Sau Đêm Tân Hôn Bị Bỏ Rơi, Ta Trói Định Với Hệ Thống Đại Tư Nông
Chương 16: Tìm Ai?
Tây Hồ Lô Thị Nam Qua Phái
18/03/2024
Toàn bộ người trong phòng đều há hốc miệng nhìn một màn trước mắt này.
Một cái tát cuối cùng đã trực tiếp đánh rơi hai cái răng của Tang Diệp, lúc này Lâm Nhiễm mới buông tay ra.
Lâm Nhiễm đánh một trận này xong cũng khiến cho cơn bực tức trong bụng giảm đi không ít.
Lắc lắc tay phải hơi đau: “Cũng chỉ là một nô tài của phủ tướng quân mà thôi, ta làm chủ tử muốn đánh ngươi thì đánh thôi.”
Huống chi đồ cẩu nô tài này còn châm ngòi ly gián!
Đôi tay Tang Diệp che lại khuôn mặt sưng đỏ nóng bừng, khóc lóc thảm thiết, nói mơ hồ không rõ: “Đánh chó còn phải ngó mặt chủ.”
Nói xong thì tha thiết chờ đợi chủ tử nhà mình có thể làm chủ giúp hắn ta.
Hắn ta đâu có biết rằng Lâm Tang vẫn đang đắm chìm ở trong sự khiếp sợ khi thấy trưởng tỷ đánh hắn và gã sai vặt của hắn.
“Biết bản thân là chó mà còn dám sủa ở trước mặt bổn cô nương?”
Lâm Nhiễm ngồi ở trên ghế: “Hôm nay, thiếu gia nhà ngươi gặp nạn, còn ngươi thì đi đâu?”
Tang Diệp đột nhiên run lên một cái: “Tiểu nhân, tiểu nhân đi tìm người cứu thiếu gia.”
“Tìm ai?”
“Chung thiếu gia.”
“Vậy sao?” Lâm Nhiễm uống một ngụm trà: “Vậy vì sao Chung thiếu gia không tới?”
Tang Diệp: “Chung thiếu gia đang đọc sách ở trong học đường, nên không ra được.”
“Xì——” Lâm Nhiễm quét mắt nhìn Lâm Tang: “Nghe xem cẩu nô tài của ngươi đang nói cái gì đi?”
Lâm Tang đã thoát khỏi nỗi khiếp sợ, lúc này nghe được Tang Diệp nói thế thì nhăn mày lại.
Lâm Nhiễm: “Ngươi đi mời Chung thiếu gia nào?”
Tang Diệp vừa nghe thấy giọng nói này thì cảm giác có chút không đúng, nhìn gương mặt xanh mét của chủ tử nhà mình, đôi mắt vội chuyển như bánh xe.
“Ngươi là muốn nói, đi mời Chung thiếu gia Chung Thành phải không?” Một tay Lâm Nhiễm gõ mặt bàn, khóe môi cong lên một độ cung nhợt nhạt.
Tang Diệp liên tục gật đầu.
Lâm Tang đột nhiên xông lên, một bàn chân đạp về phía ngực Tang Diệp: “Đồ chó má nhà ngươi, Chung Thành và thế tử Lễ Vương đều tới, sao ngươi lại nói ở trong học đường không ra được?”
Tang Diệp hoảng sợ, rõ ràng người kia đã nói với hắn rằng hôm nay bọn họ không ra được.
Sao có thể......
Lâm Nhiễm vẫy tay với quản gia Ngũ Tử thúc vừa mới tiến vào: “Ngũ Tử thúc, thúc tới nói xem, hôm nay hắn ta đi nơi nào?”
“Bẩm cô nương” Ngũ Tử thúc thoáng cong người: “Hôm nay Tang Diệp này đi gặp thiếu gia nhà Tiền gia.”
Sắc mặt Tang Diệp trắng bệch, trong lòng lại hoảng sợ, trên mặt cũng có vẻ không còn đau như vậy nữa.
Ngũ Tử thúc nhìn gương mặt xanh mét của Lâm Tang, trong lòng thở dài một tiếng.
Chính mình đã sớm nhắc nhở Tang Diệp này không phải cái thứ tốt gì, đã có rất nhiều lần hạ nhân trong nhà thấy hắn ta ở cùng một chỗ với Tiền thiếu gia.
Nhưng mà ông ấy thấp cổ bé họng, Lâm Tang lại bị Tang Diệp nịnh đến xoay vòng, căn bản là không tin lời ông ấy nói.
Cho nên ông ấy vẫn luôn tìm người theo dõi Tang Diệp, liền muốn bắt cả người lẫn tang vật, để tam thiếu gia đối mặt với hiện thực.
Nghĩ đến đây, ông ấy lại bội phục mà nhìn đại cô nương, hơi có chút vui mừng.
Trong các chủ tử của nhà này thì đại cô nương là người thông minh giỏi giang nhất.
“Hôm nay, chính là ngươi xúi giục thiếu gia nhà ngươi đi sòng bạc phải không?” Lâm Nhiễm nhìn chằm chằm Tang Diệp.
Một cái tát cuối cùng đã trực tiếp đánh rơi hai cái răng của Tang Diệp, lúc này Lâm Nhiễm mới buông tay ra.
Lâm Nhiễm đánh một trận này xong cũng khiến cho cơn bực tức trong bụng giảm đi không ít.
Lắc lắc tay phải hơi đau: “Cũng chỉ là một nô tài của phủ tướng quân mà thôi, ta làm chủ tử muốn đánh ngươi thì đánh thôi.”
Huống chi đồ cẩu nô tài này còn châm ngòi ly gián!
Đôi tay Tang Diệp che lại khuôn mặt sưng đỏ nóng bừng, khóc lóc thảm thiết, nói mơ hồ không rõ: “Đánh chó còn phải ngó mặt chủ.”
Nói xong thì tha thiết chờ đợi chủ tử nhà mình có thể làm chủ giúp hắn ta.
Hắn ta đâu có biết rằng Lâm Tang vẫn đang đắm chìm ở trong sự khiếp sợ khi thấy trưởng tỷ đánh hắn và gã sai vặt của hắn.
“Biết bản thân là chó mà còn dám sủa ở trước mặt bổn cô nương?”
Lâm Nhiễm ngồi ở trên ghế: “Hôm nay, thiếu gia nhà ngươi gặp nạn, còn ngươi thì đi đâu?”
Tang Diệp đột nhiên run lên một cái: “Tiểu nhân, tiểu nhân đi tìm người cứu thiếu gia.”
“Tìm ai?”
“Chung thiếu gia.”
“Vậy sao?” Lâm Nhiễm uống một ngụm trà: “Vậy vì sao Chung thiếu gia không tới?”
Tang Diệp: “Chung thiếu gia đang đọc sách ở trong học đường, nên không ra được.”
“Xì——” Lâm Nhiễm quét mắt nhìn Lâm Tang: “Nghe xem cẩu nô tài của ngươi đang nói cái gì đi?”
Lâm Tang đã thoát khỏi nỗi khiếp sợ, lúc này nghe được Tang Diệp nói thế thì nhăn mày lại.
Lâm Nhiễm: “Ngươi đi mời Chung thiếu gia nào?”
Tang Diệp vừa nghe thấy giọng nói này thì cảm giác có chút không đúng, nhìn gương mặt xanh mét của chủ tử nhà mình, đôi mắt vội chuyển như bánh xe.
“Ngươi là muốn nói, đi mời Chung thiếu gia Chung Thành phải không?” Một tay Lâm Nhiễm gõ mặt bàn, khóe môi cong lên một độ cung nhợt nhạt.
Tang Diệp liên tục gật đầu.
Lâm Tang đột nhiên xông lên, một bàn chân đạp về phía ngực Tang Diệp: “Đồ chó má nhà ngươi, Chung Thành và thế tử Lễ Vương đều tới, sao ngươi lại nói ở trong học đường không ra được?”
Tang Diệp hoảng sợ, rõ ràng người kia đã nói với hắn rằng hôm nay bọn họ không ra được.
Sao có thể......
Lâm Nhiễm vẫy tay với quản gia Ngũ Tử thúc vừa mới tiến vào: “Ngũ Tử thúc, thúc tới nói xem, hôm nay hắn ta đi nơi nào?”
“Bẩm cô nương” Ngũ Tử thúc thoáng cong người: “Hôm nay Tang Diệp này đi gặp thiếu gia nhà Tiền gia.”
Sắc mặt Tang Diệp trắng bệch, trong lòng lại hoảng sợ, trên mặt cũng có vẻ không còn đau như vậy nữa.
Ngũ Tử thúc nhìn gương mặt xanh mét của Lâm Tang, trong lòng thở dài một tiếng.
Chính mình đã sớm nhắc nhở Tang Diệp này không phải cái thứ tốt gì, đã có rất nhiều lần hạ nhân trong nhà thấy hắn ta ở cùng một chỗ với Tiền thiếu gia.
Nhưng mà ông ấy thấp cổ bé họng, Lâm Tang lại bị Tang Diệp nịnh đến xoay vòng, căn bản là không tin lời ông ấy nói.
Cho nên ông ấy vẫn luôn tìm người theo dõi Tang Diệp, liền muốn bắt cả người lẫn tang vật, để tam thiếu gia đối mặt với hiện thực.
Nghĩ đến đây, ông ấy lại bội phục mà nhìn đại cô nương, hơi có chút vui mừng.
Trong các chủ tử của nhà này thì đại cô nương là người thông minh giỏi giang nhất.
“Hôm nay, chính là ngươi xúi giục thiếu gia nhà ngươi đi sòng bạc phải không?” Lâm Nhiễm nhìn chằm chằm Tang Diệp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.