Chương 479: Tiêm Thứ.
Áo Bỉ Gia
18/08/2014
Kình lực bàn tay tán đi Đường Tiêu nhanh chóng nhảy ra ngoài hơn trăm trượng, một thân đã vọt ra ngoài hơn mười dặm.
Liều mạng chạy trốn như vậy mượn sức mạnh của long lân mà vọt đi tốc độ ngự kiếm phi hành của Đường Tiêu cũng tăng lên gấp bội, nhưng một số long gân phải tổn thương.
Một đạo phi kiếm từ trên người của Thương Nhai tử bay ra, lập tức bắn về phía sau lưng của Đường Tiêu may mà khoảng cách khá xa lực đạo cũng không mạnh nên Đường Tiêu mới may mắn tránh khỏi.
Không ngờ kiếm khí này ở trên không trung đột nhiên chuyển hướng, một lần nữa đâm nhanh về phía Đường Tiêu, Đường Tiêu nhanh chóng nhảy lên nhưng vẫn không né tránh được sự truy kích của phi kiếm long lân phía sau lưng lập tức bị đâm một cái mới ngăn cản hết được kiếm khí.
Đợi cho đạo kiếm khí thứ hai của Thương Nhai tử bay ra, hắn đã không xác định được vị trí của Đường Tiêu nữa, Đường Tiêu chạy trốn thật là quá nhanh.
Một võ giả Địa Nguyên tứ cấp rõ ràng có thể ngưng tụ ra thế giới ý niệm chạy trốn trước mắt của một cường giả Thiên Nguyên, sau khi trọng thương tốc độ chạy trốn vẫn không giảm khiến cho Thương Nhai tử vô cùng kinh ngạc, trơ mắt nhìn Đường Tiêu rời đi.
- Sư phụ tiểu tặc kia bắt được không?
Lạc Phong hỏi Thương Nhai tử một tiếng.
Thương Nhai tử không lên tiếng đôi mắt nhìn về phía Đường Tiêu, phiền muộn không thôi .
.............
- Đây là nơi nào/
Sau khi tin chắc mình đã thoát khỏi Thương Nhai tử, Đường Tiêu đem Ngân Từ Phong nữ từ trong thế giới ý niệm phóng ra bên ngoài.
Lúc trước Đường Tiêu đã chia thế giới ý niệm ra làm vài khục vực khác nhau cho nên Ngân Từ Phong nữ vào trong đó cũng không gặp Vi Liên bọn họ.
- Đây là... phía bắc Linh hoa hạp cốc.
Ngân Từ Phong nữ thả người dò xét bốn phía xong liền nhanh chóng trả lời Đường Tiêu.
- Ta vừa rồi né tránh chạy loạn không ngờ lại lạc đường.
Sắc mặt của Đường Tiêu tái nhợt mà ngồi xuống.
- Chỉ cần ngươi không xâm nhập vào những thượng cổ cấm chế kia thì dĩ nhiên không có chuyện gì đúng rồi ngươi có thế giới ý niệm?
Ngân Từ Phong nữ sau khi tránh được một kiếp liền nói với Đường Tiêu.
Đường Tiêu không lên tiếng, Ngân Từ Phong nữ lúc này mới phát hiện ra trên người Đường Tiêu có thương thế kinh người.
- Ngươi bị thương?
Ngân Từ Phong nữ nhìn vết thương trên người Đường Tiêu thì hít một hơi lạnh, rõ ràng Đường Tiêu đã bị kiếm của Thương Nhai tử làm trọng thương.
- Lão đầu nhi cũng thật lợi hại ta chạy thoát rồi mà kiếm khí vẫn thật sắc bén.
Đường Tiêu nhíu mày điều khiển linh khí phù ra chữa trị thương thế.
Điều trị một hồi Đường Tiêu ngự kiếm mang theo Ngân Từ Phong nữ sau lưng.
Tiến vào trong dãy núi, Ngân Từ Phong nữ phi đằng trước Đường Tiêu theo sau lưng nàng.
- Lúc trước ta đã qua đây mấy lần tuy nhiên thời gian trôi qua đã lâu nếu như có thể tìm được Ngọc Kim hoa cốc thu một ít mật hoa của nó có thể làm cho Ngân Tử phong tăng nhanh quá trình lột xác hơn nữa mật hoa này là tài liệu luyện đan vô cùng quý hiếm, ăn vào tăng tu vi.
Ngân Từ Phong nữ một mặt tìm vị trí của Ngọc Kim Hoa cốc vừa nói với Đường Tiêu.
- Ừ, đến lúc dó chúng ta phải tìm nó nếm thử.
Đường Tiêu mỉm cười.
Bỗng nhiên Ngân Từ Phong nữ ngừng lại nhìn về chỗ gần dó.
- Đến rồi sao?
Đường Tiêu nhìn theo mắt của Ngân Từ Phong nữ thì thấy đó chỉ là một mảng núi đá thì kỳ lạ hỏi.
- Đúng là chỗ này rồi, nhưng phải phá giải cấm chế mới qua được.
Ngân Từ Phong nữ giải thích cho Đường Tiêu sau đó lấy ra mấy trận kỳ, bắt đầu khởi động ý niệm.
Không bao lâu sau, nơi núi đá kia đột nhiên trong suốt sau đó xuất hiện một lối đi.
- Được rồi chúng ta vào thôi.
Ngân Từ Phong nữ thu hồi trân kỳ nói với Đường Tiêu một tiếng.
- Ngươi đối với cấm chế có vẻ nghiên cứu rất kỹ.
Đường Tiêu hỏi Ngân Từ Phong nữ một tiếng hắn vẫn cảm thấy cấm chế này rất hứng thú.
- Chỉ là một chút lông gia mà thôi, vẫn nên tìm một cấm chế sư thì tốt hơn.
Ngân Từ Phong nữ lắc đầu hướng vào trong thông đạo mà đi.
Đường Tiêu cũng theo sát Ngân Từ Phong nữ vào trong đó không bao lâu sau bọn họ đã tới một mảng sơn cốc vô cùng rộng lớn, khắp nơi đầu là tiểu hoa óng ánh, giống như là ngọc thạch.
- Đây hẳn là ngọc kim hoa?
Đường Tiêu hỏi Ngân Từ Phong nữ một câu.
- Đúng thế.
Ông tay áo của Ngân Từ Phong nữ rung lên mấy nghìn Ngân Từ phong chui ra vui sướng nhào tới ngọc kim hoa.
Sau nửa canh giờ Ngân Từ Phong đã bay về bên người của Ngân Từ Phong nữ mang một bình nhỏ đưa tới trước mặt Đường Tiêu.
- Mật hoa của ngọc kim hoa có muốn nếm thử vài giọt hay không?
Đường Tiêu cầm lấy bình thuốc hơi ngửa đầu về phía sau đem mật kim hoa đổ vào miệng gật nhẹ đầu;
- Không tệ rất ngọt linh lực vài phần.
- Những ngọc kim hoa này rất trân quý, một trăm năm mới nở hoa một lần, phải từ từ dùng, một giọt có thể khôi phục toàn thân linh lực, ngươi đổ cả bình vào miệng như vậy thật là lãng phí.
Ngân Từ Phong nữ ngăn không kịp đành nhìn Đường Tiêu mà nói.
- A... sao không nói sớm.
Đường Tiêu sờ sờ đầu mình.
- Ta định núi nhưng động tác của ngươi thật quá nhanh.
Ngân Từ Phong nữ oán giận nói với Đường Tiêu một câu.
Hai canh giờ sau Ngân Từ Phong nữ đã thu thập toàn bộ mật hoa của ngọc kim hoa cho Đường Tiêu tổng cộng uống hết bốn lọ.
Thu thập mật kim hoa xong Ngân Từ Phong nữ nhìn về phía cửa động đằng trước:
- Ở đây còn có một động bên trong cất chứa trọng bảo.
Nói đến đây Ngân Từ Phong nữ không nói tiếng nào nữa nhìn chằm chằm vào Đường Tiêu ở bên cạnh.
- Nếu ngươi cảm thấy bất tiện thì ta đi ra ngoài hạp cốc chờ ngươi.
Đường Tiêu sau khi có được mật hoa ngọc kim thì một chuyến này cũng không uổng phí, không cần phải đi đoạt trọng bảo với Ngân Từ Phong nữ.
- Ở Thiết Sa chi ngươi nhìn thấy Tiêm Thứ của ta ta đã muốn giết ngươi.
Ngân Từ Phong nữ tiếp tùng nhìn Đường Tiêu, hai mắt ửng hồng.
- Dường như bây giờ ngươi không có năng lực giết ta.
Đường Tiêu kỳ quái không hiểu tại sao Ngân Từ Phong nữ đột nhiên nói như vậy.
- Đúng thế.
Ngân Từ Phong nữ thở dài.
- Ta cũng không biết vì lý do gì từ khi tiến vào trong Mộc cốc, ta không còn tin tưởng bất kỳ người nào, ta sợ mình bị lừa gạt lần nữa.
- Ta dùng tôn nghiêm và vinh dự của long tộc ra thề, nếu như ngươi nguyện ý làm bằng hữu của ta chúng ta có thể làm đồng bạn.
Đường Tiêu thề son sắt.
Liều mạng chạy trốn như vậy mượn sức mạnh của long lân mà vọt đi tốc độ ngự kiếm phi hành của Đường Tiêu cũng tăng lên gấp bội, nhưng một số long gân phải tổn thương.
Một đạo phi kiếm từ trên người của Thương Nhai tử bay ra, lập tức bắn về phía sau lưng của Đường Tiêu may mà khoảng cách khá xa lực đạo cũng không mạnh nên Đường Tiêu mới may mắn tránh khỏi.
Không ngờ kiếm khí này ở trên không trung đột nhiên chuyển hướng, một lần nữa đâm nhanh về phía Đường Tiêu, Đường Tiêu nhanh chóng nhảy lên nhưng vẫn không né tránh được sự truy kích của phi kiếm long lân phía sau lưng lập tức bị đâm một cái mới ngăn cản hết được kiếm khí.
Đợi cho đạo kiếm khí thứ hai của Thương Nhai tử bay ra, hắn đã không xác định được vị trí của Đường Tiêu nữa, Đường Tiêu chạy trốn thật là quá nhanh.
Một võ giả Địa Nguyên tứ cấp rõ ràng có thể ngưng tụ ra thế giới ý niệm chạy trốn trước mắt của một cường giả Thiên Nguyên, sau khi trọng thương tốc độ chạy trốn vẫn không giảm khiến cho Thương Nhai tử vô cùng kinh ngạc, trơ mắt nhìn Đường Tiêu rời đi.
- Sư phụ tiểu tặc kia bắt được không?
Lạc Phong hỏi Thương Nhai tử một tiếng.
Thương Nhai tử không lên tiếng đôi mắt nhìn về phía Đường Tiêu, phiền muộn không thôi .
.............
- Đây là nơi nào/
Sau khi tin chắc mình đã thoát khỏi Thương Nhai tử, Đường Tiêu đem Ngân Từ Phong nữ từ trong thế giới ý niệm phóng ra bên ngoài.
Lúc trước Đường Tiêu đã chia thế giới ý niệm ra làm vài khục vực khác nhau cho nên Ngân Từ Phong nữ vào trong đó cũng không gặp Vi Liên bọn họ.
- Đây là... phía bắc Linh hoa hạp cốc.
Ngân Từ Phong nữ thả người dò xét bốn phía xong liền nhanh chóng trả lời Đường Tiêu.
- Ta vừa rồi né tránh chạy loạn không ngờ lại lạc đường.
Sắc mặt của Đường Tiêu tái nhợt mà ngồi xuống.
- Chỉ cần ngươi không xâm nhập vào những thượng cổ cấm chế kia thì dĩ nhiên không có chuyện gì đúng rồi ngươi có thế giới ý niệm?
Ngân Từ Phong nữ sau khi tránh được một kiếp liền nói với Đường Tiêu.
Đường Tiêu không lên tiếng, Ngân Từ Phong nữ lúc này mới phát hiện ra trên người Đường Tiêu có thương thế kinh người.
- Ngươi bị thương?
Ngân Từ Phong nữ nhìn vết thương trên người Đường Tiêu thì hít một hơi lạnh, rõ ràng Đường Tiêu đã bị kiếm của Thương Nhai tử làm trọng thương.
- Lão đầu nhi cũng thật lợi hại ta chạy thoát rồi mà kiếm khí vẫn thật sắc bén.
Đường Tiêu nhíu mày điều khiển linh khí phù ra chữa trị thương thế.
Điều trị một hồi Đường Tiêu ngự kiếm mang theo Ngân Từ Phong nữ sau lưng.
Tiến vào trong dãy núi, Ngân Từ Phong nữ phi đằng trước Đường Tiêu theo sau lưng nàng.
- Lúc trước ta đã qua đây mấy lần tuy nhiên thời gian trôi qua đã lâu nếu như có thể tìm được Ngọc Kim hoa cốc thu một ít mật hoa của nó có thể làm cho Ngân Tử phong tăng nhanh quá trình lột xác hơn nữa mật hoa này là tài liệu luyện đan vô cùng quý hiếm, ăn vào tăng tu vi.
Ngân Từ Phong nữ một mặt tìm vị trí của Ngọc Kim Hoa cốc vừa nói với Đường Tiêu.
- Ừ, đến lúc dó chúng ta phải tìm nó nếm thử.
Đường Tiêu mỉm cười.
Bỗng nhiên Ngân Từ Phong nữ ngừng lại nhìn về chỗ gần dó.
- Đến rồi sao?
Đường Tiêu nhìn theo mắt của Ngân Từ Phong nữ thì thấy đó chỉ là một mảng núi đá thì kỳ lạ hỏi.
- Đúng là chỗ này rồi, nhưng phải phá giải cấm chế mới qua được.
Ngân Từ Phong nữ giải thích cho Đường Tiêu sau đó lấy ra mấy trận kỳ, bắt đầu khởi động ý niệm.
Không bao lâu sau, nơi núi đá kia đột nhiên trong suốt sau đó xuất hiện một lối đi.
- Được rồi chúng ta vào thôi.
Ngân Từ Phong nữ thu hồi trân kỳ nói với Đường Tiêu một tiếng.
- Ngươi đối với cấm chế có vẻ nghiên cứu rất kỹ.
Đường Tiêu hỏi Ngân Từ Phong nữ một tiếng hắn vẫn cảm thấy cấm chế này rất hứng thú.
- Chỉ là một chút lông gia mà thôi, vẫn nên tìm một cấm chế sư thì tốt hơn.
Ngân Từ Phong nữ lắc đầu hướng vào trong thông đạo mà đi.
Đường Tiêu cũng theo sát Ngân Từ Phong nữ vào trong đó không bao lâu sau bọn họ đã tới một mảng sơn cốc vô cùng rộng lớn, khắp nơi đầu là tiểu hoa óng ánh, giống như là ngọc thạch.
- Đây hẳn là ngọc kim hoa?
Đường Tiêu hỏi Ngân Từ Phong nữ một câu.
- Đúng thế.
Ông tay áo của Ngân Từ Phong nữ rung lên mấy nghìn Ngân Từ phong chui ra vui sướng nhào tới ngọc kim hoa.
Sau nửa canh giờ Ngân Từ Phong đã bay về bên người của Ngân Từ Phong nữ mang một bình nhỏ đưa tới trước mặt Đường Tiêu.
- Mật hoa của ngọc kim hoa có muốn nếm thử vài giọt hay không?
Đường Tiêu cầm lấy bình thuốc hơi ngửa đầu về phía sau đem mật kim hoa đổ vào miệng gật nhẹ đầu;
- Không tệ rất ngọt linh lực vài phần.
- Những ngọc kim hoa này rất trân quý, một trăm năm mới nở hoa một lần, phải từ từ dùng, một giọt có thể khôi phục toàn thân linh lực, ngươi đổ cả bình vào miệng như vậy thật là lãng phí.
Ngân Từ Phong nữ ngăn không kịp đành nhìn Đường Tiêu mà nói.
- A... sao không nói sớm.
Đường Tiêu sờ sờ đầu mình.
- Ta định núi nhưng động tác của ngươi thật quá nhanh.
Ngân Từ Phong nữ oán giận nói với Đường Tiêu một câu.
Hai canh giờ sau Ngân Từ Phong nữ đã thu thập toàn bộ mật hoa của ngọc kim hoa cho Đường Tiêu tổng cộng uống hết bốn lọ.
Thu thập mật kim hoa xong Ngân Từ Phong nữ nhìn về phía cửa động đằng trước:
- Ở đây còn có một động bên trong cất chứa trọng bảo.
Nói đến đây Ngân Từ Phong nữ không nói tiếng nào nữa nhìn chằm chằm vào Đường Tiêu ở bên cạnh.
- Nếu ngươi cảm thấy bất tiện thì ta đi ra ngoài hạp cốc chờ ngươi.
Đường Tiêu sau khi có được mật hoa ngọc kim thì một chuyến này cũng không uổng phí, không cần phải đi đoạt trọng bảo với Ngân Từ Phong nữ.
- Ở Thiết Sa chi ngươi nhìn thấy Tiêm Thứ của ta ta đã muốn giết ngươi.
Ngân Từ Phong nữ tiếp tùng nhìn Đường Tiêu, hai mắt ửng hồng.
- Dường như bây giờ ngươi không có năng lực giết ta.
Đường Tiêu kỳ quái không hiểu tại sao Ngân Từ Phong nữ đột nhiên nói như vậy.
- Đúng thế.
Ngân Từ Phong nữ thở dài.
- Ta cũng không biết vì lý do gì từ khi tiến vào trong Mộc cốc, ta không còn tin tưởng bất kỳ người nào, ta sợ mình bị lừa gạt lần nữa.
- Ta dùng tôn nghiêm và vinh dự của long tộc ra thề, nếu như ngươi nguyện ý làm bằng hữu của ta chúng ta có thể làm đồng bạn.
Đường Tiêu thề son sắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.