Sáu Bảo Bảo May Mắn, Trùng Sinh Mẫu Thân Bùng Nổ Đứng Lên!
Chương 15: Muội Là Bảo Châu, Không Phải Người Ăn Xin (3)
Tô Tiểu Thần
28/07/2024
" Nương, nương ôm muội muội, con sẽ giúp nương xách đồ. "
Trước đây, mỗi lần nương về nhà bà ngoại, thường mang theo không ít đồ tốt.
Giờ thì khác rồi.
Nàng đếm mười chiếc bánh bao mới hấp xong, bỏ vào giỏ cho Kim Trân cầm, còn mình thì cõng Chiêu Ngọc. Mấy mẹ con sau đó liền ra khỏi nhà.
Nhưng chưa ra khỏi cửa, chỉ thấy Tống lão thái cùng hai đứa con trai đang lên xe bò.
" Đây là đi đâu vậy, nương, nhị đệ tam đệ? "
" Có việc. " Tống lão thái biến sắc mặt cũng thật nhanh, nói cũng lười nói, thúc giục đám nhi tử mau nhanh chóng rời đi, " Còn chậm trễ cái gì nữa, trễ nữa là người ta sẽ đóng cửa đấy. "
Đây là khẩn cấp đi lĩnh tiền trợ cấp a, ngay cả xe bò cũng mượn tới tay được, thật đúng là cam lòng tiêu tiền.
Tiêu Hạnh Hoa mỉm cười, nói với các con gái: " Chúng ta đi thôi. "
Hơn nửa canh giờ sau, mẹ con họ đã đến làng Tiêu gia.
Bức tường đất chỉ cao hơn một người một chút, gần như không có tác dụng gì, cánh cổng gỗ mòn nứt mở hé ra.
Nhìn từ cổng vào, những ngôi nhà đất thấp được treo vài bó tỏi, ớt khô đỏ rực và ngô vàng óng ánh được buộc ở hai bên cánh cửa, không tiếng động triễn lãm ra một bức tranh yên bình của cuộc sống.
Tuy rằng không nhìn thấy mấy gương mặt mà lúc này nàng nhớ nhất, nhưng Tiêu Hạnh Hoa đã cảm thấy rất tốt.
Cha vẫn còn sống, nương cũng còn sống, đệ đệ cũng còn chưa chịu khổ lao ngục.
Mọi thứ vẫn còn kịp, như vậy là đủ rồi.
" Nương, nhìn kìa, là biểu tỷ Xảo Linh. " Bảo Châu tinh mắt, hung phấn vẫy tay về phía nữ hài đang ở trong sân, " Biểu tỷ, bọn muội muội đã đến rồi. "
Xảo Linh cùng tuổi với Bảo Châu, nhưng không còn nhiệt tình như trước, đứng chắn cửa không cho họ vào.
" Nương ta nói, về sau không thể cho người ăn xin vào nhà. "
Bảo Châu nháy mắt mấy cái.
" Biểu tỷ, tỷ không nhận ra bọn muội muội sao? Muội là Bảo Châu, không phải người ăn xin, bọn muội còn mang thức ăn tới cho tỷ mà. "
Nói xong, nàng còn chỉ chỉ cái rổ trong tay đại tỷ của mình.
" Chúng ta mang theo thật nhiều bánh bao nha. "
Xảo Linh vẫn đứng chắn ở cửa, hai tay chống hông, ánh mắt lo lắng nhìn vào trong sân.
" Nương ta đã nói, cha của các ngươi đã chết, về sau ngay cả cơm các ngươi cũng ăn không nổi, nhất định sẽ đến nhà ta xin ăn, ta mới không cho các ngươi vào đâu. "
Lúc này, một nữ nhân trẻ tuổi từ trong nhà bước ra, kéo Xảo Linh ra sau phía sau nàng ta.
" Tỷ tỷ đến rồi à, thật tiếc là cha nương và Bằng Phi đều không có ở nhà. Ta cũng chuẩn bị về nhà mẹ đẻ, thật sự là không khéo a, hôm nay không thể tiếp đãi tỷ tỷ được. " Nữ nhân nói xong liền làm bộ muốn khóa cửa lại.
Tiêu Hạnh Hoa bước nhanh về phía trước, đè lại khóa cửa, lạnh mặt nói: " Vương thị, ngươi về nhà mẹ đẻ của ngươi, ta cùng bọn nhỏ ở chỗ này chờ cha nương trở về là được. "
Vương Yến sửng sốt, đại cô tỷ (chị chồng lớn) trước kia cũng chưa từng xưng hô với mình như vậy, có lần nào mà nàng không phải thân thiết gọi nàng ta một tiếng "đệ muội" đâu?
Trước đây, mỗi lần nương về nhà bà ngoại, thường mang theo không ít đồ tốt.
Giờ thì khác rồi.
Nàng đếm mười chiếc bánh bao mới hấp xong, bỏ vào giỏ cho Kim Trân cầm, còn mình thì cõng Chiêu Ngọc. Mấy mẹ con sau đó liền ra khỏi nhà.
Nhưng chưa ra khỏi cửa, chỉ thấy Tống lão thái cùng hai đứa con trai đang lên xe bò.
" Đây là đi đâu vậy, nương, nhị đệ tam đệ? "
" Có việc. " Tống lão thái biến sắc mặt cũng thật nhanh, nói cũng lười nói, thúc giục đám nhi tử mau nhanh chóng rời đi, " Còn chậm trễ cái gì nữa, trễ nữa là người ta sẽ đóng cửa đấy. "
Đây là khẩn cấp đi lĩnh tiền trợ cấp a, ngay cả xe bò cũng mượn tới tay được, thật đúng là cam lòng tiêu tiền.
Tiêu Hạnh Hoa mỉm cười, nói với các con gái: " Chúng ta đi thôi. "
Hơn nửa canh giờ sau, mẹ con họ đã đến làng Tiêu gia.
Bức tường đất chỉ cao hơn một người một chút, gần như không có tác dụng gì, cánh cổng gỗ mòn nứt mở hé ra.
Nhìn từ cổng vào, những ngôi nhà đất thấp được treo vài bó tỏi, ớt khô đỏ rực và ngô vàng óng ánh được buộc ở hai bên cánh cửa, không tiếng động triễn lãm ra một bức tranh yên bình của cuộc sống.
Tuy rằng không nhìn thấy mấy gương mặt mà lúc này nàng nhớ nhất, nhưng Tiêu Hạnh Hoa đã cảm thấy rất tốt.
Cha vẫn còn sống, nương cũng còn sống, đệ đệ cũng còn chưa chịu khổ lao ngục.
Mọi thứ vẫn còn kịp, như vậy là đủ rồi.
" Nương, nhìn kìa, là biểu tỷ Xảo Linh. " Bảo Châu tinh mắt, hung phấn vẫy tay về phía nữ hài đang ở trong sân, " Biểu tỷ, bọn muội muội đã đến rồi. "
Xảo Linh cùng tuổi với Bảo Châu, nhưng không còn nhiệt tình như trước, đứng chắn cửa không cho họ vào.
" Nương ta nói, về sau không thể cho người ăn xin vào nhà. "
Bảo Châu nháy mắt mấy cái.
" Biểu tỷ, tỷ không nhận ra bọn muội muội sao? Muội là Bảo Châu, không phải người ăn xin, bọn muội còn mang thức ăn tới cho tỷ mà. "
Nói xong, nàng còn chỉ chỉ cái rổ trong tay đại tỷ của mình.
" Chúng ta mang theo thật nhiều bánh bao nha. "
Xảo Linh vẫn đứng chắn ở cửa, hai tay chống hông, ánh mắt lo lắng nhìn vào trong sân.
" Nương ta đã nói, cha của các ngươi đã chết, về sau ngay cả cơm các ngươi cũng ăn không nổi, nhất định sẽ đến nhà ta xin ăn, ta mới không cho các ngươi vào đâu. "
Lúc này, một nữ nhân trẻ tuổi từ trong nhà bước ra, kéo Xảo Linh ra sau phía sau nàng ta.
" Tỷ tỷ đến rồi à, thật tiếc là cha nương và Bằng Phi đều không có ở nhà. Ta cũng chuẩn bị về nhà mẹ đẻ, thật sự là không khéo a, hôm nay không thể tiếp đãi tỷ tỷ được. " Nữ nhân nói xong liền làm bộ muốn khóa cửa lại.
Tiêu Hạnh Hoa bước nhanh về phía trước, đè lại khóa cửa, lạnh mặt nói: " Vương thị, ngươi về nhà mẹ đẻ của ngươi, ta cùng bọn nhỏ ở chỗ này chờ cha nương trở về là được. "
Vương Yến sửng sốt, đại cô tỷ (chị chồng lớn) trước kia cũng chưa từng xưng hô với mình như vậy, có lần nào mà nàng không phải thân thiết gọi nàng ta một tiếng "đệ muội" đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.