Chương 14: Đưa thuốc
Duy Ái Dương Quang
01/02/2023
"Tao và anh ấy đã ở bên nhau bốn năm, Ngự Sâm yêu tao như sinh mệnh,
toàn bộ Bắc Thành đều biết chuyện này, mày muốn giống như người mẹ vô
liêm sỉ của mày, làm kẻ thứ ba trong nhà người khác à?"
An Nhiên nghiến răng: "Dựa vào cô mà cũng có tư cách nhắc đến mẹ tôi? An Tâm, cô nghĩ tại sao tôi tự đưa mình tới cứu cô?"
An Tâm nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.
An Nhiên cúi người ghé vào tai An Tâm thì thầm: "An Tâm, tôi sẽ không để cô chết, tôi muốn cô sống, nếm thử xem, cảm giác yêu mà không có được, tôi muốn cô biết, làm diều sai trái, cô phải nhận được sự trả giá xứng đáng."
Nói xong, cô đi qua An Tâm, dùng tay vỗ nhẹ lên vai cô ta, giọng điệu bỗng trở nên dịu dàng: "Chị An Tâm, em thật sự thấy đau lòng cho chị, phải khám nhiều như vậy, chị nhất định phải kiên cường lên nhé."
An Tâm nghiến răng, tay run lên vì tức giận.
An Nhiên quay đầu nói với y tá cách đó không xa: "Chị y tá, làm phiền chị rồi."
Cô y tá bước tới, gật đầu với cô rồi đẩy An Tâm đi tiếp.
Cô nghe thấy y tá đi xa nói: "An tiểu thư, quan hệ chị em cô tốt thật đấy, thật đáng ngưỡng mộ."
Đêm đến, cô nằm một mình trên chiếc giường bệnh trong căn phòng tối om, cô không ngủ được.
Cô chỉ mặc một chiếc áo khoác và định xuống sân viện đi dạo.
Khi cô đi đến sảnh ở tầng một, cô tình cờ gặp thư ký của Kiều Ngự Sâm, người mà cô đã gặp tối nay.
"Thư ký Đàm, muộn như vậy còn chưa tan làm à."
"An tiểu thư, cô không sao chứ?"
"Tôi? Tôi không sao, sao vậy?"
"Kiều tổng bảo tôi đến gặp cô, hôm nay sau khi ăn ở cửa hàng kia, anh ấy về đến nhà liền bị tiêu chảy."
An Nhiên có chút kinh ngạc, anh ta cũng chỉ ăn có mấy miếng, "Vậy bây giờ anh ấy thế nào rồi?"
"Kiều tổng không cho tôi tới, chỉ gọi điện cho tôi đến kiểm tra tình trạng của cô."
An Nhiên nhún vai: "Tôi không sao, anh yên tâm trở về nghỉ ngơi đi."
Thư ký Đàm gật đầu rồi rời đi.
Sau khi anh ta đi, An Nhiên vốn định đi dạo một chút.
Nhưng nghĩ đến một chuyện, cô lại đổi ý.
Cô đến hiệu thuốc đối diện bệnh viện mua một hộp thuốc chữa tiêu chảy, đi đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, lái xe đến nhà Kiều Ngự Sâm.
Nơi Kiều Ngự Sâm sống chỉ cách biệt thự của cô bốn hoặc năm phút lái xe.
Khi cô xuất hiện trước cửa nhà anh, Kiều Ngự Sâm hơi ngạc nhiên.
Nhưng anh vẫn bảo người giúp việc mở cửa cho cô.
Quản gia Lâm đưa cô vào phòng làm việc, Kiều Ngự Sâm vẫn đang làm việc.
Sau khi cô đi vào, anh đặt tài liệu trong tay xuống: "Sao cô lại tới đây?"
An Nhiên bước tới, đặt một hộp thuốc chữa tiêu chảy xuống bàn.
"Thư ký Đàm nói rằng anh không khỏe sau khi ăn thức ăn ở cửa hàng vịt cay."
"An Nhiên, cô cố ý hại tôi sao? Những thứ đó cô ăn thì không sao, tôi ăn thì có vấn đề?"
"Kiều tổng, anh quá coi thường người khác rồi. Tôi, An Nhiên tôi dù sao cũng là vợ anh trên danh nghĩa, tôi sẽ không giết chồng mình, anh muốn trách thì chỉ có thể trách... Dạ dày của Kiều tổng quá quý giá, cách tốt nhất là sau này đi ăn vài lần nữa sẽ quen thôi."
Anh lạnh lùng nhìn cô: "Tôi thấy cô không phải tới đây đưa thuốc, mà tới xem trò cười."
An Nhiên thở dài, giả vờ đau lòng: "Kiều tổng, anh nói như vậy là tim em đau quá."
"Diễn xuất quá tệ."
An Nhiên mỉm cười, thu hồi vẻ đau lòng.
Sau khi nói chuyện với An Tâm tối nay, cô đã thay đổi quyết định.
Cô quyết định làm cho Kiều Ngự Sâm yêu cô.
Mục tiêu này có thể hơi khó khăn, nhưng cô dự định sẽ thử.
Nam nhân Kiều gia đều có tính cặn bã, để anh ta có thể tự mình nói với An Tâm rằng 'Anh không yêu em nữa', không phải vui lắm sao?
Cảm giác yêu mà không có được, Kiều Ngự Sâm cũng nên được nếm thử.
Cô đã bị anh ta tống vào tù và chịu đựng bốn năm đầy đau đớn mà không làm gì.
"Được, vậy tôi không diễn nữa, thuốc này ngày uống ba lần, mỗi lần một viên, tôi đã uống qua rồi, tác dụng rất tốt, nếu Kiều tổng còn bận, vậy tôi cũng không quấy rầy anh nữa."
Cô nói xong quay người định rời đi.
Giọng nói của Kiều Ngự Sâm từ phía sau vang lên: "Đứng lại."
Khi cô quay người lại, Kiều Ngự Sâm đã đi đến trước mặt cô. Anh cười tà ác ôm cô vào lòng: "Ai cho phép cô đi?"
An Nhiên nghiến răng: "Dựa vào cô mà cũng có tư cách nhắc đến mẹ tôi? An Tâm, cô nghĩ tại sao tôi tự đưa mình tới cứu cô?"
An Tâm nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.
An Nhiên cúi người ghé vào tai An Tâm thì thầm: "An Tâm, tôi sẽ không để cô chết, tôi muốn cô sống, nếm thử xem, cảm giác yêu mà không có được, tôi muốn cô biết, làm diều sai trái, cô phải nhận được sự trả giá xứng đáng."
Nói xong, cô đi qua An Tâm, dùng tay vỗ nhẹ lên vai cô ta, giọng điệu bỗng trở nên dịu dàng: "Chị An Tâm, em thật sự thấy đau lòng cho chị, phải khám nhiều như vậy, chị nhất định phải kiên cường lên nhé."
An Tâm nghiến răng, tay run lên vì tức giận.
An Nhiên quay đầu nói với y tá cách đó không xa: "Chị y tá, làm phiền chị rồi."
Cô y tá bước tới, gật đầu với cô rồi đẩy An Tâm đi tiếp.
Cô nghe thấy y tá đi xa nói: "An tiểu thư, quan hệ chị em cô tốt thật đấy, thật đáng ngưỡng mộ."
Đêm đến, cô nằm một mình trên chiếc giường bệnh trong căn phòng tối om, cô không ngủ được.
Cô chỉ mặc một chiếc áo khoác và định xuống sân viện đi dạo.
Khi cô đi đến sảnh ở tầng một, cô tình cờ gặp thư ký của Kiều Ngự Sâm, người mà cô đã gặp tối nay.
"Thư ký Đàm, muộn như vậy còn chưa tan làm à."
"An tiểu thư, cô không sao chứ?"
"Tôi? Tôi không sao, sao vậy?"
"Kiều tổng bảo tôi đến gặp cô, hôm nay sau khi ăn ở cửa hàng kia, anh ấy về đến nhà liền bị tiêu chảy."
An Nhiên có chút kinh ngạc, anh ta cũng chỉ ăn có mấy miếng, "Vậy bây giờ anh ấy thế nào rồi?"
"Kiều tổng không cho tôi tới, chỉ gọi điện cho tôi đến kiểm tra tình trạng của cô."
An Nhiên nhún vai: "Tôi không sao, anh yên tâm trở về nghỉ ngơi đi."
Thư ký Đàm gật đầu rồi rời đi.
Sau khi anh ta đi, An Nhiên vốn định đi dạo một chút.
Nhưng nghĩ đến một chuyện, cô lại đổi ý.
Cô đến hiệu thuốc đối diện bệnh viện mua một hộp thuốc chữa tiêu chảy, đi đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, lái xe đến nhà Kiều Ngự Sâm.
Nơi Kiều Ngự Sâm sống chỉ cách biệt thự của cô bốn hoặc năm phút lái xe.
Khi cô xuất hiện trước cửa nhà anh, Kiều Ngự Sâm hơi ngạc nhiên.
Nhưng anh vẫn bảo người giúp việc mở cửa cho cô.
Quản gia Lâm đưa cô vào phòng làm việc, Kiều Ngự Sâm vẫn đang làm việc.
Sau khi cô đi vào, anh đặt tài liệu trong tay xuống: "Sao cô lại tới đây?"
An Nhiên bước tới, đặt một hộp thuốc chữa tiêu chảy xuống bàn.
"Thư ký Đàm nói rằng anh không khỏe sau khi ăn thức ăn ở cửa hàng vịt cay."
"An Nhiên, cô cố ý hại tôi sao? Những thứ đó cô ăn thì không sao, tôi ăn thì có vấn đề?"
"Kiều tổng, anh quá coi thường người khác rồi. Tôi, An Nhiên tôi dù sao cũng là vợ anh trên danh nghĩa, tôi sẽ không giết chồng mình, anh muốn trách thì chỉ có thể trách... Dạ dày của Kiều tổng quá quý giá, cách tốt nhất là sau này đi ăn vài lần nữa sẽ quen thôi."
Anh lạnh lùng nhìn cô: "Tôi thấy cô không phải tới đây đưa thuốc, mà tới xem trò cười."
An Nhiên thở dài, giả vờ đau lòng: "Kiều tổng, anh nói như vậy là tim em đau quá."
"Diễn xuất quá tệ."
An Nhiên mỉm cười, thu hồi vẻ đau lòng.
Sau khi nói chuyện với An Tâm tối nay, cô đã thay đổi quyết định.
Cô quyết định làm cho Kiều Ngự Sâm yêu cô.
Mục tiêu này có thể hơi khó khăn, nhưng cô dự định sẽ thử.
Nam nhân Kiều gia đều có tính cặn bã, để anh ta có thể tự mình nói với An Tâm rằng 'Anh không yêu em nữa', không phải vui lắm sao?
Cảm giác yêu mà không có được, Kiều Ngự Sâm cũng nên được nếm thử.
Cô đã bị anh ta tống vào tù và chịu đựng bốn năm đầy đau đớn mà không làm gì.
"Được, vậy tôi không diễn nữa, thuốc này ngày uống ba lần, mỗi lần một viên, tôi đã uống qua rồi, tác dụng rất tốt, nếu Kiều tổng còn bận, vậy tôi cũng không quấy rầy anh nữa."
Cô nói xong quay người định rời đi.
Giọng nói của Kiều Ngự Sâm từ phía sau vang lên: "Đứng lại."
Khi cô quay người lại, Kiều Ngự Sâm đã đi đến trước mặt cô. Anh cười tà ác ôm cô vào lòng: "Ai cho phép cô đi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.