Chương 464: Vĩnh nhập trầm tịch.
Áo Bỉ Gia
15/08/2014
Ta đã ngủ mê bao lâu?
Trong lòng của Đường Tiêu đột nhiên cả kinh.
- Hai ngày?
Vi Liên nhớ lại rồi nói.
- Hai ngày!
Đường Tiêu mở trừng hai mắt cuối cùng lúc này mới phát hiện ra ở trên bầu trời tràn ngập huyễn lệ, khiến cho người ta có cảm giác không chân thực.
- Đây là ảo giác của ta sao?
Đường Tiêu hướng về phía Vi Liên hỏi một tiếng.
- Không đúng là vết nứt không gian càng ngày càng có nhiều vết nứt không gian bắn về phía này, ta đoán chừng tinh vũ sơn cách đây mấy nghìn dặm đã không còn tồn tại nữa.
Vi Liên nhàn nhạt nói với Đường Tiêu, đôi mắt nhìn huyễn quang phía xa xa.
- Xem ra chúng ta cố gắng vùng vẫy cũng không thoát khỏi Huyền vũ đại lục.
Đường Tiêu cười khổ một tiếng trong lòng có một bi ai không hiểu nổi.
Hồi tưởng lại cảm giác ở trong hắc ám hư không Đường Tiêu thấy không rét mà run.
- Ta ngửi thấy hương vị Ly Tử Phong.
Vi Liên hít hà, hiển nhiên cũng nghĩ tới chuyện giống Đường Tiêu.
- Ly Tử Phong có hương vị sao?
Đường Tiêu cười cười sau đó sờ tới hai má của Vi Liên.
- Muội ở trong hắc ám hư không lâu như vậy có thể bảo tồn được trí nhớ kiếp trước sao? Muội kiếp trước tên là gì?
- Chuyện kiếp trước muội không muốn nói tốt nhất là không bao giờ nghĩ tới nữa.
Vi Liên thò tay ra khẽ vuốt ve mặt của Đường Tiêu.
Đường Tiêu nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn không nói ra miệng, hắn thử cảm ứng hồ lô dừa nhưng Áo Bỉ lão ma vẫn không có phản ứng, xem ra đã ngủ say giống như lần đầu.
Không chỉ có Áo Bỉ lão ma không có phản ứng mà ngay cả Đường Tiêu cũng có cảm giác vô lực, giống như công lực toàn thân đã hoàn toàn biến mất.
Trong lòng Đường Tiêu triệt để tuyệt vọng, hắn đã thoát thai hoán cốt nhưng huyền vũ đại lục cũng bị hủy diệt, ngay cả phân ra một đám thần hồn trở về Áo Bỉ Đảo cũng không thể.
Đường Tiêu cố gắng đứng lên cự tuyệt sự nâng đỡ của Vi Liên tiến về phía trước vài bước.
Xem ra long thể có thể không bị bạo thể, tuy nhiên dùng ý niệm chi lực sẽ khiến cho thân thể của hắn bất tỉnh, sau đó xuất hiện tình trạng công ực biến mất tuy nhiên không biết chuyện này bao lâu mới có thể hồi phục được.
Đường Tiêu đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, cho tới bây giờ rồi hi vọng sống đã đoạn tuyệt mà hắn còn suy nghĩ tới việc làm sao để khôi phục công lực.
Một lần nữa rơi vào trong hắc ám hư không rất có thể hắn sẽ hóa thành một năng lượng thần hồn, nhưng tỉnh lại hay không mới là vấn đề.
Nghĩ tới ở trong hắc ám hư không mấy chục vạn năm Đường Tiêu có một cảm giác chán ghét không nói rõ, nếu quả thực như vậy hắn tình nguyện bất tỉnh suốt đời chứ loại tra tấn như vậy cho dù linh hồn kiên cường như hắn cũng không thể nào tiếp nhận lần thứ hai.
Đặc biệt là sau khi mới trải qua thời gian dài dãy dụa.
Bạc Hà hi sinh vô cùng lớn lúc này không biết sinh tử ra sao.
Dực Thai công chúa rất có thể đang chờ hắn, hứa hẹn với nàng không cách nào thực hiện, đáng lẽ lúc trước không nên hứa với nàng.
Còn có Triệu Thanh và Dương Dĩnh hắn đã từng nói sẽ dẫn các nàng rời khỏi.
Trời xanh bất công cố gắng không có kết quả khiến cho Đường Tiêu có một cảm giác phẫn uất không nói nên lời.
Đường Tiêu thử hơn nửa ngày rốt cuộc cũng có thể thăm dò trong thế giới ý niệm hắn kinh ngạc phát hiện ra mội người đã tỉnh lại, đang hoảng loạn nghị luận vì vậy hắn hô to một tiếng:
- Đều xuất hiện đi nhìn cảnh đẹp tận thế.
Ở trên bầu trời tràn ngập màu sắc bảy màu, xem ra rất huyễn lệ, tuy nhiên sau cảnh đẹp này là yên lặng hủy diệt.
Mọi người dưới sự trợ giúp của Đường Tiêu từ trong thế giới ý niệm của hắn nối đuôi nhau mà ra, nhìn cảnh tượng trước mắt mà trở nên ngây dại.
- Thật là đẹp đây là nơi nào vậy?
Triệu Thanh từ trong thế giới ý niệm chạy tới đứng bên người của Đường Tiêu, nhìn cảnh tượng trên không trung mà cảm thán một phen.
- Đó là vết nứt không gian, nếu rơi vào đó chỉ sợ ngươi muốn khóc cũng không được nữa.
Vi Liên nói móc Triệu Thanh không biết vì nàng quá thân cận Đường Tiêu hay không.
- Huyền Vũ đại lục sắp hủy diệt sao?
Triệu thanh từ trong miệng của Vi Liên mà nghe ra điều gì đó.
- Ừ chúng ta sẽ nhanh chóng chết đi.
Đường Tiêu lúc này cũng không muốn giấu diếm nữa, bởi vì giấu diếm đối với bọn họ đã không còn ý nghĩa.
- Có thể ở trong thời khắc sinh tử ở cùng một chỗ với huynh ta cũng hài lòng.
Triệu Thanh sau khi giật mình trầm thấp nói với Đường Tiêu một tiếng sau đó thân thể khẽ dựa vào hắn.
Đường Tiêu quay đầu lại nhìn những người khác sau đó duỗi tay ra ôm Triệu Thanh vào trong ngực.
Đã mất đi ca ca, Dương Dĩnh thấy cảnh tượng trước mắt tựa hồ ý thức được điều gì cũng tiến tới dựa vào ngực của Đường Tiêu.
- Hắc ám hư không có phải là thiên đàng không, có phải tiến vào sẽ thấy được ca ca của muội?
Dương Dĩnh trầm thấp hỏi Đường Tiêu.
- Hắc ám hư không không đáng sợ, chỉ cần vững tín niệm là linh hồn có thể bất diệt.
Trong mắt của Đường Tiêu lóe lên một hào quang, ôm lấy hai người Triệu Thanh và Dương dĩnh, trong lòng của hắn từ từ bình tĩnh lại, giờ phút này cũng không có gì oán hận.
Hơn mười vạn năm du đãng ở trong hắc ám hư không, rốt cuộc cũng có thể trở lại thế giới loài người, gặp mặt Dực Thai công chúa, hắn đã cảm thấy mỹ mãn.
- Linh hồn bất diệt, một ngày kia ta có thể trở lại thế giới loài người không?
Triệu thanh hỏi Đường Tiêu một câu nàng hồi tưởng cảnh tượng trước kia cùng hắn ở cùng một chỗ tựa hồ như mới hôm qua.
- Chỉ cần vững tín niệm là nhất định có thể sống mà rời khỏi.
Đường Tiêu mỉm cười đưa mắt nhìn vết nứt không gian trên không trung.
Biên giới vết nứt không gian là một hồng khảm, ở đó hư không quét sạch đang từ từ hủy mọi vật chất.
Vết nứt không gian càng tới gần không khí ngày càng nồng nặc mùi khét, nhưng nhiệt độ lại kịch liệt giảm xuống, ở gần Huyền Nguyệt đài, không khí hóa thành băng tạo thành từng đóa tuyết rơi xuống.
Xa xa trong thiên địa tất cả đều lưu lạc vào trong bóng tối vô tận, Huyền Vũ thành và gần nó dĩ nhiên đã hóa thành một hoang đảo rồi.
- Ha ha...trước thời khắc hủy diệt có thể thưởng thức hoa tuyết thực sự là mỹ mãn đến tận cùng.
Vi Liên mở hai ống tay áo dài ra, ngửa mặt lên trời trong thanh âm kèm theo vẻ tuyệt vọng.
- Nếu đã vĩnh nhập trầm tịch tại sao lại để ta tỉnh lại?
Vi Liên ngây ngẩn cả người phẫn nộ chất vấn trời xanh.
Trong lòng của Đường Tiêu đột nhiên cả kinh.
- Hai ngày?
Vi Liên nhớ lại rồi nói.
- Hai ngày!
Đường Tiêu mở trừng hai mắt cuối cùng lúc này mới phát hiện ra ở trên bầu trời tràn ngập huyễn lệ, khiến cho người ta có cảm giác không chân thực.
- Đây là ảo giác của ta sao?
Đường Tiêu hướng về phía Vi Liên hỏi một tiếng.
- Không đúng là vết nứt không gian càng ngày càng có nhiều vết nứt không gian bắn về phía này, ta đoán chừng tinh vũ sơn cách đây mấy nghìn dặm đã không còn tồn tại nữa.
Vi Liên nhàn nhạt nói với Đường Tiêu, đôi mắt nhìn huyễn quang phía xa xa.
- Xem ra chúng ta cố gắng vùng vẫy cũng không thoát khỏi Huyền vũ đại lục.
Đường Tiêu cười khổ một tiếng trong lòng có một bi ai không hiểu nổi.
Hồi tưởng lại cảm giác ở trong hắc ám hư không Đường Tiêu thấy không rét mà run.
- Ta ngửi thấy hương vị Ly Tử Phong.
Vi Liên hít hà, hiển nhiên cũng nghĩ tới chuyện giống Đường Tiêu.
- Ly Tử Phong có hương vị sao?
Đường Tiêu cười cười sau đó sờ tới hai má của Vi Liên.
- Muội ở trong hắc ám hư không lâu như vậy có thể bảo tồn được trí nhớ kiếp trước sao? Muội kiếp trước tên là gì?
- Chuyện kiếp trước muội không muốn nói tốt nhất là không bao giờ nghĩ tới nữa.
Vi Liên thò tay ra khẽ vuốt ve mặt của Đường Tiêu.
Đường Tiêu nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn không nói ra miệng, hắn thử cảm ứng hồ lô dừa nhưng Áo Bỉ lão ma vẫn không có phản ứng, xem ra đã ngủ say giống như lần đầu.
Không chỉ có Áo Bỉ lão ma không có phản ứng mà ngay cả Đường Tiêu cũng có cảm giác vô lực, giống như công lực toàn thân đã hoàn toàn biến mất.
Trong lòng Đường Tiêu triệt để tuyệt vọng, hắn đã thoát thai hoán cốt nhưng huyền vũ đại lục cũng bị hủy diệt, ngay cả phân ra một đám thần hồn trở về Áo Bỉ Đảo cũng không thể.
Đường Tiêu cố gắng đứng lên cự tuyệt sự nâng đỡ của Vi Liên tiến về phía trước vài bước.
Xem ra long thể có thể không bị bạo thể, tuy nhiên dùng ý niệm chi lực sẽ khiến cho thân thể của hắn bất tỉnh, sau đó xuất hiện tình trạng công ực biến mất tuy nhiên không biết chuyện này bao lâu mới có thể hồi phục được.
Đường Tiêu đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, cho tới bây giờ rồi hi vọng sống đã đoạn tuyệt mà hắn còn suy nghĩ tới việc làm sao để khôi phục công lực.
Một lần nữa rơi vào trong hắc ám hư không rất có thể hắn sẽ hóa thành một năng lượng thần hồn, nhưng tỉnh lại hay không mới là vấn đề.
Nghĩ tới ở trong hắc ám hư không mấy chục vạn năm Đường Tiêu có một cảm giác chán ghét không nói rõ, nếu quả thực như vậy hắn tình nguyện bất tỉnh suốt đời chứ loại tra tấn như vậy cho dù linh hồn kiên cường như hắn cũng không thể nào tiếp nhận lần thứ hai.
Đặc biệt là sau khi mới trải qua thời gian dài dãy dụa.
Bạc Hà hi sinh vô cùng lớn lúc này không biết sinh tử ra sao.
Dực Thai công chúa rất có thể đang chờ hắn, hứa hẹn với nàng không cách nào thực hiện, đáng lẽ lúc trước không nên hứa với nàng.
Còn có Triệu Thanh và Dương Dĩnh hắn đã từng nói sẽ dẫn các nàng rời khỏi.
Trời xanh bất công cố gắng không có kết quả khiến cho Đường Tiêu có một cảm giác phẫn uất không nói nên lời.
Đường Tiêu thử hơn nửa ngày rốt cuộc cũng có thể thăm dò trong thế giới ý niệm hắn kinh ngạc phát hiện ra mội người đã tỉnh lại, đang hoảng loạn nghị luận vì vậy hắn hô to một tiếng:
- Đều xuất hiện đi nhìn cảnh đẹp tận thế.
Ở trên bầu trời tràn ngập màu sắc bảy màu, xem ra rất huyễn lệ, tuy nhiên sau cảnh đẹp này là yên lặng hủy diệt.
Mọi người dưới sự trợ giúp của Đường Tiêu từ trong thế giới ý niệm của hắn nối đuôi nhau mà ra, nhìn cảnh tượng trước mắt mà trở nên ngây dại.
- Thật là đẹp đây là nơi nào vậy?
Triệu Thanh từ trong thế giới ý niệm chạy tới đứng bên người của Đường Tiêu, nhìn cảnh tượng trên không trung mà cảm thán một phen.
- Đó là vết nứt không gian, nếu rơi vào đó chỉ sợ ngươi muốn khóc cũng không được nữa.
Vi Liên nói móc Triệu Thanh không biết vì nàng quá thân cận Đường Tiêu hay không.
- Huyền Vũ đại lục sắp hủy diệt sao?
Triệu thanh từ trong miệng của Vi Liên mà nghe ra điều gì đó.
- Ừ chúng ta sẽ nhanh chóng chết đi.
Đường Tiêu lúc này cũng không muốn giấu diếm nữa, bởi vì giấu diếm đối với bọn họ đã không còn ý nghĩa.
- Có thể ở trong thời khắc sinh tử ở cùng một chỗ với huynh ta cũng hài lòng.
Triệu Thanh sau khi giật mình trầm thấp nói với Đường Tiêu một tiếng sau đó thân thể khẽ dựa vào hắn.
Đường Tiêu quay đầu lại nhìn những người khác sau đó duỗi tay ra ôm Triệu Thanh vào trong ngực.
Đã mất đi ca ca, Dương Dĩnh thấy cảnh tượng trước mắt tựa hồ ý thức được điều gì cũng tiến tới dựa vào ngực của Đường Tiêu.
- Hắc ám hư không có phải là thiên đàng không, có phải tiến vào sẽ thấy được ca ca của muội?
Dương Dĩnh trầm thấp hỏi Đường Tiêu.
- Hắc ám hư không không đáng sợ, chỉ cần vững tín niệm là linh hồn có thể bất diệt.
Trong mắt của Đường Tiêu lóe lên một hào quang, ôm lấy hai người Triệu Thanh và Dương dĩnh, trong lòng của hắn từ từ bình tĩnh lại, giờ phút này cũng không có gì oán hận.
Hơn mười vạn năm du đãng ở trong hắc ám hư không, rốt cuộc cũng có thể trở lại thế giới loài người, gặp mặt Dực Thai công chúa, hắn đã cảm thấy mỹ mãn.
- Linh hồn bất diệt, một ngày kia ta có thể trở lại thế giới loài người không?
Triệu thanh hỏi Đường Tiêu một câu nàng hồi tưởng cảnh tượng trước kia cùng hắn ở cùng một chỗ tựa hồ như mới hôm qua.
- Chỉ cần vững tín niệm là nhất định có thể sống mà rời khỏi.
Đường Tiêu mỉm cười đưa mắt nhìn vết nứt không gian trên không trung.
Biên giới vết nứt không gian là một hồng khảm, ở đó hư không quét sạch đang từ từ hủy mọi vật chất.
Vết nứt không gian càng tới gần không khí ngày càng nồng nặc mùi khét, nhưng nhiệt độ lại kịch liệt giảm xuống, ở gần Huyền Nguyệt đài, không khí hóa thành băng tạo thành từng đóa tuyết rơi xuống.
Xa xa trong thiên địa tất cả đều lưu lạc vào trong bóng tối vô tận, Huyền Vũ thành và gần nó dĩ nhiên đã hóa thành một hoang đảo rồi.
- Ha ha...trước thời khắc hủy diệt có thể thưởng thức hoa tuyết thực sự là mỹ mãn đến tận cùng.
Vi Liên mở hai ống tay áo dài ra, ngửa mặt lên trời trong thanh âm kèm theo vẻ tuyệt vọng.
- Nếu đã vĩnh nhập trầm tịch tại sao lại để ta tỉnh lại?
Vi Liên ngây ngẩn cả người phẫn nộ chất vấn trời xanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.