Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ
Chương 89: Mượn phụ nữ của anh vui đùa một chút
D Điều Lệ Táp
15/06/2015
Diệc Tâm Đồng ở biệt thự xem sách vài tiếng, sau khi cất sách xong, cô lên lầu, lúc xuống trên vai có thêm một cái túi vải.
Biết anh sẽ không ăn cơm ở biệt thự, nhưng cô vẫn đẩy xe đi siêu thị một chuyến mua thức ăn. Cô được Mạc Duy Dương bảo vệ quá tốt cho nên không biết làm cơm, nhưng cô muốn thử học nấu cơm. Cô đã đăng ký học làm đồ ăn Trung Quốc, cơm Tây.
Xách theo thức ăn mua được đi về biệt thự, một chiếc xe hơi màu đen luôn đi theo phía sau của cô, người đàn ông ngồi trong xe nhếch miệng lên thành một nụ cười mê hoặc, dđ/lqđ bàn tay nắm tay lái một cái, chân đạp ga.
Nghe được tiếng xe, cô không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn, lại thấy một chiếc xe hơi màu đen trực tiếp lái tới chỗ cô, có điều một nửa khuôn mặt hiện lên qua kính khiến cho cô cảm thấy nhìn rất quen mắt.
Cô lấy chìa khóa ra mở cổng lớn, không hề chú ý tới một đôi chân đang đứng ngay phía sau của cô. Người đàn ông kéo lấy túi trên tay cô một phát, bế cả người cô lên. Cô sợ hết hồn, thét chói tai ra tiếng:
- Ối! Anh là ai? – Nghĩ chẳng lẽ bị theo dõi.
Cô bị ném vào trong xe, lại bắt cóc sao? Cô nhếch nhác từ trên chỗ ngồi bò dậy.
Người đàn ông cúi người xuống, ngón tay giữ chặt cằm của cô, trong mắt nhìn rõ kinh hoảng của cô, môi mỏng gợi lên:
- Còn nhớ tôi không?
Trong phút chốc mắt Diệc Tâm Đồng trợn to, là hắn! Người đàn ông gặp ở khách sạn đó, hắn muốn làm gì? Còn nữa, làm sao hắn tìm được nơi này? Nơi này chính là biệt thự tư nhân của Mạc Duy Dương………
- Anh muốn làm cái gì? – Cơ thể của cô lui về phía sau, tránh né đụng chạm của hắn.
- Không làm gì! Tìm phụ nữ của hắn vui đùa một chút!
- Anh là ai? – Hắn đang chỉ Mạc thiếu sao?
- Vội vàng muốn biết tên của tôi như vậy? Nói cho em biết thì chơi không vui nữa rồi! – Trong lúc hắn nói chuyện, một cánh tay đã chạm đến tay lái, kéo cô đến trước mặt hắn, ánh mắt càng không ngừng phóng điện với cô.
Cô kháng cự, cô không có chút hứng thú nào với hắn, mặc kệ hắn phóng điện thế nào, cô cũng sẽ không bị điện ngất.
- Anh buông tay! Nhất định anh lầm rồi! Tôi không phải là người phụ nữ của anh ấy!
- Ha ha …..không sao, có phải là người phụ nữ của hắn hay không không quan trọng , quan trọng là, tôi biết rõ hắn sẽ đúng hẹn mà đến! – hắn thừ dịp cô không chú ý môi lướt qua khuôn mặt của cô, thấy cô trợn to mắt nét mặt như bị dọa sợ, hắn cảm thấy đã đạt được mục đích.
Diệc Tâm Đồng cho rằng hắn sẽ giống như những người bắt cóc cô trước kia, dẫn cô đến gara hoặc nơi bị bỏ hoang, nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại, hắn lại có thể đưa cô tới Mị Ảnh.
Cô bắt đầu hoài nghi hắn có phải là ông trùm giấu mặt của Mị Ảnh không, vì hơi thở trên người đàn ông này có phần tương tự vơi ngườ đàn ông đó.
Cô bị hắn đẩy vào trong một căn phòng, trong phòng cũng chỉ có một giường lớn. Lúc hắn bắt đầu cởi quần áo trước mặt cô, cô hốt hoảng thối lui đến bên kia giường. Hắn ném áo trên tay lên giường, mập mờ mà cười nói:
- Không hiểu sao? Lo lắng làm gì? Cởi áo thôi!
Diệc Tâm Đồng níu lấy áo trước ngực lắc đầu một cái, cô sẽ không cởi quần áo.
- Ha ha, bảo bối đừng căng thằng như vậy, coi chừng làm cho tôi mất đi hứng thú chơi đùa với em! – Tay của người đàn ông giữ chặt cánh tay cô, đẩy cô ngã ra trên giường lớn.
Cô từ trên giường bò dậy, cắn môi nhìn hắn.
Anh sửa sang lại ống tay áo, ung dung thong thả đến gần cô, sau đó ngồi trên giường lớn:
- Cô cảm thấy giường này rất thoải mái không?
Cô lắc đầu một cái.
- Được rồi, đến thời điểm đi thông báo cho hắn! – Hắn đột nhiên đứng dậy, đi thằng từ trong phòng ra ngoài.
Trong lòng Diệc Tâm Đồng có hơi run rẩy, không hiểu người đàn ông này muốn làm gì?
Mạc Duy Dương đúng hẹn đi tới Mị Ảnh, vị trí đứng của hai người y hệt như lúc trước. Hắn vẫn đứng ở cửa sổ, còn Mạc Duy Dương đứng dưới lầu. Điện thoại Mạc Duy Dương vang lên, anh nhấn nút nghe.
- Tới thật đúng lúc, lên lầu đi!
Mạc Duy Dương cúp máy, đi lên lầu, ở chỗ rẽ của cầu thang ngừng lại, bởi vì anh nhìn thấy Phi Ưng.
Phi Ưng dứt khoát tháo mặt nạ của hắn xuống, lộ ra khuôn mặt yêu nghiệt tuấn tú.
- Mạc Duy Dương đã lâu không gặp!
- Phi Ưng đã lâu không gặp! Người của tôi đâu?
- Ha ha, đừng nóng vội, tôi đã chăm sóc cô ấy rất tốt, không tin anh xem! – Tay của hắn chỉ về phía căn phòng. Mạc Duy Dương theo phương hướng hắn chỉ nhìn sang, sắc mặt tối sầm, tiến lên níu lấy quát hắn.
- Anh đã làm gì với cô ấy?
- Chỉ chơi với cô ấy một chút vào bữa trưa! Tư vị của cô ấy không tệ!
- Bốp! – Mạc Duy Dương cho hắn một quyền, một tay Phi Ưng lau máu ở khóe miệng, cười lạnh nói – Xem anh kích động kia, tôi còn chưa nói xong! Tôi và cô ấy chơi trò chơi buổi trưa!
- Chuyện của chúng ta không cần liên lụy tới cô ấy!
- Nhưng mà tôi lại coi trọng người phụ nữa của anh!
Trong tích tắc đôi mắt sắc bén của Mạc Duy Dương xuất hiện biến hóa, môi mỏng mím chặt!
- Anh còn chưa xứng!
Bỏ lại câu này, đầu anh cũng không lại đi vào trong căn phòng.
Phi Ưng cười cười không hề ngăn cản anh đi vào nhận người, chẳng qua sau một giây nụ cười trở nên xảo quyệt.
Mạc Duy Dương vừa vào cửa lập tức nghe tiếng “tích tích tích”, mà cửa phía sau anh “pằng” một tiếng đóng lại.
Anh nhìn giường còn cách anh mấy bước chân, tầm mắt tìm kiếm nơi phát ra âm thanh khắp nơi.
Ánh mắt đột nhiên ngừng trên đùi Diệc Tâm Đồng, trên đùi Diệc Tâm Đồng đang ngủ trên giường buộc một quả bom hẹn giờ.
Một tiếng ầm ầm, đầu anh trống rỗng, mà giển thị trên quả bom là đếm ngược thời gian hai mươi giây.
Trong nháy mắt anh suy xét, thời gian chỉ còn chín giây.
- Đồng Đồng, em tỉnh đi! – Anh đi thật nhanh tới bên giường, vừa giúp cô cởi sợi dây vừa ra sức gọi tên cô.
Nhưng Diệc Tâm Đồng bị cho uống thuốc ngủ đã ngủ mê mệt.
Mạc Duy Dương nhìn hiển thị, còn lại mười lăm giây, mà sợi dây trói vô cùng chặt, anh luống cuống tay chân, mồ hôi trên trán rớt từng giọt từng giọt xuống đất.
Mắt thấy thời gian còn có mười giây, anh không lo được nhiều như vậy, trực tiếp dùng răng cắn sợi dây. d d-l,qđ Răng bị cứa phát đau, so với mạng của cô, anh thà rằng không cần hàm răng nữa.
Thời gian càng ngày càng khẩn trương, đồng hồ tính giây đã tiến vào thời gian đếm ngược, năm, bốn, ba. . . . . .
Trong phút chốc khi đồng hồ bắt đầu tính giây, anh dùng lực ôm lấy cô, chuẩn bị đồng quy vu tận(*) với cô. Nhưng thời gian giống như bất động, bốn phương một mảnh an tĩnh, hoàn toàn không có bất kỳ khác thường. Anh mới giật mình biết bị lừa, tháo bom trên người cô ném một phát ra xa. Bom cái gì, toàn là giả!
(*) đồng quy vu tận: cùng đến chỗ chết.
Món nợ với Phi Ưng này, anh sẽ nhớ. Anh buông lỏng cô ra, hôn một cái lên trán của cô.
Khi Diệc Tâm Đồng tỉnh lại, đầu vẫn còn rất mê man. Cô chống thân thể ngồi dậy, đỉnh đầu truyền đến âm thanh quen thuộc:
- Đã tỉnh rồi hả?
- Mạc thiếu gia, sao anh lại ở chỗ này? Không phải em đang ở trong phòng của người đàn ông kia sao? – Vẻ mặt cô mơ hồ ngồi dậy.
- Đây là bệnh viện, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? - Anh ngồi bên giường của cô, quan tâm hỏi.
- Đầu có hơi đau, hắn là ai?
- Cái này em không cần phải quan tâm, nếu đầu không choáng thì về biệt thự trước!
- Vâng!
Nếu anh không muốn nói cô cũng không hỏi nhiều. Xuống giường, sau đó ra khỏi bệnh viện với anh.
Trở lại biệt thự, Mạc Duy Dương nhặt lên nguyên liệu nấu ăn trước cửa, nhìn cô một cái, sau đó đỡ cô vào bên trong biệt thự. Đỡ cô đến ngồi trên ghế sofa xong, đặt nguyên liệu lên bàn trà.
- Em muốn nấu cơm? – Anh nhìn cô, trong mắt có hiếu kỳ.
- À, muốn học, cũng không biết có thể làm hay không!
- Chuyện như vậy vẫn nên giao cho người giúp việc đi! – Anh không đồng ý cô làm những việc nặng này lắm - Tối nay ang có chút chuyện, cũng không ở đây! Nhớ đóng kỹ tất cả các cửa! Có chuyện gì gọi điện thoại cho anh.
Anh dặn dò xong tất cả, sau đó đi ra cửa.
Diệc Tâm Đồng mất mác gật đầu một cái, mặc dù một mình ở nơi này rất tịch mịch, nhưng cô không thể nào cứ độc chiếm anh ấy!
Mạc Duy Dương mở cửa xe BMW của anh, chạy thẳng đến trước cửa Mị Ảnh. Đẩy cửa ra bước xuống, sập mạnh cửa xe.
Anh biết lúc này nhất định Phi Ưng ở trên lầu chờ anh, cho nên gần như không nghi ngờ gì lên lầu.
Phi Ưng ngồi trên ghế xoay, đột nhiên xoay người, nhìn Mạc Duy Dương vừa tới, vỗ xuống bàn cười nói:
- Nhanh như vậy đã tìm đến đây rồi!
- Không phải anh chờ tôi đã lâu sao? - Mạc Duy Dương nhếch môi cười nói.
Phi Ưng cười, có lúc anh thật sự bội phục tự tin của Mạc Duy Dương, nhưng cũng rất ghét tự tin của anh ta.
*** từ đoạn này Phi Ưng cũng không xấu nên bỏ cách xưng hô là hắn.
Nếu như không phải anh ta bắn trúng anh một phát súng, nói không chừng bây giờ bọn họ là bạn tốt rồi.
- Mạc Duy Dương, tôi là người hẹp hòi, phát súng năm đó, tôi sẽ không bỏ qua cho anh dễ dàng như vậy!
- Thấy được, chẳng qua. . . . . . anh muốn quyết đấu thế nào?
Phi Ưng từ trên ghế đứng dậy, đi từng bước một đi tới chỗ Mạc Duy Dương.
- Trả lại anh một phát! - Chẳng biết lúc nào anh ta đã đặt một khẩu súng ở hông của anh, trên mặt không có nụ cười nào, ngược lại nhiều nghiêm túc hơn.
- Vậy thì nổ súng đi! - Mạc Duy Dương nhíu mày, khóe miệng giương lên cười nói.
Phi Ưng khẽ nguyền rủa một tiếng, hiện tại anh ta không hề nói giỡn, người đàn ông này lại còn cười được.
- Tôi không hề đùa giỡn với anh!
- Tôi biếu rõ! Ra tay đi! Làm việc đừng lề mề vậy! - Mạc Duy Dương kéo súng trong tay anh ta đến ngang hông mình thêm một chút.
Bây giờ đã không còn đường có thể lui, Phi Ưng hạ quyết tâm, ngón tay giữ chặt cò súng. "Pằng", một tiếng súng vang, đạn chỉ là xẹt qua hông của anh, cũng không đi sâu vào trong thịt của anh, xem ra anh ta vẫn có chút xuống tay lưu tình.
- Cảm ơn! - Mạc Duy Dương cười lạnh nói.
- Không cần cám ơn tôi! Tốt rồi, anh có thể đi, về sau tôi cũng sẽ không tìm anh gây phiền toái nữa! Về phần cô gái của anh. . . . . . - Khóe miệng anh ta mang nụ cười xảo quyệt.
Sắc mặt của Mạc Duy Dương thay đổi, hừ lạnh nói:
- Đừng mơ động vào một cộng lông tơ của cô ấy!
- Tôi sẽ không động cô ấy!
Mạc Duy Dương cũng không bỏ sót một tia xâm chiếm ở đáy mắt anh ta, anh đã hiểu.
- Đừng chọn khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi, tôi sẽ không khách khí với anh. Phát súng đó, tôi đã trả lại anh rồi!
- Ha ha, yên tâm, tôi sẽ không đến địa ngục, tôi chỉ biết đi theo chính đạo! – Anh ta cười thân thiện rút súng về, sau đó làm một dấu tay.
Anh tin Phi Ưng sẽ không làm loạn, từ phát súng vừa rồi cũng có thể thấy được.
Anh bụm hông chảy máu, cảm thấy không cần thiết ở lại tiếp nữa, nhìn Phi Ưng một cái sau đó ra khỏi gian phòng .
Khóe miệng Phi Ưng chứa đựng một nụ cười lạnh.
~~~~~~~~~~~
- Đồng Đồng, hôm nay có rãnh không? Chúng ta đi chơi nhé? - Đột nhiên Quan Hi điện thoại tới kêu lên.
- Ừm, đi đâu chơi? - Cô đang nằm trên giường, buồn ngủ lờ mờ hỏi.
Hết chương.
Biết anh sẽ không ăn cơm ở biệt thự, nhưng cô vẫn đẩy xe đi siêu thị một chuyến mua thức ăn. Cô được Mạc Duy Dương bảo vệ quá tốt cho nên không biết làm cơm, nhưng cô muốn thử học nấu cơm. Cô đã đăng ký học làm đồ ăn Trung Quốc, cơm Tây.
Xách theo thức ăn mua được đi về biệt thự, một chiếc xe hơi màu đen luôn đi theo phía sau của cô, người đàn ông ngồi trong xe nhếch miệng lên thành một nụ cười mê hoặc, dđ/lqđ bàn tay nắm tay lái một cái, chân đạp ga.
Nghe được tiếng xe, cô không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn, lại thấy một chiếc xe hơi màu đen trực tiếp lái tới chỗ cô, có điều một nửa khuôn mặt hiện lên qua kính khiến cho cô cảm thấy nhìn rất quen mắt.
Cô lấy chìa khóa ra mở cổng lớn, không hề chú ý tới một đôi chân đang đứng ngay phía sau của cô. Người đàn ông kéo lấy túi trên tay cô một phát, bế cả người cô lên. Cô sợ hết hồn, thét chói tai ra tiếng:
- Ối! Anh là ai? – Nghĩ chẳng lẽ bị theo dõi.
Cô bị ném vào trong xe, lại bắt cóc sao? Cô nhếch nhác từ trên chỗ ngồi bò dậy.
Người đàn ông cúi người xuống, ngón tay giữ chặt cằm của cô, trong mắt nhìn rõ kinh hoảng của cô, môi mỏng gợi lên:
- Còn nhớ tôi không?
Trong phút chốc mắt Diệc Tâm Đồng trợn to, là hắn! Người đàn ông gặp ở khách sạn đó, hắn muốn làm gì? Còn nữa, làm sao hắn tìm được nơi này? Nơi này chính là biệt thự tư nhân của Mạc Duy Dương………
- Anh muốn làm cái gì? – Cơ thể của cô lui về phía sau, tránh né đụng chạm của hắn.
- Không làm gì! Tìm phụ nữ của hắn vui đùa một chút!
- Anh là ai? – Hắn đang chỉ Mạc thiếu sao?
- Vội vàng muốn biết tên của tôi như vậy? Nói cho em biết thì chơi không vui nữa rồi! – Trong lúc hắn nói chuyện, một cánh tay đã chạm đến tay lái, kéo cô đến trước mặt hắn, ánh mắt càng không ngừng phóng điện với cô.
Cô kháng cự, cô không có chút hứng thú nào với hắn, mặc kệ hắn phóng điện thế nào, cô cũng sẽ không bị điện ngất.
- Anh buông tay! Nhất định anh lầm rồi! Tôi không phải là người phụ nữ của anh ấy!
- Ha ha …..không sao, có phải là người phụ nữ của hắn hay không không quan trọng , quan trọng là, tôi biết rõ hắn sẽ đúng hẹn mà đến! – hắn thừ dịp cô không chú ý môi lướt qua khuôn mặt của cô, thấy cô trợn to mắt nét mặt như bị dọa sợ, hắn cảm thấy đã đạt được mục đích.
Diệc Tâm Đồng cho rằng hắn sẽ giống như những người bắt cóc cô trước kia, dẫn cô đến gara hoặc nơi bị bỏ hoang, nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại, hắn lại có thể đưa cô tới Mị Ảnh.
Cô bắt đầu hoài nghi hắn có phải là ông trùm giấu mặt của Mị Ảnh không, vì hơi thở trên người đàn ông này có phần tương tự vơi ngườ đàn ông đó.
Cô bị hắn đẩy vào trong một căn phòng, trong phòng cũng chỉ có một giường lớn. Lúc hắn bắt đầu cởi quần áo trước mặt cô, cô hốt hoảng thối lui đến bên kia giường. Hắn ném áo trên tay lên giường, mập mờ mà cười nói:
- Không hiểu sao? Lo lắng làm gì? Cởi áo thôi!
Diệc Tâm Đồng níu lấy áo trước ngực lắc đầu một cái, cô sẽ không cởi quần áo.
- Ha ha, bảo bối đừng căng thằng như vậy, coi chừng làm cho tôi mất đi hứng thú chơi đùa với em! – Tay của người đàn ông giữ chặt cánh tay cô, đẩy cô ngã ra trên giường lớn.
Cô từ trên giường bò dậy, cắn môi nhìn hắn.
Anh sửa sang lại ống tay áo, ung dung thong thả đến gần cô, sau đó ngồi trên giường lớn:
- Cô cảm thấy giường này rất thoải mái không?
Cô lắc đầu một cái.
- Được rồi, đến thời điểm đi thông báo cho hắn! – Hắn đột nhiên đứng dậy, đi thằng từ trong phòng ra ngoài.
Trong lòng Diệc Tâm Đồng có hơi run rẩy, không hiểu người đàn ông này muốn làm gì?
Mạc Duy Dương đúng hẹn đi tới Mị Ảnh, vị trí đứng của hai người y hệt như lúc trước. Hắn vẫn đứng ở cửa sổ, còn Mạc Duy Dương đứng dưới lầu. Điện thoại Mạc Duy Dương vang lên, anh nhấn nút nghe.
- Tới thật đúng lúc, lên lầu đi!
Mạc Duy Dương cúp máy, đi lên lầu, ở chỗ rẽ của cầu thang ngừng lại, bởi vì anh nhìn thấy Phi Ưng.
Phi Ưng dứt khoát tháo mặt nạ của hắn xuống, lộ ra khuôn mặt yêu nghiệt tuấn tú.
- Mạc Duy Dương đã lâu không gặp!
- Phi Ưng đã lâu không gặp! Người của tôi đâu?
- Ha ha, đừng nóng vội, tôi đã chăm sóc cô ấy rất tốt, không tin anh xem! – Tay của hắn chỉ về phía căn phòng. Mạc Duy Dương theo phương hướng hắn chỉ nhìn sang, sắc mặt tối sầm, tiến lên níu lấy quát hắn.
- Anh đã làm gì với cô ấy?
- Chỉ chơi với cô ấy một chút vào bữa trưa! Tư vị của cô ấy không tệ!
- Bốp! – Mạc Duy Dương cho hắn một quyền, một tay Phi Ưng lau máu ở khóe miệng, cười lạnh nói – Xem anh kích động kia, tôi còn chưa nói xong! Tôi và cô ấy chơi trò chơi buổi trưa!
- Chuyện của chúng ta không cần liên lụy tới cô ấy!
- Nhưng mà tôi lại coi trọng người phụ nữa của anh!
Trong tích tắc đôi mắt sắc bén của Mạc Duy Dương xuất hiện biến hóa, môi mỏng mím chặt!
- Anh còn chưa xứng!
Bỏ lại câu này, đầu anh cũng không lại đi vào trong căn phòng.
Phi Ưng cười cười không hề ngăn cản anh đi vào nhận người, chẳng qua sau một giây nụ cười trở nên xảo quyệt.
Mạc Duy Dương vừa vào cửa lập tức nghe tiếng “tích tích tích”, mà cửa phía sau anh “pằng” một tiếng đóng lại.
Anh nhìn giường còn cách anh mấy bước chân, tầm mắt tìm kiếm nơi phát ra âm thanh khắp nơi.
Ánh mắt đột nhiên ngừng trên đùi Diệc Tâm Đồng, trên đùi Diệc Tâm Đồng đang ngủ trên giường buộc một quả bom hẹn giờ.
Một tiếng ầm ầm, đầu anh trống rỗng, mà giển thị trên quả bom là đếm ngược thời gian hai mươi giây.
Trong nháy mắt anh suy xét, thời gian chỉ còn chín giây.
- Đồng Đồng, em tỉnh đi! – Anh đi thật nhanh tới bên giường, vừa giúp cô cởi sợi dây vừa ra sức gọi tên cô.
Nhưng Diệc Tâm Đồng bị cho uống thuốc ngủ đã ngủ mê mệt.
Mạc Duy Dương nhìn hiển thị, còn lại mười lăm giây, mà sợi dây trói vô cùng chặt, anh luống cuống tay chân, mồ hôi trên trán rớt từng giọt từng giọt xuống đất.
Mắt thấy thời gian còn có mười giây, anh không lo được nhiều như vậy, trực tiếp dùng răng cắn sợi dây. d d-l,qđ Răng bị cứa phát đau, so với mạng của cô, anh thà rằng không cần hàm răng nữa.
Thời gian càng ngày càng khẩn trương, đồng hồ tính giây đã tiến vào thời gian đếm ngược, năm, bốn, ba. . . . . .
Trong phút chốc khi đồng hồ bắt đầu tính giây, anh dùng lực ôm lấy cô, chuẩn bị đồng quy vu tận(*) với cô. Nhưng thời gian giống như bất động, bốn phương một mảnh an tĩnh, hoàn toàn không có bất kỳ khác thường. Anh mới giật mình biết bị lừa, tháo bom trên người cô ném một phát ra xa. Bom cái gì, toàn là giả!
(*) đồng quy vu tận: cùng đến chỗ chết.
Món nợ với Phi Ưng này, anh sẽ nhớ. Anh buông lỏng cô ra, hôn một cái lên trán của cô.
Khi Diệc Tâm Đồng tỉnh lại, đầu vẫn còn rất mê man. Cô chống thân thể ngồi dậy, đỉnh đầu truyền đến âm thanh quen thuộc:
- Đã tỉnh rồi hả?
- Mạc thiếu gia, sao anh lại ở chỗ này? Không phải em đang ở trong phòng của người đàn ông kia sao? – Vẻ mặt cô mơ hồ ngồi dậy.
- Đây là bệnh viện, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? - Anh ngồi bên giường của cô, quan tâm hỏi.
- Đầu có hơi đau, hắn là ai?
- Cái này em không cần phải quan tâm, nếu đầu không choáng thì về biệt thự trước!
- Vâng!
Nếu anh không muốn nói cô cũng không hỏi nhiều. Xuống giường, sau đó ra khỏi bệnh viện với anh.
Trở lại biệt thự, Mạc Duy Dương nhặt lên nguyên liệu nấu ăn trước cửa, nhìn cô một cái, sau đó đỡ cô vào bên trong biệt thự. Đỡ cô đến ngồi trên ghế sofa xong, đặt nguyên liệu lên bàn trà.
- Em muốn nấu cơm? – Anh nhìn cô, trong mắt có hiếu kỳ.
- À, muốn học, cũng không biết có thể làm hay không!
- Chuyện như vậy vẫn nên giao cho người giúp việc đi! – Anh không đồng ý cô làm những việc nặng này lắm - Tối nay ang có chút chuyện, cũng không ở đây! Nhớ đóng kỹ tất cả các cửa! Có chuyện gì gọi điện thoại cho anh.
Anh dặn dò xong tất cả, sau đó đi ra cửa.
Diệc Tâm Đồng mất mác gật đầu một cái, mặc dù một mình ở nơi này rất tịch mịch, nhưng cô không thể nào cứ độc chiếm anh ấy!
Mạc Duy Dương mở cửa xe BMW của anh, chạy thẳng đến trước cửa Mị Ảnh. Đẩy cửa ra bước xuống, sập mạnh cửa xe.
Anh biết lúc này nhất định Phi Ưng ở trên lầu chờ anh, cho nên gần như không nghi ngờ gì lên lầu.
Phi Ưng ngồi trên ghế xoay, đột nhiên xoay người, nhìn Mạc Duy Dương vừa tới, vỗ xuống bàn cười nói:
- Nhanh như vậy đã tìm đến đây rồi!
- Không phải anh chờ tôi đã lâu sao? - Mạc Duy Dương nhếch môi cười nói.
Phi Ưng cười, có lúc anh thật sự bội phục tự tin của Mạc Duy Dương, nhưng cũng rất ghét tự tin của anh ta.
*** từ đoạn này Phi Ưng cũng không xấu nên bỏ cách xưng hô là hắn.
Nếu như không phải anh ta bắn trúng anh một phát súng, nói không chừng bây giờ bọn họ là bạn tốt rồi.
- Mạc Duy Dương, tôi là người hẹp hòi, phát súng năm đó, tôi sẽ không bỏ qua cho anh dễ dàng như vậy!
- Thấy được, chẳng qua. . . . . . anh muốn quyết đấu thế nào?
Phi Ưng từ trên ghế đứng dậy, đi từng bước một đi tới chỗ Mạc Duy Dương.
- Trả lại anh một phát! - Chẳng biết lúc nào anh ta đã đặt một khẩu súng ở hông của anh, trên mặt không có nụ cười nào, ngược lại nhiều nghiêm túc hơn.
- Vậy thì nổ súng đi! - Mạc Duy Dương nhíu mày, khóe miệng giương lên cười nói.
Phi Ưng khẽ nguyền rủa một tiếng, hiện tại anh ta không hề nói giỡn, người đàn ông này lại còn cười được.
- Tôi không hề đùa giỡn với anh!
- Tôi biếu rõ! Ra tay đi! Làm việc đừng lề mề vậy! - Mạc Duy Dương kéo súng trong tay anh ta đến ngang hông mình thêm một chút.
Bây giờ đã không còn đường có thể lui, Phi Ưng hạ quyết tâm, ngón tay giữ chặt cò súng. "Pằng", một tiếng súng vang, đạn chỉ là xẹt qua hông của anh, cũng không đi sâu vào trong thịt của anh, xem ra anh ta vẫn có chút xuống tay lưu tình.
- Cảm ơn! - Mạc Duy Dương cười lạnh nói.
- Không cần cám ơn tôi! Tốt rồi, anh có thể đi, về sau tôi cũng sẽ không tìm anh gây phiền toái nữa! Về phần cô gái của anh. . . . . . - Khóe miệng anh ta mang nụ cười xảo quyệt.
Sắc mặt của Mạc Duy Dương thay đổi, hừ lạnh nói:
- Đừng mơ động vào một cộng lông tơ của cô ấy!
- Tôi sẽ không động cô ấy!
Mạc Duy Dương cũng không bỏ sót một tia xâm chiếm ở đáy mắt anh ta, anh đã hiểu.
- Đừng chọn khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi, tôi sẽ không khách khí với anh. Phát súng đó, tôi đã trả lại anh rồi!
- Ha ha, yên tâm, tôi sẽ không đến địa ngục, tôi chỉ biết đi theo chính đạo! – Anh ta cười thân thiện rút súng về, sau đó làm một dấu tay.
Anh tin Phi Ưng sẽ không làm loạn, từ phát súng vừa rồi cũng có thể thấy được.
Anh bụm hông chảy máu, cảm thấy không cần thiết ở lại tiếp nữa, nhìn Phi Ưng một cái sau đó ra khỏi gian phòng .
Khóe miệng Phi Ưng chứa đựng một nụ cười lạnh.
~~~~~~~~~~~
- Đồng Đồng, hôm nay có rãnh không? Chúng ta đi chơi nhé? - Đột nhiên Quan Hi điện thoại tới kêu lên.
- Ừm, đi đâu chơi? - Cô đang nằm trên giường, buồn ngủ lờ mờ hỏi.
Hết chương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.