Sáu Bảo Bảo May Mắn, Trùng Sinh Mẫu Thân Bùng Nổ Đứng Lên!
Chương 2: Trọng Sinh Trở Về Mười Năm Trước (2)
Tô Tiểu Thần
26/07/2024
Triệu Quyên sửng sốt, không ngờ đại tẩu lại bình tĩnh như vậy, liền thử thăm dò nói: " Lời đồn đang lan truyền ở bên ngoài, đại tẩu còn chưa biết sao? "
Tiêu Hạnh Hoa mí mắt cũng không nâng, hỏi: " Truyền cái gì? "
Nàng quả nhiên không biết, nếu là nghe nói nam nhân của mình đã chết, sớm đã khóc đến thiên hôn địa ám, làm sao còn có thể bình tĩnh như vậy, Triệu Quyên thầm nghĩ.
" Cha, nương bảo ta tới gọi đại tẩu đến. Đi rồi đại tẩu sẽ biết. "
" Được. "
Tiêu Hạnh Hoa dặn dò Kim Trân cẩn thận trông chừng ba muội muội, sau đó cũng không vội vã, đi theo Triệu Quyên ra ngoài.
Bọn họ đến nhà cũ.
Nhà cũ là một ngôi nhà gạch đất, đã có tuổi đời, vừa bước vào đã cảm nhận được sự oi bức và ẩm ướt. Mỗi phòng đều rất nhỏ, không ngồi được mấy người, nên Tống lão thái bảo mọi người ra sân để nói chuyện.
" Cha, nương hai người gọi con đến là có chuyện gì sao? "
Thấy người một nhà đều nhìn chằm chằm Tiêu Hạnh Hoa, Triệu Quyên vội vàng giải thích.
" Cha, nương, đại tẩu chỉ ở nhà trông đám hài tử, còn chưa nghe nói qua chuyện của đại ca đâu. "
Hóa ra là vậy.
Tống lão thái kéo tay Tiêu Hạnh Hoa, giả mù sa mưa lau nước mắt không tồn tại, liền bắt đầu khóc tang.
" Ôi, Đại Tráng đáng thương của ta… "
Thấy Tiêu Hạnh Hoa nghe được tin Tống Đại Tráng vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, Triệu Quyên rốt cục nhịn không được nữa.
" Đại tẩu, tẩu không nghe thấy nương nói sao, đại ca chết rồi! "
" Ta tự nhiên là nghe được. " Tiêu Hạnh Hoa mặt không chút thay đổi hỏi: " Sau đó thì sao? "
Người nhà họ Tống đều sững sờ. Trố mắt nhìn nàng.
Tiêu Hạnh Hoa này, được Tống Đại Tráng sủng ái vô bờ vô bến. Từ sau khi vào cửa chưa từng làm việc nặng, bình thường khâu quần áo bị kim đâm rách tay đều khóc lóc thảm thiết.
Hôm nay đối mặt với tin dữ kinh thiên này, lại có thể bình tĩnh như vậy?
" Nếu không có chuyện gì khác, ta về trước đây, bọn nhỏ đều đang ở nhà chờ. "
Tiêu Hạnh Hoa đứng dậy muốn đi, lại bị tam phòng tức phụ ngăn cản.
Tiêu Hạnh Hoa mí mắt cũng không nâng, hỏi: " Truyền cái gì? "
Nàng quả nhiên không biết, nếu là nghe nói nam nhân của mình đã chết, sớm đã khóc đến thiên hôn địa ám, làm sao còn có thể bình tĩnh như vậy, Triệu Quyên thầm nghĩ.
" Cha, nương bảo ta tới gọi đại tẩu đến. Đi rồi đại tẩu sẽ biết. "
" Được. "
Tiêu Hạnh Hoa dặn dò Kim Trân cẩn thận trông chừng ba muội muội, sau đó cũng không vội vã, đi theo Triệu Quyên ra ngoài.
Bọn họ đến nhà cũ.
Nhà cũ là một ngôi nhà gạch đất, đã có tuổi đời, vừa bước vào đã cảm nhận được sự oi bức và ẩm ướt. Mỗi phòng đều rất nhỏ, không ngồi được mấy người, nên Tống lão thái bảo mọi người ra sân để nói chuyện.
" Cha, nương hai người gọi con đến là có chuyện gì sao? "
Thấy người một nhà đều nhìn chằm chằm Tiêu Hạnh Hoa, Triệu Quyên vội vàng giải thích.
" Cha, nương, đại tẩu chỉ ở nhà trông đám hài tử, còn chưa nghe nói qua chuyện của đại ca đâu. "
Hóa ra là vậy.
Tống lão thái kéo tay Tiêu Hạnh Hoa, giả mù sa mưa lau nước mắt không tồn tại, liền bắt đầu khóc tang.
" Ôi, Đại Tráng đáng thương của ta… "
Thấy Tiêu Hạnh Hoa nghe được tin Tống Đại Tráng vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, Triệu Quyên rốt cục nhịn không được nữa.
" Đại tẩu, tẩu không nghe thấy nương nói sao, đại ca chết rồi! "
" Ta tự nhiên là nghe được. " Tiêu Hạnh Hoa mặt không chút thay đổi hỏi: " Sau đó thì sao? "
Người nhà họ Tống đều sững sờ. Trố mắt nhìn nàng.
Tiêu Hạnh Hoa này, được Tống Đại Tráng sủng ái vô bờ vô bến. Từ sau khi vào cửa chưa từng làm việc nặng, bình thường khâu quần áo bị kim đâm rách tay đều khóc lóc thảm thiết.
Hôm nay đối mặt với tin dữ kinh thiên này, lại có thể bình tĩnh như vậy?
" Nếu không có chuyện gì khác, ta về trước đây, bọn nhỏ đều đang ở nhà chờ. "
Tiêu Hạnh Hoa đứng dậy muốn đi, lại bị tam phòng tức phụ ngăn cản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.