Quỳ xuống, người Minh mau quỳ xuống.
Tây Điều Anh Cát bị kích làm cho nổi giận huy lực một kiếm chém về phía Đường Tiêu.
Tây Điều Anh Cát có thực lực không bằng Vi Bản nhưng toàn lực hắn bổ xuống Vạn Luyện Thần Minh chiến giáp vẫn bị chém thành từng lỗ thủng, toàn thân máu huyết của Đường Tiêu mơ hồ, rốt cuộc cũng không chịu được cả người rầm một tiếng ngã xuống mặt đất.
- Người Minh các ngươi cũng chỉ có vận mệnh giống như là heo chó.
Tây Điều Anh Cát từ trên cao nhìn xuống đắc ý mà cất tiếng.
Nằm ở trên mặt đất, Đường Tiêu vẫn dựng ngón tay giữa lên, khuôn mặt vẫn tràn ngập sự khinh thường.
Thái tử phi Vũ Đằng Lan và Đông Doanh công chúa Thương Tỉnh Không đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Đường Tiêu các nàng lập tức ciở quần, lộ ra bờ mông trắng, giống như hai con chó giãy dụa ở trên mặt đất, muội muội Thương Tỉnh Không còn leo về phía Tây Điều Anh Cát sờ sờ dưới háng của hắn.
Người Minh ngươi muốn chết phải không ta thành toàn cho ngươi.
Tây Điều Anh Cát không thể chịu nổi sự nhục nhã này, hắn vung một kiếm lên toàn lực đâm về phía Đường Tiêu.
Cùng lúc đó thái tử phi Vũ Đằng Lan và công chúa Thương Tỉnh Không cũng biến mất bên người Đường Tiêu.
Đường Tiêu không chết bất kỳ lúc nào cũng có thể chà đạp công chúa và thái tử phi, làm mất tôn nghiêm của thái tử Tây Điều Anh Cát hắn.
- Đường công tử...
Dực Thai công chúa khóc không thành tiếng mất hết can đảm trơ mắt nhìn người trong lòng của mình bị lăng nhục tra tấn, bị kiếm đâm cho thương tích đầm đìa, chuyện này đối với nàng quá mức tàn khốc riồ.
Hơn nữa hắn vì nàng mà đến vì nàng mà chết.
- Ngươi yêu ta sao ngươi thật sự quan tâm ta sao tại sao ta một chút cảm giác cũng không có?
- Yêu hay không yêu ta không dám hứa hẹn trước bởi vì chuyện này vốn không thể nói rõ ràng, nhưng ta có thể cam đoan với ngươi nếu như có người nào khi dễ người Đường Tiêu ta sẽ không tiếc tính mạng đi bảo hộ.
- Ngươi nói là ngươi có thể vì ta mà chết
- Có thể.
Tình cảnh ở Hoa Liên thành phảng phất giống như vừa xảy ra, hắn hiện tại vì nàng mà chết, khi đó Dực Thai công chúa không tin.
Nhưng bây giờ khi nàng tin thì mọi chuyện đã muộn.
Máu tươi từ miệng của Đường Tiêu chảy xuống ánh mắt của hắn càng trở nên một mị, Tây Điều Anh Cát thu hồi thanh kiếm, thu hồi uy áp với Dực Thai công chúa, dẫm lên trên thi thể của Đường Tiêu, hướng về phía Dực Thai công chúa mà từng bước bước qua.
Tây Điều Anh Cát vốn có tâm tình tốt để hưởng thụ mỹ nhân sau đó Đường Tiêu ngoài ý muốn xuất hiện, làm nhục thái tử phi và Đông Doanh công chúa khiến cho hắn vô cùng tức giân hắn bây giờ muốn làm cho Dực Thai công chúa thật nhục nhã để tìm lại sự tự tin của Đông Doanh đế quốc.
- Ngươi tên súc sinh này!
Hai mắt của Dực Thai công chúa phun ra lửa giận, chỉ hận mình võ công tu vi quá thấp, không cách nào báo thù cho Đường Tiêu.
- Người Minh ti tiện, các ngươi ngoại trừ bị ta đánh bại bị ta chà đạp thì còn biết cái gì?
Tây Điều Anh Cát lộ ra thần sắc khinh thường.
Năm đạo vân triện giống như lốc xoáy chạm vào đao cương cường đại của Vi Bản xong thì giống như là chạm phải hỏa diễm vậy tiêu tán ở hư không.
Trung cấp cuồng võ sĩ, thực lực Địa Nguyên ngũ cấp thật là quá mức cường đại.
Đường Tiêu đột nhiên xuất ra một Luyện Yêu Đại Thủ Ấn, yêu đao lập tức đánh tan Luyện Yêu Đại Thủ Ấn không còn tăm hơi, Đường Tiêu đành xuất ra ngạc mai rùa, chắn ở trước mấy con rối, tuy nhiên trong cuộc chiến này ngạc mai rùa giống như là tờ giấy mỏng vậy không chịu nổi một đòn, dễ dàng bị yêu đao bổ nát.
- Để mạng của người Minh lại cho ta.
Tây Điều Anh Cát hướng về phía Vi Bản mà hô to một tiếng.
Vi Bản gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, hắn lại vung đao đánh về phía Đường Tiêu một lần nữa, ở trong khôi yêu trận hơn mười con rối Địa Nguyên tam cấp không có lực hoàn thủ.
Đường Tiêu bất đắc dĩ đành phải thu bọn họ vào trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ, xuất ra Vạn Luyện Thần Minh chiến giáp bao bọc tại người, cũng thu Giải Kiếm Kích vào người lại, Luyện Yêu Thối Ma Hồ không cách nào chữa trị được Đường Tiêu đành phải mượn bá vương mâu của Lâm Quý mà cầm nơi tay.
Nhanh chóng sau đó bá vương mâu cũng bị đánh cho đứt đoạn.
- Người Minh mau quỳ xuống.
Vi Bản ở đằng sau lưng của Tây Điều Anh Cát hét to một tiếng, hướng về phía Đường Tiêu mà hét lớn .
- Quỳ con mẹ ngươi.
Đường Tiêu lộ vẻ khinh thường hướng về phía Tây Điều Anh Cát mà dựng thẳng ngón tay giữa.
- Người Minh mau quỳ xuống.
Vi Bản đột nhiên xuất ra một đao chém xuống đầu của Đường Tiêu.
Đường Tiêu không thể né tránh, phía sau hắn là Dực Thai ông chúa, hắn liền giơ đoản đao lên nghênh đón.
Đoản đao chém đứt thành từng đoạn, yêu đao rơi thẳng từ trên trời xuống, chém vào Vạn Luyện Thần Minh chiến giáp của Đường Tiêu, Vạn Luyện Thần Minh chiến giáp bị tạo thành một lỗ hổng, huyết thủy từ trên trán của Đường Tiêu chảy xuống.
- Quỳ xuống.
Vi Bản một lần nữa quát to một tiếng, một đao kia hắn đã dốc hết lực đạo.
- Quỳ con mẹ ngươi.
Đường Tiêu vẫn lộ ra vẻ khinh thường quay về duỗi ngón giữa lên hướng về phía Tây Điều Anh Cát và Vi Bản.
- Người MInh hèn mọn mau quỳ xuống.
Tây Điều Anh Cát toàn thân tràn ngập khí tức uy áp mà quát lớn, như một ngọn núi đè lên trên người Đường Tiêu.
Tám đạo vân triện phát lực một đạo vân triện nhưng Đường Tiêu không thể ngăn cản được, nguyên một đám con rối lúc nãy bị Vi Bản chém cho trọng thương, lúc này cũng không thể làm gì được, Vạn Luyện Thần Minh chiến giáp toàn thân Đường Tiêu rắc rắc bạo nổ.
- Quỳ xuống.
Tây Điều Anh Cát lại tăng thêm uy áp hướng về phía Đường Tiêu mà hét lớn.
Vi Bản cũng cảm thấy được sự tức giận của Tây Điều Anh Cát cho nên càng thêm tức giận uy áp lên trên người của Đường Tiêu, đặc biệt là hai chân của hắn.
Đường Tiêu vừa rồi kháng cự uy áp của Tây Điều Anh Cát đến cực hạn, Vi Bản lại gia tăng thêm uy áp khôi giáp dưới hai chân của hắn bị đánh nát hai đầu gối cũng vỡ vụn, huyết thủy theo chân của hắn mà chảy xuống.
Nhưng mà hắn vẫn đứng vững.
- Đường công tử....
Dực Thai công chúa không thể động đậy nhìn Đường Tiêu chảy máu mà lòng đau như cắt.
Đường Tiêu lúc này đau khổ đến cực điểm tuy nhiên trên mặt của hắn vẫn hiện ra vẻ khinh thường.
- Quỳ xuống, người Minh mau quỳ xuống.
Tây Điều Anh Cát bị kích làm cho nổi giận huy lực một kiếm chém về phía Đường Tiêu.
Tây Điều Anh Cát có thực lực không bằng Vi Bản nhưng toàn lực hắn bổ xuống Vạn Luyện Thần Minh chiến giáp vẫn bị chém thành từng lỗ thủng, toàn thân máu huyết của Đường Tiêu mơ hồ, rốt cuộc cũng không chịu được cả người rầm một tiếng ngã xuống mặt đất.
- Người Minh các ngươi cũng chỉ có vận mệnh giống như là heo chó.
Tây Điều Anh Cát từ trên cao nhìn xuống đắc ý mà cất tiếng.
Nằm ở trên mặt đất, Đường Tiêu vẫn dựng ngón tay giữa lên, khuôn mặt vẫn tràn ngập sự khinh thường.
Thái tử phi Vũ Đằng Lan và Đông Doanh công chúa Thương Tỉnh Không đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Đường Tiêu các nàng lập tức ciở quần, lộ ra bờ mông trắng, giống như hai con chó giãy dụa ở trên mặt đất, muội muội Thương Tỉnh Không còn leo về phía Tây Điều Anh Cát sờ sờ dưới háng của hắn.
Người Minh ngươi muốn chết phải không ta thành toàn cho ngươi.
Tây Điều Anh Cát không thể chịu nổi sự nhục nhã này, hắn vung một kiếm lên toàn lực đâm về phía Đường Tiêu.
Cùng lúc đó thái tử phi Vũ Đằng Lan và công chúa Thương Tỉnh Không cũng biến mất bên người Đường Tiêu.
Đường Tiêu không chết bất kỳ lúc nào cũng có thể chà đạp công chúa và thái tử phi, làm mất tôn nghiêm của thái tử Tây Điều Anh Cát hắn.
- Đường công tử...
Dực Thai công chúa khóc không thành tiếng mất hết can đảm trơ mắt nhìn người trong lòng của mình bị lăng nhục tra tấn, bị kiếm đâm cho thương tích đầm đìa, chuyện này đối với nàng quá mức tàn khốc riồ.
Hơn nữa hắn vì nàng mà đến vì nàng mà chết.
- Ngươi yêu ta sao ngươi thật sự quan tâm ta sao tại sao ta một chút cảm giác cũng không có?
- Yêu hay không yêu ta không dám hứa hẹn trước bởi vì chuyện này vốn không thể nói rõ ràng, nhưng ta có thể cam đoan với ngươi nếu như có người nào khi dễ người Đường Tiêu ta sẽ không tiếc tính mạng đi bảo hộ.
- Ngươi nói là ngươi có thể vì ta mà chết
- Có thể.
Tình cảnh ở Hoa Liên thành phảng phất giống như vừa xảy ra, hắn hiện tại vì nàng mà chết, khi đó Dực Thai công chúa không tin.
Nhưng bây giờ khi nàng tin thì mọi chuyện đã muộn.
Máu tươi từ miệng của Đường Tiêu chảy xuống ánh mắt của hắn càng trở nên một mị, Tây Điều Anh Cát thu hồi thanh kiếm, thu hồi uy áp với Dực Thai công chúa, dẫm lên trên thi thể của Đường Tiêu, hướng về phía Dực Thai công chúa mà từng bước bước qua.
Tây Điều Anh Cát vốn có tâm tình tốt để hưởng thụ mỹ nhân sau đó Đường Tiêu ngoài ý muốn xuất hiện, làm nhục thái tử phi và Đông Doanh công chúa khiến cho hắn vô cùng tức giân hắn bây giờ muốn làm cho Dực Thai công chúa thật nhục nhã để tìm lại sự tự tin của Đông Doanh đế quốc.
- Ngươi tên súc sinh này!
Hai mắt của Dực Thai công chúa phun ra lửa giận, chỉ hận mình võ công tu vi quá thấp, không cách nào báo thù cho Đường Tiêu.
- Người Minh ti tiện, các ngươi ngoại trừ bị ta đánh bại bị ta chà đạp thì còn biết cái gì?
Tây Điều Anh Cát lộ ra thần sắc khinh thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.