Sau Đó Cậu Ta Trở Thành Siêu Sao Giả Gái
Chương 16
Diễm Quy Khang
11/11/2022
Thành Chích cảm thấy Hạng Ngạn Quang là một vị cao thủ về kể chuyện cười, lời của Hạng Ngạn Quang vừa dứt, cậu đã nhịn không được mà cười lớn.
Duỗi tay vỗ vỗ thân hình cứng đờ Hạng Ngạn Quang, lúc này mới biết được đối phương nói thật, không được rồi, Thành Chích nhịn không được mà càng cười to hơn.
Tuy cậu mặc phục trang của Ngũ Tuệ Dao nhưng lại dùng giọng nam trò chuyện với Hạng Ngạn Quang một hồi lâu, tới đây cái vị ngôi sao luôn đóng phim một cách nghiêm túc này mới dần dần thả lỏng, lộ ra ý cười thoải mái.
"Chuẩn bị tốt chưa, bắt đầu quay!"
Thành Chích và Hạng Ngạn Quang liếc nhau, vội vã ai về chỗ nấy, Thành Chích nằm trở lại trên giường, còn Hạng Ngạn Quang thì ngồi ở sát giường.
Sau khi tiếng hô bắt đầu diễn vang lên, Hạng Ngạn Quang đã tiến và trạng thái diễn rất nhanh, Mộ Dung Cổ lâm vào bi ai cùng cực, mạnh mẽ cho Thành Chích một nụ hôn điên cuồng.
Nụ hôn này quay gần một phút đồng hồ, rõ ràng là một cảnh diễn vô cùng thê mỹ và bi ai, thế nhưng các nhân viên công tác tại trường quay đều cảm thấy buồn cười, đặc biệt là Đào Ngữ Vọng mới gia nhập náo nhiệt lúc sau, anh ngồi ở ngoài cười rúm lại như một con cẩu.
Sau khi quay xong thì sắc mặt của Thành Chích và Hạng Ngạn Quang đều cứng đờ hết, sau khi nghe được Diêu Hải nói OK, hai người lập tức cong lưng miệng ai nấy súc.
Cả hai người họ làm vậy không phải vì xấu hổ, mà là vì miệng quá đau.
Cái miệng tê rần này cũng có chỗ tốt, vì nó nên không ai để ý đến sự xấu hổ nữa, cảnh hôn rốt cuộc cũng thông qua.
Sau khi kết thúc Thành Chích và Hạng Ngạn Quang trao đổi ánh mắt với nhau, Thành Chích nhếch miệng cười không ngừng, Hạng Ngạn Quang cũng lộ ra nụ cười nhẹ.
Đang lúc đùa giỡn, Thành Chích liền phát hiện bóng dáng của em gái Tiền Lộ trong đám người vây xem, nghĩ nghĩ, phất tay chào hỏi.
Tiền Lộ vốn đang thất thần, sau khi thấy Thành Chích nhìn mình thì đáp trả về một nụ cười sáng lạn. "Anh Thành, lúc nãy anh diễn quá hay! Em ở ngoài xem mà muốn khóc quà chừng, quá sức cảm động."
Thành Chích: "......"???
Tại sao trong khi tất cả nhân viên đều cười thì cô lại khóc hả?
Đờ mờ quả nhiên là tuyến lệ phát triển quá tốt hay sao hở? Cơ mà ngẫm lại, nếu nhìn thấy cảnh hôn của bạn trai và người đàn ông khác, nói không chừng là muốn khóc thiệt ha.
Mặc kệ nói như thế nào, Thành Chích quyết định nên khiêm tốn một chút: "Nào có, vẫn là Hạng Ngạn Quang lợi hại hơn."
Nói xong cậu chỉ sang Hạng Ngạn Quang bên cạnh, chuẩn bị dùng ánh mắt trêu chọc cái đôi tình nhân che che giấu giấu này. Không nghĩ tới Tiền Lộ lại nhìn cậu một cách ngây thơ, lộ ra biểu tình chờ đợi được giới thiệu.
Thành Chích: "......"???
Thật ra Hạng Ngạn Quang đã nói trước khi mình mở miệng, anh vươn tay với em gái Tiền Lộ, nhàn nhạt nói: "Hạng Ngạn Quang."
Em gái Tiền Lộ cũng cuống quýt vươn tay: "Tiền Lộ." Trên mặt là biểu tình thụ sủng nhược kinh rằng không nghĩ tới minh tinh sẽ bắt tay với mình.
Nếu không phải Thành Chích gặp được bọn họ trộm ôm, thì cho dù là ai cũng tin đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Ai u, kỹ thuật diễn quá được đi chớ.
Vẫn còn đang tiếp tục lừa dối, Tiền Lộ dùng vẻ mặt sùng bái hệt như lúc đối mặt với Thành Chích mà nhìn Hạng Ngạn Quang: "Anh Hạng diễn thật tốt, rất rất nhập diễn, em cảm thấy anh chính là Mộ Dung Cổ trong nguyên tác, sau khi công chiếu chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái thích anh, à còn nữa, anh có thể ký tên cho em không?"
Hạng Ngạn Quang nói nhẹ: "Có thể."
Tuy rằng chỉ có hai chữ, thế nhưng cái độ cong nơi khóe miệng đúng thật không dễ kéo phẳng xuống chút nào.
Thức ăn chóa mà toàn thế giới không ai phát hiện nay lại mạnh mẽ chui vào miệng Thành Chích: "......"
Mẹ nó tức giận thiệt chớ!
Đào Ngữ Vọng vẫn luôn cười đến rơi nước mắt ở kế bên cuối cùng cũng bước tới, vừa cười vừa chọc Thành Chích: "Tiểu mỹ nữ, cảnh diễn này của hai người quá xuất sắc, thật đó! Ha ha ha, anh nghĩ chờ cảnh này được công bố ra, không chỉ có fan CP Mộ Dung Cổ và Ngũ Tuệ Dao bùng nổ lên thôi đâu, hủ nữ của CP Hạng Ngạn Quang và cậu cũng sẽ tăng vọt lên trời, ngoài BG trong BL, ha ha ha."
Thành Chích trừng mắt liếc anh một cái, lười trả lời lại anh, miệng cậu rất đau, hơn nữa lại bị nhét một đống thức ăn chóa cho nên không thoải mái cho lắm, bây giờ rất không muốn nói mấy chuyện tào lao với Đào Ngữ Vọng.
"Anh xem cô Hầu rất xem trọng hai người, kịch bản của anh với Sầm Tiếu cũng không có sửa thường xuyên đến thế đâu, lúc anh mới lại đây còn thấy cô Hầu còn chụp ảnh nữa kìa, em xem hai người bọn em tốt số quá đi nè."
Đặc biệt tốt số nhưng khi quay lại không biết gì cả - Thành Chích: "......"???
Trừ cậu ra thì thế giới bên ngoài đã thay đổi đến mức nào rồi hả!
Thành Chích đương nhiên không biết, lúc cậu đang quay cảnh hôn, Hầu Quân Mi vẫn luôn ở bên cạnh để chụp ảnh, đặc biệt sau cảnh đầu bị cắt thì cảnh sau càng chụp càng phấn khích. Thậm chí sau khi nghe Diêu Hải nói OK thì lại lộ ra biểu tình hơi thất vọng.
Mới hai lần đã OK rồi...... Thật đáng tiếc. Đúng vậy, đối với Hầu Quân Mi mà nói, thật sự là quá đáng tiếc. Vất vả lắm cô mới thiết kế cảnh cặp đôi mỹ nhân Hạng Ngạn Quang và Thành Chích tiếp xúc với nhau, hao hết tâm tư thêm vào một cảnh hôn, nhanh như vậy đã kết thúc, sao có thể không đáng tiếc cơ chứ.
Sau khi cảnh quay kết thúc, Hầu Quân Mi mang cái di động với album đầy thu hoạch tới hậu trường, tự mình high mà không để cho ai biết hết.
A...... Mỹ nhân công X mỹ nhân thụ đã qua sàng lọc kỹ càng, quả thực xứng đến tận trời! Thật là không uổng công đống nỗ lực thầm lặng của cô!
Nhìn xem dung nhan và thần thái của bạn thụ Thành Chích đây này! Nhìn xem cái người si tình bệnh kiều mỹ nhân công Hạng Ngạn Quang này! Xứng với nhau quá đi!
Hầu Quân Mi đại đại bật ra hình thức điên cuồng liếm bình, cô mở app QQ ra, gửi cho đám cơ hữu trong nhóm một tấm ảnh đẹp nhất.
Bức ảnh đó đương nhiên là cảnh hôn của Thành Chích và Hạng Ngạn Quang, sườn mặt của hai người rất rõ ràng, đặc biệt là khóe mắt của Thành Chích còn đọng lại giọt nước mắt chưa khô, mặt Hạng Ngạn Quang đầy bi thống, toàn bộ hình ảnh nhìn qua vừa duy mĩ lại thê lương.
Rất nhanh, đám cơ hữu trong nhóm đã nổ tanh bành.
—— Cái gì đây này, lại là Hầu gia ngài sao, ai? Kịch gì? Từ từ, người này là ai, đây không phải là lúc trước......!
—— Kinh hiện hoàng đồ, cảnh cáo năng lượng vượt mức, người nằm phía dưới là con trai đó!
—— Thế giới này đã không chứa được tui nữa, tui còn muốn cây gậy sắt này làm gì chứ!
—— Thời thời khắc khắc cảnh cáo bản thân, làm đóa hoa của tổ quốc, tui còn không thể cong QAQ.
—— Mợ nó hâm mộ thiệt, tại sao điện ảnh của lão tử lại ra chậm vậy chứ, mỗi ngày đều chịu dính độc của cô.
—— Oa, sau khi biết người phía dưới là nam thì nhìn lại bức ảnh này quả thiệt đẹp quá mức! Ta yêu người đến vậy người lại yêu người khác, CP BL quá cẩu huyết.
—— Dây dưa không ngừng, đúng là mắt hủ thấy toàn người gay, không thể đợi đến tối tui cởi quần rồi nói tiếp sao!
Giữa lúc đám cơ hữu đang phun tào, Hầu Quân Mi đã gửi ra một kích khác.
—— Đừng nói nhảm nữa! Mấy người thấy xứng hay không xứng! Xứng hay không xứng đây!
Đương nhiên là xứng muốn chết! Hầu Quân Mi một bên gửi tin nhắn một bên tự vấn lòng mình, CP manh của lão tử sao có thể không xứng được chứ, ha ha ha phàm nhân các ngươi mau đến quỳ liếm đi!
Tự nhiên group chat lại dâng lại một trận phun tào, trong lúc mấy đoạn chat nhảy lên điên cuồng, Hầu Quân Mi đã nhanh chóng bị một câu chat hấp dẫn lại.
—— Trầm Nguyệt Vô Ngần: Cũng không tệ lắm.
Trầm Nguyệt Vô Ngần, A Nguyệt?
Đôi mắt của Hầu Quân Mi trừng lớn lên, nhanh chóng click mở ảnh avatar của Trầm Nguyệt Vô Ngần, bật chat riêng.
—— Hầu Quân Mi: A Nguyệt A Nguyệt! Cậu onl đấy hả! Cậu về nước rồi sao?
Phải chừng năm phút sau, khung thoại mới sáng lên.
—— Trầm Nguyệt Vô Ngần: Còn chưa, mà mau thôi.
Tốc độ tay của Hầu Quân Mi rất nhanh, đôi mắt cô tràn ngập vui mừng.
—— Hầu Quân Mi: Tại sao trả lời chậm thế, cơ mà có thật không, cậu sắp về rồi sao? Nói thật, tui nhớ cậu muốn chết!
Trầm Nguyệt Vô Ngần là hảo cơ hữu của Hầu Quân Mi quen khi cô viết văn thuần ái, hai người biết nhau 5 năm, tuy rằng là bạn mạng, nhưng cũng thường xuyên voice chat và video call với nhau, giao tình rất sâu, cho đến năm trước khi Trầm Nguyệt Vô Ngần ra nước ngoài, liên hệ giữa hai bên mới dần giảm bớt.
Bây giờ, hảo cơ hữu mất liên lạc mấy tháng nay lại online, Hầu Quân Mi vô cùng vui vẻ.
—— Trầm Nguyệt Vô Ngần: Xin lỗi, mới vừa video call, bởi sắp về nước, nên phải liên lạc cho em trai để đến đón.
—— Hầu Quân Mi: Ngao ngao ngao! Quá tốt rồi! Lúc về phải nói tui biết đó, trong khoảng thời gian này tui vẫn ở thủ đô, cậu về chúng ta sẽ gặp mặt!
—— Trầm Nguyệt Vô Ngần: Ừ.
Hầu Quân Mi quen Trầm Nguyệt Vô Ngần được 5 năm, hai bên rất hợp ý nhau, sau khi tán dóc mấy câu, Hầu Quân Mi đã lái về chuyện của Thành Chích cho Trầm Nguyệt Vô Ngần.
—— Hầu Quân Mi: A Nguyệt A Nguyệt cậu xem xem, cậu ta đẹp thật đó, lão tử quá mến cậu ta rồi, ngao ngao ngao! Thật đó, lúc thấy cậu ta tui cứ tưởng như đang mơ không đấy! Đúng rồi đúng rồi, ảnh chụp hồi nãy ý, tui gửi thêm mấy tấm cho cậu nha! Hai người họ thiệt xứng quá đi! Lúc《 Phượng Tê Ngô 》công chiếu cậu phải xem đấy!
Di động đặt trên bàn rung lên, nhìn dòng khung thoại mang tên Hầu gia không ngừng nhấp nháy, Trầm Nguyệt Vô Ngần, không, Khang Nguyệt nhịn không được cong khóe miệng lên.
Một bên cô dẹp khung video xuống, một bên mở xem tấm ảnh mà Hầu Quân Mi gửi lại đây.
"Vội sao?" Máy tính trước mặt truyền ra một giọng nam trầm thấp.
Khang Nguyệt chuyển tầm mắt lên màn hình, bởi vì internet lag nên màn hình bị dừng, người đàn ông đang nói chuyện với cô bây giờ cứ như một tấm bìa tạp chí.
"Không vội, đang nói chuyện phiếm với bạn."
"Ừ." Video trên máy tính trở lại bình thường, người đàn ông trên ảnh cuối cùng cũng nhúc nhích, anh ta mặc quần áo ở nhà bình thường, nhưng nhìn qua lại vô cùng mị lực. "Bên kia còn bận nhiều việc không, trong một tháng có thể trở về không?"
"Cũng không sai biệt lắm."
Người đàn ông gật đầu nhẹ: "Đến lúc đó em sẽ đến tiếp chị, trưa hôm đó đi ăn cùng nhau."
Khang Nguyệt lắc đầu, "Gọi Vạn Năng đến đón chị đi, so với gặp em, chị càng muốn gắp anh ấy hơn."
Mặc dù người đàn ông đối diện lộ ra bộ dáng bất đắc dĩ, Khang Nguyệt lại không dao động chút nào.
Cô nâng di động lên, vô cùng hứng thú với tấm ảnh mà Hầu Quân Mi gửi tới, một lát sau, cô click mở một tấm ảnh hôn rất đẹp lên, đặt ở trước máy tính, tùy ý nói: "Em có cảm thấy họ xứng nhau không?"
Khang Nguyệt thấy em trai của cô hơi nghiêng mình về phía trước, dừng lại, xem kỹ ảnh chụp. Cụp, hình ảnh đã bị mất kết nối.
Một lát sau, cô nhận được tin nhắn của em trai, trong đó chỉ có ba chữ ngắn ngủi.
—— Không cảm thấy.
Đồng thời với lúc Khang Nguyệt nghi hoặc, vị đại lão ở cái chốn cách Khang Nguyệt một khoảng xa thật xa trên thế giới nào đấy đang lâm vào trầm mặc.
Anh chống trán ngồi một hồi lâu trước màn hình vi tính đã dứt kết nối video, sau đó mới nói một cách buồn bã: "Tôi còn chưa hôn qua......"
Cứ như vậy, vị đại lão nổi danh ngoài nước có mấy trăm triệu fan nữ đang một mình trong đêm, bởi vì một tấm ảnh nhìn sơ vô cùng đẹp nhưng thực ra là một cảnh hôn đầy máu tanh đã lâm vào nỗi u buồn dày đặc.
Cuối cùng, anh cầm di động lên, mở WeChat ra, tìm Thành đáng yêu trong danh bạ liên lạc, nhíu mày rồi ấn vào khung màu xanh lục để —— gửi tin nhắn.
Duỗi tay vỗ vỗ thân hình cứng đờ Hạng Ngạn Quang, lúc này mới biết được đối phương nói thật, không được rồi, Thành Chích nhịn không được mà càng cười to hơn.
Tuy cậu mặc phục trang của Ngũ Tuệ Dao nhưng lại dùng giọng nam trò chuyện với Hạng Ngạn Quang một hồi lâu, tới đây cái vị ngôi sao luôn đóng phim một cách nghiêm túc này mới dần dần thả lỏng, lộ ra ý cười thoải mái.
"Chuẩn bị tốt chưa, bắt đầu quay!"
Thành Chích và Hạng Ngạn Quang liếc nhau, vội vã ai về chỗ nấy, Thành Chích nằm trở lại trên giường, còn Hạng Ngạn Quang thì ngồi ở sát giường.
Sau khi tiếng hô bắt đầu diễn vang lên, Hạng Ngạn Quang đã tiến và trạng thái diễn rất nhanh, Mộ Dung Cổ lâm vào bi ai cùng cực, mạnh mẽ cho Thành Chích một nụ hôn điên cuồng.
Nụ hôn này quay gần một phút đồng hồ, rõ ràng là một cảnh diễn vô cùng thê mỹ và bi ai, thế nhưng các nhân viên công tác tại trường quay đều cảm thấy buồn cười, đặc biệt là Đào Ngữ Vọng mới gia nhập náo nhiệt lúc sau, anh ngồi ở ngoài cười rúm lại như một con cẩu.
Sau khi quay xong thì sắc mặt của Thành Chích và Hạng Ngạn Quang đều cứng đờ hết, sau khi nghe được Diêu Hải nói OK, hai người lập tức cong lưng miệng ai nấy súc.
Cả hai người họ làm vậy không phải vì xấu hổ, mà là vì miệng quá đau.
Cái miệng tê rần này cũng có chỗ tốt, vì nó nên không ai để ý đến sự xấu hổ nữa, cảnh hôn rốt cuộc cũng thông qua.
Sau khi kết thúc Thành Chích và Hạng Ngạn Quang trao đổi ánh mắt với nhau, Thành Chích nhếch miệng cười không ngừng, Hạng Ngạn Quang cũng lộ ra nụ cười nhẹ.
Đang lúc đùa giỡn, Thành Chích liền phát hiện bóng dáng của em gái Tiền Lộ trong đám người vây xem, nghĩ nghĩ, phất tay chào hỏi.
Tiền Lộ vốn đang thất thần, sau khi thấy Thành Chích nhìn mình thì đáp trả về một nụ cười sáng lạn. "Anh Thành, lúc nãy anh diễn quá hay! Em ở ngoài xem mà muốn khóc quà chừng, quá sức cảm động."
Thành Chích: "......"???
Tại sao trong khi tất cả nhân viên đều cười thì cô lại khóc hả?
Đờ mờ quả nhiên là tuyến lệ phát triển quá tốt hay sao hở? Cơ mà ngẫm lại, nếu nhìn thấy cảnh hôn của bạn trai và người đàn ông khác, nói không chừng là muốn khóc thiệt ha.
Mặc kệ nói như thế nào, Thành Chích quyết định nên khiêm tốn một chút: "Nào có, vẫn là Hạng Ngạn Quang lợi hại hơn."
Nói xong cậu chỉ sang Hạng Ngạn Quang bên cạnh, chuẩn bị dùng ánh mắt trêu chọc cái đôi tình nhân che che giấu giấu này. Không nghĩ tới Tiền Lộ lại nhìn cậu một cách ngây thơ, lộ ra biểu tình chờ đợi được giới thiệu.
Thành Chích: "......"???
Thật ra Hạng Ngạn Quang đã nói trước khi mình mở miệng, anh vươn tay với em gái Tiền Lộ, nhàn nhạt nói: "Hạng Ngạn Quang."
Em gái Tiền Lộ cũng cuống quýt vươn tay: "Tiền Lộ." Trên mặt là biểu tình thụ sủng nhược kinh rằng không nghĩ tới minh tinh sẽ bắt tay với mình.
Nếu không phải Thành Chích gặp được bọn họ trộm ôm, thì cho dù là ai cũng tin đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Ai u, kỹ thuật diễn quá được đi chớ.
Vẫn còn đang tiếp tục lừa dối, Tiền Lộ dùng vẻ mặt sùng bái hệt như lúc đối mặt với Thành Chích mà nhìn Hạng Ngạn Quang: "Anh Hạng diễn thật tốt, rất rất nhập diễn, em cảm thấy anh chính là Mộ Dung Cổ trong nguyên tác, sau khi công chiếu chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái thích anh, à còn nữa, anh có thể ký tên cho em không?"
Hạng Ngạn Quang nói nhẹ: "Có thể."
Tuy rằng chỉ có hai chữ, thế nhưng cái độ cong nơi khóe miệng đúng thật không dễ kéo phẳng xuống chút nào.
Thức ăn chóa mà toàn thế giới không ai phát hiện nay lại mạnh mẽ chui vào miệng Thành Chích: "......"
Mẹ nó tức giận thiệt chớ!
Đào Ngữ Vọng vẫn luôn cười đến rơi nước mắt ở kế bên cuối cùng cũng bước tới, vừa cười vừa chọc Thành Chích: "Tiểu mỹ nữ, cảnh diễn này của hai người quá xuất sắc, thật đó! Ha ha ha, anh nghĩ chờ cảnh này được công bố ra, không chỉ có fan CP Mộ Dung Cổ và Ngũ Tuệ Dao bùng nổ lên thôi đâu, hủ nữ của CP Hạng Ngạn Quang và cậu cũng sẽ tăng vọt lên trời, ngoài BG trong BL, ha ha ha."
Thành Chích trừng mắt liếc anh một cái, lười trả lời lại anh, miệng cậu rất đau, hơn nữa lại bị nhét một đống thức ăn chóa cho nên không thoải mái cho lắm, bây giờ rất không muốn nói mấy chuyện tào lao với Đào Ngữ Vọng.
"Anh xem cô Hầu rất xem trọng hai người, kịch bản của anh với Sầm Tiếu cũng không có sửa thường xuyên đến thế đâu, lúc anh mới lại đây còn thấy cô Hầu còn chụp ảnh nữa kìa, em xem hai người bọn em tốt số quá đi nè."
Đặc biệt tốt số nhưng khi quay lại không biết gì cả - Thành Chích: "......"???
Trừ cậu ra thì thế giới bên ngoài đã thay đổi đến mức nào rồi hả!
Thành Chích đương nhiên không biết, lúc cậu đang quay cảnh hôn, Hầu Quân Mi vẫn luôn ở bên cạnh để chụp ảnh, đặc biệt sau cảnh đầu bị cắt thì cảnh sau càng chụp càng phấn khích. Thậm chí sau khi nghe Diêu Hải nói OK thì lại lộ ra biểu tình hơi thất vọng.
Mới hai lần đã OK rồi...... Thật đáng tiếc. Đúng vậy, đối với Hầu Quân Mi mà nói, thật sự là quá đáng tiếc. Vất vả lắm cô mới thiết kế cảnh cặp đôi mỹ nhân Hạng Ngạn Quang và Thành Chích tiếp xúc với nhau, hao hết tâm tư thêm vào một cảnh hôn, nhanh như vậy đã kết thúc, sao có thể không đáng tiếc cơ chứ.
Sau khi cảnh quay kết thúc, Hầu Quân Mi mang cái di động với album đầy thu hoạch tới hậu trường, tự mình high mà không để cho ai biết hết.
A...... Mỹ nhân công X mỹ nhân thụ đã qua sàng lọc kỹ càng, quả thực xứng đến tận trời! Thật là không uổng công đống nỗ lực thầm lặng của cô!
Nhìn xem dung nhan và thần thái của bạn thụ Thành Chích đây này! Nhìn xem cái người si tình bệnh kiều mỹ nhân công Hạng Ngạn Quang này! Xứng với nhau quá đi!
Hầu Quân Mi đại đại bật ra hình thức điên cuồng liếm bình, cô mở app QQ ra, gửi cho đám cơ hữu trong nhóm một tấm ảnh đẹp nhất.
Bức ảnh đó đương nhiên là cảnh hôn của Thành Chích và Hạng Ngạn Quang, sườn mặt của hai người rất rõ ràng, đặc biệt là khóe mắt của Thành Chích còn đọng lại giọt nước mắt chưa khô, mặt Hạng Ngạn Quang đầy bi thống, toàn bộ hình ảnh nhìn qua vừa duy mĩ lại thê lương.
Rất nhanh, đám cơ hữu trong nhóm đã nổ tanh bành.
—— Cái gì đây này, lại là Hầu gia ngài sao, ai? Kịch gì? Từ từ, người này là ai, đây không phải là lúc trước......!
—— Kinh hiện hoàng đồ, cảnh cáo năng lượng vượt mức, người nằm phía dưới là con trai đó!
—— Thế giới này đã không chứa được tui nữa, tui còn muốn cây gậy sắt này làm gì chứ!
—— Thời thời khắc khắc cảnh cáo bản thân, làm đóa hoa của tổ quốc, tui còn không thể cong QAQ.
—— Mợ nó hâm mộ thiệt, tại sao điện ảnh của lão tử lại ra chậm vậy chứ, mỗi ngày đều chịu dính độc của cô.
—— Oa, sau khi biết người phía dưới là nam thì nhìn lại bức ảnh này quả thiệt đẹp quá mức! Ta yêu người đến vậy người lại yêu người khác, CP BL quá cẩu huyết.
—— Dây dưa không ngừng, đúng là mắt hủ thấy toàn người gay, không thể đợi đến tối tui cởi quần rồi nói tiếp sao!
Giữa lúc đám cơ hữu đang phun tào, Hầu Quân Mi đã gửi ra một kích khác.
—— Đừng nói nhảm nữa! Mấy người thấy xứng hay không xứng! Xứng hay không xứng đây!
Đương nhiên là xứng muốn chết! Hầu Quân Mi một bên gửi tin nhắn một bên tự vấn lòng mình, CP manh của lão tử sao có thể không xứng được chứ, ha ha ha phàm nhân các ngươi mau đến quỳ liếm đi!
Tự nhiên group chat lại dâng lại một trận phun tào, trong lúc mấy đoạn chat nhảy lên điên cuồng, Hầu Quân Mi đã nhanh chóng bị một câu chat hấp dẫn lại.
—— Trầm Nguyệt Vô Ngần: Cũng không tệ lắm.
Trầm Nguyệt Vô Ngần, A Nguyệt?
Đôi mắt của Hầu Quân Mi trừng lớn lên, nhanh chóng click mở ảnh avatar của Trầm Nguyệt Vô Ngần, bật chat riêng.
—— Hầu Quân Mi: A Nguyệt A Nguyệt! Cậu onl đấy hả! Cậu về nước rồi sao?
Phải chừng năm phút sau, khung thoại mới sáng lên.
—— Trầm Nguyệt Vô Ngần: Còn chưa, mà mau thôi.
Tốc độ tay của Hầu Quân Mi rất nhanh, đôi mắt cô tràn ngập vui mừng.
—— Hầu Quân Mi: Tại sao trả lời chậm thế, cơ mà có thật không, cậu sắp về rồi sao? Nói thật, tui nhớ cậu muốn chết!
Trầm Nguyệt Vô Ngần là hảo cơ hữu của Hầu Quân Mi quen khi cô viết văn thuần ái, hai người biết nhau 5 năm, tuy rằng là bạn mạng, nhưng cũng thường xuyên voice chat và video call với nhau, giao tình rất sâu, cho đến năm trước khi Trầm Nguyệt Vô Ngần ra nước ngoài, liên hệ giữa hai bên mới dần giảm bớt.
Bây giờ, hảo cơ hữu mất liên lạc mấy tháng nay lại online, Hầu Quân Mi vô cùng vui vẻ.
—— Trầm Nguyệt Vô Ngần: Xin lỗi, mới vừa video call, bởi sắp về nước, nên phải liên lạc cho em trai để đến đón.
—— Hầu Quân Mi: Ngao ngao ngao! Quá tốt rồi! Lúc về phải nói tui biết đó, trong khoảng thời gian này tui vẫn ở thủ đô, cậu về chúng ta sẽ gặp mặt!
—— Trầm Nguyệt Vô Ngần: Ừ.
Hầu Quân Mi quen Trầm Nguyệt Vô Ngần được 5 năm, hai bên rất hợp ý nhau, sau khi tán dóc mấy câu, Hầu Quân Mi đã lái về chuyện của Thành Chích cho Trầm Nguyệt Vô Ngần.
—— Hầu Quân Mi: A Nguyệt A Nguyệt cậu xem xem, cậu ta đẹp thật đó, lão tử quá mến cậu ta rồi, ngao ngao ngao! Thật đó, lúc thấy cậu ta tui cứ tưởng như đang mơ không đấy! Đúng rồi đúng rồi, ảnh chụp hồi nãy ý, tui gửi thêm mấy tấm cho cậu nha! Hai người họ thiệt xứng quá đi! Lúc《 Phượng Tê Ngô 》công chiếu cậu phải xem đấy!
Di động đặt trên bàn rung lên, nhìn dòng khung thoại mang tên Hầu gia không ngừng nhấp nháy, Trầm Nguyệt Vô Ngần, không, Khang Nguyệt nhịn không được cong khóe miệng lên.
Một bên cô dẹp khung video xuống, một bên mở xem tấm ảnh mà Hầu Quân Mi gửi lại đây.
"Vội sao?" Máy tính trước mặt truyền ra một giọng nam trầm thấp.
Khang Nguyệt chuyển tầm mắt lên màn hình, bởi vì internet lag nên màn hình bị dừng, người đàn ông đang nói chuyện với cô bây giờ cứ như một tấm bìa tạp chí.
"Không vội, đang nói chuyện phiếm với bạn."
"Ừ." Video trên máy tính trở lại bình thường, người đàn ông trên ảnh cuối cùng cũng nhúc nhích, anh ta mặc quần áo ở nhà bình thường, nhưng nhìn qua lại vô cùng mị lực. "Bên kia còn bận nhiều việc không, trong một tháng có thể trở về không?"
"Cũng không sai biệt lắm."
Người đàn ông gật đầu nhẹ: "Đến lúc đó em sẽ đến tiếp chị, trưa hôm đó đi ăn cùng nhau."
Khang Nguyệt lắc đầu, "Gọi Vạn Năng đến đón chị đi, so với gặp em, chị càng muốn gắp anh ấy hơn."
Mặc dù người đàn ông đối diện lộ ra bộ dáng bất đắc dĩ, Khang Nguyệt lại không dao động chút nào.
Cô nâng di động lên, vô cùng hứng thú với tấm ảnh mà Hầu Quân Mi gửi tới, một lát sau, cô click mở một tấm ảnh hôn rất đẹp lên, đặt ở trước máy tính, tùy ý nói: "Em có cảm thấy họ xứng nhau không?"
Khang Nguyệt thấy em trai của cô hơi nghiêng mình về phía trước, dừng lại, xem kỹ ảnh chụp. Cụp, hình ảnh đã bị mất kết nối.
Một lát sau, cô nhận được tin nhắn của em trai, trong đó chỉ có ba chữ ngắn ngủi.
—— Không cảm thấy.
Đồng thời với lúc Khang Nguyệt nghi hoặc, vị đại lão ở cái chốn cách Khang Nguyệt một khoảng xa thật xa trên thế giới nào đấy đang lâm vào trầm mặc.
Anh chống trán ngồi một hồi lâu trước màn hình vi tính đã dứt kết nối video, sau đó mới nói một cách buồn bã: "Tôi còn chưa hôn qua......"
Cứ như vậy, vị đại lão nổi danh ngoài nước có mấy trăm triệu fan nữ đang một mình trong đêm, bởi vì một tấm ảnh nhìn sơ vô cùng đẹp nhưng thực ra là một cảnh hôn đầy máu tanh đã lâm vào nỗi u buồn dày đặc.
Cuối cùng, anh cầm di động lên, mở WeChat ra, tìm Thành đáng yêu trong danh bạ liên lạc, nhíu mày rồi ấn vào khung màu xanh lục để —— gửi tin nhắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.