Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ
Chương 91: Cậu ta không xứng với con
D Điều Lệ Táp
19/06/2015
- Chẳng lẽ cậu không biết có thứ gọi danh bạ sao? Tôi không muốn nghe cậu nói nhảm, lập tức đưa cô ấy xuống lầu, nếu không tôi không ngại xông vào trong phòng! - Mạc Duy Dương cắn răng nghiến lợi nói.
Đi lên lâu như vậy cũng còn chưa thấy xuống, Mạc Duy Dương không dám tưởng tượng hai người sẽ làm cái gì ở trong phòng? Tới cái nơi như khách sạn này có thể làm ra chuyện gì tốt.diễn đ.àn l,ê q.uý đ,ôn Nghĩ đến cô trốn anh và lén lút gặp mặt Vũ Lạc Trạch ở khách sạn, một ngọn lửa không tên trong nháy mắt bắt đầu cháy rừng rực.
Diệc Tâm Đồng vào trong phòng, tầm mắt nhìn khắp nơi, có chút nhút nhát kêu lên:
- Chú!
- Con đã đến rồi! - Vũ Thịnh Thiên bất thình lình xuất hiện ở trước mặt cô, mỉm cười nhìn cô.
Diệc Tâm Đồng ngẩng đầu nhìn ông, hỏi:
- Chú gọi cháu đến đây có chuyện gì?
- Lại đây ngồi đi! Hẳn là đói bụng rồi! Không cần đứng đó. - Ông thay cô kéo cái ghế ra, mỉm cười kêu lên.
Diệc Tâm Đồng nhìn một bàn thức ăn ngon, có phần khó từ chối thịnh tình, khéo léo ngồi xuống. Vũ Thịnh Thiên lấy bát đũa giúp cô, nói:
- Ăn đi, không cần khách khí!
Trong mắt của ông mang theo cưng chiều, cùng với vui sướng nói không ra lời. Rốt cuộc gặp lại được con gái của mình, d,đ,l,q.đ Huyên Nhi trên trời có linh thiêng cũng sẽ nhắm mắt, hốc mắt có chút ướt át, lại bị cô nhìn thấy.
- Chú, chú bị sao vậy?
Cô vội đưa khăn giấy cho ông, chỉ ăn bữa cơm với cô, ông ấy nhất thiết phải kích động như thế sao?
Ông lau lau nước mắt, cười nói:
- Đồng Đồng, có thể nói một chút chuyện về tuổi thơ của con không?
Diệc Tâm Đồng cho rằng ông ấy muốn nghe chuyện của cô để giải sầu, định bụng nói một chút chuyện có liên quan trong ký ức của cô từ trước đến giờ.
Đó là một đoạn chuyện cũ về tuổi thơ không mấy vui vẻ, nhưng nếu ông ấy muốn nghe, cô cảm thấy không sao cả, dù sao cô cũng đã sống đến giờ được rồi.
- Cháu có một người mẹ thiện lương, nhưng là có một người ba thích đánh cược. Mỗi lần ba ở bên ngoài cược thua, sẽ uống rượu, uống rượu xong, sẽ say rượu điên khùng, lấy cháu và mẹ để hả giận. d'iễn đ"àn l'ê q.uý đ,ôn Nhưng mỗi lần đều mẹ đều bảo vệ cháu trong ngực, để toàn bộ những quả đấm rơi vào trên người mẹ. - Cô nhớ lại khổ sở nhận được trước mười hai tuổi, nước mắt không kìm chế được rơi xuống.
Vũ Thịnh Thiên không cắt đứt lời cô, mà để cho cô nói hết lời.
- Lúc cháu mười tuổi thì ba vì uống rượu không cẩn thận ngã vào trong hồ, sau đó được hàng xóm vớt lên thì đã thoi thóp từng hơi. Ba vừa rời đi, trái lại cuộc sống của cháu và mẹ trôi qua thoải mái hơn, có điều thỉnh thoảng lại thấy trong mắt mẹ toát ra cô đơn và nhớ nhung. Cháu lại thay mẹ cảm thấy không đáng giá với đau lòng! Mẹ yêu ba, yêu ba không đánh bạc, chẳng qua bản thân ba không tốt. Chạy đi đánh bạc coi như xong, còn thường trở lại đòi tiền người trong nhà. truyện của d,iễn đ.àn l,ê q.uý đ.ôn Trong nhà hoàn toàn là không có tiền gì, nhưng ba không tin, còn nói cháu và mẹ cố ý không cho ông ấy tiền, liền lật tung trong nhà đến lộn xộn hết lên. - Nước mắt của cô càng chảy càng nhiều. Nhớ lại lúc mẹ gần ra đi và dáng vẻ gầy gò bị đau ốm hành hạ không còn hình người.
- Đứa nhỏ, con chịu khổ rồi! - Hốc mắt Vũ Thịnh Thiên ửng hồng theo. Đây chính là con gái của cô ấy, một đứa bé kiên cường, cảm tạ công ơn nuôi dưỡng của đôi vợ chồng này với con gái!
- Cháu không cảm thấy khổ, khổ chính là mẹ cháu. Đời này bà chịu khổ quá nhiều, nhưng không có lấy một ngày hưởng thụ hạnh phúc, cứ vậy mà rời khỏi nhân thế. . . . . . - Đôi mắt cô đẫm lệ khản giọng nói.
Vũ Thịnh Thiên ôm cô vào trong ngực, để cô khóc thút thít tùy ý trong ngực ông.
Mà giờ phút này Diệc Tâm Đồng chỉ coi ông thành thân người, ở trước mặt ông bày tỏ không che giấu chút nào tâm tình của mình.
Đứng ở cửa miệng Mạc Duy Dương vừa khéo nhìn thấy hình ảnh bọn họ ôm nhau. Cô gái anh nâng lòng bàn tay lại có thể giấu anh cùng một người đàn ông già ở chung ôm ấp. Môi mỏng không có một tia nhiệt độ giương lên, hai tay để ở bên người nắm thành nắm đấm, tức giận trong lòng đã trướng lên lồng ngực, sải một bước xông lên trước, không nói lời gì kéo Vũ Thịnh Thiên qua, nấm đấm như mưa đánh vào mặt Vũ Thịnh Thiên d↨đ,l.qđ.
Đối với biến cố đột nhiên xuất hiện này, ba người đều kinh sợ.
Diệc Tâm Đồng hét lên một tiếng, kinh hoảng la to:
- Mạc thiếu gia! Sao anh đánh người?
- Lão già bại hoại, cô ấy là người phụ nữ của tôi! - Mạc Duy Dương nhìn mắt đã bầm tím của đối phương, níu áo đối phương, lớn tiếng gầm hét lên. (đánh ghen ><)
Vũ Thịnh Thiên nhìn Diệc Tâm Đồng lại nhìn Mạc Duy Dương, bừng tỉnh hiểu ra hừ lạnh nói:
- Người phụ nữ của cậu? Nếu như tôi nhớ không lầm, người phụ nữ của cậu phải là Mộ Dung Tuyết chứ? Đối với một người đàn ông đã kết hôn, con gái của tôi sao lại là phụ nữ của cậu?
- Con gái của ông? – Vẻ mặt Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng đều là khiếp sợ.
Vũ Thịnh Thiên hất tay Mạc Duy Dương ra một cái, nhìn anh chằm chằm, tức giận nói:
- Cậu không xứng với con gái của tôi, con gái của tôi cần một người đàn ông xuất chúng nổi bật!
Khuôn mặt Mạc Duy Dương có phần u ám, còn Diệc Tâm Đồng vẫn đang đắm chìm trong câu kia của ông, ‘là con gái của tôi’.
Làm sao mà cô lại là con gái của Vũ Thịnh Thiên? Chuyện gì xảy ra đây? Vừa rồi ông ấy hỏi cô nhiều như vậy chính là vì thử cô?
- Chú, sao cháu có thể là con gái của chú? Cha mẹ của cháu đã chết hết rồi. . . . . . -Diệc Tâm Đồng có hơi kích động nói.
- Ba không hề nói lung tung, con đúng là con gái ba thất lạc nhiều năm, đây là quần áo con mặc khi còn bé đúng không? - Ông đưa một bộ quần áo cũ cho cô.
Diệc Tâm Đồng nhìn bộ đồ kia, gật đầu một cái, đó là đồ cô mặc lúc còn rất nhỏ, vì không nỡ nên vẫn giữ lại không ném đi.
- Nhìn lại cái này một chút! - Ông đưa một tấm hình cho cô, để cô tự xem.
Diệc Tâm Đồng nhận lấy hình, nghi hoặc liếc nhìn. Trong hình là một đứa bé đáng yêu được một cô gái xinh đẹp ôm ở trong khuỷu tay, người đàn ông đứng bên cạnh chính là Vũ Thịnh Thiên. Tầm mắt của cô như ngừng lại trên quần áo đứa bé mặc. Chỉ có một bộ quần áo thì sao có thể chứng minh cô chính là con gái của ông ấy đây? Trên thế giới có rất nhiều người mua cùng một bộ quần áo mà!
Mạc Duy Dương cũng không nhịn được liếc nhìn đứa bé trong hình, cau cau mày.
Nói có sách mách có chứng.
- Ba biết rõ chỉ một bộ quần áo vẫn chưa đủ chứng minh con là con gái của ba. Nhưng trên cánh tay của con có cái bớt màu tím, cũng là dấu ấn xóa không mất. - Vũ Thịnh Thiên xúc động nói.
Diệc Tâm Đồng và Mạc Duy Dương liếc nhau một cái, từ từ vén áo trên cánh tay lên, quả nhiên trên cánh tay có một cái bớt màu tím. Nhất thời nước mắt cô rơi như mưa, cắn môi có phần khó có thể tin.
Một tay Vũ Thịnh Thiên ôm lấy cô vào trong ngực:
- Ba biết chuyện này tới quá bất ngờ, con cũng không thể nào lập tức tiếp thu được sự thật này. Nhưng đúng là sự thật, con là con gái thất lạc nhiều năm của ba, là con gái bảo bối của ba với Huyên Nhi. Chúng ta cũng không hề vứt bỏ con, chỉ là chúng ta cho rằng con chết rồi, cho nên bỏ qua hy vọng tìm kiếm con, mới có thể để cho con chịu khổ nhiều như vậy, người làm cha như ta thật đáng chết!
Ông vỗ bả vai của cô, cũng đắm chìm trong bi thương như cô.
Quả thật Diệc Tâm Đồng bị khiếp sợ, cô vẫn cho rằng cô là cô nhi, lại không ngờ đến mình còn có một người cha tồn tại trên đời này, hơn nữa cô không phải cô nhi, cha mẹ không hề vứt bỏ cô, bọn họ chỉ không tìm được cô. Cô chậm rãi đưa tay ra ôm Vũ Thịnh Thiên, nghẹn ngào mà kêu một tiếng: "Ba!"
Trong phút chốc nước mắt Vũ Thịnh Thiên giàn giụa.
Mạc Duy Dương thấy một màn như vậy, tâm tình vô cùng nặng nề, đây không phải là có ý người đàn ông này sẽ đưa Đồng Đồng đi. Anh thật sự chưa từng nghĩ tới Đồng Đồng sẽ rời khỏi anh.
Vũ Thịnh Thiên từ từ đẩy cô ra cười nói:
- Ăn cơm đi! Chúng ta có nhiều thời gian để nghe chuyện xưa của nhau!
Ông kéo cô đến bàn ăn, lại nhìn Mạc Duy Dương một bên, trên mặt rõ ràng có không vui.
Diệc Tâm Đồng lau lau nước mắt, vội nhìn về phía Mạc Duy Dương kêu lên:
- Mạc thiếu gia, lại đây ngồi đi! Ba, là Mạc thiếu gia nhận nuôi con.
Cũng không phải Vũ Thịnh Thiên không thích Mạc Duy Dương. Mạc Duy Dương diện mạo xuất sắc lại thành công về mặt sự nghiệp, ông đã sớm thấy trên TV. Nhưng lại nghĩ đến cậu ta đã kết hôn với một người tên là Mộ Dung Tuyết. Mạc Duy Dương xử trí thế nào với con gái của ông? Hơn nữa ánh mắt con gái nhìn người đàn ông này làm cho người từng trải là ông vừa nhìn lập tức hiểu rõ, con gái hẳn là thích người đàn ông này. Có điều sao ông có thể cho phép con gái đi theo một người đàn ông đã kết hôn, cho nên đối với nhân cách của Mạc Duy Dương, ông không hài lòng.
- Ngồi đi! - Vũ Thịnh Thiên không nghĩ quá khắt khe về Mạc Duy Dương, dù sao cậu ta đã nuôi dưỡng con gái mình nhiều năm như vậy.
Mạc duy Dương cảm nhận rõ ràng được Vũ Thịnh Thiên tràn đầy địch ý đối với mình, chẳng lẽ vừa rồi anh đánh ông ta một quyền, ông ta ghi hận anh? Rất có khả năng. . . . . .
- Ôi, ba, con mắt của ba đều sưng lên, mau đi xử lý! - Diệc Tâm Đồng thét chói tai ra tiếng, chỉ chỉ con mắt sưng lên của ông.
Vũ Thịnh Thiên trợn mắt nhìn Mạc Duy Dương một cái, cười với Diệc Tâm Đồng nói:
- Vậy ba đi xử lý, con từ từ ăn!
Diệc Tâm Đồng gật đầu một cái:
- Mau đi đi! Không cần phải để ý đến con!
Vũ Thịnh Thiên vừa rời khỏi, không khí trên bàn ăn trở nên cực kỳ nặng nề. Diệc Tâm Đồng len lén liếc nhìn Mạc Duy Dương, phát hiện anh cũng đang nhìn cô, chẳng qua sắc mặt không tốt lắm. Cô vội vàng giải thích:
- Không phải em cố ý gạt anh đi gặp ba em, em chỉ . . . . .
- Không cần giải thích, anh biết hết rồi! - Mạc Duy Dương ngắt lời giải thích của cô, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô - Em phải theo ông ta rời đi thật sao?
Diệc Tâm Đồng sững sờ, cô vẫn chưa có suy tính nhiều như vậy, hơn nữa cô cũng không muốn rời khỏi anh! Có phải cô căng thẳng quá rồi không? Sao có thể có ý nghĩ xấu xa như thế, anh là người đã có vợ.
- Muốn rời khỏi thật sao? Nếu như ông ta yêu cầu em rời khỏi tôi, em cũng sẽ làm theo lời của ông ta thật sao? - Ánh mắt của anh nóng bỏng nhìn cô, khiến cô chợt cảm thấy luống cuống.
- Em. . . . . .
- Đương nhiên là phải đi cùng tôi rồi, chẳng lẽ còn đi theo một người đã kết hôn rồi sao? Tôi nói thật cho cậu biết vậy! Tôi cảm thấy cậu không xứng với con gái của tôi. - Vũ Thịnh Thiên đã xử lý tốt vết thương trên mắt, ngồi ở vị trí cũ.
Mạc Duy Dương khẽ nguyền rủa một tiếng, anh đã trêu ai ghẹo ai thế, lại có thể bị người đàn ông này hạ xuống không đáng giá như vậy.
- Ông nên hỏi ý cô ấy một chút, chẳng lẽ không đúng sao? - Mạc Duy Dương vẫn có lòng tin, cô gái này đối với mình không thể nào không có tình cảm. Hơn nữa họ cũng đã thân thiết da thịt rất nhiều lần, nếu như nói cho ông ta biết, con gái của ông ta mang thai con của anh, người đàn ông này có thể giận đến ngất đi hay không, đột nhiên Mạc Duy Dương nổi lên ý nghĩ xấu.
Vũ Thịnh Thiên dời tầm mắt về phía con gái bảo bối hỏi:
- Đồng Đồng, con sẽ đi với ba đúng không?
- Con. . . . . . - Diệc Tâm Đồng đau đầu nhìn Mạc Duy Dương một chút rồi lại nhìn Vũ Thịnh Thiên một chút.
Đi lên lâu như vậy cũng còn chưa thấy xuống, Mạc Duy Dương không dám tưởng tượng hai người sẽ làm cái gì ở trong phòng? Tới cái nơi như khách sạn này có thể làm ra chuyện gì tốt.diễn đ.àn l,ê q.uý đ,ôn Nghĩ đến cô trốn anh và lén lút gặp mặt Vũ Lạc Trạch ở khách sạn, một ngọn lửa không tên trong nháy mắt bắt đầu cháy rừng rực.
Diệc Tâm Đồng vào trong phòng, tầm mắt nhìn khắp nơi, có chút nhút nhát kêu lên:
- Chú!
- Con đã đến rồi! - Vũ Thịnh Thiên bất thình lình xuất hiện ở trước mặt cô, mỉm cười nhìn cô.
Diệc Tâm Đồng ngẩng đầu nhìn ông, hỏi:
- Chú gọi cháu đến đây có chuyện gì?
- Lại đây ngồi đi! Hẳn là đói bụng rồi! Không cần đứng đó. - Ông thay cô kéo cái ghế ra, mỉm cười kêu lên.
Diệc Tâm Đồng nhìn một bàn thức ăn ngon, có phần khó từ chối thịnh tình, khéo léo ngồi xuống. Vũ Thịnh Thiên lấy bát đũa giúp cô, nói:
- Ăn đi, không cần khách khí!
Trong mắt của ông mang theo cưng chiều, cùng với vui sướng nói không ra lời. Rốt cuộc gặp lại được con gái của mình, d,đ,l,q.đ Huyên Nhi trên trời có linh thiêng cũng sẽ nhắm mắt, hốc mắt có chút ướt át, lại bị cô nhìn thấy.
- Chú, chú bị sao vậy?
Cô vội đưa khăn giấy cho ông, chỉ ăn bữa cơm với cô, ông ấy nhất thiết phải kích động như thế sao?
Ông lau lau nước mắt, cười nói:
- Đồng Đồng, có thể nói một chút chuyện về tuổi thơ của con không?
Diệc Tâm Đồng cho rằng ông ấy muốn nghe chuyện của cô để giải sầu, định bụng nói một chút chuyện có liên quan trong ký ức của cô từ trước đến giờ.
Đó là một đoạn chuyện cũ về tuổi thơ không mấy vui vẻ, nhưng nếu ông ấy muốn nghe, cô cảm thấy không sao cả, dù sao cô cũng đã sống đến giờ được rồi.
- Cháu có một người mẹ thiện lương, nhưng là có một người ba thích đánh cược. Mỗi lần ba ở bên ngoài cược thua, sẽ uống rượu, uống rượu xong, sẽ say rượu điên khùng, lấy cháu và mẹ để hả giận. d'iễn đ"àn l'ê q.uý đ,ôn Nhưng mỗi lần đều mẹ đều bảo vệ cháu trong ngực, để toàn bộ những quả đấm rơi vào trên người mẹ. - Cô nhớ lại khổ sở nhận được trước mười hai tuổi, nước mắt không kìm chế được rơi xuống.
Vũ Thịnh Thiên không cắt đứt lời cô, mà để cho cô nói hết lời.
- Lúc cháu mười tuổi thì ba vì uống rượu không cẩn thận ngã vào trong hồ, sau đó được hàng xóm vớt lên thì đã thoi thóp từng hơi. Ba vừa rời đi, trái lại cuộc sống của cháu và mẹ trôi qua thoải mái hơn, có điều thỉnh thoảng lại thấy trong mắt mẹ toát ra cô đơn và nhớ nhung. Cháu lại thay mẹ cảm thấy không đáng giá với đau lòng! Mẹ yêu ba, yêu ba không đánh bạc, chẳng qua bản thân ba không tốt. Chạy đi đánh bạc coi như xong, còn thường trở lại đòi tiền người trong nhà. truyện của d,iễn đ.àn l,ê q.uý đ.ôn Trong nhà hoàn toàn là không có tiền gì, nhưng ba không tin, còn nói cháu và mẹ cố ý không cho ông ấy tiền, liền lật tung trong nhà đến lộn xộn hết lên. - Nước mắt của cô càng chảy càng nhiều. Nhớ lại lúc mẹ gần ra đi và dáng vẻ gầy gò bị đau ốm hành hạ không còn hình người.
- Đứa nhỏ, con chịu khổ rồi! - Hốc mắt Vũ Thịnh Thiên ửng hồng theo. Đây chính là con gái của cô ấy, một đứa bé kiên cường, cảm tạ công ơn nuôi dưỡng của đôi vợ chồng này với con gái!
- Cháu không cảm thấy khổ, khổ chính là mẹ cháu. Đời này bà chịu khổ quá nhiều, nhưng không có lấy một ngày hưởng thụ hạnh phúc, cứ vậy mà rời khỏi nhân thế. . . . . . - Đôi mắt cô đẫm lệ khản giọng nói.
Vũ Thịnh Thiên ôm cô vào trong ngực, để cô khóc thút thít tùy ý trong ngực ông.
Mà giờ phút này Diệc Tâm Đồng chỉ coi ông thành thân người, ở trước mặt ông bày tỏ không che giấu chút nào tâm tình của mình.
Đứng ở cửa miệng Mạc Duy Dương vừa khéo nhìn thấy hình ảnh bọn họ ôm nhau. Cô gái anh nâng lòng bàn tay lại có thể giấu anh cùng một người đàn ông già ở chung ôm ấp. Môi mỏng không có một tia nhiệt độ giương lên, hai tay để ở bên người nắm thành nắm đấm, tức giận trong lòng đã trướng lên lồng ngực, sải một bước xông lên trước, không nói lời gì kéo Vũ Thịnh Thiên qua, nấm đấm như mưa đánh vào mặt Vũ Thịnh Thiên d↨đ,l.qđ.
Đối với biến cố đột nhiên xuất hiện này, ba người đều kinh sợ.
Diệc Tâm Đồng hét lên một tiếng, kinh hoảng la to:
- Mạc thiếu gia! Sao anh đánh người?
- Lão già bại hoại, cô ấy là người phụ nữ của tôi! - Mạc Duy Dương nhìn mắt đã bầm tím của đối phương, níu áo đối phương, lớn tiếng gầm hét lên. (đánh ghen ><)
Vũ Thịnh Thiên nhìn Diệc Tâm Đồng lại nhìn Mạc Duy Dương, bừng tỉnh hiểu ra hừ lạnh nói:
- Người phụ nữ của cậu? Nếu như tôi nhớ không lầm, người phụ nữ của cậu phải là Mộ Dung Tuyết chứ? Đối với một người đàn ông đã kết hôn, con gái của tôi sao lại là phụ nữ của cậu?
- Con gái của ông? – Vẻ mặt Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng đều là khiếp sợ.
Vũ Thịnh Thiên hất tay Mạc Duy Dương ra một cái, nhìn anh chằm chằm, tức giận nói:
- Cậu không xứng với con gái của tôi, con gái của tôi cần một người đàn ông xuất chúng nổi bật!
Khuôn mặt Mạc Duy Dương có phần u ám, còn Diệc Tâm Đồng vẫn đang đắm chìm trong câu kia của ông, ‘là con gái của tôi’.
Làm sao mà cô lại là con gái của Vũ Thịnh Thiên? Chuyện gì xảy ra đây? Vừa rồi ông ấy hỏi cô nhiều như vậy chính là vì thử cô?
- Chú, sao cháu có thể là con gái của chú? Cha mẹ của cháu đã chết hết rồi. . . . . . -Diệc Tâm Đồng có hơi kích động nói.
- Ba không hề nói lung tung, con đúng là con gái ba thất lạc nhiều năm, đây là quần áo con mặc khi còn bé đúng không? - Ông đưa một bộ quần áo cũ cho cô.
Diệc Tâm Đồng nhìn bộ đồ kia, gật đầu một cái, đó là đồ cô mặc lúc còn rất nhỏ, vì không nỡ nên vẫn giữ lại không ném đi.
- Nhìn lại cái này một chút! - Ông đưa một tấm hình cho cô, để cô tự xem.
Diệc Tâm Đồng nhận lấy hình, nghi hoặc liếc nhìn. Trong hình là một đứa bé đáng yêu được một cô gái xinh đẹp ôm ở trong khuỷu tay, người đàn ông đứng bên cạnh chính là Vũ Thịnh Thiên. Tầm mắt của cô như ngừng lại trên quần áo đứa bé mặc. Chỉ có một bộ quần áo thì sao có thể chứng minh cô chính là con gái của ông ấy đây? Trên thế giới có rất nhiều người mua cùng một bộ quần áo mà!
Mạc Duy Dương cũng không nhịn được liếc nhìn đứa bé trong hình, cau cau mày.
Nói có sách mách có chứng.
- Ba biết rõ chỉ một bộ quần áo vẫn chưa đủ chứng minh con là con gái của ba. Nhưng trên cánh tay của con có cái bớt màu tím, cũng là dấu ấn xóa không mất. - Vũ Thịnh Thiên xúc động nói.
Diệc Tâm Đồng và Mạc Duy Dương liếc nhau một cái, từ từ vén áo trên cánh tay lên, quả nhiên trên cánh tay có một cái bớt màu tím. Nhất thời nước mắt cô rơi như mưa, cắn môi có phần khó có thể tin.
Một tay Vũ Thịnh Thiên ôm lấy cô vào trong ngực:
- Ba biết chuyện này tới quá bất ngờ, con cũng không thể nào lập tức tiếp thu được sự thật này. Nhưng đúng là sự thật, con là con gái thất lạc nhiều năm của ba, là con gái bảo bối của ba với Huyên Nhi. Chúng ta cũng không hề vứt bỏ con, chỉ là chúng ta cho rằng con chết rồi, cho nên bỏ qua hy vọng tìm kiếm con, mới có thể để cho con chịu khổ nhiều như vậy, người làm cha như ta thật đáng chết!
Ông vỗ bả vai của cô, cũng đắm chìm trong bi thương như cô.
Quả thật Diệc Tâm Đồng bị khiếp sợ, cô vẫn cho rằng cô là cô nhi, lại không ngờ đến mình còn có một người cha tồn tại trên đời này, hơn nữa cô không phải cô nhi, cha mẹ không hề vứt bỏ cô, bọn họ chỉ không tìm được cô. Cô chậm rãi đưa tay ra ôm Vũ Thịnh Thiên, nghẹn ngào mà kêu một tiếng: "Ba!"
Trong phút chốc nước mắt Vũ Thịnh Thiên giàn giụa.
Mạc Duy Dương thấy một màn như vậy, tâm tình vô cùng nặng nề, đây không phải là có ý người đàn ông này sẽ đưa Đồng Đồng đi. Anh thật sự chưa từng nghĩ tới Đồng Đồng sẽ rời khỏi anh.
Vũ Thịnh Thiên từ từ đẩy cô ra cười nói:
- Ăn cơm đi! Chúng ta có nhiều thời gian để nghe chuyện xưa của nhau!
Ông kéo cô đến bàn ăn, lại nhìn Mạc Duy Dương một bên, trên mặt rõ ràng có không vui.
Diệc Tâm Đồng lau lau nước mắt, vội nhìn về phía Mạc Duy Dương kêu lên:
- Mạc thiếu gia, lại đây ngồi đi! Ba, là Mạc thiếu gia nhận nuôi con.
Cũng không phải Vũ Thịnh Thiên không thích Mạc Duy Dương. Mạc Duy Dương diện mạo xuất sắc lại thành công về mặt sự nghiệp, ông đã sớm thấy trên TV. Nhưng lại nghĩ đến cậu ta đã kết hôn với một người tên là Mộ Dung Tuyết. Mạc Duy Dương xử trí thế nào với con gái của ông? Hơn nữa ánh mắt con gái nhìn người đàn ông này làm cho người từng trải là ông vừa nhìn lập tức hiểu rõ, con gái hẳn là thích người đàn ông này. Có điều sao ông có thể cho phép con gái đi theo một người đàn ông đã kết hôn, cho nên đối với nhân cách của Mạc Duy Dương, ông không hài lòng.
- Ngồi đi! - Vũ Thịnh Thiên không nghĩ quá khắt khe về Mạc Duy Dương, dù sao cậu ta đã nuôi dưỡng con gái mình nhiều năm như vậy.
Mạc duy Dương cảm nhận rõ ràng được Vũ Thịnh Thiên tràn đầy địch ý đối với mình, chẳng lẽ vừa rồi anh đánh ông ta một quyền, ông ta ghi hận anh? Rất có khả năng. . . . . .
- Ôi, ba, con mắt của ba đều sưng lên, mau đi xử lý! - Diệc Tâm Đồng thét chói tai ra tiếng, chỉ chỉ con mắt sưng lên của ông.
Vũ Thịnh Thiên trợn mắt nhìn Mạc Duy Dương một cái, cười với Diệc Tâm Đồng nói:
- Vậy ba đi xử lý, con từ từ ăn!
Diệc Tâm Đồng gật đầu một cái:
- Mau đi đi! Không cần phải để ý đến con!
Vũ Thịnh Thiên vừa rời khỏi, không khí trên bàn ăn trở nên cực kỳ nặng nề. Diệc Tâm Đồng len lén liếc nhìn Mạc Duy Dương, phát hiện anh cũng đang nhìn cô, chẳng qua sắc mặt không tốt lắm. Cô vội vàng giải thích:
- Không phải em cố ý gạt anh đi gặp ba em, em chỉ . . . . .
- Không cần giải thích, anh biết hết rồi! - Mạc Duy Dương ngắt lời giải thích của cô, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô - Em phải theo ông ta rời đi thật sao?
Diệc Tâm Đồng sững sờ, cô vẫn chưa có suy tính nhiều như vậy, hơn nữa cô cũng không muốn rời khỏi anh! Có phải cô căng thẳng quá rồi không? Sao có thể có ý nghĩ xấu xa như thế, anh là người đã có vợ.
- Muốn rời khỏi thật sao? Nếu như ông ta yêu cầu em rời khỏi tôi, em cũng sẽ làm theo lời của ông ta thật sao? - Ánh mắt của anh nóng bỏng nhìn cô, khiến cô chợt cảm thấy luống cuống.
- Em. . . . . .
- Đương nhiên là phải đi cùng tôi rồi, chẳng lẽ còn đi theo một người đã kết hôn rồi sao? Tôi nói thật cho cậu biết vậy! Tôi cảm thấy cậu không xứng với con gái của tôi. - Vũ Thịnh Thiên đã xử lý tốt vết thương trên mắt, ngồi ở vị trí cũ.
Mạc Duy Dương khẽ nguyền rủa một tiếng, anh đã trêu ai ghẹo ai thế, lại có thể bị người đàn ông này hạ xuống không đáng giá như vậy.
- Ông nên hỏi ý cô ấy một chút, chẳng lẽ không đúng sao? - Mạc Duy Dương vẫn có lòng tin, cô gái này đối với mình không thể nào không có tình cảm. Hơn nữa họ cũng đã thân thiết da thịt rất nhiều lần, nếu như nói cho ông ta biết, con gái của ông ta mang thai con của anh, người đàn ông này có thể giận đến ngất đi hay không, đột nhiên Mạc Duy Dương nổi lên ý nghĩ xấu.
Vũ Thịnh Thiên dời tầm mắt về phía con gái bảo bối hỏi:
- Đồng Đồng, con sẽ đi với ba đúng không?
- Con. . . . . . - Diệc Tâm Đồng đau đầu nhìn Mạc Duy Dương một chút rồi lại nhìn Vũ Thịnh Thiên một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.