Chương 388: Sa mạc
Áo Bỉ Gia
04/08/2014
Ha ha.
Triệu Thanh cưỡi Tuyết Điêu, hăng hái phi hành trên không trung tâm tình rất vui vẻ đương nhiên bởi vì sợ té xuống cho nên nàng dùng hai bàn tay nhỏ ôm chặt lấy Tuyết Điêu.
Đường Tiêu bay lên không trung sau đó lao thẳng xuống phía dưới khiến cho Triệu Thanh sợ hãi kêu to, lúc gần xuống đột nhiên Đường Tiêu ngẩng đầu vọt lên, trải qua mấy phen mạo hiểm Triệu Thanh ở trên lưng của Đường Tiêu lại cười khúc khích.
Đường Tiêu vô ý thức dò xét bốn phía, trong lòng hắn cảm thấy kỳ quái, vừa rồi hắn chỉ bay lên trên không trung, nhưng cũng không có rời xa phủ viện tuy nhiên bây giờ hắn để ý mặt đất đã không còn tồn tại phủ viện nữa rồi.
Ở đây là một sa mạc vô biên.
Trong trí nhớ của Triệu Thanh có sa mạc sao?
Có lẽ đây chính là thế giới dị nguyên như trong lời của Áo Bỉ lão ma, mà phủ viện vừa rồi chính là chỗ nhốt thế giới dị nguyên, hiện tại nó đã hiện ra khi mình cứu nàng.
Ở trên bời trời vẫn không có quang đoàn xuất hiện, cũng không có biện pháp dùng khẩu quyết rời khỏi mà Áo Bỉ lão ma đưa cho.
Ở trên bầu trời từng luồng gió thổi qua, xoáy lên từng cát bụi, Đường Tiêu phi hành trên không sa mạc, cũng phải tận lực tránh né.
Ở trên sa mạc sau khi không ngừng tránh né cuồng phong, Đường Tiêu phi hành rất gian nan, mấy canh giờ sau, Đường Tiêu phát hiện ở trên mặt đất có chút khác thường, một số sinh vật ở trong sa mạc sinh trưởng theo hình mũi tên
Đường Tiêu rơi xuống mặt đất cẩn thận quan sát thì phát hiện đó là từng bụi Bạc Hà.
Bạc Hà có thể sinh trưởng trong sa mạc sao?
Không thể.
Đây hẳn là nhắc nhở gì đó.
Tại sao nhắc nhở lại xuất hiện ở nơi này.
Xâm lấn thần hồn của Triệu Thanh chính là Bạc Hà sao/
Nàng từ lúc nào thì xâm lấn thần hồn của Bạc Hà, mũi tên này là muốn nhắc nhở điều gì.
Mang theo một hồi nghi vấn, Đường Tiêu quyết định thả người bay lên, men theo chỗ mà mũi tên chỉ mà bay nhanh.
Men theo hướng đó bão cát và cuồng phong cũng không còn mạnh mẽ nữa rồi, dường như trên không trung bắt đầu xuất hiện một con đường.
Không bao lâu sau lại xuất hiện một mũi tên khác, Tuyết Điêu sau khi cải biến hàng chục phương hướng phi hành cuối cùng đã tới một tòa kiến trúc bằng đá trên không.
Trong sa mạc lẻ loi trơ trọi một kiến trúc.
Đường Tiêu lúc riơ xuống khẽ vuốt ve cánh cửa trước kiến trúc kia.
Cửa lớn của kiến trúc được lật lên, ở bên trong là một tấm biển lớn, trên đó có viết bốn chữ Phù Môn khách sạn.
Đường Tiêu trước kia đã nghe tới Long Môn khách sạn chưa từng nghe nói qua Phù Môn khách sạn, tuy nhiên đã tới đây đương nhiên là phải vào xem một phen.
Ở trong khách sạn chỉ có lẻ tẻ vài khách nhân, chưởng quỹ là nữ tử xinh đẹp đang ở bên quầy đôi môi khẽ nhếch lên không biết là muốn nói điều gì, mà mọi người ở trong phủ viện cũng thế tất cả đều bất động không nhúc nhích.
Đường Tiêu đối với loại hiện tượng này mặc dù rất kỳ quái nhưng hắn cũng không rảnh tâm mà đi nghiên cứu, hắn ôm lấy Triệu Thanh cẩn thận tìm kiếm hi vọng có thể tìm thấy manh mối trở về.
Ở trong mớ hỗn độn bên trong có một thanh âm yếu ớt, Đường Tiêu tìm trên người nữ tử chưởng quỹ một chiếc chìa khóa, Đường Tiêu suy đoán thanh âm kia có thể là do Áo Bỉ lão ma nhắc nhở.
Tuy nhiên ở trong tay của nữ tử chưởng quỹ không có túi áo cũng không có.
Đường Tiêu thuận tay sờ mông của nàng, tìm kiếm bốn phía mà vẫn không thấy.
- Huynh đang làm gì thế?
Triệu Thanh ở trên mặt đất đột nhiên ngửa mặt hỏi Đường Tiêu.
- Ta đang tìm chìa khóa.
Đường Tiêu hướng về phía Triệu Thanh mà giải thích.
- Chìa khóa sẽ ở nơi này sao?
Triệu Thanh ngạc nhiên mà hỏi Đường Tiêu.
- Rất có khả năng.
Đường Tiêu nghiêm túc gật gật đầu.
Tìm xung quanh một hồi không có kết quả Đường Tiêu cuối cùng cũng chú ý tới dây chuyền trên cổ của nữ tử chưởng quỹ, vì vậy hắn bắt đầu dùng tay dò xét, khi xuống tới bộ ngực đẫy đà của nàng, Đường Tiêu phát hiện ra có một vật bằng kim loại.
Một chiếc chìa khóa mà thôi không biết tại sao lại cất giấu kỹ như vậy, Đường Tiêu thiếu chút nữa phải sờ toàn thân nàng mới thấy.
- Thật là khó tìm.
Đường Tiêu cầm chiếc chìa khóa quơ quơ trước mặt của Triệu Thanh tỏ vẻ đúng là hắn muốn tìm chìa khóa này.
- Tìm được chìa khóa rồi sao?
Triệu Thanh cao hứng mà nhảy lên vỗ tay, lộ ra biểu lộ ngây thơ rực rỡ của một tiểu cô nương.
- Ừ.
Đường Tiêu cầm lấy chiếc chìa khóa, một tay thì ôm lấy Triệu Thanh hướng về phía bậc thang của khách sạn mà đi tới.
Căn cứ theo con số ở trên chìa khóa thì Đường Tiêu đã tìm thấy gian phòng kia, mở khoá sắt ra rồi ôm Triệu Thanh vào phòng.
Ở trong phòng có một cái giường lớn, còn có một cái bàn và hai cái ghế, ở trên mặt bàn có một cái đồng hồ bằng cát và một bức tượng điêu khắc, bức tượng đó người không giống người quỷ không giống quỷ.
- Ta mệt mỏi quá, nghỉ một lát thôi.
Triệu Thanh ở trong ngực của Đường Tiêu ngáp một cái, duỗi tay ra.
- Ừ muội ngủ một lát đi.
Đường Tiêu đem Triệu Thanh đặt lên chiếc giường Triệu Thanh sau khi được nghỉ ngơi lập tức ngủ say.
Đây không phải là ở trong mộng ảo của nàng sao, nàng ở trong mộng mà ngủ không biết có cảm giác gì? Đường Tiêu nhìn Triệu Thanh đang ngủ say mà nghĩ tới điều này.
- Lão ma ta khó khăn lắm mới có một chút dấu vết thần thức, thời gian không còn nhiều lắm theo chỉ thị của lão ma, có thể mang hồn nàng về cơ thể của nàng.
Bức tượng ở trên mặt bàn đột nhiên toát ra ánh sáng nhàn nhạt, sau đó là một thanh âm cất lên.
- Lão ma... thật là tốt quá mau nói cho ta biết, Bạc Hà ở trong sa mạc phát ra mũi tên rốt cuộc là gì?
Đường Tiêu rất quan tâm chuyện này.
- Lão ma hiện tại không có nhiều thời gian, sau này sẽ nói.
Bức tượng gỗ một lần nữa cất tiếng;
- Ngươi cần phải mau chóng làm cho Triệu Than lớn lên, cho nàng biết nàng không phải là một nữ hài tử, mới có thể đem nàng rời khỏi đây, thành công mang hồn nàng về vị trí cũ.
- Mau làm cho nàng ta lớn lên làm thế nào làm được?
Đường Tiêu nhìn Triệu Than ở trên giường kỳ quái hỏi tượng gỗ một câu.
- Một cực âm chi địa có thể nở hoa được là vì sao? Nữ hài tử muốn trở thành nữ nhân còn phải để cho lão ma dạy ngươi sao?
- Con mẹ nó, đối với một nữ hài tử làm như vậy có phải là quá đáng không?
- Đây chỉ là mộng cảnh của nàng, nàng trên thực tế đã mười sáu tuổi rồi ngươi ở trong mộng cảnh không giúp nàng mau lớn lên thì nàng vĩnh viễn dừng ở bảy tuổi ngươi cũng vĩnh viễn ở đây, ngươi không muốn trở về sao?
- Không có biện pháp nào khác sao?
Triệu Thanh cưỡi Tuyết Điêu, hăng hái phi hành trên không trung tâm tình rất vui vẻ đương nhiên bởi vì sợ té xuống cho nên nàng dùng hai bàn tay nhỏ ôm chặt lấy Tuyết Điêu.
Đường Tiêu bay lên không trung sau đó lao thẳng xuống phía dưới khiến cho Triệu Thanh sợ hãi kêu to, lúc gần xuống đột nhiên Đường Tiêu ngẩng đầu vọt lên, trải qua mấy phen mạo hiểm Triệu Thanh ở trên lưng của Đường Tiêu lại cười khúc khích.
Đường Tiêu vô ý thức dò xét bốn phía, trong lòng hắn cảm thấy kỳ quái, vừa rồi hắn chỉ bay lên trên không trung, nhưng cũng không có rời xa phủ viện tuy nhiên bây giờ hắn để ý mặt đất đã không còn tồn tại phủ viện nữa rồi.
Ở đây là một sa mạc vô biên.
Trong trí nhớ của Triệu Thanh có sa mạc sao?
Có lẽ đây chính là thế giới dị nguyên như trong lời của Áo Bỉ lão ma, mà phủ viện vừa rồi chính là chỗ nhốt thế giới dị nguyên, hiện tại nó đã hiện ra khi mình cứu nàng.
Ở trên bời trời vẫn không có quang đoàn xuất hiện, cũng không có biện pháp dùng khẩu quyết rời khỏi mà Áo Bỉ lão ma đưa cho.
Ở trên bầu trời từng luồng gió thổi qua, xoáy lên từng cát bụi, Đường Tiêu phi hành trên không sa mạc, cũng phải tận lực tránh né.
Ở trên sa mạc sau khi không ngừng tránh né cuồng phong, Đường Tiêu phi hành rất gian nan, mấy canh giờ sau, Đường Tiêu phát hiện ở trên mặt đất có chút khác thường, một số sinh vật ở trong sa mạc sinh trưởng theo hình mũi tên
Đường Tiêu rơi xuống mặt đất cẩn thận quan sát thì phát hiện đó là từng bụi Bạc Hà.
Bạc Hà có thể sinh trưởng trong sa mạc sao?
Không thể.
Đây hẳn là nhắc nhở gì đó.
Tại sao nhắc nhở lại xuất hiện ở nơi này.
Xâm lấn thần hồn của Triệu Thanh chính là Bạc Hà sao/
Nàng từ lúc nào thì xâm lấn thần hồn của Bạc Hà, mũi tên này là muốn nhắc nhở điều gì.
Mang theo một hồi nghi vấn, Đường Tiêu quyết định thả người bay lên, men theo chỗ mà mũi tên chỉ mà bay nhanh.
Men theo hướng đó bão cát và cuồng phong cũng không còn mạnh mẽ nữa rồi, dường như trên không trung bắt đầu xuất hiện một con đường.
Không bao lâu sau lại xuất hiện một mũi tên khác, Tuyết Điêu sau khi cải biến hàng chục phương hướng phi hành cuối cùng đã tới một tòa kiến trúc bằng đá trên không.
Trong sa mạc lẻ loi trơ trọi một kiến trúc.
Đường Tiêu lúc riơ xuống khẽ vuốt ve cánh cửa trước kiến trúc kia.
Cửa lớn của kiến trúc được lật lên, ở bên trong là một tấm biển lớn, trên đó có viết bốn chữ Phù Môn khách sạn.
Đường Tiêu trước kia đã nghe tới Long Môn khách sạn chưa từng nghe nói qua Phù Môn khách sạn, tuy nhiên đã tới đây đương nhiên là phải vào xem một phen.
Ở trong khách sạn chỉ có lẻ tẻ vài khách nhân, chưởng quỹ là nữ tử xinh đẹp đang ở bên quầy đôi môi khẽ nhếch lên không biết là muốn nói điều gì, mà mọi người ở trong phủ viện cũng thế tất cả đều bất động không nhúc nhích.
Đường Tiêu đối với loại hiện tượng này mặc dù rất kỳ quái nhưng hắn cũng không rảnh tâm mà đi nghiên cứu, hắn ôm lấy Triệu Thanh cẩn thận tìm kiếm hi vọng có thể tìm thấy manh mối trở về.
Ở trong mớ hỗn độn bên trong có một thanh âm yếu ớt, Đường Tiêu tìm trên người nữ tử chưởng quỹ một chiếc chìa khóa, Đường Tiêu suy đoán thanh âm kia có thể là do Áo Bỉ lão ma nhắc nhở.
Tuy nhiên ở trong tay của nữ tử chưởng quỹ không có túi áo cũng không có.
Đường Tiêu thuận tay sờ mông của nàng, tìm kiếm bốn phía mà vẫn không thấy.
- Huynh đang làm gì thế?
Triệu Thanh ở trên mặt đất đột nhiên ngửa mặt hỏi Đường Tiêu.
- Ta đang tìm chìa khóa.
Đường Tiêu hướng về phía Triệu Thanh mà giải thích.
- Chìa khóa sẽ ở nơi này sao?
Triệu Thanh ngạc nhiên mà hỏi Đường Tiêu.
- Rất có khả năng.
Đường Tiêu nghiêm túc gật gật đầu.
Tìm xung quanh một hồi không có kết quả Đường Tiêu cuối cùng cũng chú ý tới dây chuyền trên cổ của nữ tử chưởng quỹ, vì vậy hắn bắt đầu dùng tay dò xét, khi xuống tới bộ ngực đẫy đà của nàng, Đường Tiêu phát hiện ra có một vật bằng kim loại.
Một chiếc chìa khóa mà thôi không biết tại sao lại cất giấu kỹ như vậy, Đường Tiêu thiếu chút nữa phải sờ toàn thân nàng mới thấy.
- Thật là khó tìm.
Đường Tiêu cầm chiếc chìa khóa quơ quơ trước mặt của Triệu Thanh tỏ vẻ đúng là hắn muốn tìm chìa khóa này.
- Tìm được chìa khóa rồi sao?
Triệu Thanh cao hứng mà nhảy lên vỗ tay, lộ ra biểu lộ ngây thơ rực rỡ của một tiểu cô nương.
- Ừ.
Đường Tiêu cầm lấy chiếc chìa khóa, một tay thì ôm lấy Triệu Thanh hướng về phía bậc thang của khách sạn mà đi tới.
Căn cứ theo con số ở trên chìa khóa thì Đường Tiêu đã tìm thấy gian phòng kia, mở khoá sắt ra rồi ôm Triệu Thanh vào phòng.
Ở trong phòng có một cái giường lớn, còn có một cái bàn và hai cái ghế, ở trên mặt bàn có một cái đồng hồ bằng cát và một bức tượng điêu khắc, bức tượng đó người không giống người quỷ không giống quỷ.
- Ta mệt mỏi quá, nghỉ một lát thôi.
Triệu Thanh ở trong ngực của Đường Tiêu ngáp một cái, duỗi tay ra.
- Ừ muội ngủ một lát đi.
Đường Tiêu đem Triệu Thanh đặt lên chiếc giường Triệu Thanh sau khi được nghỉ ngơi lập tức ngủ say.
Đây không phải là ở trong mộng ảo của nàng sao, nàng ở trong mộng mà ngủ không biết có cảm giác gì? Đường Tiêu nhìn Triệu Thanh đang ngủ say mà nghĩ tới điều này.
- Lão ma ta khó khăn lắm mới có một chút dấu vết thần thức, thời gian không còn nhiều lắm theo chỉ thị của lão ma, có thể mang hồn nàng về cơ thể của nàng.
Bức tượng ở trên mặt bàn đột nhiên toát ra ánh sáng nhàn nhạt, sau đó là một thanh âm cất lên.
- Lão ma... thật là tốt quá mau nói cho ta biết, Bạc Hà ở trong sa mạc phát ra mũi tên rốt cuộc là gì?
Đường Tiêu rất quan tâm chuyện này.
- Lão ma hiện tại không có nhiều thời gian, sau này sẽ nói.
Bức tượng gỗ một lần nữa cất tiếng;
- Ngươi cần phải mau chóng làm cho Triệu Than lớn lên, cho nàng biết nàng không phải là một nữ hài tử, mới có thể đem nàng rời khỏi đây, thành công mang hồn nàng về vị trí cũ.
- Mau làm cho nàng ta lớn lên làm thế nào làm được?
Đường Tiêu nhìn Triệu Than ở trên giường kỳ quái hỏi tượng gỗ một câu.
- Một cực âm chi địa có thể nở hoa được là vì sao? Nữ hài tử muốn trở thành nữ nhân còn phải để cho lão ma dạy ngươi sao?
- Con mẹ nó, đối với một nữ hài tử làm như vậy có phải là quá đáng không?
- Đây chỉ là mộng cảnh của nàng, nàng trên thực tế đã mười sáu tuổi rồi ngươi ở trong mộng cảnh không giúp nàng mau lớn lên thì nàng vĩnh viễn dừng ở bảy tuổi ngươi cũng vĩnh viễn ở đây, ngươi không muốn trở về sao?
- Không có biện pháp nào khác sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.