Chương 170: Thạch Miêu vương
Áo Bỉ Gia
22/03/2013
Thạch Miêu Vương liếm cái bàn chân của mình:
- Được thôi, các người cứ tiếp tục đánh. Tốt nhất là đánh cho lưỡng bại câu thương. Nam thì ta đem đi luyện nhân đan hết. Nữ thì sinh cho ta một con mèo nhỏ.
- Cái thứ như ngươi cũng không biết sinh ra từ cái hòn đá nào, ngay cả trống mái còn không biết phân biệt rõ ràng. Cái gì mà sinh cho ngươi một con mèo nhỏ chứ?
Bách Thảo Vương mắng Thạch Miêu Vương, hồn nhiên không để ý đến Định Dung Hầu đang đứng cách nàng không xa.
- Có thể sinh con hay không, cọng cỏ non ngươi thử qua chưa mà biết rõ? Hahahaha!
Thạch Miêu Vương nằm trên tảng đá cười ngật ngưỡng.
- Con mèo hạ lưu kia cút qua một bên.
Bách Thảo Vương trong tay cầm một nhánh cây ném tới, kết quả bị Thạch Miêu Vương một phát bắt được, đem làm thành món đồ chơi.
Nếu như Thạch Miêu Vương không lên tiếng, có người sẽ cho rằng đây chỉ là một con mèo nhà bình thường, chỉ là toàn thân màu vàng mà thôi.
Định Dung Hầu trong lúc Thạch Miêu Vương đang nói chuyện với Bách Thảo Vương, cảm giác được nếu như Bách Thảo Vương bị rơi xuống hạ phong, Thạch Miêu Vương nhất định sẽ ra tay. Hơn nữa, Thạch Miêu Vương giỏi che dấu khí tức bản thân, thừa dịp người khác không chú ý sẽ phát động tập kích, là một nhân vật rất khó đối phó. Nhưng Định Dung Hầu đã đáp ứng Tử Nguyệt Chân Nhân muốn tới nơi này thí luyện, thu Bách Thảo Vương. Lúc này, khẳng định không thể tay không trở về. Bằng không nhất định sẽ bị Tử Nguyệt Chân Nhân cười nhạo.
- Khí đạn của Thiên Cơ Tông, vị Hầu gia này là người của Thiên Cơ Tông à?
Bách Thảo Vương Bạc Hà đã quay sang Định Dung Hầu, tò mò hỏi y một câu.
- Yêu nữ biết được không ít đấy. Bản hầu đúng là đệ tử chân truyền duy nhất Vương Lâm của Thiên Cơ Tông, phong danh Định Dung Hầu.
Định Dung Hầu đem danh tánh của mình báo ra ngoài.
- Ưng khuyển của triều đình mà thôi.
Bách Thảo Vương nhếch miệng, vẻ mặt khinh thường.
- Sơn dã yêu nữ, sao biết được sự nghiệp thống nhất đất nước của Cửu Châu Viên Hoàng ta? Triều đình là gì? Triều đình tồn tại là vì trăm họ muôn dân. Nếu như không có Đại Minh triều quản chế, chắc thiên hạ đã đại loạn rồi? Thiên hạ loạn thì muôn dân trăm họ cũng loạn theo.
Định Dung Hầu lập tức phản bác Bách Thảo Vương.
- Hừ, dân chúng khổ, dân chúng khổ…Đã biết sự nghiệp thống nhất đất nước của Cửu Châu, sao lại đến Áo Bỉ đảo của ta chiếm một phương. Có bản lĩnh thì quay lại Cửu Châu đại lục đi.
Bách Thảo Vương thở dài, mang theo một chút mỉa mai mà nói Định Dung Hầu vài câu.
- Cửu Châu đại lục sớm muộn gì cũng sẽ quay lại được. Nhưng loại yêu nghiệt như các người nhất định phải diệt trừ đầu tiên. Các ngươi thật sự là tai họa ngầm của Đại Minh triều chúng ta.
Định Dung Hầu bị Bách Thảo Vương nói một câu khiến nội tâm không kềm được sự tức giận, trường kiếm trong tay bắn ra, lập tức thanh âm ong ong nổi lên bốn phía, khiến một gốc cây cổ thụ thô đều run rẩy không thôi.
Cùng lúc đó, trường kiếm trong tay Định Dung Hầu một đạo kiếm cầu vòng từ bên trong xuất ra. Kiếm thế cầu vồng rõ ràng ngưng tụ lại thành một thanh kiếm giống thanh kiếm trong tay Định Dung Hầu, xé rách hư không, trực tiếp hướng ngực của Bách Thảo Vương Bạc Hà xuyên qua.
- Thiên cơ thần kiếm. Quả nhiên là truyền nhân của Thiên Cơ tông. Hihi, bảo vật này nhất định phải thuộc về ta.
Bách Thảo Vương nói xong, trước người xuất hiện một linh phù màu xanh lá, hóa thành một gốc cây cổ thụ to lớn, chắn ngang trước mặt mình. Sau khi cây cổ thụ hiện thân, khẽ vươn tay bắt được cây kiếm cầu vòng Thiên Cơ Thần Kiếm, dùng sức thật mạnh, đem thanh kiếm ngưng tụ tách thành hai đoạn.
Định Dung Hầu tay trái giơ lên. Một mảnh linh phù thật lớn lập tức kết thành một đạo Thiên Địa Huyền Hoàng, phong ấn cổ thụ tinh. Lập tức Định Dung Hầu hô lên một tiếng, bên cạnh y liền xuất hiện một pho tượng chiến binh màu trắng thời Trung cổ đội chiếc nón bạc, mang áo giáp màu bạc, đeo thanh đao màu bạc cưỡi trên một con chiến mã sáng long lánh đột ngột từ dưới đất hiện lên, dùng thế lôi đình vạn quân từ trên xuống dưới hướng thân thể của Bách Thảo Vương chém xuống.
- Thiên Cơ Thần Kiếm, chiến tướng bạch ngân trong Thiên Địa Huyền Hoàng, quả nhiên không hổ danh là truyền nhân của Thiên Cơ Tông. Ta đã xem thường ngươi rồi.
Bách Thảo Vương trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc. Cùng lúc đó, trong cơ thể nàng mấy đạo linh phù lục sắc bay ra. Có vài đạo nhập định vào trong trận Thiên Địa Huyền Hoàng của Định Dung Hầu, còn lại thì vọt đến trước mặt chiến tướng bạch ngân Trung cổ mà Định Dung Hầu triệu hồi ra.
- Yêu nghiệt, xem Rút Hồn Đại Thủ Ấn của ta đây.
Một bàn tay cực lớn từ trước người Định Dung Hầu bay ra, hướng Bách Thảo Vương lao tới. Cái bàn tay khổng lồ này vừa xuất hiện, trong không khí đều phát ra thanh âm vỡ vụn từng đợt. Bầu trời ở núi Ngọc Sơn vốn đang nắng ấm, nay thậm chí vì vậy mà bị mờ đi.
Có Thạch Miêu Vương ở một bên nhìn xem, Định Dung Hầu không muốn đánh lâu, nắm lấy thời cơ lập tức sử dụng tuyệt học Rút Hồn Đại Thủ Ấn của y. Đây một môn cường hãn công pháp cùng loại với Luyện Yêu Đại Thủ Ấn. Nếu đánh trúng đối phương có thể lập tức đem thần hồn của người hoặc yêu thú từ trong cơ thể hút vào một trận pháp hoặc pháp khí. Đây là mục đích cuối cùng của việc Định Dung Hầu khiêu chiến Bách Thảo Vương.
Vốn xung quanh Bách Thảo Vương có một số linh phù màu xanh lá, đã ngưng tụ thành cỏ cây giống như một bình phong canh giữ Bách Thảo Vương. Nhưng khi Định Dung Hầu xuất Đại Thủ Ấn, thì những phù triện màu xanh lá này khi bị chạm vào đều tan thành mây khói, trực tiếp lộ thân hình của Bách Thảo Vương dưới sự công kích của Định Dung Hầu.
Bách Thảo Vương Bạc Hà lúc trước một mực khinh thường đối phương, nhưng giờ phút này cũng trở nên khẩn trương. Định Dung Hầu so với tưởng tượng của nàng mạnh hơn rất nhiều. Nội một cái Rút Hồn Đại Thủ Ấn này cũng có khả năng đoạt hồn. Bách Thảo Vương biết rõ giờ phút này nàng ứng đối hơi có sai lầm, linh hồn bị phách tán, thì từ nay về sau vạn kiếp bất phục.
- Ta chỉ là một bụi cỏ nhỏ của thế gian, không tranh quyền thế. Mặt trời mọc thì vui, khi có mưa thì buồn. Gió bắt đầu thổi thì hát ca nhưng lại có người muốn phá tiên cảnh của ta, chặt cây của ta, chà đạp len cỏ của ta, muốn lấy thân thể của ta, Áo Bỉ lão ma, mau chóng hiện thân cứu linh hồn của ta.
Bách Thảo Vương Bạc Hà miệng nói năng lộn xộn, trong tay lại đột nhiên xuất hiện một cây dừa thật lớn.
Cây dừa này không biết đã trải qua bao nhiêu năm mưa gió, nên sớm đã trở nên khô héo. Nhưng sau khi được Bách Thảo Vương lấy ra, dùng linh phù màu xanh lá, lập tức như được hồi sinh, giống như vừa mới hái trên cây xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.