Chương 19: Khui quà
Ngọc Khánh
19/06/2023
Vậy quay lại phòng rồi nói chuyện nhé!
Dương Ngọc Yến lắc đầu kịch liệt tỏ ý phản đối, bởi vì cô thừa biết một khi quay trở lại phòng thì chỉ có xác định cuộc đời này coi như bỏ.
Xuống đến bậc thang cuối cùng, Vương Lam Nhất vẫn chưa có ý định thả cô xuống, gương mặt lạnh tanh nhưng lại đầy vẻ hài lòng, anh thản nhiên sải bước bế cô ra tận phòng khách trước sự ngỡ ngàng của quản gia và một vài người làm đứng gần đó. Nhưng đó chỉ là Vương Lam Nhất thôi chứ còn cô thì bây giờ chỉ muốn đào ngay cái hố mà chui vào cho vừa.
Với đôi chân dài miên man kia mà chả mấy tí Vương Lam Nhất đứng trước bộ sofa đặt giữa phòng khách, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống dưới ghế ngồi rồi lâng lâng cái giọng trêu chọc lên mà nói:
- Ăn gì mà nặng thế?
Dương Ngọc Yến trừng to mắt, dùng chân đạp mạnh anh một cái vào đúng đầu gối, Vương Lam Nhất hơi cúi người xuống xoa xoa vào chỗ vừa bị cô tác động vật lý, mà nhăn nhó nói:
- Aa...đau đấy nhóc con, tôi nói sai à mà còn đạp thế!
Cô lườm anh một cái đầy khinh bỉ rồi bình thản trả lời:
- Anh đau chứ tôi có đau đâu, đạp thế là nhẹ lắm đấy!
Vương Lam Nhất nuốt ngược ngụm nước bọt vào lại cuống họng của mình trong lòng không ngừng gõ mo cho tâm tịnh lại, miệng dù không nói nhưng đang cố kìm chế, phải cố gắng kìm chế để sau này mới có cơ hội được phục thù, chứ nếu bây giờ mà là người khác thì Vương Lam Nhất này đảm bảo chỉ trong một phút xương cổ và xương đầu lìa khỏi nhau.
Hít một hơi lấy lại bình tĩnh, anh ngồi xuống kế bên cô rồi đưa mắt nhìn đống quà mà bản thân đã cho người chuẩn bị lúc nửa đêm bây giờ lại bị cô kì thị không đụng đến mà nói:
- Không lấy quà thật à?
Cô nhìn theo hướng mắt của anh thẳng thắn trả lời:
- Đúng!
- Đã mở thử chưa? Phải mở thì mới biết bên trong có cái gì chứ! -Vương Lam Nhất nói-
- Chưa mở thử nhưng tôi không muốn nhận!
- Vậy đừng hối hận nhé, cơ hội một lần cuối cùng, mở thử một hộp rồi hẵng từ chối! -Vương Lam Nhất nói-
Cô nhìn hộp quà có thích thước gần như bé nhất trong đống quà đó mà đăm triêu suy nghĩ, sau khoảng hơn vài phút ngắn ngủi trôi qua, bạn một sức mạnh nào đó, Dương Ngọc Yến cũng đứng dậy cầm lấy một hộp quà mà cô đã nhìn trúng từ trước, xong quay trở lại ghế ngồi, lúc này cô mới chậm dãi từ từ mở ra.
Dương Ngọc Yến chốc đứng hình mở to mắt nhìn thứ nằm bên trong hộp quà, cô đưa một tay lên bịt miệng mà hét toáng lên, tay còn lại không ngừng cầm lấy vạt áo anh mà lay lay dõ mạnh. Dương Ngọc Yến ôm lấy con gấu bông phiên bản giới hạn biểu tượng cho từng thành viên của nhóm nhạc mà cô hâm mộ.
Biểu cảm khó chịu ban đầu chốc đã bị đánh bay mất mà thay vào đó là gương mặt với nụ cười tươi rói. Dương Ngọc Yến ôm hết bảy con gấu bông đại diện cho bảy thành viên trong nhóm đó vào lòng âu yếm rồi nhoẻn miệng nói:
- A...cảm ơn anh nhiều lắm, thật sự là tặng tôi hết đúng không?
Vương Lam Nhất không ngờ những món đồ đơn giản mà Đặng Khải Kỳ nói tối hôm qua lại khiến cô vui như vậy, nhưng có điều anh cũng đã xác định dần được thù địch của mình là bảy con người nổi tiếng kia, cứ cảm giác sơ hở ra một chút là mở miệng gọi họ một tiếng "chồng" ngay, nghĩ tới thôi cũng đủ sôu máu rồi.
Sắc mặt anh có chút không vui, nhưng thấy cô như thế cũng chỉ đành gật đầu phụ hoạ trầm giọng nói lại:
- Ừm, tặng nhóc tất, những thứ trong kia cũng đều liên quan tới thần tượng của em!
Cô nghe xong liền phấn khích chạy lại lôi hết đống quà to bự kia vui vẻ mở từng hộp mà không thèm ngó ngàng gì tới gương mặt sắt đá của Vương Lam Nhất lúc này.
Đang định mở thêm, Dương Ngọc Yến bỗng khựng lại mà quay sang nheo mày nhìn anh mà tra hỏi:
- Nhưng khoan, sao anh biết tôi hâm mộ mà mua cho tôi? Theo dõi à?
Vương Lam Nhất nâng nhẹ vai lên, nói với cái giọng vô số tội như chưa từng làm việc gì sai trái:
- Không rảnh mà theo dõi, chỉ chọn bừa thôi!
Cô ồ lên một tiếng không quan tâm mà khui nốt chỗ quà kia, biểu hiện là như vậy thôi nhưng Dương Ngọc Yến cũng thừa biết anh nói dối rồi, mà cũng chỉ hỏi cho có lệ chứ cô cũng biết dõ không theo dõi thì còn lâu mới biết được!
.....
Ngồi hơn nửa tiếng cô cũng đã bóc hết chỗ quà kia, sau khi sắp xếp gọn gàng mọi thứ lên trên phòng của mình, Dương Ngọc Yến mới ngồi xuống ghế thở nhẹ một hơi.
Chưa kịp ngồi ấm ghế, Vương Lam Nhất liền đi lại đẩy dịch cô ra chỗ khác trong khi bản thân lại thản nhiên hưởng thụ chỗ của cô. Dương Ngọc Yến cau có đành mạnh anh một cái mà quát lên:
- Anh điên à, tự nhiên đẩy tôi làm gì, hay lại ngứa chân ngứa tay rồi!?
Vương Lam Nhất không thay đổi sắc mặt, anh quay lại nhìn cô nhếch nhếch một bên chân mày lên, giọng khiêu khích nói:
- Thích thế! Mà sắp xếp xong rồi à? Tưởng nãy có ai kiên quyết nói không muốn nhận?
Dương Ngọc Yến lắc đầu kịch liệt tỏ ý phản đối, bởi vì cô thừa biết một khi quay trở lại phòng thì chỉ có xác định cuộc đời này coi như bỏ.
Xuống đến bậc thang cuối cùng, Vương Lam Nhất vẫn chưa có ý định thả cô xuống, gương mặt lạnh tanh nhưng lại đầy vẻ hài lòng, anh thản nhiên sải bước bế cô ra tận phòng khách trước sự ngỡ ngàng của quản gia và một vài người làm đứng gần đó. Nhưng đó chỉ là Vương Lam Nhất thôi chứ còn cô thì bây giờ chỉ muốn đào ngay cái hố mà chui vào cho vừa.
Với đôi chân dài miên man kia mà chả mấy tí Vương Lam Nhất đứng trước bộ sofa đặt giữa phòng khách, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống dưới ghế ngồi rồi lâng lâng cái giọng trêu chọc lên mà nói:
- Ăn gì mà nặng thế?
Dương Ngọc Yến trừng to mắt, dùng chân đạp mạnh anh một cái vào đúng đầu gối, Vương Lam Nhất hơi cúi người xuống xoa xoa vào chỗ vừa bị cô tác động vật lý, mà nhăn nhó nói:
- Aa...đau đấy nhóc con, tôi nói sai à mà còn đạp thế!
Cô lườm anh một cái đầy khinh bỉ rồi bình thản trả lời:
- Anh đau chứ tôi có đau đâu, đạp thế là nhẹ lắm đấy!
Vương Lam Nhất nuốt ngược ngụm nước bọt vào lại cuống họng của mình trong lòng không ngừng gõ mo cho tâm tịnh lại, miệng dù không nói nhưng đang cố kìm chế, phải cố gắng kìm chế để sau này mới có cơ hội được phục thù, chứ nếu bây giờ mà là người khác thì Vương Lam Nhất này đảm bảo chỉ trong một phút xương cổ và xương đầu lìa khỏi nhau.
Hít một hơi lấy lại bình tĩnh, anh ngồi xuống kế bên cô rồi đưa mắt nhìn đống quà mà bản thân đã cho người chuẩn bị lúc nửa đêm bây giờ lại bị cô kì thị không đụng đến mà nói:
- Không lấy quà thật à?
Cô nhìn theo hướng mắt của anh thẳng thắn trả lời:
- Đúng!
- Đã mở thử chưa? Phải mở thì mới biết bên trong có cái gì chứ! -Vương Lam Nhất nói-
- Chưa mở thử nhưng tôi không muốn nhận!
- Vậy đừng hối hận nhé, cơ hội một lần cuối cùng, mở thử một hộp rồi hẵng từ chối! -Vương Lam Nhất nói-
Cô nhìn hộp quà có thích thước gần như bé nhất trong đống quà đó mà đăm triêu suy nghĩ, sau khoảng hơn vài phút ngắn ngủi trôi qua, bạn một sức mạnh nào đó, Dương Ngọc Yến cũng đứng dậy cầm lấy một hộp quà mà cô đã nhìn trúng từ trước, xong quay trở lại ghế ngồi, lúc này cô mới chậm dãi từ từ mở ra.
Dương Ngọc Yến chốc đứng hình mở to mắt nhìn thứ nằm bên trong hộp quà, cô đưa một tay lên bịt miệng mà hét toáng lên, tay còn lại không ngừng cầm lấy vạt áo anh mà lay lay dõ mạnh. Dương Ngọc Yến ôm lấy con gấu bông phiên bản giới hạn biểu tượng cho từng thành viên của nhóm nhạc mà cô hâm mộ.
Biểu cảm khó chịu ban đầu chốc đã bị đánh bay mất mà thay vào đó là gương mặt với nụ cười tươi rói. Dương Ngọc Yến ôm hết bảy con gấu bông đại diện cho bảy thành viên trong nhóm đó vào lòng âu yếm rồi nhoẻn miệng nói:
- A...cảm ơn anh nhiều lắm, thật sự là tặng tôi hết đúng không?
Vương Lam Nhất không ngờ những món đồ đơn giản mà Đặng Khải Kỳ nói tối hôm qua lại khiến cô vui như vậy, nhưng có điều anh cũng đã xác định dần được thù địch của mình là bảy con người nổi tiếng kia, cứ cảm giác sơ hở ra một chút là mở miệng gọi họ một tiếng "chồng" ngay, nghĩ tới thôi cũng đủ sôu máu rồi.
Sắc mặt anh có chút không vui, nhưng thấy cô như thế cũng chỉ đành gật đầu phụ hoạ trầm giọng nói lại:
- Ừm, tặng nhóc tất, những thứ trong kia cũng đều liên quan tới thần tượng của em!
Cô nghe xong liền phấn khích chạy lại lôi hết đống quà to bự kia vui vẻ mở từng hộp mà không thèm ngó ngàng gì tới gương mặt sắt đá của Vương Lam Nhất lúc này.
Đang định mở thêm, Dương Ngọc Yến bỗng khựng lại mà quay sang nheo mày nhìn anh mà tra hỏi:
- Nhưng khoan, sao anh biết tôi hâm mộ mà mua cho tôi? Theo dõi à?
Vương Lam Nhất nâng nhẹ vai lên, nói với cái giọng vô số tội như chưa từng làm việc gì sai trái:
- Không rảnh mà theo dõi, chỉ chọn bừa thôi!
Cô ồ lên một tiếng không quan tâm mà khui nốt chỗ quà kia, biểu hiện là như vậy thôi nhưng Dương Ngọc Yến cũng thừa biết anh nói dối rồi, mà cũng chỉ hỏi cho có lệ chứ cô cũng biết dõ không theo dõi thì còn lâu mới biết được!
.....
Ngồi hơn nửa tiếng cô cũng đã bóc hết chỗ quà kia, sau khi sắp xếp gọn gàng mọi thứ lên trên phòng của mình, Dương Ngọc Yến mới ngồi xuống ghế thở nhẹ một hơi.
Chưa kịp ngồi ấm ghế, Vương Lam Nhất liền đi lại đẩy dịch cô ra chỗ khác trong khi bản thân lại thản nhiên hưởng thụ chỗ của cô. Dương Ngọc Yến cau có đành mạnh anh một cái mà quát lên:
- Anh điên à, tự nhiên đẩy tôi làm gì, hay lại ngứa chân ngứa tay rồi!?
Vương Lam Nhất không thay đổi sắc mặt, anh quay lại nhìn cô nhếch nhếch một bên chân mày lên, giọng khiêu khích nói:
- Thích thế! Mà sắp xếp xong rồi à? Tưởng nãy có ai kiên quyết nói không muốn nhận?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.