Sáu Bảo Bảo May Mắn, Trùng Sinh Mẫu Thân Bùng Nổ Đứng Lên!
Chương 26: Rượu ngon không sợ ngõ hẹp (3)
Tô Tiểu Thần
30/07/2024
Tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Tới cửa rồi.
Hai tay Tiêu Hạnh Hoa nắm chặt thiết côn, cả người run rẩy dữ dội.
Nhưng bước chân kia tựa hồ có chút chần chờ, hơi dừng lại một chút, rồi cư nhiên lại rời đi.
Đợi bước chân kia đã đi xa, Tiêu Hạnh Hoa mới vội vã chạy đến bên cửa sổ quan sát.
Nàng nhìn thấy một bóng đen đang leo thang, từ thang lại leo lên tường viện, sau khi đi được hơn mười bước trên tường viện, liền nhảy lên một cây lê bên ngoài tường viện. Lại là một tiếng "Phanh" mạnh, thân ảnh đó liền biến mất không thấy tăm hơi.
Toàn bộ quá trình, động tác của người nọ đều thuần thục vô cùng, như thể đã quen thuộc với bố cục trong và ngoài viện của nhà nàng.
Tiêu Hạnh Hoa không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đi ra sân, vốn định gỡ bỏ cái thang xuống, tránh cho sau này lại có kẻ trộm nhớ thương nhà nàng mà đột nhập vào.
Thì lúc này, ở bên ngoài tường viện đột nhiên truyền đến vài đạo tiếng gọi của mấy người nam nhân.
" Ở đó, đừng để hắn chạy thoát. Mẹ nó, dám chạy tới làng Chu của chúng ta đả thương người, thật sự là to gan lớn mật. "
" Thấy người bị thương là ai không? "
" Chỉ cần là người của làng chúng ta, thương tổn đến ai cũng không được a. Này không phải là khi dễ làng Chu của chúng ta không có người sao? "
" Ta thấy được, hình như là, là con trai trưởng thôn. "
" …… "
Đám đông đột nhiên im lặng.
Người vừa rồi.
Âm thanh còn kiên quyết bắt người tức khắc thay đổi giọng điệu.
" Đuổi theo mười mấy dặm mà không bắt được người, chân ta gần như gãy rồi, các huynh đệ, ta không chịu nổi nữa. "
" Ai nha, ta cũng không thể tiếp tục. "
" Hay là… chúng ta về nhà thôi, việc này vốn là việc của nha môn đến quản mới đúng nhỉ. "
" Chúng ta… về ha? "
" Về, về đi, mệt chết đi được. "
……
Làng Tống rất nhanh liền khôi phục yên tĩnh.
Nhưng trái tim Tiêu Hạnh Hoa thì đập thình thịch.
Cảm giác còn mạnh mẽ hơn cả khi phát hiện kẻ trộm.
Làng Chu?
Con trai thôn trưởng?
Miễn cưỡng để cho chính mình ổn định tâm thần, Tiêu Hạnh Hao trở về phòng ngủ. Nàng nằm xuống giường nhưng cả đêm cũng không thể ngủ được, trừng mắt đợi đến sắc trời hơi sáng dần.
Bang bang bang bang.
Tới cửa rồi.
Hai tay Tiêu Hạnh Hoa nắm chặt thiết côn, cả người run rẩy dữ dội.
Nhưng bước chân kia tựa hồ có chút chần chờ, hơi dừng lại một chút, rồi cư nhiên lại rời đi.
Đợi bước chân kia đã đi xa, Tiêu Hạnh Hoa mới vội vã chạy đến bên cửa sổ quan sát.
Nàng nhìn thấy một bóng đen đang leo thang, từ thang lại leo lên tường viện, sau khi đi được hơn mười bước trên tường viện, liền nhảy lên một cây lê bên ngoài tường viện. Lại là một tiếng "Phanh" mạnh, thân ảnh đó liền biến mất không thấy tăm hơi.
Toàn bộ quá trình, động tác của người nọ đều thuần thục vô cùng, như thể đã quen thuộc với bố cục trong và ngoài viện của nhà nàng.
Tiêu Hạnh Hoa không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đi ra sân, vốn định gỡ bỏ cái thang xuống, tránh cho sau này lại có kẻ trộm nhớ thương nhà nàng mà đột nhập vào.
Thì lúc này, ở bên ngoài tường viện đột nhiên truyền đến vài đạo tiếng gọi của mấy người nam nhân.
" Ở đó, đừng để hắn chạy thoát. Mẹ nó, dám chạy tới làng Chu của chúng ta đả thương người, thật sự là to gan lớn mật. "
" Thấy người bị thương là ai không? "
" Chỉ cần là người của làng chúng ta, thương tổn đến ai cũng không được a. Này không phải là khi dễ làng Chu của chúng ta không có người sao? "
" Ta thấy được, hình như là, là con trai trưởng thôn. "
" …… "
Đám đông đột nhiên im lặng.
Người vừa rồi.
Âm thanh còn kiên quyết bắt người tức khắc thay đổi giọng điệu.
" Đuổi theo mười mấy dặm mà không bắt được người, chân ta gần như gãy rồi, các huynh đệ, ta không chịu nổi nữa. "
" Ai nha, ta cũng không thể tiếp tục. "
" Hay là… chúng ta về nhà thôi, việc này vốn là việc của nha môn đến quản mới đúng nhỉ. "
" Chúng ta… về ha? "
" Về, về đi, mệt chết đi được. "
……
Làng Tống rất nhanh liền khôi phục yên tĩnh.
Nhưng trái tim Tiêu Hạnh Hoa thì đập thình thịch.
Cảm giác còn mạnh mẽ hơn cả khi phát hiện kẻ trộm.
Làng Chu?
Con trai thôn trưởng?
Miễn cưỡng để cho chính mình ổn định tâm thần, Tiêu Hạnh Hao trở về phòng ngủ. Nàng nằm xuống giường nhưng cả đêm cũng không thể ngủ được, trừng mắt đợi đến sắc trời hơi sáng dần.
Bang bang bang bang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.