Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ
Chương 5: Đi đón anh
D Điều Lệ Táp
25/11/2014
Edit + Beta: Tóc gió thôi bay
Ánh đèn mờ tối không ngừng chuyển động trên đỉnh đầu, Mạc Duy Dương ngồi trong góc quán bar, cơ thể thon dài nằm nghiêng trên ghế sa lon, cà vạt trước ngực đã sớm cởi bỏ, cổ tay áo bị vén lên thật cao, lộ ra bắp thịt rắn chắc màu đồng. Trên bàn bày ra ba bốn vỏ chai rượu, một ly rượu đầy bị anh nuốt xuống bụng.
Vũ Lạc Trạch chạy tới quán bar, vừa vào cửa đã nhìn thấy bạn tốt uống say không còn biết gì nữa, bước tới hét lên:
- Dương, khuya như vậy tìm tôi ra ngoài không phải để nhìn cậu uống rượu chứ?
Mạc Duy Dương nhìn anh một cái, đẩy ly rượu rót đầy tới trước mặt anh, nhếch môi nói:
- Uống rượu với tôi!
- Có tâm sự? - Vũ Lạc Trạch nhìn gò má Mạc Duy Dương, thử dò xét hỏi.
Anh mím môi không nói, mắt thấy ly rượu vừa muốn vào dạ dày người nào đó, Vũ Lạc Trạch đưa tay giữ chặt cổ tay của anh:
- Sao vậy? Thế này không giống cậu. . . . . .
- Có chuyện, cần dùng đến cậu. . . . . . - Ánh mắt anh sắc bén nhìn về phía Vũ Lạc Trạch.
Da đầu Vũ Lạc Trạch tê rần, cảm thấy không phải là chuyện tốt gì.
Vừa kết thúc tiết tự học buổi tối, Diệc Tâm Đồng ôm sách vở cùng bạn tốt Quan Hi đi trong vườn trường đại học.(*)
(*) Diệc Tâm Đồng mới 17 tuổi nhưng không hiểu sao lại học đại học nữa, em đã coi lại và chính xác là trường đại học nên cũng đành chịu thôi, chắc chị ấy nhảy lớp.
Một tiếng chuông đặc biệt vang lên trong túi áo cô, là tiếng chuông rất đặc biệt của cô 《Lose-With¬out-You》.
Biết số điện thoại di động này cũng chỉ có một người, Mạc Duy Dương.
Tay sờ sờ điện thoại di động không tự giác run lên, cô nhìn Quan Hi nói:
- Hi, tớ nhận điện thoại!
- Được!
Diệc Tâm Đồng nắm điện thoại nhỏ giọng hỏi:
- Có chuyện gì?
- Diệc Tâm Đồng! - Bên đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói đang ông dịu dàng và ấm áp, cô thở phào nhẹ nhõm.
- Điện thoại của Mạc thiếu gia sao lại ở chỗ anh?
- Dương uống say, em tới đón cậu ta về đi. Tối này anh còn có bữa tiệc, bây giờ phải chạy tới đó. Người ở đây. . . . . . - Chỉ dừng lại nửa giây, anh lại cười nói - Làm phiền em!
Truyện chỉ được post ở diễn đàn Lê Quý Đôn, không chấp nhận mang truyện đi bất kỳ đâu.
Cô còn chưa kịp đồng ý, đối phương đã cúp điện thoại. Cô biết người đàn ông kia, là bạn tốt của Mạc Duy Dương, Vũ Lạc Trạch, chủ tịch tập đoàn Thiên Ngu. Ở biệt thự có gặp qua mấy lần, cô và anh ta nói chuyện không dưới ba lần, cô cảm thấy người đàn ông kia và bạn tốt rất khác nhau.
Diệc Tâm Đồng mang túi vải, vào trong quán bar đã được chỉ dẫn tìm được người đàn ông kia.
Tầm mắt quét qua mấy chai rượu và cái ly trên bàn, lại nhìn người đàn ông uống say. Một tay anh chống đầu, D♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn.một cái tay khác còn nắm ly rượu, nhìn qua giống như là ngủ thiếp đi.
Anh có tâm sự? Cô rất ít khi nhìn thấy anh uống nhiều rượu như vậy. Khom lưng bước tới trước mặt anh, thử đặt đôi tay trên bả vai rộng của anh đánh thức anh.
- Mạc thiếu gia, người tỉnh lại đi, phải về nhà thôi!
Mạc Duy Dương chỉ ưm một tiếng, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Diệc Tâm Đồng cắn môi, nhìn gương mặt tuấn tú đỏ lên không được tự nhiên của anh, do dự xem có nên nhờ quản gia giúp một tay. Dùng vóc người 45kg của cô làm sao chịu đựng nổi mà nâng dáng người cao hơn 1m85 của anh.
Quản gia để người đàn ông nằm ngang trên ghế sa lon ở đại sảnh, lau mồ hôi nói:
- Tiểu thư, tôi thấy tối nay Mạc thiếu gia cũng chỉ có thể ngủ ở đây!
Diệc Tâm Đồng gật đầu một cái.
Diệc Tâm Đồng để túi vải xuống, bóng dáng nhỏ nhắn vào nhà bếp. Người đàn ông vẫn nằm trên ghế sa lon nghe tiếng động mở hai mắt ra.
Nghe được tiếng bước chân từ nhà bếp truyền đến, anh nhanh chóng nhắm mắt lại, sau đó mũi ngửi được mùi hoa nhàn nhạt. Anh biết đó là mùi hương đặc hữu trên người trên người cô, không giống những người phụ nữ trước đây anh từng tiếp xúc. Mùi hương trên cơ thể cô khiến anh không nhịn được muốn đến gần.
Cô tựa như một đóa sen trắng, thuần khiết làm cho người ta muốn chiếm giữ rồi phá hủy. Mà loại tư tưởng này trong những năm gần đây càng ngày càng mãnh liệt, anh không biết anh còn có thể nhịn được bao lâu.
Cảm giác khóe miệng nóng lên, canh giải rượu âm ấm được đút vào miệng anh. Đôi mắt khép chặt của anh đột nhiên mở ra, bàn tay to giữ chặt cổ tay nhỏ bé của cô.
Diệc Tâm Đồng trợn to mắt, kinh hãi thiếu chút nữa làm đổ chén trên tay.
Ánh đèn mờ tối không ngừng chuyển động trên đỉnh đầu, Mạc Duy Dương ngồi trong góc quán bar, cơ thể thon dài nằm nghiêng trên ghế sa lon, cà vạt trước ngực đã sớm cởi bỏ, cổ tay áo bị vén lên thật cao, lộ ra bắp thịt rắn chắc màu đồng. Trên bàn bày ra ba bốn vỏ chai rượu, một ly rượu đầy bị anh nuốt xuống bụng.
Vũ Lạc Trạch chạy tới quán bar, vừa vào cửa đã nhìn thấy bạn tốt uống say không còn biết gì nữa, bước tới hét lên:
- Dương, khuya như vậy tìm tôi ra ngoài không phải để nhìn cậu uống rượu chứ?
Mạc Duy Dương nhìn anh một cái, đẩy ly rượu rót đầy tới trước mặt anh, nhếch môi nói:
- Uống rượu với tôi!
- Có tâm sự? - Vũ Lạc Trạch nhìn gò má Mạc Duy Dương, thử dò xét hỏi.
Anh mím môi không nói, mắt thấy ly rượu vừa muốn vào dạ dày người nào đó, Vũ Lạc Trạch đưa tay giữ chặt cổ tay của anh:
- Sao vậy? Thế này không giống cậu. . . . . .
- Có chuyện, cần dùng đến cậu. . . . . . - Ánh mắt anh sắc bén nhìn về phía Vũ Lạc Trạch.
Da đầu Vũ Lạc Trạch tê rần, cảm thấy không phải là chuyện tốt gì.
Vừa kết thúc tiết tự học buổi tối, Diệc Tâm Đồng ôm sách vở cùng bạn tốt Quan Hi đi trong vườn trường đại học.(*)
(*) Diệc Tâm Đồng mới 17 tuổi nhưng không hiểu sao lại học đại học nữa, em đã coi lại và chính xác là trường đại học nên cũng đành chịu thôi, chắc chị ấy nhảy lớp.
Một tiếng chuông đặc biệt vang lên trong túi áo cô, là tiếng chuông rất đặc biệt của cô 《Lose-With¬out-You》.
Biết số điện thoại di động này cũng chỉ có một người, Mạc Duy Dương.
Tay sờ sờ điện thoại di động không tự giác run lên, cô nhìn Quan Hi nói:
- Hi, tớ nhận điện thoại!
- Được!
Diệc Tâm Đồng nắm điện thoại nhỏ giọng hỏi:
- Có chuyện gì?
- Diệc Tâm Đồng! - Bên đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói đang ông dịu dàng và ấm áp, cô thở phào nhẹ nhõm.
- Điện thoại của Mạc thiếu gia sao lại ở chỗ anh?
- Dương uống say, em tới đón cậu ta về đi. Tối này anh còn có bữa tiệc, bây giờ phải chạy tới đó. Người ở đây. . . . . . - Chỉ dừng lại nửa giây, anh lại cười nói - Làm phiền em!
Truyện chỉ được post ở diễn đàn Lê Quý Đôn, không chấp nhận mang truyện đi bất kỳ đâu.
Cô còn chưa kịp đồng ý, đối phương đã cúp điện thoại. Cô biết người đàn ông kia, là bạn tốt của Mạc Duy Dương, Vũ Lạc Trạch, chủ tịch tập đoàn Thiên Ngu. Ở biệt thự có gặp qua mấy lần, cô và anh ta nói chuyện không dưới ba lần, cô cảm thấy người đàn ông kia và bạn tốt rất khác nhau.
Diệc Tâm Đồng mang túi vải, vào trong quán bar đã được chỉ dẫn tìm được người đàn ông kia.
Tầm mắt quét qua mấy chai rượu và cái ly trên bàn, lại nhìn người đàn ông uống say. Một tay anh chống đầu, D♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn.một cái tay khác còn nắm ly rượu, nhìn qua giống như là ngủ thiếp đi.
Anh có tâm sự? Cô rất ít khi nhìn thấy anh uống nhiều rượu như vậy. Khom lưng bước tới trước mặt anh, thử đặt đôi tay trên bả vai rộng của anh đánh thức anh.
- Mạc thiếu gia, người tỉnh lại đi, phải về nhà thôi!
Mạc Duy Dương chỉ ưm một tiếng, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Diệc Tâm Đồng cắn môi, nhìn gương mặt tuấn tú đỏ lên không được tự nhiên của anh, do dự xem có nên nhờ quản gia giúp một tay. Dùng vóc người 45kg của cô làm sao chịu đựng nổi mà nâng dáng người cao hơn 1m85 của anh.
Quản gia để người đàn ông nằm ngang trên ghế sa lon ở đại sảnh, lau mồ hôi nói:
- Tiểu thư, tôi thấy tối nay Mạc thiếu gia cũng chỉ có thể ngủ ở đây!
Diệc Tâm Đồng gật đầu một cái.
Diệc Tâm Đồng để túi vải xuống, bóng dáng nhỏ nhắn vào nhà bếp. Người đàn ông vẫn nằm trên ghế sa lon nghe tiếng động mở hai mắt ra.
Nghe được tiếng bước chân từ nhà bếp truyền đến, anh nhanh chóng nhắm mắt lại, sau đó mũi ngửi được mùi hoa nhàn nhạt. Anh biết đó là mùi hương đặc hữu trên người trên người cô, không giống những người phụ nữ trước đây anh từng tiếp xúc. Mùi hương trên cơ thể cô khiến anh không nhịn được muốn đến gần.
Cô tựa như một đóa sen trắng, thuần khiết làm cho người ta muốn chiếm giữ rồi phá hủy. Mà loại tư tưởng này trong những năm gần đây càng ngày càng mãnh liệt, anh không biết anh còn có thể nhịn được bao lâu.
Cảm giác khóe miệng nóng lên, canh giải rượu âm ấm được đút vào miệng anh. Đôi mắt khép chặt của anh đột nhiên mở ra, bàn tay to giữ chặt cổ tay nhỏ bé của cô.
Diệc Tâm Đồng trợn to mắt, kinh hãi thiếu chút nữa làm đổ chén trên tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.