Chương 439: Từ bỏ?
Áo Bỉ Gia
11/08/2014
Ầm!
Lần này, một tiếng động kinh thiên động địa giống như động đất vang lên. Thân thể khổng lồ của bị nện vào trong lòng đất, nhưng khi quả hồ lô dừa của Đường Tiêu thu nhỏ lại, con ác long con này rõ ràng vẫn ráng lung la lung lay trong hố sâu đứng lên
Hồng Viêm và Thiên Trảm của Đường Tiêu đều xuất hiện. Lá bùa trong tay Vi Liên lại hóa thành tro. Hai người liên thủ với nhau, cuối cùng có thể giết được con ác long con.
Điều đáng ăn mừng là mãi cho tới bây giờ, những con ác long trưởng thành cũng chưa nghe được động tĩnh mà chạy đến. Không biết là do chúng ở quá xa, hay là do quá gần ác long đầm nên chúng không dám tới.
Sau khi giết được con ác long con, hai người cảm thấy rất hứng thú. Đương nhiên là có thể vơ vét một phen, lấy đi toàn bộ những gì có thể lấy.
Đầu tiên là Đường Tiêu thu thần hồn của con ác long, được mấy hạt hồn tinh chất lượng không tệ. Nhưng Vi Liên thì hưng phấn hơn nhiều so với Đường Tiêu. Nàng ta có thể dùng da của con ác long làm lá bùa, dùng máu rồng để làm phù mực, dùng râu rồng để làm phù bút, có thể vẽ ra đại lượng lá bùa cực phẩm, đem một vài pháp thuật có lực sát thương lớn khắc dấu lên, càng có thể phát huy được uy lực của nó thêm mấy lần. Thân là một gã phù sư, thực lực mạnh yếu có quan hệ với việc vẽ ra lá bùa có chất lượng như thế nào.
Da rồng cực kỳ cứng rắn, Đường Tiêu phải làm việc rất cực nhọc mới làm ra được Hồng Viêm và Thiên Trảm, càng không ngừng khó khăn khi chém thân thể con ác long con. Lại càng khó khăn hơn khi lột da của con ác long cho Vi Liên. Tuy giết con ác long con không dễ dàng gì, nhưng so sánh với việc xử lý thi thể của nó còn vất vả hơn nhiều. Từ đó nghĩ lại, quá trình giết con ác long con ngược lại chẳng tính là cái gì.
Xác của ác long hai người phải mất năm canh giờ rưỡi mới có thể toàn bộ phân giải xong. Thể lực hai người toàn bộ tiêu hao hết, mệt mỏi đến độ muốn động cũng không động nổi. Nhưng nghĩ đến những lá bùa da rồng của Vi Liên sắp được làm ra. Đường Tiêu cảm thấy việc vất vả này rất đáng giá.
Sau khi thu thập xác rồng xong, hai người trốn vào một chỗ hẻo lánh thay phiên nhau nghỉ ngơi. Cách đó không xa chính là ác long đầm. Có thể nhanh chóng hái được đầy đủ thất hạch đào, đổi lấy càng nhiều lệnh bài thông hành. Cho nên, nghỉ ngơi và hồi phục rất quan trọng. Bởi vì có thể sẽ gặp phải một trận ác chiến, hoặc cần toàn lực chạy thục mạng. Mà hai điều này đều cần phải có thể lực đầy đủ.
Đến phiên Đường Tiêu nghỉ ngơi, Vi Liên bắt đầu lợi dụng da rồng, máu rồng để tế luyện ra lá bùa, phù mực. Nàng xem ra không thể chờ đợi mà muốn chế ra những lá bùa có thể phát huy công lực thật lớn. Nhưng da rồng, và máu rồng cũng không phải dễ dàng luyện hóa được. Vi Liên mất mấy canh giờ cho đến khi Đường Tiêu tỉnh lại cũng vẫn chưa thành.
Sau khi nghỉ ngơi và hồi phục xong, hai người lại một lần nữa xuất phát, hướng mục đích cuối cùng là ác long đầm đi đến.
Đoạn đường này không gặp bất cứ một con ác long nào. Nhưng rất có thể sẽ có con ác long thủ lĩnh ở gần ác long đầm. Cho nên không ai dám đến cái đầm này.
Hơn nữa khu vực ác long đầm chung quy chỉ toàn là đầm lầy. Xa xa nhìn đến, tại đây trên mặt đầm lầy còn có một ngọn núi, hình thành một dạng núi trong núi, kéo dài gần trăm trượng. Trên gò núi có một đại lượng quả thất hạch đào sinh trưởng. Từ xa nhìn lại, đại bộ phận quả trên cây đều là màu lam và màu tím. Tất cả đều đã chín, nhưng lam hạch đào và tử hạch đào thì chiếm đa số.
Cách xa khoảng hơn nghìn trượng, Đường Tiêu và Vi Liên đều nhìn thấy rõ hết thảy. Bởi vì chỗ đó ánh sáng đặc biệt tốt. Phía trên ngọn núi hiển nhiên có một vật thắp sáng cực lớn, cung cấp ánh sáng như ánh sáng mặt trời, tạo không gian sinh tồn không tệ cho những quả thất hạch đào.
Nhiều quả thất hạch đào đã chín nhưng không ai hái, khiến cho Đường Tiêu và Vi Liên cảm thấy kỳ quái. Nếu như hái hết tất cả quả trên cây xuống, đừng nói là Vi Liên và Đường Tiêu có được lệnh bài. Ngay cả Triệu Thanh, Dương Dĩnh cùng với tất cả mọi người trong viện đều có thể có được lệnh bài thông hành.
Hay là có rất nhiều người không biết địa điểm bí mật này, hay là vùng phụ cận có ác long thủ lĩnh tồn tại, căn bản không có người dám đến đây khiêu chiến?
Sự tình khác thường rất có yêu. Tùy tiện tiến lên có thể sẽ đánh mất mạng ở nơi này.
Đường Tiêu và Vi Liên nhìn chăm chú những quả thất hạch đào thật lâu, trong mắt hiện lên sự ham muốn. Nhưng một mực vẫn không ai tiến lên, mà đứng cách xa nghìn trượng để quan sát cẩn thận, lo lắng những khả năng có thể xảy ra. Cho đến một canh giờ sau, bọn họ đã chứng kiến một màn phát sinh, rất nhanh mới hiểu vì sao không người nào dám đến nơi này để hái những quả thất hạch đào.
- Từ bỏ à?
Vi Liên liền hỏi Đường Tiêu một câu.
- Không cam tâm!
Đường Tiêu lắc đầu.
- Nhưng nếu hái những quả thất hạch đào này sẽ chết đấy.
Vi Liên cười khổ một tiếng:
- Với tu vi của chúng ta, thật sự phải….
Ngay trong lúc hai người nói chuyện với nhau, gò núi có quả thất hạch đào bắt đầu rung chuyển. Một lát sau, cái gò núi đó đột nhiên từ mặt đất mọc lên. Phía dưới có hai cái chân thật dài, hoàn toàn đứng thẳng. Hơn nữa còn đưa lưng về phía Đường Tiêu và Vi Liên, hướng bên kia phát ra tiếng gầm giận dữ.
Cái gò núi dài hơn trăm trượng có đầy những quả thất hạch đào, sau khi đứng dậy lập tức hiện lên thân hình vô cùng to lớn của một con ác long. Khắp thân thể nó toàn là bùn nhão, mà cái cây thất hạch đào sinh trưởng là nằm ngay nếp gấp làn da của nó. Hình thể của nó to gấp mấy chục ngàn lần những con ác long bên ngoài. Những con ác long bên ngoài cứ như con kiến so với con voi. Mà Đường Tiêu và Vi Liên thì giống như tro bụi đối với nó.
Không cần phải nói, con ác long thân hình khổng lồ này chính là con cự long thời cổ đại trong truyền thuyết mấy chục ngàn năm thậm chí mấy trăm ngàn năm trước.
Hai người rốt cuộc cũng hiểu vì sao không có người nào đến nơi này để hái những quả thất hạch đào quý hiếm. Bởi vì, cho dù đã đến, nhưng không có khả năng lấy nó. Thân hình của con cự long cổ đại này, chỉ cần tùy tiện hắt hơi một cái, thì cũng khiến cho một võ giả tu vi như Đường Tiêu và Vi Liên phải chết mấy chục lần.
Lần này, một tiếng động kinh thiên động địa giống như động đất vang lên. Thân thể khổng lồ của bị nện vào trong lòng đất, nhưng khi quả hồ lô dừa của Đường Tiêu thu nhỏ lại, con ác long con này rõ ràng vẫn ráng lung la lung lay trong hố sâu đứng lên
Hồng Viêm và Thiên Trảm của Đường Tiêu đều xuất hiện. Lá bùa trong tay Vi Liên lại hóa thành tro. Hai người liên thủ với nhau, cuối cùng có thể giết được con ác long con.
Điều đáng ăn mừng là mãi cho tới bây giờ, những con ác long trưởng thành cũng chưa nghe được động tĩnh mà chạy đến. Không biết là do chúng ở quá xa, hay là do quá gần ác long đầm nên chúng không dám tới.
Sau khi giết được con ác long con, hai người cảm thấy rất hứng thú. Đương nhiên là có thể vơ vét một phen, lấy đi toàn bộ những gì có thể lấy.
Đầu tiên là Đường Tiêu thu thần hồn của con ác long, được mấy hạt hồn tinh chất lượng không tệ. Nhưng Vi Liên thì hưng phấn hơn nhiều so với Đường Tiêu. Nàng ta có thể dùng da của con ác long làm lá bùa, dùng máu rồng để làm phù mực, dùng râu rồng để làm phù bút, có thể vẽ ra đại lượng lá bùa cực phẩm, đem một vài pháp thuật có lực sát thương lớn khắc dấu lên, càng có thể phát huy được uy lực của nó thêm mấy lần. Thân là một gã phù sư, thực lực mạnh yếu có quan hệ với việc vẽ ra lá bùa có chất lượng như thế nào.
Da rồng cực kỳ cứng rắn, Đường Tiêu phải làm việc rất cực nhọc mới làm ra được Hồng Viêm và Thiên Trảm, càng không ngừng khó khăn khi chém thân thể con ác long con. Lại càng khó khăn hơn khi lột da của con ác long cho Vi Liên. Tuy giết con ác long con không dễ dàng gì, nhưng so sánh với việc xử lý thi thể của nó còn vất vả hơn nhiều. Từ đó nghĩ lại, quá trình giết con ác long con ngược lại chẳng tính là cái gì.
Xác của ác long hai người phải mất năm canh giờ rưỡi mới có thể toàn bộ phân giải xong. Thể lực hai người toàn bộ tiêu hao hết, mệt mỏi đến độ muốn động cũng không động nổi. Nhưng nghĩ đến những lá bùa da rồng của Vi Liên sắp được làm ra. Đường Tiêu cảm thấy việc vất vả này rất đáng giá.
Sau khi thu thập xác rồng xong, hai người trốn vào một chỗ hẻo lánh thay phiên nhau nghỉ ngơi. Cách đó không xa chính là ác long đầm. Có thể nhanh chóng hái được đầy đủ thất hạch đào, đổi lấy càng nhiều lệnh bài thông hành. Cho nên, nghỉ ngơi và hồi phục rất quan trọng. Bởi vì có thể sẽ gặp phải một trận ác chiến, hoặc cần toàn lực chạy thục mạng. Mà hai điều này đều cần phải có thể lực đầy đủ.
Đến phiên Đường Tiêu nghỉ ngơi, Vi Liên bắt đầu lợi dụng da rồng, máu rồng để tế luyện ra lá bùa, phù mực. Nàng xem ra không thể chờ đợi mà muốn chế ra những lá bùa có thể phát huy công lực thật lớn. Nhưng da rồng, và máu rồng cũng không phải dễ dàng luyện hóa được. Vi Liên mất mấy canh giờ cho đến khi Đường Tiêu tỉnh lại cũng vẫn chưa thành.
Sau khi nghỉ ngơi và hồi phục xong, hai người lại một lần nữa xuất phát, hướng mục đích cuối cùng là ác long đầm đi đến.
Đoạn đường này không gặp bất cứ một con ác long nào. Nhưng rất có thể sẽ có con ác long thủ lĩnh ở gần ác long đầm. Cho nên không ai dám đến cái đầm này.
Hơn nữa khu vực ác long đầm chung quy chỉ toàn là đầm lầy. Xa xa nhìn đến, tại đây trên mặt đầm lầy còn có một ngọn núi, hình thành một dạng núi trong núi, kéo dài gần trăm trượng. Trên gò núi có một đại lượng quả thất hạch đào sinh trưởng. Từ xa nhìn lại, đại bộ phận quả trên cây đều là màu lam và màu tím. Tất cả đều đã chín, nhưng lam hạch đào và tử hạch đào thì chiếm đa số.
Cách xa khoảng hơn nghìn trượng, Đường Tiêu và Vi Liên đều nhìn thấy rõ hết thảy. Bởi vì chỗ đó ánh sáng đặc biệt tốt. Phía trên ngọn núi hiển nhiên có một vật thắp sáng cực lớn, cung cấp ánh sáng như ánh sáng mặt trời, tạo không gian sinh tồn không tệ cho những quả thất hạch đào.
Nhiều quả thất hạch đào đã chín nhưng không ai hái, khiến cho Đường Tiêu và Vi Liên cảm thấy kỳ quái. Nếu như hái hết tất cả quả trên cây xuống, đừng nói là Vi Liên và Đường Tiêu có được lệnh bài. Ngay cả Triệu Thanh, Dương Dĩnh cùng với tất cả mọi người trong viện đều có thể có được lệnh bài thông hành.
Hay là có rất nhiều người không biết địa điểm bí mật này, hay là vùng phụ cận có ác long thủ lĩnh tồn tại, căn bản không có người dám đến đây khiêu chiến?
Sự tình khác thường rất có yêu. Tùy tiện tiến lên có thể sẽ đánh mất mạng ở nơi này.
Đường Tiêu và Vi Liên nhìn chăm chú những quả thất hạch đào thật lâu, trong mắt hiện lên sự ham muốn. Nhưng một mực vẫn không ai tiến lên, mà đứng cách xa nghìn trượng để quan sát cẩn thận, lo lắng những khả năng có thể xảy ra. Cho đến một canh giờ sau, bọn họ đã chứng kiến một màn phát sinh, rất nhanh mới hiểu vì sao không người nào dám đến nơi này để hái những quả thất hạch đào.
- Từ bỏ à?
Vi Liên liền hỏi Đường Tiêu một câu.
- Không cam tâm!
Đường Tiêu lắc đầu.
- Nhưng nếu hái những quả thất hạch đào này sẽ chết đấy.
Vi Liên cười khổ một tiếng:
- Với tu vi của chúng ta, thật sự phải….
Ngay trong lúc hai người nói chuyện với nhau, gò núi có quả thất hạch đào bắt đầu rung chuyển. Một lát sau, cái gò núi đó đột nhiên từ mặt đất mọc lên. Phía dưới có hai cái chân thật dài, hoàn toàn đứng thẳng. Hơn nữa còn đưa lưng về phía Đường Tiêu và Vi Liên, hướng bên kia phát ra tiếng gầm giận dữ.
Cái gò núi dài hơn trăm trượng có đầy những quả thất hạch đào, sau khi đứng dậy lập tức hiện lên thân hình vô cùng to lớn của một con ác long. Khắp thân thể nó toàn là bùn nhão, mà cái cây thất hạch đào sinh trưởng là nằm ngay nếp gấp làn da của nó. Hình thể của nó to gấp mấy chục ngàn lần những con ác long bên ngoài. Những con ác long bên ngoài cứ như con kiến so với con voi. Mà Đường Tiêu và Vi Liên thì giống như tro bụi đối với nó.
Không cần phải nói, con ác long thân hình khổng lồ này chính là con cự long thời cổ đại trong truyền thuyết mấy chục ngàn năm thậm chí mấy trăm ngàn năm trước.
Hai người rốt cuộc cũng hiểu vì sao không có người nào đến nơi này để hái những quả thất hạch đào quý hiếm. Bởi vì, cho dù đã đến, nhưng không có khả năng lấy nó. Thân hình của con cự long cổ đại này, chỉ cần tùy tiện hắt hơi một cái, thì cũng khiến cho một võ giả tu vi như Đường Tiêu và Vi Liên phải chết mấy chục lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.