Chương 89
Phở Phở
30/03/2022
Năm Tố Anh Đức học lớp 6, công ty của bố nó đột nhiên khởi sắc, khiến gia đình nó từ một hộ không người quan tâm thành cả làng hay biết. Tính nó hào sảng, rộng lượng, rất nhiều người thích chơi cùng nó, có thể là
vì nhà nó giàu cũng có thể là do họ thật lòng thích nó. Có điều, thỉnh
thoảng Tố Anh Đức đùa dai khiến không ít người ghét nó, nó cũng biết áy
náy mà cười xoà cho qua.
Nó đang ở tuổi dậy thì, mụn đầu đen lấm tấm trên khuôn mặt tròn trĩnh. Mái tóc nó ánh nâu do đi nắng lâu ngày, áo sơ mi trắng sạch sẽ không một vết bẩn đi cùng quần đồng phục phẳng phiu, khiến nó trông phóng khoáng đến lạ. Thằng nhóc cao khoảng mét 7, vóc dáng cân đối, làn da bánh mật khỏe khoắn. Người trong trấn thường nói nó là người đáng kì vọng nhất trong tất cả những đứa trẻ đồng trang lứa. Từ nhỏ đã sống trong ánh hào quang đâm ra Tố Anh Đức có hơi kiêu ngạo nhưng nó không ảnh hưởng tới số lượng bạn bè của nó.
2 năm trước, trường trung học cơ sở Thịnh Tước trở thành một trong những trường điểm trong thị trấn với tỉ lệ học sinh đỗ cấp 3, chuyển dời lên thành phố cao đáng kể. Nhờ có cha mình, Tố Anh Vũ vào trường vô cùng thuận lợi, suốt 3 năm nay vẫn sống yên ổn dưới mái trường. Tuy nó học không giỏi lắm nhưng nó tự nhận mình rất giỏi thể thao, đặc biệt là môn điền kinh. Nhờ tài ăn nói, sức khỏe dồi dào và gia đình mà vẫn ngồi vững trên ghế nhà trường.
Năm nó lên lớp 8, lớp nó đón một học sinh mới.
Cậu con trai ấy thấp hơn hắn một chút, mái tóc ngắn đen nhánh ôm lấy khuôn mặt trắng nõn như bình sứ của cậu. Lông mi cậu ta dài, mái che khuất lông mày, cánh tay gầy gò lộ ra dưới lớp áo khoác. Cậu ta ngước mắt lên quan sát bạn cùng lớp mới của mình một lượt, giới thiệu bằng giọng khàn đặc khô khốc. Ấn tượng đầu tiên của Tố Anh Đức về Thẩm Quyền chỉ có thế, như hai người xa lạ.
Sau lần Trương Bình An bị đánh nhập viện, giáo viên đã cho cậu ta chuyển lớp. Mẹ cậu cũng nói chuyện này với bác sĩ. Sau khi xem xét một hồi, gia đình quyết định cho hắn chuyển trường. Trước khi đi, Hồng Nhung còn dặn hắn đừng sử dụng năng lực của mình quá trớn, ai bắt nạt mình thì phải bảo với giáo viên và gia đình. Bà không sợ chúng trêu Thẩm Quyền, bà sợ Thẩm Quyền trả thù chúng.
Cũng vì hắn kể hết với mẹ như đang kể chiến công mà họ mới nhận ra bệnh tình của Thẩm Quyền không tiến triển tốt như lời bác sĩ nói, gia đình hắn tỏ vẻ không tin tưởng vào nhóm bác sĩ ở bệnh viện. Thẩm Quyền không nói gì, thầm nghĩ về sau hắn sẽ ghi vào một quyển sổ hoặc tờ giấy nào đó chứ không kể với ai nữa.
Năm lớp 8, Thẩm Quyền vẫn chưa có dấu hiệu dậy thì, mãi là một đứa nhóc thấp bé trắng trẻo như búp bê, toát lên vẻ sạch sẽ. Đừng nhìn hắn nhỏ bé thế mà tưởng hắn dễ trêu chọc, sức khỏe của hắn rất tốt, hợp với các hoạt động chân tay nhiều hơn trí óc, năng lực thể thao mạnh, chỉ là hắn còn nhỏ lại không đi học chính quy, đánh đấm không có kĩ thuật.
Giáo viên xếp cho Thẩm Quyền ngồi cạnh một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, ngồi ngay sau Tố Anh Đức.
Đa phần những đứa trẻ nhập học muộn, đang học trường này chuyển sang trường kia đều có tác động của phụ huynh, chỉ có số ít là được tác động từ đầu. Tố Anh Đức là một ví dụ. Ở thời điểm đó, các gia đình đều không quan tâm tới chuyện học hành của con cái, tư tưởng kế thừa, về quê làm ruộng của bọn họ vẫn rất nặng, ít người chịu bỏ ra một khoản tiền lớn để con cái được vào trường tốt. Nếu chi tiền để vào từ đầu lớp 6 thì sẽ mất nhiều hơn là có một khoảng thời gian tại trường khác rồi mới vào trường tốt.
Điều đó cũng chứng tỏ được một điều rằng gia đình cậu học sinh mới này không giàu có nhưng cũng không phải không có tiền, bố mẹ là người có học thức và định hướng nên mới cho con chuyển trường, cậu bạn này cũng phải học tốt một chút thì mới được nhận. Ấn tượng của Tố Anh Đức về hắn lại tốt lên một bậc.
Bố mẹ Thẩm Quyền đúng là quan tâm đến chuyện học hành của hắn nhưng lí do họ chuyển trường cho hắn là vì nghĩ rằng hắn học nhiều lên, không ngừng cạnh tranh với các bạn thì sẽ không có thời gian đi gây hấn với ai nữa.
Tiếc là dù hắn có ngồi yên thì rắc rối vẫn tự tìm tới cửa.
Nửa tháng sau khi Thẩm Quyền nhập học, nhà trường tiến hành chọn ra các học sinh ở từng lớp để tổ chức hội khỏe phù đổng. Toàn bộ việc này đều sẽ giao cho các giáo viên thể dục phụ trách từng lớp, mỗi giáo viên cho các học sinh trong lớp mình phụ trách tự thi với nhau, lấy tinh thần tự nguyện là trước tiên.
Tố Anh Đức chỉ thích môn thể dục, các môn phải động não và ngay cả âm nhạc nó cũng không thích, hiển nhiên là nó tình nguyện. Được 20 người, thầy thể dục của bọn nó tiếp tục hỏi có ai muốn tham gia nữa không thì không thấy một cánh tay. Đúng lúc ông định chốt đội hình và cho bọn nó thi đấu, phía dưới bỗng vang lên:
"Bọn em tham gia ạ!"
"Tốt lắm."
Người vừa nói là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, cũng là người ngồi sau lưng nó. Thẩm Quyền ngồi bên cạnh bị nhỏ kéo tay lên đang làm vẻ mặt không hề có tí sức sống nào, mặt chảy dài ra như bất mãn lắm. Hắn lầu bầu, đủ để cho những người đứng gần hắn nghe thấy:
"Mày trả thù tao?"
"Chân dài chạy nhanh thế để làm gì? Không tham gia thì phí tài."
Tố Anh Đức đứng bên cạnh nghe lỏm được cuộc hội thoại của hai người kia, thầm ghi nhớ Thẩm Quyền cũng thích chạy bộ. Nó là đứa tự cao, rất thích được người khác khen ngợi, tâng bốc. Tố Anh Đức chỉ nghĩ đến cảnh mình vượt lên và bỏ lại đám bạn còn đang thở hồng hộc sau lưng để về đích đầu tiên lại không nhịn được mà cười tủm tỉm.
Vượt trội hơn người là một cảm giác tuyệt vời.
Đám trẻ không tình nguyện tham gia sẽ được lên lớp sớm, nhóm tình nguyện ở lại dưới sân trường đăng kí thi môn mình muốn. Hội khỏe phù đổng không có quá nhiều môn, chỉ có 3 môn chính là thi chạy, nhảy dây tập thể và kéo co. Hai nhóm đầu sẽ được nghỉ ngơi trong khoảng 20 phút rồi chọn ra 10 người tham gia kéo co ngay sau đó.
Tố Anh Đức và Thẩm Quyền chọn thi chạy, nhỏ bạn ngồi bàn sau nó chọn thi nhảy dây tập thể. Thầy giáo để nhóm chạy thi với nhau trong sân trường còn nhóm nhảy dây sẽ thử phối hợp tại sảnh ăn của học sinh lớp 6.
"Thầy sẽ lấy 5 bạn về nhanh nhất. Các bạn chạy 3 vòng quanh sân trường, vượt qua gốc cây đằng kia, quẹo trái rồi trở lại vị trí xuất phát. 5 người hoàn thành 3 vòng nhanh nhất sẽ được đi thi hội khỏe phù đổng."
Sân trường không rộng lắm, không tính sảnh thì cũng chỉ lớn gấp đôi sân bên cạnh nhà văn hoá, nó chạy vài phút là xong.
Tố Anh Đức xoay cổ tay cổ chân mình, trên mặt đầy tự tin. Nhóm 13 người dàn thành hai hàng dọc trước vạch xuất phát.
"Chuẩn bị..."
"Chạy!"
Khi tiếng còi vừa dứt, Tố Anh Đức lao nhanh như một cơn gió. Mới đầu nó còn giữa khoảng cách tối thiểu với đám bạn học, chưa đầy nửa phút, Tố Anh Đức bỗng tăng tốc, vượt xa bọn chúng. Có vài đứa thấy nó thể hiện thì khó chịu, cũng tăng tốc theo nhưng chẳng thể nào đuổi kịp nó được. Sau lưng nó vang lên tiếng thở dốc của đám bạn và mấy tiếng kêu than "chạy chậm thôi" từ phía sau. Người khác càng chú ý tới nó, nó càng sướng trong lòng, chạy càng nhanh, chẳng mấy chốc đã bỏ xa bọn bạn.
Ánh nắng phủ lên trán nó một tầng vàng như lụa kim và giọt mồ hôi lấm tấm là những viên kim cương đính trên đó.
Chẳng mấy chốc, Tố Anh Đức không còn nghe được tiếng ríu rít như ve sầu của đám bạn phía sau. Nó hoàn toàn vượt trội hơn họ và nó tin là vậy.
Nhưng gần tới cuối, Tố Anh Đức càng đuối sức, tốc độ cũng giảm dần. Hậu quả của việc dồn lực quá nhiều vào vòng đầu là không còn sức cho vòng sau. Tai nó ù dần, màng nhĩ đau đến ong cả đầu. Tim nó đập thình thịch liên hồi, cả người nóng rực lên, hai chân dần mỏi mệt, chỉ muốn dừng lại nghỉ một lúc. Nhưng nó không dừng lại vì nó thấy vạch đích ngay trước mắt. Tố Anh Đức gắng chút sức lực cuối cùng của mình để hoàn thành vòng cuối cùng.
Ngay khi nó gần chạm tới cúp vô địch, cậu con trai sạch sẽ kia bỗng vượt lên, trở thành người đầu tiên hoàn thành 3 vòng thi. Thẩm Quyền không gắng sức thể hiện ngay từ đầu cũng chẳng buồn há miệng ra để hô hào cổ vũ, hắn giữ tốc độ đều đều để tránh mất sức, tới khi gần cán đích mới vọt lên trước đối thủ.
"Tốt lắm, cậu tên gì nhỉ?"
"Thẩm Quyền, số 40 ạ."
Hắn cởi áo khoác, vươn tay lau lớp mồ hôi mỏng còn đọng lại trên trán.
Trong khoảnh khắc, Tố Anh Đức cảm thấy hụt hẫng không thôi.
Người ta chỉ quan tâm tới người giỏi nhất. Và nó luôn là người giỏi nhất. Ngoại trừ việc học ra, nó luôn được khen ngợi trong các môn thể thao và hoạt động văn nghệ.
Điểm khác nhau giữa Trương Bình An và Tố Anh Đức là một người ở dưới đáy xã hội, chơi vơi vô định, luôn tìm cách để leo lên khỏi và chú núi sâu hoắm, được người khác công nhận. Người còn lại từ khi sinh ra đã đứng trên đỉnh cao, được gia đình cưng chiều, người người đón nhận, chưa từng nếm mùi thất bại. Hai đứa trẻ này, một đứa quá tự ti, một đứa quá kiêu ngạo, cả hai đều có vấn đề.
Thẩm Quyền đọc ra được nhưng hiển nhiên là hắn không có ý định giúp. Số mệnh của chúng đã được viết sẵn trên dòng chảy thời gian, nếu bọn nó không động vào hắn thì hắn chẳng buồn quan tâm. Tố Anh Đức không biến chất như Trương Bình An, tương lai sau này không quá rực rỡ cũng chẳng đen tối, là người có lương tâm. Một người bình thường như thế không đáng để Thẩm Quyền đặt vào mắt.
Tiếc là cái vẻ vô tâm ấy vào mắt người khác lại thành hắn đang khinh thường họ.
Cuối tiết, Tố Anh Đức bỗng chặn hắn lại, hùng hổ nói:
"Chúng ta thi lại đi!"
Nó đang ở tuổi dậy thì, mụn đầu đen lấm tấm trên khuôn mặt tròn trĩnh. Mái tóc nó ánh nâu do đi nắng lâu ngày, áo sơ mi trắng sạch sẽ không một vết bẩn đi cùng quần đồng phục phẳng phiu, khiến nó trông phóng khoáng đến lạ. Thằng nhóc cao khoảng mét 7, vóc dáng cân đối, làn da bánh mật khỏe khoắn. Người trong trấn thường nói nó là người đáng kì vọng nhất trong tất cả những đứa trẻ đồng trang lứa. Từ nhỏ đã sống trong ánh hào quang đâm ra Tố Anh Đức có hơi kiêu ngạo nhưng nó không ảnh hưởng tới số lượng bạn bè của nó.
2 năm trước, trường trung học cơ sở Thịnh Tước trở thành một trong những trường điểm trong thị trấn với tỉ lệ học sinh đỗ cấp 3, chuyển dời lên thành phố cao đáng kể. Nhờ có cha mình, Tố Anh Vũ vào trường vô cùng thuận lợi, suốt 3 năm nay vẫn sống yên ổn dưới mái trường. Tuy nó học không giỏi lắm nhưng nó tự nhận mình rất giỏi thể thao, đặc biệt là môn điền kinh. Nhờ tài ăn nói, sức khỏe dồi dào và gia đình mà vẫn ngồi vững trên ghế nhà trường.
Năm nó lên lớp 8, lớp nó đón một học sinh mới.
Cậu con trai ấy thấp hơn hắn một chút, mái tóc ngắn đen nhánh ôm lấy khuôn mặt trắng nõn như bình sứ của cậu. Lông mi cậu ta dài, mái che khuất lông mày, cánh tay gầy gò lộ ra dưới lớp áo khoác. Cậu ta ngước mắt lên quan sát bạn cùng lớp mới của mình một lượt, giới thiệu bằng giọng khàn đặc khô khốc. Ấn tượng đầu tiên của Tố Anh Đức về Thẩm Quyền chỉ có thế, như hai người xa lạ.
Sau lần Trương Bình An bị đánh nhập viện, giáo viên đã cho cậu ta chuyển lớp. Mẹ cậu cũng nói chuyện này với bác sĩ. Sau khi xem xét một hồi, gia đình quyết định cho hắn chuyển trường. Trước khi đi, Hồng Nhung còn dặn hắn đừng sử dụng năng lực của mình quá trớn, ai bắt nạt mình thì phải bảo với giáo viên và gia đình. Bà không sợ chúng trêu Thẩm Quyền, bà sợ Thẩm Quyền trả thù chúng.
Cũng vì hắn kể hết với mẹ như đang kể chiến công mà họ mới nhận ra bệnh tình của Thẩm Quyền không tiến triển tốt như lời bác sĩ nói, gia đình hắn tỏ vẻ không tin tưởng vào nhóm bác sĩ ở bệnh viện. Thẩm Quyền không nói gì, thầm nghĩ về sau hắn sẽ ghi vào một quyển sổ hoặc tờ giấy nào đó chứ không kể với ai nữa.
Năm lớp 8, Thẩm Quyền vẫn chưa có dấu hiệu dậy thì, mãi là một đứa nhóc thấp bé trắng trẻo như búp bê, toát lên vẻ sạch sẽ. Đừng nhìn hắn nhỏ bé thế mà tưởng hắn dễ trêu chọc, sức khỏe của hắn rất tốt, hợp với các hoạt động chân tay nhiều hơn trí óc, năng lực thể thao mạnh, chỉ là hắn còn nhỏ lại không đi học chính quy, đánh đấm không có kĩ thuật.
Giáo viên xếp cho Thẩm Quyền ngồi cạnh một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, ngồi ngay sau Tố Anh Đức.
Đa phần những đứa trẻ nhập học muộn, đang học trường này chuyển sang trường kia đều có tác động của phụ huynh, chỉ có số ít là được tác động từ đầu. Tố Anh Đức là một ví dụ. Ở thời điểm đó, các gia đình đều không quan tâm tới chuyện học hành của con cái, tư tưởng kế thừa, về quê làm ruộng của bọn họ vẫn rất nặng, ít người chịu bỏ ra một khoản tiền lớn để con cái được vào trường tốt. Nếu chi tiền để vào từ đầu lớp 6 thì sẽ mất nhiều hơn là có một khoảng thời gian tại trường khác rồi mới vào trường tốt.
Điều đó cũng chứng tỏ được một điều rằng gia đình cậu học sinh mới này không giàu có nhưng cũng không phải không có tiền, bố mẹ là người có học thức và định hướng nên mới cho con chuyển trường, cậu bạn này cũng phải học tốt một chút thì mới được nhận. Ấn tượng của Tố Anh Đức về hắn lại tốt lên một bậc.
Bố mẹ Thẩm Quyền đúng là quan tâm đến chuyện học hành của hắn nhưng lí do họ chuyển trường cho hắn là vì nghĩ rằng hắn học nhiều lên, không ngừng cạnh tranh với các bạn thì sẽ không có thời gian đi gây hấn với ai nữa.
Tiếc là dù hắn có ngồi yên thì rắc rối vẫn tự tìm tới cửa.
Nửa tháng sau khi Thẩm Quyền nhập học, nhà trường tiến hành chọn ra các học sinh ở từng lớp để tổ chức hội khỏe phù đổng. Toàn bộ việc này đều sẽ giao cho các giáo viên thể dục phụ trách từng lớp, mỗi giáo viên cho các học sinh trong lớp mình phụ trách tự thi với nhau, lấy tinh thần tự nguyện là trước tiên.
Tố Anh Đức chỉ thích môn thể dục, các môn phải động não và ngay cả âm nhạc nó cũng không thích, hiển nhiên là nó tình nguyện. Được 20 người, thầy thể dục của bọn nó tiếp tục hỏi có ai muốn tham gia nữa không thì không thấy một cánh tay. Đúng lúc ông định chốt đội hình và cho bọn nó thi đấu, phía dưới bỗng vang lên:
"Bọn em tham gia ạ!"
"Tốt lắm."
Người vừa nói là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, cũng là người ngồi sau lưng nó. Thẩm Quyền ngồi bên cạnh bị nhỏ kéo tay lên đang làm vẻ mặt không hề có tí sức sống nào, mặt chảy dài ra như bất mãn lắm. Hắn lầu bầu, đủ để cho những người đứng gần hắn nghe thấy:
"Mày trả thù tao?"
"Chân dài chạy nhanh thế để làm gì? Không tham gia thì phí tài."
Tố Anh Đức đứng bên cạnh nghe lỏm được cuộc hội thoại của hai người kia, thầm ghi nhớ Thẩm Quyền cũng thích chạy bộ. Nó là đứa tự cao, rất thích được người khác khen ngợi, tâng bốc. Tố Anh Đức chỉ nghĩ đến cảnh mình vượt lên và bỏ lại đám bạn còn đang thở hồng hộc sau lưng để về đích đầu tiên lại không nhịn được mà cười tủm tỉm.
Vượt trội hơn người là một cảm giác tuyệt vời.
Đám trẻ không tình nguyện tham gia sẽ được lên lớp sớm, nhóm tình nguyện ở lại dưới sân trường đăng kí thi môn mình muốn. Hội khỏe phù đổng không có quá nhiều môn, chỉ có 3 môn chính là thi chạy, nhảy dây tập thể và kéo co. Hai nhóm đầu sẽ được nghỉ ngơi trong khoảng 20 phút rồi chọn ra 10 người tham gia kéo co ngay sau đó.
Tố Anh Đức và Thẩm Quyền chọn thi chạy, nhỏ bạn ngồi bàn sau nó chọn thi nhảy dây tập thể. Thầy giáo để nhóm chạy thi với nhau trong sân trường còn nhóm nhảy dây sẽ thử phối hợp tại sảnh ăn của học sinh lớp 6.
"Thầy sẽ lấy 5 bạn về nhanh nhất. Các bạn chạy 3 vòng quanh sân trường, vượt qua gốc cây đằng kia, quẹo trái rồi trở lại vị trí xuất phát. 5 người hoàn thành 3 vòng nhanh nhất sẽ được đi thi hội khỏe phù đổng."
Sân trường không rộng lắm, không tính sảnh thì cũng chỉ lớn gấp đôi sân bên cạnh nhà văn hoá, nó chạy vài phút là xong.
Tố Anh Đức xoay cổ tay cổ chân mình, trên mặt đầy tự tin. Nhóm 13 người dàn thành hai hàng dọc trước vạch xuất phát.
"Chuẩn bị..."
"Chạy!"
Khi tiếng còi vừa dứt, Tố Anh Đức lao nhanh như một cơn gió. Mới đầu nó còn giữa khoảng cách tối thiểu với đám bạn học, chưa đầy nửa phút, Tố Anh Đức bỗng tăng tốc, vượt xa bọn chúng. Có vài đứa thấy nó thể hiện thì khó chịu, cũng tăng tốc theo nhưng chẳng thể nào đuổi kịp nó được. Sau lưng nó vang lên tiếng thở dốc của đám bạn và mấy tiếng kêu than "chạy chậm thôi" từ phía sau. Người khác càng chú ý tới nó, nó càng sướng trong lòng, chạy càng nhanh, chẳng mấy chốc đã bỏ xa bọn bạn.
Ánh nắng phủ lên trán nó một tầng vàng như lụa kim và giọt mồ hôi lấm tấm là những viên kim cương đính trên đó.
Chẳng mấy chốc, Tố Anh Đức không còn nghe được tiếng ríu rít như ve sầu của đám bạn phía sau. Nó hoàn toàn vượt trội hơn họ và nó tin là vậy.
Nhưng gần tới cuối, Tố Anh Đức càng đuối sức, tốc độ cũng giảm dần. Hậu quả của việc dồn lực quá nhiều vào vòng đầu là không còn sức cho vòng sau. Tai nó ù dần, màng nhĩ đau đến ong cả đầu. Tim nó đập thình thịch liên hồi, cả người nóng rực lên, hai chân dần mỏi mệt, chỉ muốn dừng lại nghỉ một lúc. Nhưng nó không dừng lại vì nó thấy vạch đích ngay trước mắt. Tố Anh Đức gắng chút sức lực cuối cùng của mình để hoàn thành vòng cuối cùng.
Ngay khi nó gần chạm tới cúp vô địch, cậu con trai sạch sẽ kia bỗng vượt lên, trở thành người đầu tiên hoàn thành 3 vòng thi. Thẩm Quyền không gắng sức thể hiện ngay từ đầu cũng chẳng buồn há miệng ra để hô hào cổ vũ, hắn giữ tốc độ đều đều để tránh mất sức, tới khi gần cán đích mới vọt lên trước đối thủ.
"Tốt lắm, cậu tên gì nhỉ?"
"Thẩm Quyền, số 40 ạ."
Hắn cởi áo khoác, vươn tay lau lớp mồ hôi mỏng còn đọng lại trên trán.
Trong khoảnh khắc, Tố Anh Đức cảm thấy hụt hẫng không thôi.
Người ta chỉ quan tâm tới người giỏi nhất. Và nó luôn là người giỏi nhất. Ngoại trừ việc học ra, nó luôn được khen ngợi trong các môn thể thao và hoạt động văn nghệ.
Điểm khác nhau giữa Trương Bình An và Tố Anh Đức là một người ở dưới đáy xã hội, chơi vơi vô định, luôn tìm cách để leo lên khỏi và chú núi sâu hoắm, được người khác công nhận. Người còn lại từ khi sinh ra đã đứng trên đỉnh cao, được gia đình cưng chiều, người người đón nhận, chưa từng nếm mùi thất bại. Hai đứa trẻ này, một đứa quá tự ti, một đứa quá kiêu ngạo, cả hai đều có vấn đề.
Thẩm Quyền đọc ra được nhưng hiển nhiên là hắn không có ý định giúp. Số mệnh của chúng đã được viết sẵn trên dòng chảy thời gian, nếu bọn nó không động vào hắn thì hắn chẳng buồn quan tâm. Tố Anh Đức không biến chất như Trương Bình An, tương lai sau này không quá rực rỡ cũng chẳng đen tối, là người có lương tâm. Một người bình thường như thế không đáng để Thẩm Quyền đặt vào mắt.
Tiếc là cái vẻ vô tâm ấy vào mắt người khác lại thành hắn đang khinh thường họ.
Cuối tiết, Tố Anh Đức bỗng chặn hắn lại, hùng hổ nói:
"Chúng ta thi lại đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.