Chương 9: Thí nghiệm đầu tiên
Rimon
15/03/2023
Tiếng súng, tiếng chân chạy loạn xạ, tiếng la hét của những người sợ hãi và những người bị cắn, sau cùng là tiếng bánh xe cót két lăn trên đường ray của đoàn tàu một lần nữa lại tới vì được vài người lính gọi bộ đàm đến. Đó là những âm thanh nổi bật nhất trong tình thế nước sôi lửa bỏng này. Ba xác sống đột biến loại mới kia quá nhanh cộng với sự thiếu cảnh giác của bộ đội nên chả ai nhắm bắn trúng đầu chúng, thay vào đó chỉ làm tổn thương vùng da phía dưới bụng và chân. Một số người bị chúng quấn lưỡi vào cổ, lôi vào góc tối để rồi cuối cùng chỉ còn lại cái xác với khuôn mặt hoặc cổ bị biến dạng cùng máu me, thịt thà, cuống họng và con ngươi mắt vãi đầy mặt đất. Lần lượt những xác chết chỉ vài phút sau đã dãy đành đạch và bật dậy săn đuổi những con mồi khác một cách điên cuồng. Có vài đứa trẻ vừa mở cửa phòng ra đã bị vài xác sống ùa vào cắn xé ngon lành, có lẽ chúng bị ăn thịt dã man nhất vì phải chịu đau đớn với nguyên phần bụng bị rách, phanh ra cho những cái miệng đầy máu cứ thế cạo từng dây ruột, gan và thận ra khỏi cơ thể yếu ớt đang cố gắng thở từng hơi khó khăn nhưng lại bị nghẹn vì máu ứ đọng ở cổ hỏng, chờ đợi cái chết đến mà cứ phải hấp hối như vậy mãi mới thôi. Bộ đội vừa cố gắng cứu những người có thể cứu được, vừa xả súng lại vừa điều động mọi người nhanh chóng lên các toa tàu để di chuyển đến nơi khác. Tất cả mọi thứ thật sự lộn xộn, khung cảnh giờ đây chẳng khác gì sự thảm khốc ở thành phố đằng xa kia.
Ri và Jill phải mất gần nửa tiếng mới đẩy được cánh cổng lớn nặng chình chịch kéo lê trên nền đất mà bình thường phải nhờ đến động cơ bên trong mới có thể mở được nó ra. Jill gắng sức đẩy mạnh, hơi thở dồn dập, nghe những tiếng la hét bên trong mà lòng lo lắng đến mức mắt chảy lệ. Ri cũng như vậy, nhưng cậu cứ phân vân câu hỏi rằng: "Tại sao giữa buổi chiều thế này mà cánh cổng này lại đóng như vậy? Bình thường nó vẫn mở xuyên ngày, xuyên đêm mà?"
Trong lúc đó, Bella cùng Noah và vài bác sĩ trong phòng y tế phải ở lại, khóa trái cửa phòng vì họ không kịp phản ứng sau khi chuyện này xảy ra, ngoài ra phòng y tế nằm khá xa đoàn tàu nên việc chạy lao ra đó sẽ chỉ nhận được kết cục là cái chết. Bella cứ đòi ra ngoài tìm bạn bè của mình nhưng bị Noah ngăn lại, cuối cùng cô cũng bất lực gục đầu vào ngực Noah mà khóc nức nở. Noah thì vừa dỗ dành cô, vừa dùng một tay bịt chặt mồm cô vì sợ rằng tiếng khóc sẽ đánh động tới xác sống bên ngoài. Dù vậy nhưng cậu cũng lo lắm chứ, cậu lo cho anh bạn Ri, người đầu tiên hỏi tên cậu trước khi cậu làm quen với Bella. Qua vài lần chứng kiến anh bạn đó dạy cô gái tóc bạch kim bắn súng, giờ ngồi đây cậu tin rằng Ri sẽ an toàn vào được bên trong để cứu những người bị sót lại, nhất định cậu ta sẽ làm được.
Về phần Nick, cậu bé có vẻ leo trèo khá được, nhưng suốt cả tuần nay mới chỉ chú tâm vào việc chạy và bật nhảy nên khả năng bám tay lên các vách trên lõm trên cột nhà ga còn thấp. Vì vậy, cậu phải loay hoay và rón rén mãi mới leo được lên đỉnh cột rồi ngồi luôn trên đó, cố gắng cầm lòng với đôi mắt ướt sũng lệ vì phải chứng kiến nhiều người bên dưới biến đổi hoặc bị phanh thây dã man. Cậu cũng muốn kêu gọi những ngoài khác lên đây lắm chứ, nhưng đỉnh cột bị lấn chiếm diện tích bởi các thanh sắt nên những chỗ trống còn lại chỉ đủ để một đứa trẻ con ngồi vừa. Cứ như vậy một lúc lâu, Nick gục mặt vào đầu gối để tiếng khóc thương cảnh thê thảm bên dưới nhỏ nhất có thể, đôi lúc lại cảm thấy tội lỗi khi không làm được gì, bờ môi run run nói nhỏ: "Cháu xin lỗi, em xin lỗi, cháu xin lỗi, em xin lỗi.. mọi người đau lắm không?". Cho đến khi bên tai văng vẳng tiếng đoàn tàu bắt đầu lăn bánh trên đường ray xe lửa, cậu mới ngẩng lên nhìn theo nó đang rời xa dần, cũng nhiều người đã lên tàu an toàn, bộ đội thì vừa xả súng vừa di chuyển chậm những bước chân theo đoàn tàu ấy để chuẩn bị nhảy lên toa tàu. Bỗng Nick ngạc nhiên và xen lẫn bối rối khi chứng kiến hành động lạ lùng gì đó từ những người lính đó, thật sự rất lạ.. lạ đến mức tàn nhẫn.
Cánh cổng thép cứng cáp dần mở ra kẽ hở, sắp đủ để người ngoài chui vào, Ri vẫn gắng sức đẩy phía trên còn Jill đẩy phía dưới. Chợt cô nghe có tiếng rì rào văng vẳng đâu đây, nhớ đến vừa nãy cả hai người có nghe thấy tiếng hét của một xác sống đột biến nào đó vang lên từ phía thành phố phía xa. Nghĩ vậy, cô quay phắt ra nhìn về hướng đó, tóc gáy dựng đứng khi chông thấy một đàn xác sống đang chậm rãi di chuyển tới khu nhà ga này, sống chết bây giờ chỉ còn là vấn đề thời gian đối với những người còn sót lại vì đám những kẻ háu ăn thịt người kia còn đông hơn cả đám mà nhóm của cô đã tiêu diệt trước khi đến nơi an toàn này. Cô vỗ vai Ri, nói:
"Ri! Chúng ta phải nhanh lên, thời gian không còn nhiều đâu, nhìn kìa!"
Ri quay nhìn theo hướng Jill chỉ rồi vội vã quay lại, đẩy mạnh hơn lúc nãy mặc dù sức sắp cạn. Jill hiểu ý, cũng tiếp tục đẩy cùng cậu với lực càng lúc càng mạnh dần lên.
Cửa vừa mở một khe lớn, hai người lập tức cầm súng chui vào trong rồi nhìn xung quanh. Số dân di tản đến nơi này khoảng hơn hai trăm người nên giờ ít nhất cũng phải gần chín mươi người bị biến đổi và đang đi lại xung quanh nhà ga rộng lớn này. Nhận thấy điều đó ngay trước mặt, Ri kéo Jill nấp vào chỗ mấy cái thùng to kế bên. Jill đã súyt không cầm được nước mắt khi thấy trong số người bị nhiễm đó có vài đứa trẻ với đôi mắt trắng và gân máu nổi đầy người đang đi vật vờ như người đói lâu ngày, nhưng giờ không phải lúc để tâm trạng lấn chiếm tâm trí nên cô kìm nén cơn xúc động này chặt nhất có thể.
Không gian phòng y tế im lặng, Bella, Noah và các bác sĩ nhìn nhau không dám nói gì vì sợ xác sống bên ngoài nghe thấy. Rồi một bác sĩ có tên Kianna nhòm qua cửa kính, thấy có một xác chết bị nhiễm bệnh nhưng đã bị bắn thủng đầu bởi bộ đội, nó nằm ngay gần lối ra vào chỉ cách 1 mét. Bà nảy ra một ý tưởng:
"Bây giờ thử lôi cái xác ngoài kia vào để, lột nội tạng của nó ra rồi đắp lên người, có thể chúng ta sẽ giả dạng được xác sống để trà trộn vào đấm đông đó"
Bella nói nhỏ:
"Nhưng làm vậy mạo hiểm lắm bác ơi"
Bác sĩ Kianna đáp:
"Chứ bác không thể ở yên trong đây được, người nhà của bác còn ở trên tàu, bác không thể bỏ mặc họ"
Noah nhòm ra chỗ đường ray rồi quay vào, lo lắng nói:
"Tàu đã đi rồi, cháu e là không kịp đâu"
Một bác sĩ khác với tên Henry gắt lên với Bella và Noah:
"Hai cô cậu không làm thì thôi, tránh ra và đừng ngáng đường chúng tôi nữa.. bọn nhát gan"
Nói xong, bác sĩ Henry mở nhẹ cửa rồi nhanh chóng chạy ra lôi cái xác vào trong, vệt máu cùng những mảnh thịt vung vãi và vài mảng tóc đã bị cắn xé trên sàn cũng lê theo cái xác, may mắn không xác sống nào phát hiện nên việc này diễn ra an toàn chỉ trong nháy mắt. Bốn bác sĩ hì hục mổ xẻ bụng, đầu, tay chân và cổ của xác chết mà không hề có chút gì sợ sệt, họ chỉ cố làm cho nhanh để được đi theo đoàn tàu kia cùng người nhà hoặc cũng có thể họ đơn giản chỉ muốn sống yên ổn một lần nữa. Bella và Noah không thể nói lên lời mà chỉ biết ngồi nhìn họ mổ xong cái xác rồi bắt đầu bốc những nắm thịt nhầy nhụa đầy máu đen và bôi hết lên người. Song không nói câu nào, các bác sĩ từ từ mở cửa một lần nữa, bước ra ngoài trong sự hồi hộp, hai người bên trong lo lắng dõi theo qua lớp kính cửa. Thật kì diệu là ý tưởng của Kianna có vẻ rất hiệu nghiệm khi họ đi vào đám xác sống mà chúng vẫn rên rỉ, vật vờ lết xung quanh như không hề thấy con mồi nào. Hai người bên trong cũng thấy bất ngờ, Bella quay ra định làm theo như những vị bác sĩ kia nhưng Noah ngăn lại, cậu nói:
"Từ từ đã Bella, tôi nghĩ có vấn đề rồi"
Cậu nói vậy là vì khi nhóm bác sĩ ở ngoài đang di chuyển chậm rãi bình thường thì bỗng có một xác sống nhìn họ chằm chằm, tiến gần tới họ với cái mũi bắt đầu hít hít. Mặc kệ xác sống đó, các bác sĩ vẫn thản di chuyển về hướng đường ray, nhưng dường như mùi của họ vẫn đánh động tới các xác sống khác. Hai xác sống, ba, bốn rồi hơn hai chục xác sống bỗng dần tiến tới họ, càng lúc càng ngửi hít mạnh hơn. Bella bên trong thấy vậy dù rất lo cho họ nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn, Noah cũng vậy, hai người rất muốn la lên để cảnh báo nhóm bác sĩ đó. Vài tên xác sống ngửi một lúc, bỗng rên rỉ to hơn rồi dùng tay nắm chặt người những bác sĩ kia. *A! * Tiếng kêu của một bác sĩ khi bị cắn một miếng lên trên cánh tay, những bác sĩ còn lại cũng mất bình tĩnh mà di chuyển nhanh hơn. Nhưng đã quá muộn, tất cả xác sống có mặt trong nhà ga bao gồm cả mấy tên đột biến với cái lưỡi dài lao hết đến nhóm bác sĩ ấy, kế hoạch của họ thất bại khi Bella và Noah phải chứng kiến họ bị cắn xé không thương tiếc. Người thì bị quá nhiều hàm răng cắn lìa cả đầu ra ngoài, người thì mất nguyên cả mảng da sau lưng, người thì chân tay bị kéo đứt để lại mỗi cái thân và cái đầu còn nghoe nguẩy chưa kịp chết, tiếng la hét chìm dần vào vũng máu lênh láng trên sàn. Nick ngồi bên trên cột cũng đã thấy được cận cảnh này từ phía xa, cậu bé càng ôm chặt chân, rúc mạnh đầu vào đầu gối hơn.
Trong lúc đó, chỗ vài chiếc thùng ngoài cửa, Ri và Jill nghe thấy tiếng hét dồn dập với biểu hiện hung hăng của xác sống tụ tập hết một chỗ ở đằng xa. Cậu cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhân cơ hội đó kéo tay Jill và chạy thẳng tới căn phòng ngủ của cả nhóm. Nhưng chỉ chạy được gần hai chục bước, mắt Jill vô tình nhìn thoáng qua đỉnh cột nhà rồi nhận thấy hình như có ai ngồi trên đó. Cô kéo Ri dừng lại một chút rồi nheo mắt nhìn kĩ hơn, Ri giục cô:
"Nhanh nào Jill! Cậu nhìn gì thế?"
Jill chỉ tay lên chỗ người đó ngồi, hỏi cậu cho chắc:
"Đó.. có phải Nick không?"
Ri nhìn theo rồi cũng ngạc nhiên nói:
"Ủa? Thằng bé làm gì trên đó vậy?"
Song hai người lén lút di chuyển tới gần cái cột hơn. Tới gần, Jill nấp sau cột, còn Ri thì không dám gọi Nick từ bên dưới mà chỉ trèo lên vỗ vai cậu bé, nói nhỏ:
"Nick! Anh nè"
Nick vừa quay ra, định nói gì đó nhưng lại thôi vì thấy Ri đưa ngón tay lên môi ra hiệu im lặng và vẫy cậu xuống.
Ba người nấp trong phòng ngủ, jill vén áo Nick kiểm tra rồi thở phào khi không có vết cắn nào trên người cậu. Jill hỏi:
"Sao em trèo được lên đó vậy?"
Nick nhún vai, đáp:
"Chắc do người em nhẹ, mà cả tuần nay em cũng chạy nhảy nhiều nên cũng đủ sức để trèo lên đó"
Mặt cậu bé bỗng ủ rũ lại, chỉ nhìn xuống đất và sống mũi cay. Thấy vậy, Jill hỏi tiếp:
"Em ổn chứ?"
Ri đang nhòm cửa sổ để tìm cách rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nghe Jill nói vậy cũng quay ra nghe ngóng xem chuyện gì đã xảy ra trong khi cậu cùng cô đang cố mở cánh cửa kia. Nick im lặng một hồi, bỗng nước mắt chảy dài trên má, cậu từ từ nói:
"Em chỉ biết ngồi trên đó.. nhìn mọi người lần lượt bị ăn thịt, trong đó có mấy bạn nhỏ nữa.. em xin lỗi vì không giúp được gì cho mọi người"
Nghe thằng bé nhắc đến câu "Mấy bạn nhỏ" mà Ri thấy nhói trong lòng, cậu tự hỏi tại sao thượng đế lại vô tâm đến vậy? Phải chăng thượng đế còn chẳng có thật để rủ lòng thương đến những đứa trẻ vô tội đó. Jill ôm Nick an ủi, thằng bé không khóc thành tiếng nhưng nước mắt tuôn ra rất nhiều. Jill thực sự cảm thấy căm phẫn kẻ nào đó đã phát tán virus lên tầng khí quyển, để bây giờ xảy ra biết bao điều thương tâm đến vậy, cô nói với Nick:
"Không sao đâu, em còn sống là may rồi, lỗi tại những kẻ vô lương tâm đã gây ra thảm họa này thôi, chỉ mình hắn mà thôi"
Gạt tay lau đôi mắt bắt đầu ướt, Ri chú tâm nhìn ra ngoài tiếp tục tìm kiếm kế hoạch an toàn nào đó. Cậu sực nhớ ra Bella và H, liền chông ra phía phòng y tế đằng xa thấy đèn vẫn sáng bên trong, họ có thể đã lên đoàn tàu vừa rời đi hoặc cũng có thể họ đang ở trong căn phòng đó. Nhưng trước tiên có lẽ cần phải đến được khu chứa vũ khí của quân đội, chắc chắn vẫn còn vài khẩu súng và đạn chưa được mang đi. Ri quay nhìn Jill, nói:
"Jill! Chúng ta cần đến khu vũ khí của quân đội, không cần chạy trốn nữa, chúng ta sẽ tấn công trực diện luôn"
"Ừ! Mình cũng nghĩ vậy, đằng nào cũng có một đám xác sống khác đang đến đây nên cần phải kết thúc chuyện này nhanh nhất có thể" Jill quả quyết gật đầu.
Lấy chiếc đồng hồ dựng ở tủ ngăn kéo nhỏ, Jill lặp lại hành động mà khi cô còn ở nhà mình trước khi đến đây. Cô vặn còi hẹn báo thức rồi đưa cho Ri, Ri mở cửa sổ rồi quăng thật mạnh đồng hồ về phía đường ray. Xác sống bên ngoài cũng đã ăn sạch những con mỗi kia, đang vật vờ tìm con mồi khác thì bỗng trở lại trạng thái hung hăng, lao ồ ồ tới hướng tiếng báo thức của đồng hồ. Đợi cho cả đám túm tụm hết vào một chỗ, ba người bắt đầu mở cửa, chạy một mạch đến khu vũ khí rồi vui mừng khi còn rất nhiều súng ống và đạn dược chưa được mang đi, thậm chí còn có cả lựu đạn ở đây nữa. Ri và Jill nhanh chóng sắp xếp súng để chuẩn bị một cuộc khô máu trong nhà ga này.
Đang lắp đạn vào băng thì lại một bất ngờ nữa tới với ba người khi Bella và Noah bất ngờ có mặt tại chỗ chứa vũ khí này. Nick kéo áo Ri, nói:
"Chị Bella còn sống kìa anh Ri!"
Ri cười mừng rỡ, jill ôm Bella, hỏi:
"Trời ơi! Cậu ổn chứ? Cậu đã ở đâu vậy?"
"Mình trốn cùng Noah ngay trong phòng y tế thôi mà, bọn mình vừa nghe thấy tiếng đồng hồ kêu bên ngoài thì nhìn ra ngoài rồi thấy các cậu chạy giữa nhà ga nên mới mở cửa chạy theo" Bella giải thích.
Ri nhìn Noah, nhếch lông mày hỏi:
"Là cậu à.. cậu có bị cắn không đó?"
Noah gãi đầu cười, lắc đầu. Jill nhìn hình dáng trẻ non của Noah, đoán chắc cậu ấy nhỏ tuổi hơn Ri, cô chào hỏi:
"Chào cậu, lần đầu tôi thấy cậu ở đây đó"
Thấy Jill xưng hô như vậy, Noah cũng lễ phép:
"Em chào chị, chắc em ít ra ngoài nên chị đã không thấy được em rồi"
Cả Ri và Bella lườm Noah, Bella nói:
"Gì vậy? Tôi cũng bằng tuổi Jill mà sao không tôi là chị?"
Noah chớp mắt đáp:
"Vì cô lùn"
Ri chen vào:
"Cả tôi nữa, phải gọi tôi là anh chứ"
"À thì.." Noah lại gãi đầu, cúi mặt xuống đất.
Nick giục mọi người:
"Nào các anh chị, không còn thời gian cho việc xưng hô này nọ đâu"
Chuông báo thức kêu khá lâu, xác sống thì ngã đè lên nhau, đầu quay tứ phía, tay vung văng lần mò quanh chiếc đồng hồ để tìm kiếm con mồi, ba tên xác sống đột biến bị kẹt trong đám đông đó vì chúng là những kẻ đến chỗ tiếng kêu trước. Đang nhốn nháo với nhau, bỗng có tiếng *Bịch! Bịch! Bịch! *, vài tên nhìn xuống dưới chân, đó là quả lựa đạn tròn mà Jill đáp vào rồi ngay sau đó lại một quả nữa từ tay Ri quăng vào đám đông ấy. Hai tiếng nổ vang to trong nhà ga làm cho rất nhiều xác sống toác người, bay gần hết bộ phận trên cơ thể, máu bắn tung tóe. Vài miếng não văng lên cột nhà, cửa kính nhà bếp dính đầy ruột và ngón tay, gan thận vãi xuống đường ray, chân tay vắt lủng lẳng trên vài cột đèn. Đa số các bóng đèn trong đây gần như bị phủ bởi máu cộng thêm ánh sáng từ ngoài trời hắt vào tạo lên một màu vàng bao quanh khắp nơi trong nhà ga. Vì tiếng nổ vang rất to nên bầy xác sống đông đảo từ phía thành phố càng tiến tới nơi này nhanh hơn. Ri cầm khẩu Ak-47, jill vẫn dơ cao súng sóc lọ AS-41, Noah vác khẩu súng ngắm nặng chình chịch, Bella và Nick vừa nạp những viên đạn vào băng vừa để ra chiếc bàn gỗ cạnh ba người kia. Ri quay nhìn khẩu súng dài đó, ngạc nhiên hỏi Noah:
"Cậu biết sử dụng à?"
Noah cười tự hào, mắt vấn nhòm vào ống ngắm, đáp:
"Có lẽ anh chưa biết hồi xưa tôi từng đi lợn rừng rất nhiều đó"
Ri mở to mắt, gật nhẹ đầu và không nói gì thêm mà chỉ quay ra kêu một tiếng:
"Hú!"
Giờ đây chỉ còn lại 37 xác sống vẫn vật vờ xung quanh, nghe thấy tiếng Ri liền điên đảo, hung hăng lao tới phía nhóm của cậu. Tiếng súng vang lên dữ dội. Trước mỗi lần kéo nòng súng, Jill đều hạ được một tên xác sống với những viên đạn tõe thành nhiều bi tròn làm hầu hết nạn nhân của cô đều mất nguyên một mảng lớn trên đầu. Tiếng súng to nhất của Noah cứ cách ba giây lại nổ lên, những viên đạn nhọn vụt nhanh như điện ghim thủng sọ vào não của xác sống, cũng nhờ cấu tạo ấy của đạn súng ngắm nên thi thoảng cậu lại lập được thành tích "Một mũi tên trúng hai con nhện". Ri giữ cò, rỉa súng nhiều hướng, kẻ nào vào tầm ngắm của cậu đều bị đạn làm thủng nhiều chỗ từ phần ngực lên đỉnh đầu, cậu lia súng đến đâu thì xác sống vừa ngã vừa giật giật cơ thể đến đó. Những pha tỉa súng đẹp mắt của ba người khiến Bella và Nick đôi lúc vụng về làm rơi đạn vì thấy thích thú. Ngoài trời tuyết rơi đều như cổ vũ cho đội của Ri. Xác sống cứ lần lượt từng tên ngã ra chết ngắt, chẳng mấy chốc chỉ còn ba tên còn sống. Bella cầm cây rìu dành cho mình, tiện thể với luôn con dao quân đội đưa cho Nick, cô nói với ba người kia:
"Để tôi và Nick lo những xác sống cuối cùng cho"
Noah cười chìa tay về phía ba xác sống kia, mời họ làm nốt phần còn lại. Bella chạy trước, Nick chạy sau. Đến gần chúng, Bella chạy tránh sang một bên rồi vung thật mạnh cây rìu xuống chân tên thứ nhất khiến hắn ngã úp mặt xuống đất, song cô quay phắt ra dơ nhanh rìu lên cao và bổ một cú chí mạng xuống đầu tên thứ hai. Còn Nick nhảy dơ một chân về phía trước, tì vào ngực tên thứ ba cũng làm hắn ngã ngửa ra sau rồi ngay lập tức bị nhát dao của cậu đâm xuyên đầu. Không để Bella phải ra tay, Nick rút lại con dao, phi thẳng vào đầu tên thứ nhất đang cố đứng dậy. Cả ba tên xác sống nằm bất động, Ri và Jill há hốc mồm bởi cảnh hành động chỉ trong chớp nhoáng của hai người kia, Ri vỗ tay vào súng và khen lớn:
"Ghê đấy! Ghê đấy!"
Jill cười bất ngờ:
"Wow! Nick, em phi dao giỏi đó, còn Bella nữa, cậu học chiêu đó ở đâu vậy?"
Nick một chân chống lên cái xác nằm bên dưới, hai tay chống hông và nở nụ cười tự hào. Bella đáp:
"Mình tự nghĩ ra đó, mình đã muốn thực hiện chiêu đó từ khi chúng ta lên kế hoạch làm đổ tòa nhà cao tầng rồi, haha!"
Bỗng từ trong căn phòng liên lạc, đồng thời cũng làm nơi có công tắc cần gạt mở cửa nhà ga, có cái xác đã chết vì bị ăn thịt của một người lính từ từ ngồi dậy. Vì từ nơi nhóm của Ri đứng đến đó cũng khá gần nên mọi người đều nhìn thấy hắn qua lớp cửa đã được lau chùi cẩn thận trước đó. Noah dơ súng ngắm thẳng về phía hắn, nói:
"Để tôi lo tên này"
*Đoàng! * đạn bay khỏi nòng súng, bay xuyên qua kính và ghim thẳng vào đầu xác sống. Hắn bị lực đẩy của viên đạn mà ngã sang một bên, vô tình tì người vào cần gạt khiến cánh cửa thép lớn gần đó từ từ mở ra.
"Ôi vãi đái!" Ri bất ngờ buột miệng thốt lên.
Giờ đây, tóc gáy ai cũng dựng đứng. Cánh cửa vừa mở rộng, trước mặt họ là cả một bầy xác sống rất đông đang chạy đến cực kì gần, có lẽ chỉ còn cách nhà ga hơn chục bước chân.
Do xác sống cơ bản nhất cũng có khả năng chạy như người bình thường nên chưa đến một phút đã lọt vào bên trong nhà ga. Nếu bây giờ chạy ra gạt cần đóng cửa thì chả khác gì tự sát, có khi chưa đến nơi đã bị vùi vào kéo vào ăn thịt rồi. Vì vậy, cả nhóm chỉ biết vừa lùi dần về phía đường hầm, nơi mà đoàn tàu thường xuyên đi lại, vừa xả súng. Nhưng xui thay, xác sống lại dồn mọi người về lại hướng phòng y tế. Lưng chạm tường, Ri nhìn xung quanh rồi nhìn từng người một, cậu bắt đầu ngừng bắn rồi thở dài buồn bã. Dơ hai tay lên, một tay vào vai jill, một tay vào vai Nick, cậu nói:
"Chà! Chắc H sẽ thay chúng ta chứng kiến thế giới này thay đổi rồi, cậu ấy chắc chắn đã an toàn lên tàu"
Song cậu vừa gật đầu liên tục, vừa nói tiếp:
"Chiến đấu cùng mọi người là vinh dự của tôi, mọi người đã làm rất tốt rồi"
Nghe Ri nói vậy, tất cả đều ngừng bắn, vẻ mặt trở lên vô vọng nhưng rồi lại nở nụ cười tự hào. Khóe mặt dần ướt, Jill nói:
"Cảm ơn mọi đã đồng hành"
Bella, Nick, Noah, Jill và Ri, những cặp mắt nhìn nhau biết ơn, trân trọng từng giây phút ít ỏi còn lại. Đối với họ bây giờ, họ chả còn tha thiết gì mạng sống này nữa mà chỉ trông chờ vào diễn biến của tương lai con người sẽ đối phó với thảm họa này ra sao. Jill dường như mong chờ câu nói nào đó từ miệng Ri thốt ra. Đúng như cô mong chờ, Ri nói:
"Jill! Mình có chuyện muốn nói.."
Hai người nhìn nhau như lúc trong quán Coffee's Love, như khoảnh khắc tại bãi đỗ xe mà lời xin lỗi của cả hai lần đầu nói lên, như khi vui mừng vì lật đổ được tòa nhà cao tầng xuống bầy xác sống, như nụ hôn vô tình tại chỗ tập súng và như những cái nhìn say đắm khi hai người nằm trên hai chiếc giường sát nhau trong phòng ngủ của nhà ga. Cả jill và Ri đều buột miệng nói:
"Mình y.."
Chưa dứt lời, bỗng tiếng bánh của tàu lăn trên đường ray kêu lên xành xạch, đồng thời tiếng súng vang lên dữ dội và dồn dập. Nhiều xác sống chết tạo lối đi khá rộng rãi từ phòng y tế đến đường ray. Cả nhóm chông ra hướng tiếng súng rồi bất ngờ đến vui mừng, lấy lại được hy vọng. Đoàn tàu vì một lí do nào đó đã trở lại để đón nhóm của Ri theo, H đứng trên toa tàu vừa rỉa súng vừa vẫy tay gọi:
"Lên! Lên đi!"
Nhưng xác sống quá đông, nhóm của Ri chưa kịp chạy lại bị bao vây, lối đi rộng rãi càng lúc càng hẹp dần mặc dù cả ba người trong nhóm cũng xả súng, Ri thật sự lo lắng cực độ vì không phải cậu thì cũng bất kì người nào đó sẽ bị cắn. Vừa lúc đó, đầu bếp Tim bất ngờ bước từ phòng bếp ra, chông thấy tình cảnh khó xử của nhóm Ri, ông không còn cách nào khác liền hô to với bọn xác sống:
"Ê! TAO Ở ĐÂY NÀY, BẮT TAO ĐI"
Phần lớn xác sống bị thu hút bởi tiếng gọi lớn từ con mồi ngon nghẻ kia, chúng lao dần về phía đầu bếp Tim. Ông chỉ kịp nhìn Ri, cười và gật đầu một cái. Ri xả súng điên loạn hơn, miệng gào lên:
"KHÔNG!"
Định lao vào giữa đám xác sống để cứu bác Tim nhưng bị Jill, Bella và Noah kéo lại rồi cùng Nick chạy lên tàu. Đoàn tàu rời đi, bộ đội vẫn hướng đầu súng về bầy xác sống và rũi, Ri bám vào thành tàu trông theo hình ảnh đầu bếp Tim vùi dần vào trong những những kẻ máu lạnh cứ thế cắn xé ông không thương tiếc. Tuần vừa qua, Tim như người bố thứ hai của Ri vậy, ông luôn quan tâm hỏi han cậu ăn gì chưa? Chuyện tình cảm thế nào rồi? Nhiều lúc còn nhậu một bữa say với cậu. Noah, Bella và Nick đứng cạnh cũng buồn bã nhìn hình ảnh bác Tim xa dần rồi mất hẳn. Jill ôm chặt lưng Ri, cố kìm nước mắt bắt đầu le lói khóe mi. Giờ đây đứng trên tàu mà Ri cảm tưởng như đang đứng trước ngôi nhà bị cháy như ngày xưa vậy, biết bác Tim đã chết nhưng vẫn cố cảm tưởng rằng bác ấy còn sống rồi chạy xuống đường ray và cố đuổi theo đoàn tàu. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là ánh sáng nơi cuối đường hầm đang dần bị phủ lên màu đen của bóng tối.
Nghỉ ngơi hơn một tiếng, Nick nằm hồi sức, Bella và Noah đi kiếm chút đồ ăn trên tàu cho cả nhóm, Jill ngồi cạnh Ri và xoa đầu Nick cho thằng bé ngủ. H cầm chai nước tiến tới đưa cho Ri, ngồi xuống đối diện và nói:
"Cũng may tôi xin được quân đội cho tàu trở lại chỗ nhà ga, chứ không chắc giờ mọi người nát tươm rồi"
Ri mặt vẫn đượm buồn, ngước lên đáp:
"Cảm ơn anh nhiều lắm, thật sự đó là phép màu đấy"
Jill cũng gật đầu thuận theo ý Ri rồi cô hỏi H:
"Lúc đầu tôi có thấy ba xác sống đột biến bò trên mái nhà, người dân không cảnh giác tiếng động trên đó à?"
H nhún vai, đáp:
"Chắc họ chỉ nghĩ đó là tuyết trôi thôi, chứ đến tôi cũng chả ngờ được có xác sống trèo được lên tận đó"
Ri xoa cằm ngẫm nghĩ, từ từ nói:
"Hừm.. mới hơn một tuần mà đã có xuất hiên hai thể loại xác sống đột biến rồi.. kiểu này khó đối mặt đấy"
H nhìn Ri, im lặng vài giây rồi nói:
"Tôi có nghe nói khu vực an toàn tiếp theo có trang bị súng lửa và súng máy, phòng thủ cũng tốt hơn nên anh chưa cần lo lắng về chuyện này đâu"
Rồi cậu đứng dậy bẻ cổ cho đỡ mỏi, nhìn đồng hồ và nói thêm:
"Thôi tôi vào kiếm thêm thông tin về khu vực đó nhé, mọi người nên ngủ một giấc đi"
Nói xong cậu đưa chai nước còn lại cho Jill, nhìn cô và cười mỉm song bước về phía toa tàu dành cho quân đội.
Nick nãy giờ giả vờ ngủ, đợi cho H đi hẳn rồi ngóc đầu lên nói:
"Em có chuyện muốn nói, quan trọng lắm"
Jill nhìn thằng bé, đáp:
"Ủa? Chưa ngủ hả em? Nói đi"
Nick ngồi hẳn dậy, dáo dác nhìn xung quanh thấy chỉ có vài người dân ngồi cách một đoạn, cậu an tâm nói thầm chỉ đủ để Ri và Jill nghe thấy:
"Lúc anh chị chưa mở được cái cửa to to ở nhà ga í, em ngồi trên cột nhà thấy có điều này lạ lắm"
Ri mở to mắt tò mò, hỏi:
"Chuyện gì?"
Nick từ từ giải thích:
"Cái lúc mà mấy chú lính kia bảo vệ mọi người lên tàu, em thấy bác Tim đang lớn tiếng với một người lính ở trước cửa nhà bếp rồi tự tên lính đó đập rùi cui vào đầu bác í làm cho bác í ngã vào bên trong nhà bếp rồi ngất đi"
Jill cũng thấy việc này có vẻ hơi lạ thật, hỏi chi tiết hơn:
"Thế em có nghe thấy bác Tim và người đó nói gì không?"
Nick lắc đầu nhẹ:
"Người dân ở dưới chạy đi chạy lại ồn quá, em sao nghe được"
Ri ngẫm nghĩ mãi cũng chẳng thể giải thích được sự việc mà Nick vừa kể. Rõ ràng cả tuần nay bác Tim có xích mích với ai đâu? Nghĩ vậy, cậu hỏi thằng bé:
"Còn việc gì mà nhóc thấy lạ nữa không?"
Nick gật đầu lia lịa, đáp:
"Có chứ, em có để ý cách bắn súng của bộ đội lạ lắm, họ chỉ bắn những người bị biến đổi chứ không bắn ba xác sống lưỡi dài bò trên sàn í, ngay cả khi nó bò ngang qua ngay trước mặt họ mà họ còn không thèm để ý mà, đã thế còn đẩy nó và một số người chưa bị nhiễm bệnh nữa"
Thấy sự việc này có vẻ không ổn, Jill hỏi lại cho chắc:
"Em có chắc em thấy mấy việc đó không?"
Nick mở to mắt, nói với vẻ mặt rất tự tin:
"Em thề! Đó là lúc em tỉnh ngủ nhất mà"
Vừa lúc đó, Noah và Bella trở về, trên tay cầm vài hộp cá đưa cho mọi người. Bella nhìn Noah, cả hai đều mang vẻ mặt bất an, cô gật đầu ra hiệu cho phép Noah kể sự việc mà họ vừa trải qua với Ri và Jill. Mặt cậu lo lắng, từ từ nói:
"Lúc nãy.. bọn tôi có nghe lén.. vài tên lính nói chuyện với nhau"
Thấy có vẻ hết nỗi lo này lại đến nỗi lo khác, Jill thở dài đáp:
"Haizz! Lại nữa à"
Noah gật đầu:
"Vâng, em và Bella đang lấy đồ ăn thì vô tình nghe được họ nói về thí nghiệm của chính phủ.. cái vụ xảy ra ở nhà ga í.. thật ra là thí nghiệm đó đó"
Ri bất ngờ, hỏi lại:
"Cái gì? Thí nghiệm?"
Noah quả quyết giải thích:
"Đúng vậy, tôi nghe thấy rằng ba xác sống đột biến nhảy từ trên mái nhà xuống là do chính phủ lén thả nó vào khu vực an toàn đó"
Nghe cậu nói vậy, cả nhóm nhìn nhau không nói lên lời. Lúc này trong đầu họ chàn đầy những thắc mắc tại sao chính phủ lại làm như vậy? Rốt cuộc nhà ga mà họ đã ở tuần vừa qua chỉ là nơi để thực hành thí nghiệm thôi à? Jill bắt đầu xâu chuỗi các sự việc đã diễn ra. Những căn phòng ngủ, phòng y tế và khu vực chứa vũ khí đã được xây dựng sẵn trong nhà ga trước khi nhóm của Ri đến. Bác Tim là người rất hiền lành mà lại phải lớn tiếng với người lính mà Nick đã kể. Cánh cổng thép ở nhà ga không bao giờ được đóng mà chỉ đóng khi ba xác sống đột biến lẻn vào trong.
Còn Ri, cậu nhìn Noah chằm chằm rồi bắt đầu nhớ lại cảnh Noah đã cho cậu xem vào đêm qua, khi quân đội đánh gục ba người khách trong tàu.
Hai tiếng sau.
Những ống thoát khí xì khói, bánh xe phanh kít dần trên đường ray tạo ra những tia lửa bắng tung tóe, báo hiệu đoàn tàu tạm dừng lại ở một căn cư quân đội nhỏ. Gần đó có đến hơn mười máy phát điện để nạp năng lượng cho đoàn tàu này. Vài hành khách bước xuống hít thở không khí cho khuây khỏa đầu óc sau một cuộc di tản đầy chết chóc với sự tiếp đón lịch sự của những người lính. Khi H và vài quân đội vẫn còn đứng nói chuyện với nhau trong toa tàu bên cạnh toa của nhóm Ri, Jill mở cửa bước vào và bình tĩnh ngồi xuống ghế, khuôn mặt cô vẫn cười như chưa xảy ra chuyện gì. Cô quay ra nhìn vài người lính, trong đầu chuẩn bị sẵn những đòn tâm lí để họ khai ra sự thật.
- Còn tiếp-
Ri và Jill phải mất gần nửa tiếng mới đẩy được cánh cổng lớn nặng chình chịch kéo lê trên nền đất mà bình thường phải nhờ đến động cơ bên trong mới có thể mở được nó ra. Jill gắng sức đẩy mạnh, hơi thở dồn dập, nghe những tiếng la hét bên trong mà lòng lo lắng đến mức mắt chảy lệ. Ri cũng như vậy, nhưng cậu cứ phân vân câu hỏi rằng: "Tại sao giữa buổi chiều thế này mà cánh cổng này lại đóng như vậy? Bình thường nó vẫn mở xuyên ngày, xuyên đêm mà?"
Trong lúc đó, Bella cùng Noah và vài bác sĩ trong phòng y tế phải ở lại, khóa trái cửa phòng vì họ không kịp phản ứng sau khi chuyện này xảy ra, ngoài ra phòng y tế nằm khá xa đoàn tàu nên việc chạy lao ra đó sẽ chỉ nhận được kết cục là cái chết. Bella cứ đòi ra ngoài tìm bạn bè của mình nhưng bị Noah ngăn lại, cuối cùng cô cũng bất lực gục đầu vào ngực Noah mà khóc nức nở. Noah thì vừa dỗ dành cô, vừa dùng một tay bịt chặt mồm cô vì sợ rằng tiếng khóc sẽ đánh động tới xác sống bên ngoài. Dù vậy nhưng cậu cũng lo lắm chứ, cậu lo cho anh bạn Ri, người đầu tiên hỏi tên cậu trước khi cậu làm quen với Bella. Qua vài lần chứng kiến anh bạn đó dạy cô gái tóc bạch kim bắn súng, giờ ngồi đây cậu tin rằng Ri sẽ an toàn vào được bên trong để cứu những người bị sót lại, nhất định cậu ta sẽ làm được.
Về phần Nick, cậu bé có vẻ leo trèo khá được, nhưng suốt cả tuần nay mới chỉ chú tâm vào việc chạy và bật nhảy nên khả năng bám tay lên các vách trên lõm trên cột nhà ga còn thấp. Vì vậy, cậu phải loay hoay và rón rén mãi mới leo được lên đỉnh cột rồi ngồi luôn trên đó, cố gắng cầm lòng với đôi mắt ướt sũng lệ vì phải chứng kiến nhiều người bên dưới biến đổi hoặc bị phanh thây dã man. Cậu cũng muốn kêu gọi những ngoài khác lên đây lắm chứ, nhưng đỉnh cột bị lấn chiếm diện tích bởi các thanh sắt nên những chỗ trống còn lại chỉ đủ để một đứa trẻ con ngồi vừa. Cứ như vậy một lúc lâu, Nick gục mặt vào đầu gối để tiếng khóc thương cảnh thê thảm bên dưới nhỏ nhất có thể, đôi lúc lại cảm thấy tội lỗi khi không làm được gì, bờ môi run run nói nhỏ: "Cháu xin lỗi, em xin lỗi, cháu xin lỗi, em xin lỗi.. mọi người đau lắm không?". Cho đến khi bên tai văng vẳng tiếng đoàn tàu bắt đầu lăn bánh trên đường ray xe lửa, cậu mới ngẩng lên nhìn theo nó đang rời xa dần, cũng nhiều người đã lên tàu an toàn, bộ đội thì vừa xả súng vừa di chuyển chậm những bước chân theo đoàn tàu ấy để chuẩn bị nhảy lên toa tàu. Bỗng Nick ngạc nhiên và xen lẫn bối rối khi chứng kiến hành động lạ lùng gì đó từ những người lính đó, thật sự rất lạ.. lạ đến mức tàn nhẫn.
Cánh cổng thép cứng cáp dần mở ra kẽ hở, sắp đủ để người ngoài chui vào, Ri vẫn gắng sức đẩy phía trên còn Jill đẩy phía dưới. Chợt cô nghe có tiếng rì rào văng vẳng đâu đây, nhớ đến vừa nãy cả hai người có nghe thấy tiếng hét của một xác sống đột biến nào đó vang lên từ phía thành phố phía xa. Nghĩ vậy, cô quay phắt ra nhìn về hướng đó, tóc gáy dựng đứng khi chông thấy một đàn xác sống đang chậm rãi di chuyển tới khu nhà ga này, sống chết bây giờ chỉ còn là vấn đề thời gian đối với những người còn sót lại vì đám những kẻ háu ăn thịt người kia còn đông hơn cả đám mà nhóm của cô đã tiêu diệt trước khi đến nơi an toàn này. Cô vỗ vai Ri, nói:
"Ri! Chúng ta phải nhanh lên, thời gian không còn nhiều đâu, nhìn kìa!"
Ri quay nhìn theo hướng Jill chỉ rồi vội vã quay lại, đẩy mạnh hơn lúc nãy mặc dù sức sắp cạn. Jill hiểu ý, cũng tiếp tục đẩy cùng cậu với lực càng lúc càng mạnh dần lên.
Cửa vừa mở một khe lớn, hai người lập tức cầm súng chui vào trong rồi nhìn xung quanh. Số dân di tản đến nơi này khoảng hơn hai trăm người nên giờ ít nhất cũng phải gần chín mươi người bị biến đổi và đang đi lại xung quanh nhà ga rộng lớn này. Nhận thấy điều đó ngay trước mặt, Ri kéo Jill nấp vào chỗ mấy cái thùng to kế bên. Jill đã súyt không cầm được nước mắt khi thấy trong số người bị nhiễm đó có vài đứa trẻ với đôi mắt trắng và gân máu nổi đầy người đang đi vật vờ như người đói lâu ngày, nhưng giờ không phải lúc để tâm trạng lấn chiếm tâm trí nên cô kìm nén cơn xúc động này chặt nhất có thể.
Không gian phòng y tế im lặng, Bella, Noah và các bác sĩ nhìn nhau không dám nói gì vì sợ xác sống bên ngoài nghe thấy. Rồi một bác sĩ có tên Kianna nhòm qua cửa kính, thấy có một xác chết bị nhiễm bệnh nhưng đã bị bắn thủng đầu bởi bộ đội, nó nằm ngay gần lối ra vào chỉ cách 1 mét. Bà nảy ra một ý tưởng:
"Bây giờ thử lôi cái xác ngoài kia vào để, lột nội tạng của nó ra rồi đắp lên người, có thể chúng ta sẽ giả dạng được xác sống để trà trộn vào đấm đông đó"
Bella nói nhỏ:
"Nhưng làm vậy mạo hiểm lắm bác ơi"
Bác sĩ Kianna đáp:
"Chứ bác không thể ở yên trong đây được, người nhà của bác còn ở trên tàu, bác không thể bỏ mặc họ"
Noah nhòm ra chỗ đường ray rồi quay vào, lo lắng nói:
"Tàu đã đi rồi, cháu e là không kịp đâu"
Một bác sĩ khác với tên Henry gắt lên với Bella và Noah:
"Hai cô cậu không làm thì thôi, tránh ra và đừng ngáng đường chúng tôi nữa.. bọn nhát gan"
Nói xong, bác sĩ Henry mở nhẹ cửa rồi nhanh chóng chạy ra lôi cái xác vào trong, vệt máu cùng những mảnh thịt vung vãi và vài mảng tóc đã bị cắn xé trên sàn cũng lê theo cái xác, may mắn không xác sống nào phát hiện nên việc này diễn ra an toàn chỉ trong nháy mắt. Bốn bác sĩ hì hục mổ xẻ bụng, đầu, tay chân và cổ của xác chết mà không hề có chút gì sợ sệt, họ chỉ cố làm cho nhanh để được đi theo đoàn tàu kia cùng người nhà hoặc cũng có thể họ đơn giản chỉ muốn sống yên ổn một lần nữa. Bella và Noah không thể nói lên lời mà chỉ biết ngồi nhìn họ mổ xong cái xác rồi bắt đầu bốc những nắm thịt nhầy nhụa đầy máu đen và bôi hết lên người. Song không nói câu nào, các bác sĩ từ từ mở cửa một lần nữa, bước ra ngoài trong sự hồi hộp, hai người bên trong lo lắng dõi theo qua lớp kính cửa. Thật kì diệu là ý tưởng của Kianna có vẻ rất hiệu nghiệm khi họ đi vào đám xác sống mà chúng vẫn rên rỉ, vật vờ lết xung quanh như không hề thấy con mồi nào. Hai người bên trong cũng thấy bất ngờ, Bella quay ra định làm theo như những vị bác sĩ kia nhưng Noah ngăn lại, cậu nói:
"Từ từ đã Bella, tôi nghĩ có vấn đề rồi"
Cậu nói vậy là vì khi nhóm bác sĩ ở ngoài đang di chuyển chậm rãi bình thường thì bỗng có một xác sống nhìn họ chằm chằm, tiến gần tới họ với cái mũi bắt đầu hít hít. Mặc kệ xác sống đó, các bác sĩ vẫn thản di chuyển về hướng đường ray, nhưng dường như mùi của họ vẫn đánh động tới các xác sống khác. Hai xác sống, ba, bốn rồi hơn hai chục xác sống bỗng dần tiến tới họ, càng lúc càng ngửi hít mạnh hơn. Bella bên trong thấy vậy dù rất lo cho họ nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn, Noah cũng vậy, hai người rất muốn la lên để cảnh báo nhóm bác sĩ đó. Vài tên xác sống ngửi một lúc, bỗng rên rỉ to hơn rồi dùng tay nắm chặt người những bác sĩ kia. *A! * Tiếng kêu của một bác sĩ khi bị cắn một miếng lên trên cánh tay, những bác sĩ còn lại cũng mất bình tĩnh mà di chuyển nhanh hơn. Nhưng đã quá muộn, tất cả xác sống có mặt trong nhà ga bao gồm cả mấy tên đột biến với cái lưỡi dài lao hết đến nhóm bác sĩ ấy, kế hoạch của họ thất bại khi Bella và Noah phải chứng kiến họ bị cắn xé không thương tiếc. Người thì bị quá nhiều hàm răng cắn lìa cả đầu ra ngoài, người thì mất nguyên cả mảng da sau lưng, người thì chân tay bị kéo đứt để lại mỗi cái thân và cái đầu còn nghoe nguẩy chưa kịp chết, tiếng la hét chìm dần vào vũng máu lênh láng trên sàn. Nick ngồi bên trên cột cũng đã thấy được cận cảnh này từ phía xa, cậu bé càng ôm chặt chân, rúc mạnh đầu vào đầu gối hơn.
Trong lúc đó, chỗ vài chiếc thùng ngoài cửa, Ri và Jill nghe thấy tiếng hét dồn dập với biểu hiện hung hăng của xác sống tụ tập hết một chỗ ở đằng xa. Cậu cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhân cơ hội đó kéo tay Jill và chạy thẳng tới căn phòng ngủ của cả nhóm. Nhưng chỉ chạy được gần hai chục bước, mắt Jill vô tình nhìn thoáng qua đỉnh cột nhà rồi nhận thấy hình như có ai ngồi trên đó. Cô kéo Ri dừng lại một chút rồi nheo mắt nhìn kĩ hơn, Ri giục cô:
"Nhanh nào Jill! Cậu nhìn gì thế?"
Jill chỉ tay lên chỗ người đó ngồi, hỏi cậu cho chắc:
"Đó.. có phải Nick không?"
Ri nhìn theo rồi cũng ngạc nhiên nói:
"Ủa? Thằng bé làm gì trên đó vậy?"
Song hai người lén lút di chuyển tới gần cái cột hơn. Tới gần, Jill nấp sau cột, còn Ri thì không dám gọi Nick từ bên dưới mà chỉ trèo lên vỗ vai cậu bé, nói nhỏ:
"Nick! Anh nè"
Nick vừa quay ra, định nói gì đó nhưng lại thôi vì thấy Ri đưa ngón tay lên môi ra hiệu im lặng và vẫy cậu xuống.
Ba người nấp trong phòng ngủ, jill vén áo Nick kiểm tra rồi thở phào khi không có vết cắn nào trên người cậu. Jill hỏi:
"Sao em trèo được lên đó vậy?"
Nick nhún vai, đáp:
"Chắc do người em nhẹ, mà cả tuần nay em cũng chạy nhảy nhiều nên cũng đủ sức để trèo lên đó"
Mặt cậu bé bỗng ủ rũ lại, chỉ nhìn xuống đất và sống mũi cay. Thấy vậy, Jill hỏi tiếp:
"Em ổn chứ?"
Ri đang nhòm cửa sổ để tìm cách rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nghe Jill nói vậy cũng quay ra nghe ngóng xem chuyện gì đã xảy ra trong khi cậu cùng cô đang cố mở cánh cửa kia. Nick im lặng một hồi, bỗng nước mắt chảy dài trên má, cậu từ từ nói:
"Em chỉ biết ngồi trên đó.. nhìn mọi người lần lượt bị ăn thịt, trong đó có mấy bạn nhỏ nữa.. em xin lỗi vì không giúp được gì cho mọi người"
Nghe thằng bé nhắc đến câu "Mấy bạn nhỏ" mà Ri thấy nhói trong lòng, cậu tự hỏi tại sao thượng đế lại vô tâm đến vậy? Phải chăng thượng đế còn chẳng có thật để rủ lòng thương đến những đứa trẻ vô tội đó. Jill ôm Nick an ủi, thằng bé không khóc thành tiếng nhưng nước mắt tuôn ra rất nhiều. Jill thực sự cảm thấy căm phẫn kẻ nào đó đã phát tán virus lên tầng khí quyển, để bây giờ xảy ra biết bao điều thương tâm đến vậy, cô nói với Nick:
"Không sao đâu, em còn sống là may rồi, lỗi tại những kẻ vô lương tâm đã gây ra thảm họa này thôi, chỉ mình hắn mà thôi"
Gạt tay lau đôi mắt bắt đầu ướt, Ri chú tâm nhìn ra ngoài tiếp tục tìm kiếm kế hoạch an toàn nào đó. Cậu sực nhớ ra Bella và H, liền chông ra phía phòng y tế đằng xa thấy đèn vẫn sáng bên trong, họ có thể đã lên đoàn tàu vừa rời đi hoặc cũng có thể họ đang ở trong căn phòng đó. Nhưng trước tiên có lẽ cần phải đến được khu chứa vũ khí của quân đội, chắc chắn vẫn còn vài khẩu súng và đạn chưa được mang đi. Ri quay nhìn Jill, nói:
"Jill! Chúng ta cần đến khu vũ khí của quân đội, không cần chạy trốn nữa, chúng ta sẽ tấn công trực diện luôn"
"Ừ! Mình cũng nghĩ vậy, đằng nào cũng có một đám xác sống khác đang đến đây nên cần phải kết thúc chuyện này nhanh nhất có thể" Jill quả quyết gật đầu.
Lấy chiếc đồng hồ dựng ở tủ ngăn kéo nhỏ, Jill lặp lại hành động mà khi cô còn ở nhà mình trước khi đến đây. Cô vặn còi hẹn báo thức rồi đưa cho Ri, Ri mở cửa sổ rồi quăng thật mạnh đồng hồ về phía đường ray. Xác sống bên ngoài cũng đã ăn sạch những con mỗi kia, đang vật vờ tìm con mồi khác thì bỗng trở lại trạng thái hung hăng, lao ồ ồ tới hướng tiếng báo thức của đồng hồ. Đợi cho cả đám túm tụm hết vào một chỗ, ba người bắt đầu mở cửa, chạy một mạch đến khu vũ khí rồi vui mừng khi còn rất nhiều súng ống và đạn dược chưa được mang đi, thậm chí còn có cả lựu đạn ở đây nữa. Ri và Jill nhanh chóng sắp xếp súng để chuẩn bị một cuộc khô máu trong nhà ga này.
Đang lắp đạn vào băng thì lại một bất ngờ nữa tới với ba người khi Bella và Noah bất ngờ có mặt tại chỗ chứa vũ khí này. Nick kéo áo Ri, nói:
"Chị Bella còn sống kìa anh Ri!"
Ri cười mừng rỡ, jill ôm Bella, hỏi:
"Trời ơi! Cậu ổn chứ? Cậu đã ở đâu vậy?"
"Mình trốn cùng Noah ngay trong phòng y tế thôi mà, bọn mình vừa nghe thấy tiếng đồng hồ kêu bên ngoài thì nhìn ra ngoài rồi thấy các cậu chạy giữa nhà ga nên mới mở cửa chạy theo" Bella giải thích.
Ri nhìn Noah, nhếch lông mày hỏi:
"Là cậu à.. cậu có bị cắn không đó?"
Noah gãi đầu cười, lắc đầu. Jill nhìn hình dáng trẻ non của Noah, đoán chắc cậu ấy nhỏ tuổi hơn Ri, cô chào hỏi:
"Chào cậu, lần đầu tôi thấy cậu ở đây đó"
Thấy Jill xưng hô như vậy, Noah cũng lễ phép:
"Em chào chị, chắc em ít ra ngoài nên chị đã không thấy được em rồi"
Cả Ri và Bella lườm Noah, Bella nói:
"Gì vậy? Tôi cũng bằng tuổi Jill mà sao không tôi là chị?"
Noah chớp mắt đáp:
"Vì cô lùn"
Ri chen vào:
"Cả tôi nữa, phải gọi tôi là anh chứ"
"À thì.." Noah lại gãi đầu, cúi mặt xuống đất.
Nick giục mọi người:
"Nào các anh chị, không còn thời gian cho việc xưng hô này nọ đâu"
Chuông báo thức kêu khá lâu, xác sống thì ngã đè lên nhau, đầu quay tứ phía, tay vung văng lần mò quanh chiếc đồng hồ để tìm kiếm con mồi, ba tên xác sống đột biến bị kẹt trong đám đông đó vì chúng là những kẻ đến chỗ tiếng kêu trước. Đang nhốn nháo với nhau, bỗng có tiếng *Bịch! Bịch! Bịch! *, vài tên nhìn xuống dưới chân, đó là quả lựa đạn tròn mà Jill đáp vào rồi ngay sau đó lại một quả nữa từ tay Ri quăng vào đám đông ấy. Hai tiếng nổ vang to trong nhà ga làm cho rất nhiều xác sống toác người, bay gần hết bộ phận trên cơ thể, máu bắn tung tóe. Vài miếng não văng lên cột nhà, cửa kính nhà bếp dính đầy ruột và ngón tay, gan thận vãi xuống đường ray, chân tay vắt lủng lẳng trên vài cột đèn. Đa số các bóng đèn trong đây gần như bị phủ bởi máu cộng thêm ánh sáng từ ngoài trời hắt vào tạo lên một màu vàng bao quanh khắp nơi trong nhà ga. Vì tiếng nổ vang rất to nên bầy xác sống đông đảo từ phía thành phố càng tiến tới nơi này nhanh hơn. Ri cầm khẩu Ak-47, jill vẫn dơ cao súng sóc lọ AS-41, Noah vác khẩu súng ngắm nặng chình chịch, Bella và Nick vừa nạp những viên đạn vào băng vừa để ra chiếc bàn gỗ cạnh ba người kia. Ri quay nhìn khẩu súng dài đó, ngạc nhiên hỏi Noah:
"Cậu biết sử dụng à?"
Noah cười tự hào, mắt vấn nhòm vào ống ngắm, đáp:
"Có lẽ anh chưa biết hồi xưa tôi từng đi lợn rừng rất nhiều đó"
Ri mở to mắt, gật nhẹ đầu và không nói gì thêm mà chỉ quay ra kêu một tiếng:
"Hú!"
Giờ đây chỉ còn lại 37 xác sống vẫn vật vờ xung quanh, nghe thấy tiếng Ri liền điên đảo, hung hăng lao tới phía nhóm của cậu. Tiếng súng vang lên dữ dội. Trước mỗi lần kéo nòng súng, Jill đều hạ được một tên xác sống với những viên đạn tõe thành nhiều bi tròn làm hầu hết nạn nhân của cô đều mất nguyên một mảng lớn trên đầu. Tiếng súng to nhất của Noah cứ cách ba giây lại nổ lên, những viên đạn nhọn vụt nhanh như điện ghim thủng sọ vào não của xác sống, cũng nhờ cấu tạo ấy của đạn súng ngắm nên thi thoảng cậu lại lập được thành tích "Một mũi tên trúng hai con nhện". Ri giữ cò, rỉa súng nhiều hướng, kẻ nào vào tầm ngắm của cậu đều bị đạn làm thủng nhiều chỗ từ phần ngực lên đỉnh đầu, cậu lia súng đến đâu thì xác sống vừa ngã vừa giật giật cơ thể đến đó. Những pha tỉa súng đẹp mắt của ba người khiến Bella và Nick đôi lúc vụng về làm rơi đạn vì thấy thích thú. Ngoài trời tuyết rơi đều như cổ vũ cho đội của Ri. Xác sống cứ lần lượt từng tên ngã ra chết ngắt, chẳng mấy chốc chỉ còn ba tên còn sống. Bella cầm cây rìu dành cho mình, tiện thể với luôn con dao quân đội đưa cho Nick, cô nói với ba người kia:
"Để tôi và Nick lo những xác sống cuối cùng cho"
Noah cười chìa tay về phía ba xác sống kia, mời họ làm nốt phần còn lại. Bella chạy trước, Nick chạy sau. Đến gần chúng, Bella chạy tránh sang một bên rồi vung thật mạnh cây rìu xuống chân tên thứ nhất khiến hắn ngã úp mặt xuống đất, song cô quay phắt ra dơ nhanh rìu lên cao và bổ một cú chí mạng xuống đầu tên thứ hai. Còn Nick nhảy dơ một chân về phía trước, tì vào ngực tên thứ ba cũng làm hắn ngã ngửa ra sau rồi ngay lập tức bị nhát dao của cậu đâm xuyên đầu. Không để Bella phải ra tay, Nick rút lại con dao, phi thẳng vào đầu tên thứ nhất đang cố đứng dậy. Cả ba tên xác sống nằm bất động, Ri và Jill há hốc mồm bởi cảnh hành động chỉ trong chớp nhoáng của hai người kia, Ri vỗ tay vào súng và khen lớn:
"Ghê đấy! Ghê đấy!"
Jill cười bất ngờ:
"Wow! Nick, em phi dao giỏi đó, còn Bella nữa, cậu học chiêu đó ở đâu vậy?"
Nick một chân chống lên cái xác nằm bên dưới, hai tay chống hông và nở nụ cười tự hào. Bella đáp:
"Mình tự nghĩ ra đó, mình đã muốn thực hiện chiêu đó từ khi chúng ta lên kế hoạch làm đổ tòa nhà cao tầng rồi, haha!"
Bỗng từ trong căn phòng liên lạc, đồng thời cũng làm nơi có công tắc cần gạt mở cửa nhà ga, có cái xác đã chết vì bị ăn thịt của một người lính từ từ ngồi dậy. Vì từ nơi nhóm của Ri đứng đến đó cũng khá gần nên mọi người đều nhìn thấy hắn qua lớp cửa đã được lau chùi cẩn thận trước đó. Noah dơ súng ngắm thẳng về phía hắn, nói:
"Để tôi lo tên này"
*Đoàng! * đạn bay khỏi nòng súng, bay xuyên qua kính và ghim thẳng vào đầu xác sống. Hắn bị lực đẩy của viên đạn mà ngã sang một bên, vô tình tì người vào cần gạt khiến cánh cửa thép lớn gần đó từ từ mở ra.
"Ôi vãi đái!" Ri bất ngờ buột miệng thốt lên.
Giờ đây, tóc gáy ai cũng dựng đứng. Cánh cửa vừa mở rộng, trước mặt họ là cả một bầy xác sống rất đông đang chạy đến cực kì gần, có lẽ chỉ còn cách nhà ga hơn chục bước chân.
Do xác sống cơ bản nhất cũng có khả năng chạy như người bình thường nên chưa đến một phút đã lọt vào bên trong nhà ga. Nếu bây giờ chạy ra gạt cần đóng cửa thì chả khác gì tự sát, có khi chưa đến nơi đã bị vùi vào kéo vào ăn thịt rồi. Vì vậy, cả nhóm chỉ biết vừa lùi dần về phía đường hầm, nơi mà đoàn tàu thường xuyên đi lại, vừa xả súng. Nhưng xui thay, xác sống lại dồn mọi người về lại hướng phòng y tế. Lưng chạm tường, Ri nhìn xung quanh rồi nhìn từng người một, cậu bắt đầu ngừng bắn rồi thở dài buồn bã. Dơ hai tay lên, một tay vào vai jill, một tay vào vai Nick, cậu nói:
"Chà! Chắc H sẽ thay chúng ta chứng kiến thế giới này thay đổi rồi, cậu ấy chắc chắn đã an toàn lên tàu"
Song cậu vừa gật đầu liên tục, vừa nói tiếp:
"Chiến đấu cùng mọi người là vinh dự của tôi, mọi người đã làm rất tốt rồi"
Nghe Ri nói vậy, tất cả đều ngừng bắn, vẻ mặt trở lên vô vọng nhưng rồi lại nở nụ cười tự hào. Khóe mặt dần ướt, Jill nói:
"Cảm ơn mọi đã đồng hành"
Bella, Nick, Noah, Jill và Ri, những cặp mắt nhìn nhau biết ơn, trân trọng từng giây phút ít ỏi còn lại. Đối với họ bây giờ, họ chả còn tha thiết gì mạng sống này nữa mà chỉ trông chờ vào diễn biến của tương lai con người sẽ đối phó với thảm họa này ra sao. Jill dường như mong chờ câu nói nào đó từ miệng Ri thốt ra. Đúng như cô mong chờ, Ri nói:
"Jill! Mình có chuyện muốn nói.."
Hai người nhìn nhau như lúc trong quán Coffee's Love, như khoảnh khắc tại bãi đỗ xe mà lời xin lỗi của cả hai lần đầu nói lên, như khi vui mừng vì lật đổ được tòa nhà cao tầng xuống bầy xác sống, như nụ hôn vô tình tại chỗ tập súng và như những cái nhìn say đắm khi hai người nằm trên hai chiếc giường sát nhau trong phòng ngủ của nhà ga. Cả jill và Ri đều buột miệng nói:
"Mình y.."
Chưa dứt lời, bỗng tiếng bánh của tàu lăn trên đường ray kêu lên xành xạch, đồng thời tiếng súng vang lên dữ dội và dồn dập. Nhiều xác sống chết tạo lối đi khá rộng rãi từ phòng y tế đến đường ray. Cả nhóm chông ra hướng tiếng súng rồi bất ngờ đến vui mừng, lấy lại được hy vọng. Đoàn tàu vì một lí do nào đó đã trở lại để đón nhóm của Ri theo, H đứng trên toa tàu vừa rỉa súng vừa vẫy tay gọi:
"Lên! Lên đi!"
Nhưng xác sống quá đông, nhóm của Ri chưa kịp chạy lại bị bao vây, lối đi rộng rãi càng lúc càng hẹp dần mặc dù cả ba người trong nhóm cũng xả súng, Ri thật sự lo lắng cực độ vì không phải cậu thì cũng bất kì người nào đó sẽ bị cắn. Vừa lúc đó, đầu bếp Tim bất ngờ bước từ phòng bếp ra, chông thấy tình cảnh khó xử của nhóm Ri, ông không còn cách nào khác liền hô to với bọn xác sống:
"Ê! TAO Ở ĐÂY NÀY, BẮT TAO ĐI"
Phần lớn xác sống bị thu hút bởi tiếng gọi lớn từ con mồi ngon nghẻ kia, chúng lao dần về phía đầu bếp Tim. Ông chỉ kịp nhìn Ri, cười và gật đầu một cái. Ri xả súng điên loạn hơn, miệng gào lên:
"KHÔNG!"
Định lao vào giữa đám xác sống để cứu bác Tim nhưng bị Jill, Bella và Noah kéo lại rồi cùng Nick chạy lên tàu. Đoàn tàu rời đi, bộ đội vẫn hướng đầu súng về bầy xác sống và rũi, Ri bám vào thành tàu trông theo hình ảnh đầu bếp Tim vùi dần vào trong những những kẻ máu lạnh cứ thế cắn xé ông không thương tiếc. Tuần vừa qua, Tim như người bố thứ hai của Ri vậy, ông luôn quan tâm hỏi han cậu ăn gì chưa? Chuyện tình cảm thế nào rồi? Nhiều lúc còn nhậu một bữa say với cậu. Noah, Bella và Nick đứng cạnh cũng buồn bã nhìn hình ảnh bác Tim xa dần rồi mất hẳn. Jill ôm chặt lưng Ri, cố kìm nước mắt bắt đầu le lói khóe mi. Giờ đây đứng trên tàu mà Ri cảm tưởng như đang đứng trước ngôi nhà bị cháy như ngày xưa vậy, biết bác Tim đã chết nhưng vẫn cố cảm tưởng rằng bác ấy còn sống rồi chạy xuống đường ray và cố đuổi theo đoàn tàu. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là ánh sáng nơi cuối đường hầm đang dần bị phủ lên màu đen của bóng tối.
Nghỉ ngơi hơn một tiếng, Nick nằm hồi sức, Bella và Noah đi kiếm chút đồ ăn trên tàu cho cả nhóm, Jill ngồi cạnh Ri và xoa đầu Nick cho thằng bé ngủ. H cầm chai nước tiến tới đưa cho Ri, ngồi xuống đối diện và nói:
"Cũng may tôi xin được quân đội cho tàu trở lại chỗ nhà ga, chứ không chắc giờ mọi người nát tươm rồi"
Ri mặt vẫn đượm buồn, ngước lên đáp:
"Cảm ơn anh nhiều lắm, thật sự đó là phép màu đấy"
Jill cũng gật đầu thuận theo ý Ri rồi cô hỏi H:
"Lúc đầu tôi có thấy ba xác sống đột biến bò trên mái nhà, người dân không cảnh giác tiếng động trên đó à?"
H nhún vai, đáp:
"Chắc họ chỉ nghĩ đó là tuyết trôi thôi, chứ đến tôi cũng chả ngờ được có xác sống trèo được lên tận đó"
Ri xoa cằm ngẫm nghĩ, từ từ nói:
"Hừm.. mới hơn một tuần mà đã có xuất hiên hai thể loại xác sống đột biến rồi.. kiểu này khó đối mặt đấy"
H nhìn Ri, im lặng vài giây rồi nói:
"Tôi có nghe nói khu vực an toàn tiếp theo có trang bị súng lửa và súng máy, phòng thủ cũng tốt hơn nên anh chưa cần lo lắng về chuyện này đâu"
Rồi cậu đứng dậy bẻ cổ cho đỡ mỏi, nhìn đồng hồ và nói thêm:
"Thôi tôi vào kiếm thêm thông tin về khu vực đó nhé, mọi người nên ngủ một giấc đi"
Nói xong cậu đưa chai nước còn lại cho Jill, nhìn cô và cười mỉm song bước về phía toa tàu dành cho quân đội.
Nick nãy giờ giả vờ ngủ, đợi cho H đi hẳn rồi ngóc đầu lên nói:
"Em có chuyện muốn nói, quan trọng lắm"
Jill nhìn thằng bé, đáp:
"Ủa? Chưa ngủ hả em? Nói đi"
Nick ngồi hẳn dậy, dáo dác nhìn xung quanh thấy chỉ có vài người dân ngồi cách một đoạn, cậu an tâm nói thầm chỉ đủ để Ri và Jill nghe thấy:
"Lúc anh chị chưa mở được cái cửa to to ở nhà ga í, em ngồi trên cột nhà thấy có điều này lạ lắm"
Ri mở to mắt tò mò, hỏi:
"Chuyện gì?"
Nick từ từ giải thích:
"Cái lúc mà mấy chú lính kia bảo vệ mọi người lên tàu, em thấy bác Tim đang lớn tiếng với một người lính ở trước cửa nhà bếp rồi tự tên lính đó đập rùi cui vào đầu bác í làm cho bác í ngã vào bên trong nhà bếp rồi ngất đi"
Jill cũng thấy việc này có vẻ hơi lạ thật, hỏi chi tiết hơn:
"Thế em có nghe thấy bác Tim và người đó nói gì không?"
Nick lắc đầu nhẹ:
"Người dân ở dưới chạy đi chạy lại ồn quá, em sao nghe được"
Ri ngẫm nghĩ mãi cũng chẳng thể giải thích được sự việc mà Nick vừa kể. Rõ ràng cả tuần nay bác Tim có xích mích với ai đâu? Nghĩ vậy, cậu hỏi thằng bé:
"Còn việc gì mà nhóc thấy lạ nữa không?"
Nick gật đầu lia lịa, đáp:
"Có chứ, em có để ý cách bắn súng của bộ đội lạ lắm, họ chỉ bắn những người bị biến đổi chứ không bắn ba xác sống lưỡi dài bò trên sàn í, ngay cả khi nó bò ngang qua ngay trước mặt họ mà họ còn không thèm để ý mà, đã thế còn đẩy nó và một số người chưa bị nhiễm bệnh nữa"
Thấy sự việc này có vẻ không ổn, Jill hỏi lại cho chắc:
"Em có chắc em thấy mấy việc đó không?"
Nick mở to mắt, nói với vẻ mặt rất tự tin:
"Em thề! Đó là lúc em tỉnh ngủ nhất mà"
Vừa lúc đó, Noah và Bella trở về, trên tay cầm vài hộp cá đưa cho mọi người. Bella nhìn Noah, cả hai đều mang vẻ mặt bất an, cô gật đầu ra hiệu cho phép Noah kể sự việc mà họ vừa trải qua với Ri và Jill. Mặt cậu lo lắng, từ từ nói:
"Lúc nãy.. bọn tôi có nghe lén.. vài tên lính nói chuyện với nhau"
Thấy có vẻ hết nỗi lo này lại đến nỗi lo khác, Jill thở dài đáp:
"Haizz! Lại nữa à"
Noah gật đầu:
"Vâng, em và Bella đang lấy đồ ăn thì vô tình nghe được họ nói về thí nghiệm của chính phủ.. cái vụ xảy ra ở nhà ga í.. thật ra là thí nghiệm đó đó"
Ri bất ngờ, hỏi lại:
"Cái gì? Thí nghiệm?"
Noah quả quyết giải thích:
"Đúng vậy, tôi nghe thấy rằng ba xác sống đột biến nhảy từ trên mái nhà xuống là do chính phủ lén thả nó vào khu vực an toàn đó"
Nghe cậu nói vậy, cả nhóm nhìn nhau không nói lên lời. Lúc này trong đầu họ chàn đầy những thắc mắc tại sao chính phủ lại làm như vậy? Rốt cuộc nhà ga mà họ đã ở tuần vừa qua chỉ là nơi để thực hành thí nghiệm thôi à? Jill bắt đầu xâu chuỗi các sự việc đã diễn ra. Những căn phòng ngủ, phòng y tế và khu vực chứa vũ khí đã được xây dựng sẵn trong nhà ga trước khi nhóm của Ri đến. Bác Tim là người rất hiền lành mà lại phải lớn tiếng với người lính mà Nick đã kể. Cánh cổng thép ở nhà ga không bao giờ được đóng mà chỉ đóng khi ba xác sống đột biến lẻn vào trong.
Còn Ri, cậu nhìn Noah chằm chằm rồi bắt đầu nhớ lại cảnh Noah đã cho cậu xem vào đêm qua, khi quân đội đánh gục ba người khách trong tàu.
Hai tiếng sau.
Những ống thoát khí xì khói, bánh xe phanh kít dần trên đường ray tạo ra những tia lửa bắng tung tóe, báo hiệu đoàn tàu tạm dừng lại ở một căn cư quân đội nhỏ. Gần đó có đến hơn mười máy phát điện để nạp năng lượng cho đoàn tàu này. Vài hành khách bước xuống hít thở không khí cho khuây khỏa đầu óc sau một cuộc di tản đầy chết chóc với sự tiếp đón lịch sự của những người lính. Khi H và vài quân đội vẫn còn đứng nói chuyện với nhau trong toa tàu bên cạnh toa của nhóm Ri, Jill mở cửa bước vào và bình tĩnh ngồi xuống ghế, khuôn mặt cô vẫn cười như chưa xảy ra chuyện gì. Cô quay ra nhìn vài người lính, trong đầu chuẩn bị sẵn những đòn tâm lí để họ khai ra sự thật.
- Còn tiếp-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.