Chương 52
Phở Phở
24/02/2022
Bên trong tiệm Ramen trang trí theo phong cách của một nhà hàng điển hình tại Nhật Bản, ngay cả món ăn trên thực đơn cũng được ghi bằng ba thứ tiếng. Bên góc tường trang trí bằng cây tre giả, tán lá xum xuê, cong mình dựa lên bức tường vàng. Trên tường treo không ít tranh ảnh, còn có một bức thư pháp và một bộ tranh thuộc trường phái Ukiyo-e.*
(* Ukiyo-e (浮うき世よ絵え) là một trường phái hội họa phát triển mạnh mẽ từ thế kỷ XVII tới thế kỷ XIX tại Nhật Bản. Các nghệ sĩ thể loại hội họa này sản xuất các bản in và tranh in mộc bản của các đối tượng như những thiếu nữ đẹp; diễn viên kabuki và đô vật sumo; các cảnh trích từ những câu chuyện lịch sử và dân gian; cảnh đẹp du ngoạn và phong cảnh khắp nơi; thực vật và động vật; và kể cả nội dung khiêu dâm.)
Toàn bộ cửa tiệm đều mang kiến trúc truyền thống của người phương Đông, trái ngược hẳn với vẻ hiện đại trong sân bay. Từ sàn nhà tới tường lát chủ yếu đều là gỗ, ngăn cách cửa ra vào với cửa tiệm còn có một tấm rèm màu đỏ nung, tái hiện lại một phần văn hoá Nhật Bản. Thẩm Quyền kiếm một cái bàn trống, kéo cậu ngồi xuống. Ít phút sau, một nhóm học sinh vén rèm bước vào. Thấy hai người họ, chúng hơi cúi gập người xuống, lễ phép chào.
"Lần này để em trả tiền."
"Hả?"
"Anh nói thế nào em cũng không nghe đâu, lần này bắt buộc phải để em trả."
Thẩm Quyền hơi buồn cười, chống tay lên bàn hỏi cậu: "Từ nãy tới giờ em nghiêm túc như thế hoá ra là chỉ muốn chi tiền cho anh thôi à?"
"Ừm." Vành tai Tạ Hưng thoáng đỏ lên, đáp lúng túng: "Anh đừng xưng "anh-em" nữa, em ngại lắm."
"Em được xưng mà anh lại không được sao?"
"Bởi vì dù có thế nào thì anh vẫn là tiền bối, em có thể xưng như vậy nhưng anh thì không được."
Thẩm Quyền cảm thấy lí lẽ của người này rất buồn cười, song hắn cũng không nói gì thêm bởi người phục vụ vừa bưng ra hai phần mì ramen, đặt trên mặt bàn.
Nếu không phải tầm nhìn bị tấm rèm cửa che mất, Thẩm Quyền có thể thấy chiếc máy bay với màu trắng đỏ đan xen hạ cánh xuống mặt đất. Chẳng ai ngờ tới cái thứ đồ chơi bé xíu trên bầu trời kia khi hạ cánh lại lớn tới vậy, cũng chẳng ai nghĩ bản thân lại nhỏ bé tới thế so với khoảng không bát ngát. Từ tầng mây mỏng dính, một con tàu có cánh đáp xuống mặt đất, bánh xe lăn dài khắp con đường rộng thênh thang. Đây không phải chiếc máy bay họ sẽ lên, còn 40 phút nữa mới tới chuyến đi của họ. Bởi vậy dù bọn họ có xuất phát từ sáng sớm thì khi đáp tới Quy Nhơn đã là bữa trưa.
"Trước đây anh từng đi máy bay bao giờ chưa?"
"Tất nhiên là đi rồi." Thẩm Quyền cười: "Tôi từng tới Singapore."
"Anh đi du lịch với gia đình sao?"
"Không phải, có một nhóm người có niềm tin vào mối quan hệ tín ngưỡng thần thánh và sự rung động của các con số trong phạm vi toàn Châu Á họp mặt tại Singapore, tôi cũng ở đó nhưng tôi không phải người tham gia hay gì hết, họ chỉ cần tôi đến làm ví dụ thôi."
Bởi vì có người có thể nghe thấy tiếng nói của vũ trụ.
Trước đây cậu đã từng nghe thấy hắn nhắc tới vấn đề này nhưng vẫn ngờ vực không tin. Tạ Hưng không tin rằng vận mệnh mình từ khi sinh ra đã có người sắp đặt, những gì cậu đạt được đều là do bản thân cậu tự dành lấy nhưng nghe hắn nói xong, cậu vẫn không nhịn được hỏi:
"Giống như Tarot sao?"
"Cơ sở lý luận nền tảng của thần số học cũng dựa trên nền tảng một phần của khoa học vật lý và toán học. Một trong những người nổi tiếng nhất nghiên cứu và ứng dụng thần số học chính là nhà toán học Pythagoras, bởi vậy mọi người thường cảm giác nó nghe thật hơn. Khi sử dụng Tarot và thần số học song song, kết quả cũng không sai lệch lắm. Ví dụ như bộ Ẩn chính Major Arcana trong Tarot có 22 lá bài, trong đó là bãi thứ 14: Temperance chứa năng lượng cho sự vô độ, địa diện cho những cám dỗ với chất gây nghiện hay hành vi gây nghiện. Trong thần số học lại có nghiệp 14/5, là bài học về tính tự giác, kỉ luật và điều độ. Thực ra..." Thẩm Quyền bỗng nhìn cậu, cười đầy ẩn ý: "Không cần thứ công cụ này tôi vẫn có thể nghe thấy vũ trụ đang nói gì, đó là khả năng bẩm sinh."
Nhưng đổi lại là khả năng tự kiểm soát bản thân khi còn nhỏ của hắn bị mất hoàn toàn. Phô mai miễn phí chỉ có trong bẫy chuột cũng như chẳng ai được thần thánh thiên vị cái gì bao giờ. Người không có lại vào ước khả năng ấy, người có rồi lại muốn bỏ nó đi. Tuy nhiên hắn nghe được tiếng nói từ vũ trụ chứ không phải đọc suy nghĩ của người khác, mỗi người sinh ra đều có mệnh do trời sắp đặt và hắn có thể nhìn thấy mệnh ấy. Thay đổi vận mệnh sẽ bị nghiệp giáng, đau đớn gấp trăm lần vậy chẳng phải khả năng ngoài nhìn ra mặt xấu của người khác thì chẳng có gì hữu dụng.
Khi còn nhỏ, Thẩm Quyền rất muốn nhìn thấu suy nghĩ người khác bởi hắn nhìn thấy hắn và cô gái kia chẳng có duyên gì cả nhưng cô ấy vẫn luôn muốn theo đuổi hắn, hắn lại thấy một người đàn ông sẽ chết vào tháng tới lại kiên quyết đòi thầy cúng làm phép, còn đòi đổi mạng với người khác.
Mệnh người đã có trời viết, tại sao phải cố gắng thay đổi?
Hắn muốn hiểu họ đang nghĩ gì.
Nhưng sau này Thẩm Quyền mới nhận ra thứ hắn nhìn được là mặt bằng chung của số phận người ấy chứ không phải từng sự kiện nhỏ nhặt trong đời. Tỉ như cô gái kia có từng thích 2-3 người đàn ông khác cũng chẳng ảnh hưởng tới người yêu của cô sau này, người đàn ông kia có cố tới mấy thì cũng sẽ qua đời vào tháng sau. Khi đó hắn không còn muốn hiể người khác nghĩ gì nữa. Càng biết nhiều hắn càng nhận ra mình không thể hình dung được người khác đang nghĩ gì về mình, càng cảm thấy bức bách khó thở khi trong 300 người hắn gặp lại có 300 cách suy nghĩ khác nhau.
Dù sao hắn cũng lỡ dấn thân vào thần số học rồi, chia sẽ với những người khác cũng chẳng mất gì.
Nghe xong, Tạ Hưng hơi sững người lại, buột miệng hỏi:
"Trước khi trở thành giáo viên thể dục, anh đã làm gì vậy?"
"Bí mật, bây giờ chưa nói được nhưng sau này tôi chắc chắn sẽ kể cho cậu nghe."
Thẩm Quyền cười nhạt.
"Anh..."
"Chúng ta đi mua kẹo cao su đi, mỗi lần hạ cánh máy bay là tai tôi lại đau nhức như thể màng nhĩ sắp thủng tới nơi."
Thấy hắn không muốn nói, Tạ Hưng không hỏi nữa, chạy ra quầy tính tiền.
Trong phút chốc, Tạ Hưng bỗng nhận ra Thẩm Quyền chưa bao giờ mở miệng nói một câu nào về quá khứ của mình, ngay cả bố mẹ ra sao cũng không bao giờ kể cho cậu nghe. Mỗi lần Tạ Hưng hỏi hắn, người này đều cười nhạt như thể nó chỉ là một đoạn kí ức chán ngắt không quan trọng. Phải chăng là bởi vì Thẩm Quyền không tin tưởng cậu? Ngay cả khi Tạ Hưng đã kể hầu hết những chuyện về bản thân cho hắn nghe, hắn vẫn không hề có ý định mở lòng.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tạ Hưng bỗng trầm xuống. Thực ra, cậu cũng chưa nói hết với hắn về Cao Phúc Minh, về Doãn Tú Kiệt lại càng không dám nói, có khi nào hắn cảm thấy cậu không tin tưởng mình nên mới không chịu mở lòng không?
Tạ Hưng nghĩ nghĩ một hồi, quyết định sẽ tìm một khoảng thời gian thích hợp kể hết cho hắn nghe.
Thẩm Quyền mà đọc được suy nghĩ của người kia chắc chắn sẽ lăn ra cười. Không phải hắn không tin tưởng Tạ Hưng mà là sau khi hắn kể về quá khứ của mình, Tạ Hưng chắc chắn sẽ không tin tưởng hắn nữa. Vậy phải chọn khoảng thời gian nào tình sâu ý đậm như đại dương rồi mới nói.
Trả tiền xong xuôi, hai người họ rời khỏi nhà hàng, tiến vào cửa hàng tiện lợi nằm ngay bên cạnh. Đứng từ ngoài cửa, hắn có thể thấy đám học sinh lớp mình và một nhóm lớp D4, một nhóm A2 trà trộn trong nhóm khách, mắt nhìn những món đồ lấp lánh treo trên kệ.
"Em chào thầy ạ."
Thẩm Quyền mỉm cười, hỏi đám nhóc lớp cậu: "Đang mua gì thế?"
"Không có gì đâu ạ." Lưu Trường An lúng túng, giấu món đồ mình vừa trả tiền vào trong lồng ngực. Trong cả nhóm, Lưu Trường An là đứa nói dối kém nhất. Có lẽ là do nhà nó nghèo, khi còn nhỏ kiếm được đồng nào cũng phải khai báo thành thật với mẹ và các chị em trong nhà. Bản thân nó cũng chẳng dám giấu tiền, mẹ nó đã cực khổ như vậy, nó nhìn không đành lòng.
"Chắc là mua gì đó lên máy bay ăn thôi, chúng ta đi tiếp đi."
Thẩm Quyền nghiêng đầu nhìn bọn nó, không hỏi nữa. Trực giác bảo hắn rằng đám Lưu Trường An này đang giấu hắn cái gì đó và ngay cả Tạ Hưng cũng vậy tuy nhiên hắn không cảm nhận được ý xấu. Nếu không làm gì sai trái thì hắn sẽ không quản lý.
Hơn nữa hắn còn rất mong chờ nha.
Ước chừng 20 phút sau, chiếc máy bay cuối cùng đã hạ cánh. Nguyên học sinh khối 10 đã chiếm tới hơn 4/5 tổng số ghế trên máy bay, ngay từ khi bước vào, các tiếp viên hàng không đã chú ý tới chuyến đi lần này có rất nhiều trẻ con. Thẩm Quyền đi theo Tạ Hưng tới con đường dẫn vào cửa máy bay, hai bên hàng lang di động lát kính, bên ngoài có một chiếc xe trở toàn bộ vali, di chuyển tới kho hàng hoá nằm ngay phía dưới.
Thẩm Quyền vươn tay cất vali giúp cậu, lại ngồi xuống cạnh người kia. Trước mặt hắn là một cuốn tạp chí về máy bay và địa điểm du lịch sắp tới, toàn bộ đều ghi chép về các danh lam thắng cảnh và thông tin về các khách sạn sang trọng gần đó.
Hắn ngẩng đầu lên, phát hiện Tạ Hưng đang nhìn mình. Người kia cũng thấy hắn, ngượng ngùng quay mặt đi. Chuyện cậu thích Thẩm Quyền đã rõ như bàn ngày, thậm chí những vị đồng nghiệp chung quanh cậu đã bắt đầu hoài nghi, một người tinh ý như Thẩm Quyền chắc hẳn đã nhận ra từ lâu song Tạ Hưng chưa mở miệng lên tiếng xác nhận thì chưa tính là thật.
Thẩm Quyền quyết định sẽ dùng những ngày nghỉ ít ỏi này đẩy tình cảm của hai người họ lên một bậc cao hơn. Chờ tiếp viên hàng không đọc xong nội quy an toàn bay, Thẩm Quyền bỗng lay lay vai cậu, nhỏ giọng:
"Anh dựa lên vai em được không?"
(* Ukiyo-e (浮うき世よ絵え) là một trường phái hội họa phát triển mạnh mẽ từ thế kỷ XVII tới thế kỷ XIX tại Nhật Bản. Các nghệ sĩ thể loại hội họa này sản xuất các bản in và tranh in mộc bản của các đối tượng như những thiếu nữ đẹp; diễn viên kabuki và đô vật sumo; các cảnh trích từ những câu chuyện lịch sử và dân gian; cảnh đẹp du ngoạn và phong cảnh khắp nơi; thực vật và động vật; và kể cả nội dung khiêu dâm.)
Toàn bộ cửa tiệm đều mang kiến trúc truyền thống của người phương Đông, trái ngược hẳn với vẻ hiện đại trong sân bay. Từ sàn nhà tới tường lát chủ yếu đều là gỗ, ngăn cách cửa ra vào với cửa tiệm còn có một tấm rèm màu đỏ nung, tái hiện lại một phần văn hoá Nhật Bản. Thẩm Quyền kiếm một cái bàn trống, kéo cậu ngồi xuống. Ít phút sau, một nhóm học sinh vén rèm bước vào. Thấy hai người họ, chúng hơi cúi gập người xuống, lễ phép chào.
"Lần này để em trả tiền."
"Hả?"
"Anh nói thế nào em cũng không nghe đâu, lần này bắt buộc phải để em trả."
Thẩm Quyền hơi buồn cười, chống tay lên bàn hỏi cậu: "Từ nãy tới giờ em nghiêm túc như thế hoá ra là chỉ muốn chi tiền cho anh thôi à?"
"Ừm." Vành tai Tạ Hưng thoáng đỏ lên, đáp lúng túng: "Anh đừng xưng "anh-em" nữa, em ngại lắm."
"Em được xưng mà anh lại không được sao?"
"Bởi vì dù có thế nào thì anh vẫn là tiền bối, em có thể xưng như vậy nhưng anh thì không được."
Thẩm Quyền cảm thấy lí lẽ của người này rất buồn cười, song hắn cũng không nói gì thêm bởi người phục vụ vừa bưng ra hai phần mì ramen, đặt trên mặt bàn.
Nếu không phải tầm nhìn bị tấm rèm cửa che mất, Thẩm Quyền có thể thấy chiếc máy bay với màu trắng đỏ đan xen hạ cánh xuống mặt đất. Chẳng ai ngờ tới cái thứ đồ chơi bé xíu trên bầu trời kia khi hạ cánh lại lớn tới vậy, cũng chẳng ai nghĩ bản thân lại nhỏ bé tới thế so với khoảng không bát ngát. Từ tầng mây mỏng dính, một con tàu có cánh đáp xuống mặt đất, bánh xe lăn dài khắp con đường rộng thênh thang. Đây không phải chiếc máy bay họ sẽ lên, còn 40 phút nữa mới tới chuyến đi của họ. Bởi vậy dù bọn họ có xuất phát từ sáng sớm thì khi đáp tới Quy Nhơn đã là bữa trưa.
"Trước đây anh từng đi máy bay bao giờ chưa?"
"Tất nhiên là đi rồi." Thẩm Quyền cười: "Tôi từng tới Singapore."
"Anh đi du lịch với gia đình sao?"
"Không phải, có một nhóm người có niềm tin vào mối quan hệ tín ngưỡng thần thánh và sự rung động của các con số trong phạm vi toàn Châu Á họp mặt tại Singapore, tôi cũng ở đó nhưng tôi không phải người tham gia hay gì hết, họ chỉ cần tôi đến làm ví dụ thôi."
Bởi vì có người có thể nghe thấy tiếng nói của vũ trụ.
Trước đây cậu đã từng nghe thấy hắn nhắc tới vấn đề này nhưng vẫn ngờ vực không tin. Tạ Hưng không tin rằng vận mệnh mình từ khi sinh ra đã có người sắp đặt, những gì cậu đạt được đều là do bản thân cậu tự dành lấy nhưng nghe hắn nói xong, cậu vẫn không nhịn được hỏi:
"Giống như Tarot sao?"
"Cơ sở lý luận nền tảng của thần số học cũng dựa trên nền tảng một phần của khoa học vật lý và toán học. Một trong những người nổi tiếng nhất nghiên cứu và ứng dụng thần số học chính là nhà toán học Pythagoras, bởi vậy mọi người thường cảm giác nó nghe thật hơn. Khi sử dụng Tarot và thần số học song song, kết quả cũng không sai lệch lắm. Ví dụ như bộ Ẩn chính Major Arcana trong Tarot có 22 lá bài, trong đó là bãi thứ 14: Temperance chứa năng lượng cho sự vô độ, địa diện cho những cám dỗ với chất gây nghiện hay hành vi gây nghiện. Trong thần số học lại có nghiệp 14/5, là bài học về tính tự giác, kỉ luật và điều độ. Thực ra..." Thẩm Quyền bỗng nhìn cậu, cười đầy ẩn ý: "Không cần thứ công cụ này tôi vẫn có thể nghe thấy vũ trụ đang nói gì, đó là khả năng bẩm sinh."
Nhưng đổi lại là khả năng tự kiểm soát bản thân khi còn nhỏ của hắn bị mất hoàn toàn. Phô mai miễn phí chỉ có trong bẫy chuột cũng như chẳng ai được thần thánh thiên vị cái gì bao giờ. Người không có lại vào ước khả năng ấy, người có rồi lại muốn bỏ nó đi. Tuy nhiên hắn nghe được tiếng nói từ vũ trụ chứ không phải đọc suy nghĩ của người khác, mỗi người sinh ra đều có mệnh do trời sắp đặt và hắn có thể nhìn thấy mệnh ấy. Thay đổi vận mệnh sẽ bị nghiệp giáng, đau đớn gấp trăm lần vậy chẳng phải khả năng ngoài nhìn ra mặt xấu của người khác thì chẳng có gì hữu dụng.
Khi còn nhỏ, Thẩm Quyền rất muốn nhìn thấu suy nghĩ người khác bởi hắn nhìn thấy hắn và cô gái kia chẳng có duyên gì cả nhưng cô ấy vẫn luôn muốn theo đuổi hắn, hắn lại thấy một người đàn ông sẽ chết vào tháng tới lại kiên quyết đòi thầy cúng làm phép, còn đòi đổi mạng với người khác.
Mệnh người đã có trời viết, tại sao phải cố gắng thay đổi?
Hắn muốn hiểu họ đang nghĩ gì.
Nhưng sau này Thẩm Quyền mới nhận ra thứ hắn nhìn được là mặt bằng chung của số phận người ấy chứ không phải từng sự kiện nhỏ nhặt trong đời. Tỉ như cô gái kia có từng thích 2-3 người đàn ông khác cũng chẳng ảnh hưởng tới người yêu của cô sau này, người đàn ông kia có cố tới mấy thì cũng sẽ qua đời vào tháng sau. Khi đó hắn không còn muốn hiể người khác nghĩ gì nữa. Càng biết nhiều hắn càng nhận ra mình không thể hình dung được người khác đang nghĩ gì về mình, càng cảm thấy bức bách khó thở khi trong 300 người hắn gặp lại có 300 cách suy nghĩ khác nhau.
Dù sao hắn cũng lỡ dấn thân vào thần số học rồi, chia sẽ với những người khác cũng chẳng mất gì.
Nghe xong, Tạ Hưng hơi sững người lại, buột miệng hỏi:
"Trước khi trở thành giáo viên thể dục, anh đã làm gì vậy?"
"Bí mật, bây giờ chưa nói được nhưng sau này tôi chắc chắn sẽ kể cho cậu nghe."
Thẩm Quyền cười nhạt.
"Anh..."
"Chúng ta đi mua kẹo cao su đi, mỗi lần hạ cánh máy bay là tai tôi lại đau nhức như thể màng nhĩ sắp thủng tới nơi."
Thấy hắn không muốn nói, Tạ Hưng không hỏi nữa, chạy ra quầy tính tiền.
Trong phút chốc, Tạ Hưng bỗng nhận ra Thẩm Quyền chưa bao giờ mở miệng nói một câu nào về quá khứ của mình, ngay cả bố mẹ ra sao cũng không bao giờ kể cho cậu nghe. Mỗi lần Tạ Hưng hỏi hắn, người này đều cười nhạt như thể nó chỉ là một đoạn kí ức chán ngắt không quan trọng. Phải chăng là bởi vì Thẩm Quyền không tin tưởng cậu? Ngay cả khi Tạ Hưng đã kể hầu hết những chuyện về bản thân cho hắn nghe, hắn vẫn không hề có ý định mở lòng.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tạ Hưng bỗng trầm xuống. Thực ra, cậu cũng chưa nói hết với hắn về Cao Phúc Minh, về Doãn Tú Kiệt lại càng không dám nói, có khi nào hắn cảm thấy cậu không tin tưởng mình nên mới không chịu mở lòng không?
Tạ Hưng nghĩ nghĩ một hồi, quyết định sẽ tìm một khoảng thời gian thích hợp kể hết cho hắn nghe.
Thẩm Quyền mà đọc được suy nghĩ của người kia chắc chắn sẽ lăn ra cười. Không phải hắn không tin tưởng Tạ Hưng mà là sau khi hắn kể về quá khứ của mình, Tạ Hưng chắc chắn sẽ không tin tưởng hắn nữa. Vậy phải chọn khoảng thời gian nào tình sâu ý đậm như đại dương rồi mới nói.
Trả tiền xong xuôi, hai người họ rời khỏi nhà hàng, tiến vào cửa hàng tiện lợi nằm ngay bên cạnh. Đứng từ ngoài cửa, hắn có thể thấy đám học sinh lớp mình và một nhóm lớp D4, một nhóm A2 trà trộn trong nhóm khách, mắt nhìn những món đồ lấp lánh treo trên kệ.
"Em chào thầy ạ."
Thẩm Quyền mỉm cười, hỏi đám nhóc lớp cậu: "Đang mua gì thế?"
"Không có gì đâu ạ." Lưu Trường An lúng túng, giấu món đồ mình vừa trả tiền vào trong lồng ngực. Trong cả nhóm, Lưu Trường An là đứa nói dối kém nhất. Có lẽ là do nhà nó nghèo, khi còn nhỏ kiếm được đồng nào cũng phải khai báo thành thật với mẹ và các chị em trong nhà. Bản thân nó cũng chẳng dám giấu tiền, mẹ nó đã cực khổ như vậy, nó nhìn không đành lòng.
"Chắc là mua gì đó lên máy bay ăn thôi, chúng ta đi tiếp đi."
Thẩm Quyền nghiêng đầu nhìn bọn nó, không hỏi nữa. Trực giác bảo hắn rằng đám Lưu Trường An này đang giấu hắn cái gì đó và ngay cả Tạ Hưng cũng vậy tuy nhiên hắn không cảm nhận được ý xấu. Nếu không làm gì sai trái thì hắn sẽ không quản lý.
Hơn nữa hắn còn rất mong chờ nha.
Ước chừng 20 phút sau, chiếc máy bay cuối cùng đã hạ cánh. Nguyên học sinh khối 10 đã chiếm tới hơn 4/5 tổng số ghế trên máy bay, ngay từ khi bước vào, các tiếp viên hàng không đã chú ý tới chuyến đi lần này có rất nhiều trẻ con. Thẩm Quyền đi theo Tạ Hưng tới con đường dẫn vào cửa máy bay, hai bên hàng lang di động lát kính, bên ngoài có một chiếc xe trở toàn bộ vali, di chuyển tới kho hàng hoá nằm ngay phía dưới.
Thẩm Quyền vươn tay cất vali giúp cậu, lại ngồi xuống cạnh người kia. Trước mặt hắn là một cuốn tạp chí về máy bay và địa điểm du lịch sắp tới, toàn bộ đều ghi chép về các danh lam thắng cảnh và thông tin về các khách sạn sang trọng gần đó.
Hắn ngẩng đầu lên, phát hiện Tạ Hưng đang nhìn mình. Người kia cũng thấy hắn, ngượng ngùng quay mặt đi. Chuyện cậu thích Thẩm Quyền đã rõ như bàn ngày, thậm chí những vị đồng nghiệp chung quanh cậu đã bắt đầu hoài nghi, một người tinh ý như Thẩm Quyền chắc hẳn đã nhận ra từ lâu song Tạ Hưng chưa mở miệng lên tiếng xác nhận thì chưa tính là thật.
Thẩm Quyền quyết định sẽ dùng những ngày nghỉ ít ỏi này đẩy tình cảm của hai người họ lên một bậc cao hơn. Chờ tiếp viên hàng không đọc xong nội quy an toàn bay, Thẩm Quyền bỗng lay lay vai cậu, nhỏ giọng:
"Anh dựa lên vai em được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.