Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ
Chương 66: Thả chó cắn người
D Điều Lệ Táp
12/01/2015
Một chiếc Honda dừng ở trước một khu biệt thự, sau đó tắt đèn xe.
- Đang ở đây sao? - Thượng Quan Tước thò đầu ra ngoài cửa xe, liếc nhìn biệt thự phía ngoài, qoay đầu lại hỏi cô.
Cô gật đầu một cái, lúng túng nói:
- Uh, cám ơn anh đưa em về nhà, em đi xuống trước!
- Đồng đồng, anh cùng em đi vào chung, nhân tiện thăm hỏi Mạc tổng! - Thượng Quan Tước giữ chặt cổ tay của cô kêu lên.
- Cái gì? – Thăm hỏi Mạc Duy Dương? Cô trợn tròn mắt lên.
- Anh muốn theo đuổi em, nhưng anh lại biết nhất định phải lấy được sự cho phép của anh ta, cho nên. . . . . . - Anh sờ sờ đầu, mặt ngượng ngùng cười nói.
Diệc Tâm Đồng vội gạt tay, anh hiểu lầm cô, sở dĩ cô để anh đưa cô về, chỉ là vì không biết cự tuyệt anh như thế nào.
- Không cần, lúc này Mạc thiếu gia không ở nhà, anh ấy vẫn còn ở công ty.
- Thật sao? Vậy anh đi vào chờ anh ta là được! - Thượng Quan Tước đẩy cửa xe ra xuống xe.
Diệc Tâm Đồng xuống xe theo, níu cánh tay của anh lại, cầu khẩn nói:
- Thượng Quan Tước, anh về đi!
Thượng Quan Tước tò mò nhìn cô:
- Em không muốn anh vào ngồi một lát?
- À. . . . . . – Cô khó xử cúi đầu.
Lúc này hồi còi xe vang lên phía sau lưng cô, Diệc Tâm Đồng xoay người nhìn sang, sắc mặt nhất thời trắng bệch, là xe của Mạc thiếu gia? Anh về.
- Thượng Quan Tước, anh đi mau, chúng ta không thích hợp. . . . . . - Cô đẩy anh lên xe, nhưng Thượng Quan Tước đã thấy ngồi Mạc Duy Dương ở trong xe, anh vỗ vỗ bả vai của cô, cười nói - Em không cần sợ, anh đi nói với Mạc tổng!
Anh đi tới xe của Mạc Duy Dương, Mạc Duy Dương ngồi ở trong xe nhíu mày, ngón tay nhẹ nắm chặt tay lái.
- Xin chào Mạc tổng, tôi là Thượng Quan Tước, chúng ta đã gặp mặt mấy lần. Mục đích hôm nay tôi tới nơi này rất rõ ràng, tôi muốn qua lại với Đồng Đồng, hi vọng anh có thể tác thành! - d iễn đ àn l ê q uý đ↨ôn Anh xoay người nhìn cô, còn đưa tay nắm tay cô một cái.
Diệc Tâm Đồng giãy giụa, nhưng tay bị Thượng Quan Tước nắm chặt, thế nào cũng thoát không nổi, chỉ có thể cắn môi, không dám ngẩng đầu nhìn Mạc Duy Dương ngồi trong xe.
Môi đẹp của Mạc Duy Dương giương lên, con mắt đen nhánh lộ ra một tia ý lạnh. Ánh mắt khóa chặt tại nơi hai người nắm tay, khóe môi nhếch lên cười làm cho người ta tê dại, di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. ngón tay gõ tay lái, tà mị cười một tiếng:
- Muốn theo đuổi Diệc Tâm Đồng? Có thể? Hỏi ý kiến gấu trắng lớn trước một chút. . . . . .
Nói xong câu này, cả người anh cười đến quái dị khác thường và khát máu.
Diệc Tâm Đồng và Thượng Quan Tước đều rất sững sờ, gấu trắng lớn là ai?
Ngón tay Mạc Duy Dương đặt ở trên môi, nhẹ nhàng thổi một tiếng huýt gió.
Một trận gió lạnh từ sau lưng họ đánh tới, tiếng chó kêu làm người ta rợn cả tóc gáy vang lên. "Oàm" một con chó chó đột nhiên từ gầm xe Mạc Duy Dương bò ra ngoài, móng vuốt sắc bén cào loạn ở trên cửa xe, Mạc Duy Dương mở cửa xe, khiến chó chó bò vào trong xe.
Mạc Duy Dương khom lưng lại gần bên tai con chó, cười quỷ dị, chó chó đột nhiên nhảy xuống cửa xe, nhìn về phía họ phát ra một tiếng điên cuồng, d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn. móng vuốt cào bới loạn trên mặt đất, trên mặt đất nhanh chóng xuất hiện mấy cái dấu móng tay.
Diệc Tâm Đồng không nhịn được nuốt nước miếng một cái, đưa tay níu cánh tay Thượng Quan Tước lại, sợ hãi nói:
- Anh đi mau!
Thượng Quan Tước liếc nhìn con chó kia, mặt bỗng nhiên chuyển lạnh. Anh biết Mạc Duy Dương không thích anh, nhưng cũng không cần thiết thả ra chó tới cắn anh chứ? Tay không tự giác nắm thành quyền hỏi:
- Mạc Duy Dương, anh đây là ý tứ gì?
- Chính là ý anh thấy, đi hay ở làm bữa ăn tối cho gấu trắng lớn, tự mình lựa chọn! - Anh nhấc chân lên bắt chéo, ung dung nhìn thẳng anh ta.
- Mạc Duy Dương, đừng tưởng rằng như vậy, tôi lập tức sẽ sợ anh! Tôi thích Đồng Đồng, không cần có được sự đồng ý của anh, anh mưu mô cái gì vậy! - Thượng Quan Tước nảy sinh ác độc mắng.
Vẻ mặt lười biếng của Mạc Duy Dương trong nháy mắt chuyển thành ác độc, khóe miệng chứa đựng nụ cười làm người ta phát rét.
Diệc Tâm Đồng biết Mạc Duy Dương đang tức giận, thừa dịp anh còn chưa có nổi giận, vội vàng đưa Thượng Quan Tước đi.
- Thượng Quan Tước anh không cần thể hiện, đó là một con chó, chẳng lẽ anh muốn đoạn cắt đứt cánh tay sao? Đi mau, giữa chúng ta là không thể nào, anh đi đi! - Diệc Tâm Đồng dùng sức đẩy anh vào trong xe.
- Đồng đồng! - Thượng Quan Tước không buông tha nắm tay của cô.
- Đi đi! Em không thích anh, sau này không cần tới đây nữa! - Diệc Tâm Đồng thay anh đóng cửa xe lại, sau đó nói lời tuyệt tình với anh.
- Đang ở đây sao? - Thượng Quan Tước thò đầu ra ngoài cửa xe, liếc nhìn biệt thự phía ngoài, qoay đầu lại hỏi cô.
Cô gật đầu một cái, lúng túng nói:
- Uh, cám ơn anh đưa em về nhà, em đi xuống trước!
- Đồng đồng, anh cùng em đi vào chung, nhân tiện thăm hỏi Mạc tổng! - Thượng Quan Tước giữ chặt cổ tay của cô kêu lên.
- Cái gì? – Thăm hỏi Mạc Duy Dương? Cô trợn tròn mắt lên.
- Anh muốn theo đuổi em, nhưng anh lại biết nhất định phải lấy được sự cho phép của anh ta, cho nên. . . . . . - Anh sờ sờ đầu, mặt ngượng ngùng cười nói.
Diệc Tâm Đồng vội gạt tay, anh hiểu lầm cô, sở dĩ cô để anh đưa cô về, chỉ là vì không biết cự tuyệt anh như thế nào.
- Không cần, lúc này Mạc thiếu gia không ở nhà, anh ấy vẫn còn ở công ty.
- Thật sao? Vậy anh đi vào chờ anh ta là được! - Thượng Quan Tước đẩy cửa xe ra xuống xe.
Diệc Tâm Đồng xuống xe theo, níu cánh tay của anh lại, cầu khẩn nói:
- Thượng Quan Tước, anh về đi!
Thượng Quan Tước tò mò nhìn cô:
- Em không muốn anh vào ngồi một lát?
- À. . . . . . – Cô khó xử cúi đầu.
Lúc này hồi còi xe vang lên phía sau lưng cô, Diệc Tâm Đồng xoay người nhìn sang, sắc mặt nhất thời trắng bệch, là xe của Mạc thiếu gia? Anh về.
- Thượng Quan Tước, anh đi mau, chúng ta không thích hợp. . . . . . - Cô đẩy anh lên xe, nhưng Thượng Quan Tước đã thấy ngồi Mạc Duy Dương ở trong xe, anh vỗ vỗ bả vai của cô, cười nói - Em không cần sợ, anh đi nói với Mạc tổng!
Anh đi tới xe của Mạc Duy Dương, Mạc Duy Dương ngồi ở trong xe nhíu mày, ngón tay nhẹ nắm chặt tay lái.
- Xin chào Mạc tổng, tôi là Thượng Quan Tước, chúng ta đã gặp mặt mấy lần. Mục đích hôm nay tôi tới nơi này rất rõ ràng, tôi muốn qua lại với Đồng Đồng, hi vọng anh có thể tác thành! - d iễn đ àn l ê q uý đ↨ôn Anh xoay người nhìn cô, còn đưa tay nắm tay cô một cái.
Diệc Tâm Đồng giãy giụa, nhưng tay bị Thượng Quan Tước nắm chặt, thế nào cũng thoát không nổi, chỉ có thể cắn môi, không dám ngẩng đầu nhìn Mạc Duy Dương ngồi trong xe.
Môi đẹp của Mạc Duy Dương giương lên, con mắt đen nhánh lộ ra một tia ý lạnh. Ánh mắt khóa chặt tại nơi hai người nắm tay, khóe môi nhếch lên cười làm cho người ta tê dại, di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. ngón tay gõ tay lái, tà mị cười một tiếng:
- Muốn theo đuổi Diệc Tâm Đồng? Có thể? Hỏi ý kiến gấu trắng lớn trước một chút. . . . . .
Nói xong câu này, cả người anh cười đến quái dị khác thường và khát máu.
Diệc Tâm Đồng và Thượng Quan Tước đều rất sững sờ, gấu trắng lớn là ai?
Ngón tay Mạc Duy Dương đặt ở trên môi, nhẹ nhàng thổi một tiếng huýt gió.
Một trận gió lạnh từ sau lưng họ đánh tới, tiếng chó kêu làm người ta rợn cả tóc gáy vang lên. "Oàm" một con chó chó đột nhiên từ gầm xe Mạc Duy Dương bò ra ngoài, móng vuốt sắc bén cào loạn ở trên cửa xe, Mạc Duy Dương mở cửa xe, khiến chó chó bò vào trong xe.
Mạc Duy Dương khom lưng lại gần bên tai con chó, cười quỷ dị, chó chó đột nhiên nhảy xuống cửa xe, nhìn về phía họ phát ra một tiếng điên cuồng, d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn. móng vuốt cào bới loạn trên mặt đất, trên mặt đất nhanh chóng xuất hiện mấy cái dấu móng tay.
Diệc Tâm Đồng không nhịn được nuốt nước miếng một cái, đưa tay níu cánh tay Thượng Quan Tước lại, sợ hãi nói:
- Anh đi mau!
Thượng Quan Tước liếc nhìn con chó kia, mặt bỗng nhiên chuyển lạnh. Anh biết Mạc Duy Dương không thích anh, nhưng cũng không cần thiết thả ra chó tới cắn anh chứ? Tay không tự giác nắm thành quyền hỏi:
- Mạc Duy Dương, anh đây là ý tứ gì?
- Chính là ý anh thấy, đi hay ở làm bữa ăn tối cho gấu trắng lớn, tự mình lựa chọn! - Anh nhấc chân lên bắt chéo, ung dung nhìn thẳng anh ta.
- Mạc Duy Dương, đừng tưởng rằng như vậy, tôi lập tức sẽ sợ anh! Tôi thích Đồng Đồng, không cần có được sự đồng ý của anh, anh mưu mô cái gì vậy! - Thượng Quan Tước nảy sinh ác độc mắng.
Vẻ mặt lười biếng của Mạc Duy Dương trong nháy mắt chuyển thành ác độc, khóe miệng chứa đựng nụ cười làm người ta phát rét.
Diệc Tâm Đồng biết Mạc Duy Dương đang tức giận, thừa dịp anh còn chưa có nổi giận, vội vàng đưa Thượng Quan Tước đi.
- Thượng Quan Tước anh không cần thể hiện, đó là một con chó, chẳng lẽ anh muốn đoạn cắt đứt cánh tay sao? Đi mau, giữa chúng ta là không thể nào, anh đi đi! - Diệc Tâm Đồng dùng sức đẩy anh vào trong xe.
- Đồng đồng! - Thượng Quan Tước không buông tha nắm tay của cô.
- Đi đi! Em không thích anh, sau này không cần tới đây nữa! - Diệc Tâm Đồng thay anh đóng cửa xe lại, sau đó nói lời tuyệt tình với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.