Chương 67
Phở Phở
28/02/2022
Không thể mang lên máy bay, Tạ Hưng bèn chia cho cả lớp ăn cùng nhưng vẫn không thể hết được túi bỏng to bằng bao tải. Tận tới lúc tất cả mọi người chuẩn bị lên xe khách, cậu mới cắn răng ném nốt phần còn lại vào trong thùng rác.
Thứ này đúng là vừa nhạt vừa hại cổ họng, hắn uống gần cả lít nước rồi vẫn thấy khô.
Sắc trời ngả màu, phủ lên bãi cỏ xanh mơn mởn một màu đỏ rực rỡ. Quả cầu trắng khuất dần sau khe núi, lặn xuống mặt sông. Thẩm Quyền ngước mắt nhìn lên đài quan sát phía trung tâm khu cắm trại, quay đầu bước lên xe.
"Sao thế? Anh không muốn rời đi sao?" Tạ Hưng để ý tới hắn, mỉm cười hỏi.
"Đâu có, anh đang biến nơi này trở thành kỉ niệm." Thẩm Quyền ngồi cạnh cậu.
Kỉ niệm là thứ để sau này ta tiếc nuối.
Khuôn mặt người kia được nhuộm một tầng đỏ bởi ánh hoàng hôn lộng lẫy, cả bầu trời phản chiếu lại trên đôi mắt trong vắt. Thẩm Quyền theo thói quen thò tay vào túi áo tìm điện thoại thì phát hiện mình đã cất nó trong va li phía sau xe bèn quay sang hỏi cậu:
"Em có mang điện thoại bên mình không?"
"Không có. Em cất trong túi đồ sau cốp xe." Tạ Hưng nhìn hắn: "Có chuyện gì thế?"
"Không biết, tự dưng anh có linh cảm xấu."'
"Anh quên đồ ở biệt thự?"
"Không phải, anh cũng không chắc đó là gì, chỉ tự nhiên cảm thấy lạ thôi." Thẩm Quyền ngả lưng lên ghế, làm vẻ mặt mệt mỏi: "Thôi bỏ đi, không có chuyện gì đâu."
Nghe vậy, Tạ Hưng cũng không hỏi nữa.
6 giờ tối, máy bay khởi hành từ tỉnh Bình Định về Hà Nội.
Thẩm Quyền thuyết phục cậu về nhà mình nghỉ lại qua đêm gần 15 phút người kia mới đồng ý. Sau khi xác nhận tất cả các học sinh đã được đón về an toàn, hai người họ sẽ đi taxi trở về nhà Thẩm Quyền. Ngày mai là cuối tuần, hai người họ đều không phải đến trường. Tạ Hưng đồng ý với hắn, gục đầu lên vai người bên cạnh mà ngủ.
Tạ Hưng đã xác nhận mình thích hắn, Thẩm Quyền cũng nói hắn thích cậu từ rất lâu rồi, hai người họ có chuyển sang sống chung ngay bây giờ cũng là chuyện bình thường, chỉ thiếu bước xác định quan hệ mà thôi.
Hắn đã bói ra hai người họ sẽ yêu nhau vào khoảng thời gian gần giữa năm khi hắn 31 tuổi. Biết ngày đó sắp đến, Thẩm Quyền không nhịn được hưng phấn.
Lúc mới đi còn thấy bọn nhóc nói chuyện rôm rả trên máy bay, khi trở về thì ai cũng mệt mỏi, lăn ra ngủ thiếp đi. Điểm tập trung của các lớp khối A là vườn hoa Con Cóc.
8 giờ tối, Thẩm Quyền dắt theo một nhóm học sinh vẫn còn đang ngái ngủ bước xuống xe.
Ban đêm ở thủ đô vẫn nhộn nhịp như trước kia, không thanh bình và im ắng như vùng núi đồi Quy Nhơn. Như Ý cũng như hai người họ, đứng dậy chào từng học sinh một trước khi chúng trèo lên xe máy của bố mẹ và trở về nhà.
"Chị ơi cho em xin infor."
"Chị có dùng Facebook không chị?"
"Chị ơi kết bạn với em."
Như Ý bị vây quanh bởi một đám học sinh to caocả nam lẫn nữ, cô nở nụ cười, kiên nhẫn nói chuyện với từng người một. Mắt thấy xe khách của hai lớp 10A3 và 10A7 sắp sửa cập bến, Thẩm Quyền hô to:
"Nhanh nhanh lên xe bố mẹ đi kẻo tắc đường!"
"Em chào thầy ạ!"
Thẩm Quyền mỉm cười, vẫy vẫy tay với nó.
Ít phút sau, tài xế riêng của nhà họ Châu đã tới, Châu Đăng Khoa theo mẹ lên xe trở về nhà. Tiễn hết học sinh đi rồi, Như Ý cũng cười cười chào hai người họ, bắt một chiếc xe ôm rồi vòng theo hướng ngược lại.
Ánh đèn đường bao trùm lấy thành phố, rực rỡ nhưng buổi đêm hè. Từng cơn gió mang theo hơi thở lành lạnh vẫn chưa tan hết của một mùa xuân buốt giá tràn về, len lỏi qua kẽ tóc.
Cũng may là hắn còn đồ ăn thừa trong tủ lạnh, không phải mất công đi mua cũng không cần kì công nấu ăn. Vừa về đến nhà, Thẩm Quyền theo thói quen nằm vật ra ghế sô pha, ngáp ngắn ngáp dài.
"Em đi cắm cơm trước nhé."
Tạ Hưng nhìn hắn, mỉm cười đầy bao dung.
Sau này hắn không thể để người yêu tương lai nhìn thấy cảnh mình vừa về đã lười biếng như vậy được, nhất là khi hắn không phải người duy nhất cảm thấy mệt mỏi sau khi đi liền tù tì mấy tiếng từ sáng tới tối. Tạ Hưng rất dễ tính, cậu sẽ không để ý nhưng điều đó khiến hắn cảm giác mình đang bắt nạt con người ta không bằng.
Nghĩ vậy, Thẩm Quyền xốc lại tinh thần, bảo cậu đi tắm trước còn mình thì quay thức ăn.
Tạ Hưng cũng không lằng nhằng, vào nhà vệ sinh tắm trước. Cắm cơm xong, Thẩm Quyền mở ti vi, ngồi chờ cơm chín, tiện tay sắp đồ bên trong vali ra. Xếp được một nửa quần áo vào tủ, chiếc điện thoại cũ của hắn bỗng sáng lên.
"Cái gì thế này?"
Thẩm Quyền nhíu mày. Trên màn hình hiển thị tới cả chục cuộc gọi, hầu hết là tới từ Triêu Thiên Chương và Triêu Thị Kim. Triêu Thị Kim rất ít khi gọi cho hắn, chưa bao giờ Thẩm Quyền thấy hai cô cháu nhà này gọi ầm ĩ như vậy. Tin nhắn bên trong cũng đầy ắp, không phải của học sinh mà cũng từ hai người kia.
Ngay khi mở tin nhắn ra, đồng tử hắn bỗng co rút lại.
["Học sinh của mày tự sát rồi."]
—————
Hơn 11 giờ đêm, hai bóng người xuất hiện phía cuối hành lang. Hiện đang là giờ nghỉ ngơi của các bệnh nhân, ngay cả điện hành lang cũng bị giảm xuống, chập chờn như đèn dầu. Trước hàng ghế trên hành lang có không ít người đang ngồi, người vươn tay ôm đầu, người cứ chăm chú nhìn vào căn phòng trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn như người mất hồn, người thì đứng bên cạnh an ủi, cúi gằm mặt xuống đất.
Ngoài trời tối đen như mực, không khí lạnh lẽo tới khó thở.
Nghe thấy tiếng bước chân, Triêu Thiên Chương là người duy nhất trong đám người ngẩng đầu. Cậu cũng vừa trở về từ Sapa, trên người vẫn còn mặt áo đồng phục dành cho giáo viên, bên ngoài khoác thêm cái áo gió màu xanh lục.
Hai mắt Triêu Thị Kim đỏ ngầu, sống mũi cũng đỏ theo. Hai tay bà ôm đầu, mái tóc xoăn gọn gàng rối tung cả lên, lộ ra vẻ đau khổ. Trước phòng bệnh còn có một người phụ nữ gầy gò mặc áo khoác len, nức nở mãi không thôi. Ngay cả người đàn ông hói đứng bên cạnh bà cũng không nhịn được rơi lệ, hai mắt đỏ ửng lên. Người thanh niên đứng bên cạnh họ giống hai ông bà tới 6-7 phần, mũi nhọn hoắt, hai má hóp lại, sắc mặt đen như mực, không tốt hơn những người khác là bao.
Thẩm Quyền quét mắt nhìn ba người họ một hồi, nhanh chóng rời đi. Hắn quay đầu nhìn y tá, thấy cô gái im lặng gật đầu mới bước vào phòng.
Trên chiếc giường trắng tinh đặt giữa căn phòng, tấm khăn trắng phủ lên cơ thể người đang nằm, chờ thật lâu cũng không thấy động tĩnh gì. Thẩm Quyền mím môi, vươn tay xốc khăn lên.
Vẫn là khuôn mặt xinh xắn cùng mái tóc dài đen nhánh ấy, vẫn là sống mũi cao cùng hai hàng mi cong cong, chỉ khác ở chỗ làn da cô đã chuyển màu, trắng dã ra, trên cổ còn in vết tím tái trông rất khó coi. Khoảnh khắc ấy, Tạ Hưng cảm giác như tim mình ngừng đập.
Lê Ngọc Linh vẫn luôn là học sinh được Triêu Thị Kim yêu quý nhất, cũng chính là trưởng câu lạc bộ Taekwondo mà Thẩm Quyền chủ nhiệm. Khuôn mặt ấy đã xuất hiện trước trại Đức trong ngày hội ngôn ngữ, trong những lần thi đấu căng thẳng trên sân trường, trong những căn phòng đầy ắp giấy tờ. Và cô ấy nở nụ cười rạng rỡ, nói rằng mình rất thích giúp giáo viên. Bỗng một ngày bà tỉnh dậy, người bà coi như con gái đã không còn tồn tại trên đời.
Tạ Hưng và Triêu Thiên Chương đều là chủ nhiệm môn của lớp cô, tuy không nói chuyện nhiều như Thẩm Quyền và Triêu Thị Kim nhưng cũng cảm thấy xót xa, sống mũi tự nhiên nóng bừng lên.
Thẩm Quyền quan sát con bé trong im lặng.
Ngay khi cậu tưởng đôi mắt hắn sẽ ửng hồng như bao người khác, Tạ Hưng lại phát hiện ra, Thẩm Quyền không hề khóc như cậu tưởng tượng mà chỉ cụp mắt, sắc mặt không hề tốt một chút nào. Mái tóc đen nhánh che mất đôi mắt âm u, ôm lấy gò má khỏe khoắn. Điểm khác biệt giữa hắn với những người khác chính là, Thẩm Quyền chấp nhận sự ra đi này quá nhanh, giống như hắn đã đoán ra từ trước.
Tạ Hưng bỗng có cảm giác người mà cậu tin tưởng này có gì đó rất kì lạ. Nhưng cậu không thể giải thích điểm kì lạ ấy nằm ở chỗ nào.
Lật khăn lên xong, Thẩm Quyền lại kéo khăn che lấp khuôn mặt cô, xoay người đi ra ngoài.
"Sao cậu không nghe máy?"
Triêu Thiên Chương hỏi hắn, không xưng "mày-tao" như thường ngày.
"Tôi để chế độ máy bay, tận tới lúc về nhà mới mở ra xem." Thẩm Quyền hiếm khi lộ ra vẻ u ám, hỏi tiếp: "Từ bao giờ?"
"Khoảng 2-3 tiếng trước."
"Em ấy đã từ bỏ cuộc sống khi đi tham quan với bạn bè sao?"
"Không, Ngọc Linh không đăng kí đi tham quan, con bé ở nhà bà nội, nằm cách đây khoảng 5-6km."
Bà nội cô sau khi tận mắt chứng kiến cơ thể đứa cháu mà bà vẫn luôn yêu bị treo trên quạt trần đã sốc nặng mà ngất đi, hiện đang nằm ở phòng bệnh trên tầng 2. Lê Ngọc Linh đã biến mất quá đường đột, ai sẽ nghĩ rằng một người luôn mỉm cười rạng rỡ lại chọn cách tàn nhẫn như thế để rời bỏ cuộc sống. Trên cổ tay con bé có vết cứa từ trước nhưng chưa đủ để giết chết một người đang sống sờ sờ, Lê Ngọc Linh bèn chọn cách treo cổ.
Thẩm Quyền lặng thinh một hồi, một lúc sau mới mở miệng hỏi:
"Người nhà đã báo cảnh sát chưa?"
"Báo rồi."
Triêu Thiên Chương là người duy nhất trả lời hắn. Người này luôn giữ bộ mặt liệt trong mọi hoàn cảnh, đây là lần đầu tiên Thẩm Quyền thấy cậu chàng lộ ra vẻ đau lòng đến vậy. Hai tay cậu ôm vai Triêu Thị Kim, trở thành chỗ dựa duy nhất cho người phụ nữ đã bạc trắng nửa đầu ngồi bên cạnh.
"Vì sao con bé lại tự sát?"
Thẩm Quyền cảm nhận được ngay khi hắn hỏi câu này, người nhà của Lê Ngọc Linh bỗng ngẩng lên nhìn hắn, trên khuôn mặt mang theo sự u oán đến đáng sợ.
"Con bé đã mang thai."
Thứ này đúng là vừa nhạt vừa hại cổ họng, hắn uống gần cả lít nước rồi vẫn thấy khô.
Sắc trời ngả màu, phủ lên bãi cỏ xanh mơn mởn một màu đỏ rực rỡ. Quả cầu trắng khuất dần sau khe núi, lặn xuống mặt sông. Thẩm Quyền ngước mắt nhìn lên đài quan sát phía trung tâm khu cắm trại, quay đầu bước lên xe.
"Sao thế? Anh không muốn rời đi sao?" Tạ Hưng để ý tới hắn, mỉm cười hỏi.
"Đâu có, anh đang biến nơi này trở thành kỉ niệm." Thẩm Quyền ngồi cạnh cậu.
Kỉ niệm là thứ để sau này ta tiếc nuối.
Khuôn mặt người kia được nhuộm một tầng đỏ bởi ánh hoàng hôn lộng lẫy, cả bầu trời phản chiếu lại trên đôi mắt trong vắt. Thẩm Quyền theo thói quen thò tay vào túi áo tìm điện thoại thì phát hiện mình đã cất nó trong va li phía sau xe bèn quay sang hỏi cậu:
"Em có mang điện thoại bên mình không?"
"Không có. Em cất trong túi đồ sau cốp xe." Tạ Hưng nhìn hắn: "Có chuyện gì thế?"
"Không biết, tự dưng anh có linh cảm xấu."'
"Anh quên đồ ở biệt thự?"
"Không phải, anh cũng không chắc đó là gì, chỉ tự nhiên cảm thấy lạ thôi." Thẩm Quyền ngả lưng lên ghế, làm vẻ mặt mệt mỏi: "Thôi bỏ đi, không có chuyện gì đâu."
Nghe vậy, Tạ Hưng cũng không hỏi nữa.
6 giờ tối, máy bay khởi hành từ tỉnh Bình Định về Hà Nội.
Thẩm Quyền thuyết phục cậu về nhà mình nghỉ lại qua đêm gần 15 phút người kia mới đồng ý. Sau khi xác nhận tất cả các học sinh đã được đón về an toàn, hai người họ sẽ đi taxi trở về nhà Thẩm Quyền. Ngày mai là cuối tuần, hai người họ đều không phải đến trường. Tạ Hưng đồng ý với hắn, gục đầu lên vai người bên cạnh mà ngủ.
Tạ Hưng đã xác nhận mình thích hắn, Thẩm Quyền cũng nói hắn thích cậu từ rất lâu rồi, hai người họ có chuyển sang sống chung ngay bây giờ cũng là chuyện bình thường, chỉ thiếu bước xác định quan hệ mà thôi.
Hắn đã bói ra hai người họ sẽ yêu nhau vào khoảng thời gian gần giữa năm khi hắn 31 tuổi. Biết ngày đó sắp đến, Thẩm Quyền không nhịn được hưng phấn.
Lúc mới đi còn thấy bọn nhóc nói chuyện rôm rả trên máy bay, khi trở về thì ai cũng mệt mỏi, lăn ra ngủ thiếp đi. Điểm tập trung của các lớp khối A là vườn hoa Con Cóc.
8 giờ tối, Thẩm Quyền dắt theo một nhóm học sinh vẫn còn đang ngái ngủ bước xuống xe.
Ban đêm ở thủ đô vẫn nhộn nhịp như trước kia, không thanh bình và im ắng như vùng núi đồi Quy Nhơn. Như Ý cũng như hai người họ, đứng dậy chào từng học sinh một trước khi chúng trèo lên xe máy của bố mẹ và trở về nhà.
"Chị ơi cho em xin infor."
"Chị có dùng Facebook không chị?"
"Chị ơi kết bạn với em."
Như Ý bị vây quanh bởi một đám học sinh to caocả nam lẫn nữ, cô nở nụ cười, kiên nhẫn nói chuyện với từng người một. Mắt thấy xe khách của hai lớp 10A3 và 10A7 sắp sửa cập bến, Thẩm Quyền hô to:
"Nhanh nhanh lên xe bố mẹ đi kẻo tắc đường!"
"Em chào thầy ạ!"
Thẩm Quyền mỉm cười, vẫy vẫy tay với nó.
Ít phút sau, tài xế riêng của nhà họ Châu đã tới, Châu Đăng Khoa theo mẹ lên xe trở về nhà. Tiễn hết học sinh đi rồi, Như Ý cũng cười cười chào hai người họ, bắt một chiếc xe ôm rồi vòng theo hướng ngược lại.
Ánh đèn đường bao trùm lấy thành phố, rực rỡ nhưng buổi đêm hè. Từng cơn gió mang theo hơi thở lành lạnh vẫn chưa tan hết của một mùa xuân buốt giá tràn về, len lỏi qua kẽ tóc.
Cũng may là hắn còn đồ ăn thừa trong tủ lạnh, không phải mất công đi mua cũng không cần kì công nấu ăn. Vừa về đến nhà, Thẩm Quyền theo thói quen nằm vật ra ghế sô pha, ngáp ngắn ngáp dài.
"Em đi cắm cơm trước nhé."
Tạ Hưng nhìn hắn, mỉm cười đầy bao dung.
Sau này hắn không thể để người yêu tương lai nhìn thấy cảnh mình vừa về đã lười biếng như vậy được, nhất là khi hắn không phải người duy nhất cảm thấy mệt mỏi sau khi đi liền tù tì mấy tiếng từ sáng tới tối. Tạ Hưng rất dễ tính, cậu sẽ không để ý nhưng điều đó khiến hắn cảm giác mình đang bắt nạt con người ta không bằng.
Nghĩ vậy, Thẩm Quyền xốc lại tinh thần, bảo cậu đi tắm trước còn mình thì quay thức ăn.
Tạ Hưng cũng không lằng nhằng, vào nhà vệ sinh tắm trước. Cắm cơm xong, Thẩm Quyền mở ti vi, ngồi chờ cơm chín, tiện tay sắp đồ bên trong vali ra. Xếp được một nửa quần áo vào tủ, chiếc điện thoại cũ của hắn bỗng sáng lên.
"Cái gì thế này?"
Thẩm Quyền nhíu mày. Trên màn hình hiển thị tới cả chục cuộc gọi, hầu hết là tới từ Triêu Thiên Chương và Triêu Thị Kim. Triêu Thị Kim rất ít khi gọi cho hắn, chưa bao giờ Thẩm Quyền thấy hai cô cháu nhà này gọi ầm ĩ như vậy. Tin nhắn bên trong cũng đầy ắp, không phải của học sinh mà cũng từ hai người kia.
Ngay khi mở tin nhắn ra, đồng tử hắn bỗng co rút lại.
["Học sinh của mày tự sát rồi."]
—————
Hơn 11 giờ đêm, hai bóng người xuất hiện phía cuối hành lang. Hiện đang là giờ nghỉ ngơi của các bệnh nhân, ngay cả điện hành lang cũng bị giảm xuống, chập chờn như đèn dầu. Trước hàng ghế trên hành lang có không ít người đang ngồi, người vươn tay ôm đầu, người cứ chăm chú nhìn vào căn phòng trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn như người mất hồn, người thì đứng bên cạnh an ủi, cúi gằm mặt xuống đất.
Ngoài trời tối đen như mực, không khí lạnh lẽo tới khó thở.
Nghe thấy tiếng bước chân, Triêu Thiên Chương là người duy nhất trong đám người ngẩng đầu. Cậu cũng vừa trở về từ Sapa, trên người vẫn còn mặt áo đồng phục dành cho giáo viên, bên ngoài khoác thêm cái áo gió màu xanh lục.
Hai mắt Triêu Thị Kim đỏ ngầu, sống mũi cũng đỏ theo. Hai tay bà ôm đầu, mái tóc xoăn gọn gàng rối tung cả lên, lộ ra vẻ đau khổ. Trước phòng bệnh còn có một người phụ nữ gầy gò mặc áo khoác len, nức nở mãi không thôi. Ngay cả người đàn ông hói đứng bên cạnh bà cũng không nhịn được rơi lệ, hai mắt đỏ ửng lên. Người thanh niên đứng bên cạnh họ giống hai ông bà tới 6-7 phần, mũi nhọn hoắt, hai má hóp lại, sắc mặt đen như mực, không tốt hơn những người khác là bao.
Thẩm Quyền quét mắt nhìn ba người họ một hồi, nhanh chóng rời đi. Hắn quay đầu nhìn y tá, thấy cô gái im lặng gật đầu mới bước vào phòng.
Trên chiếc giường trắng tinh đặt giữa căn phòng, tấm khăn trắng phủ lên cơ thể người đang nằm, chờ thật lâu cũng không thấy động tĩnh gì. Thẩm Quyền mím môi, vươn tay xốc khăn lên.
Vẫn là khuôn mặt xinh xắn cùng mái tóc dài đen nhánh ấy, vẫn là sống mũi cao cùng hai hàng mi cong cong, chỉ khác ở chỗ làn da cô đã chuyển màu, trắng dã ra, trên cổ còn in vết tím tái trông rất khó coi. Khoảnh khắc ấy, Tạ Hưng cảm giác như tim mình ngừng đập.
Lê Ngọc Linh vẫn luôn là học sinh được Triêu Thị Kim yêu quý nhất, cũng chính là trưởng câu lạc bộ Taekwondo mà Thẩm Quyền chủ nhiệm. Khuôn mặt ấy đã xuất hiện trước trại Đức trong ngày hội ngôn ngữ, trong những lần thi đấu căng thẳng trên sân trường, trong những căn phòng đầy ắp giấy tờ. Và cô ấy nở nụ cười rạng rỡ, nói rằng mình rất thích giúp giáo viên. Bỗng một ngày bà tỉnh dậy, người bà coi như con gái đã không còn tồn tại trên đời.
Tạ Hưng và Triêu Thiên Chương đều là chủ nhiệm môn của lớp cô, tuy không nói chuyện nhiều như Thẩm Quyền và Triêu Thị Kim nhưng cũng cảm thấy xót xa, sống mũi tự nhiên nóng bừng lên.
Thẩm Quyền quan sát con bé trong im lặng.
Ngay khi cậu tưởng đôi mắt hắn sẽ ửng hồng như bao người khác, Tạ Hưng lại phát hiện ra, Thẩm Quyền không hề khóc như cậu tưởng tượng mà chỉ cụp mắt, sắc mặt không hề tốt một chút nào. Mái tóc đen nhánh che mất đôi mắt âm u, ôm lấy gò má khỏe khoắn. Điểm khác biệt giữa hắn với những người khác chính là, Thẩm Quyền chấp nhận sự ra đi này quá nhanh, giống như hắn đã đoán ra từ trước.
Tạ Hưng bỗng có cảm giác người mà cậu tin tưởng này có gì đó rất kì lạ. Nhưng cậu không thể giải thích điểm kì lạ ấy nằm ở chỗ nào.
Lật khăn lên xong, Thẩm Quyền lại kéo khăn che lấp khuôn mặt cô, xoay người đi ra ngoài.
"Sao cậu không nghe máy?"
Triêu Thiên Chương hỏi hắn, không xưng "mày-tao" như thường ngày.
"Tôi để chế độ máy bay, tận tới lúc về nhà mới mở ra xem." Thẩm Quyền hiếm khi lộ ra vẻ u ám, hỏi tiếp: "Từ bao giờ?"
"Khoảng 2-3 tiếng trước."
"Em ấy đã từ bỏ cuộc sống khi đi tham quan với bạn bè sao?"
"Không, Ngọc Linh không đăng kí đi tham quan, con bé ở nhà bà nội, nằm cách đây khoảng 5-6km."
Bà nội cô sau khi tận mắt chứng kiến cơ thể đứa cháu mà bà vẫn luôn yêu bị treo trên quạt trần đã sốc nặng mà ngất đi, hiện đang nằm ở phòng bệnh trên tầng 2. Lê Ngọc Linh đã biến mất quá đường đột, ai sẽ nghĩ rằng một người luôn mỉm cười rạng rỡ lại chọn cách tàn nhẫn như thế để rời bỏ cuộc sống. Trên cổ tay con bé có vết cứa từ trước nhưng chưa đủ để giết chết một người đang sống sờ sờ, Lê Ngọc Linh bèn chọn cách treo cổ.
Thẩm Quyền lặng thinh một hồi, một lúc sau mới mở miệng hỏi:
"Người nhà đã báo cảnh sát chưa?"
"Báo rồi."
Triêu Thiên Chương là người duy nhất trả lời hắn. Người này luôn giữ bộ mặt liệt trong mọi hoàn cảnh, đây là lần đầu tiên Thẩm Quyền thấy cậu chàng lộ ra vẻ đau lòng đến vậy. Hai tay cậu ôm vai Triêu Thị Kim, trở thành chỗ dựa duy nhất cho người phụ nữ đã bạc trắng nửa đầu ngồi bên cạnh.
"Vì sao con bé lại tự sát?"
Thẩm Quyền cảm nhận được ngay khi hắn hỏi câu này, người nhà của Lê Ngọc Linh bỗng ngẩng lên nhìn hắn, trên khuôn mặt mang theo sự u oán đến đáng sợ.
"Con bé đã mang thai."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.